C 144
C 144C 144
chương 144: Tự độ
Editor: Cô Rùa
米
Xung quanh yên như tờ.
Tất cả mọi người đều câm lặng nhìn chằm chằm vào chiếc đầu trẻ con kia.
Tại giây phút đó, tất cả bọn họ đều chắc chắn rằng người phụ nữ phòng 612 này chính là quái vật dục vọng.
Bởi vì sẽ không có người bình thường nào bị chém đầu xong mà vẫn còn sống được, cũng không có người bình thường nào mọc ra một cái đầu khác sau khi bị chém đứt.
Đồng thời bọn họ cũng nhận ra con quái vật này không thể bị giết bởi cách thức thông thường.
Phí Tuyết Ánh vẫn không chịu bỏ cuộc, cô hất cái đầu kia đi, giơ roi lên lần nữa cuốn lấy cánh tay của người phụ nữ.
Chiếc roi màu xanh biển như có một lớp băng ngưng tụ ở bên trên, đôi vai trần trắng nõn của người phụ nữ lập tức bị siết chặt, cánh tay thon dài cứ thế bị roi nghiền nát
Ngay khoảnh khắc đó, Ninh Túc cảm nhận được một nguồn năng lượng mãnh liệt dâng trào. Tuy cô gái này không có mặt trong bảng xếp hạng top 10, song lại có năng lượng tương đương với những gì mà Ninh Túc cảm nhận được ở Người Nhộng Sư và người nhộng.
Người chơi ở thế giới này khi sinh ra đã có siêu năng lực, còn được hỗ trợ bởi công nghệ tiên tiến nên sẽ mạnh hơn bọn họ rất nhiều khi ở trong trò chơi.
Nhưng dù vậy, cánh tay của người phụ nữ phòng 612 vẫn vẹn nguyên không sứt mẻ.
Lúc Phí Tuyết Ánh kéo đứt cánh tay của cô ta thì một cánh khác lại xuất hiện chỉ trong chớp mắt.
Sau khi mắt cá chân của Sư Thiên Xu bị người nhộng cắn đứt thì để lại di chứng, còn cánh tay của người phụ nữ này lại mọc lên ngay sau khi bị xé toạc, thậm chí cô ta còn chẳng phát ra âm thanh hay nhúc nhích một xíu nào.
Một cơn ớn lạnh Xet ngang qua lòng họ.
Một số người chơi chợt hiểu tại sao vừa rồi sắc mặt của hai người chơi nữ lại khó coi như vậy.
Chắc hẳn lúc nãy họ tước đầu người phụ nữ kia xuống cũng là cảnh tượng như thế này.
Trong căn phòng tối tăm, hình ảnh một người phụ nữ tóc dài bị chém bay đầu rồi mọc lại đánh sâu vào lòng họ hơn cả việc chặt đứt tay chân. Cánh tay trên ngọn roi rơi xuống, nó nảy lên hai cái rồi biến thành cánh tay của một đứa trẻ con.
Roi ném cánh tay đi, lại bay về phía người phụ nữ tóc dài. Đầu, cánh tay, cánh tay khác, chân, chân khác, thậm chí toàn bộ nửa người trên.
Một roi lại một roi, lặp đi lặp lại vô số lần.
Trong căn phòng bừa bộn dâng lên một cảm giác khủng bố mãnh liệt, váy, đồ lót và áo sơ mi của người đàn ông nào đó vương vãi ở khắp nơi, còn có tứ chỉ bị cắt cụt của trẻ em.
Ninh Túc nhìn chòng chọc vào một chỗ, mấy người chơi khác cũng nhìn theo ánh mắt của cậu.
Đó là cái đầu mà Phí Tuyết Ánh dùng roi tước xuống lần đầu tiên.
Khi bọn họ lao tới, Phí Tuyết Ánh đã gặt cái đầu kia xuống, lúc ấy khuôn mặt đó đang úp xuống, mái tóc dài dày xõa trên mặt đất, không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt ở bên trên.
Sau đó cái đầu nảy xuống đất hai lần, biến thành đầu của một đứa trẻ, lúc đó cũng úp mặt xuống, chỉ lộ ra phần tóc tơ phía sau đầu.
