C 163
C 163C 163
chuong 163: Chung Quy
Editor: Cô Rùa
米
Ninh Túc xịt keo.
Hệt như chưa kịp phòng bị gì mà đùng phát bom nổ vậy, rồi lại giống như không có gì xảy ra.
[Về câu chuyện tôi ở tương lai hay quá khứ chưa xác định, khi mà ba mẹ còn chưa biết tôi là ai, tôi lại cùng bạn của ba và tiền bối của mẹ công khai là gay ngay trước mặt ho.]
Ninh Trường Phong có hơi hoảng rồi, hắn nói: “Mấy năm không gặp, thế mà cậu lại có bạn trai?”
Không chỉ Ninh Trường Phong mà Sư Thiên Xu cũng có chút hãi, kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, gọi một tiếng “Tiền bối”.
Cả hai đều sốc toàn tập vì việc Lăng Tiêu có bạn trai, không rõ tại sao lại như vậy.
Sư Thiên Xu suy nghĩ một chốc, nói: “Không biết ngài còn nhớ không, nhưng hồi tôi còn bé có từng gặp ngài rồi, hiện tại tôi đã có con, hẳn là ngài cũng nên có bạn trai từ lâu.”
Cô vuốt ve bụng mình với ve mặt dịu dàng. Ninh Tuc hoàn hồn, nhìn thấy cảnh tượng này, lại ngơ ngác tiếp, đôi mắt sáng lấp lánh mỉm cười.
Lăng Tiêu lặp lại câu nói kia: “Đừng gọi tiền bối, gọi tên là được.”
“Đúng vậy đó, Lăng Tiêu là bạn anh mà.” Ninh Trường Phong vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Lăng Tiêu được coi là ân nhân của hắn, hắn luôn nhớ tới cảnh tượng khi nhìn thấy Lăng Tiêu trong phó bản kia, trong lòng hắn, Lăng Tiêu gần giống như là một vị thần không có cảm xúc.
Vậy mà lại có một cậu bạn trai.
Ninh Trường Phong nhìn cậu bạn trai nhỏ của hắn: “Có thể trở thành bạn trai của Lăng Tiêu thì phải ưu tú đến cỡ nào chứ?”
Ninh Túc: “...”
Cũng chỉ là con ba thôi.
Ninh Túc: “Cũng thường thôi ạ.”
Ninh Trường Phong: “...”
Nghe đến đây khá là bình dân chứ không phải thần tiên giáng trần gì. Nhưng Ninh Trường Phong vẫn nhìn Ninh Túc bằng ánh mắt kính nể. Nhóm người chơi vừa đi tới đều có chút bối rối.
Đây không phải là người mới à, cùng lắm là một người chơi bình thường không ai biết, không có tiếng trong căn cứ thôi mà? Tô Vãng Sinh đi tới hỏi: “Tiền bối, nãy anh gọi tôi hả?”
Lúc này Ninh Trường Phong mới nói vào chuyện chính, “Chúng ta hãy tập hợp tất cả người chơi đã vào thôn Minh Tiền để quen mặt trước, rồi tìm hiểu tình hình cơ bản chung.”
Trong thôn làng kỳ lạ âm u có thể có quỷ lui tới này, quen mặt hết người chơi là một việc rất quan trọng.
Nếu không, đến một lúc nào đó có người biến mất họ cũng không biết được.
Tô Vãng Sinh lập tức nói: “Được, tôi lập tức đi gọi họ tới.”
Ninh Túc và Lăng Tiêu đi theo họ, lại gặp thêm mấy người quen.
Trừ Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh ra, còn có người nhộng sư, quỷ hút máu và Bàng Dương.
Người chơi ở thôn Minh Tiền được phân vào tổng cộng bốn ngôi nhà, hai nhà dành cho nam và hai nhà dành cho nữ.
Trong hai nhà dành cho nữ, có một nhà tám người, một nhà chín người. Trong nhà Ninh Trường Phong có tám người, nhóm Tô Vãng Sinh vốn cũng có tám người, nhưng sau đó lại có thêm hai người chạy vội tới nữa, trong đó có một người quen, là Trần Thiên.
