C172
C172C172
chuong 172: Chung Quy
Editor: Cô Rùa
米
Trời tối sầm, Sư Thiên Xu cùng một số người chơi nữ ngồi thuyền đi vào trong thôn.
Chúc Song Song nói: “Những cái đầu đó có tấn công chúng ta không nhỉ? Hình như mỗi đêm chúng đều phải giết người, dưới tình huống này, chúng sẽ tấn công chúng ta hay lên núi giết các người chơi nam?” Các người chơi nữ khác cũng suy nghĩ về vấn đề này, họ bất an nhìn chằm chằm mặt nước, sợ bất thình lình sẽ có một cái đầu người nào đó nhô ra nhảy lên cắn họ.
Chúc Song Song lại nhớ đến lũ quỷ trên núi: “Chắc sẽ không đâu, các cô ấy có lẽ sẽ không lên núi.”
Sư Thiên Xu: “Chẳng sao cả.”
Các người chơi ngạc nhiên nhìn cô.
Không hiểu ý cô là gì.
Sư Thiên Xu: “Cho dù các cô ấy có tấn công hay không, chúng ta cũng phải tìm Quỷ chủ, quá trình tìm kiếm tất nhiên sẽ khó tránh khỏi việc đụng độ với họ.”
Chúc Song Song hiểu ý cô, trong khi những người chơi khác thì do dự. Chúc Song Song bước tới trước mặt Sư Thiên Xu, hỏi cô: “Hội trưởng Sư, cô có tính toán gì rồi sao?”
Sư Thiên Xu đẩy Mạn Mạn vào trong thuyền, không có ý định để con rối của Ninh Sư theo mình nữa, mà để con bé ở lại thuyền.
Cô và Chúc Song Song đi đến đuôi thuyền, nhìn về hướng mặt nước sâu thẳm, cô cũng không giấu diếm mà nói thẳng với Chúc Song Song: “Tôi muốn kéo đống tóc kia ra ngoài, nhưng có lẽ một mình tôi thì không thể làm được điều đó.”
Chúc Song Song sửng sốt.
Người chơi dù nam hay nữ đều biết đám tóc đen ấy đáng sợ đến nhường nào, nó có thể tùy ý xâm nhập vào cơ thể người rồi sinh trưởng bên trong đó, bọn họ tránh còn không kịp nữa là, đằng này Sư Thiên Xu lại muốn kéo nó ra.
Chúc Song Song lập tức hiểu ý cô: “Cô nghi ngờ đằng sau đám tóc đó chính là Quỷ chủ ư?”
Thứ mà họ sợ hãi đều muốn tránh xa chính là Quỷ chủ, thủ đoạn ẩn nấp của con Quỷ chủ này thật sự quá thông minh.
Mớ tóc đen đó đúng là có vấn đề.
Chúc Song Song lập tức nói: “Tôi sẽ glúp cô!”
Cô biết, cho dù là Sư Thiên Xu thì khi đối mặt với Quỷ chủ cũng sẽ rất khó khăn, huống hồ trong sông lại có rất nhiều đầu người ăn thịt.
Sư Thiên Xu nói: “Cảm ơn cô, vậy tối nay chúng ta sẽ cố vạch mặt con Quỷ chủ kia ra.” Chúc Song Song: “Ừm, giải quyết càng sớm thì điểm số sẽ càng cao, với cả nếu chúng ta ở phó bản này một ngày thì sẽ có thêm hai người chơi phải chết nữa, không bằng đêm nay chơi liều một phen.”
Cô liếc nhìn chiếc bè tre ở phía xa, nói: “Tôi cảm thấy nhóm người nhộng sư cũng sẽ tới đây tìm Quỷ chủ, họ vẫn luôn rình rập chúng ta.” Sư Thiên Xu liếc nhìn về phía đó, nói: “Việc tìm Quỷ chủ trong phó bản giải mã rất quan trọng, hơn nữa đây còn là phó bản thi đấu, ai tìm được Quỷ chủ trước sẽ được rất nhiều điểm, đương nhiên họ cũng muốn trở thành người đầu tiên tìm ra Quỷ chủ.”
Chúc Song Song gật đầu.