Lúc Phi Tuyết Ánh ném nó đi để quật đứt bả vai người phụ nữ thì nó bị văng lên trên tủ, rồi lại lăn từ trên xuống đằng sau tủ, đập vào tường rồi thò ra ngoài từ phía sau tủ, vừa khéo lộ ra phần cằm.
Giống như một đứa trẻ thò đầu ra từ sau tủ.
Chiều rộng của tủ khoảng 20 centimet khiến cảnh tượng này trông càng méo mó khủng bố hơn.
Điều đáng sợ hơn nữa là khuôn mặt của đứa nhỏ đó... Rất giống người chơi Lý Minh vừa mới chết. Từ đầu đến tay, sự kinh dị trong căn phòng chất đầy tay chân cụt vào lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.
Da đầu người chơi tê rần nhìn chiếc đầu trẻ con kia.
Người phụ nữ phòng 612 vẫn ngồi trên giường quay lưng về phía họ, căn phòng càng lúc càng bừa hơn, cô vẫn im lặng bất động, đôi vai trần trắng nõn và mái tóc đen dày thật quyến rũ lại quỷ dị.
“Roi băng của Phí Tuyết Ánh không có tác dụng, căn bản không thể giết chết cô ta!”
Nhóm người chơi đứng dưới gốc cây du già trong sân, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi sắc mặt ai ai cũng nặng nề, trong lòng sợ hãi không thôi. “Còn nữa, sao đầu cô ta lại giống với Lý Minh như vậy?!”
“Đây là con quái vật tà môn gì vậy!”
Tất cả bọn họ đều nhận ra việc một người, ngoại trừ Lăng Tiêu và Tần Ô, có thể giết được mười quái vật dục vọng trong hai mươi ngày còn lại sẽ khó đến mức nào.
Giả Á Hoa nói: “Đừng lo, có lẽ là do chúng ta chưa tìm được phương pháp phù hợp thôi.”
Hắn kể cho họ nghe những gì mà hắn và nhóm Ninh Túc đã thảo luận được khi ở phòng 511, “Hệ thống nói quái vật được tạo thành từ dục vọng và câu chuyện riêng, đồng thời yêu cầu chúng ta xét xử tiêu diệt quái vật, xét xử này ít nhất là muốn chúng ta biết dục vọng và câu chuyện riêng của quái vật.”
Đường Tâm như bừng tỉnh: “Đúng vậy! Còn có một từ là mở khóa nữa, mở khóa cũng là đang nhắc nhở chúng ta phải biết câu chuyện và dục vọng của quái vật, có như vậy mới có thể tiêu diệt được chúng.”
Những người chơi khác cũng nhận thức được điều này.
Phí Ánh Tuyết: “Chúng ta biết dục vọng của cô ta là dâm dục nhưng còn câu chuyện của cô ta thì có nên hỏi cư dân ở đây không?”
Nói xong, cô nhìn Lăng Tiêu.
Ninh Tuc phát hiện người chơi ở đây đều sẽ vô thức nhìn Lăng Tiêu khi không chắc chắn hoặc muốn biết sắp tới nên làm gì.
Lăng Tiêu 19 tuổi trông có vẻ khó gần hơn Lăng Tiêu trong tương lai, nhưng cũng có chỗ không giống với một Lăng Tiêu không biết vui không biết buồn và xa cách mọi người, Lăng Tiêu 19 tuổi sẽ đáp lại người khác.
“Chắc hẳn câu chuyện đó có liên quan đến dục vọng của cô ta, nên hãy dựa trên dục vọng đó để hỏi xem cô ta đã trải qua những gì.”
Các người chơi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất họ đã có phương hướng, biết có cách để tiêu diệt lũ quái vật.
Nếu quái vật thực sự khó tiêu diệt như vậy, tối nay nhất định sẽ có người chơi khóc hu hu.
Đêm nay đã trễ quá rồi, tất cả các phòng trong cư xá đều đã tắt đèn, khẳng định không có cách nào để tìm hiểu, người chơi giải tán ai về phòng nấy.
Khi hai người quay về thì hai đứa nhỏ đã ngủ thẳng cẳng.
Ninh Túc tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường, nhìn chằm chằm bóng đèn bẩn thỉu trên mái nhà, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện quan trọng.
Lăng Tiêu vừa tắm xong ra ngoài đã nghe thấy Ninh Túc hỏi: “Sao anh không cho tôi nhìn?”
