C150
C150C150
chương 150: Tự độ
Editor: Cô Rùa
米
Việc phân loại của Ninh Tuc lúc đầu là dựa trên sự không thoải mái của người chơi khi tiêu diệt quái vật dục vọng.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy choáng váng là khi cậu cùng Tần Ô bước ra khỏi cư xá, nhìn thấy quái vật Túc Phong bị tiêu diệt rơi xuống lầu.
Lần thứ hai cậu choáng váng là khi cậu cùng Lăng Tiêu giết quái vật Đường Tố, lúc cậu đứng dậy thì loạng choạng một cái, Lăng Tiêu còn hỏi cậu có phải sợ máu không.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Phí Tuyết Ánh không thoải mái là khi cô ấy giết quái vật Tiết Phỉ.
Với việc chia thành hai nhóm như vậy, một manh mối khác đã xuất hiện.
Phí Tuyết Ánh, Tiết Phi.
Ninh Túc, Tuc Phong, Đường Tố.
Tên của người chơi và quái vật tương ứng có một hoặc hai ký tự có cách phát âm giống nhau. Sau đó lần theo manh mối này để phân loại tất cả người chơi và quái vật dục vọng mà cậu biết.
Cuối cùng lại điền vào những dục vọng tương ứng với quái vật. Ninh Túc nhìn thấy toàn bộ thông tin như này:
Người chơi Lăng Tiêu.
Quái vật dục vọng Tiêu Lẫm: dục vọng là giết chóc, giết mẹ, vết sẹo trên bụng, khuôn mặt lạnh lùng, không thích bị kiểm soát.
Người chơi Ninh Túc.
Quái vật dục vọng Túc Phong: dục vọng là ăn, ăn bạn bè.
Quái vật dục vọng Đường Tố: dục vọng là máu, khát máu.
Người chơi Phí Tuyết Ánh.
Quái vật dục vọng Tiết Phỉ: dục vọng là sinh con, tiểu tam, mái tóc dài gợn sóng, vẻ ngoài xinh đẹp.
Quái vật dục vọng Tiết Liên Phi: dục vọng là tình yêu, yêu mù quáng. Người chơi Nhiếp Vu VI.
Quái vật dục vọng Vu Đại Lực: dục vọng là giết chóc.
Quái vật Ngụy Quốc Ngọc: dục vọng là phá hủy, bao gồm phá hủy cơ thể người.
Người chơi Đường Trì Ly.
Quái vật dục vọng Lý Trì: Dục vọng là tình dục.
Hai con quái tương ứng với cậu, một con khát máu, một con thích ăn, thức ăn chính là bạn bè. Cậu là zombie, trời sinh đã có bản năng khát máu.
Cậu quả thật cũng thích ăn, ăn hoa lăng tiêu, hoa lăng tiêu là một phần của Lăng Tiêu (bạn).
Quái vật tương ứng của Lăng Tiêu là Tiêu Lẫm, người có dục vọng giết chóc, giết mẹ mình tương ứng với việc Lăng Tiêu “giết mẹ” thành thần. Giết mẹ là vi phạm đạo lý tự nhiên, là hành vi đại nghịch bất đạo. Nhưng trong phó bản vô hạn này, đối với một kẻ sát nhân biến thái mà nói thì điều đó dường như không đáng sợ chút nào.
Khi ấy người chơi đã biết cách diệt trừ quái vật, bọn họ đều dùng thủ đoạn nhanh nhất để tiêu diệt dục vọng của chúng, nếu không phải Ninh Túc đề nghị thì bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra cuốn nhật ký.
Cuốn nhật ký tập trung vào “Mẹ”, như một lời nhắc nhở quan trọng.
Bên trên còn nhiều lần nhắc nhở vết sẹo trên bụng mẹ, hắn là từ nơi đó đi ra, muốn trở lại cơ thể mẹ.
Sau cùng cuốn nhật ký bị Tần Ô vứt đi, Lăng Tiêu không có nhìn thấy. Hôm nay người chơi chỉ chăm chăm vào việc tiêu diệt quái, lại càng không đi mở khóa sâu vào chúng.
Ngay cả cậu và Lăng Tiêu cũng vậy.
Ninh Túc đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, mười hai giờ đêm, người chơi vẫn đang điên cuồng chém giết quái vật dục vọng.
