Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 149 - C 149

C 149 C 149C 149

chương 149: Tự độ

Editor: Cô Rùa



Lăng Tiêu lạnh mặt trả cậu một đồng mà lúc nãy mua mì ông chủ thối lại cho hắn.

Ninh Túc cất tiền vào túi, sau đó mới quay đầu đi chỗ khác, cùng hắn trở về cư xá.

Khi họ đến tầng ba, Tần Ô và Giả Á Hoa chào tạm biệt họ.

Hai người này sống ở tầng ba.

“Mai gặp lại.” Tần Ô nhìn Ninh Túc một cái, dừng lại vài giây rồi nói: “Sáng mai tôi sẽ mua bánh bao thịt bò cho cậu.”

Ninh Túc “ò”, cậu biết thứ hắn muốn biểu đạt không chỉ có bánh bao, thế là gật đầu với hắn: “Tôi biết rồi, cảm ơn nha.”

Sau khi đưa cuốn nhật ký cho hắn, trước khi Lăng Tiêu tới chỗ họ, Tần Ô đã nói với cậu một câu: “Cảm ơn cậu.”

“Từ lúc sáu tuổi Lăng Tiêu đã có fan hâm mộ, mặc dù ở độ tuổi đó ảnh đã có rất nhiều fan cuồng nhưng ảnh vẫn luôn cực kỳ đề phòng, không thích người khác đến gần, chỉ có cậu là ngoại lệ.”

Lúc lên lầu, Ninh Túc nhìn chằm chằm tay đang cầm mì của Lăng Tiêu mấy giây, sau đó lại quay đầu nhìn hắn. Lăng Tiêu dừng lại, cúi đầu nhìn cậu từ trên cầu thang tối tăm chật hẹp: “Cậu biết rồi đúng không?”

Hắn quá nhạy bén.

Ninh Túc không muốn nói dối hắn.

Lăng Tiêu nhấc chân lên, tiếp tục đi về phía trước: “Toàn bộ căn cứ đều biết chuyện đó nên cậu có biết cũng chẳng có gì lạ.”

Ninh Túc lẽo đẽo theo hắn lên lầu, suốt quãng đường im lặng không nói gì, coi như là cam chịu.

Chỉ là cam chịu cái gì, hai người lại có suy nghĩ khác nhau.

Trong phòng 511, hai bé con ngồi trên giường ăn mì bò, vừa chậm vừa yên lặng.

Quỷ Sinh hút nhẹ một sợi mì, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn hai người. Nó quay đầu lại nhìn Mạn Mạn.

Sau khi cảm nhận được sự thờ ơ từ Lăng Tiêu, Mạn Mạn trước giờ thông minh cũng trở nên mù mờ.

Con bé kéo Quỷ Sinh vẫn còn đang hút mì vào phòng tắm.

Quỷ Sinh hút sợi mì trơn tuột vào miệng, tiến sát lại gần Mạn Mạn khẽ hỏi: “Cãi nhau à chị?”

Mạn Mạn lắc đầu.

Quỷ Sinh gãi gãi đầu, cố gắng nghĩ ra một từ cao siêu hơn: “Chiến tranh lạnh?” Mạn Mạn: “Một người chiến tranh lạnh sao?”

Quỷ Sinh suy nghĩ một chút: “Ò!”

Chỉ có ba đang chiến tranh lạnh, còn mẹ thì ngơ ngơ ngác ngác.

Quỷ Sinh lanh lảnh bổ sung thêm: “Đáng sợ quóooo!”

Âm cuối theo thường lệ được ngân dài ra.

Ninh Túc: “...”

Hai cái đứa này nghĩ chỉ cần thì thầm to nhỏ trong phòng tắm thì sẽ không có ai nghe thấy sao? Là tụi bây đánh giá cao cái cửa rách kia hay là xem thường lỗ tai của bọn tao vậy?

Ninh Túc nhìn sang Lăng Tiêu nãy giờ vẫn luôn im lặng, ăn nốt chỗ mì còn lại.

Hai đứa nhỏ đánh răng xong thì chui vào chăn, ngay sau đó trong chăn truyền ra tiếng ngáy.

Ninh Túc: “...”

Dậy dậy!

Tụi bây là quỷ chủ đó, là nhóc quỷ, căn bản không có hô hấp!

Ninh Túc nói với Lăng Tiêu: “Anh tắm rửa trước nha?”