Lăng Tiêu: “...”
Lăng Tiêu: “Con nít con nôi, nhìn cái gì mà nhìn?”
Ninh Túc: “Con nít có thể sinh con thì mắc gì không được nhìn?”
Lăng Tiêu: “...”
Ninh Túc: “Anh nhìn được còn tôi thì không à?”
Lăng Tiêu bổ sung: “Tôi là xem quái vật dục vọng có lộ nguyên hình hay không, lúc đó những người chơi khác cũng xem mà.”
Ninh Túc: “Vậy vì sao tôi lớn hơn anh lại không thể xem?”
Lăng Tiêu dừng một chút, quay đầu nhìn cậu: “Lớn hơn tôi? Nhìn cậu như học sinh cấp ba chưa thành niên á.”
Ninh Tuc cuối cùng cũng lớn hơn Lăng Tiêu kiêu ngạo ngồi dậy: “Tôi 23 rồi nha.”
Lăng Tiêu: “...”
Lăng Tiêu yên lặng nằm lên giường.
Ninh Túc duỗi chân ra chọc vào chân hắn, trong căn phòng nhỏ này, khoảng cách giữa hai chiếc giường rất gần, đôi chân dài của Ninh Túc có thể dễ dàng chạm tới Lăng Tiêu. Lăng Tiêu: “23 tuổi gì mà ngây thơ vậy?”
Ninh Túc: “Anh cho rằng tôi chưa đủ tuổi không hiểu gì nên không cho tôi xem đúng không?”
“Tôi còn cần xem cái này à?” Ninh Túc nói, “Tôi còn rõ hơn anh đấy.” Tốt xấu gì cậu cũng là thạc sĩ nghiên cứu sinh vật học mà.
“Thậm chí tôi có thể dạy ngược lại cho anh một khoá sinh lý học nữa cơ.”
Ở trường, quả thật cậu đã giúp giáo viên đứng vài lớp phổ thông đơn giản.
Lăng Tiêu không nói chuyện.
Ninh Túc lại duỗi chân chọc hắn một cái: “Anh cho rằng dục vọng của cô gái phòng 612 kia chính là dâm dục sao?”
Nói xong cậu dừng một chút.
Đôi chân dài dưới chân cậu có hơi cứng.
Cậu có thể cảm nhận được lớp cơ bắp mỏng bên dưới đang căng chặt. Ninh Túc đối diện với Lăng Tiêu đang rũ mắt nhìn qua, chậm rãi thu chân lại, ngoan ngoãn xoay người đối mặt Quỷ Sinh, nhắm mắt ngủ. Thật hiếm khi một người đi vào giấc ngủ trong một giây như cậu lại không thể ngủ được dù đã nhắm mắt rất lâu.
Cư xá về đêm rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ có thể nghe rõ từng tiếng gió. Ninh Tuc mở mắt ra nhìn màn cửa sổ bị gió nhấc lên, sau đó nhìn xuống chân mình, ngón chân co lại giật giật.
Ninh Túc nhìn một hồi lâu mới nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, tất cả người chơi bắt đầu tìm hiểu về người phụ nữ 612. Thông thường, cửa của mỗi phòng trong cư xá đều đóng chặt, vì vậy thời gian ăn sáng ở căng tin là cơ hội tốt nhất.
Khi nhóm Ninh Túc tới căng tin, ở đây đã có vài người chơi, ngay cả những người không ăn sáng cũng đều xuống.
Ninh Túc, Lăng Tiêu và hai đứa nhỏ vừa mới đặt đít lên ghế thì Tần Ô và Đường Tâm cũng tới ngồi xuống, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Đặc biệt là Đường Tâm, biểu cảm trên mặt đều là kinh tởm.
Cô đen mặt nói: “Em ngay cả bữa sáng cũng không ăn, vậy mà sao bọn họ có thể ghê tởm như vậy chứ?”
Vừa nói cô vừa dùng khăn giấy lau tay, ở đây không có khăn ướt nên cô dùng khăn giấy nhúng qua một ít nước rồi lau tay, như thể vừa bị thứ gì đó bẩn thỉu chạm vào.
Thì ra mới sáng sớm bọn họ đã đi hỏi thăm chuyện người phụ nữ phòng 612.
