€166
€166€166
chuong 166: Chung Quy
Editor: Cô Rùa
米
Trước khi vào thôn, bọn họ nhìn thấy một con sông nằm ở đầu thôn. Sau khi dạo quanh bờ sông, họ phát hiện thực ra con sông này bao quanh thôn Minh Tiền tựa như hình bán bầu dục.
Trên mặt sông có gợn sóng nhẹ lăn tăn nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sâu thẳm và tĩnh mịch.
Chiếc xe ba bánh nhịp nhàng tiến về phía trước trên con đường ven sông.
Chúc Song Song hỏi: “Tiểu đạo sĩ, anh cảm thấy thế nào?”
Tô Vãng Sinh: “Anh chỉ thấy âm khí rất mạnh.”
Chúc Song Song: “Có khi nào lũ quỷ đêm qua ở dưới đáy sông này không?”
Tô Vãng Sinh: “Có thể lắm, nhưng đáy sông này vừa dài vừa rộng như vậy, bọn chúng sẽ nằm ở đâu chứ?”
Ninh Túc: “Hay là xuống tìm thử?”
Tô Vãng Sinh: “...” Cái cậu này cứ như có hội chứng thích giao lưu với quỷ ấy.
Thử tưởng tượng dưới đáy sông tĩnh mịch này có thể mọc đầy thực vật nước sâu, hoặc có thể tìm thấy quỷ là Tô Vãng Sinh đã cảm thấy ớn ớn rồi.
Sư Thiên Xu nhìn về phía con sông, quay lại nhìn Lăng Tiêu, muốn nói lại thôi.
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh nhìn theo ánh mắt của cô, cũng nhìn sang Lăng Tiêu.
Bọn họ ở căn cứ nhiều năm nhưng lại chưa từng gặp Lăng Tiêu và Ninh Sư, ban đầu chỉ coi họ là người mới tới trò chơi. Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã nhận ra họ sai rồi.
Rất ít có người mới nào giống Ninh Sư, có thể ung dung thoải mái trong phó bản kinh dị cứ như đang ở nhà, thậm chí còn nói muốn xuống đáy sông tìm quỷ.
Cũng rất ít người mới như Lăng Tiêu, có một thân khí phách không hề sợ hãi không thể giải thích như vậy.
Huống chi Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong rõ ràng đều có thái độ khác với họ, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để hai người chú ý tới.
Đối với ánh mắt của Sư Thiên Xu, Lăng Tiêu cũng không chủ động mở miệng, chỉ lễ phép hỏi: “Sao vậy?”
Sư Thiên Xu nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy có người ở phía trước, chúng ta đi xuống nhìn thử nhé?”
Lăng Tiêu nói: “Được.” Ninh Tuc ngồi phía trước đáp: “Được, em cũng nhìn thấy, để em tấp xe lại.”
Bọn họ chạy dọc bờ sông cả buổi trời cũng không thấy bóng ai, cuối cùng cũng nhìn thấy một người, tất nhiên họ phải đi xuống hỏi thăm một chút rồi.
Đối phương là một ông lão gầy gò, lưng còng về phía trước, gầy như khúc gỗ.
Ông ta cầm một chiếc thùng gỗ, làn da trên mu bàn tay đen vàng bọc xương, trên người phủ đầy những vết đồi mồi màu nâu.
Năm người và hai nhóc quỷ đến gặp ông ấy.
Ninh Túc hỏi: “Ông ơi, ông có cần giúp không?”
Ông lão: “Không cần, lượn nhanh đi!”
Ninh Túc nhìn qua thùng gỗ của ông ta, bên trong có một cái túi nhựa màu đen, có hơi ướt ướt, không biết bên đựng thứ gì.
Ông ta bước được hai bước thì chợt cảm thấy chiếc thùng nhẹ đi.
Là hai đứa nhỏ đang xách phụ ông.
Sư Thiên Xu tiến lên hỏi: “Ông ơi, con sông này có gì đặc biệt không? Chúng ta có thể xuống sông được không?”