Nhìn hai người chơi tới cuối cùng, Tô Vãng Sinh nói: “Hẳn phải đủ tám người thì mới được cấp phòng ở, tối thiểu là tám, vậy thêm mấy người nữa có sao không ta?”
Ninh Túc: “...” Có khi nào là do hai người ngoài bọn họ chiếm mất chỗ người ta hay không?
Sư Thiên Xu: “Dù có bao nhiêu thì mọi người cũng phải quen mặt nhau đã, hãy nhớ rõ những người chung nhà với mình, tốt nhất nhớ luôn người đó ở phòng nào.”
Người nhộng sư cười “xuỳ' một tiếng: “Hội trưởng Sư à, trong một phó bản mang tính cạnh tranh như này đâu cần thiết phải như làm vậy đâu nhỉ? Cô đúng là hóa thân của Bồ Tát mà, quan tâm cả sự an nguy của đối thủ. Có con xong đều trở nên như vậy sao? Thật đáng sợ.”
Ninh Túc sửng sốt, không ngờ đây là một phó bản thi đấu.
Tổng hợp lại những lời kỳ quái của mấy người chơi khi nãy nói, tất cả đã được giải thích.
Chúc Song Song nói “Giành”, Tô Vãng Sinh nói ở đây không có chỗ cho nhiều người chơi như vậy.
Xem ra trận đấu này có hơi khác so với cuộc thi cá nhân mà cậu thấy ở căn cứ trò chơi.
Cách chơi của phó bản thi đấu khác với phó bản thông thường, nhiệm vụ trong thi đấu cá nhân không quá quan trọng, khi người chơi vừa vào phó bản, họ chỉ muốn giết hết những người chơi khác, bức họ out trận. Chẳng trách người nhộng sư lại nói vậy, còn Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong thì dùng cách chơi của phó bản thông thường cho phó bản thi đấu.
Hơn nữa phó bản này có cả người chơi cấp cao như Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong, từ góc độ của người chơi khác, việc “người mới” như cậu va Lăng Tiêu tham gia là điều rất bình thường, không phải vòng loại cá nhân hay chung kết thi đấu.
Ninh Túc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, không biết đây là tình huống gì. Lăng Tiêu lắc đầu ra hiệu cho cậu đừng hỏi.
Sư Thiên Xu nói: “Chuyện sống chết quan trọng, có quan tâm thì cũng không quá.”
Bởi vì là phó bản thi đấu nên tất cả người chơi không cùng thảo luận về phó bản, sau khi xác nhận số lượng người và tình huống phân bố người chơi trong thôn Minh Tiền, mọi người lần lượt giải tán.
Ninh Túc không muốn rời đi nhanh như vậy, cậu rất muốn ở lại cùng Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong thêm chốc nữa.
Phó bản gì gì đó chỉ là thứ yếu, bọn họ mới là quan trọng.
Lăng Tiêu nhìn ra suy nghĩ của cậu, nên hắn chào hỏi Ninh Trường Phong: “Gần đây cậu sao rồi?”
Ninh Trường Phong không khỏi cười cười: “Thật sự rất tốt.”
Thấy chung quanh không có người khác, hắn thấp giọng nói với Lăng Tiêu: “Tôi nói cho cậu một bí mật nhé, đứa bé trong bụng Sư Thiên Xu là của tôi đó, tôi sắp có con trai hay con gái gì rồi.”
Họ cho rằng đó không phải là bí mật.
Chẳng lẽ người khác không biết sao? Nụ cười trên mặt Ninh Trường Phong là xuất phát từ tận đáy lòng hắn, bọn họ cũng không biết nụ cười của hắn có sức lan tỏa đến vậy, tất cả đều có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc không thể khống chế của hắn, cùng với sự mềm mại và căng thẳng vi diệu trong lòng.