Đêm qua Lăng Tiêu đề cập tới câu chuyện đó có thể liên quan đến dục vọng, bọn họ đều cho rằng dục vọng của phụ nữ phòng 612 là dâm dục, nếu có liên quan đến dâm dục thì bọn họ đến gặp đàn ông để tìm hiểu. Tòa cư xá có bảy tầng, mỗi tầng có 32 hộ gia đình, không bao gồm phòng trống và người chơi thì tổng cộng có 209 hộ gia đình. Phòng ốc đông đúc đã vậy còn có sân riêng, lời đồn lớn bé gì cũng có. Người phụ nữ 612 là người rất nổi tiếng ở cư xá, đặc biệt là đối với cánh mày râu.
Tần Ô và Giả Á Hoa nghĩ rằng bọn họ sẽ dễ dàng lừa ra được một vài người đã vào phòng 612.
Việc này rất đơn giản, vì có quá nhiều người.
Trong số hai người bọn họ tìm tới, có một người đã từng đi vào đó.
Khi nói đến chuyện này, hai người đàn ông nhìn hắn một cách mập mờ, vẻ mặt kiểu “Bọn tôi đều hiểu”, đồng thời chủ động chia sẻ với họ rất nhiều điều mà họ không muốn nghe, còn muốn hẹn thời gian với bọn họ.
Bên Đường Tâm còn quá đáng hơn nữa.
Cô xấu hổ khi hỏi những chàng trai trẻ nên tìm một người đàn ông chừng năm mươi tuổi trông lịch sự để hỏi.
Không ngờ, khi người đàn ông nghe cô nhắc đến người phụ nữ phòng 612, ông ta lại cảm thấy cô là loại người tò mò về chuyện này, nói vài câu đã nhắc tới phương diện kia, thậm chí còn đưa tay chạm vào tay Đường Tâm.
Đường Tâm: “Đồ đàn ông thúi, dâm dê vô giáo dục!”
Cô bực tức chửi bới, song trong lòng lại có chút khó chịu vô cớ.
Chỉ trong nửa tiếng, cô đã thoáng nhìn thấy sự xấu xí và ghê tom của tòa cư xá này. Nơi mà lũ quái vật thích, đương nhiên dục vọng đều trần trụi trực tiếp như thế này, sinh trưởng tùy thích trong hoàn cảnh dơ bẩn.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra được, nhất định có rất nhiều đàn ông trong cư xá này đã bước vào phòng 612.
“Thật ra cô ấy... Là vì cái gì nhỉ?”
Cô đã từng nghe nói đến những căn bệnh ở phương diện kia, nhưng chưa đến mức này, tại sao một người phụ nữ lại làm như vậy? Là bất đắc dĩ sao? Hay là có nỗi khổ tâm gì?
Lăng Tiêu cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói dục vọng có thể có liên quan đến câu chuyện, nhưng chưa bao giờ bảo mọi người tìm hiểu theo hướng ấy, dù mục đích của các cô cậu là gì thì sẽ nhận lại được phản hồi như thế.”
Tần Ô và Đường Tâm sửng sốt một chút.
Ninh Túc ngước mắt hỏi: “Tại sao hai người đều cho rằng dục vọng của cô ấy là dâm dục?”
Hai người lại sửng sốt tập hai.
Ninh Túc nghiêm túc hỏi, vẻ mặt tò mò chờ đợi câu trả lời của bọn họ. Cũng vì vậy mới càng khiến họ đứng hình không biết làm sao.
Tần Ô: “Bộ không đúng hả, không phải rất rõ ràng rồi sao? Cô ấy quan hệ với nhiều đàn ông như vậy mà.”
Đường Tâm: “Đúng vậy, còn có Lý Minh đã chết nữa, hệ thống nói quái vật có thể thôi thúc dục vọng của con người, dục vọng của cô ấy nhất định là dâm dục nên mới có thể khiến Lý Minh như vậy.” Ninh Túc trả lời Tần Ô trước: “Tôi nghĩ dục vọng là khát vọng được vùi sâu dưới đáy lòng, đặc biệt là đối với quái vật dục vọng, nó hẳn là cốt lõi của chúng nó, cô ấy quan hệ với rất nhiều đàn ông thì ham muốn của cô ấy sẽ là dâm dục sao?”
Tần Ô ngây người rồi.