Ông lão nhìn chằm chằm bụng Sư Thiên Xu mấy lần, trên mặt lộ ra nụ cười: “Các người còn muốn xuống nơi này á?” Ông ta hẳn đã có tuổi lắm rồi, trên mặt đặc biệt là vùng da quanh mắt rõ ràng đã xệ xuống, cộng thêm ông ta lại còn vô cùng gầy, da dẻ đen vàng nhăn nheo ôm lấy gò má nhô cao, khi ông ta nở nụ cười, đường nét dồn lại, trông rất đáng sợ.
Gợn sóng trên mặt sông cuộn lớn hơn một chút, ông ta thu lại nụ cười trên môi, đi nhanh về phía trước, bước chân có vẻ vội vã.
Mọi người đều nhìn ra ông lão đang vội vã bỏ đi, càng như thế thì bọn họ càng không thể để ông ta đi, muốn lợi dụng điều này để moi ra thứ gì đó từ ông ta.
Tô Vãng Sinh tiến lên nắm lấy cánh tay của ông ta, “Ông à, ông đừng vội đi, ngay cả tên sông này là gì bọn cháu cũng không biết, có thể nói cho bọn cháu biết vì sao không thể xuống sông được không?”
“Buông ra! Mau thả tôi ra!”
Tô Vãng Sinh chỉ sợ quỷ, còn con người có đáng sợ đến mấy hắn cũng không sợ, hắn mạnh đến nỗi ông lão gầy gò chẳng thể làm được gì khi bị hắn kéo lại.
“Buông tôi ra!” Ông lão nổi sùng, giận đến cười lớn: “Được thôi, chúng ta đều ở đây hết, đợi lát nữa bị ném xuống sông đi, dù sao tôi cũng không còn sống được mấy năm nữa.”
Nói xong, ông lão trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Tô Vãng Sinh: “...”
Ninh Túc chạy tới chiếc xe ba bánh, lấy đệm xuống, đặt bên cạnh ông lão rồi bản thân cũng ngồi xuống.
Hai đứa nhỏ thoải mái ngồi bên cạnh cậu ngắm cảnh sông nước. Sư Thiên Xu cũng chậm rãi ngồi lên một chiếc đệm mềm mại.
Ông lão: “...”
Trái ngược lại với dự đoán của mọi người, ông lão trông đáng sợ này cúi đầu bỗng dưng khóc: “Các người bắt nạt tôi, thay vì bắt nạt một lão già neo đơn không nơi nương tựa này thì không bằng các người ném thẳng tôi xuống sông nuôi xác đi!”
Mấy người nhìn nhau, bắt được thông tin quan trọng ở bên trong.
Sông nuôi xác.
Không biết đây là tên con sông hay là do các cụ trong thôn lén gọi như vậy.
Tất cả đều nhìn dòng sông im lặng chết chóc này.
Ông lão nhân lúc bọn họ nhìn con sông rồi xách thùng gỗ vội vàng bỏ chạy.
Chúc Song Song: “Sông nuôi xác, tên này không phải quá trừu tượng rồi sao? Làm sao nuôi nó? Nuôi nó bằng cách nào?”
Tô Vãng Sinh chà chà cánh tay, “Phó bản này gọi là chủng quỷ, nơi này còn có xác dưới sông, có liên quan gì không? Chẳng lẽ đúng như Ninh Sư nói, chính là trồng xác chết ra quỷ, trồng bằng cách cho xác chết ăn?”
Ninh Túc: “...”
Sư Thiên Xu đi vài bước về phía dòng sông.
Chúc Song Song hỏi cô: “Hội trưởng Sư, cô muốn đi xuống nhìn thử à?” Sư Thiên Xu: “Ừm.”
Tô Vãng Sinh: “...”
Thật tàn nhẫn.
Dù có bầu cũng dám đến sông nuôi xác ngó.
Sư Thiên Xu thực sự đã đến gần con sông, sắp chạm vào nước sông. Ninh Túc vội tiến lên một bước.
Cậu dường như đã biết tại sao mình lại không sợ ma quỷ chút nào.
Bởi vì đã được đào tạo từ trong bụng mẹ rồi.
Sư Thiên Xu lùi lại vài bước, đứng yên tại chỗ, nhìn xuống đất.
“Những dấu chân này rất mới.” Cô nói.
Mọi người nghe theo lời cô, nhìn vào dấu chân trên mặt đất.
Cát bùn ven sông rất mềm, để lại nhiều dấu chân nhưng sáng nay họ chỉ nhìn thấy một ông lão bên bờ sông.
Có gió có cát, dấu chân còn rất mới, những dấu chân lớn này có lẽ là còn sót lại từ đêm qua.
Chúc Song Song ngồi xổm xuống nhìn một hồi, “Là người hay xác chết vậy?”
Da đầu Tô Vãng Sinh tê dại, “Nếu là xác chết thì chẳng phải có quá nhiều rồi sao?” Nếu là xác chết, quỷ xuất hiện đêm qua chính là từ dưới đáy sông lên, như vậy thì quá đáng sợ.
Nếu là con người, đêm qua bọn họ bị quỷ tấn công, trong thôn nhiều người như vậy tới trước con sông nuôi xác này làm gì? Nghe có vẻ cũng hơi đáng sợ.
Sư Thiên Xu lại nhìn về phía dòng sông, “Hai người chết đêm qua có làm gì kỳ lạ không?”
Ninh Túc nói: “Trong nhà tụi em không có ai nói gì cả.”
Tô Vãng Sinh: “Đúng vậy, chúng tôi cũng không biết.”
Chúc Song Song: “Còn người ở chỗ tôi dường như không làm điều gì kỳ lạ, sau khi chúng tôi đủ người, một người dân đã đưa chúng tôi đến nhận nhà, sau đó tất cả chúng tôi tập trung lại rồi ngủ trong phòng riêng.”
Cả hai bên đều giống nhau.
Họ biết tại sao Sư Thiên Xu lại hỏi như vậy, bởi vì cô muốn xem liệu có điều kiện kích phát tử vong hay không.
Tô Vãng Sinh: “Bọn họ đều bị thủy quái giết chết, nhưng hẳn là bọn họ cũng không có tới gần sông nuôi xác, hôm qua khi mới vào thôn tôi có rớt xuống sông, nếu đúng như ông lão nói không được đến gần sông, vậy thì người chết đầu tiên hẳn là tôi rồi.”
Chúc Song Song lập tức hỏi: “Anh rơi xuống sông có cảm giác gì không?” Tô Vãng Sinh cẩn thận nhớ lại: “Lúc ấy anh chuẩn bị xuống cầu, anh chỉ lo nhìn tấm bia đá ở cổng thôn, vừa xuống cầu thì không cẩn thận rơi xuống sông, cũng may là ngay bờ sông nên anh cũng đứng dậy liên, cảm thấy nước trong sông rất lạnh, bùn dưới đáy rất mềm, có rất nhiều thực vật thủy sinh.”
Ninh Túc tò mò: “Anh chắc đó là thực vật thủy sinh chứ?”
Tô Vang Sinh: “...”
Cậu có còn là người không hả?
Sau những gì Ninh Túc nói, kết hợp với tin tức mới biết được, những chỉ tiết mà lúc đó hắn không để ý bỗng trở nên đáng sợ.
Lúc chiều vào thôn, tại sao phơi nắng cả ngày mà con sông lại lạnh đến thế?
Những thứ quấn chặt quanh chân và đùi hắn có thực sự là thực vật thuỷ sinh không? Có khi nào là mái tóc đen xuất hiện tối qua không? Hoặc có thể là bàn tay xác chết nào đó chăng?
Bùn sông mềm vậy có thật là bùn không?
Tô Vãng Sinh cảm thấy không dễ chịu, toàn thân cũng không thoải mái. Cũng may lúc đó là ban ngày, nếu là ban đêm, hắn còn có thể ra ngoài sao?
Ninh Túc đang định nói tiếp thì bị Lăng Tiêu kéo về.
Ninh Túc ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nó sẽ không ảnh hưởng đến tiến trình phó bản bình thường của họ. Chúc Song Song: “Nếu vậy, chúng ta có nên đi xuống tìm tòi đến cùng không?”
Sư Thiên Xu: “Trước tiên chúng ta điều tra những dấu chân này đã, sau đó hẵng quyết định có nên đi xuống hay không.”
Sau khi quyết định xong, họ nhặt tấm đệm lên quay trở lại xe ba bánh, tiếp tục tham quan thôn Minh Tiền.
Khi xe ba bánh khởi động, một số người nhìn về phía dòng sông nuôi xác sâu tĩnh mịch kia.
Một cơn gió thổi qua, tạo nên những gợn sóng nhẹ trên mặt sông, dưới ánh nắng lan ra thành từng vòng tròn, giống như mặt người.
Đi dọc bờ sông đến cuối thôn là một ngọn núi.
Chúc Song Song: “Mọi người nhìn xem, nơi đó hình như có một miếu thờ, còn có vài... Biệt thự nhỏ?”
Ninh Túc sỉ vả tòa nhà hai tầng ở thôn Minh Tiền không bằng biệt thự ở thôn Hòe Dương, ngày hôm sau cậu đã nhìn thấy biệt thự.
Trên ngọn núi phía trước, chỉ cần nhìn từ xa là có thể biết nó đẹp hơn nhiều so với tòa nhà hai tầng dưới chân núi.
Xe ba bánh dừng lại dưới chân núi, gặp được nhóm Ninh Trường Phong.
Sau khi xuống xe, Ninh Trường Phong nói với bọn họ: “Người trong thôn không cho lên, họ nói ngọn núi rất nguy hiểm.”
Tô Vãng Sinh: “Vậy cũng chỉ có thể lén đi lên.” Có một cánh cổng sắt lớn nằm ngay chân núi đối diện với thôn, mặc dù người dân canh gác với thái độ không mấy niềm nở nhưng không thể canh gác hết các con đường lên núi được.
Ninh Trường Phong: “Ban ngày quá lộ liễu lắm, tốt nhất là đợi đến buổi tối.”
Lại là buổi tối, họ có quá nhiều việc phải làm vào buổi tối.
Ninh Túc và Lăng Tiêu lúc này đều đứng cạnh Sư Thiên Xu, Sư Thiên Xu không nói chuyện với Ninh Trường Phong, Ninh Trường Phong cũng không nhìn về hướng này.
Trong suốt quá trình, người nói chuyện với nhóm Ninh Trường Phong đều là Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh.
Ninh Túc nhận ra Chúc Song Song và Tô Vang Sinh không hề giấu giếm nhau điều gì khi trao đổi với Sư Thiên Xu.
Giống như họ đang giúp Sư Thiên Xu lấy được lối ra khỏi trò chơi, đồng thời Sư Thiên Xu cũng đang giúp họ có được thành tích tốt.
Họ cũng không giấu Ninh Trường Phong điều gì cả.
Vậy chỉ có thể là do họ biết đứa trẻ trong bụng Sư Thiên Xu là của Ninh Trường Phong.
Sau khi kiểm tra chỗ này xong, bọn họ tiếp tục đi dạo quanh thôn, dạo xong đã là buổi chiều.
Có mấy người còn chưa ăn trưa, bọn họ ở ngoài thôn bắt được mấy con gà rừng và thỏ, định giải quyết cơm trưa và cơm tối một thể luôn. Trong lúc Ninh Tuc đang nướng gà, Sư Thiên Xu đột nhiên đứng dậy đi về phía sau khu rừng.
Đến khi Ninh Túc nướng gà xong, Sư Thiên Xu vẫn chưa quay lại, cậu lôi Lăng Tiêu đi vào rừng tìm cô.
Từ xa, Ninh Túc nhìn thấy một đoạn góc áo lộ ra sau một cây cổ thụ, là chiếc áo gió màu xám, đúng là của Ninh Trường Phong.
Khi đến gần hơn, có thể thấy cả hai đang dựa vào gốc cây, ngồi trên bãi cỏ dưới gốc cây.
Sư Thiên Xu tựa đầu vào vai Ninh Trường Phong, nhỏ giọng nói với hắn điều gì đó. Còn Ninh Trường Phong đặt tay lên bụng Sư Thiên Xu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Hắn cúi đầu, hẳn là định hôn Sư Thiên Xu.
Từ góc độ của họ, chỉ có thể thấy Sư Thiên Xu ngưỡng cổ lên, nụ hôn kéo dài hơn một chút.
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc đã quen với việc hai người họ đấu đá đến sứt đầu mẻ trán, vừa thấy mặt không đánh thì cũng cãi nhau chí choé, giờ thấy họ thân mật như vậy, Ninh Túc có chút không quen.
Cậu quay lại nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu như nhìn ra được suy nghĩ của cậu, nói khẽ: “Hiện tại họ là một cặp vợ chồng đã có con.”
Tức là, việc thân mật ân ái như vậy là điều hết sức bình thường.
Ninh Túc gật đầu. Ngay khi cậu định kéo Lăng Tiêu rời đi, không làm phiền họ thì nụ hôn giữa hai người đã kết thúc.
Ninh Túc nhìn thấy Ninh Trường Phong cúi người hôn lên cái bụng tròn vo của Sư Thiên Xu, tay Sư Thiên Xu xoa xoa cổ hắn.
Ánh nắng lúc ba giờ chiều rọi vào khu rừng, những điểm sáng li tỉ giữa những chiếc lá lấp lánh như kim cương, những cái bóng lốm đốm ấy chiếu lên người họ, Ninh Túc lập tức như được bao bọc trong một cảm giác an ổn hạnh phúc trào dâng.
Cậu mím môi, vui về kéo Lăng Tiêu ra ngoài.
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đang nướng thỏ, chủ yếu là Tô Vãng Sinh nướng, một tiểu thư nhà giàu như Chúc Song Song dù đã qua 3-4 năm cũng không học được kỹ năng nấu nướng ngoài trời.
Khi nhìn thấy hai người nắm tay nhau ra ngoài, cô lập tức cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy hai người tôi đã đoán ra được rồi, ánh mắt hai người quá rõ ràng.”
Ninh Túc nói: “Còn tôi thì không ngờ hai người lại là vợ chồng.”
Chúc Song Song: “Vợ chồng cái gì chứ, đừng nghe anh ta gọi tầm bậy, trong trò chơi không có hệ thống kết hôn.”
Trong trò chơi quả thực không có hệ thống kết hôn, hầu hết những người ở bên nhau trong căn cứ chỉ có thể mời guild và bạn bè đến dùng bữa chứng kiến.
Tô Vãng Sinh gọi vợ yêu, có lẽ là do hắn thích.
Ninh Tuc tò mò hỏi: “Sao hai người lại quyết định ở bên nhau vậy?” Chúc Song Song nhìn thoáng qua Tô Vãng Sinh đang thuần thục nướng thỏ, nói: “Thực ra thì, rất khó để nói chính xác thời điểm chúng tôi quyết định bên nhau trong trò chơi vô hạn này.”
“Có lẽ là vì chúng tôi đã hỗ trợ lẫn nhau trong mỗi phó bản, cùng bảo vệ nhau vào mọi khoảnh khắc nguy hiểm. Nếu phải nói thì đó khi chúng tôi vào một thế giới phó bản tên là [Nô lệ hoa], anh ấy đã nhường cơ hội sống cho tôi, chúng tôi đã trao trái tim cho nhau.”
Ninh Túc: “...”
Hay lắm, hóa ra ở thế giới [Nô Lệ Hoa] đã có dấu hiệu rồi.
Là cậu quá ngu ngốc, thế mà lại không phát hiện ra.
Ninh Túc nghe Chúc Song Song kể lại chuyện của cô và Tô Vãng Sinh một hồi. Đại khá là ở căn cứ hiện tại, cô và Tô Vãng Sinh có một đoạn giai thoại.
Họ bước vào trò chơi trên cùng một chiếc xe tang, trong bốn năm qua, họ đã cùng nắm tay nhau biến đổi từ những người mới vô danh trở thành những cao thủ nổi tiếng trong căn cứ trò chơi.
Đại tiểu thư và tiểu đạo sĩ cùng trải qua rất nhiều chuyện, có lẽ không hoành tráng nhưng cũng đủ để soi sáng sự tình của nhau, bọn họ đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều thứ không thay đổi, cuối cùng họ đến với nhau.
Ninh Túc bẻ ra hai cái đùi gà đưa cho Chúc Song Song một cái, hai cái đùi chạm vào nhau, Ninh Túc vui vẻ nói: “Chúc hai người hạnh phúc.” Chúc Song Song cũng cười rất vui vẻ: “Cảm ơn, hai người cũng vậy nha.” Khi Sư Thiên Xu di ra, Ninh Tuc đưa cho cô một con gà quay, Tô Vang Sinh đưa cho cô một con thổ nướng, Bàng Dương và Mạnh Giang cũng mang cháo đến cho cô.
Ninh Túc vốn tưởng Sư Thiên Xu sẽ không ăn được nhiều như vậy, nhưng không ngờ cô lại ăn hất.
Chúc Song Song nhìn bụng của Sư Thiên Xu nói: “Nhìn là biết đứa bé bên trong hẳn là một tên nhóc ham ăn rồi.”
Ninh Túc: “.”
Mạnh Giang nói với họ: “Tôi và Bàng Dương hỏi thăm thì biết được con sông này tên là sông Thông Minh, người dân trong thôn đều rất kính sợ con sông này.”
Quả nhiên, sông nuôi xác là cách gọi riêng của ông lão kia.
Thôn Minh Tiền và sông Thông Minh thực sự toát ra rõ khí chất thần quái.
Tô Vãng Sinh nói cho họ nghe về những phát hiện mới, cả nhóm chuẩn bị quay về.
Lúc tiễn Sư Thiên Xu và Chúc Song Song về đã là buổi tối.
Ninh Túc nói với Sư Thiên Xu nói: “Đây là Mạn Mạn nhà em, con bé ở chung nhà với em không tiện lắm, em có thể gửi nó ở chỗ chị vài hôm được không ạ?”
Mạn Mạn trước đây cũng từng ở chung với Sư Thiên Xu, cũng giống như vậy, Ninh Túc lo lắng cho Sư Thiên Xu. Lần này Mạn Mạn càng vui vẻ hơn khi ở cùng Sư Thiên Xu, cô bé đi đến chỗ Sư Thiên Xu, không ngừng nhìn vào bụng của Sư Thiên Xu.
Quỷ Sinh cũng không khỏi với tay về hướng đó, đi vài bước.
Ninh Túc: “...?”
Cậu túm Quỷ Sinh lại, mày khỏi.
Sau đó họ lái xe trở về, trên đường về lại bị Ninh Trường Phong chặn lại.
Ninh Trường Phong nói: “Tôi quyết định tối nay sẽ lên núi nhìn thử.” Nói đến đây, Ninh Túc đã hiểu ngay.
Hôm nay Ninh Túc không nghe bọn họ nói gì về nhiệm vụ phó bản, chỉ thấy bọn họ đi tra xét trong thôn, phó bản này có thể là phó bản giải mã, mà đối với phó bản kiểu này thì thời gian chính là mấu chốt.
Hiện tại trên núi và sông nuôi xác đều là những địa điểm trọng yếu, Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu hẳn đã quyết định chia làm hai nhóm, hắn sẽ lên núi thăm dò, còn Sư Thiên Xu sẽ qua sông nuôi xác.
Tô Vãng Sinh lập tức nói: “Tôi theo anh lên núi.”
Ninh Túc: “...”
Do anh sợ quỷ dưới đáy sông đúng không?
Ninh Túc nói: “Vậy tối chúng tôi qua chỗ sông nuôi xác.”
Ninh Trường Phong lập tức: “Được!” Sau khi đi một vòng quanh thôn, nhiệm vụ của xe ba bánh đã hoàn thành, Ninh Túc đi trả xe ba bánh rồi cùng Lăng Tiêu trở về căn nhà nhỏ.
Đến tối, nhiều người chơi đã trở lại.
Những người chơi trong căn nhà của họ cũng nhìn thấy họ đi vào, nhưng không ai để ý đến họ.
Ninh Túc đương nhiên biết tại sao, lúc cậu ngồi xe ba bánh rời đi đã nghe thấy có người nói mình là trụm bo đít.
Hai người tới đây là để gặp Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong, nên cũng chẳng quan tâm những người chơi này nghĩ bọn họ như thế nào, hai người cũng làm như không thấy họ, lúc đi ngang qua họ cũng không thèm nhìn họ một cái.
Tên đầu trọc trong đó đứng dậy, nhấp một ngụm đờm, vừa định nhổ vào họ thì thấy từ trên cầu thang nhô ra một cái đầu nhỏ, chính là nhóc quỷ đã tháo kính râm xuống khi vào nhà.
“Khụ! —— Khụ khụ khụ! ——”
Ninh Túc xách Quỷ Sinh lên nói: “Buổi tối có thể đi gặm móng tay họ.” Hai mắt Quỷ Sinh sáng lên, “OU
Đã lâu rồi nó không có gặm móng ai rồi.
Sau đó, nó nghĩ nghĩ lại nói, “Dơ?”
Ninh Túc: “...” Có nằm mơ cũng không ngờ ngay cả Quỷ Sinh lớn lên nhờ gặm móng tay cũng không thích móng tay bẩn của họ.
Không biết nên nói bọn họ đúng là dơ, hay là...
Ninh Túc: “Nhóc Quỷ Sinh khó tình quá nha.”
Lăng Tiêu cười nói: “Em còn nói Quỷ Sinh?”
Quỷ Sinh: “Ò!”
Ninh Túc: “...”
Ý gì? Ý nói cậu mới khó tính á?
Cậu khó tính chỗ nào?
Ninh Túc: “Không ngờ anh lại nói một nhóc zombie có thể chịu đựng mọi thứ[1] là khó tính?”
[1] 耐打耐操 (Nai đánh nại thao): ý chỉ sức bền bỉ, có thể sử dụng trong tgian dài mà không bị hỏng, thường chỉ đồ vật, còn nếu dùng cho ng thì hơi mang ý mờ ám :)) kiểu sức chịu đựng ở trên giường ấy
Lăng Tiêu nhìn cậu đầy ẩn ý rồi mỉm cười.
Ninh Túc: “Sao vậy? Bộ em nói sai chỗ nào à? Anh không biết sức chịu đựng của em cỡ nào đâu!”
Lăng Tiêu: “Đúng là anh không biết, sau này thử sẽ biết.”
Ninh Túc: “Anh còn muốn đánh em? Vậy tới đi, dù sao cũng không phải lần đầu.” Lăng Tiêu: “... Được.”
Hai người trở về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Lăng Tiêu đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, sau khi Ninh Túc đi ra khỏi phòng tắm, cậu nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy bóng lưng hắn.
Cậu bước đến gần hắn, nói với hắn: “Tối nay anh có thấy bất tiện không?”
Hôm nay Lăng Tiêu ở cùng họ cũng không nói chuyện nhiều, Ninh Túc cũng nhất thời quên mất ở một phó bản siêu nhiên, sức ảnh hưởng của hắn thực sự rất khủng khiếp.
Lẽ ra hắn nên giảm bớt độ tồn tại để tránh ảnh hưởng đến bất cứ điều gì.