Ninh Túc nhịn không được cũng cười rộ theo, cậu cười cười, hơi nghiêng đầu xíu, tựa sườn mặt vào vai Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nửa ôm cậu, nói với Ninh Trường Phong: “Chúc mừng cậu.” “Ò, cảm ơn nha!” Ninh Trường Phong không khỏi sung sướng, “Nó sắp chào đời rồi, Lăng Tiêu này, đến lúc đó cậu nhớ đến ôm nó một cái nha.” Lăng Tiêu vui vẻ đồng ý, ôm Ninh Túc nói: “Được, tôi nhất định sẽ ôm nó một cái.”
Ninh Trường Phong lại nói với Ninh Túc: “Cậu này, bạn trai Lăng Tiêu...”
Ninh Túc quay người lại nói: “Tôi là Ninh... Ninh Sư.”
Ninh Trường Phong nói: “Là người cùng họ Ninh à, hèn chỉ tôi vừa thấy cậu đã cảm thấy vô cùng hợp mắt. Đến lúc đó cậu đi cùng Lăng Tiêu luôn nhé.”
Ninh Túc gật đầu, “Tôi rất mong chờ, anh và hội trưởng Sư đẹp như vậy, đã thế còn rất thông minh nữa, cục cưng chắc chắn là tỉnh hoa hội tụ, mọi người gấc iu.”
Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng.
“Nào có nào có, đừng nói vậy mà.” Ninh Trường Phong nói thì nói như vậy, nhưng đã cười đến đắc ý. Ninh Tuc: “Đúng mà đúng mà, cục cưng nhất định vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, là bảo bối trên đời không ai sánh bằng.”
Lăng Tiêu: “...”
Ninh Trường Phong tằng hắng một tiếng nén cười, nói: “Mặc kệ sau này nó có như thế nào, thông minh hay ngu ngốc, thì nó đều là cục vàng của bọn tôi, bọn tôi chỉ cần nó bình an vô sự, lớn lên vui vẻ là được rồi.” Ninh Túc “Ò” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Chắc chắn rồi.”
Ninh Trường Phong nói với cậu mấy câu, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, không biết cậu đột nhiên tới phó bản này có phải là vì giải thưởng hay không, nếu là trước kia thì tôi có thể từ bỏ, nhưng lần này, nếu cậu cũng muốn thì tôi sẽ giành nó với cậu bằng mọi giá.”
“Sư Thiên Xu cũng vậy, đều vì con của bọn tôi.”
Cả hai kinh ngạc.
Mặc dù Ninh Trường Phong nghiêm túc nói với họ như thế, nhưng trên thực tế họ lại không biết cuộc thi này là gì, giải thưởng là gì, thậm chí đến cả tên của phó bản họ còn không biết nữa là.
Ninh Túc thực ra rất tò mò, nhưng nếu hỏi trực tiếp người chơi ở đây tên phó bản là gì, cậu chỉ sợ bọn họ bị phát hiện là người ngoài, chứ cũng không quan tâm người khác cười nhạo mình là đồ ngốc.
Trong phó bản thần quái kiểu này, người luôn theo bên cạnh mình bỗng dưng không phải là người chơi, chắc chắn sẽ khiến họ hoảng sợ không thôi.
Lăng Tiêu hỏi thẳng: “Cậu nói phần thưởng thi đấu là gì cơ?” Ninh Trường Phong kinh ngạc: “Cậu không biết?”
Sau đó hắn thở phào một hơi, nếu Lăng Tiêu không biết, vậy thì hắn đến đây cũng không phải vì phần thưởng cuộc thi.
Trong lòng Ninh Trường Phong, Lăng Tiêu là một người chơi có thể sống trong thế giới phó bản, không giống với người chơi bình thường, nên Lăng Tiêu không biết về giải thưởng cũng chẳng khiến hắn thấy nghi ngờ.
Ninh Trường Phong nói: “Phần thưởng cao nhất trong cuộc thi chính là lối ra khỏi trò chơi dành cho một người.”
Cả hai sững sờ tập hai.
Ninh Túc đã xem qua cuộc thi cá nhân, cũng tham gia cuộc thi cấp guild, biết hệ thống sẽ đưa ra những giải thưởng phong phú và hấp dẫn để khuyến khích người chơi tham gia, nhưng cậu không ngờ lại có giải thưởng dụ người như vậy.