Chỉ cần nhìn thấy mặt của quái vật ở đâu thì sẽ lao lên phía trước loại bỗ nó để hoàn thành nhiệm vụ. Xẩm tối, sau khi cơm nước xong xuôi, lúc nhắc tới Túc Phong, Ninh Túc nói ăn chỉ là dục vọng bình thường, đâu đáng để tiêu diệt.
Nhưng Hàn Lương lại buột miệng thốt ra, “Nhưng nó là quái vật mà!” Nếu nó không phải quái vật thì sao.
Khi chúng sắp bị tiêu diệt, trên đầu chúng không có khuôn mặt, nhẫn nhụi một mảng.
Trên miếng da khủng bố kia như đang đợi bổ sung thêm, đó có thể là khuôn mặt của bất cứ kỳ ai.
Nếu trên đó là khuôn mặt của chính người chơi thì sao.
Nhiệm vụ của phó bản là tiêu diệt mười con quái vật dục vọng.
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu mười con quái vật dục vọng đó đều là hóa thân khuếch đại từ dục vọng của chính người chơi, hoặc mười con quái đó được phân bổ theo mỗi đoạn sự kiện lớn trong đời của người chơi, đồng thời những con quái tương ứng sẽ mang theo một phần mười sức mạnh và sinh mệnh của người chơi thì sao.
Sức mạnh của Phí Tuyết Ánh có thể so sánh với Người Nhộng Sư, cô ấy dám tùy ý nhảy từ tầng sáu xuống thì cá chắc độ cao đó không là gì với cô ấy.
Nhưng cô lại bị trẹo chân.
Đó là sau khi cô tiêu diệt yêu quái vật Tiết Phỉ, có phải vào lúc mà cô ấy không hề hay biết, sinh mệnh và sức mạnh của cô đã bị xói mòn đi một phần mười không? Đối với một người chơi như cô mà nói, vết thương đó có lẽ chỉ là vết thương nhỏ, sẽ mau chóng lành lại thôi, nhưng vừa rồi cậu vẫn thấy cô vịn tường đi.
Chẳng lẽ trong hai ngày qua, quái vật dục vọng tương ứng với cô đang bị tiêu diệt càng nhiều hơn, sinh mệnh và sức mạnh cũng đã giảm ởi đáng kể?
Lần đầu tiên Ninh Túc toát mồ hôi lạnh vì phó bản.
Ba ngày trước khi mới vừa vào phó bản, họ đều cảm thấy thế giới trong phó bản đang chế tạo sự âu lo, bởi vì ba ngày đầu không hề xuất hiện một con quái vật nào cả.
Lúc đó bọn họ vẫn chưa suy nghĩ kỹ về điều này.
Giờ thì biết rồi.
Thế giới phó bản đang thúc giục bọn họ tiêu diệt quái vật.
Nếu trong ba ngày đầu không có quái vật dục vọng xuất hiện, người chơi sẽ bắt đầu sốt ruột, nhưng một khi lũ quái xuất hiện, họ sẽ lao vào tiêu diệt nó ngay.
Lời nhắc tiến độ nhiệm vụ sau đó như là cố ý nói với người chơi rằng không cần mở khóa, không cần xét xử quái vật thì vẫn được.
Còn cấp độ “00” khiến người chơi bối rối về độ khó, sợ sau này không đủ quái nên bây giờ chẳng cần quan tâm cái gì, cứ tranh nhau tiêu diệt quái vật trước.
Quên đi việc “mở khóa” và “xét xử”, còn luôn bỏ qua ý nghĩa của [Tự Đội. Nếu họ đào sâu vào lai lịch của từng con quái vật dục vọng, thực sự đánh giá xem có nên loại bỏ nó hay không thì bọn họ chắc chắn đã tìm ra được điều gì đó, cũng sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ. Nhưng, đây có phải tất cả lỗi của người chơi không? Có thể nói người chơi đã hoàn toàn bị dục vọng “tiêu diệt quái vật” khống chế, mất đi khả năng phân tích phó bản không?
Không thể.
Bởi vì nhiệm vụ chính là tiêu diệt mười con quái vật dục vọng.
