Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 145 - €145

€145 €145€145

chương 145: Tự độ

Editor: Cô Rùa



Nếu muốn nhìn rõ mặt Tiết Phi vào ban đêm thì có hai góc độ.

Đầu tiên là khoảnh khắc khi Phí Tuyết Ánh gặt đầu cô ta xuống, trước lúc nó biến thành đầu trẻ con thì dùng roi điều chỉnh lại góc độ để nhìn khuôn mặt ở bên trên.

Thứ hai là chạy đến trước mặt cô ta và vén tóc cô ta ra coi.

Ninh Túc với hai cô gái thương lượng, Đường Tâm đạp cửa, Phí Tuyết Ánh quất roi, Ninh Túc xông vào phòng, nhất định phải thấy bộ mặt mà Tiết Phỉ không muốn cho họ xem.

Tần Ô giơ tay lên: “Tôi có thể đứng đằng sau yểm trợ cho hai cô.”

Tối qua Phí Tuyết Ánh băm vằm tứ chỉ và đầu của quái vật nhưng cũng không thấy nó đá động gì tới cô, cho dù là vậy vẫn không có gì đảm bảo việc chặt đầu lần này sẽ an toàn như lần trước.

Ninh Túc nhìn hắn một cái.

Vào lúc mà hầu hết người chơi đều vô cùng sốt ruột thì Tần Ô lại bình chân như vại, trong khi hắn cũng không phải là người sống chậm gì.

Có lẽ giá trị vũ lực của hắn rất cao, cho nên hắn mới có tâm lý như vậy. Đội Thịt Người chỉ có năm người nhưng lại có thể lọt vào top ba, chứng tỏ bọn họ rất mạnh.

Tần Ô nhìn không thông minh, song giá trị vũ lực chắc chắn không thể khinh thường được.

Ninh Túc lại nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đang dựa người vào thân cây, đóa hoa bốn cánh đỏ tươi trên ngón tay hắn hết nở rồi tàn rồi lại nở. Ninh Túc bỗng cảm thấy an tâm hẳn.

Không lo bị đói bụng.

Cũng giống như tối qua, lúc bọn họ tới phòng 612 thì bên trong đang có hai người.

Đây đúng là thời điểm mà bọn họ mong đợi.

Tần Ô đuổi người trong phòng trống 611 đi, còn nhóm người chơi thì tụ tập xung quanh phòng 612.

Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.

Đường Tâm không chút do dự một phát đá bay cửa.

“AI —— ÁI Tôi bị dụ dỗ!”

Một chiếc roi xanh và một dải lụa trắng phi vào phòng cùng một lúc. Người đàn ông trên giường đỏ mặt đau đớn đẩy Tiết Phỉ ra.

Mái tóc dập dềnh tựa như tấm lụa voan đen bay lên rồi rơi xuống. Khi Tiết Phi đang định xoay người ngồi xuống thì bị chiếc roi xanh quấn lấy cổ, còn dải lụa trắng thì quấn quanh người cô ta.

Cổ như vụn băng bị nứt ra, đầu bị roi gặt xuống lướt ngang qua Ninh Túc.

Mái tóc đen dày phủ kín đầu, Ninh Túc không nhìn thấy gì.

Chiếc roi bay trên không, lực độ lớn đến nổi tạo ra từng ngọn gió cuồn cuộn trong phòng, nhưng vẫn không thể lay chuyển được mái tóc.

Mà ngược lại, mái tóc đen dài dày kia dưới sự tấn công dữ dội đó còn quấn chặt cái đầu mãnh liệt hơn, nó rối bù thành một quả bóng, lộ ra vài sợi tóc màu da.

Sau đó, cái đầu tự nảy lên hai cái.

Phần tóc biến mất, để lộ phần đầu của em bé bên dưới.

Cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Tất cả người chơi đều nhìn về phía Ninh Túc.

Lụa trắng xông lên trước, khi roi xanh quấn lấy đầu quái vật kéo về sau, Ninh Túc đã vào phòng.

Thiếu niên rất nhanh nhẹn, trong lúc roi quất ở xung quanh, cậu xoay người nhảy qua màn giường, đáp xuống trước mặt con quái vật tóc dài. Phần lớn tóc được xõa ra đằng sau, một ít tóc phía trước rũ sang hai bên khuôn mặt, che đi một nửa khuôn mặt.

