Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 165 - C165

C165 C165C165

chuong 165: Chung Quy

Editor: Cô Rùa



Ninh Trường Phong suy xét một chút nhưng không phát hiện được gì. Dù thế nào đi nữa, khi nghe Lăng Tiêu nói những lời này thì hắn đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Lời hứa hẹn từ một người như Lăng Tiêu là vô giá.

Nghĩ đây là chuyện tốt, tâm tình Ninh Trường Phong cũng tốt theo, cầm sữa đi qua kia.

Lăng Tiêu: “Chờ đã.”

Hắn nhìn thoáng qua Ninh Túc đang nói chuyện với Sư Thiên Xu ở bên kia, hỏi Ninh Trường Phong: “Với năng lực của cậu và Sư Thiên Xu, thực ra vẫn có thể bảo vệ được đứa bé trong trò chơi, trẻ con cần có cha mẹ, điều này có lẽ sẽ tốt hơn thay vì đưa nó ra ngoài mà?”

Ninh Tuc chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.

Lăng Tiêu không biết là do cậu chưa từng nghĩ tới hay là không muốn đề cập tới.

Hắn muốn hỏi cho rõ ràng. Đương nhiên hắn cũng biết rõ hơn ai hết, đưa Ninh Túc ra ngoài sẽ tốt hơn, nhưng hắn muốn biết Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đã nghĩ như thế nào.

Ninh Trường Phong trầm mặc một chốc, sau đó đưa lưng về phía bọn họ, nhìn Lăng Tiêu nói: “Lăng Tiêu, cậu không biết thật ư? Tôi và Sư Thiên Xu có thể bảo vệ nó, nhưng có thể bảo vệ nó được bao lâu đây? Mười năm không?”

Lãng Tiêu không nói gì.

Hắn biết Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đã nhận ra điều gì rồi.

Là người chơi đứng trên đỉnh kim tự tháp trong thế giới này, có thể họ vẫn chưa biết hết được mọi việc nhưng đã lờ mờ nhận ra được điều gì đó.

Đây là căn cứ năm thứ 20, trừ thế giới đầu tiên, hệ thống đã đi qua mấy thế giới, nhiều nhất là hơn 40 năm, ít nhất là hơn 20 năm, đến cùng thế giới này vẫn sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.

Ninh Trường Phong nói: “Tôi và Sư Thiên Xu đều có rất nhiều kẻ thù, bọn tôi hiện tại đã 30 rồi, có thể kiên trì thêm 20 đến 50 năm nữa, cho dù trò chơi không ngừng tràn vào người chơi mới, bọn tôi vẫn có thể duy trì sức lực cao nhất để bảo vệ đứa bé đến khi nó trưởng thành và có năng lực tự bảo vệ mình.”

“Bọn tôi có thể, nhưng trò chơi có thể không?”

Ninh Trường Phong nói: “Lăng Tiêu, câu hỏi này của cậu thật làm người ta đau lòng. Cậu cho rằng bọn tôi không muốn giữ nó bên cạnh sao?” “Ngay từ đầu bọn tôi cũng không biết nó xuất hiện, nó quá ngoan, Sư Thiên Xu lại là một người nghiện công tác, qua lại giữa thế giới phó bản và căn cứ đều đều như vắt chanh, chờ đến khi bọn tôi nhận ra thì nó đã đến thế giới này được ba tháng rồi.”

“Lúc ấy tôi và Sư Thiên Xi đã bàn bạc rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định theo lý tính, chính là bỏ nó.”

“Chúng ta đều biết muốn sống trong thế giới vô hạn phải đấu tranh khó khăn đến cỡ nào, bọn tôi không còn sự lựa chọn nào khác, không cần để nó đến thế giới này chịu tội.”

Ninh Trường Phong sẽ vĩnh viễn nhớ mãi cái đêm đó.

Đó là vào một đêm cuối đông, về khuya càng lạnh đến thấu xương.

Hắn ngồi trên đỉnh tòa nhà cao nhất của guild Ngân Hoa, nhìn Sư Thiên Xu bước vào một tòa nhà nhỏ màu trắng ở đối diện để tìm Ân Thanh Mặc.