Chẳng trách lúc mới vào thôn, lại có người nói bọn họ muốn ra ngoài đến điên rồi, không ngờ ra ngoài ở đây chính là rời khỏi trò chơi.
Ninh Túc dường như đã hiểu tại sao cậu có thể rời khỏi trò chơi rồi.
Sau cùng, họ đã cho trao cơ hội đó cho cậu.
Lăng Tiêu: “Yên tâm, chúng tôi không giành với hai người, chúng tôi chỉ vào phó bản chơi thôi.”
Ninh Trường Phong thở phào an tâm: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Hắn nói liền hai tiếng cảm ơn. Tuy là trước đó Lăng Tiêu có thể không có điểm, nhưng lòng Lăng Tiêu quá khó dò, nếu muốn cơ hội này, hắn sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
“Tôi thay mặt gia đình mình cảm ơn hai người.”
“Sư Thiên Xu đã mang thai được chín tháng rồi, vốn là cổ không cần phải tham gia thi đấu lần này, nhưng sau khi nghe được phần thưởng, cổ mặc kệ tất cả lời khuyên can của mọi người, ôm bụng bầu vào đây cho bằng được.”
“Đây là cơ hội ngàn năm có một.”
“Đương nhiên là tôi cũng phải vào, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải cố gắng hết sức để đoạt được giải thưởng. Nếu cổ và đứa con trong bụng được tính là một người, thì để cổ đưa đứa nhỏ ra ngoài, nếu không thì để cho đứa nhỏ ra trước.”
Ninh Túc mím môi, đứng bên cạnh Lăng Tiêu không nói nên lời.
Ninh Trường Phong cười cười nói: “Cho nên khi nãy tôi mới nói, chờ nó sinh ra, cậu nhất định phải tới ôm nó một cái là như vậy. Có lẽ, sau này chúng ta sẽ không thể gặp lại nó nữa đâu.”
Lúc nói điều này, hắn vẫn tươi cười, thật sự rất hạnh phúc.
Cùng lúc đó, Ninh Túc cũng nhìn thấy khóe mắt hắn có chút đỏ hoe. Lăng Tiêu: “Được, tôi nhất định sẽ tới.”
Ninh Trường Phong thở một hơi: “Hy vọng chúng ta có thể giành được cơ hội này cho cục vàng của chúng ta.”
“Cậu nhất định có thể làm được.” Lăng Tiêu nói. Hắn nói dò: “Phó bản này không giống một phó bản thi đấu chút nào, người chơi các cậu không hề giết lẫn nhau ngay khi mới bước vào phó bản.”
Ninh Trường Phong: “À, đây là cuộc thi lớn hai mươi năm hình thành căn cứ, khác với cuộc thi cá nhân mỗi quý hằng năm, nếu chết ở đây thì sẽ chết thật sự, hệ thống không ủng hộ việc giết chóc bừa bãi mà không có lý do.”
Hai người sửng sốt tập ba.
Căn cứ trò chơi có bốn mùa, tốc độ dòng chảy thời gian là bình thường, niên đại được tính từ thời điểm căn cứ trò chơi bắt đầu xuất hiện.
Khi Ninh Túc bước vào trò chơi, đã là năm thứ 16 của căn cứ, gần như đã hơn ba năm trôi qua.
May là có Ninh Trường Phong, một người không biết luật lệ cũng không nghỉ ngờ Lăng Tiêu, nên họ mới nắm rõ được cuộc thi lần này.
Sau hai mươi năm thành lập căn cứ trò chơi, hệ thống đã tổ chức một cuộc thi vô cùng lớn.
Ở căn cứ một thời gian dài, tính mới mẻ của thi đấu cũng dần phai nhạt, rất nhiều người chơi đã không còn hứng thú tham gia thi đấu nữa, ngay cả những người chơi buộc phải tham gia đều chỉ thi cho có.
Nhưng lần này thì khác, phần thưởng của cuộc thi vừa được công bố ra đã khiến toàn bộ căn cứ náo động.
Chưa kể đến những kỹ năng, vũ khí, đạo cụ đáng sợ và điểm, lối ra dành cho một người đã truyền cảm hứng chiến đấu cho tất cả người chơi. Hệ thống cạnh tranh khác với thi đấu hàng năm, hệ thống tích lũy điểm cũng được triển khai.