Ninh Túc lộn người đến, cậu nửa quỳ trên mặt đất. Nhìn từ dưới lên trên, lướt qua cơ thể và mái tóc bị lụa trắng cuốn lấy, nhìn thấy cằm của cô ta.

Ngoài dự kiến, đó không phải là chiếc cằm khủng khiếp kinh dị như tưởng tượng, nó trắng trẻo thanh tú, đó là chiếc cằm bình thường của con người.

Làn da trắng nõn mỏng manh bao phủ toàn bộ khuôn mặt.

Điều này không bình thường.

Nó bao trùm hết toàn bộ.

Không có bất kỳ ngũ quan nào lộ ra.

Ninh Túc ngơ ngác nhìn “khuôn mặt” trắng mịn kia, phải nói là một mảnh da mới đúng.

Mảnh da đó đang treo lơ lửng.

Cùng với mái tóc đen dày, nếu nhìn kỹ có thể thấy một khoảng trống giữa chỗ da và má, nơi lẽ ra phải là tai nhưng bên trong chẳng có gì cả. Trước đó, họ đã tò mò về chuyện gì đã xảy ra với đầu của Tiết Phỉ, tại sao một cái mới lại được mọc ra ngay khi nó bị cắt bỏ.

Họ cũng tò mò không biết khuôn mặt của Tiết Phỉ vào ban đêm sẽ trông như thế nào, tại sao cô ta luôn quay lưng về phía họ, không bao giờ quay đầu lại dù có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra cô ta không có đầu, cũng không có mặt.

Chỉ là một cái vỏ rỗng làm từ da và tóc. “Ninh Túc, cô ấy trông như thế nào?”

“Fuckl Chắc chắn rất đáng sợ, cậu ta hóa đá luôn rồi!”

“Cậu ấy vốn trông khờ như vậy mà!”

“Cậu nói gì đi!”

“Ninh Túc, mau ra đây!”

Tóc của Tiết Phỉ đột nhiên dựng đứng lên, lao về phía Ninh Túc.

Ninh Túc một tay chống đất nghiêng về phía sau bên phải, mái tóc xuyên qua cách mặt cậu một xen ti như một con dao đen.

Ninh Tuc đang định quay người lại thì chợt khựng người.

Từ góc độ này, cậu nhìn thấy chỗ bụng của Tiết Phỉ.

Trước khi xông tới đây, cậu đã dùng lụa trắng trói toàn bộ người Tiết Phỉ lại, quấn lấy cánh tay cô ta và chỗ da lộ ra.

Xuyên Thiên Lăng vừa mỏng lại nhẹ, khi siết chặt vào da sẽ khiến cho những nếp gấp nhỏ bên dưới lộ rõ ra trên bề mặt dải lụa.

Dải lụa trắng trên bụng đột nhiên hin lên đường nét khuôn mặt người. Mặt Tiết Phỉ nằm ở ngay trên bụng cô ta.

Đôi mắt cô ta áp sát vào dải lụa trắng, còn cái miệng như đang khép mở, đại khái có thể nhìn ra một nụ cười.

Không phải kiểu vừa nhìn thấy đã sợ, mà là càng nhìn càng quỷ dị. “Ninh Túc, mau ra đây!”

Ninh Túc cầm lụa trắng trèo qua rèm giường nhảy ra khỏi cửa, Lăng Tiêu đá dập cửa lại, chặn cái đầu đang đuổi theo Ninh Túc.

“Sao rồi, cậu nhìn thấy gì không?”

“Có phải cô ta trông rất đáng sợ không?”

Ninh Túc vẫn còn đang ngẩn ngơ không trả lời, có người tiến tới muốn lay cậu thì Lăng Tiêu đã kéo cậu đến bên cạnh trước, “Làm gì mà gấp đến mức không đợi đi xuống lầu rồi nói được vậy, nếu gấp thì tự mình đi mà coi đi?”

Người nọ ngượng ngùng rụt tay lại dưới ánh mắt lạnh băng của hắn. Khi họ đến dưới gốc cây du già trong sân, Ninh Túc mới nói: “Cô ấy không có đầu, chỉ là một cái vỏ rỗng làm bằng da và tóc người.”