Hắn không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chết lặng không còn cảm xúc. Sau đó hắn nhìn thấy Sư Thiên Xu đi ra khỏi tòa nhà nhỏ màu trắng ấy, mới đi được vài bước, cô chợt dựa lưng vào tường trượt xuống từng chút một.

Hắn lập tức nhảy từ trên nóc nhà xuống, chạy đến bên cô, ôm cô nói: “Sẽ không sao đâu.”

Sau đó hắn mới nhận ra ngoài trời đang đổ tuyết, trên cánh tay ôm Sư Thiên Xu của hắn tràn ngập hơi lạnh của gió tuyết.

Hắn rút tay về, lại bị Sư Thiên Xu dùng sức bắt lấy, ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của cô run rẩy bóp nát bông tuyết trên tay hắn.

“Ninh Trường Phong.” Đó là lần đầu tiên Ninh Trường Phong nghe thấy Sư Thiên Xu gọi tên hắn với một giọng nức nở đầy nước mắt.

Cô nói: “Vừa rồi nó cử động, không ngờ nó lại động, hết cái này đến cái khác... Em không làm được, em không bỏ nó được.”

Lúc ấy Ninh Trường Phong suýt nữa đã bật khóc.

Hắn kiên định nói: “Chúng ta sẽ sinh nó ra, không lẽ hai ta không bảo vệ được một đứa trẻ sao? Chúng ta nhất định có thể bảo vệ nó thật tốt.” Sau khi đưa ra quyết định này, đám mây mù nặng nề đè nặng lòng họ vào những ngày đó đã biến mất, họ trở nên thoải mái hơn.

Bọn họ lên kế hoạch, bảo vệ đứa bé cho đến khi nó lớn là không thành vấn đề.

Mười năm qua, hắn đã tích lũy được rất nhiều điểm và vũ khí kỹ năng để bảo mệnh, giúp hắn phát triển ra được một thân năng lực có thể sinh tồn trong thế giới trò chơi.

Đáng lẽ mọi chuyện vốn là thế.

Nhưng trận đấu 20 năm đã phá vỡ mọi hòa bình và cả việc tự an ủi bản thân của bọn họ.

Ngay khi có cơ hội đưa đứa bé ra ngoài, bọn họ mới bắt đầu suy nghĩ xem nó có thể trưởng thành đến khi nào trong căn cứ.

Họ lại thảo luận thêm nhiều lần, cuối cùng quyết định nếu có thể, thì hãy đưa đứa trẻ ra ngoài.

Ninh Trường Phong nói với Sư Thiên Xu: “Dù thế nào đi nữa, hai ta nhất định phải giành được lối ra khỏi trò chơi này, nếu em có thể dẫn nó ra ngoài thì cả hai hãy ra ngoài cùng nhau, nếu không thể thì để mình nó ra cũng được.”

Sư Thiên Xu chỉ nắm chặt tay hắn, không nói gì.

Ninh Trường Phong nói với Lăng Tiêu: “Nếu không có phần thưởng ấy, bọn tôi dự định sẽ nuôi nó lớn giống như lúc nãy cậu nói vậy. Nếu chưa từng biết đến thế giới hòa bình thịnh vượng như thế nào, có lẽ nó cũng sẽ tìm được hạnh phúc ở căn cứ trò chơi.”

“Chúng tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng với lối thoát này, cậu biết đấy, mọi chuyện sẽ khác.”

“Xin lỗi.” Lăng Tiêu nói với Ninh Trường Phong.

Trên thế giới này, người suy nghĩ cẩn thận và chu đáo cho con cái nhất định chính là cha mẹ của chúng.

Đúng như những gì Ninh Trường Phong nói, bọn họ muốn đưa đứa bé ra ngoài.

Ninh Trường Phong cười lắc đầu, “Không sao, đây là chuyện tốt mà, chỉ là, bọn tôi rất có lỗi với đứa nhỏ, không thể nuôi nó lớn lên.”

Lăng Tiêu nói: “Tôi có thể đoán trước được, đứa bé ấy sẽ bình an trưởng thành.”

Ninh Trường Phong sửng sốt, trong mắt lóe lên ý cười sáng ngời, “Cảm ơn cậu Lăng Tiêu, thật sự đấy, có thể cậu không biết lời này có ý nghĩa thế nào với hai bọn tôi đâu.”

