€164
€164€164
chuong 164: Chung Quy
Editor: Cô Rùa
*
Ninh Tuc cũng nhìn về phía chiếc giường kia.
Một chiếc giường gỗ màu gan heo, một tấm màn lụa màu đỏ, và một cái chăn bông.
Ninh Túc: “...”
Không phải bị cậu ảnh hưởng, nhưng thẩm mỹ của thôn Minh Tiền này thật sự không bằng thôn Hòe Dương.
Tất nhiên, mấu chốt là chỉ có một cái chăn bông.
Ninh Túc đẩy chăn bông ở giữa xuống một bên gối, cầm tấm chăn lót hoa sặc sỡ bên dưới phủ lên bên kia giường.
Đối với hành vi này của cậu, Lăng Tiêu không nói năng gì.
Ninh Túc chỉ vào chiếc chăn bông dưới gối bên trái, nói với Quỷ Sinh và Mạn Mạn: “Hai đứa đắp cái chăn này đi.”
Mạn Mạn: “Còn tấm chăn lót này thì sao mẹ?”
Ninh Túc: “Đương nhiên là để tao với ba tụi bây đắp rồi.”
Lăng Tiêu hơi nhướng mày, mỉm cười nhìn cậu. Ninh Tuc hài lòng, sau đó vội đi vào phòng tắm.
Khi đi ngang qua Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hỏi cậu: “Làm gì mà em vội vậy?”
Ninh Túc: “Em chợt nhận ra đây là lần đầu tiên hai ta ngủ với nhau sau khi xác nhận quan hệ, kích thích quá ó.”
Lăng Tiêu: “...”
Ninh Túc tiến vào phòng tắm, Lăng Tiêu đứng ở cửa vài giây, trước khi Ninh Túc đóng cửa lại, hắn lui về sau một bước, cũng chui tọt vào phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại.
Hai đứa nhỏ đầu tiên nghe thấy một tiếng “rầm”, là tiếng đóng cửa. Chưa đầy hai giây sau lại có một tiếng “rầm” khác vang lên, giống như tiếng thứ gì đó đập vào cửa vậy.
Quỷ Sinh bỗng ngẩng đầu lên: “Ở?”
Mạn Mạn ấn cái đầu nhỏ của nó xuống, nói: “Viết tiếp bảng cửu chương đi.”
Quỷ Sinh: “Ò!”
Hai đứa nhỏ chỉ nghe thấy hai tiếng “rầm” đó, còn nhiều tiếng động mãnh liệt hơn, ái muội hơn đều bị cuốn vào “thế giới hai người”.
Ninh Túc thở hổn hển, hỏi: “Sao vừa rồi anh lại nói em là bạn trai anh trước mặt ba mẹ em vậy?”
Lăng Tiêu bế cậu lên: “Bộ không phải à?” Ninh Túc: “... Phải.”
Lăng Tiêu ngẩng đầu trao cho cậu một nụ hôn sâu và ướt át: “Anh đã muốn nói với họ từ lâu rồi, ngay từ buổi liên hoan đầu tiên thì anh đã muốn nói rồi.”
Ninh Túc ngưỡng cao cổ, khàn giọng nói: “Khi nào trở về rồi lại nói, em mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt của anh, anh kéo em đến trước mặt bọn họ nói anh là bạn trai em.”
Lăng Tiêu hôn có chút dùng sức, nói: “Đọc tiểu thuyết ngôn tình cũng không phải vô ích.”
Ninh Túc khẽ nức nở một tiếng, sống lưng thẳng tắp, cúi đầu nhìn Lăng Tiêu.
“Hai thế giới” của Lăng Tiêu có thể phong tỏa hệ thống và mọi sinh vật, nhưng sẽ không phong tỏa hiện trường.
Họ vẫn đang trong phòng tắm, hơi ẩm bên dày đặc chen giữa hai người. Ninh Túc đồng thời dùng tay và mắt dò theo đường nét khuôn mặt của Lăng Tiêu, nhìn thấy trên trán Lăng Tiêu có một giọt mồ hôi nhỏ.