Người nào người nấy đều sửng sốt.

Tần Ô hỏi Phí Tuyết Ánh: “Lúc cô gặt đầu cô ta xuống không cảm nhận được sức nặng sao?”

Phí Tuyết Ánh: “Roi của tôi vốn đã nặng sẵn, trên phần ngọn còn có băng thì làm sao rảnh để ý ba cái chỉ tiết này được? Có điều nghe Ninh Túc nói vậy, hình như đúng là có hơi nhẹ.”

Cô nhớ lại: “Lúc mới rơi xuống đất, nó không có tiếng động nặng nề nào, tôi còn nghĩ là do tóc quá dày, phải đến khi nó biến thành đầu của trẻ con nảy xuống đất hai lần thì mới có tiếng động.”

Giả Á Hoa: “Có phải vì cô ấy là một cái vỏ rỗng không có đầu nên đầu của một đứa trẻ mới có thể mọc ra từ chỗ đó không?” Ninh Túc: “Trên đầu không có mặt.”

Giả Á Hoa: “Vậy nên mới có thể mọc ra một cái đầu có khuôn mặt của Lý Minh ở bên trên?”

Ninh Túc: “Mặt cô ấy ở trên bụng.”

Mấy người chơi lại sửng sốt, hoàn toàn không hiểu được chỗ này có ý nghĩa gì.

Ninh Túc nhìn thấy đường nét khuôn mặt trên bụng của Tiết Phỉ, lập tức nghĩ tới một bức tranh.

Ninh Túc từng đọc một cuốn sách “Mandevilles Travels” của John Mandeville, mặc dù nội dung của cuốn sách đó không có gì khiến cậu ấn tượng sâu sắc lắm, nhưng có một bức tranh minh họa luôn khắc sâu trong tâm trí cậu.

Lấy ngực làm đầu.

Trong bức tranh, tác giả nhìn thấy một nhóm người đàn ông không đầu ở một khu vực nào đó, họ không có đầu, nhưng khuôn mặt thì lại nằm trên ngực.

Ninh Túc vẫn còn nhớ trong số đó có vài người với khuôn mặt ở trên ngực trần đều cười rất vui vẻ.

Lúc Ninh Túc đi xuống lầu, ngây người hồi lâu là vì đang suy nghĩ đến loại quái vật dục vọng này.

Tiết Phỉ cũng không có đầu, mặt cô nằm ở trên bụng.

Hệ thống nói rằng quái vật dục vọng là từ những ham muốn và câu chuyện riêng tạo thành. Không có đầu, không thể suy nghĩ, không bị suy nghĩ làm phiền, chỉ tồn tại bằng dục vọng.

Đây mới đúng là quái vật dục vọng.

Ninh Túc chia sẻ từ bức tranh đến lối suy nghĩ của mình cho người chơi. Mỗi người chơi đều có suy nghĩ riêng.

Lăng Tiêu đột nhiên hỏi: “Tại sao trên đầu người lại có mặt?”

Câu hỏi này vừa nghe thì có ve khó hiểu nhưng lại có liên quan đến hình tượng của quái vật dục vọng Tiết Phỉ, thậm chí còn có ý nghĩa quan trọng hơn.

Tần Ô: “Bởi vì khuôn mặt phải lộ ra bên ngoài? Đó cũng đâu thể là nơi chúng ta mặc quần áo được đúng không?”

Đường Tâm nói: “Nếu mặt người nằm ở bụng, mà ngũ quan là cầu nối để giao tiếp thì bụng cũng có thể trở thành nơi lộ ra ngoài trong quá trình tiến hóa, vậy anh nói xem, có phải lẫn lộn trật tự đầu đuôi rồi không?”

Giả Á Hoa: “Có lẽ chúng ta nên tạm thời gác lại lô-gích sinh học một chút, suy đoán theo hướng tưởng tượng rằng khuôn mặt con người như một cửa sổ để thể hiện con người, phát triển trên bộ phận quan trọng nhất của cơ thể con người, và đó cũng chính là bộ não?”

Lăng Tiêu nói thẳng luôn: “Quái vật dục vọng không có não, cốt lõi của chúng là dục vọng, khuôn mặt của chúng là bộ phận phản ánh rõ nhất ham muốn của chúng.”