Lăng Tiêu: “Không sao, anh đi cùng em, em yên tâm.”
Ninh Tuc gật đầu, “Em không làm cái gì đâu.”
Một vòng sáng lóe lên, Ninh Túc đã quá quen, biết bọn họ đã tiến vào thế giới hai người.
Lăng Tiêu cười một tiếng: “Em muốn làm gì cũng được, chỉ cần làm đúng hướng, không đưa tương lai đi lệch là được.”
Ninh Túc: “Hướng đúng là giúp Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong thắng trận thi đấu này, lấy được lối ra đưa em ra ngoài.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Nhưng có một điều này em phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Ninh Túc: “Điều gì vậy anh?” Lăng Tiêu: “Đây có thể là phó bản giải mã.”
Hắn chỉ nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Ninh Túc vẫn hiểu. Sau khi xem xét thi thể trong căn nhà của Chúc Song Song, nghe thấy Sư Thiên Xu nói với Ninh Trường Phong rằng có chút manh mối.
Đối với Sư Thiên Xu, phó bản giải mã chỉ là một bữa ăn sáng, nếu hai người hợp sức thì có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn dĩ bọn họ sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu có cậu giúp đỡ, thật sự có khả năng bọn họ có thể rời khỏi đây trong nay mai.
Hơn nữa cậu và Lăng Tiêu đi tới đây cũng không được tính người chơi trong phó bản này, không nhất định có thể đi theo họ.
Ninh Túc: “Không sao hết, em đã biết chuyện gì xảy ra, đã thoả mãn rồi.”
Lăng Tiêu: “Em có thể bảo vệ và chăm sóc Sư Thiên Xu, nhưng không cần giúp bọn họ, dựa vào thực lực của mình, bọn họ cũng có thể lấy được lối ra ngoài.”
Ninh Túc gật đầu, “Còn anh thì sao?”
Lăng Tiêu: “Anh sẽ cố gắng hết sức ẩn mình, nếu không phó bản này sẽ không thể chơi được.”
Ninh Túc: “...”
Đúng thật.
Nếu phó bản này có Quỷ chủ, nhận ra Lăng Tiêu thì còn tiếp tục chơi kiểu gì. Trời vừa tối, Ninh Túc và Lăng Tiêu đã nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai, đi thẳng về phía sông nuôi xác.
Màn đêm ở thôn Minh Tiền rất tĩnh lặng, ngoài tiếng gió, âm thanh rõ ràng nhất chính là tiếng thủy triều.
Càng đến gần sông nuôi xác, âm thanh càng lớn, mùi tanh của nước càng lúc càng nồng.
Họ ra ngoài từ sớm, xung quanh sông nuôi xác không có aI.
Con sông quá dài, hai người ngồi ở trước một cái nóc nhà nhỏ, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Ninh Túc chú ý tới nhóm Sư Thiên Xu cũng đang ở trên một nóc nhà cách đó không xa, cũng giống với họ, đang quan sát tình hình xung quanh.
Cách họ không xa là người nhộng sư và quỷ hút máu.
Sông Thông Minh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những vòng gợn sóng từ dưới sâu dâng lên, mềm mại đến quỷ dị.
Mùi nước tanh nồng nặc lan về phía thôn Minh Tiền.
Trên người của vài người chơi xuất hiện một tầng hơi ẩm, nhưng không thấy có gì bất thường.
Đã mấy tiếng trôi qua, ngay khi bọn họ chuẩn bị đi xuống dưới, vào khoảng mười một giờ tối khi ánh trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm chợt có chuyển động.
Tiếng bước chân của một nhóm người từ xa truyền đến, trong đêm tối có vài ngọn đuốc vô cùng bắt mắt. Một số người chơi nhìn về phía đó, lặng lẽ ở trên nóc nhà tới gần. Dưới ánh trăng, bốn người dân khiêng một người đi ở đằng trước, theo sau là một đám người đông đen vội vã đi về phía sông Thông Minh.