Nhiệm vụ chính của phó bản giải mã này là tìm ra sự thật về trồng quỷ, bọn họ gần như đã tìm được rồi, điều quan trọng nhất còn lại chính là tìm thấy Quỷ Chủ, hai bên đều đang tranh đua việc này.
Trời càng lúc càng tối, mưa to như trút nước, nước sông không ngừng chảy xiết.
Khi họ nhận thấy mực nước đang dâng cao bất thường, vẻ mặt ai nấy càng trở nên căng thẳng hơn.DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Mưa rơi nặng hạt xuống vũng nước đọng, một cái đầu người trắng hếu nứt nẻ lộ ra từ trong làn nước đục, đặc biệt bắt mắt và đáng sợ.
Khi cái đầu tiên xuất hiện, cái thứ hai cũng mau chóng xuất hiện ngay sau đó.
Một số người chơi nữ không dám nhúc nhích, hồi hộp nhìn vô số cái đầu đang ló ra. Trước khi lên thuyền, Su Thiên Xu đã nói với họ rằng kẻ thù của họ không phải là những cái đầu này, trừ khi chúng chủ động tấn công họ. Những cái đầu không tấn công họ mà chỉ trôi nổi trong vũng nước, hầu het đều trôi về phía đông của thôn.
Sư Thiên Xu và Chúc Song Song chèo thuyền đi theo chúng.
Trên mặt nước có hai chiếc thuyền và một chiếc bè tre, chiếc bè tre đang được nhóm người nhộng sư chèo.
Trong đó có chiếc thuyền nhỏ được đỗ rất gần núi, đề phòng trường hợp có chuyện bất ngờ xảy ra, vừa tiện cho người phía trên xuống núi, cũng tiện cho người trên thuyền muốn lên núi.
Chiếc thuyền còn lại đi theo đám đầu người.
Còn bè tre thì bám sát sau đó.
Đầu người đã trôi đến khu ký túc xá của người chơi nam.
Nước sắp dâng lên đến tầng hai, nhưng nơi này đã không còn bóng người.
Sư Thiên Xu và Chúc Song Song nhìn chằm chằm vào những cái đầu người kia.
Chỗ bị ngập nước đương nhiên không có người nên không cần phải tìm nữa, chỉ còn mỗi nóc nhà là chưa bị ngập nước thôi.
Đúng như họ dự đoán, đám tóc đen bắt đầu xuất hiện dưới nước, bò lan lên trên lầu. Sư Thiên Xu và Chúc Song Song nhìn nhau một cái, trong mắt đều là sự kiên định.
Sư Thiên Xu không hề do dự, khi đám tóc đen phủ đầy nóc nhà, cô mượn lực từ mái chèo thoắt cái đã nhảy lên cao, lộn nhào giữa không trung rồi đáp xuống một con quái vật bạch tuộc khổng lồ.
Cơn mưa nặng hạt từ trên người cô trút xuống phía dưới dọc theo chiếc áo mưa bằng rơm, cô đứng trên xúc tu của một con bạch tuộc cao hơn chục mét, trong tay nắm chặt một sợi tóc đen rồi giật nó ra sau.
Vô số xúc tu bạch tuộc cũng quấn lấy tóc đen, kéo ra một tấm lưới đen khổng lồ từ phía dưới sông.
Những cái đầu người bị mắc trên mớ tóc đen nhảy tâng tâng một cách điên loạn, nương theo tấm lưới tóc nhào về phía con quái vật bạch tuộc và Sư Thiên Xu.
Một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ như máu mềm mại phủ lên người Sư Thiên Xu.
Chúc Song Song rút ra một cây roi phát ra ánh sáng vàng rực, quất bay mấy cái đầu muốn tiếp cận Sư Thiên Xu.
“Hội trưởng Sư, cô yên tâm kéo Quỷ Chủ ra đi, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Cô lại nhìn hai người chơi còn lại đang chần chừ trên thuyền, “Các cô cũng tới giúp hội trưởng Sư đi chứ, cứ như vậy thì khi nào mới có thể tìm được Quỷ chủ!”
Hai người chơi do dự một lát, sau đó cũng lấy vũ khí ra, cùng Chu Song Song đuổi những cái đầu đang đến gần Sư Thiên Xu. Không có sự tấn công của đầu người, Sư Thiên Sư có thể dùng hết sức lực kéo Quỷ chủ ra ngoài, đống tóc đen do quái vật bạch tuộc kéo ngày một dài ra, gần như bao phủ toàn bộ thôn Minh Tiền.