Ở trò chơi vô hạn càng lâu thì người chơi sẽ càng tuân thủ các quy tắc của hệ thống và phó bản, sống sót bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ trong phó bản đã ăn sâu vào xương máu họ, trở thành bản năng sinh tồn đã bén rễ từ lâu.
Huống chị, sau khi tiêu diệt từng con quái vật dục vọng, hệ thống đều sẽ nhắc nhở họ đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ hơn.
Giống như đang nói với họ rằng, các ngươi đang làm điều đúng đắn, vì vậy hãy tiếp tục làm điều đó đi.
Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, rất có thể toàn bộ người chơi trong phó bản này đều sẽ bị xóa sổ.
Tại sao lại như vậy?
Điều này không phù hợp với quy tắc sinh tồn trong phó bản, cũng không phù hợp với quy tắc mà hệ thống dựa vào để duy trì thế giới vô hạn.
Phó bản này chính là thâm độc không có quy tắc như vậy sao? Có lẽ không phải.
Đây là toàn bộ phó bản, tất cả người chơi trên thế giới này đều ở trong phó bản này, đây hẳn là một phó bản không tầm thường.
Phó bản như vậy thì đường sống sẽ ở nơi nào?
Ninh Túc ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những người chơi đang chém giết quái, mỗi lần giết quái đều sẽ nhoẻn miệng cười vui vẻ hoặc hưng phấn khi được hệ thống nhắc nhở.
Một nụ cười rất mệt mỗi.
Có thể bọn họ sẽ nghĩ đó là do đêm nay giết quá nhiều quái vật và tiêu tốn quá nhiều năng lượng, hoặc cũng có thể vẫn chưa nhận ra việc họ tiêu diệt một con quái vật đang dần mất nhiều thời gian hơn.
Nghe bọn họ hò reo, Ninh Túc bấm móng tay vào lòng bàn tay, trong lòng có đủ loại cảm xúc.
Quái vật dục vọng, xét xử, Tự Độ.
Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến từ Tự Độ này có ý gì.
Quyền xét xử nằm trong tay họ, xét xử không phải là để cứu người khác, hay cứu quái vật mà là để cứu chính mình.
Tự mình kiểm điểm, tự mình nhận định.
“Sao vậy?”
Ninh Tuc càng nghĩ càng lạnh người, ý nghĩ kéo cậu đến nơi lạnh lẽo đột nhiên bị gián đoạn. Lăng Tiêu đi tới bên cạnh cậu, đưa tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, từ sâu trong đôi mắt đen kia lộ ra vẻ lo lắng.
Ninh Túc ngơ ngác nhìn hắn.
Cuối cùng cậu cũng hiểu, hiểu tất cả mọi chuyện.
Hiểu rõ tại sao Lăng Tiêu trong không gian ký ức lại nói phó bản này rất khó trước khi cậu bước vào thế giới này.
Hiểu được tại sao cậu muốn biết về thân thế của Lăng Tiêu, muốn hiểu về Lăng Tiêu, cả việc tại sao Lăng Tiêu lại đưa cậu đến phó bản này. Những dục vọng nằm sâu tận đáy lòng Lăng Tiêu và những chuyện quan trọng nhất mà hắn không thể buông bỏ, đều bị mười con quái vật dục vọng trong phó bản này biểu lộ ra.
Có lẽ, nó còn hơn cả thế nữa.
Ninh Túc vội đưa cuốn tập viết cho Lăng Tiêu xem.
Lăng Tiêu cầm lấy cuốn tập sửng sốt trong chốc lát, Ninh Túc dõi theo ánh mắt của hắn, cũng giật mình một cái.
Bên trên không có gì cả.
Không có phân tích phó bản của cậu, không có một cái tên nào hất.
“Sao lại không có gì? Tôi đã viết một bản phân tích ở trên đó mà.” Ninh Túc kinh ngạc nói.
Lăng Tiêu rũ mắt nhìn cuốn tập, không có bất kỳ phẳẩn ứng gì.
Ninh Tuc lại ngây người. Hơn mười giây sau, cậu lại mở miệng: “Lăng Tiêu... Lăng Tiêu, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Lúc gọi tên hắn, hắn cũng không có phản ứng, khi cậu nói đến nửa câu sau, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên thay đổi, nheo lại một cách nguy hiểm.