Ninh Trường Phong đột nhiên trở nên rất vui vẻ: “Tốt nhất là hai bọn họ có thể cùng ra ngoài, nếu không thể, có lẽ sẽ có thi đấu 30 năm 40 năm gì nữa, biết đâu chừng lúc đó gia đình bọn tôi có thể đoàn tụ thì sao.” Lăng Tiêu: “Chắc chắn sẽ đoàn tụ.”

Tâm tình của Ninh Trường Phong rất tốt: “Đi thôi nào.”

Lăng Tiêu nhấc chân đi tới đó: “Có thể nhờ hai người đừng để bạn trai tôi biết chuyện hai người từng có ý định bỏ đứa bé được không?”

Đương nhiên Ninh Trường Phong sẽ không tùy tiện nói loại chuyện này cho người khác, nhưng hắn lại tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”

Lăng Tiêu: “Em ấy tốt bụng lại nhạy cẩm, cậu cũng thấy em ấy rồi đấy, rất thích trẻ con, nghe hai người từng có ý định này chắc hẳn sẽ rất buồn.”

Ninh Trường Phong hơi ngạc nhiên: “Không ngờ trong trò chơi còn có người tốt vậy.”

Khi Ninh Trường Phong và Lăng Tiêu đi tới dưới gốc cây, thì cũng là lúc các cô gái ở đầu thôn phía tây đi ra.

Ninh Trường Phong đưa sữa bò tới trước mặt Sư Thiên Xu, “Hội trưởng Sư, tôi thật sự không muốn đánh nhau với phụ nữ mang thai, lỡ hai người xảy ra chuyện gì thì tôi bị người ta chửi chết mất, cô có thể rút lui khỏi thi đấu không?”

Ninh Túc: “...”

Sư Thiên Xu sắc lạnh nhìn về phía hắn, “Anh khinh thường ai đấy?” Ninh Túc: “...”

Nhìn thấy ngày càng có nhiều người chơi tới gần, Ninh Túc đứng dậy, im lặng nhìn bọn họ diễn kịch. Chúc Song Song nhịn không được nói đỡ cho Sư Thiên Xu: “Tiền bối à, anh nói vậy cũng thật là quá đáng, còn nữa, anh dùng hai túi sữa bò để hối lộ hội trưởng Sư rời khỏi thi đấu á?”

Ninh Trường Phong: “Nếu hai túi không đủ, thì mỗi ngày hai túi có đủ không?”

Chúc Song Song: “...”

Chúc Song Song: “Ý tôi không phải vậy, ý tôi là anh nên tôn trọng hội trưởng Sư, đừng tưởng vì cô ấy đang mang thai mà không thể tranh đua với anh, cũng đừng lấy việc đó làm cái cớ để khiến cô ấy rút lui khỏi thi đấu.”

Ninh Túc đứng một bên gật gù.

Chúc Song Song nói không sai, lời vừa rồi của Ninh Trường Phong không chỉ gia trưởng mà còn có cảm xúc từ người cha, mặc dù có yếu tố diễn xuất.

“Đúng vậy, đừng coi thường hội trưởng Sư, đứa tre trong bụng cô ấy không phải điểm yếu của cô ấy, nó là vũ khí của cô ấy đó. Không biết bao nhiêu người đã vì cái bụng ấy mà chần chừ, nhẹ tay lại đâu.”

Một giọng nói quái gở vang lên.

Là người nhộng sư Huyết Vi đang bước ra khỏi tòa nhà hai tầng.

Chúc Song Song cau mày nhìn cô: “Cô bị dở à?”

Ninh Tuc sửng sốt một chút.

Cậu không ngờ người có tính tình tốt như Chúc Song Song lại nói thẳng một câu như vậy với một người mà ai ai nghe thấy tên cũng sợ vỡ mật như người nhộng sư.

Ở thời không của cậu, Chúc Song Song và người nhộng sư hẳn là chưa từng vào cùng một phó bản nào.

Bọn họ gần như không có đồng thời xuất hiện, đối với Chúc Song Song, người nhộng hẳn là một người chơi rất đáng sợ mới đúng.