Lăng Tiêu: “Ừ.”

Hắn nhanh chóng tắm rửa xong rồi nằm lên giường. Ninh Túc cũng lật dat đi tắm, là người cuối cùng đi tắm nên sau khi ra khỏi phòng tắm thì cậu chủ động đi tắt đèn.

Đang sáng trưng thì đột nhiên tối mù.

Trước khi đôi mắt kịp thích ứng với bóng tối, cậu đã chui tọt vào lòng của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu chợt cứng người.

Ninh Túc nói: “Đừng nói anh cho rằng sau khi tôi nghe được phiên bản anh giết mẹ thành thần thì sẽ sợ anh đó nha?”

Lăng Tiêu dừng lại vài giây, nói: “Bộ tôi ngốc đến vậy sao?”

Ninh Túc nghi ngờ nhìn hắn.

Cậu nhớ lại phản ứng của Lăng Tiêu khi cậu nói với Lăng Tiêu rằng cậu là tín đồ của hắn, hắn là Thần Hoa của cậu vào đêm đầu tiên đến đây. Cậu nhớ lúc đó hắn không tin.

Trải qua những chuyện như vậy, đừng nói là tin, không cười nhạo cậu tại chỗ đã coi như tốt rồi.

Đêm nay Ninh Túc thực sự muốn hắn biết đó là sự thật.

Từ cầu thang lên đến tận phòng, cậu vẫn đang suy nghĩ một vấn đề. Mục đích cậu đến nơi này để làm gì?

Khi ấy cậu bảo Lăng Tiêu trong không gian ký ức đưa cậu tới đây là vì muốn biết Lăng Tiêu đến tột cùng là ai, đã trải qua những sì. Mà khi cậu đến đây lại chỉ tập trung vào việc vượt ải.

Đây là phó bản trong quá khứ, nó không có ý nghĩa gì cả, dù có thành công ra ngoài hay không thì cậu cũng sẽ rời đi.

Con người mới là quan trọng nhất.

Nghĩ thông suốt được điều này, Ninh Túc khẽ cựa quậy trong lòng Lăng Tiêu một lúc, tìm một vị trí vừa thoải mái nhất vừa có thể nhìn vào mắt hắn, trong đêm tối cậu khẽ khàng nói với hắn: “Anh còn nhớ tôi từng nói tôi ăn hoa lăng tiêu lớn lên không, đó là sự thật, tôi không hề nói dối anh.”

Cậu ghé sát vào ngực Lăng Tiêu: “Hai trái tim ở nơi này chính là bằng chứng.”

“Anh không tò mò tại sao trái tim anh lại nằm trong cơ thể của tôi sao?” Lăng Tiêu cụp mắt xuống nhìn về phía ngực cậu, cảm nhận được nhịp đập nơi đó.

Từ lúc nhìn thấy Ninh Túc, nhịp tim của hắn đã không còn bị hắn khống chế nữa mà là bị một nơi khác khống chế.

Ninh Túc nói tiếp: “Trái tim này chính là anh trong tương lai tình nguyện để lại trong cơ thể tôi, điều này có thể chứng minh tôi không lừa anh.”

Lăng Tiêu nhìn thẳng vào cậu: “Cậu và tôi trong tương lai là quan hệ gì vậy?”

Ninh Túc: “Tôi đã nói rồi mà, anh là Thần Hoa của tôi.” Lăng Tiêu không nói gì nữa, phải mất cả buổi trời, đến khi Ninh Túc mơ mơ màng màng sắp ngủ mới nghe được giọng của hắn.

“Hoa lăng tiêu có thể nuôi lớn cậu...”

Nói chưa hết câu thì đã ngưng.

Lăng Tiêu cũng không biết nên nói gì.

Hắn chưa bao giờ biết phải dùng thái độ gì khi đối mặt với hoa lăng tiêu, giống như có một số người chơi không biết nên gọi hoa lăng tiêu là ác quỷ hay là một tồn tại càng cao quý hơn hơn cả thần linh.

Nó lấy thần phật làm thức ăn.

Thần là sự tồn tại cao nhất trong lòng người, đại diện cho ánh sáng, sức mạnh và sự thuần khiết tối cao.