Mấy người chơi lại sửng sốt. Tần Ô: “Vậy dục vọng của Tiết Phi quả nhiên không phải là dâm dục, mà là ở trên bụng cô ấy?”

Ninh Túc: “Nói chính xác thì khuôn mặt của cô ấy ở ngoài bụng, dục vọng của cô ấy là sinh con.”

Về điều này, cậu đã cảm nhận được từ lần đầu tiên Tiết Phỉ đút đồ ăn cho cậu.

Một số người chơi bừng tỉnh ngay tắp lự.

Đường Tâm: “Đúng là phải quan hệ với đàn ông thì mới có con được!” Buổi sáng, Ninh Túc sửa lại suy nghĩ của bọn họ, nói rằng dục vọng của Tiết Phỉ chưa chắc là dâm dục, họ hỏi nếu không phải dâm dục thì tại sao Tiết Phỉ lại ngủ với nhiều đàn ông như vậy, Ninh Túc nói đây chính là điểm mấu chốt.

Khi đó Đường Tâm cũng nghĩ đến rất nhiều thứ, ý nghĩ sinh con cũng chợt lóe lên trong đầu cô.

Đường Tâm tiếp tục nói: “Cô ấy mua bữa sáng cho cậu, đút cho cậu ăn, đối xử với cậu như con của mình, cô ấy rất mong có con!”

Phí Tuyết Ánh: “Còn đầu và tay chân của cô ấy đều biến thành trẻ con, đây là khát vọng của cô ấy, hay là...?”

Tần Ô bổ sung: “Khuôn mặt trẻ con mà cô ấy biến thành rất giống với Lý Minh vừa mới làm tình với cô ấy!”

Càng nghĩ họ càng nhận định dục vọng của Tuyết Phỉ chính là sinh dục, hoặc nói thẳng là muốn có con.

Nhưng nghĩ đến một số chỉ tiết trong đó vẫn cảm thấy có hơi rợn người. Đêm đó, không ai biết người chơi Lý Minh đã trải qua những gì.

Nhưng điều chắc chắn bây giờ chính là, nếu dục vọng của Tiết Phỉ không phải là dâm dục, cô ấy cũng không thúc đẩy dâm dục của Lý Minh, là Lý Minh tự mình không khống chế được nó.

Sau khi họ quan hệ, quái vật sinh dục với cái đầu trống rỗng sẽ xả ra một cái đầu trẻ con giống với hắn.

Còn có tay chân trẻ con phát triển vô hạn bị Phí Tuyết Ánh chặt đứt rải rác khắp phòng nữa.

Shhh 一一

Tần Ô: “Đây là quái vật dục vọng sao? Thật đáng sợ.”

“Có điều, nếu không có đầu óc chỉ có một dục vọng đơn giản, liệu nó có còn được xem là sinh vật sống hay không?”

Giả Á Hoa: “Chỉ có sinh vật mới có dục vọng.”

Ninh Túc: “Có một điều mà chúng ta có thể khẳng định, đó là quái vật đều do con người biến thành.”

Tần Ô lại được cậu khai sáng, “Đúng vậy!”

“Người ở đây đều biết Tiết Phỉ, thậm chí nhiều chị em phụ nữ còn bắt chú Lý đuổi Tiết Phỉ ra ngoài, chứng tỏ Tiết Phỉ trước đây từng là con người.”

Ninh Túc: “Một vấn đề rất mấu chốt nữa là tại sao cô ấy lại từ người biến thành quái vật?” Tần Ô vừa buồn bực vừa hâm mộ nhìn cậu một cái: “Cậu thật sự là newbie thiệt hả? Sao cậu lại giỏi nắm bắt phó bản dữ vậy?”

Toàn bộ quá trình hắn đều bị cậu nắm mũi dắt đi, làm gì có người mới nào đáng sợ đến thế.

Ninh Túc nói: “Tôi thì tính là cái gì, tôi còn quen một người giỏi phân tích phó bản hơn nữa đó.”

Cậu có chút tự hào khi nhắc đến điều này, ánh sáng trong mắt cậu có thể chứng minh điều đó.