Hồi đó còn có người của guild Vĩnh Minh đến mời Chúc Song song về guild Vĩnh Minh, Chúc Song Song cẩn thận từ chối vì sợ làm mất lòng guild của họ, nhưng bây giờ cô thế mà lại trực tiếp chửi người nhộng sư bị điên luôn.

Người nhộng sư: “Chúc Song Song, mày nói cái gì!”

Chúc Song Song: “Tôi nói cô bị điên đó, bộ cô không thấy ở đây không ai chào đón cô sao? Sao cứ làm ba cái trò mèo vậy?”

Sắc mặt của người nhộng sư đột nhiên trở nên đặc biệt đáng sợ, trong tay cô ta xuất hiện một cây rựa dài hai mét, xé gió chém tới cổ Chúc Song Song.

Chúc Song Song búi tóc gọn gàng, hai lọn tóc rơi rụng bên tai bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô bình tĩnh, không hề hoang hốt nhìn người nhộng sư.

Người nhộng sư: “Có bản lĩnh thì mày lặp lại nữa coi?”

Chúc Song Song thuận theo ý muốn của cô ta, nhìn thẳng vào cô ta, mở miệng đọc rõ từng chữ: “Cô bị hâm dở, đã vậy còn không tỉnh mắt, khiến người khác ghê tởm.”

Xung quanh đột nhiên im lặng như tờ. Ninh Túc nhìn về phía Tô Vãng Sinh, người này tiến lại gần Chúc Song Song một bước, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu căng thẳng.

Cậu đã hiểu tại sao những người chơi đó lại sợ Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh khi vừa mới vào thôn rồi.

Đối với thân thể của người chơi đã được cường hóa trong trò chơi 3-4 năm thì sẽ không còn lại bao nhiêu dấu vết thời gian, nhưng đối với người chơi mới bước vào trò chơi 3-4 năm trước, thì đã đủ để tạo ra những thay đổi kinh người trên phương diện thực lực rồi.

Một Chúc Song Song mới ngày nào còn khóc tu tu nay đã hoàn toàn không còn sợ người nhộng sư nữa.

Ninh Tuc có chút vui mừng, đồng thời cũng có một loại cảm xúc khó tả. Tại sao cô ấy lại ghét người nhộng sư đến vậy?

Cây rựa của người nhộng sư xoay tròn, vừa định ra tay thì bất ngờ bị quỷ hút máu kéo lại.

Quỷ hút máu: “Bình tĩnh đi, không thể giết người bừa bãi trong trận đấu này được!”

Chúc Song Song cười khẩy một tiếng.

Người nhộng sư lại bị cô chọc giận không nhẹ, cuối cùng bị quỷ hút máu kéo đi.

Không khí ở đây sôi nổi trở lại.

Lăng Tiêu kéo Ninh Túc ra xa một chút, nói với cậu: “Ở đây em không được sử dụng vũ khí kỹ năng, cũng không được làm chuyện gì ảnh hưởng lớn đến tương lai sau này.”

Ninh Túc gật đầu.

Cậu biết tại sao Lăng Tiêu lại nói vậy.

Lăng Tiêu biết cậu với Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh là bạn bè rất tốt, vừa rồi khi Chúc Song Song và người nhộng sư chuẩn bị đánh nhau, hắn đã kéo lấy tay cậu.

Cậu không thể sử dụng vũ khí kỹ năng, có lẽ vì sợ bị hệ thống phát hiện. Không thể làm ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai, sợ việc thay đổi tương lai sẽ ảnh hưởng đến sự tồn tại của cậu.

Ngay từ đầu Lăng Tiêu đã nói với cậu, bọn họ chỉ đến đây nhìn thôi. Lăng Tiêu nói: “Vừa rồi anh có nói chuyện với Ninh Trường Phong một lúc, cậu ta nhất định đã ý thức được điều gì đó nên mới muốn đưa em ra khỏi trò chơi.”

Ninh Túc hơi ngạc nhiên, mím môi gật đầu.

Lăng Tiêu xoa xoa gáy cậu, “Đi thôi, bọn họ đang thảo luận phó bản, chúng ta qua nhìn xem thử.”