Nước trong sông Thông Minh cuộn sóng dữ dội, bùn hòa lẫn với xương cốt nổi lềnh bềnh tứ phía.
Nhìn thấy đám tóc đen không còn dài ra nữa, dường như đã bị kéo đến tận cùng, nhưng ngay khi Sư Thiên Xu chuẩn bị giật thứ liên kết chặt chẽ với đám tóc kia, cô bỗng loạng choạng một cái, nửa quỳ trên con bạch tuộc.
Con quái vật bạch tuộc đang rung lắc không vững từ bên này sang bên kia.
Chúc Song Song lại dùng roi quất bay một cái đầu người khác, đôi mắt bị nước mưa xối đến không thể mở ra được, “Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Cô bị làm sao thế!”
Sư Thiên Xu: “Có đầu người dưới nước đang gặm cắn quái vật bạch tuộc, nó sắp không chịu được nữa rồi!”
Chúc Song Song sửng sốt, cô đưa mắt nhìn đám đầu người và xương trắng nổi lênh láng trong nước đục, một giây sau, cô nhắm mắt nhảy ụp xuống.
Ngọn roi vàng xé toạc bóng đêm hoàn toàn chìm lim trong nước, tách đôi dòng nước kéo hai cái đầu người đang gặm con quái vật bạch tuộc ra.
Sư Thiên Xu ổn định lại tỉnh thần, chuẩn bị làm một cú giật mạnh cuối cùng.
Đúng lúc này có một con dao phi tới. Sư Thiên Xu cũng không hề ngạc nhiên, một dải lụa trắng bay vọt ra từ tay cô, trói con dao kia lại.
Cô nhảy lên đồng thời quay người lại, đá vào đầu một người nhộng đang tính tấn công cô từ phía sau.
Khi tiếp đất, cô loạng choạng một cái che bụng lại, trán cô tái mét, bên trên không biết là nước mưa hay mồ hôi.
Sợi tóc trong tay cô bị một bàn tay xương khô cầm lẫy.
Mạn Mạn sốt ruột nhìn bụng cô: “Có không sao ạ?”
Người nhộng sư đứng trên cây cười lớn: “Sư Thiên Xu, đừng nói cô sắp sinh rồi nha?”
“Vậy cô lo mà sinh con đi, còn Quỷ chủ giao lại cho tôi!”
Lu người nhộng trong tay cô ta xoay tròn một cái, sau đó cô ta nhảy từ trên cây xuống con quái vật bạch tuộc đang trên đà sắp sụp đổ.
Sư Thiên Xu nghiến răng định đứng dậy, đột nhiên cô khựng lại, nhìn chằm chằm thứ nước chảy ra khỏi quần, vẻ mặt ngơ ngác.
Khi con dao của người nhộng sư rơi xuống lần nữa, Sư Thiên Xu nỉ non câu gì đó, ngay sau đó lăn một vòng khỏi chỗ đang đứng.
Một bàn tay xương khô vươn ra từ nơi Sư Thiên Xu vừa lăn đi, nghiên nát con dao kia.
Cùng lúc đó, một chiếc roi ánh vàng lao ra khỏi mặt nước, đánh trúng người nhộng sư. Người chơi nam trên núi lúc này đang lao vào đánh nhau với lũ quỷ nhỏ.
Lúc Ninh Túc và Lăng Tiêu chạy tới, tình cờ nhìn thấy chiếc roi vàng vọt ra khỏi mặt nước ngay trước mặt họ.
Nhìn lướt qua thì chiếc roi ấy có màu vàng, nhưng nhìn kỹ đó không phải là màu sắc, mà là ánh sáng phát ra ở bên trên.
Ánh sáng ấy hệt như tia lửa lại giống như ánh điện, nó lóe lên với năng lượng phát ra tiếng tanh tách đáng sợ.
Ninh Tuc hơi kinh ngạc, dõi theo sợi roi giống như con con rồng nhỏ màu vàng ấy, cậu nhìn thấy Chúc Song Song cả người ướt nhèm bước ra từ trong nước.