Thay vì đấu vòng loại, bán kết và chung kết, người chơi sẽ được lựa chọn năm phó bản trong thời gian nhất định.
Mỗi thế giới sẽ nhận được điểm từ NPC cốt lõi và hệ thống dựa trên biểu hiện, 20 người chơi đứng đầu có số điểm tích lũy cao nhất trong tất cả các phó bản sẽ nhận được phần thưởng, trong đó phần thưởng cho hạng nhất chính là lối ra khỏi trò chơi dành cho một người.
Trò chơi này là phó bản thứ năm mà Ninh Trường Phong và Sư Thiên Thư tham gia, đồng thời cũng là trận đầu tiên của một số người chơi. Lợi nhuận cao đi kèm với rủi ro cao, trong năm phó bản của cuộc thi 20 năm, cái chết không có nghĩa là thoát khỏi trò chơi mà là thực sự chết. Điểm số do hệ thống và các NPC cốt lõi đưa ra sẽ không tăng lên khi giết vài mạng người, mà ngược lại còn bị giảm do vô duyên vô cớ sát hại người khác.
Vì vậy, lần thi đấu này khác với những gì Ninh Túc từng thấy trước đây, nó kết hợp đặc tính giữa phó bản thi đấu và phó bản thông thường.
Hai người đều không ngờ sẽ là như thế này.
Tuy nhiên, phó bản đến cùng sẽ như thế nào không phải là điều quan trọng nhất đối với họ.
Sư Thiên Xu và một số người chơi nữ ở bên kia đã bắt đầu trở về.
Ninh Túc hỏi Ninh Trường Phong: “Vừa rồi anh nói đó là bí mật, chẳng nhẽ người khác không ai biết đứa con trong bụng hội trưởng Sư là của anh sao?” Ninh Trường Phong lập tức cười kha khà: “Có thể là do cậu không biết quan hệ trước đây của bọn tôi ở căn cứ.”
Ninh Túc: “...”
Cậu nghĩ cậu biết rõ luôn là đằng khác.
Ninh Trường Phong: “Trước đây bọn tôi là ke thù, nhiều năm tích lũy rất nhiều ân oán và gút mắt, lúc chúng tôi mới ở bên nhau cũng không có nói cho ai biết hết á.”
Ninh Túc: “...”
[Cả căn cứ đều nghĩ bọn tôi là ke thù không đội trời chung, nhưng bọn tôi ở bên nhau.]
Ninh Trường Phong: “Sau khi cổ có thai, tôi sợ người khác bàn tán dị nghị này kia nên muốn lập tức công khai cho họ biết, bọn tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, cổ cũng muốn đợi đến ngày đứa bé chào đời rồi nói luôn, nhưng ai mà có ngờ lại lòi ra cuộc thi 20 năm này đâu.”
[Cả căn cứ đều nghĩ bọn tôi là ke thù không đội trời chung, nhưng bọn tôi lại có con.]
Chẳng trách có người chơi sống chung nhà với cậu lại nói, còn tưởng là có thể ở cùng Ninh Trường Phong, có lẽ hắn ta cho rằng Ninh Trường Phong sẽ không ở cùng người của guild Ngân Hoa, song không ngờ Ninh Trường Phong lại chung tụ với Bàng Dương và người khác.
Ninh Trường Phong: “Hiện tại còn nhờ hai người giúp bọn tôi giữ bí mật, hmmm thi đấu kiểu này, các cậu cũng biết mà.”
Bọn họ biết. Có ai mà không muốn lối ra khỏi chơi trò chơi này chứ.
Cho dù đã hơn ba năm trôi qua, Ninh Túc cũng biết ba người có khả năng lấy được giải cao nhất là Sư Thiên Xu, Ninh Trường Phong và Vĩnh Minh.
Guild Vĩnh Minh có lẽ còn muốn nhìn thấy cảnh Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong chặt chém nhau, sau cùng bọn họ sẽ là người được lợi. Thậm chí còn có thể châm ngòi ly gián họ.
Cuối cùng ——
[Thành thật xin lỗi, bọn tôi ở bên nhau, còn có một đứa con nữa.]
Nhóm Tô Vãng Sinh đã trở về, Ninh Túc và Lăng Tiêu bởi vì hàn huyên với Ninh Trường Phong nên về muộn hơn.
Bọn họ cũng không vội, Ninh Túc thả hai đứa nhỏ ra, bốn người chậm rãi băng qua thôn làng âm u trở về.
Phía trước là hai bé quỷ nắm tay nhau mở đường cho hai người họ.
Phía sau là hai người lớn cũng đang nắm tay nhau.
Lăng Tiêu hỏi Ninh Túc: “Em vui không?”
Ninh Túc: “Ò!”
Ninh Túc: “Bọn họ rất thích em, em đã tận mắt nhìn thấy rồi, cũng thật sự cảm nhận được.”
“Em nhìn thấy ánh mắt của hội trưởng khi vuốt ve bụng mình, còn nhìn thấy Ninh Trường Phong nói về việc có con hạnh phúc như thế nào nữa.” Ninh Tuc vui vẻ chia sẻ với hắn những chỉ tiết nhỏ lại khiến cậu tan chảy lại hạnh phúc, ” Anh thấy bộ dáng vui vẻ đắc ý của ổng không, giống một người cha lại giống như một đứa con nít ấy.”
“Với cả bọn họ đều vượt qua thi đấu, đưa em ra ngoài, thật tốt quá.” Ninh Túc trước đây đã đưa ra rất nhiều giả định khác nhau, trong đó cũng từng nghĩ tới việc có khi nào nó rất thảm thiết hay không, hoặc có khi nào ba mẹ cậu đã chết rồi hay không.
“Em thoát ra ngoài chứng tỏ họ đã thành công, họ đã thắng cuộc thi một cách an toàn phải không?”
Lăng Tiêu: “Đúng vậy.”
Ninh Túc tựa đầu vào vai Lăng Tiêu: “Em vui quá đi mất, em rất thỏa mãn, Lăng Tiêu à, cảm ơn anh nha.”
Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng, vòng tay qua eo cậu, kéo nhóc trứng lười đi về phía trước: “Chúng ta có thể ở đây an tâm nhìn em chào đời rồi hãng rời đi được không?”
Ninh Túc “Ò” một tiếng, “Điều đó quá là tuyệt luôn!”
Khi họ trở về, những người chơi khác đều đã vào trong nhà, cũng thắp xong nến trong phòng khách.
Họ đang thảo luận về phó bản.
Trong phó bản có tính chất cạnh tranh thế này, đương nhiên bọn họ không thể kể hết mọi chuyện, cùng vượt phó bản như phó bản thông thường. Nhưng đã vào cùng một phó bản, thì ít nhất những người được phân vào chung nhà sẽ gắn bó với nhau hơn một chút để giành lợi thế, nhận được nhiều điểm hơn.
Ninh Túc và Lăng Tiêu đi tới muốn nghe thử.
Bọn họ quả thực chỉ quan sát thôi, nhưng muốn rõ ràng hơn thì vẫn cần phải biết đây là phó bản kiểu gì.
Hỏi Ninh Trường Phong về phó bản thì hắn sẽ không hoài nghỉ, nhưng nếu hỏi tên phó bản thì hắn chắc chắn sẽ nghỉ ngờ.
Khi bất kỳ người chơi nào tiến vào phó bản, họ cũng sẽ đều nghe thấy thông báo gia nhập vào phó bản của hệ thống.
Cho nên, hai người bọn họ không thể hỏi trực tiếp mà phải nghe từ những người chơi khác.
Tòa nhà hai tầng này của họ có tất cả mười người chơi, cộng thêm hai người lúc sau tới nữa, lúc này tám người còn lại đang ở trong phòng khách.
Sàn phòng khách là sàn xi măng, để tăng thêm ánh sáng xua tan ẩm thấp, bọn họ đốt lửa ngay phòng khách.
Tô Vãng Sinh: “Tôi thật sự rất ghét phó bản kiểu này.”