Ninh Túc đáp lại Đường Tâm: “Có khi nào không phải người phụ nữ phòng 612 thôi thúc dâm dục của Lý Minh, mà là do Lý Minh tự muốn không?”
“Em hiểu Lý Minh lắm à? Cho dù Lý Minh ngày thường rất đứng đắn, tự chủ, gặp phải chuyện như vậy cũng khó nói được lắm.”
Đường Tâm nhất thời cảm thấy có hơi xấu hổ.
Thật ra cô cũng không biết rõ về Lý Minh, cô chỉ mới gặp Lý Minh được vài lần sau khi vào phó bản mấy ngày, còn cho rằng hắn là một người đàn ông lễ độ đứng đắn.
Lý Minh và người phụ nữ phòng 612, ở một mức độ nào đó, đều là những người xa lạ đối với cô.
Và cô, dưới sự dẫn dắt của hoàn cảnh, đã tự nhận định người phụ nữ phòng 612 đã thôi thúc dâm dục của Lý Minh, cám dỗ hắn.
Chỉ vì người phụ nữ đó là quái vật dục vọng, cho nên sẽ là người đi quyến rũ sao? Sau đó lại tự nhận định dục vọng của con quái này là dâm dục?
Cô cũng là phụ nữ mà, thế mà lại nghĩ như vậy. Lăng Tiêu quay đầu nhìn Ninh Túc.
Ninh Túc cũng hỏi hắn giống như những người chơi ở đây: “Tôi nói vậy có đúng không, người đứng đầu bảng?”
Cậu cảm thấy Lăng Tiêu có lẽ cũng nghĩ như vậy, hắn chưa bao giờ nói dục vọng của người phụ nữ phòng 612 là dâm dục.
Lăng Tiêu: “Cậu còn cần tôi xác nhận à?”
Đó là một câu hỏi, nhưng xét về thái độ của hắn thì câu trả lời đã thể hiện rõ ở trong đó.
Đường Tâm: “Nhưng nếu dục vọng của cô ấy không phải dâm dục thì tại sao lại phải quan hệ với nhiều đàn ông như vậy?”
Ninh Túc: “Đây có thể chính là điểm mấu chốt.”
Đôi mắt của Tần Ô và Đường Tâm đồng thời mở to, như thể đang nghĩ đến gì đó.
Thoát ra khỏi hướng suy nghĩ dục vọng của người phụ nữ 612 là dâm dục, thì cũng nghĩ thoáng ra được nhiều thứ hơn, lập tức được khai sáng.
Khi bọn họ đang định nói chuyện thì căng tin đột nhiên im phăng phắc. Một người phụ nữ bước vào cửa căng tin, cô ấy có mái tóc dài dày, đen gợn sóng, làn da trắng ngần trở nên mờ ảo dưới bầu trời đỏ rực.
Cô vội chạy đến chỗ chú Lý, mua một đống bánh bao và trứng mang đến bàn của Ninh Túc, cô có hơi khẩn trương kéo vạt váy bẩn thỉu của mình nói: “Ăn nhanh đi, đã tám giờ rồi.” Hôm qua Ninh Tuc ăn sáng là vào lúc tám giờ, lúc đó cô cũng mua trứng và bánh bao cho cậu và hai đứa nhỏ.
Hôm nay khi đến căng tin, bọn họ đang thảo luận chuyện của cô, nên vẫn chưa mua bữa sáng.
Mọi người trong căng tin đều nhìn về phía này, kể cả chú Lý.
Nhìn thấy Ninh Túc không ăn, cô gái phòng 612 càng thêm căng thẳng, hồi hộp pha thêm chút sốt ruột, “Ăn đi, ăn nhanh đi, đừng để bụng đói.” Cô nghĩ nghĩ, lại nói: “Sạch lắm, sạch lắm.”
“Cảm ơn.”
Ninh Túc mở túi đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một quả trứng và một cái bánh bao, cậu cũng cầm bánh bao lên ăn.
Cô gái nhìn chòng chọc cậu cho đến khi họ ăn xong mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhét hất tiền vào túi Ninh Túc, mỉm cười vui vẻ rời đi. Lần đầu tiên đối diện với cô ấy, Tần Ô và Đường Tâm đều có chút ngây ra không phản ứng kịp.