Nhìn thấy người khác đổ mồ hôi, Ninh Túc sẽ không bị ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ có Lăng Tiêu, chỉ có trên người Thần Hoa mà thôi.
Trên giường có chăn lót và chăn bông, phó bản này chắc là đang vào xuân, ban đêm lạnh lẽo nhưng không nóng.
Giọt mồ hôi bí ẩn này đã đánh bại mọi phòng ngự của Ninh Túc.
Cậu vòng tay qua cổ hắn, áp trán vào mặt hắn, nói: “Chúng ta đều là người lớn rồi, tuổi hai đứa cộng lại còn hơn hai trăm luôn ấy.” Hai người quấn lấy nhau ở nhiệt độ cao hơn bình thường, trái cổ Ninh Túc khẽ cử động, cậu nhắm mắt lại áp sát mặt hắn, nói: “Thần Hoa đại nhân à, em tò mò lắm, em muốn thử một chút.”
Tay Lăng Tiêu bỗng nhiên dùng lực mạnh hơn.
Ninh Tuc đang hưng phấn thực sự bị kích thích.
Cuối cùng, vẫn kịp thời dừng lại.
Hoàn cảnh không phù hợp, thời gian dành cho “thế giới hai người” cũng không đủ.
Hoàn cảnh ở tòa nhà hai tầng của thôn Minh Tiền không tốt bằng biệt thự thôn Hòe Dương, thậm chí còn không có nước nóng.
Ninh Túc từ phòng tắm đi ra, lại như vừa tắm nước nóng, trên làn da xanh xao của cậu xuất hiện một lớp hồng phãn, vừa dính giường đã không còn sức lật người nữa.
Hai đứa nhỏ thò đầu ra khỏi chăn bông.
Lăng Tiêu đắp chăn lại cho tụi nó, thuận tay tắt đèn: “Ngủ đi.”
Hai đứa nhỏ sột soạt một tiếng chui vào trong lại, rì rà rì rầm vài câu rồi cũng thiếp đi.
Ninh Túc phải mất rất lâu mới tỉnh táo đầu óc, sau khi từ trạng thái nào đó tỉnh lại, cậu lại bắt đầu cảm thấy mơ hồ mệt đến rã rời.
Cậu xoay người theo hướng cánh tay của Lăng Tiêu, láng máng nghe thấy tiếng nước.
Như thủy triều lên xuống, khi xa khi gần bên tai. Hơi lạnh ẩm ướt bao trùm lấy toàn thân, chậm rãi bò khắp cơ thể, nhưng lại không giống như hơi nước.
Ninh Túc từ từ mở mắt ra.
Phòng họ đang ở có một chiếc giường lớn, diện tích cũng không nhỏ, còn có một bên cửa sổ rất to.
Không biết lúc này đã là mấy giờ đêm, ánh trăng sáng tỏ, những thứ màu đen như thủy triều dâng cao rất dễ thấy dưới ánh trăng trắng nhợt này.
Ướt át, cuộn sóng mượt mà, nhưng không phải thủy triều.
Đó là một đám tóc đen cuồn cuộn như sóng biển, trải rộng ngút tầm mắt.
Giữa làn sóng tóc đen ấy, thi thoảng còn xuất hiện một cái đầu của phụ nữ.
Trong làn sóng vô tận, cái đầu trắng nho nhỏ kia trở nên vô cùng nổi bật, trong màu trắng đó mang theo một chút mục rữa và sưng tấy, dưới ánh trăng, nó tựa như đang dập dềnh trên làn sóng tóc đen với một nụ Cười.
Quả thật chúng đang trồi lên từ làn sóng đen, hết cái đầu này đến cái đầu khác.
Ninh Túc chớp chớp mắt, thấy có cuộn tóc ướt nhẹp bò lên người mình. Ngay khi cậu chuẩn bị động đậy, mái tóc đen lan đến chân cậu đã bị hoa lăng tiêu đỏ thẫm nhấn chìm. Một đứa nhỏ chạy xiêu xiêu vẹo vẹo theo cuộn sóng tóc đen ra ngoài cửa sổ, túm cái đầu gần nhất ra khỏi gợn sóng, rồi vui vẻ ôm nó chạy trở về.