Trần Thiên: “Cậu ghét tất cả phó bản có quỷ đúng không?”
Một người chơi xoa xoa cánh tay, nhìn chung quanh nói: “Thật sự, thật sự có quỷ sao?” “Phó bản tên là [Chủng Quỷ], cậu nói xem có không?”
Ninh Túc gật đầu theo.
Đây chẳng phải sẽ biết được tên phó bản sao, không nói câu nào thì vẫn biết.
“[Chủng Quỷ] nghĩa là gì? “Chủng[1]° này là chủng loại, hay là hạt giống, hay là động từ?”
[1] 种: từ này có nghĩa là chủng, trồng, loại, giống (giống ở đây như hạt giống, giống người...)
Động từ này rất khiến cho người khác phải tưởng tượng.
“Ý nghĩa khác nhau, cách phát âm khác nhau, tôi nghe nói hệ thống báo bốn âm, chắc là động từ.”
“Vậy làm thế nào để trồng quỷ? Đào hố, đắp một ít đất, đếm một, hai, ba, bốn, năm sao?”
“Trước mắt chúng ta hãy phân tích hành động “trồng' này đã, đầu tiên chúng ta phải có hạt giống đúng không? Có hạt giống có đất, đây là điều kiện cơ bản nhỉ?”
“Hạt giống là cái gì mới được?”
Thấy Ninh Túc và Lăng Tiêu không lên tiếng mà chỉ ngồi ngó, có người không thể chịu được hành vi ăn không ngồi rồi này của họ, nên hỏi: “Nãy giờ toàn thấy hai người nghe không à, trước thôn đã không nói, giờ cũng không luôn, muốn không làm mà đòi có ăn từ bọn tôi à?”
Ninh Túc thuận miệng nói cho có: “A, dưới tình huống không có một chút manh mối kiểu này, lại bảo tôi suy đoán hạt giống quỷ và đất đai này kia là gì, thì tôi đoán là người chất.”
“Người chết, hoặc là nói xác chết ấy, như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn hẳn, hạt giống và đất có thể có sẵn rồi. Vốn người chết đều phải chôn, cho nên đào hố và đắp đất sẽ tiết kiệm thời gian.”
Thấy họ không nói lời nào, Ninh Túc nói tiếp: “Không phải là tôi không tôn trọng người đã khuất, tôi đoán hệ thống và phó bản đều thiết lập theo cách này.”
Ninh Tuc quay đầu hỏi Lăng Tiêu: “Anh thấy thế nào?”
Lăng Tiêu: “Có lý.”
Tô Vãng Sinh đứng lên nói: “Chúng ta vẫn nên chia phòng ở trước đi.” Thôn Minh Tiền vô cùng lớn, đất đai không thiếu, căn nhà hai tang này cũng rất rộng, có nhiều phòng ốc, Ninh Túc và Lăng Tiêu có thể chiếm trọn một phòng lớn.
Tô Vãng Sinh và Trần Thiên cũng ở tầng hai giống họ.
Trước khi vào phòng, Tô Vãng Sinh đi ngang qua Ninh Túc, hỏi cậu: “Cậu thật sự cho rằng hạt giống là người chết ư?” Ninh Túc nhìn Tô Vãng Sinh, lại nhìn Trần Tình vừa vào cửa, “Trước nói cho tôi biết, hai anh quen nhau như thế nào đã?”
Tô Vãng Sinh: “?”
Hắn thực sự rất tò mò Ninh Túc đang nghĩ cái gì, nên trả lời câu hỏi có phần khó hiểu của cậu: “Tôi và ảnh từng cùng vào một phó bản, trong phó bản đó Trần Thiên đã chiếu cố bọn tôi rất nhiều, sau khi ra phó bản thì tụi tôi trở thành bạn tốt.”
Ninh Túc: “Anh nói “bọn tôi tức là anh và Chúc Song Song, trong phó bản đó còn có anh áo đen nữa đúng không?”
Tô Vãng Sinh ngạc nhiên, nói: “Đúng vậy, nhưng tên áo đen mà cậu nói đã bị trợ thủ đâm sau lưng chết trong phó bản rồi, chỉ có bốn người bọn tôi ra ngoài thôi.”