Cậu phát hiện, nếu thế giới của Lăng Tiêu được mô tả ở một chiều không gian cao hơn hay là một thế giới tiên tiến hơn, thì cũng không phải ám chỉ việc con người ở đây thông minh đến mức nào trong việc phân tích phó bản, bởi vì Sư Thiên Xu ở chỗ cậu có thể nghiền nát những người ở nơi này, mà là do thế giới này sinh ra đã có siêu năng lực mạnh mẽ rồi, cộng thêm công nghệ đi trước thế giới chỗ cậu hàng chục, thậm chí hàng trăm năm.

Tất nhiên, có thể là do Ninh Túc chưa gặp được ai mạnh mẽ khác ngoài Lăng Tiêu, chẳng hạn như những người có siêu năng lực đặc biệt về tư duy và trí óc.

Người đàn ông xăm mình thiếu kiên nhẫn nói: “Nói chuyện này có ích gì? Hiện tại chúng ta đã biết dục vọng của cô ta là sinh dục, biết cốt lõi của cô ta nằm ở chỗ bụng, vậy là chúng ta có thể loại bỏ được cô ta rồi đúng không?”

Đây là buổi tối thứ năm, tất cả người chơi trong cư xá của họ vẫn chưa tiêu diệt được một con quái vật dục vọng nào.

Tiết Phỉ đã trở thành miếng thịt béo bở, không ít người chơi nóng lòng muốn loại bỏ cô ấy, đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ của mình. Trong lúc họ đang nói về điều này thì những người chơi khác chỉ muốn cướp lấy con quái vật.

Giả Á Hoa nói: “Đừng có gấp, chúng ta phải hoàn toàn hiểu rõ về con quái vật này đã, như vậy thì mới có thể tiêu diệt gọn ghẽ những con quái sau được, bỏ công mài dao thì sau này sẽ chế củi nhanh hơn.”

Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy cổ tay Ninh Túc: “Đi thôi, chúng ta về phòng rồi nói tiếp.”

Một số người chơi tỏ ra không vui, muốn nói lại thôi.

Bọn họ nóng lòng muốn giết quái vật, nhưng khi Lăng Tiêu và Ninh Túc trở về phòng thảo luận, bọn họ cũng muốn biết hai người họ thảo luận về cái gì.

Tần Ô: “Này, đợi một chút, tôi cũng đi nữa!”

Hắn lơ đãng nhìn mấy người chơi kia một cái.

Khi không cho nhóm người này theo thảo luận thì cá chắc họ sẽ càng trở nên sốt ruột hơn, có người tỏ vẻ khó chịu, muốn nói nhưng lại không dám.

Cái này gọi là gì nhỉ, đút cho ăn mà còn chê chậm.

Ai có nghĩa vụ phải đút cho họ chứ.

Lăng Tiêu nhất định cũng nghĩ như vậy.

Giả Á Hoa cũng đi theo bọn họ, hắn và Tần Ô từng về phòng của hai người, lần này cũng đến rất tự nhiên. Đường Tâm chán nản cắn môi.

Cô cũng muốn nghe mài!

Nhưng bây giờ đã trễ rồi, con gái con nứa mà vào phòng hai thằng con trai vào đêm hôm khuya khoắt như vậy thì không được tốt cho lắm, Ninh Tuc thì không sao, nhưng Lăng Tiêu là thần tượng của cô!

Ninh Túc bị Lăng Tiêu kéo đi, nhìn bàn tay của hắn rõ ràng to hơn bàn tay của những nam sinh bình thường khác rất nhiều, Lăng Tiêu mười chín tuổi quả nhiên hung bạo hơn, nếu là Lăng Tiêu trong tương lai, mặc cho người khác nói gì thì mí mắt của hắn cũng chẳng buồn nhấc lên một xí.

Nhưng cũng không hẳn.

Đó chính là Thần Hoa của cậu, còn đổi lại thành Lăng Tiêu trong không gian ký ức, có lẽ hắn đã trực tiếp đè chết người đó.

Trên thực tế cũng không khác gì với lúc ở bên ngoài, sau khi vào phòng, dựa vào tình hình hiện tại, bọn họ cũng không có cách nào đoán được tại sao con người lại có thể biến thành quái vật.

Giả Á Hoa nói: “Có một điều này, tại sao chú Lý lại khóa cửa?”