Ninh Túc “ò” một tiếng.

Trước khi rời đi, Ninh Túc ngửa đầu hôn cằm Lăng Tiêu một cái, không nói lý do.

Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng, muốn hôn đáp lại, lại nhìn thấy Ninh Trường Phong đang nhìn thẳng về phía này. Lăng Tiêu: “...”

“Tình cảm của hai người tốt ghê.” Bọn họ vừa tới nơi thì Ninh Trường Phong đã nói một cách sâu xa.

Ninh Túc: “...”

Lăng Tiêu: “Bộ không được sao?”

Ninh Trường Phong cũng không thể giải thích được cảm giác kỳ quái trong lòng mình, chỉ nói: “Được được được, bên nhau trọn đời nha.” Ninh Túc: “...”

Ninh Túc gãi cằm, chỉ về phía Sư Thiên Xu: “Bọn họ đang nói gì vậy?” Ninh Trường Phong: “Nói về người chơi đã chết đêm qua.”

Thì ra đêm qua cũng có một người chơi chết ở đầu phía tây, đó là người chơi nữ sống trong căn nhà hai lầu của Chúc Song Song.

Chúc Song Song: “Đêm qua người chơi trong nhà bọn tôi đều nghe thấy tiếng khóc và tiếng cười của tre con, có rất nhiều ở dưới gầm giường, trên mái nhà, bên gối, trên tường, sàn nhà còn có vết nước do trẻ con bò bằng tay chân nữa.”

Cô nói xong lời này, ít nhất có hai người chơi nhìn về phía Quỷ Sinh. Quỷ Sinh: “Ở?”

Quỷ Sinh rốt cục đã thông minh hơn một tẹo, thay vì trực tiếp nói không phải nó, nó lại ghé vào tai Mạn Mạn nói: “Không phải em nha, em biết đi rồi mà, bỏ bò từ lâu rồi.” Ninh Túc: “...”

Chúc Song Song nói tiếp: “Người chơi đã chết tên là Vương Hinh, trong phòng đầy dấu tay nhỏ, bị chết...”

Cô im lặng một lúc, liếc nhìn bụng Sư Thiên Xu.

Sư Thiên Xu: “Không cần lo lắng, cứ nói thẳng đi.”

Chúc Song Song nói: “Toàn thân đều nát bấy, thẳm không nỡ nhìn.”

Cô nói xong, Tô Vãng Sinh lại kể về tình huống cái chết bên căn nhà của họ.

Tô Vãng Sinh: “Quái lạ, anh còn tưởng nếu bên em có người chết thì cũng là do nữ quỷ tóc đen nữ gây ra chứ, nếu vậy thì chúng ta đã có manh mối rồi.”

Ninh Trường Phong: “Tức là sao?”

Tô Vãng Sinh: “Những phó bản mà trước kia tôi vào khi chia chỗ ở thì có rất ít chỗ chia theo giới tính, chưa kể ở đây nam nữ được phân bổ vào một đầu phía đông một đầu phía tây rất xa nhau, nếu chia như vậy, giới tính có thể là thông tin quan trọng trong phó bản.”

“Đêm qua khi vào thôn, tôi phát hiện các chị em phụ nữ trong thôn Minh Tiền đều rất đẹp.”

Chúc Song Song liếc Tô Vãng Sinh một cái, nhưng Tô Vãng Sinh lại không phát giác ra, nói tiếp: “Lúc tôi đến đây sáng nay, tôi đã cố ý quan sát lần nữa, đàn ông tập trung hầu hết ở đầu làng phía đông, còn phụ nữ thì ở đầu phía tây của thôn, nhất là những người cực kỳ xinh đẹp, đó có thể là các cô gái chưa lập gia đình còn độc thân.” Chúc Song Song: “Anh quan sát rất kỹ, cũng rất am hiểu ha.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Ninh Túc: “...”

Mày ò cái gì mà ò?

Lúc này Tô Vãng Sinh mới sực nhận ra: “Vợ yêu à, anh đang nỗ lực phân tích phó bản mà.”

Chúc Song Song hừ lạnh một tiếng, “Coi chừng anh lại bị nữ quỷ nào để ý, kéo đi làm chú rể quỷ nữa đấy.”