Lần này đến lượt Ninh Túc ngạc nhiên, thì ra thế giới không có cậu vẫn sẽ diễn ra như vậy.
Tô Vãng Sinh nói: “Tới cậu, chuyện hạt giống.”
“Tôi muốn nói với anh một chuyện.” Ninh Túc nói rất nghiêm túc.
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Tô Vãng Sinh cũng trở nên nghiêm túc theo, “Được, cậu nói đi.”
Ninh Túc: “Sau này anh cứ coi những lời tôi nói là xàm xí đi.”
Tô Vãng Sinh: “...?”
Ninh Túc: “Tất cả những lời tôi nói đều tào lao hết đấy.” Suy cho cùng cậu không tham gia thi đấu, không cần phải làm nhiệm vụ phó bản, rất nhiều thứ đều không biết, lời nói không thể gánh vác được tính mạng và nhiệm vụ.
Cảm thấy bị lừa, Tô Vãng Sinh nhấc chân định rời đi, nhưng lại bị Ninh Túc gọi lại.
Tô Vãng Sinh: “Gì nữa?”
Ninh Túc: “Phó bản mà anh vừa nhắc đến tên là [Quỷ Súc] đúng không?”
“Ừ, sao vậy? Cậu cũng từng vào đó rồi à?” Tô Vãng Sinh nghi ngờ nói. Ninh Túc còn chưa kịp nói gì thì Quỷ Sinh nghe thấy giọng quen quen đã ló cái đầu nhỏ ra, “Là anh ò~”
Thằng nhóc đi đôi giày thể thao màu trắng size nhỏ nhất, mặc một chiếc quần xanh nhạt, khoác thêm một cái áo khoác ngoài màu kem, bên trong là một cái áo thun trắng.
Thật là một bộ trang phục tràn đầy sức sống dễ thương.
Chỉ có điều sắc mặt nó có hơi xám xịt, trong hốc mắt tròn trịa có hai con mắt khác màu đang nhìn chòng chọc hắn.
Tô Vãng Sinh: *...”
Tô Vãng Sinh: “......”
“Aaaa! —— Trần Thiên! Trần Thiên!!! Đúng là con mẹ nó có quỷ! Còn là Quỷ Chủ nữa! Trần Thiênnn!”
Ninh Túc: “.” Im lặng đẩy đầu Quỷ Sinh vào trong lại.
Cậu hét to về phía bóng lưng chạy trối chết của Tô Vãng Sinh: “Tô Vãng Sinh, anh nghe tôi giải thích đã!”
Tô Vãng Sinh: “Đừng có tới đâyyyy!”
Ninh Túc: “Nó đâu có đáng sợ, anh cũng từng chọc nó thử rồi mà.”
Tô Vãng Sinh: “Cậu đúng là cái đồ xàm xí!”
Ninh Túc: “...”
“RẦM ”
Ninh Túc sờ mũi, xách cổ Quỷ Sinh vào phòng, lẩm bẩm nói: “Ài, cảnh còn người mất, nhớ năm nào ở thôn Hòe Dương tụi mình còn chung một phòng mà chời.”
Quỷ Sinh: “Ò!”
“Hai người còn ngủ chung một giường!”
Đúng lúc này Lăng Tiêu vừa bước ra khỏi phòng tắm, cười sâu xa: “Thật không?”
Ninh Túc: “...”
Cái thằng nhóc Quỷ Sinh ngơ ngơ ngác ngác này đúng là báo quá báo mà.
Ninh Túc ném Quỷ Sinh đi, chỉ vào chiếc giường lớn trong phòng nói: “Anh nhìn nè, phòng trong thôn hiếm khi có hai giường lắm, đều là một cái giường lớn thế này, điều kiện có hạn mà, hai người đàn ông trưởng thành bọn em nằm trên một cái giường thì có gì đâu chứ, đều là mỗi người một ổ chăn.”
Lăng Tiêu nhìn chiếc giường mà Ninh Túc chỉ, lại nhìn Ninh Túc rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
Ninh Túc: “?”