Tần Ô: “Đúng vậy, ông ta nói bên ngoài không yên bình, cư dân ở đây cũng nói nơi đây có quỷ, quỷ mà bọn họ nói chính là quái vật dục vọng đúng không? Khóa cổng lớn có thể ngăn cản được chúng sao?”

Giả Á Hoa lại nói: “Ban ngày quái vật dục vọng trông giống như con người, cho nên khóa cửa là để ngăn cản người ngoài tiến vào, cũng tức là ngăn chặn quái vật dục vọng từ bên ngoài len vào sao?” Nói tới đây, hắn lại hỏi: “Quái vật chỉ có hình dáng con người vào ban ngày, đến tối là sẽ biến thành quái vật à?”

Lăng Tiêu: “Có lẽ vậy, nhưng cũng có một khả năng khác, Tiết Phỉ vẫn chưa hoàn toàn biến thành quái vật.”

Giả Á Hoa: “Ý cậu là, thứ chúng ta phát hiện tối nay cũng không phải quái vật dục vọng ở bộ dạng hoàn chỉnh?”

Ninh Túc: “Có khả năng là cô ấy còn chưa đạt tới trình độ đó, hoặc có lẽ chúng ta còn chưa hoàn toàn mở khóa được cô ấy.”

Mở khóa.

Lại là cái từ mở khóa này.

Giả Á Hoa: “Thì ra đây là ý nghĩa của từ mở khóa sao.”

Lăng Tiêu: “Hiện tại chỉ có thể suy đoán đến đây, ngày mai rồi hẵng tiếp tục.”

Đây rõ ràng ý tiễn khách, Tần Ô và Giả Á Hoa lanh lẹ rời đi.

Tần Ô hiểu Lăng Tiêu, nên cũng không có gì mất kiên nhẫn, hắn cũng sẽ không không ngu ngốc hay không biết điều như đám người chơi kia. Nếu Lăng Tiêu không chơi với hắn, hắn thật sự sẽ khóc đấy.

Sau khi hai người rời đi, Ninh Túc kéo chăn xuống, nhìn hai đứa nhỏ đang chơi xếp đầu lâu và xếp hình ở dưới chăn, trên giường khắp nơi đều là những khối đầu lâu nhỏ.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, hỏi: “Người cậu nói còn giỏi phân tích hơn cậu nữa là a1?” Ninh Túc: “...”

Ninh Tuc mở miệng định nói thì bị Lăng Tiêu rào trước: “Đừng có nói đó là tôi, rõ ràng không phải tôi.”

Ninh Túc: “...”

Lăng Tiêu thản nhiên nhìn cậu, đôi mắt sâu như đáy vực, “Cậu nói như thể đã từng cùng cái người lợi hại đó vào phó bản và từng phân tích phó bản vậy, nhưng cậu là người mới vừa mới vào căn cứ, đây chính là phó bản đầu tiên của cậu.”

Ninh Túc không ngờ Lăng Tiêu lại nhạy bén như vậy.

Cậu suy nghĩ một lúc, có lẽ cậu có thể trả lời bằng cách nói rằng cậu ở trong Đội Kền Kền, đã nghe những người trong Đội Kền Kền phân tích qua phó bản.

Tuy nhiên, Lăng Tiêu có thể sẽ không tin lý do này.

Hơn nữa Ninh Túc cũng không muốn nói dối hắn.

Vì thế Ninh Túc cầm chậu rửa mặt lên, vung khăn tắm về phía sau, nói: “Anh không cần quan tâm.”

Lăng Tiêu: “...”

Hắn sửng sốt một lúc, khi hoàn hồn lại thì Ninh Túc đã đi vào phòng tắm.

Ninh Túc lật đật chui vào phòng tắm khóa cửa lại, dựa vào cửa nghe ngóng bên ngoài có động tĩnh gì không.

Không có động tĩnh gì. Ninh Túc chuẩn bị yên tâm chuẩn bị tắm rửa.

Vừa mở nước, Ninh Túc lập tức nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng cười không mấy rõ ràng: “Tôi không thể quan tâm cậu được sao?”

Bóng lưng dựa ngoài cửa phòng tắm cao gần bằng cánh cửa in lên trên tấm kính mờ, “Cậu thử đặt tay lên ngực nói một câu thật tâm xem?” Ninh Túc: “...”