Hắn thấy cậu nói chuyện nhưng lại không nghe thấy giọng cậu.
Ninh Túc ngậm miệng, yên lặng nhìn hắn.
Tay cậu bị Lăng Tiêu nắm chặt, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự sợ hãi đến từ Lăng Tiêu.
Kể từ khi đến thế giới này, nhịp đập trong cơ thể cả hai vẫn luôn hoàn toàn bị cảm xúc của cậu khống chế, đây là lần đầu tiên bị người khác điều khiển đập lên một cách căng thẳng như vậy.
Nó đến từ Lăng Tiêu hơn trăm năm trước.
Ninh Túc đã biết là tại sao rồi.
Cậu không phải du hành xuyên thời không như lần trước, mà là bị Lăng Tiêu trong tương lai đưa đến thế giới ký ức của hắn.
Nếu đã trở thành ký ức, thì nó cũng đã có kết cục định sẵn.
Bởi vì tính chất đặc biệt của Lăng Tiêu trong không gian ký ức, hắn vốn được tạo nên từ ký ức, ký ức của hắn còn sống, có thể điều chỉnh lại một chút vì cậu, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được kết cục.
Cậu không thể làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến kết cục.
Đương nhiên những chữ viết ở trên tập cũng sẽ tự nhiên mà biến mất. Muốn nói chuyện, cũng sẽ mất đi giọng nói.
Nếu cậu còn muốn dùng cách khác để nói với họ thì cậu nhất định sẽ mất thêm những thứ khác.
“Đừng nói nữa.” Lăng Tiêu siết chặt cổ tay cậu từng chút một, kéo cậu về phía mình, khàn giọng nói, “Đừng nói nữa.”
Lăng Tiêu vỗ về sau gáy cậu, khóe miệng nặn một nụ cười: “Cậu không cần nói gì cả, chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi là được.”
Dừng lại vài giây, giọng của hắn trở nên nhẹ tênh, gần như không thể nghe thấy: “Được chứ?”
Ninh Túc bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút nhức nhối, giống như bị kim đâm.
Cậu gật đầu.
Lăng Tiêu ôm cậu hồi lâu, dọn dẹp cuốn tập và văn phòng phẩm trên bàn, gọi hai đứa nhỏ đang nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài: “A Phi, Quỷ Sinh, chúng ta về thôi.”
Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy tới.
Lăng Tiêu mười chín tuổi khom lưng sờ đầu hai đứa nhỏ, nói: “Cổ họng của mẹ bị đau rồi, nên hai ngày nay sẽ không thể nói chuyện được.”
Hai đứa nhỏ lập tức lo lắng nhìn cậu.
Ninh Túc mỉm cười gật đầu với chúng.
Dù cậu đang cười nhưng hai đứa nhỏ vẫn rất lo lắng, trên đường về vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm. Họ vừa ra khỏi căng tin, nhìn thấy vài người chơi trong sân đang rất phấn khích.
Đường Trì Ly hưng phấn hét lên: “6/10 rồi! Còn bốn con nữa thôi là tôi sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ!”
Còn có người chơi đến giờ cũng chưa dừng lại, vẫn đang giết quái vật. Phí Tuyết Ánh ngồi dựa lưng trong một góc, cau mày xoa xoa mắt cá chân, không biết đang nghĩ gì.
Ninh Tuc bị Lăng Tiêu kéo đi, lặng lẽ đi xuyên qua đám người chơi và nhóm cư dân dù mệt mỏi nhưng vẫn rất phấn khích.
Đi tới cổng tòa cư xá, Ninh Túc lại quay đầu nhìn lại.
Một lần nữa cậu lại cảm nhận được độ khó và sự tàn khốc của phó bản này.
Lúc đầu không có một con quái vật nào, đột nhiên xuất hiện nhiều quái vật như vậy để người chơi tiêu diệt, đêm nay cậu cùng Lăng Tiêu đã chọn lựa và loại bỏ tổng cộng bốn con, vậy thì những người chơi nãy giờ vẫn chưa kết thúc này đã tiêu diệt được bao nhiêu con rồi?
Chỉ trong vòng một ngày, có thể đã có ba hoặc bốn mươi con quái vật bị tiêu diệt.
Nếu những suy đoán của cậu đều chính xác, cho dù người chơi có nhận ra thì họ còn lại bao nhiêu mạng hay sức mạnh nữa?
Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu, không biết khi nào hắn mới phát hiện ra điều này. Đối với cậu ma nói, thứ quan trọng nhất chính là cuốn nhật ký kia, nhưng nó đã bị Tần Ô vùi vào trong thùng rác, có lẽ bây giờ đã không còn ở đó nữa.
Khi cậu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu như có cảm giác lập tức quay lại nhìn cậu.
Bàn tay chuyển từ nắm cổ tay sang bàn tay cậu.
Dẫn cậu về đến phòng, Lăng Tiêu nói: “Chờ chút, tôi đi mua đồ ăn khuya cho cậu.”
Ninh Túc gật đầu.
Sau khi Lăng Tiêu rời đi, hai đứa nhỏ vẫn còn lo lắng nhìn cậu.
Mạn Mạn leo lên giường, nhẹ nhàng sờ cổ cậu: “Mẹ, mẹ có đau không?” Ninh Túc lắc đầu.
Hai bàn tay nhỏ xíu của Quỷ Sinh đan chặt vào nhau.
Ninh Túc xoa xoa cọng tóc vềnh của nó.
Không ngờ bọn nó lại căng thẳng như vậy, có lẽ là do đã lâu cậu không bị thương ở trước mặt chúng, cũng có thể chúng đã nhạy cảm nhận ra được điều gì đó.
Mạn Mạn nói: “Mẹ ơi, tạm thời mẹ không thể nói được thì cũng không sao đâu, chúng con có thể thay mẹ nói chuyện.”
Quỷ Sinh: “Ừm!”
Ninh Túc ôm lấy hai đứa nhỏ, dụi dụi tụi nó. Ba người họ sẽ không sao hết, đợi phó bản kết thúc Lăng Tiêu sẽ đưa bọn họ trở về, người có sao chính là những người chơi ở đây.
Càng bình tĩnh, cậu càng ý thức được phó bản này không phải là phó bản bình thường.
Kết cục của nó có thể không tốt đẹp cho lắm.
Chẳng mấy chốc Lăng Tiêu đã cầm đồ ăn khuya trở về.
Vẫn là mì thịt bò.
Buổi tối ăn cái gì đấy có nước thật quá đã.
Đây là Ninh Túc nói.
Ninh Tuc móc ra 12 tệ đưa cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không nhận, “Tôi khao cậu.”
Ninh Tuc suy nghĩ một chập, lấy toàn bộ số tiền còn lại từ trong gối ra đưa hết cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn mấy giây rồi cất hết tiền đi, gộp chung với cả tiền của hắn.
Ninh Túc bận rộn cả đêm bây giờ đang hạnh phúc ăn mì.
Có đồ ăn ngon, không khí trong phòng dịu đi rất nhiều.
Khi Ninh Túc gắp thêm một miếng thịt bò từ trong tô mì lên, cậu chợt nhận ra đây là miếng thịt bò thứ tư trong tô mì của mình.
Chuyện vui sướng bất ngờ này khiến cậu híp mắt lại, nhìn miếng thịt bò một lần nữa. Trước khi vào phó bản, cậu đều sẽ suy đoán về môi trường sống của phó bản từ đoạn trailer của phó bản, xem phòng ốc có đẹp hay không, có nhiều đồ ăn ngon hay không.
Thức ăn và chỗ ở thoải mái đã từng là tiêu chí duy nhất của cậu khi chọn phó bản.
Cho đến phó bản này, chỗ ở nghèo nàn, đồ ăn cũng không ngon, nhưng cậu lại không hề chán ghét nó, đồ ăn và chỗ ở đều khiến cậu vui vẻ, thường xuyên sẽ lộ ra vẻ sung sướng và hạnh phúc nho nhỏ mà trước kia chưa từng có.
Cậu muốn nói chuyện này với Lăng Tiêu.
Nhưng đến khi mở miệng cậu lại chợt nhớ ra mình không thể nói được. Ninh Tuc chậm rãi đưa miếng thịt bò vào miệng.
Ăn xong bữa ăn khuya và tắm rửa sạch sẽ xong, Ninh Túc đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lúc này vẫn còn có người đang giết quái, không biết “lễ hội” này sẽ kéo dài đến bao lâu.