Sáng hôm qua Tần Ô nhìn thấy cô mua bánh bao và trứng cho Ninh Túc, nói cô để ý Ninh Túc, Ninh Túc phản bác, lúc đó hắn không tin.
Hiện tại hắn đã tin.
Cô thực sự không có ý đó với Ninh Túc.
Đường Tâm: “Cô ấy giống như một đứa trẻ vậy.” Cô không thể diễn tả được cảm giác đó, không phải nói cô ấy cười như trẻ con, mà chính là cảm giác mà cô ấy mang lại cho cô hệt như một đứa trẻ thật sự.
Ngoại trừ việc sáng hôm qua nhìn thấy cô ấy, cảm thấy cô ấy là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, còn lại chỉ nhìn thấy cô ấy vào ban đêm.
Cô ấy ngồi trên chiếc giường bừa bộn bẩn thỉu, quay lưng về phía họ. Mái tóc đen dày uốn lượn đến tận thắt lưng, che đi một nửa tấm lưng trần, màu trắng kết hợp với màu đen sậm tạo cảm giác cực kỳ mê hoặc dưới ánh sáng lờ mờ.
Còn tối qua, cô nằm trên người đàn ông, mái tóc đen dày che khuất khuôn mặt rũ ở trên người tên đàn ông, giống như một con quỷ hút tỉnh khí của con người.
Sau đó là nỗi kinh hoàng về việc tại sao cô ấy không chết trong tình trạng chân tay bị chém đứt.
Vừa rồi trực tiếp đối mặt với cô ấy đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng nằm sâu trong lòng Đường Tâm, cho nên cô mới nhất thời không thể phản ứng.
Lăng Tiêu đột nhiên hỏi Đường Tâm: “Tối hôm qua cô với Phí Tuyết Ánh đá cửa vào có nhìn thấy mặt cô ta không?”
Đường Tâm lắc đầu: “Tóc cô ấy rất dài đã vậy còn dày nữa, hoàn toàn che hết khuôn mặt.”
Ninh Túc lập tức hiểu được tại sao Lăng Tiêu hỏi vậy.
Chắc tối qua hắn cũng không nhìn thấy mặt người phụ nữ 612. Bọn họ vào nhà cô ta hai lần, cả hai lần đó cô ta đều quay lưng về phía họ không nhúc nhích, bọn họ đứng trước cửa cũng chỉ nhìn thấy quai hàm của cô ta.
Thậm chí tối qua bọn họ còn tìm mọi cách để xem cô ta có lộ ra bộ dáng của quái vật dục vọng không thì cũng không thấy mặt cô ta.
Lăng Tiêu: “Xem ra tối nay chúng ta lại phai đến đó rồi.”
Tám giờ rưỡi, chú Lý đuổi họ ra khỏi căng tin.
Lúc Ninh Túc tới xin ông ta một túi đựng bánh bao, hai đứa nhỏ đi theo cậu nhìn thấy cháu gái của chú Lý đang rửa rất nhiều chén bát.
Quỷ Sinh: “Con biết rửa chén á!”
Ninh Túc: “...”
Cậu chợt nhớ tới ở phó bản [Nô Lệ Hoa], đúng là Quỷ Sinh đã làm công việc rửa chén trong một nhà hàng.
Dù rửa rơi đến rớt mấy ngón tay, bị ông chủ lừa vì không biết đếm nhưng quả thật đã phát triển ra được bộ môn rửa chén.
Mạn Mạn nói: “Con cũng biết, có thể giúp chị ấy rửa.”
Ninh Túc chớp chớp mắt: “Chú Lý à, tụi nó thật sự giỏi việc này lắm, hay chú để tụi nó ở lại rửa bát cho chú đi, chỉ cần chú lo đồ ăn cho tụi nó được không?”
Chú Lý tức giận nói: “Bọn nó còn nhỏ như vậy mà cậu để bọn nó ra rửa bát à?!” Ninh Túc: “Điều quan trọng là bọn nó cứ ở mãi trong căn phòng nhỏ như vậy cũng không tốt, bọn nó giúp hai người rửa bát, chú cho bọn nó ăn cơm, cũng để bọn nó ở đây học bài được không ạ?”