Nhìn cái đầu trắng bệch thối rữa ngày càng gần mình, Ninh Túc: “...” Quỷ Sinh ôm cái đầu ướt đẫm trở về, nhét vào trong ngực Mạn Mạn mới ngồi dậy, còn đang dụi mắt, “Tặng chị hai ~”
Mạn Mạn: “Em trai Quỷ Sinh à.”
Quỷ Sinh: “Ở?”
Mạn Mạn: “Thứ chị thích là đầu lâu chứ không phải đầu người.”
Quỷ Sinh: “Ò...”
Nó cúi đầu nhìn cái đầu, quả nhiên có thịt.
Nhưng miếng thịt đã phồng rộp lên, còn có vết nứt mục thối, như thể đụng nhiều thêm cái nữa thì miếng thịt sẽ rớt ra vậy.
Quỷ Sinh duỗi bàn tay nhỏ màu xám ra.
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc vội giật lấy cái đầu kia.
Đây là đầu của một người phụ nữ, mái tóc dài ướt dầm dề, dính thành một chùm không thể tách rời, đôi mắt nhắm chặt, làn da trắng bệch sưng tấy, chỗ thối rữa cũng sưng vù tím tái, đôi môi tươi cười trắng bệch.
Ninh Túc: “Là do ngâm ở trong nước.” Lăng Tiêu gật đầu: “Trong con sông ở trước cổng thôn.”
Ninh Túc nhớ lại hình dáng của con sông, lại nghĩ tới Tô Vãng Sinh ướt nhẹp lúc mới tới đây, hắn nói hắn bị té xuống con sông đó.
Thật sự là bị té xuống sao.
Cậu nhớ Tô Vãng Sinh nhận được một đạo cụ kỹ năng gọi là [Con ấn của Chú rể] ở một phó bản nào đó, kể từ đó về sau hắn rất hút các nữ quỷ. Đang nghĩ ngợi, cái đầu trong tay cậu đột nhiên nảy lên hai cái, cái miệng trắng bệch há to ra.
Ninh Túc nhìn thấy cái miệng nó mở ra, lộ ra một hàm răng sắc bén, lập tức dời tay đi, cái đầu người cũng nhân cơ hội đó mà nhảy ra khỏi tay cậu.
Nó giống một quả bóng cao su nảy trên mặt đất vậy, “cộp cộp” hai tiếng, phát ra một loạt tiếng cười mang theo tiếng nước, kéo theo mái tóc ướt lộn xộn thành một đống ấy nhảy ra ngoài cửa sổ.
Làn sóng tóc đen như nước biển tự dưng trào lên bên ngoài cửa sổ cũng không thấy đâu.
Ninh Túc cúi đầu nhìn đám tảo còn sót lại trên ngón tay.
Lăng Tiêu nghiền nát đám tảo kia, nói: “Dậy nào, anh thay ga giường.” Cái đầu kia làm chăn của họ ướt nhẹp, không thể đắp được nữa.
Ninh Túc chậm chậm xuống giường, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ lười biếng. Lăng Tiêu nhìn cậu một cái, nhận được ánh mắt trách móc của Ninh Túc.
Lăng Tiêu không khỏi bật cười: “Anh cố hầu hạ em một hồi, nhưng xem ra là lỗi của anh nhỉ?”
Ninh Túc: “...”
Cậu nhìn thoáng qua tay Lăng Tiêu, quay người đi tìm bộ chăn mới trong tủ.
Sau đôi tai nhợt nhạt dưới mái tóc mềm mại của cậu chợt đỏ lên.
Chiếc áo thun trắng rộng thùng thình bị cuốn lên một bên khi ngủ cũng trượt xuống theo vòng eo thon gọn khi đi lại. Ánh mắt Lăng Tiêu bỗng tối xuống, vội đi theo cậu.
Khi Ninh Túc đang mở tủ, hắn đẩy cậu vào trong, trong bóng tối cúi người cắn môi cậu.