Lăng Tiêu như đoán được cậu đang nghĩ gì, nói: “Chắc cũng sắp kết thúc rồi, chỉ còn lại một con quái vật có thể tiêu diệt thôi. Đi ngủ đi.”
Ninh Túc gật đầu, rất tự nhiên leo lên giường của hắn.
Bốn người trên hai giường, hai người một giường, không vấn đề gì.
Kể từ sau đêm qua, Ninh Túc đã có hiểu biết mới về việc mình đến đây để làm gì. Cậu không phải tới đây để vượt ải, cậu thực sự đến đây là để hiểu Lăng Tiêu, nhưng chỉ hiểu Lăng Tiêu thôi thì chưa đủ.
Cậu muốn dành thật nhiều thời gian hơn cho hắn.
Cậu nhận ra cậu muốn biết thêm về Lăng Tiêu, muốn biết Lăng Tiêu đã trải qua những gì, Lăng Tiêu trong tương lai đưa cậu đến phó bản này có lẽ không chỉ vì đám quái vật dục vọng ở đây.
Đây có thể là một trải nghiệm vô cùng quan trọng đối với Lăng Tiêu, mà trong ký ức của Lăng Tiêu được tạo ra từ ký ức hắc ám lại không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì.
Tại thời điểm này, cậu muốn ở bên hắn nhiều hơn.
Hắn đã đơn độc nhiều năm như vậy rồi, ít nhất lúc này đã có người ở bên cạnh.
Trong bóng tối, Lăng Tiêu ôm cậu vào lòng.
Đây là lần đầu tiên họ ôm chặt nhau đến không có khe hở kiểu này.
Lúc bấy giờ Lăng Tiêu mới nhận ra họ lại hợp nhau đến vậy.
Thiếu niên ăn hoa lăng tiêu lớn lên trong lòng hắn, trời sinh đã phù hợp với vòng tay của hắn.
Lăng Tiêu nói: “Đừng sợ.”
Ninh Túc tựa vào ngực hắn gật đầu, cậu không sợ.
Cậu đã nghĩ thông suốt về nó rồi. Kết cục của phó bản này đã được định sẵn, mà cậu cũng không thể thay đổi được điều gì thì cậu chỉ cần ở bên cạnh hắn thôi là được.
Dù sao thì cậu cũng sẽ không chết, tương lai họ vẫn sẽ ở bên nhau.
Ninh Túc dụi dụi cổ hắn, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi đang ăn cơm ở căng tin, Ninh Túc mới biết đêm qua đã giết bao nhiêu quái vật.
Tần Ô nói: “Tổng cộng 37 con, tôi và Giả Á Hoa tiêu diệt được 13 con.” Nói xong cậu đó, hắn xoa xoa thái dương hỏi: “Mọi người có cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thân thể yếu đi không?”
Nghe vậy, Ninh Túc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Lăng Tiêu: “Không có.”
Ninh Túc: “...”
Quả thực từ đầu đến cuối hắn có về không có gì bất thường cả.
Ngoài con quái vật dục vọng Tiêu Lẫm mà họ đã loại bỏ, chắc chắn còn có những người chơi khác đã loại bỏ con quái vật dục vọng tương ứng với hắn, đêm qua cậu vẫn luôn ở cùng hắn, nhưng lại không thấy hắn có việc gì hết.
Là do mạnh quá sao?
Tần Ô: “Anh thì lợi hại rồi.”
Giả Á Hoa thành thật nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy, hơn nữa tôi phát hiện rất nhiều người chơi đều gặp vấn đề này, nếu nhiều người đều bị thì đây là một vấn đề đáng chú ý.”
Ninh Túc lập tức gật đầu.
Cuối cùng cũng có người chú ý tới.
Lăng Tiêu mười chín tuổi rất nhạy bén khi phát hiện ra chỗ hở của cậu, nhưng đến lượt phó bản thì hắn lại không để ý nhiều đến vậy, có lẽ do giá trị vũ lực của hắn quá mạnh, trước giờ vẫn dựa vào vũ lực đã có thể dễ dàng vượt ải.
Trước đó lối suy nghĩ của hắn rất thông minh, Ninh Túc muốn hắn nghiêm túc hơn nên liên tục gật đầu.