Ninh Túc: “...”

Ninh Trường Phong tới cứu cánh cho Tô Vãng Sinh, hồi hắn: “Cho nên, cậu đặt trọng điểm của phó bản vào phụ nữ?”

Tô Vãng Sinh vội nói: “Đúng vậy, hơn nữa tối qua trong nhà của của chúng ta cũng xuất hiện nữ quỷ, nên tôi cảm thấy bí mật của thôn này có liên quan đến nữ quỷ.”

Hắn nhìn thoáng qua Ninh Túc, “Tôi nghe Ninh Sư nói hạt giống trong [Chủng Quỷ] và đất có thể là xác chết, mọi người xem có khi nào là vậy không, thôn này có tà thuật nào đó giết chết những cô gái xinh đẹp trinh trắng để trồng quỷ chăng?”

Ninh Túc: “...”

Cậu đã nói hãy xem những gì cậu nói là xàm xí đi mà, sao còn nói như vậy trước mặt bố mẹ cậu nữa?

Thân phận hiện tại của cậu là bạn trai Lăng Tiêu, là có gánh nặng. Đừng có nhắc đến câu nói vô căn cứ đó.

Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu nhìn thoáng qua Ninh Túc.

Sư Thiên Xu nói một cách uyển chuyển: “Cách nói này của các cậu được thành lập dựa trên logic quỷ quái nào đó, dưới tình huống không có manh mối chính xác, rất dễ đưa ra kết luận theo suy đoán, mặc dù khả năng này thực sự rất cao.”

Vì nhiều lý do, Sư Thiên Xu quả thực khéo léo hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí cô còn đưa ra ví dụ, chỉ ra một lối suy nghĩ khả thi khác: “Ví dụ, tên của phó bản là [Chủng Quỷ] có lẽ là có thể trồng ra được một loại quỷ nào đó, đây là một hướng hoàn toàn khác, nếu dựa theo mạch suy nghĩ này sẽ dẫn đến một kết cục khủng khiếp.”

Ninh Túc: “Chị nói rất đúng, cách nói này không có căn cứ.”

Tô Vãng Sinh: “...”

Tối qua cậu có như thế đâu?

Hắn căng da đầu nói: “Hội trưởng Sư nói đúng, đêm qua chỗ cô ấy xuất hiện là quỷ trẻ con, nói tới chỗ này là thấy có vấn đề rồi.”

Sư Thiên Xu: “Cũng không thể nói trước được, phải xem tối nay có nam quỷ không đã.”

Cô đứng dậy: “Trước tiên chúng ta đến nhà của Song Song xem chuyện gì đã xảy ra.”

Chúc Song Song lập tức đứng dậy, cùng cô đi về phía căn nhà nhỏ.

Cô thành thạo sờ bụng Sư Thiên Xu nói: “Cục cưng à, lát nữa không cần sợ, có thể nhắm mắt lại, không cần nhìn nha.” Ninh Túc sửng sốt, không ngờ Chúc Song Song và Sư Thiên Xu lại có quan hệ tốt như vậy.

Cậu lại nhớ lại hồi trước ở phó bản [Mạn Mạn], thật ra Chúc Chúc đã rất thích Sư Thiên Xu, chẳng qua khi đó, một người là newbie mới tới căn cứ, một người là người chơi đứng trên đỉnh căn cứ, còn là hội trưởng Ngân Hoa, biểu lộ ra càng giống như sùng bái hơn.

Ba bốn năm trôi qua, Chúc Song Song đã trở thành cao thủ nổi tiếng trong căn cứ, bọn họ đã có thể là bạn bè.

Ninh Túc cảm thán thời gian thần kỳ, hồi Tô Vãng Sinh ở bên cạnh: “Vợ anh xếp hạng nhiêu vậy?”

Tô Vãng Sinh kiêu ngạo nói: “Hạng 7 á, về cơ bản có thể trụ trong top 15.”

Chẳng trách khi đối mặt với người nhộng sư cô ấy lại chẳng nao núng chút nào, Ninh Túc giơ ngón tay cái về phía hắn.

Cậu lại hỏi: “Còn anh nhiêu?”

Tô Vãng Sinh vừa buồn vừa ức nói: “Hạng 8.”