Nó lại ăn thần, nhìn qua chẳng khác gì một sự tồn tại tội lỗi nhất. Nhưng xét ở góc độ chuỗi thức ăn đã khắc sâu vào xương cốt con người thì có vẻ lại không phải như vậy, nó là sự tồn tại ở trên đỉnh.

Ở góc độ đó, nếu thức ăn của nó đều là thần linh thì nó phải là một sự tồn tại thanh thuần tươi sáng nhất.

Giống như khi biết một người từ nhỏ đã ăn những đóa hoa sạch sẽ nhất tốt đẹp nhất để lớn lên, sẽ không ai cảm thấy người đó dơ bẩn cả.

Lăng Tiêu lại có cảm nhận về nó khác với những người kia.

Hắn biết Thực Thần Hoa đã hại chết mẹ hắn.

Hắn cũng biết Thực Thần Hoa là một phần trong cơ thể hắn. Không cần người khác lần lượt tìm cách giết hắn, lần lượt nhắc nhở hắn khiến hắn đau khổ.

Hắn biết rõ hơn ai hết.

Hắn muốn chấp nhận bản thân, chấp nhận hoa lăng tiêu, lại hận nó, nhãn chìm nó vào vực thẳm tội lỗi.

Mâu thuẫn cực độ chính là sự tra tấn.

Nếu đóa hoa màu máu này đã nuôi dưỡng thiếu niên này.

Thì có về như, nó lại một câu chuyện khác.

Ninh Túc nghe hiểu vế còn lại mà hắn chưa nói hết.

Lúc này, người trước mắt cậu không phải là Thần Hoa không buồn không vui của trăm năm sau, cũng không phải là Lăng Tiêu tàn ác đã trải qua vô vàn thứ trong không gian ký ức.

Hắn chỉ là, Lăng Tiêu 19 tuổi thôi.

Mười chín tuổi, thiếu niên một mình lớn lên.

Có lẽ khi bị nhiều người trong căn cứ ghét bỏ thù hận như vậy, hắn lạnh lùng mạnh mẽ như một con quái vật, trông có vẻ vô tâm, không chút nào quan tâm.

Trên thực tế, từ khi còn nhỏ, hắn nghe người khác nói về phó bản [Chạng vạng của các vị thần], nói mẹ hắn bị Thực Thần Hoa giết chết như thế nào, nói hắn sinh ra như thế nào, thì hắn cũng sẽ cảm thấy nửa cơ thể hắn mang tội nghiệt. Khi còn nhỏ, tất cả mọi người, kể cả ba hắn đều hận hắn, hắn không thể nào thờ ơ, không thèm quan tâm được.

Ninh Túc: “Tôi kể anh nghe một chuyện nha.”

Tối nay bọn họ tắt đèn đi ngủ sớm nên Ninh Túc mới có rất nhiều rất nhiều thời gian nói chuyện với hắn như vậy.

“Mẹ của Quỷ Sinh tên là n Đại Quân đã chết trong khi đang mang thai Quỷ Sinh, nhưng cô ấy rất yêu Quỷ Sinh, vì đứa con trong bụng, cô đã hấp thụ những con quỷ dữ ức hiếp cô ấy vào người để cung cấp dinh dưỡng cho Quỷ Sinh, dưới tình yêu vĩ đại của cô ấy, Quỷ Sinh mới có thể ra đời trên thế giới này, trở thành sự tôn tại nửa âm nửa dương đặc biệt duy nhất trên thế giới.”

Khác với tính tình của cậu, giọng cậu trong trẻo dễ nghe, nếu cất tiếng hát chắc chắn sẽ lay động lòng người.

“Thần Ánh Sáng bà ấy rất mạnh mẽ, khi Thực Thần Hoa xâm nhập vào cơ thể bà ấy, bà ấy đã chiến đấu chống lại nó rất lâu, nó hấp thụ bà ấy thì bà ấy cũng đồng thời giam cầm nó lại, cuối cùng ai thắng ai thua rất khó nói, có thể Thực Thần Hoa cũng giống với đám quỷ dữ đã ức hiếp n Đại Quân, đó là món quà mà bà ấy dành tặng anh.”

“Ngay cả quái vật dục vọng từng làm tiểu tam cũng yêu con mình đến vậy, thì một người ở thế giới vô hạn, mang thai ở một nơi nguy hiểm như thế làm sao có thể không yêu thương con mình được chứ.”