Khi cậu gật được mấy lần, một chiếc đũa đã cắm thẳng dưới cằm cậu. Gật không nổi nữa.
Lăng Tiêu: “Biết rồi.”
Ninh Túc: “...”
Câu trưng mặt đơ đẩy đũa ra.
Tần Ô nhìn quanh bốn phía: “Không phải mệt là do tối qua giết quá nhiều quái vật sao?”
Lăng Tiêu cũng nhìn chung quanh một lượt, tầm mắt cuối cùng rơi vào Tần Ô, “Không phải, trước kia cậu từng đối mặt với mấy con quỷ còn khó nhằn hơn, mệt như chó, qua hôm sau vẫn phục hồi lại sinh lực bình thường đấy thôi.”
Tần Ô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Nhất định là có vấn đề!” Giả Á Hoa: “Tôi lập tức triệu tập tất cả người chơi để thảo luận về vấn đề này!”
Ninh Túc thở phào một hơi, gật đầu gật đầu.
Tần Ô: “Sao nãy giờ cậu cứ gật đầu quài mà không nói lời nào vậy?” Lăng Tiêu: “Cậu ấy đang chơi trò [thử thách hai mươi ngày không nói chuyện].”
Sau nhiều ngày, mấy người chơi lại tụ tập dưới gốc cây du già trong sân một lần nữa.
Nhóm của Nhiếp Vu Vĩ có chút không kiên nhẫn: “Giờ này mà còn thảo luận cái gì nữa? Hôm nay bọn tôi còn phải bận đi kiếm thêm quái có thể tiêu diệt, nói không chừng sau đêm nay bọn tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi đấy.”
Tối qua Tần Ô là người giết nhiều quái vật nhất, hắn không ra tay thì thôi chứ đã ra tay là bảy con.
Ngoại trừ hắn, còn có hai người chơi khác có tiến độ nhiệm vụ là 6/10, quả thật rất có khả năng sẽ có người hoàn thành xong nhiệm vụ trong tối nay.
“Nếu vậy thì càng không cần phải gấp.” Giả Á Hoa nói: “Lần này tôi triệu tập mọi người đến là hỏi mọi người có cảm thấy đặc biệt yếu đi không? Hay là cơ thể có xuất hiện triệu chứng gì khác thường không?” Hắn vừa hỏi xong thì người nào người nấy cũng sửng sốt. Khi câu hỏi này được hỏi ra cụ thể, người chơi sẽ lập tức suy nghĩ về vấn đề này, những điều trước kia mà bị họ tự động lược qua sẽ hiện lên, đều trở nên cường điệu hơn.
Ngẫm lại, quả thực ai cũng nhận thấy sự bất thường trên cơ thể mình. “Hai ngày nay tôi cảm thấy chóng mặt.”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi có hơi yếu đi, hôm nay tôi giúp hàng xóm vác bao gạo, tôi cứ nghĩ chỉ cần một tay là có thể dễ dàng nhấc nó lên nhưng kết quả lại tốn rất nhiều sức.”
“Tôi vô cùng mệt, ngủ một giấc cũng không có hồi phục, hôm nay tôi còn dậy muộn nữa.”
“Tôi cũng vậy!”
Thảo luận một hồi, các người chơi đều trầm mặc.
Bọn họ ý thức được có chỗ không thích hợp.
Một lúc sau, Đường Trì Ly nói: “Sức mạnh thể chất hoặc năng lực của chúng ta đang dần biến mất ư? Liệu nó có giống với việc chơi game không, tức là tiêu tốn sức mạnh và năng lượng ấy?”
“Mọi người đã từng chơi game bao giờ chưa? Nó giống như là khi mới vào game, sức mạnh và năng lượng của mọi người là full, nhưng khi chiến đấu với quái vật và thực hiện các hoạt động khác, các chỉ số đó sẽ không ngừng thuyên giảm, có khi nào là vậy không?”
Tần Ô: “Đừng nói là game, trước đây tôi cũng từng vào một phó bản giống vậy rồi, có lẽ đúng là vậy đó.” Nhiếp Vu Vĩ: “Vậy chúng ta càng phải mau chóng tiêu diệt quái vật nhanh hơn chứ còn gì nữa, nhân lúc vẫn còn thể lực và năng lượng để hoàn thành nhiệm vụ, nếu không đợi đến khi chúng ta hết thể lực thì có thể sẽ không còn cách nào tiêu diệt được chúng nữa.”