Ninh Túc: “.”

Ninh Túc: “Coi như tôi chưa hồi gì đi.”

Tô Vãng Sinh: “...”

Đây có thể coi như chưa hỏi gì sao? Thà cậu đừng nói câu này luôn còn hơn.

Phòng của người chơi đã chết tối qua đã được dọn dẹp một chút. Có lẽ họ cũng đoán được, xác chết trong phó bản này có thể có chút đặc biệt, cũng không dễ gì mang đi chôn, mà là dùng một tấm khăn trải giường màu trắng phủ lên.

Những dấu tay chân nho nhỏ trải khắp căn phòng mà Chúc Song Song mô tả đã biến mất, nhưng Ninh Túc lại tìm thấy đám tảo giống trong căn nhà nhỏ của họ.

Sư Thiên Xu bước đến bên giường, mở tấm ga trải giường màu trắng ra, cẩn thận nhìn một lúc rồi lại đắp lại.

Tô Vãng Sinh nói: “Có muốn tới chỗ chúng tôi xem một chút không?”

Sư Thiên Xu gật đầu: “Đi.”

Tô Vãng Sinh lập tức dẫn đường, Chúc Song Song đuổi theo kịp nói với hắn mấy câu.

Ninh Túc nghe thấy Sư Thiên Xu ở sau cửa nói nhỏ với Ninh Trường Phong: “Có chút manh mối.”

Ninh Túc chớp mắt nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “Đi xem thử.”

Hai người cùng bước tới chỗ người chết lật tấm ga trải giường màu trắng lên, nhìn thoáng qua.

Đúng như những gì Chúc Song Song nói, toàn thân bầm dập nát bét, vừa rồi cô chỉ tóm tắt ngắn gọn mà không đi sâu vào chỉ tiết, lúc nhìn tận mắt mới thấy tình trạng đó thảm thương vô cùng, gần như không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Nhưng kỳ lạ thay, sau khi nát bấy như thế mà lại không có một vết máu nào.

Người chết trong căn nhà nhỏ của họ đêm qua cũng không còn giọt máu, máu thịt trở thành chất dinh dưỡng cho đám tóc đen kia.

Ninh Túc nhìn một hồi, “a” một tiếng, đắp khăn trải giường lại.

Họ cùng đi tới căn nhà nhỏ ở cuối phía đông thôn, khi đi qua, họ tình cờ gặp Bàng Dương và Mạnh Giang cầm theo bữa sáng chạy về phía họ. Ninh Túc nhìn về phía hai người này vài lần.

Bàng Dương trước đây hay la lối om sòm, hình như còn có thành kiến với Mạnh Giang, hiện tại xem ra mối quan hệ đã tốt hơn?

Sư Thiên Xu nhận lấy bánh bao do Bàng Dương đưa tới, thêm chai sữa bò rồi vừa ăn vừa đi tới đó.

Bụng cô trông rất to rất nặng, nhưng đi bộ hơn một tiếng đồng hồ vẫn không có khác thường cả.

Ninh Túc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xác chất trong tòa nhà của họ cũng không được xử lý, trên thực tế chỉ còn lại một đống xương, biến thành bộ xương khô.

Đám tóc rậm rạp che kín căn phòng, kín đến không còn kẽ hở, nhưng chúng như bị gió thổi qua mà hơi hơi đung đưa.

Sư Thiên Xu, Ninh Trường Phong và Chúc Song Song quan sát một hồi. Sau khi những người chơi còn ở căn nhà nhỏ biết bọn họ tới, tất cả đều tụ tập lại kể cho họ nghe chuyện xảy ra đêm qua. Sư Thiên Xu không hề giấu diếm họ mà nói thẳng: “Các cậu nói tối qua đầu nữ quỷ xuất hiện đều là ngâm nước đến mục rữa, mà dấu vết trẻ con ở chỗ Chúc Song Song cũng là vết nước, điểm chung có thể thấy bây giờ chính là nước.”

Ninh Trường Phong lập tức nói: “Là con sông cực lớn ở đầu thôn.”

Chúc Song Song: “Bây giờ chúng ta qua đó xem một chút đi?”