“Bà đã dùng hết toàn bộ sức lực vào giây phút cuối đời, trao cho đứa con mà bà còn chưa từng thấy mặt một món vũ khí phòng thân trong thế giới vô hạn này.”

“Hoa lăng tiêu không phải là Thực Thần Hoa, cũng không phải là tội nghiệt, mà nó là món quà từ mẹ.” Cậu nhìn thấy trái cổ của Lăng Tiêu trượt lên trượt xuống mấy lần.

Kế đó, cậu bị Lăng Tiêu dùng sức cố định sau gáy, cằm cọ vào trán cậu, chặt cứng còn khẽ run lên.

Ninh Túc cũng ôm lấy hắn.

Trong bóng tối không ai hay, bọn họ cứ thế ôm chặt lấy nhau.

Ninh Túc không phải cố ý nói ra để an ủi Lăng Tiêu, đó chính là những gì mà cậu nghĩ.

Là niềm tin một người mẹ bất chấp nguy hiểm muốn đứa con của mình. Còn có một nguyên nhân nữa, đó là Thực Thần Hoa đáng sợ lợi hại như vậy lại chưa bao giờ làm hại Lăng Tiêu.

Không phải nó mượn Lăng Tiêu để ra khỏi cơ thể mẹ hắn, mà là mẹ hắn đã dùng một phương pháp không rõ nào đó để tặng cho Lăng Tiêu một món quà

Bà không thể che chở cho Lăng Tiêu đến khi hắn trưởng thành, nên đã cho Lăng Tiêu một món vũ khí lợi hại để phòng thân.

Hắn được sinh ra cùng vũ khí.

Vũ khí là món quà của mẹ, không phải là tội nghiệt.

Ninh Túc rúc vào cổ Lăng Tiêu, an tâm nhắm mắt lại.

Vòng tay quanh eo hắn suốt đêm không buông ra.

Sáng sớm hôm sau, Quỷ Sinh vào phòng tắm đánh răng, sau đó chạy tới trước mặt Lăng Tiêu gật đầu: “Ò!” Lăng Tiêu: “?”

Ninh Túc đi tới hỏi: “Ò cái gì mà ò?”

Quỷ Sinh: “Quỷ dữ cho con ăn, là quà! Là tính yêu ó ~”

Mạn Mạn: “...”

Con bé đỡ trán thở dài.

Ninh Túc xách cổ Quỷ Sinh lên, “Tối qua còn làm bộ ngáy o o, nghe lén bị phát hiện rồi nghe.”

Quỷ Sinh sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt ngơ ngác nói: “Ở?”

Ninh Túc: “Còn giả ngu hả mày?”

Đầu nhỏ của Quỷ Sinh gục xuống.

Ninh Túc ném nó cho Lăng Tiêu: “Dạy lại con anh đi.”

Lăng Tiêu đón lấy Quỷ Sinh, nhìn vẻ mặt mong đợi của nó, lại nhìn thoáng qua Ninh Túc, hắn quay người lại mỉm cười: “Phạt nó đi giành bánh bao thịt bò cho cậu nha.”

Quỷ Sinh: “Ò! Được nha! Con sẽ đi giành bánh bao!”

Bảo nó đi giành á, cái đầu nhỏ của nó có ngóc lên cũng không thể nhìn thấy bánh bao nữa là.

Tần Ô đã mua cho cậu trước rồi.

Ninh Túc vừa vào căng tin đã có bánh bao chờ cậu xơi. Còn Lăng Tiêu thì đi xếp hàng mua sữa đậu nành, Ninh Túc vừa ăn bánh bao vừa hỏi Tần Ô: “Tôi rất tò mò một việc, tại sao hoa lăng tiêu lại gọi là hoa lăng tiêu vậy?”

Đây là điều duy nhất Ninh Túc vẫn chưa rõ về thân thế của Lăng Tiêu. Tần Ô nhìn lướt sang Lăng Tiêu vẫn còn chưa tới lượt, lật đật trả lời cậu: “Lăng là họ của đội trưởng nhà bọn tôi.”

“Ba của ảnh hận ảnh đến mức không đặt tên cho ảnh, đương nhiên cũng không muốn Lăng Tiêu mang họ ổng, ba của đội trưởng nhà bọn tôi từng chăm sóc Lăng Tiêu một thời gian.”