Chỉ cần nghe hơi thở của hắn, Ninh Túc đã biết hắn đang chịu đựng đến cỡ nào.
Ninh Túc nói thẳng: “Em sướng lắm, tối mai em giúp anh.”
Hơi thở càng trở nên nặng nề.
Ninh Túc cảm thấy hắn như muốn bóp nát cậu, thứ nặng nề sâu trong mắt hắn có thể ép cậu đến khó thở.
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên từ bên ngoài.
Hai đứa nhỏ đang ôm chăn lập tức ngẩng đầu lên. Đầu tiên chúng nhìn thấy Lăng Tiêu đứng ở tủ quần áo trước, nhưng lại không thấy Ninh Túc đâu.
Sau đó, Ninh Túc từ trong tủ bước ra.
Quỷ Sinh: “Tìm chăn ạ?”
Ninh Túc “Ò” một tiếng, mặt không đổi sắc.
Quỷ Sinh: “Ò!”
Bọn họ cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi cơn sóng tóc đen rút lui khỏi chỗ họ, nó cũng không rời khỏi căn nhà, có thể nhìn thấy từ cửa sổ, nó vẫn bám vào những cửa sổ khác như thủy triều.
Ninh Túc suy nghĩ một chút, đối với người bình thường mà nói, cảnh tượng vừa rồi có lẽ có chút đáng sợ nhỉ?
Tiếng hét phát ra từ một phòng trên tầng hai, nhưng người gặp nạn lại là người ở tầng một.
Khi họ lao xuống, đám tóc đen bên ngoài đã rút đi, chỉ để lại vết nước và vài cây tảo.
Trong phòng, người nằm trên giường đã chết.
Vô số tóc đen chui ra từ người hắn, giống như ngoại trừ cái đầu, thì trên mặt, trên cổ, lòng bàn chân...
Khắp nơi đều mọc tóc vậy. Điều đáng sợ hơn nữa là khi các người chơi tới nơi, đám tóc đó vẫn không ngừng mọc dài ra, tràn lan bốn phía.
Mà cái xác cũng đang dần khô quắt lại.
Đám tóc đó mọc lên bằng cách hút những thứ trong người hắn.
Tóc mọc khắp bốn bức tường, bò ra tới tận cửa, màu đen như mực ấy vẫn đang tiếp tục lan rộng.
Nhìn rõ chúng nó dựa vào cái gì để mọc, những người chơi xung quanh đều lùi lại vì sợ bị thứ này chạm vào.
Ninh Túc cũng lùi lại một bước, cậu nghe thấy Tô Vãng Sinh ở phía sau nói: “Đừng nói hạt giống và đất là xác người, còn đống tóc này chính là quỷ thật nha?”
Ninh Túc: “.”
Trần Thiên hỏi: “Anh ta chết như thế nào vậy?”
Bạn cùng phòng với người chết vẫn chưa kịp hoàn hồn, bị người khác gọi hai tiếng “Vương Lực” mới lấy lại tỉnh thần.
“Tôi không biết, tôi không biết! Khi tôi tỉnh dậy thì trên người anh ta đã bắt đầu mọc tóc rồi, chúng tuôn ra như một dòng suối đen, nhìn qua không còn máu nữa!”
Không có thông tin nào có ích.
Trần Thiên lại hỏi: “Có ai nhận thấy hành vi bất thường nào từ khi vào trò chơi cho đến trước khi chết của anh ta không?”
Mọi người như đang suy ngẫm lại, nhưng không ai nói gì cả. Ninh Túc nhìn từng người một, cũng rơi vào đăm chiêu.
Xem ra không có được manh mối nào cả, ngay cả Trần Thiên hội trưởng guild Hỗ Trợ cũng không thấy lên tiếng nữa.
Mọi người lần lượt giải tán.
Trở lại phòng, Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu: “Có thật là không ai phát hiện ra điều gì bất thường không anh?”
Lăng Tiêu: “Em đừng quên, đây là thi đấu.”
Ninh Túc “ò” một tiếng.