Sư Thiên Xu: “Con sông đó có hơi xa, trước tiên chúng ta đi dạo thôn Minh Tiền để tìm hiểu tình hình cơ bản của thôn này đã, nhân tiện hỏi thăm về con sông kia luôn.”

Chúc Song Song: “Được.”

Bọn họ vừa muốn đi, Lăng Tiêu nói: “Chờ chút.”

Ninh Trường Phong lập tức hỏi: “Chờ gì vậy?”

Lãng Tiêu: “Chờ Ninh Sư.”

Lúc này bọn họ mới phát hiện Ninh Túc đã biến mất.

Không lâu sau, cậu đã xuất hiện lại.

Một chiếc xe ba bánh đậu trước cửa căn nhà nhỏ.

Đó là một chiếc xe ba bánh màu đỏ kiểu cũ có hai hàng chữ phun sơn màu trắng.

Bên trái: Đón trẻ đi học.

Bên phải: Đón người cao tuổi đến bệnh viện. Ninh Túc từ ghế lái phía trước thò đầu ra, cười nói: “Lên nào, vẫy tay thì dừng lại, gọi đi đâu thì đi.”

Quỷ Sinh ló cái đầu nhỏ ra: “Kỹ năng lái xe thượng thừa!”

Mạn Mạn: “Không thu tiền.”

Chiếc xe ba bánh được bọc đệm mềm và rất dày, trông thoải mái vô cùng nhưng lại có hơi chật, chỉ có thể chứa thêm được bốn người trưởng thành.

Đương nhiên Sư Thiên Xu ngồi xuống trước, theo sau là Chúc Song Song, bạn trai danh chính ngôn thuận Lăng Tiêu cũng lên theo.

Tô Vãng Sinh nói với Ninh Trường Phong: “Trên xe có hội trưởng Sư nên chắc tiền bối không lên đâu nhỉ, thôi thì tôi lên vậy.”

Ninh Trường Phong: “...”

Tô Vãng Sinh chiếm cứ chỗ cuối cùng.

Ninh Túc: “Chúng ta đi thôi!”

Chiếc xe ba bánh lắc lư một cái, lập tức bắt đầu chạy trơn tru.

Ninh Trường Phong: “...”

Sao cậu thuần thục dữ vậy?

Nhìn chiếc xe ba bánh chạy xa, có người chơi chửi một câu “trùm bợ đít”, sau đó tha thiết nói với Ninh Trường Phong: “Xe ba bánh thì có gì hay? Chúng ta cùng đi hiệu suất càng nhanh hơn.” Ninh Trường Phong thu hồi ánh mắt không cam lòng, chẳng biết nên nói sao với bọn họ.

Hắn cũng muốn ngồi xe ba bánh.

Thôn Minh Tiền rất lớn, việc đi lại thực sự rất phiền phức.

Đường trong thôn khá bằng phẳng, xe ba bánh chạy rất êm.

Sư Thiên Xu không hề cảm thấy khó chịu chút nào, cô hỏi Ninh Túc: “Sao cậu có chiếc xe này vậy?”

Ninh Túc: “Em mượn người trong thôn á.”

Vừa rồi nhìn Sư Thiên Xu đi lâu như vậy, tuy Sư Thiên Xu không có biểu hiện gì khác thường, nhưng Ninh Túc vẫn thấy lo lo.

Thôn này lớn thật, đi bộ cả ngày mệt lắm.

Mẹ mang thai cậu đã vất vả lắm rồi, cậu phải tìm cách giảm bớt vất vả cho mẹ.

Thế là cậu đi mượn một chiếc xe ba bánh của người trong thôn.

Tô Vãng Sinh: “Người dân cho cậu mượn luôn à?”

Ninh Túc: “Sai lại không? Nhây một hồi là cho.”

Tô Vãng Sinh: “...”

Có thể nghĩ đến việc mượn xe ba bánh, còn có thể mượn được thì cậu đúng là một nhóc thiên tài mà.

Ninh Túc: “Đi đâu đây ạ?” Sư Thiên Xu: “Nếu có xe ba bánh thì cứ đi dọc bờ sông một vòng xem xét tình hình thử.” Ninh Túc: “Dạ được!”
Bình Luận (0)
Comment