“Chú Lăng nói không thể lúc nào cũng gọi là Thực Thần Hoa được, mỗi lần nhắc tới cái từ “Thực Thần ấy lại khiến cho Lăng Tiêu nhớ nó đã từng hại chết mẹ ảnh, lúc đó Lăng Tiêu chưa có tên nên chú Lăng đã bảo ảnh đặt cho mình một cái tên, sẵn tiện đặt loài hoa đó theo tên của mình luôn.”

“Đáng tiếc, chú Lăng nói xong chuyện này thì không lâu sau đã chết trong phó bản, khi đó Lăng Tiêu đã nghĩ ra cái tên này.”

“Ba của Lăng Tiêu họ Tô, mẹ ảnh họ Tiêu.”

Nói xong, hắn mới nhận ra Lăng Tiêu đã quay về từ lúc nào.

Tần Ô xịt keo cứng ngắc, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.

Toang rồi.

Toang rồi toang rồi toang rồi! Đội trưởng ơi, cứu em!

Những người khác không hiểu, chỉ nghĩ Lăng Tiêu máu lạnh vô tình, không quan tâm người khác nói gì về chuyện này, hay nhắc đến mẹ anh như thế nào.

Là đồng đội, hắn làm sao không biết, đây là chủ đề chết cho ai đó dám nhắc tới.

Với thân phận đồng đội này, mặc dù hắn sẽ không trực tiếp chết nhưng nhất định sẽ chết đông từ từ.

Lăng Tiêu ngồi xuống cạnh Ninh Túc, thản nhiên nói: “Muốn biết thì cứ hỏi tôi, hỏi cậu ta làm gì?”

Tần Ô: “...?”

Hắn cố gắng quan sát Lăng Tiêu, nhưng thực sự không nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt hắn, cũng không cảm thấy lạnh lẽo hay sát khí trên người hắn.

Hắn thực sự rất bình thường.

Tần Ô: “???”

Ninh Túc: “Tôi đang ăn nên thuận miệng hỏi chơi chơi thôi, thuận miệng hỏi còn phải chọn người sao?”

Lăng Tiêu “Ừ” một tiếng.

Ninh Túc lại hỏi: “Anh gia nhập [Đội Bánh Bao] là vì chú Lăng, ba của đội trưởng anh sao?”

Lăng Tiêu: “Sao hồi vậy?” Ninh Túc: “Tôi cảm thấy anh không phải là tuýp người thích gia nhập team này team kia.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Bởi vì chú Lăng nên tôi mới gia nhập [Đội Bánh Bao], còn mấy người kia quan hệ cũng thường thường thôi.”

Tần Ô: “?”

Đây là điều có thể nói trước mặt cậu ta sao?

Tại sao lại đột nhiên nói quan hệ của bọn họ chỉ ở mức bình hường trước mặt cậu ta chứ?

Mặc dù đúng là thế thật.

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn Tần Ô, thấy mặt hắn vừa đần vừa rén, nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn còn đó.

Ninh Túc nghiêng đầu hỏi hắn: “Mối quan hệ ở mức thường thường à, vậy lúc tôi nói Lăng Tiêu thích đàn ông sao cậu lại nói cậu gặp nguy hiểm?”

Tần Ô: “...”

Tần Ô vùi đầu húp cháo.

Ninh Túc thăm dò hắn, hỏi: “Lúc nói lời này, cậu đã có tâm tình thế nào vậy?”

Tần Ô: “Xì xụp xì xụp.”

Ninh Túc còn muốn nói tiếp thì lại bị Tần Ô bất chấp sống chết nói: “Đó chính là Lăng Tiêu đấy, là người chơi giỏi nhất toàn bộ căn cứ đấy.” “Nói như vậy không phải rất nở mày nở mặt sao, một phát bay lên chín tầng mây luôn.”

Lăng Tiêu vừa rồi còn không có cảm xúc gì khi nhắc tới chủ đề chết kia, giờ phút này lại lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng.

Tần Ô: “...”

Lại cầm tô cháo lên húp tiếp.

Ninh Túc ngừng trêu chọc hắn, chuyển sang quan sát căng tin.

Giả Á Hoa đi dạo một vòng xong cũng đi tới chỗ họ: “Chập tối hôm qua có rất nhiều người mắt đỏ, nhưng đến hôm nay trong mắt họ đã không còn đỏ nữa.”

Điều này có nghĩa là có thể tiêu diệt được.