Ninh Túc tắm rửa xong nằm lên giường giả chết.

Cậu biết Lăng Tiêu đã nhận ra cậu có gì đó không ổn, cũng cảm nhận được trái tim rồi.

Ninh Túc không biết nên nói gì với hắn.

Cũng may Lăng Tiêu chỉ nói một câu như vậy, cũng không đề cập tới chuyện này nữa.

Từ sân về đã là mười một giờ, không biết đêm nay những người chơi kia có ra tay hay không.

Ninh Tuc không quan tâm bọn họ, sau khi nhận ra Lăng Tiêu không nhắc tới chuyện này nữa thì cậu mới thiếp đi.

Sáng hôm sau cậu hăng hái đi ăn sáng.

Ninh Túc nói với hai đứa nhỏ: “Nếu không tích cực ăn uống, thì tư duy sẽ có vấn đề.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Mạn Mạn: “Mẹ, tụi con đi rửa bát, cũng phải tích cực như vậy sao?” Ninh Túc: “... Không tích cực lao động, tư duy...”

Nhóc cá muối lười chảy thây không nói được nữa.

Ninh Túc: “Nào! Bằng không sẽ không có bánh bao nhân thịt ăn!” Những người chơi khác đã đến từ rất sớm, vài người vác cái mặt táo bón vào, chắc họ lại đi tìm người ở đây hỏi về Tiết Phỉ.

Vừa nhìn thấy cậu, Đường Tâm lập tức bưng đĩa cơm tới.

Không lâu sau thì thấy Tiết Phỉ đến.

Tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.

Ánh nắng ban mai đỏ rực xuyên qua kẽ lá chiếu vào mặt cô, không giống như vẻ ngoài khủng bố của nhiều người, nó chỉ tạo thêm bầu không khí ái muội cho khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó thôi.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bộ dáng cô ấy không có mặt.

Hôm nay Ninh Túc đã mua xong bữa sáng từ lâu, hơn nữa chú Lý còn cho hai đứa nhỏ bữa sáng miễn phí, trên bàn đã đủ đồ ăn cho bọn họ. Cô đứng ở chỗ chú Lý một lúc, mua một ly sữa đậu nành rồi rời đi. Đường Tâm quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Ninh Túc: “Hèn chỉ em thấy cô ấy giống trẻ con, hóa ra là không có đầu óc thật.”

Một khi nhắc đến dục vọng, trong tiềm thức con người sẽ luôn nghĩ đến những điều không tốt, người văn minh không nên trực tiếp bộc lộ ham muốn mà sẽ luôn giấu nó dưới lớp quần áo. Cũng cảm thấy càng lớn lên thì ham muốn sẽ càng trở nên nặng nề hơn, những từ như “lòng tham không đáy” sẽ không áp dụng được với trẻ con.

Nhưng nếu một người không có đầu óc, không có tâm tư xuất phát từ đại não, chỉ có một mong muốn đơn giản thẳng thắn thì sao?

Đường Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đêm hôm kia Phí Tuyết Ánh chém bay đầu cô ấy, xé nát tứ chỉ cô ấy, có thể nói là bị băm thành từng mảnh, ngày hôm sau cô ấy nhìn thấy Phí Tuyết Ánh cũng không có chút cảm xúc gì.”

Tần Ô: “Là bởi vì cô ấy không có não, không nhớ được chuyện đó chăng?”

Đường Tâm im lặng một lát rồi nói: “Nhưng vừa rồi cô ấy muốn mua bữa sáng cho Ninh Túc, cô ấy vẫn còn nhớ mà.”

Giả Á Hoa nói: “Cô ấy nhớ rõ phải mua bữa sáng cho Ninh Túc, có lẽ là vì Ninh Túc có liên quan đến dục vọng của cô ấy, muốn có con chẳng hạn?”

Lăng Tiêu phủ nhận: “Không, cô ấy cũng quên tối qua Ninh Túc trói cô ấy lại, bởi vì ban đêm cô ấy không có đầu nên không nhớ được, ban ngày thì để mặt trên đầu, nên vẫn còn có chút não, biết những gì đã xây ra trong ngày.”

Có chút não đã rất thông minh rồi.

