Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 167 - C 167

C 167 C 167C 167

chuong 167: Chung Quy

Editor: Cô Rùa



Ngon đuốc di chuyển từ con đường thôn u tối đến bờ sông rộng thoáng, người được thôn dân khiêng đi cũng từ từ xuất hiện trước mặt các người chơi.

Toàn thân người nọ bị trói bằng dây thừng, còn miệng thì bị dán nhiều lớp băng đỏ.

Dù vậy Ninh Túc vẫn nhận ra đó là người chơi, sống chung nhà với Ninh Trường Phong.

Khi thôn dân đi tới bờ sông, rất nhiều người trong số họ đều đã sợ đến chết khiếp, có thể thấy rõ vài người còn đang run lẩy bẩy.

Mọi dấu vết khủng bố đều hiện rõ dưới ánh trăng sáng, hoàn toàn không có sự thoải mái hay cứng cỏi như ban ngày.

Họ vội ném người chơi bị trói xuống sông, vừa ném xuống đã lần lượt hoảng sợ bỏ chạy.

Có thể chạy ra tốc độ như vậy trên nền cát bùn mềm, thật giống như có thứ gì đó vô cùng kinh khủng chuẩn bị xảy ra ở đằng sau.

Bọn họ ở trên nóc của tòa nhà hai tầng, có thể thấy rõ sau khi người chơi nọ vừa dính nước sông thì nước sông liền bắt đầu chuyển sang màu đen. No giống như mực đen lan rộng trong nước, càng lúc càng lớn, càng lúc đậm hơn.

Một cái đầu người trắng hếu sưng tấy lộ ra từ chỗ tối, từ từ trôi nổi trong làn nước đen.

Không, không phải nước đen, mà là tóc đen mới đúng.

Sau đó lại có một cái đầu người khác bị ngâm trong nước đến trắng xanh nổi lên, gợn sóng dập danh trên mái tóc đen.

Sau đó ngày càng có nhiều đầu người trắng trắng ướt đầm ướt dề nổi lên khỏi làn tóc đen, trải rộng ra toàn bộ sông nuôi xác.

Dưới ánh trăng tròn, trời sáng như ban ngày, thậm chí có thể thấy rõ đầu người bị ngâm đến lở loét ở gần đó, còn phía xa xa là những cái mặt trắng tóc ướt.

Khoảnh khắc khi người chơi bị trói kia hoàn toàn chìm hẳn vào trong nước, mái tóc đen như kích động, cái đầu lập tức bơi tới cạnh hắn, cắn xé cơ thể hắn một cách điên cuồng.

Người trong thôn vừa rời đi, một số người chơi cũng nhảy xuống khỏi mái nhà.

Sư Thiên Xu, Bàng Dương và Mạnh Giang chạy về hướng con sông, nhưng không chủ động cứu người, tất nhiên Ninh Túc cũng sẽ không chủ động ra tay.

Mà còn nhanh hơn bọn họ chính là người nhộng sư và quỷ hút máu, quỷ hút máu nắm lấy sợi dây thừng trói người chơi dưới sông rồi kéo hắn ra khỏi sông. Trên người hắn vẫn còn rất nhiều cái đầu người, dù quỷ hút máu có làm thế nào đi nữa thì cũng không thể quẳng chúng ra được.

Toàn thân người chơi co quắp đau đớn, miệng bị băng dính bịt kín phát ra tiếng “ô ô” nặng nề khó nghe.

Quảng không ra, quỷ hút máu bèn đặt hắn xuống đất, lần này tất cả người chơi cùng dùng dây thừng, roi và lụa kéo chúng ra khỏi cơ thể hắn.

Trong miệng của cái đầu bị kéo ra còn dính một khúc thịt, dưới ánh trăng có thể thấy rõ những chiếc răng sắc nhỏ, giống như một loại cá nào đó.

Sau khi đầu người bị kéo ra, chúng nhảy tưng tưng lại xuống sông.

“Cậu sao rồi Hà Hâm?”

Khi tất cả đầu người đều bị kéo xuống, quỷ hút máu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xé bỏ lớp băng dính dày trên miệng hắn.

Xét từ thái độ này, người chơi tên Hà Hâm này hẳn là đến từ guild Vĩnh Minh.

Trên người hắn không còn miếng thịt nào nguyên vẹn, thậm chí khuôn mặt cũng be bét máu vì bị cắn.

Nhận ra đầu trên người đã biến mất, mặc dù đau đớn và sợ hãi không thôi nhưng hắn vẫn thở phào nhẹ nhõm, hít lấy luồng khí lạnh, lớn tiếng chửi bới, vừa định mở miệng thì hai mắt hắn đột nhiên trợn to. Ngay lúc đó Ninh Túc bị Lăng Tiêu tóm lấy, lùi về phía sau mấy bước. Những người chơi có mặt ở đây đều là cao thủ, cũng phản ứng nhanh nhạy lùi lại vài bước.

Từ trong cơ thể Hà Hâm bỗng ọc ra một dòng tóc đen, tóc đen mọc ra nhanh chóng, lan rộng đến tận sông.

Đúng lúc này, không biết từ đâu truyền đến tiếng khóc non nớt và tiếng cười lạnh người của trẻ con.

Tiếng khóc xen lẫn với tiếng cười sảng khoái, sắc bén khiến người nghe đều sởn tóc gáy.

Sắc mặt của vài người chơi vô cùng khó coi.

Ninh Túc nhỏ giọng nói với Lăng Tiêu: “Không ngờ trong bọt nước lại phát ra tiếng khóc, chẳng lẽ chúng ở dưới sông sao?”

Vừa định nói chuyện thì thấy một nhóm thôn dân khác lại tới nữa.

Lần này thôn dân lại khiêng một người khác chạy đến bờ sông phía tây, sông quá rộng, đợi đến lúc bọn họ chạy tới thì người bị thôn dân ném xuống đã không thể vớt lên được nữa.

Họ không biết đó là người chơi hay là ai khác.

Bàng Dương: “Hèn chi nó được gọi là sông là nuôi xác, bọn họ dùng người sống để nuôi tụi xác trong sông!”

“Đã vậy còn dùng người chơi chúng ta nữa, chẳng trách khi chúng ta tới thôn, bọn họ lại không hỏi han gì mà chia phòng cho chúng ta, để chúng ta ở lại trong thôn, thì ra bọn họ dùng chúng ta để nuôi xác!” Mạnh Giang nhìn mặt sông vẫn đen ngòm, “Nhưng bọn chúng thật sự là xác chết sao?”

Từ lúc họ bắt đầu nói chuyện, người nhộng sư và quỷ hút máu đã nhìn sang.

Nãy giờ Sư Thiên Xu vẫn không nói gì, vì vậy Bàng Dương và Mạnh Giang cũng ngừng cảm thán.

Mạnh Giang chỉ nói: “Sao Hà Hâm lại bị thôn dân trói lại vậy? Với cả, không biết tình hình trên núi sao rồi?”

Phía trên ngọn núi ở thôn Minh Tiền, cỏ hoang mọc um tùm, bóng cây mờ ảo, hình như đã lâu lắm rồi không có ai đặt chân đến đây.

Những biệt thự nhỏ này nhìn từ dưới chân núi trông sạch sẽ đẹp đẽ, nhưng khi đi lên mới phát hiện thực ra đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Từ dưới núi ngó lên, những căn biệt thự nhỏ mọc san sát nhau, nhưng thực ra mỗi cái đều có khoảng cách nhất định, cộng với cây cối che phủ, tính riêng tư rất tốt.

Ninh Trường Phong, Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song lần theo đường mòn lên núi, đi vào một trong những căn biệt thự nhỏ.

Bức tường màu trắng của biệt thự đã có dấu vết loang lổ, cánh cửa sắt bị khóa, ri sét hoen gỉ.

Ba người trèo tường vào, tra xét bên trong căn biệt thự.

Chiếc ghế sofa kiểu châu âu được coi là rất sang trọng và mới lạ trong thôn, nơi này có rèm cửa sổ dày màu đỏ, kết hợp với đồ nội thất bằng gỗ màu nâu đỏ và nhiều đồ trang trí bằng sứ đặt trên đó. Chúc Song Song: “Có thể thấy biệt thự được trang trí rất cẩn thận và chu đáo, chủ nhân nơi đây hẳn là dốc hết những thứ tốt vào căn biệt thự này.”

Những tấm rèm cửa sổ màu đỏ rủ xuống ghế sofa màu xanh, trên sàn có rất nhiều mảnh sứ vỡ, trên đó còn đóng một lớp bụi dày.

Tô Vãng Sinh: “Ở thôn Minh Tiền, những biệt thự nhỏ trên núi này rõ ràng xa hoa hơn các toà nhỏ phía dưới, là để người khá có tiền trong thôn ở nhỉ? Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, bọn họ đều đã chất hết rồi sao?”

Ninh Trường Phong: “Bọn họ nhất định đã chết hết rồi, chỉ là không biết đến cùng là ai sống ở đây thôi, đây có thể là manh mối quan trọng.”

Ba người đi dạo quanh vài căn biệt thự khác.

Đến căn thứ ba, Chúc Song Song lượm được một chiếc thắt lưng nam trong phòng ngủ, nghi hoặc 'hmm” một tiếng.

Tô Vãng Sinh cầm cuốn album ảnh lên, nhìn thoáng qua chiếc thắt lưng, không thấy có gì bất thường cả, “Sao vậy?”

Chúc Song Song vuốt thắt lưng vài cái rồi nói: “Chiếc thắt lưng này có chất liệu da cực tốt, tay nghề xuất sắc, nhưng lại không có logo thương hiệu rõ ràng.”

Ninh Trường Phong cũng cầm lấy thắt lưng sờ sờ, phát hiện ở mặt trong thắt lưng có khắc một cái họ “Tô” đơn giản: “Không phải của người trong thôn.”

Tô Vang Sinh: “...” Không hổ một người là tiểu thư nhà giàu, một người là ông trùm tự thân đi lên với sản nghiệp kếch xù.

Loại chỉ tiết kiểu này, một đạo sĩ nghèo sẽ không thể nào chú ý ngay giây đầu tiên được, mà đến giờ mới nhận ra.

Chúc Song Song nói chất liệu da của chiếc thắt lưng này rất tốt, tay nghề xuất sắc, nhưng cũng không thể phủ nhận việc sẽ có người giàu trong thôn mua một chiếc thắt lưng xịn sò, dù sao thì nó cũng xuất hiện trong căn biệt thự này.

Nhưng căn biệt thự này lại toát lên một cảm giác sang trọng giả dối, thảm được làm bằng len kéo sợi, rèm cửa sổ như màn chống muỗi, đồ sứ thì thô ráp và khiếm khuyết.

Nếu người sống trong một căn biệt thự như vậy thực sự sẵn sàng mua một chiếc thắt lưng tốt để tôn lên vẻ ngoài của mình, thì đó phải là một thương hiệu lớn mà ai ai trên thế giới đều từng nghe đến, chỉ cần nhìn một cái là biết. Chứ không phải là kiểu này, tuy chất liệu và tay nghề tuyệt vời, nhưng lại không có logo thương hiệu, chỉ có khắc một cái họ. Đây càng giống một món đồ cao cấp được đặt riêng, không giống người trong thôn này, đặc biệt là người trang trí căn biệt thự này sẽ có.

Ninh Trường Phong hồi tưởng lại: “Lúc chúng ta vào thôn, trong thôn cũng không có người nào hiếu kỳ vây xem, cộng thêm hôm nay dạo quanh thôn, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp được vài người có bộ dáng như đã quá quen với sự xuất hiện của người ngoài.”

Tô Vãng Sinh: “Điều này chứng tỏ người ngoài thường xuyên tới đây, nhưng người bên ngoài tới đây làm gì chứ?”

Vừa nói xong, trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng “loẳäng xoảng” của đồ sứ rơi xuống đất. Ba người lập tức nhìn về phía phát ra tiếng động.

Trong biệt thự không có đèn, cửa sổ dày bị màn che đi, ánh trăng chiếu vào không nhiều, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trong góc tối.

Ninh Trường Phong giơ đèn pin soi qua, bên cạnh chiếc ghế dựa, một đôi mắt lạnh lẽo tĩnh mịch cùng cái miệng màu tím nhấếch lên lướt qua ánh đèn vàng.

Toàn thân Tô Vãng Sinh cứng ngắc, suýt chút nữa đã hét lên.

Khi nhìn đến giây tiếp theo, nơi đó chỉ còn lại dấu tay nước.

Ninh Trường Phong cầm đèn pin đuổi theo ra ngoài, Chúc Song Song theo sát sau đó, Tô Vãng Sinh nghiến răng nghiến lợi cũng chạy theo.

Đó là một con quỷ nhỏ, bọn họ không nhìn thấy bóng dáng đang chạy của nó, chỉ có thể nghe được tiếng khóc của nó, nghe như khóc như cười, vang vọng trên ngọn núi phủ đầy cỏ cây tĩnh lặng.

Họ đuổi theo âm thanh đó, đi theo nó đến tận một ngôi miếu.

Xung quanh miếu đá cũng có mấy căn biệt thự, mặc dù trông như đã lâu không có ai lên núi nhưng trong miếu vẫn thắp đèn cầy, lờ mờ chiếu sáng bức tượng đá đen ở bên trong.

“Tại sao pho tượng đá này...” Chúc Song Song cảm thấy ngột ngạt, “Hơi hơi giống bức tượng Thần Hoa nhỉ?”

Ba người đều biết tượng Thần Hoa là ý gì, nhưng lại không biết tượng Thần Hoa trông như thế nào, bởi vì trong thế giới nô lệ hoa, bọn họ thật sự không thể trực tiếp nhìn thấy Thần Hoa. Ngôi miếu này rất lớn, thứ được thờ phụng không phải là tượng Bồ Tát mà là một bức tượng đá màu đen, thoạt nhìn có cảm giác ngột ngạt rợn người.

Tượng đá không có đường nét khuôn mặt cụ thể, thứ duy nhất có thể thấy rõ chính là đôi mắt nhắm nghiền, cuối mắt có một vệt đỏ tươi cường điệu chói mắt, như là dòng máu không tên đang lờ mờ chảy xuôi. Dưới chân như có một dòng sông, tượng đá đứng trên dòng sông êm đềm đầy gió.

Tiếng khóc lẫn tiếng cười của con nít đồng thời vang vọng khắp trong miếu, những âm thanh “oe oe””, “hi hi” và “a a” chồng lên nhau với những âm điệu tiết tấu khác nhau, kết hợp với bức tượng đá đen quỷ dị này tạo cho người ta một cảm giác hoảng loạn vô cùng.

Ninh Trường Phong đang định nói chuyện, bỗng nghe thấy Chúc Song Song hét lên một tiếng.

Dưới bàn thờ trước tượng đá, hai bàn tay nhỏ màu tím xám đột nhiên vươn ra nắm lấy mắt cá chân của cô, bàn tay nhỏ vừa dính vừa lạnh băng, cơn đau buốt trực tiếp khiến cô thét lên.

Con quỷ nhỏ trắng hếu u ám ngẩng đầu lên nhìn cô cười, vừa nói được hai chữ đã đột nhiên túm lấy quần váy của cô.

Ninh Trường Phong túm lấy cổ áo Chúc Song Song kéo về phía sau, trong tay Tô Vãng Sinh xuất hiện một cây phất trần, quấn lấy chân nó giật nó ra.

Cùng lúc đó, Chúc Song Song vỗ mạnh một phát vào bụng mình.

Con quỷ này mạnh hơn họ nghĩ rất nhiều, cho dù ba người ra tay cùng một lúc thì bụng của Chu Song Song vẫn xuất hiện vài vết nứt, khiến cô đau đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Càng nhiều tiếng khóc và tiếng cười đến từ mọi phía.

Con quỷ chui vào bụng Chúc Song Song đã biến mất.

Ninh Trường Phong: “ĐI thôi!”

Khi bọn họ chạy ra khỏi miếu, có vô số con quỷ nhỏ đang bò ra từ các biệt thự xung quanh, cũng có những con nằm trên bia mộ trên núi, mỗi con đều biến dạng vặn vẹo, chúng lặng lẽ dõi theo họ, như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới.

Da đầu Tô Vãng Sinh tê rần, chửi thề: “Đây là cái quái gì vậy!”

Ninh Trường Phong nói: “Bọn chúng rất khó đối phó, mau ra khỏi đây thôi!”

Vừa rồi ba người họ đều ra tay, đều biết chúng mạnh cỡ nào, bọn họ chưa từng nghĩ tới trong một thôn làng bình thường tại thế giới phó bản lại có những con quỷ mạnh đến vậy, đã thế không chỉ có một con.

Ba người chạy thẳng xuống núi, men theo đường chính mà chạy, lúc này bọn họ cũng chẳng còn sợ bị thôn dân phát hiện nữa.

Chúc Song Song gạt cành cây trước mặt sang một bên, chợt trông thấy Tô Vãng Sinh nhìn sau gáy cô mà khiếp sợ hét lên một tiếng “vãi”.

Chúc Song Song đột nhiên cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cô cảm giác sau gáy mình lạnh buốt, như có thứ gì đó rét lạnh nằm ở đó, còn lướt qua tai cô, cọ xát vào mặt cô.

Tô Vãng Sinh lại lấy cây phất trần ra quấn lấy cổ con quỷ kia kéo thẳng nó về phía sau. Cổ của nó bị khóa chặt rồi kéo mạnh khiến nó ngoẹo sang một bên, cặp mắt phình to do bị siết cổ, càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Nó há cái miệng tím tái về phía Tô Vãng Sinh rồi khóc oà lên, đại não của Tô Vãng Sinh như bị hàng ngàn cây kim băng đâm xuyên qua, trong chốc lát đầu đau như muốn nứt ra, thực sự rất muốn ói.

Một đuôi rắn bạc khổng lồ cuốn lấy họ, ném họ xuống chân núi.

Khi hai người lăn xuống mặt đất dưới chân núi, vừa lúc nhìn thấy đám người Ninh Túc đang di tới.

Bàng Dương và Mạnh Giang lập tức đến đỡ bọn họ dậy: “Có chuyện gì vậy? Sao lại chật vật thế này?”

Sư Thiên Xu vừa định nói thì đã nhìn thấy người mình muốn hỏi nhay ra khỏi cánh cửa sắt.

Ninh Trường Phong mang theo hai vết thương chảy máu nói: “Mau, rời khỏi nơi này!”

Đây là lần đầu tiên Ninh Túc nhìn thấy mặt Ninh Trường Phong bị thương, cậu có hơi sửng sốt.

Ngay cả hắn cũng bị thương, những người khác đương nhiên cũng không dám chần chờ, lập tức rời khỏi đây.

Mãi đến khi tới gần khu ký túc xá dành cho nữ, bọn họ mới dừng lại.

Sư Thiên Xu nhìn ba người, một người mặt đầy màu sắc, một người ôm bụng đau đến mặt tái mét, một người mặt đen thui cứng đờ, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh Trường Phong kể lại những phát hiện và những gì họ đã trải qua trên núi: “Mấy con quỷ nhỏ đó mạnh lắm, rất khó bắt, sức tấn công của chúng cực kỳ đáng sợ.”

Tô Vãng Sinh nửa quỳ trên mặt đất băng bó cho Chúc Song Song, đưa lưng về phía họ, gật đầu: “Vừa đáng sợ vừa đáng gờm, có khi nào bọn chúng chính là đám quỷ được trồng ra không!”

“Bây giờ tôi ngày càng cảm thấy Ninh Sư nói rất đúng, chính là về việc xác chết trồng ra quỷ ấy, xác chết chính là những thứ ở sông nuôi xác, trông ra những con quỷ nhỏ mạnh mẽ này!”

Ninh Túc: “...”

Hắn lại hỏi Ninh Túc: “Cậu thấy tôi nói đúng không? Mà chỗ các cậu có phát hiện gì không?”

Ninh Túc kể cho họ nghe tình huống bên họ.

Tô Vãng Sinh nói: “Chắc chắn là vậy rồi, bọn họ thu hút người ngoài đến rồi ném xuống sông nuôi xác để nuôi đám xác chết dưới đó, sau đó dùng xác chết để trồng ra quỷ, chúng tôi cũng tìm thấy dấu vết của người ngoài thôn chết trên núi.”

Bàng Dương: “Có vẻ hợp lý đấy.”

Mạnh Giang cũng gật đầu.

Ninh Túc không nói gì, cậu rất có hứng thú với pho tượng đá trong miếu đá mà bọn họ nói tới, quay sang nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Ánh mắt của cậu quá dễ hiểu. Thần Hoa đại nhân a anh còn tới đây làm Tà Thần bán thời gian gì gì nữa à?

Lăng Tiêu: “...”

Sư Thiên Xu xem xét tình hình của cả hai bên, “Ý các cậu là thôn Minh Tiền này thờ phụng một Tà Thần nào đó, sử dụng tà pháp gì đấy thu hút người ngoài đến để nuôi xác, trồng ra những con quỷ nhỏ khủng khiếp kia?”

Tô Vãng Sinh: “Đúng vậy! Tôi cũng đoán ra được cách bọn họ thu hút người ngoài đến như thế nào.”

Hắn đưa cho họ một cuốn album ảnh, “Vừa rồi tôi tìm thấy nó trong một căn biệt thự trên núi, còn chưa kịp cho họ xem thì đã phát hiện ra con quỷ nhỏ kia.”

Đây là cuốn album ảnh ở biệt thự, bọn họ mặc định đó hẳn là những tấm ảnh gia đình của các thành viên sống trong biệt thự.

Nhưng không phải.

Đó là hình ảnh của phụ nữ.

Trên ấy không chỉ có ảnh của một người phụ nữ, hơn nữa tất cả bọn họ đều rất xinh đẹp.

Sư Thiên Xu lấy bức ảnh đầu tiên ra, lật lại thì thấy có ghi ngày ở đằng sau, có lẽ là ngày sinh của cô gái này.

Tô Vãng Sinh tiếp tục suy đoán: “Biệt thự nhỏ trên núi được xây dựng tốt hơn nhiều so với bên dưới, có thể thấy thôn dân ở đây đang rất nỗ lực để tạo ra một môi trường sang trọng và tính riêng tư cao. Bên trong còn có một căn biệt thự có thắt lưng của đàn ông, có thể khẳng định người đàn ông đến từ bên ngoài này ít nhất là rất giàu có, hơn nữa trong biệt thự còn có cuốn album ảnh toàn người đẹp, chúng ta cũng biết trong thôn này có rất nhiều cô gái đẹp.”

“Cái mà tôi muốn nói, chắc mọi người cũng hiểu mà đúng không?” Hắn vừa nói vừa nhìn từng người một, ánh mắt cuối cùng rơi vào Ninh Túc. Ninh Túc mở to đôi mắt đào hoa trong trẻo xinh đẹp: “Tôi không hiểu, anh muốn nói cái gì?”

Cậu lại nhìn về phía Lăng Tiêu, “Anh hiểu không?”

Lăng Tiêu: “... Cái hiểu cái không.”

Ninh Tuc vừa lòng gật đầu.

Tô Vang Sinh: “...”

Bàng Dương vừa định nói hắn hiểu, nhưng tự dưng cảm thấy hơi ngượng.

Hắn hiểu, vậy có phải hắn rất xấu xa không?

Mạnh Giang ngốc nghếch nói: “Tôi hiểu, theo những gì anh nói thì tất cả manh mối đều có liên hệ với nhau, tôi cũng cho là như vậy.”

Sư Thiên Xu cau mày, cảm thấy suy đoán này có gì đó không ổn, “Nếu đã vậy thì tại sao người dân lại sợ thứ ở sông nuôi xác như thế?”

Tô Vãng Sinh rất đồng tình, như thể bản thân cũng đồng cảnh ngộ mà nói: “Bởi vì thứ kia vốn rất đáng sợ!”

Ninh Trường Phong cũng nói: “Có lẽ không đơn giản như vậy đâu.” Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu suy luận này là đúng, thì chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem cách họ nuôi xác trồng quỷ, hoặc nếu thế giới này có Quỷ chủ thì chỉ cần tìm ra Quỷ chủ là được.”

“Nếu không đúng, chúng ta có lẽ phải tiếp tục thăm dò trong thôn và trên núi. Hai hướng đi này cũng không mâu thuẫn, chúng ta có thể tiến hành cùng một lúc.”

Tô Vãng Sinh nói: “Nhất trí, đây cũng chỉ là tôi dựa vào manh mối hiện tại suy đoán ra một khả năng thôi, về sau có thể sẽ có manh mối mới, mọi người đừng để suy đoán này của tôi ảnh hưởng.”

Nói xong, bọn họ đang định trước mắt cứ tạm thời kết thúc tại đây, ai ngờ lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.

Khoảng mười hai giờ đêm, một người chơi khác đã chết.

Lần này là một người chơi nữ chung nhà với Sư Thiên Xu, cô ấy chết giống hệt với người chơi nữ chung nhà với Chúc Song Song đêm qua. Toàn thân nát bấy, thảm không nỡ nhìn.

Lần này họ đến sớm, vẫn có thể nhìn thấy phòng ốc đầy dấu chân nhỏ ướt nhẹp.

Nhìn thấy những dấu chân nhỏ này, sắc mặt của Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đều đặc biệt khó coi.

Tô Vãng Sinh: “Chính là mấy con quỷ nhỏ trên núi!”

Sư Thiên Xu nói: “Trong hai người chơi chết vào đêm đầu tiên, một người chung nhà với Tô Vãng Sinh, người còn lại chung nhà với Chúc Song Song, đến đêm thứ hai là người chung nhà với tôi, còn người bị ném vào sông đã chết thì chung nhà với Ninh Trường Phong.” “Nhà của nam và nữ được chia ra, cái chết của người chơi nam có liên quan đến thứ trong sông nuôi xác, còn cái chết của người chơi nữ có liên quan đến mấy con quỷ nhỏ, mỗi đêm sẽ chết một nam một nữ.” Trên trán Chúc Song Song đổ một giọt mồ hôi lạnh, nếu bọn họ không phản ứng nhanh trên núi, có lẽ cô chính là người chơi nữ sẽ chết đêm nay.

“Ầm ầm ầm! ——”

Một tia sét xé toạc bầu trời đêm bên ngoài, sấm sét nổ vang, sau đó gió thét ầm ï.

Sư Thiên Xu nói với nhóm người chơi nam: “Trời sắp mưa rồi, mọi người cũng mau trở về đi.”

Nhóm người chơi nam ngừng thảo luận với họ, lập tức trở về.

Bên ngoài gió rất to, họ đi cũng nhanh, dọc đường không thấy ai cả, chỉ thấy một người dân đang vội vã chạy về nhà.

Mọi ngôi nhà trên đường đều đóng chặt cửa, bên trong không có một chút âm thanh nào.

Bàng Dương: “Sao cứ có cảm giác bọn họ khá sợ mưa nhỉ?”

Ninh Trường Phong gật đầu, “Đúng vậy.”

Mạnh Giang: “Thôn này thật sự rất kỳ quái.”

Ninh Trường Phong nhìn Lăng Tiêu và Ninh Túc: “Tối nay hai người hình như không nói gì thì phải?”

Ninh Túc: “...” Lăng Tiêu không ngừng hạ thấp độ tồn tại, thậm chí còn nín thở.

Ninh Túc rối rắm, cũng không nói nhiều.

Ninh Trường Phong đã hỏi thẳng thì Ninh Túc cũng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu đêm nay chỉ có một người chơi nam chết, mà thôn dân lại ném hai người vào sông, vậy người còn lại có thể là người trong thôn.”

Mạnh Giang: “Đúng vậy, nhưng thế thì sao?”

Hắn nghe không hiểu.

Ninh Trường Phong, Mạnh Giang và Bàng Dương ban ngày không có ra sông cùng họ, Ninh Túc nói chi tiết hơn: “Nếu một đêm phải có hai người, thì đêm qua cũng có một người dân bị ném xuống sông, vậy người đó có thể có liên quan đến ông lão mà bọn tôi gặp bên bờ sông, ông ấy là một điểm đột phá.”

Tô Vãng Sinh đã gặp qua ông lão, hỏi: “Tại sao cậu lại nói vậy?”

Ninh Túc: “Anh còn nhớ ông lão kia ướt dầm đề, còn xách theo một thùng gỗ không? Trong thùng có một cái túi màu đen, thứ đựng bên trong chính là xương người.”

Tô Vãng Sinh: “Sao cậu biết?”

Ninh Túc: “Tôi ngửi thấy.”

Tô Vãng Sinh: “...”

Bộ cậu mũi chó hả?

Tô Vãng Sinh kể lại cụ thể cho nhóm Ninh Trường Phong về ông lão. Sau khi nghe Ninh Túc nói, lại liên tưởng đến ông lão gầy gò dáng vẻ khủng bố kia, trong lòng mấy người đều cảm thấy có gì đó khác lạ.

Họ vẫn nhớ rõ ông lão ấy đã nói họ bắt nạt ông ta vì ông ta neo đơn không nơi nương tựa.

Có lẽ người thân của ông ta đã bị người dân ném xuống sông vào ban đêm, cho nên sáng sớm ông ta đã một mình ra sông để vớt xương của người kia.

Đầu người chỉ gặm thịt, tóc đen cũng chỉ mọc từ trong cơ thể, vậy nên xương cốt sẽ không bị hư hại.

Cũng không biết lúc vớt đống xương đó ông lão đã có tâm trạng như thế nào.

Khi họ nhìn thấy ông ta vào buổi sáng, ông ta đã vớt xong, có lẽ ông ta đã đến đó khi trời còn chưa sáng.

Ninh Trường Phong: “OKI! Ngày mai chúng ta đi xem thử!”

Ninh Túc: “Tôi muốn lên núi lay Tà Thần trong miếu nữa.”

Tạm thời không có ai muốn di cùng cậu.

Ninh Trường Phong: “Được, để bạn trai cậu dẫn cậu đi lạy đi.”

Các người, thật tàn nhẫn.

Ninh Túc nhìn về phía Lăng Tiêu. Lăng Tiêu: “Em muốn lay lúc nào cũng được.”

Ninh Trường Phong: “Ỏ, đúng là bạn trai tốt.”

Ninh Túc: “...”

E rằng, ý của ảnh là lạy ảnh lúc nào cũng được á.

Mưa rơi lất phất, nhưng thấy người dân sợ mưa như vậy, bọn họ cũng không dám xem thường, vội vàng trở về nhà.

Không phải tất cả người chơi đều ra ngoài vào buổi tối, mà vẫn có một số người chơi vẫn ở trong nhà.

Bọn họ quay về xác nhận, chỉ có một mình Hà Hâm chất.

Trần Thiên ở lại nhà kể lại với họ là Hà Hâm bị người dân đánh thuốc mê rồi đưa đi, đêm nay nhà bọn họ bị cúp điện, những cây đèn cầy mà người dân đưa họ có vấn đề.

Sau khi Hà Hâm bị bắt đi, những cái đầu quỷ dị và tóc đen đáng sợ không còn xuất hiện trong hai tòa nhà nhỏ nữa.

Ninh Túc và Lăng Tiêu nghe xong thì trở về phòng.

Lăng Tiêu nói: “Em vẫn giúp bọn họ.”

Ninh Túc biết hắn đang ám chỉ đến việc ông lão, cậu gật đầu nói: “Không sao, em đã biết đáp án rồi, không thể để họ ở lại đây lâu chỉ vì muốn ở cùng bọn họ thêm vài ngày nữa, suy cho cùng mỗi ngày đều phải có người chết.”

“Không phải quay về và ở lại cùng họ đều giống nhau sao?” Lăng Tiêu biết cậu đã thật sự thỏa mãn, cũng không nói nhiều nữa mà chỉ hỏi: “Em muốn lên núi nhìn thử à?”

Ninh Túc do dự một chút, nói: “Mấy con quỷ nhỏ trên đó có phải rất đáng gờm không?”

Lăng Tiêu gật đầu nói: “Nếu thứ trong miếu đá thờ phụng chính là anh, mà mấy con quỷ nhỏ đó có thể ở trong miếu đá thì bọn chúng không phải mấy con quỷ tầm thường.”

Ninh Túc vừa nghe đã biết phiền phức, liếc sang Quỷ Sinh đang lăn lê bò lết trong chăn, lập tức nói: “Thế để Quỷ Sinh đi ngó thử xem, biết đâu nó có thể kết thêm bạn thì sao.”

Quỷ Sinh: “Ở?”
Bình Luận (0)
Comment