Trong phó bản này, họ phải đối mặt với những con quái vật dục vọng, ngoài cô gái phòng 612 và những ham muốn liên quan, chắc chắn còn có những dục vọng khác không phù hợp để thảo luận trước mặt trẻ em. Phòng nhỏ chật chội tối tăm của cư xá cũng thật sự không phù hợp với trẻ em, mà ngược lại căng tin với những cành cây xanh tươi bên ngoài cửa sổ lớn lại phù hợp hơn nhiều.
Đương nhiên Ninh Túc còn có mục đích khác.
Một là họ thực sự không có tiền để ăn.
Hai là có hai đứa nhỏ ở đây làm cầu nối, biết đâu được cậu có thể dễ dàng hỏi thăm được nhiều thông tin từ chú Lý hơn.
Sau một hồi lưỡng lự, chú Lý miễn cưỡng đồng ý.
Hai đứa nhỏ cứ vậy ở lại đó.
Người mẹ vô lương tâm vẫy vẫy tay, “Không cần lên lần nữa nha, buổi trưa tao sẽ mang sách giáo khoa của tụi bây xuống dạy cho tụi bây!” Tần Ô đang đứng đợi cậu ở bên ngoài, nói với Lăng Tiêu: “Người bạn cùng phòng này của anh thật không tầm thường, tôi chưa bao giờ thấy một người chơi mới nào như vậy cả.”
Đặc biệt là khi cậu bác bỏ dục vọng của cô gái phòng 612 chưa chắc là dâm dục, lúc ấy Tần Ô đã cảm thấy Ninh Túc không đơn giản.
Tần Ô: “Anh phải cẩn thận đấy.” Hắn đang nhắc nhở Lăng Tiêu phải phòng bị một chút.
Điều này rất bình thường.
Lãng Tiêu lại nói: “Có hơi khó.”
Tần Ô: “?”
Hắn không dám tin nhìn Lăng Tiêu, thấy đôi mắt đen của hắn đang nhìn chằm chằm vào... Ngực của thiếu niên?
Những người chơi khác cũng không rời đi, họ tụ tập dưới gốc cây du già cạnh căng tin để trao đổi những tin tức mà họ tìm được lúc sáng.
Ninh Túc đi ngang qua ở lại nghe một chập.
“Khó vãi, vừa nhắc đến cô ta thì đám người đó luôn nghĩ theo hướng đó, tôi chỉ biết tên cô ta là Tiết Phỉ, năm nay 25 tuổi thôi.”
“Hình như ban đầu cô ta không sống ở cư xá này, mà là dọn từ nơi khác đến.”
“Tôi nghe đâu... Ít nhất một nửa số đàn ông trong cư xá này đều đã ngủ với cô ta, rất nhiều phụ nữ an ủi những người phụ nữ khác, cũng không biết rằng chồng hoặc con trai của họ đã từng ở phòng 612.”
Một số người chơi im lặng một lúc, không thể giải thích được cảm nhận này là gì.
Vừa nhìn thấy Ninh Túc, bọn họ đều bảo Ninh Túc nói thử một chút. Bọn họ đều trông thấy người phụ nữ mang bữa sáng tới cho Ninh Túc, cho rằng Ninh Túc có thể biết được điều gì đó. Nhưng Ninh Tuc thực sự không có thông tin gì về cô ấy cả.
Cậu chỉ nói dục vọng của Tiết Phỉ có thể không phải là dâm dục, còn nói tối nay muốn đến xem mặt cô ta.
Người chơi có hình xăm nói: “Lại phải chờ đến tối sao? Ngày qua ngày, đã năm ngày rồi, chúng ta còn chưa giết được một con quái vật nào!”
Có rất nhiều người cũng có cảm nhận giống như hắn.
Thời gian của phó bản là 30 ngày, mỗi người phải giết 10 con quái vật trong 30 ngày, đã bốn ngày trôi qua, họ thậm chí còn chưa giết được một con quái vật nào, vốn đã sốt ruột, tối qua chứng kiến cảnh khủng bố quái vật dục vọng không thể bị giết kia lại càng bức bối hơn.
Lúc này nghe Ninh Túc nói buổi tối lại đến xem thử thì càng khó tránh khỏi buồn bực nôn nóng.
Lăng Tiêu nhấc mí mắt lên: “Vậy các người có thể tự mình hành động.” Một câu nói này của hắn đã triệt tiêu hết mọi sự bất mãn.