“Những người chơi khác đã chuẩn bị sẵn sàng, dự là tối nay sẽ có một trận chiến lớn đấy.”

Giả Á Hoa ngồi xuống bàn ăn, lấy ra một cuốn sổ, “Đến tối sẽ có rất nhiều quái vật có thể tiêu diệt, đây đã là ngày thứ tám rồi, mỗi người chúng ta phải loại bỏ ít nhất một con quái vật.”

Trong sổ tay của hắn, hắn viết ra một số phòng của những con quái vật có thể tiêu diệt tối nay, chúng đã lan tràn từ tầng sáu đến tầng năm và tầng bảy.

Tần Ô: “Không thành vấn đề! Tối nay một mình tôi có thể xử hai ba con, phó bản này rất dễ.”

“Đúng vậy, toàn bộ phó bản phải dựa vào thực lực trung bình của tất cả người chơi, đối với cậu và Lăng Tiêu mà nói thì rất đơn giản.” Giả Á Hoa nói: “Có điều, cậu vẫn nên cẩn thận, tôi còn nghĩ đến một khả năng nữa.”

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Hắn nói: “Lúc chúng ta mới vào phó bản thì có rất ít quái, làm chúng ta rất sốt ruột, nhưng bây giờ lại có rất nhiều, điều này dễ làm chúng ta mất cảnh giác, vậy có khi nào còn có một loại khả năng nữa không, ý tôi là đến giai đoạn sau của phó bản, quái vật sẽ bắt đầu ít lại, sẽ không cho chín người chơi chúng ta đủ 90 con quái nữa.”

Ninh Túc cúi đầu.

“Đúng! Rất có khả năng này! Nếu không thì phó bản dễ quá rồi, có thể sau này sẽ làm chúng ta trở tay không kịp.” Tần Ô đồng ý, “Cho nên chúng ta phải nhanh chóng giết nhiều quái hơn nữa, trước tiên cứ diệt mười con cái đã.”

Giả Á Hoa: “Có thể những người chơi khác cũng sẽ nghĩ đến khả năng này.”

Tần Ô: “Vậy tối nay chúng ta hãy đi bắt quái đi, ra tay trước sẽ có lợi thế mạnh hơn, ra tay sau dễ gặp xui lắm.”

Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu.

Giả Á Hoa: “Tối nay chúng ta hành động sao đây? Có cần chia nhóm như hồi bữa nữa không?”

Tần Ô: “Để tránh bị người chơi khác đâm sau lưng, chúng ta vẫn nên làm theo cặp.”

Hắn đang định nói thì Lăng Tiêu đã mở miệng trước: “Một phòng một nhóm.” Tần Ô: “... Được.”

Giả Á Hoa: “Nếu là vậy, mọi người cũng cần phải chủ động hỏi thăm thông tin, một mình tôi cũng chỉ có thể tìm hiểu được bấy nhiêu thôi, hơn nữa, hiện tại cũng không cần hỏi ở căng tin, sau khi biết chúng ta có thể tiêu diệt quái vật, thái độ của cư dân trong cư xá này cũng tốt hơn rất nhiều, có thể đến tận cửa thăm dò đều được.”

Tần Ô xua tay: “Bây giờ còn hỏi cái gì? Điều quan trọng nhất là phải biết phòng nào có quái vật có thể giết, đến tối cứ tới thẳng cửa nhà nó là được.”

Lăng Tiêu phát hiện Ninh Túc không lên tiếng, lúc đi ra khỏi căng tin trở về thì hỏi cậu: “Sao nãy giờ cậu không nói gì hết vậy?”

Ninh Túc: “Tôi không muốn vất vả nữa, cũng không muốn giết quái, muốn phá game.”

Cậu không còn đặt nặng tâm tư vào phó bản nữa, quan trọng nhất là cậu ý thức được vấn đề của phó bản.

Về độ khó và cấp độ của phó bản.

Về điểm này, lúc mới vào phó bản bọn họ đã thảo luận về cấp độ “00”. Lúc đầu bọn họ còn chưa thảo luận ra.

Sau đó liên tiếp ba ngày bọn họ không tìm được một con quái vật dục vọng nào, cảm thấy phó bản này rất khó.

Bây giờ quái vật đã xuất hiện với số lượng lớn, hợp lực để tiêu diệt chúng cũng không khó, nên lại bắt đầu nghĩ rằng phó bản này đơn giản. Thế nhưng Ninh Túc vẫn luôn nhớ rõ trước khi tới thế giới này, Lăng Tiêu đã từng nói phó bản này rất khó.

Vừa rồi Giả Á Hoa đưa ra một suy đoán, dù khó như vậy nhưng Ninh Túc lại cảm thấy còn chưa đủ.

Chắc chắn có điều gì đó đang chờ đợi họ ở phía trước hoặc điều gì đó mà họ chưa nhận ra.

Cho nên, quyết định nhanh chóng tiêu diệt thêm nhiều quái vật để hoàn thành nhiệm vụ là đúng, nhưng cũng sai.

Ninh Túc có chút hoang mang, cậu cảm thấy có chút bất an ở cái nơi mà người chơi phải tiêu diệt số lượng lớn quái vật dục vọng này.

Đối với câu phá game của Ninh Túc, Lăng Tiêu nói: “Tối nay tôi sẽ tìm mấy con quái vật rồi ghim chúng xuống đất để cậu tiêu diệt.”

Lần trước ở phòng Tiết Phỉ, hắn đã nói sẽ tìm mười con quái vật tội ác tày trời để cậu giết.

Ninh Túc không nói ra được lời từ chối, chỉ nói: “Đừng đưa hết cho tôi, mỗi người chúng ta một nửa đi.”

Bọn họ quay về nghỉ ngơi một chút rồi đi gõ cửa các hộ gia đình trong cư xá.

Hôm nay bọn họ đã xác định được sáu con quái vật dục vọng.

Có ba tên màu đỏ trong mắt đã biến mất, buổi tối có thể loại trừ được. Ba tên còn lại có lẽ có dục vọng liên quan với nhau, một là dục vọng hủy diệt, một là dục vọng máu, còn có một tên là yêu cuồng si, dục vọng chính là yêu đương. Trước khi hành động vào buổi tối, các người chơi dùng bữa tại căng tin để bổ sung năng lượng cho lần hành động sắp tới.

Ninh Túc nhìn vào sổ tay ghi lại thông tin về dục vọng quái vật, đột nhiên hồi Đường Tâm: “Con quái vật dục vọng mà em giết tối qua tên là Túc Phong? Dục vọng của hắn là gì vậy?”

Đường Tâm: “Là ăn đó, ăn rất nhiều.”

Ninh Túc sửng sốt một chút, nói: “Ăn uống đâu có uy hiếp người khác, đáng để tiêu diệt sao?”

Hàn Lương: “Đúng là không phải, nhưng nó là quái vật mà!”

Ninh Túc không thể diễn tả được suy nghĩ của mình lúc đó.

Đường Tâm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, vội nói: “Không phải, nó ăn thịt người, thậm chí là bạn bè của nó, nên phải loại trừ nó” Ninh Túc gật đầu: “Thế thì đúng thật.”

Sau khi ăn xong, các người chơi chia nhau ra hành động.

Tối nay có rất nhiều quái vật cần tiêu diệt, bọn họ không đợi đến mười giờ mà ngay khi trời tối đã đến phòng của những con quái vật đã xác nhận trước đó để quan sát.

Ninh Túc và Lăng Tiêu cùng hợp sức, không có con quái nào có thể tồn tại được mười phút dưới tay họ.

Đêm đó, họ đã giết tổng cộng bốn con quái vật.

Tên đầu tiên, Đường Tố, dục vọng chính là máu. Khi thăm dò thông tin, những người phụ nữ ở cư xá nói hắn là kẻ biến thái, bị bắt quả tang đang lục lọi băng vệ sinh đã sử dụng qua trong thùng rác, cũng có người thấy hắn thường đến xe hiến máu nhưng không hiến máu.

Khi đó, họ đoán dục vọng của hắn có liên quan đến máu.

Khi họ phát hiện ra mặt hắn nằm trên lưỡi, trong lúc hắn đang say sưa liếm máu từ vết thương của người vợ xanh xao của hắn, họ đã lập tức giết chết hắn.

Lúc Ninh Túc đứng dậy, cậu cảm thấy bên tai ù đi, đầu óc choáng váng. Lăng Tiêu đỡ lấy cánh tay cậu, “Sợ máu à?”

Ninh Túc: “...”

Nói điều này với một con zombie á, anh có phép lịch sự không hả?