Tần Ô: “Đúng!”
Ninh Túc: “...”
Đúng với ông thôi ông nội.
Cậu thở dài mệt mỏi trong lòng, lại cảm nhận được độ khó của phó bản này.
Thông thường, quả thật mọi người sẽ rất dễ nghĩ tới hướng đó, đặc biệt là họ từng thật sự vào một phó bản tiêu tốn thể lực như vậy.
Nhưng hướng này là hướng vào ngõ chết.
Cậu quay lại nhìn Phí Tuyết Ánh nhiều lần, cố gắng dẫn sự chú ý của mọi người về phía cô ấy.
Khi cậu muốn quay đầu mấy lần, đầu cậu đột nhiên không cục cựa được nữa, giữ ở góc khoảng 15°.
Ninh Túc: “...”
Quá ác độc.
Hiện tại cậu ngay cả nhìn Phí Tuyết Ánh cũng không dám, cậu sợ tròng mắt cũng không thể đảo được luôn.
Cho dù có là zombie thì cũng không thể đơ như cây cơ thế này được. Lăng Tiêu ở bên cạnh lập tức nhận ra sự khác thường của cậu.
Tần Ô đứng đối diện cũng chú ý tới, hắn không rõ lắm, nói: “Là do tôi lại choáng nữa sao? Chứ sao tôi lại cảm thấy đầu cậu có hơi vẹo nhỉ? Đây lại là trò gì nữa à?”
Ninh Túc: “...”
Sắc mặt Lăng Tiêu có chút khó coi, nói: “Mỗi người đều từng cảm thấy chóng mặt, chóng mặt mệt mỏi và suy nhược không giống nhau, mọi người thử ngẫm lại thời điểm ấy xem có quy luật gì không.”
Nói xong, hắn kéo Ninh Túc đi về phía bên kia của căn tin.
Lực trên tay hắn rất lớn, quai hàm cũng căng chặt.
Ninh Túc tưởng rằng hắn sẽ nghiêm khắc nói với mình cái gì đó, không ngờ sau mười mấy giây im lặng hắn lại nhẹ giọng nói: “Ngoan đi, biết chưa?”
Ninh Túc sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, đầu cậu chỉ không thể quay trái quay phải, nhưng lên xuống vẫn được, có điều hơi vẹo vẹo.
Lần này cậu hoàn toàn ngoan ngoãn, cũng không dám nhắc nhở ai nữa, từ nay về sau cậu chỉ là khán giả, là quần chúng thôi.
Cậu nhìn thấy Lăng Tiêu căng như vậy, đặt mình vào hắn để suy nghĩ, khi thấy người mình quan tâm dần trở nên cứng đờ, dần mất giọng, dần mất quyền kiểm soát cơ thể, thì quả thật sẽ rất căng thẳng, có lẽ còn có chút hoảng loạn nữa.
Ninh Túc duỗi tay ra cào cào lòng bàn tay hắn, hơi ngước cái đầu vẹo lên, nở một nụ cười thật tươi với hắn. Lăng Tiêu nhìn cậu hồi lâu, sau đó mới nói: “Cậu không cần làm gì hết, chỉ cần đi theo tôi, ở bên cạnh tôi thôi là được, thể lực của tôi gần như không bị ảnh hưởng, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm một câu: “Tôi đã từng nói với rất nhiều người rằng tôi có thể đưa họ ra ngoài, tôi chưa bao giờ thất hứa, lần này cũng nhất định làm được.”
Hàng mi của Ninh Túc run lên gật đầu, chỉ có gật xuống chứ không nhấc lên.
Cậu nhìn mũi chân của mình nghĩ, có lẽ lần này lời hứa ấy sẽ không còn hiệu lực.
Cậu mượn thân phận của người khác vào đây, trước khi tiến vào, cái người tàn nhẫn trong không gian ký ức kia đã từng nói, cậu có lẽ sẽ chết một lần.
Ninh Túc lại gật đầu, tiến lên ôm lấy hắn, lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ với hắn.
Lần này, Lăng Tiêu cũng cười.
Ninh Túc phát hiện, lúc hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp.