Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 171 - C171

C171 C171C171

chương 171: Chủng Quỷ

Editor: Cô Rùa



Tô Vãng Sinh: “Lúc mang thai, các cô ấy có biểu hiện gì sao?”

Ông lão: “Đúng vậy, mới đầu chúng tôi chỉ tưởng là họ làm người tình của những người giàu có, cho đến khi cô gái kia có thai được sáu tháng.” Chúc Song Song: “Cô gái nào ạ?”

Ông lão: “Cô gái đầu tiên lên núi, tên là Vạn Hương Ấn.”

Manh mối mà họ tìm thấy trong biệt thự chỉ ra Lệ Băng Vũ, nhưng lúc này lại lòi ra thêm một Vạn Hương Ấn, người bị trồng quỷ đầu tiên.

Quỷ chủ đến cùng là ai, bọn họ lại càng thêm mông lung.

Ninh Túc: “Cổ có gì khác thường ư?”

Ông lão: “Cổ điên điên khùng khùng, gặp ai cũng nói có quỷ, cổ ngày càng gầy, giữa ấn đường đều biến đen, có người vô tình chạm vào cổ, nói người cổ lạnh ngắt. Bà bà trong thôn cũng nói cổ bị quỷ ám, nói đám đàn ông trên núi không sạch sẽ.”

“Sau này lại xuất hiện thêm một người nữa cũng bị vậy, cuối cùng không chịu nổi sự tra tấn nên đã nhảy sông tự tử. Trong thôn vẫn có người tin chuyện ” Chúc Song Song: “Người nhảy sông tự tử tên là gì vậy ông?”

Khóe môi ông lão hơi giật giật, trông cực kỳ sợ hãi, ông lại bịt kín mắt, nói: “Lục Ni cô ấy tên là Lục Ni.”

Chúc Song Song nhíu nhíu mày.

Tô Vãng Sinh: “Không phải vẫn có người tin chuyện này sao? Thế mà không ai can ngăn ư?”

Ông lão há miệng thở dốc.

Ninh Túc thay ông nói: “Là do những người kia cho quá nhiều.”

Chúc Song Song bất đắc dĩ nói: “Sau đó thì sao nữa ạ? Người dân xử lý thế nào? Và khi quỷ thai được sinh ra đã xảy ra chuyện gì?”

Ông lão nói: “Lúc đầu chúng tôi không biết họ lên núi, mãi cho đến khi Vạn Hương Ấn chết, chúng tôi mới hay tin.”

“Người trong thôn chúng tôi vẫn luôn tin rằng sông Thông Minh dẫn tới âm phủ, người chết đều được an táng ở đó, khi cổ vừa chết, gia đình đã thả cổ xuống sông Thông Minh.”

Ninh Túc: “Hẳn là do sợ cổ báo thù, muốn cổ mau mau xuống âm phủ nhỉ?”

Ông lão có hơi nghẹn lời. Chúc Song Song lại kéo Ninh Tuc một cái, ra hiệu cậu đừng ngắt lời ông lão.

Ninh Túc trơ cái mặt do ra, ngậm miệng lại.

Bọn họ đại khái đã rõ, cũng không khác gì với suy đoán của họ lắm. Trồng quỷ, tức là một người đàn ông xấu xa, mang trên người tội nghiệt hoặc oán khí, bị quỷ ám, sau đó dưới sự trợ giúp của đạo sĩ chuyển hết những thứ đó lên các cô gái có thể chất đặc biệt ở thôn Minh Tiền.

Một số gia đình trong thôn vì tiền đã chấp nhận cách làm này, sợ bị trả thù nên đã ném các cô gái ấy xuống sông.

Tuy nhiên, họ không ngờ xác chết lại biến đổi.

Những cái đầu người ở dưới sông Thông Minh đều là các cô gái bị trồng quỷ.

Ninh Túc hỏi: “Lệ Băng Vũ thì sao? Tình trạng của cổ thế nào?”

Ông lão nói: “Cổ là người phụ nữ cuối cùng ở đây trồng quỷ.”

Khi đó trong thôn đã có mấy người bị trồng quỷ, người bên ngoài cho họ quá nhiều tiền, là số tiền mà cả đời này họ cũng không tài nào kiếm ra được. Không chỉ đàn ông động lòng, mà ngay cả các cô gái cũng động lòng.

Bất kể các cô ấy có muốn trồng quỷ hay không, bọn họ đều được chia cho một tòa nhà nhỏ ở cuối phía tây gần núi.

Đạo sĩ kia sẽ đưa những người giàu có đến, thỉnh thoảng họ sẽ đi dạo ở phía tây thôn. Người giàu nhất chính là người đàn ông họ Tô, hắn giàu đến mức đón cả nhà Lệ Băng Vũ ra ngoài.

“Còn hắn thì vẫn ở lại đây, gieo hai lần quỷ lên người Lệ Băng Vũ.”

Nếu gieo tận hai lần thì chắc chắn đã làm rất nhiều việc ác, mắc nợ rất nhiều.

Ông lão: “Người nhà Lệ Băng Vũ không còn ở đây nữa, cuối cùng cổ cũng bị ném xuống sông Thông Minh.”

Ông im lặng một lúc: “Lúc đó cổ vẫn còn chưa chết.”

Ba người sửng sốt, trong lòng nặng trĩu.

Ông lão: “Cũng chính vào thời điểm này năm ngoái, vào mùa mưa, trời mưa rất to.”

Đêm ấy mưa to tầm tã, nhiều người trong thôn không ra ngoài, nhưng chắc chắn có người đã nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của Lệ Băng Vũ.

Bởi vì mưa kéo dài liên miên, nước sông đã dâng lên rất cao, ngoài mùi tanh của sông còn có một mùi tanh khác nữa.

Nước sông không còn trong như trước, dưới bùn lầy vẩn đục còn có những thứ khác đang trôi nổi.

“Đừng mà! Cầu xin các người! Đừng ném tôi vào đó! Trong đó toàn người chết!”

“Cầu xin các người, cứu tôi, cứu tôi với, hãy cứu tôi với được không!” “Trưởng thôn! Ông Lưu! Làm ơn! Cầu xin các người đó! Aaaa — Làm ơn, cầu xin các người...”

Các thành viên trong gia đình cô đều đã được đón ra ngoài, cô là người duy nhất còn ở lại, không ai giúp đỡ, cứ thế bị ném xuống sông Thông Minh.

Các thành viên trong gia đình cô đều rời bỏ thôn làng nghèo khó ảm đạm này, chỉ còn cô ấy là ở lại con sông Thông Minh vẩn đục hôi tanh. Ông lão: “Trời mưa suốt bảy ngày, nước tích tụ trong thôn cũng ngày càng cao, đến ngày thứ bảy, khi trưởng thôn mở lu nước ra nhìn thấy bên trong có mớ tóc đen hệt như rắn, phía trên cùng là một cái đầu người bị ngâm đến mục rữa.”

“Ông ta chết trong lu nước, trong thân thể mọc ra vô số tóc đen.”

“Sau đó là đến đạo sĩ, cùng rất nhiều người đáng kính ở trong thôn, bọn họ đều chết hết, có người bị đầu ăn thịt, có người mọc tóc đen, bị tóc đen hút chỉ còn lại một bộ xương khô.”

“Rất nhiều đầu người từ trong nước trồi lên, có người chạy lên núi thì lại gặp phải lũ quỷ nhỏ, bị chết càng thảm hơn.”

Ông lão: “Không ai muốn nhớ lại mùa mưa năm đó, sau khi mùa mưa qua đi, mọi thứ dường như đã khôi phục lại.”

Tất nhiên là không có sự khôi phục nào ở đây cả.

Bọn họ đều biết, xác chết trong sông đã biến dị, chỉ có cho chúng ăn đàn ông thì mới có thể giảm bớt một chút oán khí của chúng, vì thế sông Thôn Minh còn có một cái tên khác, là sông nuôi xác. Những biệt thự trên núi cũng bị bỏ hoang, ngoại trừ những người bị quỷ giết trong mùa mưa và những người đã rời đi trước đó, để lại lũ quỷ nhỏ đầy oán hận ở lại nơi này.

Thôn Minh Tiền thực sự khác biệt.

Giống như có được rất nhiều, lại mất đi càng nhiều hơn, thật sự trở thành thôn Minh Tiền.

Nơi gần với âm phủ nhất.

Ba người chèo thuyền tiếp tục đi về hướng khác trong thôn.

Chúc Song Song nói: “Người đầu tiên họ đòi mạng chính là trưởng thôn và những người đáng kính trong thôn, thật ra khi đạo sĩ đến gặp những người này đầu tiên, ông ta đã nói cho họ biết kế hoạch rồi phải không, nhưng bọn họ lại vì đồng tiền làm mờ mắt nên đã đáp ứng, chỉ là không nói cho người trong thôn biết.”

Ninh Túc gật đầu.

Chúc Song Song hỏi cậu: “Tại sao cậu lại đối xử với ông lão khác với ngày đầu tiên vậy? Ông ấy không phải là một trong những người đó, nếu đúng thì ông ta đã bị lũ quái giết chết rồi.”

Ninh Túc: “Ông ta không phải là những người đáng giận nhất, nhưng ông ta thật sự không tham gia vào sao?”

“Ông ta nói gia đình đầu tiên trồng quỷ sống trong một ngôi nhà hai tầng, người trong thôn đều rất ghen tị với họ, điều này có nghĩa là trước đây trong thôn không có nhà hai tầng nào khác, vậy làm sao ông ta lại có thể sống trong một căn nhà hai tầng như bây giờ?” Chúc Song Song sửng sốt, cô đứng trên thuyền, nhìn những tòa nhà hai tầng ở thôn Minh Tiền.

Những tòa nhà nhỏ này đều có tuổi đời không quá ba bốn năm, hẳn là còn rất mới, nhưng không biết có phải do nước mưa ăn mòn hay không, lớp sơn trên cửa sắt đã bị tróc ra, có chỗ tường còn bị nước ăn rất sâu, trông khá âm trầm và ảm đạm.

Không có tòa nhà hai tầng nào sạch sẽ cả.

Tô Vãng Sinh: “Ông ta vẫn chưa nói hết sự thật, ít nhất là còn che giấu kha khá chuyện.”

Chuyện này được kể từ miệng của ông ta, là đứng ở trên lập trường cá nhân, có thể ngụy tạo ra một câu chuyện y như thật.

Ninh Túc gật đầu, nói: “Ông ta nói, những người bị ném xuống sông Thông Minh đều là người dễ bắt nạt, không thể trả thù, dựa theo lời ông ta nói thì việc ném người xuống sông là để trấn áp oán khí, vậy đáng lẽ phải ném những người mà các cô ấy hận nhất, nếu không thì cứ ném hết toàn bộ người ngoài chúng ta xuống là được rồi, tại sao phải ném một người trong số họ xuống làm gì nữa.”

Chúc Song Song: “Những người mà các cô ấy hận, trừ mấy người hợp tác với đạo sĩ, chính là... Người nhà của bọn họ?”

Cháu trai của ông lão bị người dân cưỡng ép ném xuống sông cho xác chết ăn.

Hai người trầm mặc.

Qua một hồi, Tô Vãng Sinh mới khô khan mở miệng, nói: “Tại sao lúc ấy ông ta lại làm như vậy, là vì đứa cháu ngốc của mình sao?” Chính xác là gì, nguyên nhân cụ thể thế nào thì họ không biết.

Họ chỉ nghe một người có quan điểm riêng kể lại một câu chuyện chung chung, những chỉ tiết vụn vặt trong đó có thể chỉ là phần nổi của tẳng băng chìm của một câu chuyện khác.

Chẳng hạn, bà bà chỉ ra sự thật mà ông lão có nhắc tới rốt cuộc ra sao rồi, bọn họ không biết, nhưng dường như có thể tưởng tượng được.

Có lẽ, chỉ có ai ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Tô Vãng Sinh: “Quỷ chủ là ai? Hôm nay chúng ta đã biết thêm câu chuyện của hai người nữa, nhưng tôi cảm thấy Lệ Băng Vũ có nhiều khả năng hơn.”

“Đúng vậy.” Chúc Song Song cũng đồng tình với quan điểm của hắn, “Cổ là người cuối cùng bị trồng quỷ, hẳn là người dẫn đầu trong chuyện báo thù.”

“Nhưng nếu cổ là Quỷ chủ thì cổ có nằm trong số những người trước đó không? Nếu vậy cổ có vẻ không phải là con quỷ có sức mạnh vượt trội gì, sẽ khá rắc rối khi tìm cô ấy giữa một đống đầu người đó?”

Ninh Túc như có suy nghĩ: “Chúng ta đi tìm hiểu kỹ hơn rồi quay về bàn bạc với hội trưởng Sư.”

Hai người gật đầu, “Chúng ta mau đi thôi.”

Khi họ ra ngoài thì đã là buổi trưa, muốn chèo thuyền về thì cũng mất một thời gian, không còn nhiều thì giờ để ở lại chỗ đó.

Mưa lớn tiếp tục rơi, lượng nước tích tụ ngày càng cao. Ninh Túc và Tô Vãng Sinh mặc áo mưa làm bằng rơm, chèo thuyền trong thôn Minh Tiền.

Dựa theo những gì đã nói trước đó, họ để Chúc Song Song đi thăm dò các cô gái ở đây.

Cửa nhà bị ngập, không thể gõ được, họ kêu nhiều lần ở ngoài mấy căn nhà nhưng không ai để ý đến họ.

Cuối cùng chỉ có một người phụ nữ đứng ở cửa sổ nói với bọn họ đôi ba câu, cũng không đưa ra nhiều manh mối hữu ích.

Cô đề phòng bọn họ: “Sao các anh lại hỏi cái này? Các anh cũng là đạo sĩ à? Muốn tiêu diệt các cô ấy ư?”

Tô Vang Sinh: “...”

Trong phó bản này, danh tiếng của hắn thật sự quá kém.

Không giống như những người đàn ông trong thôn sợ những thứ ở sông nuôi xác, có thể nói rằng dù sợ nhưng các cô ấy lại có ý thức bảo vệ chúng.

Cô nói: “Họ thật tội nghiệp, các anh không biết bị quỷ ám đáng sợ đến thế nào đâu, trong số họ còn có người còn bị điên nữa, những tên đàn ông đã chết kia đều là quả báo mà họ đáng phải chịu.”

Ninh Túc nói “Ò” một tiếng, “Bọn tôi vừa tới chỗ cháu trai của ông lão mới bị ném xuống sông, nghe được một ít chuyện từ chỗ ông ta.”

Cô gái cười khẩy: “Lão Lục ấy à.”

Ninh Túc trầm mặc một lát, gật đầu, không nói gì thêm. Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng không hỏi nữa, họ chỉ nghĩ, thì ra ông ta họ Lục.

Họ chèo thuyền trở lại núi.

Trên núi đã đóng xong hai con thuyền gỗ, cũng có người chuẩn bị một bữa tối đơn giản.

Sư Thiên Xu: “Vừa ăn vừa nói đi, ăn nhanh còn chuẩn bị cho buổi tối nay nữa.”

Họ ở trong biệt thự, vừa ăn vừa trao đổi thông tin.

Những người lục soát biệt thự cũng không tìm thấy manh mối hữu ích nào khác, quả thật nhóm Ninh Trường Phong hôm đó đã tìm kiếm rất kỹ càng.

Bàng Dương nói: “Chúng tôi tìm thấy một số dấu vết do người khác để lại trong các căn biệt thự, có vẻ tất cả những người sống trong biệt thự đều đã chết.”

“Còn nữa, trên một số chiếc giường còn có vết nước, chắc là do lũ quỷ nhỏ kia đó để lại.”

“Mặt khác không tìm được gì nhiều, nhóm bên người nhộng sư và quỷ hút máu cũng đi lục soát các biệt thự, bị họ phá hư gần hết rồi.”

Chúc Song Song kể lại những gì mà họ đã nghe được.

Sư Thiên Xu: “Giống những gì chúng ta đã đoán, xem ra rất có khả năng Lệ Băng Vũ chính là Quỷ chủ.”

Chúc Song Song: “Nếu cô ấy là Quỷ chủ, cũng từng trải qua chuyện tương tự như các cô gái khác, thì cô ấy hẳn là đang ở sông Thông Minh, nhưng nhiều đầu người như vậy thì sao chúng ta tìm được cô ấy đây?” Sư Thiên Xu: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta nhất định phải tìm được cô ta, tốt nhất là ngay đêm nay.”

Sư Thiên Xu bắt đầu nói với một số người chơi nữ về kế hoạch cho buổi tối nay của họ.

Lúc đông người, Ninh Trường Phong không thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Sư Thiên Xu, cũng không biết hắn ở nơi nào.

Ninh Túc lấp đầy bụng xong thì đi đến chỗ Lăng Tiêu.

Hắn đang ngồi trên ghế sofa xem album ảnh, chính là cuốn album mà Tô Vãng Sinh tìm thấy ở trong căn biệt thự, trong cuốn album có ảnh của vài cô gái.

Ninh Túc: “Anh đang đang xem gì đấy?”

Lăng Tiêu đặt cuốn album ảnh vào trong tay cậu, “Em nhìn kỹ lại xem.” Ninh Túc “ò” một tiếng, nhận lấy cuốn album.

Khi nhìn một thứ gì đó có nhiều đối tượng khác nhau như vậy, não cậu sẽ tự động có hai điểm tập trung, một là điểm giống nhau giữa các đối tượng, hai là sự khác biệt giữa các đối tượng.

Các đối tượng trong cuốn album ảnh này là các cô gái khác nhau.

Điểm giống nhau đó là các cô ấy đều là những cô gái khá trẻ và xinh đẹp.

Điểm khác biệt, có rất nhiều sự khác biệt giữa họ, nét mặt và ngoại hình của họ đều khác nhau. Ngoài những thứ này ra, Ninh Túc còn quan sát tỈ mỉ hơn một chút, từ quần áo đến kiểu tóc.

Ánh mắt Ninh Túc dừng ở tấm ảnh của Lệ Băng Vũ.

Lệ Băng Vũ cũng rất xinh đẹp, cô ấy có một điểm thực sự làm tăng thêm vẻ đẹp của mình.

Đó chính là cô ấy có mái tóc dài rất đen và rất dày.

Rất dài, không chỉ dài đến thắt lưng.

Đây là một phần vẻ đẹp của cô ấy, còn là phần bắt mắt nhất.

Ninh Túc lập tức nghĩ đến mái tóc đen cuồn cuộn như sóng ở sông Thông Minh, chúng ở ngoài cửa sổ, ở dưới những cái đầu người.

Ninh Túc hai mắt sáng lên: “Quỷ chủ không phải là một trong những cái đầu, nó đã từng xuất hiện rồi, nhưng chỉ là một bộ phận, là đám tóc đen kia đúng không anh?”

Người dân trong thôn nói mùa mưa rất nguy hiểm, hàng năm khi mùa mưa đến gần, họ phải cho xác chết ăn để giải tỏa oán khí.

Tại sao mùa mưa lại nguy hiểm?

Bởi vì nước sông dâng cao, nước tích tụ ở trong thôn.

Những linh hồn vô tội ở sông Thông Minh bị ném xuống sông trở thành ác quỷ, bản chất là quỷ nước, có thể xuất hiện ở mọi nơi trong thôn miễn là có nước đọng.

Đêm qua quả thực có rất nhiều đầu người từ ngoài sông bơi vào thôn ăn thịt người. Tuy nhiên, vào đêm đầu tiên họ đến đây, trước khi trời mưa, những cái đầu đó đã xuất hiện.

Chúng xuất hiện trên dòng tóc đen như sóng biển đó.

Ngoài nước, tóc đen còn có thể khiến những cái đầu đó xuất hiện.

Đây là sức mạnh kiểm soát đầu người.

Lúc đầu họ không nghĩ nhiều về sự xuất hiện của mớ tóc đen trong phó bản kiểu thôn làng thế này, tóc dài là biểu tượng của phụ nữ, đại diện cho việc có nữ quỷ xuất hiện, là một điều hết sức bình thường.

Sau khi biết các cô ấy bị lợi dụng để trồng quỷ, lại nghĩ đến việc tóc đen chui vào cơ thể đàn ông, hút máu thịt họ rồi mọc lên điên cuồng lại cảm thấy hợp lý hơn.

Trồng quỷ vào cơ thể họ không phải là để hủy hoại cơ thể họ, mà là dùng quỷ hút máu thịt của họ.

Chỉ là, trong tiềm thức cậu vẫn luôn cảm thấy tóc đen là biểu tượng và công cụ của nữ quỷ, cậu chưa từng xét riêng nó mà coi nó như một phần của Quỷ chủ.

Lăng Tiêu gật đầu: “Tóc đen là Quỷ chủ, lần theo tóc đen là có thể chạm đến Quỷ chủ.”

Điều này nghe có vẻ hơi khó, cũng có hơi đáng sợ, xét cho cùng, tóc đen mà họ nhìn thấy trong đêm đầu tiên cuồn cuộn khổng lồ như những đợt sóng.

Nhưng cuối cùng họ đã có một hướng đi chính xác. Ninh Tuc suy nghĩ một chút, sau đó đi tới chỗ Sư Thiên Xu, lén nói cho cô suy đoán này.

Sư Thiên Xu cũng không kinh ngạc gì mấy: “Tôi cũng đặc biệt lưu ý đến đám tóc đen, chỉ là không rõ ràng như các cậu suy đoán, nghe các cậu nói vậy, đêm nay tôi có thể thử to gan hơn xem sao.”

Cô mỉm cười nói: “Cảm ơn hai người.”

Ninh Túc: “Hội trưởng Sư cố lên!”

Sư Thiên Xu đặt một tay lên bụng cô, cười nói: “Tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Ăn xong họ ra khỏi biệt thự.

Vào những ngày mưa dầm không rõ trời đã tối hay chưa, nhưng khi trời tối, lũ quỷ nhỏ sẽ xuất hiện trong biệt thự, bọn họ phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Quỷ nhỏ trên núi thích tấn công người chơi nữ, còn quỷ ở sông Thông Minh lại thích tấn công người chơi nam.

Vì vậy, kế hoạch là khi mực nước không ngừng dâng cao, mái nhà không còn an toàn, người chơi nam sẽ ở trên sườn núi, còn người chơi nữ tính cả Mạn Mạn sẽ qua đêm ở trong thôn bằng thuyền gỗ, nếu có tình huống gì xảy ra sẽ mau chóng điều chỉnh lại.

Sau khi Sư Thiên Xu ngồi lên thuyền rời đi, Ninh Trường Phong xuất hiện bên cạnh bọn họ, nhận tiện dẫn theo quỷ hút máu.

Ninh Túc nhìn bọn họ một cái. Ninh Trường Phong nói: “Không biết chúng ta ở đây có an toàn không, hay là lũ quỷ nhỏ có tấn công chúng ta không.”

Quỷ hút máu: “Nếu tụi nó tấn công chúng ta, chúng ta cứ múc lại thôi, múc không lại thì xuống núi.”

Ninh Trường Phong: “Được, trước mắt chúng ta cứ thử xem, chỉ là vài con quỷ nhỏ mà thôi, chẳng lẽ mấy người chúng ta hợp lại không thể đánh được sao?”

Ninh Túc: “...”

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen vì đang mưa, đã thật sự bước vào màn đêm.

Trong khoảng trời tối thui, thôn Minh Tiền ngoại trừ tiếng mưa gió, thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Những người chơi nam khác căng thẳng nhìn quanh, sợ sẽ có con quỷ nhỏ nào đó trong biệt thự sẽ áp sát đến chỗ họ.

Bọn họ không có tự tin như quỷ hút máu và Ninh Trường Phong.

Còn Ninh Túc và Lăng Tiêu âm thầm leo lên chỗ càng cao hơn.

Lăng Tiêu dường như không hiểu tại sao bọn họ lại phải lén lút như vậy, ánh mắt đen láy của hắn rơi trên mặt Ninh Túc trong đêm tối.

Ninh Túc thấp giọng nói: “Trẻ nhỏ kết bạn, người lớn chúng ta không nên can thiệp vào. Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thử Quỷ Sinh của chúng ta đáng yêu cỡ nào sao?”

Lăng Tiêu: “...” Hai bậc phụ huynh đáng khinh đi theo để xem con mình kết bạn như thế nào.

Đây là lần đầu tiên Quỷ Sinh sống nội tâm chủ động đi kết bạn, ban nhạc đầu lâu lần trước cũng là do Mạn Mạn giới thiệu cho.

Quỷ Sinh chậm chạp đi đến miếu thờ, vén khăn trải bàn lên, nhìn dưới gầm bàn: “Bạn ới?”

Ninh Túc: “...”

Lăng Tiêu thấp giọng nói: “Con trai của em thô thật.”

Ninh Túc quay đầu lại nhìn hắn, mạnh miệng nói: “Ủa chứ thô không tốt à?”

Lăng Tiêu ẩn ý nói, “Giống em, rất tốt.”

Ninh Túc: “...”

Quỷ Sinh, mày tém tém lại xíu cho tao!

Miếu thờ không có ai, Quỷ Sinh không bỏ cuộc mà di đến biệt thự tìm. Biệt thự vào đêm tối đen như mực, Quỷ Sinh cầm một chiếc đèn pin nhỏ loay hoay tìm bạn mới.

Trời không phụ lòng người, sự chân thành của Quỷ Sinh đã khiến trời cao cảm động, cuối cùng nó cũng tìm được một người bạn dưới gầm giường trong căn biệt thự thứ tư.

Hai con quỷ đang nằm song song trên mặt đất, một dưới gầm giường, một ở ngoài giường, bốn mắt quỷ dị nhìn nhau. Im ru.

Ninh Túc hận sắt không thể thành thép, tại sao vào thời khắc mấu chốt như này lại không lên tiếng chứ?

Một lúc lâu sau, Quỷ Sinh tháo xuống một bên mắt, một bên là hốc mắt đen tròn trịa, một bên là tròng mắt to tròn xoe, nó chớp chớp hàng mi dài, ghé sát lại gần nhóc quỷ, nói: “Đáng yêu hông?”

Ninh Túc cảm thấy lúc này Lăng Tiêu có rất nhiều điều muốn nói.

Cậu cũng vậy.

Nhưng họ không thể quấy rầy chúng.

Có một sự im lặng không hề nhẹ.

Quỷ Sinh nghi hoặc, “Ở?”

Nó đến gần nhóc quỷ, chỉ vào bản thân: “Quỷ Sinh - Đáng yêu nhất thôn Hòe Dương.”

Nó lại chỉ chỉ nhóc quỷ, “Bạn hiền - Đáng yêu nhất thôn Minh Tiền.” Quỷ Sinh: “Bạn êi?”

Đứa trẻ ướt dầm dề cuối cùng cũng cử động, một phát đẩy Quỷ Sinh ra. Ninh Túc: “???”

Cậu lập tức phi ra, dí nhóc quỷ kia xuống đất, hung tợn nói: “Một là làm bạn với Quỷ Sinh đáng yêu, hai là nói cho tụi tao biết Quỷ chủ đang ở đâu, chọn một trong hai đi.”

Lăng Tiêu: *...”

Chẳng phải em nói, trẻ con kết bạn thì người lớn không nên can thiệp sao?

Căn biệt thự bỏ hoang đã lâu bị dột nát, mặt đất ẩm ướt bẩn thỉu, Quỷ Sinh bị đẩy té cũng dơ hầy đứng dậy, đi tới trước mặt Lăng Tiêu, kéo quần hắn mách lẻo: “Bạn ấy không muốn kết bạn với con, còn xô con! Xô conl”

Lăng Tiêu im lặng mấy giây: “Là nó không có phần may mắn ấy.”

Quỷ Sinh vuốt mặt một cái, “Ò!”

Nó vẫn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “...”

Lăng Tiêu nhìn con quỷ kia, thấy nó lại đang nhìn Quỷ Sinh, vừa thấy hắn nhìn thì lập tức quay mặt đi.

Lăng Tiêu trầm tư một chút rồi nói với Quỷ Sinh: “Nó là một loại quỷ do oán khí ngưng tụ thành, lệ khí trên người nó rất nặng, nó chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp nên không biết bạn bè là gì, thật ra nó rất thích mày.”

Quỷ Sinh: “Ở?” Ninh Túc cũng cúi đầu nhìn nhóc quỷ này: “Thích ai là bắt nat người đó sao? Ok, vậy để Quỷ Sinh sút lại mày một phát nhá.”

Quỷ Sinh đi tới, cúi đầu nhìn nhóc quỷ ướt nhẹp, hốc mắt đen thui, môi tím tái, sau đó duỗi tay sờ mặt nó, “Đáng yêu!”

Ninh Túc: “...”

Bỏ đi.

Cậu buông lỏng tay ra.

Thằng nhóc nhìn Quỷ Sinh, không biết có phải sợ bọn họ nên không động tay động chân nữa hay không.

Quỷ Sinh ngồi cạnh nó, chỉ vào bộ quần áo ướt sũng trên người nó: “Ướt rồi.”

Nó lấy trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ lau cho nhóc quỷ.

Nhóc quỷ nhìn nó không lên tiếng.

Ninh Túc hỏi: “Mày đi tìm mẹ à?”

Nhóc quỷ bừng tỉnh, lập tức nhìn Ninh Túc.

Lệ Băng Vũ từng ở trong căn biệt thự này, có lẽ đứa nhỏ này là do cô ta trồng ra, có thể Quỷ Sinh đã bắt được đứa quan trọng nhất và hữu dụng nhất.

Ninh Túc: “Mày còn muốn tìm mẹ mày không? Bọn tao đưa mày đến đó nhé?”

Quỷ Sinh: “Ò!” Nhóc quỷ quay đầu đi, không nói gì.

Ninh Túc nhìn nó, không diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Nó quả thật không biết nó là gì, là ác quỷ, là oán hận, hay là một đứa trẻ con, nhưng mỗi ngày nó đều xuống sông tìm mẹ nó.

Ninh Túc đứng lên, “Đi thôi.”

Nhóc quỷ còn chưa kịp phản ứng đã bị Quỷ Sinh xách gáy.

Nó vẫy đạp điên cuồng, đôi mắt nó đỏ như máu, năng lượng đen tản ra quanh thân, nhưng không ngờ Quỷ Sinh lại mạnh đến thế, có thể dễ dàng kéo nó ra ngoài.

Sau khi ra khỏi biệt thự, họ nhìn thấy từng cặp mắt lộ ra trong bóng tối, bên trong cửa biệt thự, trên tường và bên ngoài.

Những con quỷ nhỏ đó hoặc đứng, hoặc vặn vẹo trong im lặng, mang theo hơi thở lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.

Sau khi nhìn họ một lúc lâu, chúng bỗng biến mất không một dấu vết. Ninh Túc: “Tụi nó?”

Lăng Tiêu: “Chạy xuống núi.”

Phía dưới là các người chơi nam.

Đúng lúc này, họ nghe thấy một tiếng động vang dội. Đứng trên ngọn núi, họ có thể thấy rõ một vet nước lớn trên sông, một con bạch tuộc khổng lồ với vô số xúc tu đang lôi kéo đám tóc đen.

Tóc đen bị xúc tu bạch tuộc quấn thành vòng tròn rồi lôi ra khỏi đáy sông.

Trong tấm lưới tóc đen dày đặc khổng lồ, những cái đầu trắng toát bị mắc vào đó, giống như những con cá hình tròn màu trắng kẹt trên tấm lưới đánh cá màu đen.

Dòng sông ở thôn Minh Tiền cuộn sóng dữ dội, mùi hôi thối nồng nặc bị bọc bởi mùi tanh của nước mưa không ngừng bành trướng.

Nhóc quỷ bị Quỷ Sinh kéo càng ra sức vùng vẫy điên cuồng hơn.

Lăng Tiêu: “Sư Thiên Xu đang muốn kéo Quỷ chủ ra ngoài.”

Ninh Túc: “Đi, đi xem thử!”
Bình Luận (0)
Comment