Nói vậy, cái chết trong phó bản đều có nguyên nhân cụ thể hết, người chết tối nay có lẽ đã làm cái gì đó. Thậm chí có người nhận ra, nhưng vì đây là thi đấu nên mới không nói ra.
Tất nhiên, phó bản thi đấu khác với bản bản thường, đám tóc này tấn công bừa bãi, cuối cùng chỉ có anh chàng xui xẻo này chết.
Dù sao nó còn dám mò tới phòng họ mà, chẳng qua là bị Quỷ Sinh chọc giận bo đi thôi.
Ninh Túc tiếp tục tìm chăn mới trong tủ, cuối cùng cũng tìm được một bộ.
Là một bộ chăn ga uyên ương đỏ.
Ninh Túc nhìn tấm màn đỏ trên giường, lại nhìn chiếc chăn này, rơi vào khoảng lặng.
Lăng Tiêu cười một tiếng, nói: “Xem ra nơi này vốn là phòng tân hôn.” Ninh Túc: “Kết hôn xong còn chưa dọn vào ở đã bị bỏ hoang, là do chết rồi ư?”
Lăng Tiêu: “Có thể là do ngôi nhà này bị quỷ ám.”
Ninh Túc: “Mới kết hôn mà chết thì oán khí không nhẹ đâu.”
Lăng Tiêu chỉ cười khẽ một tiếng.
Người này không sợ nhất chính là oán khí.
Ninh Túc chợt nhận ra: “Đây là phó bản thần quái mà, không phải sẽ có Quỷ chủ sao? Quỷ chủ đều là con của anh, thế mà vẫn có quỷ dám lên vào phòng chúng ta?”
Lăng Tiêu còn chưa kịp mở miệng, Ninh Túc đã nói tiếp: “À, có lẽ là tới chiêm ngưỡng dung nhan cao quý của anh đó, em thấy bọn nó thò đầu ra từng cái một luôn mà.”
Lãng Tiêu: “...”
Ninh Túc: “Anh muốn nói gì?”
Lăng Tiêu: “Em đều nói hết rồi còn nói gì nữa?”
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc lần mò bò lên giường, trời đã gần sáng, nếu giờ ngủ luôn thì cậu vẫn có thể ngủ được hai tiếng.
Cậu cần ngủ để bổ sung năng lượng.
Sáng sớm hôm sau, cậu dẫn Lăng Tiêu và hai đứa nhỏ đi tìm nhóm Sư Thiên Xu. Trước khi đi ra ngoài, Ninh Túc nhìn hai đứa nhỏ, nói: “Chờ chút.”
Cậu chỉnh chỉnh lại hai đứa một chút rồi mới xuất phát.
Tất cả người chơi đều sống trong kiểu nhà hai tầng rất phổ biến ở thôn này.
Hai nhà dành cho nam rất gần nhau, đều ở đầu phía đông của thôn, còn hai nhà cho nữ cũng rất gần nhau, nằm ở đầu phía tây của thôn.
Phải mất hơn một giờ đi bộ từ đầu phía đông đến đầu phía tây của thôn. Lúc này họ mới nhận ra cái thôn này thực sự rất lớn.
Có người đã đến phía tây trước cả họ.
Tô Vãng Sinh: “Vợ yêu à, em tin anh đi mà, anh thật sự nhìn thấy Quỷ chủ đó, nó ở ngay trong phòng của cái tên mà em khen đẹp nhất nhà anh á, cậu ta vừa mới hỏi anh có phải từng vào [Quỷ Súc] không, thì Quỷ chủ của [Quỷ Súc] đã lập tức ló đầu ra!”
Ninh Túc: “.”
Chúc Song Song: “Tô Vãng Sinh, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tụi Quỷ chủ không thể tùy tiện ra ngoài được, kết giới ý thức rất mạnh! Sao có thể chứ!”
Tô Vãng Sinh đang định cự lại, chợt thấy đám người Ninh Túc.
Hắn lập tức chỉ về phía này: “Em nhìn kìa!”
Chúc Song Song nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn sang. Ninh Tuc và Lăng Tiêu đứng cách họ không xa, quả thật đẹp trai đến chói mắt.
Phía trước họ có họ hai đứa nhỏ đang đứng.
Cô bé mặc một chiếc váy trắng, đeo mặt nạ.
Cậu bé mặc quần xanh phối với áo thun trắng, khoác thêm áo màu kem, đeo kính râm.
Kính râm có kết cấu bằng nhựa rẻ tiền, hình như là đồ chơi của trẻ con, bình thường con nít đeo cũng rất hợp, nhưng cậu bé còn quá nhỏ, kính râm che gần hết khuôn mặt nó.
Tô Vãng Sinh: “...”
Cậu bé nhìn họ, chạy vài bước về phía họ.
Chiếc kính râm đen rẻ tiền kém chất lượng không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn của nó, nó lập tức nhận bọn họ, cũng chạy rất trôi chảy.
“Chị ơi.” Nó chạy một mạch không ngẩng, còn ưỡn ưỡn bụng ra.
Nghe thấy nó đột ngột gọi một tiếng chị lanh lảnh như vậy, Chúc Song Song cúi xuống định sờ đầu nhỏ của nó thì nhìn thấy một tròng mắt lăn ra từ dưới áo khoác vàng kem của nó.
Chúc Song Song: “...”
Tô Vãng Sinh: “Em thấy chưa, anh nói có sai đâu!”
Ninh Túc: “...” Khi ra khỏi cửa, cậu đã nghĩ ở đây có thể có rất nhiều người chơi biết Quỷ Sinh và Mạn Mạn, để tránh khủng hoảng không đáng có, cậu đã cải trang cho tụi nó một chút.
Kính râm của Quỷ Sinh là món đồ chơi từ một đứa trẻ trong thôn, bởi vì nhìn không rõ lắm nên Quỷ Sinh đã lấy tròng mắt xuống, đặt ở nơi dễ thấy đường.
Ai mà có dè...
Quỷ Sinh nhặt tròng mắt lên, yên lặng trở về.
Ninh Túc căng da đầu nói, “Bọn chúng là con rối do tôi nuôi thôi, tôi cảm thấy Quỷ chủ dễ thương quá nên mới nặn thành mặt của tụi nó.” Tô Vãng Sinh: “Vậy gu của cậu cũng mặn ghê.”
Buổi tối mở mắt ra đã thấy chúng, bộ không thấy sợ sao?
Ninh Túc: “...”
Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song lại nhìn về phía hai đứa nhỏ lần nữa. Nhưng hai đứa nhỏ lúc này đã không còn nhìn họ.
Khoảnh khắc khi Sư Thiên Xu bước ra, hai đứa nhỏ đã cầm lòng không đặng rồi.
Bọn chúng nhìn bụng của Sư Thiên Xu, bất giác đi về phía cô.
Ngay cả Mạn Mạn trước giờ vẫn luôn bình tĩnh cũng đi xiêu xiêu vẹo vẹo luôn.
Ninh Túc: “...” Cậu vội bước tới túm cổ tụi nó lại, sợ hai đứa tụi nó sẽ làm Sư Thiên Xu giật mình, “Hội trưởng Sư.”
Sư Thiên Xu nhìn mặt cậu trong chốc lát, mỉm cười gật đầu với cậu.
Hai đứa gọi theo: “Bà ơi.”
Sư Thiên Xu: “...”
Con cô còn chưa ra đời mà đã có hai đứa cháu lớn vậy sao?
Ninh Túc: “...”
“Chúng là con rối do em nuôi á, chỉ số IQ của chúng còn chưa ổn định lắm.”
Giờ phút này trông hai đứa nhỏ đúng là hơi ngốc ngốc thật.
Sư Thiên Xu lại gật đầu, hỏi: “Cậu tên gì?”
Ninh Túc: “Em là Ninh Sư.”
Sư Thiên Xu: “Là Sư nào?”
Đêm qua, cậu nói với Ninh Trường Phong tên cậu là Ninh Sư, bởi vì lúc đó cậu ý thức được bọn họ có lẽ đã đặt tên cho đứa nhỏ trong bụng rồi, chính là Ninh Túc.
Vì vậy, cậu thuận miệng dùng họ của ba mẹ làm một cái tên luôn.
Sư Thiên Xu quá nhạy bén, nói Sư trong Sư Thiên Xu thì quá trùng hợp rồi.
Vì vậy, Ninh Túc nói: “Là thơ trong nhà thơ.”[1] [1] từ Sư (师) trong Sư Thiên Xu phát âm là Shi mà đồng âm với từ Shi thì có rất nhiều, trong đó có từ thơ (3#) , khác cả cách ghi để tránh chị Xu hoài nghi.
Sư Thiên Xu lại đánh giá cậu một lượt, cười nói: “Tên hay lắm, một bài thơ trầm lặng xa xưa, người cũng như tên.”
Lần đầu tiên Ninh Túc có chút xấu hổ khi được khen.
Bộ nhìn cậu giống một bài thơ trầm lặng xa xưa lắm sao?
Sư Thiên Xu nhìn thoáng chiếc ghế dưới gốc cây rồi đi qua đó muốn ngồi xuống, Ninh Túc lập tức đưa tay ra dìu cô.
Sư Thiên Xu sửng sốt một lúc, từ từ ngồi xuống dưới sự hỗ trợ của cậu. Hai đứa nhỏ lập tức đứng hai bên trái phải cô, ngơ ngác nhìn bụng cô. Bụng chín tháng đã rất lớn, nhìn cũng thật vất vả.
Ninh Túc hỏi: “Có phải vất vả lắm không ạ?”
Sư Thiên Xu lắc đầu, “Không vất vả chút nào, nó ngoan lắm, hầu như chín tháng qua không để tôi phải chịu khổ.”
Cô vuốt ve bụng, cười nói: “Người khác cũng cho rằng mang thai ở đây rất vất vả, nhưng thực ra lại rất hạnh phúc. Nó không chỉ là đứa con quý giá của tôi và ba nó, mà còn là niềm hy vọng của bọn tôi trong trò chơi vô hạn này.”
Ninh Tuc mím môi, “vâng” một tiếng.
Sư Thiên Xu không cần nhiều lời, cậu cũng biết ý của cô. Cô và Ninh Trường Phong đều bị mắc kẹt trong vòng lặp vô hạn này, một trò chơi không có điểm cuối, không có cách nào rời đi.
Nhưng họ hy vọng con cái họ có thể rời khỏi đây, sống một cuộc sống bình thường, bọn họ đã nhìn thấy hy vọng.
Cậu là món quà trân quý của họ, cũng là niềm hy vọng nhìn thấy ánh sáng của họ.
Có lẽ không chỉ của bọn họ.
Không phải sự ra đời của cậu không được mong đợi mà là cậu được đặt quá nhiều kỳ vọng, trở thành niềm hy vọng của nhiều người.
Sư Thiên Xu sờ bụng cô, sự dịu dàng trong mắt làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt lạnh băng của cô, “Nó giống như một ngôi sao may mắn nhỏ vậy.”
Ninh Túc gật đầu, cười nói: “Chắc chắn rồi ạ.”
Hai đứa nhỏ chậm rãi muốn bò lên bụng Sư Thiên Xu, trên đầu đều sắp xuất hiện những trái tim nhỏ.
Ninh Túc: “...”
Không biết nên nói gì cho tốt.
Sợ Sư Thiên Xu hiểu lầm, cậu chỉ vào hai đứa nhỏ đang mê muội này nói: “Bọn chúng có hơi kỳ lạ xíu, nhưng khẳng định không có ác ý, chị đừng căng thẳng nha.”
Sư Thiên Xu cười nói: “Tôi biết, tôi có một loại công cụ có thể cảm nhận được thiện ác của người tới gần mình, trên người bọn chúng không có một chút ác ý nào, cậu cũng vậy. Thiện ý của các cậu rất mạnh.” Nghe cô nói vậy, hai đứa nhỏ không nhịn được nữa rúc vào bụng cô, cọ cọ.
Ninh Túc: “...”
Đáng ghét, tao cũng muốn...
Sư Thiên Xu như đọc được suy nghĩ của cậu, “Cậu muốn chạm vào thử không?”
Ninh Túc sửng sốt một chút, cậu biết Sư Thiên Xu là một người khá lạnh lùng xa cách, nhưng không ngờ cô lại để một người mới gặp hai lần chạm vào cục cưng trong bụng mình.
Có điều, Ninh Túc không có tâm trạng nghĩ tới chuyện này nữa.
Cậu ngồi xổm bên cạnh Sư Thiên Xu, cẩn thận đặt tay lên bụng cô, cảm nhận chuyển động của thai nhi bên trong.
Đây thực sự là một trải nghiệm kỳ diệu.
Ninh Túc cong mắt cười, trong bụng tự nhủ: “Cục cưng à, mày nên biết, có rất nhiều người thích mày, có rất nhiều người đều mong đợi mày ra đời.”
Khi mày ở trại tre mồ côi, không phải mày bị cha mẹ bỏ rơi mà ngược lại, đó là tình yêu lớn nhất mà họ có thể làm cho mày.
Mày cô đơn một mình, không phải là một nhóc đáng thương mà ngược lại, mày là người may mắn trong lòng rất nhiều người.
Mày chịu đựng rất nhiều gian khổ, không phải vì ông trời không yêu mày mà ngược lại, trong tương lai ông trời sẽ ban cho mày nhiều hạnh phúc hơn những gì mày ước ao. Ninh Trường Phong sau khi lấy sữa từ trong thôn tới, thấy một màn như vậy không biết tại sao lại cảm thấy hài hòa đến lồng ngực đều căng đầy. Hắn nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu này, cậu bạn trai này của cậu oke phết đấy.”
Lăng Tiêu cười một tiếng, “Cậu nói rất đúng.”
Ninh Trường Phong: “Tôi thấy cậu ta rất thích con tụi tôi.”
Lăng Tiêu nhìn bốn người dưới gốc cây, gật đầu nói: “Đương nhiên, em ấy rất thích.”
Ninh Trường Phong lại nhìn thoáng qua khung cảnh hài hòa ấm áp này, càng nhìn càng khiến hắn vui vẻ thật lâu, nói: “Hai người không thể có con, nếu cậu ấy thích như vậy thì tôi có thể để con trai hay con gái tôi nhận hai người làm cha nuôi cũng được.”
Lăng Tiêu: “... Không cần đâu.”
Ninh Trường Phong nhìn hắn: “Không phải cậu nói rất thích sao? Mắc gì lại từ chối?”
“Cậu nhìn tôi và Sư Thiên Xu là đủ hiểu đứa nhỏ này cũng đâu có kém đâu?”
Lăng Tiêu: “Đâu chỉ không kém.”
Ninh Trường Phong: “Nhất định cũng rất thông minh ha?”
Lăng Tiêu: “Quá thông minh luôn là đẳng khác.”
Ninh Trường Phong: “Hmmm, tính cách hẳn là... Không tồi.” Lăng Tiêu cười một tiếng, “Đúng là không tồi.”
Ninh Trường Phong kinh ngạc nói: “Trông cậu còn hãnh diện hơn cả cha ruột là tôi đây luôn á, vậy sao kêu hai người làm cha nuôi lại không chịu chứ?”
Lăng Tiêu: *...”
Lăng Tiêu quay đầu nhìn mặt Ninh Trường Phong.
Ninh Trường Phong nhìn hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn chưa bao giờ thấy Lăng Tiêu nghiêm túc như vậy, lúc hắn nghiêm túc, rất khiến người ta cảm thấy tin tưởng.
“Ninh Trường Phong, cậu không cần cho tôi làm cha nuôi của nó, tôi bảo đảm với cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức để nó được bình an hạnh phúc.” Hắn nói.
“Ò, cảm ơn.”
Ninh Trường Phong quả thực có ý muốn để một người thần bí khó lường như Lăng Tiêu này bảo vệ đứa con bảo bối của hắn nhiều hơn, nhưng chẳng biết tại sao sau khi nghe hắn nói vậy xong, Ninh Trường Phong lại cảm thấy có chỗ nào cứ sai sai á.