Xúc phạm trắng trợn như vậy đúng thật là.

Tên thứ hai, Ngụy Quốc Ngọc, có dục vọng hủy diệt mãnh liệt, bao gồm cả hủy diệt cơ thể con người, mặt hắn nằm ở trên tay, không còn gì để nói nên bọn họ cứ thẳng tay tiêu diệt hắn thôi.

Tên thứ ba là Tiết Liên Phi, dục vọng là tình yêu mãnh liệt đến mức yêu năm người một lúc, bất kể tuổi tác hay giới tính.

Mặt nằm trên trái tim.

Khi họ theo hắn vào tầng hầm, hắn đang ôm trái tim có mặt mình trên đó, hét lên với năm đối tượng bị giam bên trong: “Nhìn đi! Trái tìm anh đang đập lên vì các em đấy!” Ninh Túc: “...”

Cậu nhìn năm người bất đồng giới tính và độ tuổi, thậm chí còn nhìn thấy hai con chó.

Tiêu diệt đi.

Tên thứ tư là Vu Đại Lực, dục vọng cũng liên quan đến giết chóc, loại quái vật dục vọng này là xử lý nhanh nhất.

Lăng Tiêu: “Tiến độ 3/10.”

Ninh Túc không có hộ khẩu, không có hệ thống cá nhân nhắc nhở, cậu quyết định về sau sẽ không giết quái vật nữa, để lại cho người khác.

Dù sao cậu có diệt quái hay là không, nhiệm vụ có hoàn thành hay không thì cũng sẽ rời đi.

Bởi vì phải ra ngoài và còn phải chờ đợi dục vọng của lũ quái bộc lộ, nên hơn mười một giờ bọn họ mới tiêu diệt xong bốn con quái vật này. Khi bọn họ trở về, những người chơi khác vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, vẫn đang giết quái vật, giống như họ sẽ không nghỉ tay cho đến khi tiêu diệt hết tất cả quái vật đã xuất hiện từ tối qua đến giờ.

Toàn bộ cư xá đã hỗn loạn.

Chú Lý đang bận bịu ở bên ngoài không ngừng nghỉ, hai đứa nhỏ vẫn đang đợi ông ở căng tin.

Ninh Tuc đi về phía căng tin, đột nhiên cảm thấy chóng mặt.

Đây không phải lần đầu tiên cậu cảm thấy xây xẩm mặt mày ở trong phó bản này, lúc đầu cậu còn tưởng đó là do cậu cưỡng chế tiến vào thế giới tỉnh thần ký ức.

Nhưng vào lúc này, cậu bỗng nhìn thấy Giả Á Hoa vừa mới từ cư xá đi ra, cũng loạng choạng một cái.

Tim cậu thắt lại, nhìn quanh sân thì thấy Phí Tuyết Ánh đang vịn tường, mắt cá chân vẫn chưa lành.

Cô ấy mạnh như vậy, nếu dám nhảy từ trên lầu cao xuống thì đáng lẽ phải không có việc gì mới đúng, nhưng cô ấy không chỉ bị thương ở mắt cá chân mà đến giờ vẫn còn chưa hồi phục được.

Ninh Túc lại nghĩ tới lúc Phí Tuyết Ánh tiêu diệt quái vật dục vọng Tiết Phỉ, hình như cô ấy cũng có hơi loạng choạng, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển một hồi lâu.

Trái tim Ninh Túc đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hoảng loạn. Sau cuộc tàn sát quái vật dục vọng vào đêm đó, tất cả người chơi cậu nhìn thấy trong sân, ngoại trừ Lăng Tiêu ra thì đều có vẻ hốc hác hơn rất nhiều, không biết có phải là vì mệt hay không.

Ninh Tuc vội vã đi vào căng tin.

Bước đến bàn cơm nơi hai đứa nhỏ đang làm bài tập, cậu cầm cuốn tập viết của Mạn Mạn, phân loại và ghi lại thông tin về những người chơi, cũng như tất cả những con quái vật mà cậu biết cho đến nay.

Sau khi đặt nét bút cuối cùng xuống, cậu nhìn toàn bộ trang thông tin trên cuốn tập, tròng mắt dần trợn lớn hơn.

Quái vật dục vọng.

Không có khuôn mặt. [Tự đội.
Bình Luận (0)
Comment