Lúc lên lầu, Ninh Túc nói: “Ba ngày đầu tiên vào phó bản không xảy ra chuyện gì, con quái vật đầu tiên lại cần thời gian để tìm hiểu, hình như phó bản này đang cố ý tạo ra sự lo lắng cho người chơi à?”
Lăng Tiêu gật đầu, “Có khả năng này.”
Tần Ô có chút khó hiểu: “Làm người chơi sốt ruột thì có ích gì?”
Ninh Túc: “Anh tự động não đi.”
Tần Ô: “...” Thù dai dữ vậy pa.
Không phải cậu từng đứng trước mặt mọi người nói hắn bảo hắn nguy hiểm khi Lăng Tiêu thích đàn ông sao?
Không phải đã báo được thù rồi à?
Ninh Túc: “Anh tưởng tôi không nghe thấy anh dặn Lăng Tiêu cẩn thận với tôi sao?”
Tần Ô: “...”
Lỗ tai gì vậy chời?
Bây giờ người chơi mới đều đáng sợ như thế này sao?
Ninh Túc không có nói cho Tần Ô biết, đương nhiên không phải bởi vì cậu ôm thù, mặc dù có hơi thù thiệt nhưng cậu không ghét Tần Ô.
Cậu không nói, là bởi vì cậu cũng chưa hiểu hết phó bản này.
Đánh giá tình huống hiện tại, quái vật dục vọng không dễ gì tiêu diệt được.
Nhiệm vụ của phó bản rất rõ ràng, xét xử và tiêu diệt mười con quái vật dục vọng.
Trước khi bước vào thế giới này, Lăng Tiêu đã nói với cậu đây là một phó bản rất khó, để một người như hắn nói khó thì độ khó ở đây chỉ là khó tiêu diệt quái vật thôi sao?
Ninh Túc không nghĩ ra được, cho nên khi ở phó dễ sốt ruột như này thì cậu càng không thể sốt ruột, cậu muốn làm đâu thì phải chắc đó. Những người chơi khác không thể bình tĩnh được như Ninh Tuc họ dành cả ngày để nghĩ cách tìm hiểu về chuyện của Tiết Phỉ phòng 612. Nhưng việc này có chút khó nhằn, ngay cả ban ngày, cửa vào khu cư xá đều đóng chặt.
Cửa ra vào bị khóa kín, thế giới này có chút hỗn loạn, bọn họ đều biết có quỷ tồn tại, ở căng tin gặp mặt trò chuyện thì được nhưng khi bọn họ cố ý tới tận phòng thì không ai muốn mở cửa.
Một số người chơi không còn cách nào khác đành phai đi theo nhóm Ninh Túc hành động vào buổi tối.
Vào lúc thế này, hai người chơi nữ là có ích nhất, hai người cũng vui vẻ đồng ý hợp tác.
Tuy nhiên Đường Tâm lại nói: “Nếu dục vọng của Tiết Phỉ không phải là dâm dục thì có thêm một người chơi nam vào cũng không sao.”
Tần Ô lập tức nói: “Là Ninh Túc nói dục vọng của Tiết Phi không phải là dâm dục, để cậu ta đi cùng cô đi!”
“..?
Ninh Túc và Lăng Tiêu đồng thời nhìn về phía Tần Ô.
“Cũng đúng.” Ninh Túc nói: “Dù sao tôi cũng muốn nhìn thử một chút.” Thứ cậu luôn nhìn thấy vẫn là bóng lưng của Tiết Phỉ, cho dù bị chém bay đầu, đứt chân đứt tay thì cô ta cũng không quay đầu lại, thú thật Ninh Túc cũng rất tò mò.
Giả Á Hoa nói thêm: “Vậy cũng được đấy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì Tiết Phỉ cũng sẽ không tổn thương Ninh Túc đâu, cô ấy đối xử với Ninh Túc rất tốt.”
Mọi người sôi nổi hùa theo.
Đêm qua, hình ảnh Tiết Phỉ ngồi yên tĩnh giữa đống tàn tích của tứ chỉ bị đứt cùng với tứ chỉ và đầu tái sinh vô hạn, đã để lại một bóng ma khủng bố trong lòng họ, rất ít người dám đến gần để vén tóc cô lên xem. Chỉ có mỗi mình Lăng Tiêu là trưng sắc mặt lạnh lẽo đối với ý kiến này của mọi người.