Ninh Túc gật đầu: “Có vẻ như đêm qua anh đã nói đúng rồi, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn biến thành quái vật dục vọng, quả thật vẫn còn giữ được một phần đầu óc, ban ngày cũng chỉ có một phần nhỏ đó thôi.” Cậu nhìn về phía cánh cửa nơi Tiết Phỉ đã khuất bóng, nói: “Người ta dùng lý trí để kiềm chế ham muốn, hay có thể nói là dùng đầu óc, đầu óc trở nên nhỏ bé hơn rồi biến mất, nhường chỗ cho ham muốn từng chút một, ham muốn bành trướng đến cùng cực, cuối cùng biến thành một con quái vật.”

Mọi người như đang suy tư gì đó.

Đường Tâm không biết vì sao lại thở dài, nhấp một ngụm nước nói: “Vừa rồi em mới đi hỏi cánh đàn bà ở đây về Tiết Phỉ, cũng có thu hoạch được một chút.”

Đêm qua bọn họ đều cho rằng dục vọng của Tiết Phỉ chính là dâm dục, khi hỏi những người đàn ông ở đây, bọn họ đều nghe được những thứ tào lao bí đao.

Hôm nay Đường Tâm đổi ngược lại hỏi chị em phụ nữ ở đây, mở ra một góc nhìn khác.

“Bọn họ đều chửi Tiết Phỉ.”

Điều này không khó hiểu, có ngẫm lại cũng vậy.

“Bọn họ còn nói Tiết Phỉ là tiểu tam.”

Lăng Tiêu: “Cái này còn phải tùy vào thời điểm, nếu trước khi biến thành quái vật dục vọng, chưa quan hệ với nhiều đàn ông như vậy mà nói cô ấy là tiểu tam thì không chừng đây là một gợi ý cho câu chuyện mà cô ấy từng trải qua, còn nếu là sau đó, thì thông tin này trở nên vô nghĩa.”

Đường Tâm: “Đến bữa trưa em sẽ đi hỏi lại xung quanh thử.” Ninh Túc: “Nếu muốn hỏi rõ chuyện này thì có thể liên hệ với chú Lý xem.”

Bọn họ không biết gì mà chạy đi hỏi chú Lý thì bảo đảm chú Lý sẽ không nói cho bọn họ biết.

Nếu NPC mà trực tiếp nói toàn bộ với họ mới là lạ.

Bây giờ có lẽ đã đến lúc mở ra chủ đề rồi.

Buổi tối 7 giờ rưỡi, chú Lý bắt đầu đuổi người.

Khi đuổi người, chén đĩa nhất định chưa được rửa, còn phải thu dọn bàn cơm, căng tin cũng phải dọn sạch sẽ.

Ninh Túc lấy cớ chờ hai đứa nhỏ ở lại căng tin, nhân tiện giúp chú Lý quét dọn vệ sinh căng tin.

Sau khi lau hết bàn, Ninh Túc cầm chổi quét sàn thuận miệng nói: “Chú Lý, hôm nay bọn con đang ăn ở căng tin thì nghe có người nói Tiết Phỉ là tiểu tam, nhưng con cảm thấy Tiết Phỉ rất thích trẻ con, không giống với kẻ sẽ phá hoại gia đình người khác.”

Căng tin là nơi rộng rãi và sáng sủa nhất trong toàn bộ cư xá.

Không giống như cư xá, ngay cả Lăng Tiêu cũng không thăm dò được nơi này, ở đây có bốn cửa sổ lớn, bên ngoài là lá cây tươi tốt, ánh nắng ban ngày xuyên qua lá xanh tràn ngập căng tin.

Tới đêm, trên nóc nhà có thắp vài ngọn đèn, ánh đèn ố vàng nhưng không làm người khác thấy khó chịu, nó ấm áp, lại có cảm giác cổ kính. Công việc thường ngày bị Ninh Túc cướp mất, chú Lý ngồi dưới ngọn đèn trước cửa sổ lớn, ánh vàng cũ kỹ tụ vào những chỗ nếp nhăn, ông nhìn tòa cư xá đổ nát ở bên ngoài rồi khẽ thở dài. “Con bé Phỉ ấy, quả thật lúc đó là tiểu tam.”
Bình Luận (0)
Comment