Chúc Song Song bước ra từ trong nước đục, hẳn là phải trông rất chật vật, mái tóc ướt của cô dính sát vào đầu, trên mặt có những mảnh vụn màu trắng không rõ là thứ gì, từ trên xuống dưới toát ra mùi hôi tanh khó chịu.
Chỉ có điều, cô lại siết chặt cây roi vàng, nhìn người nhộng sư bằng một cách dữ tợn, khí thế hung bạo ấy của cô thật khiến người khác khó có thể liên tưởng đến hai chữ chật vật.
Người nhộng sư cười khẩy một tiếng, lu người nhộng trong tay nhanh chóng xoay tròn, một người nhộng nhào thẳng về phía Chúc Song Song. Cây roi vàng trong tay Chúc Song Song nãy giờ đã đong đưa nhảy múa, bộ dáng gấp đến mức không chờ được, như thể vội vã muốn lấy mạng của kẻ thù.
Nhưng khi nhộng người tới gần, Ninh Túc nhìn thấy Chúc Song Song chợt sững người. Cô siết chặt cây roi vàng, nhưng lại không có ra tay ngay.
Giữa tiếng cười sảng khoái của người nhộng sư, Ninh Túc nhào đến bên cạnh Chúc Song Song, vừa định phan đòn thì cũng cứng ngắc như Chúc Song Song.
Ba bốn năm trôi qua, những người mới vào căn cứ lúc đó đã thay đổi rất đáng kể, còn những người cũ thì không thấy rõ ràng như vậy, nhưng trên thực tế họ cũng đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Một khía cạnh cho thấy họ trở nên mạnh mẽ hơn, chính là ở vũ khí của họ.
Có rất nhiều vũ khí kỹ năng đều không cố định, chúng sẽ thay đổi khi người chơi trở nên mạnh hơn, sẽ biến đổi cùng với việc cải tạo đặc biệt từ phó bản.
Ninh Túc vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu trông thấy người nhộng sư và người nhộng của cô ta trên con phố của căn cứ trò chơi.
Đó là một ngày nắng chói chang, người nhộng sư ăn mặc gợi cảm nóng bỏng đứng trên đường, không ai dám đến gần cô ta.
Khi cô ta mỉm cười, người nhộng đang vươn chiếc cổ dài thòn ra bên ngoài như một con rắn, họ nhắm chặt hai mắt, không có tròng mắt, hình dáng cơ thể đã không còn là hình dáng của con người bình thường nữa, chất nhầy màu xanh lục bên trên nhỏ tí tách xuống đất.
Hơn ba năm sau, người nhộng của cô ta đã tiến hóa, trên người họ vẫn còn chất lỏng dính nhớp màu xanh, nhưng lại trông giống người bình thường hơn.
Cho nên Ninh Túc vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra người nhộng đối diện chính là Phương Kỳ. Trong nháy mắt, Ninh Túc đã hiểu tại sao Chúc Song Song lại ghét cay ghét đắng người nhộng sư như vậy rồi.
Cậu nghĩ đến hồi ở căn cứ, bọn họ vốn muốn lập một team vào phó bản, nhưng lại không thể liên lạc được với Phương Kỳ.
Trước khi Ninh Túc và Lăng Tiêu tới đây, bọn họ còn định đến guild Vĩnh Minh tìm Phương Kỳ nữa.
Phương Kỳ im lặng đứng ở trước mặt bọn họ, đôi mắt hơi nhắm lại. Theo đường chéo phía sau lưng hắn, người nhộng đứng trước mặt Sư Thiên Xu chính là Lâm Trung Khê.
Ninh Túc nhớ tới trong phó bản [Giả quỷ], dáng ve Phương Kỳ ôm người nhộng Lâm Trung Khê khóc lóc đến thẳm thiết. Cũng nhớ Phương Kỳ đã từng nói, hắn sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, sẽ ở lại bên cạnh người ấy.
Ninh Túc há miệng, nhất thời không nói được gì.
Nước mưa cuốn trôi chất nhầy trên người Phương Kỳ, gió mạnh thổi tung mái tóc dài quanh mặt hắn, để lộ vết sẹo trên mặt hắn, hắn dừng lại trên cành cây một giây, liếm môi rồi lao tới.
Ninh Túc xông tới, tứm cổ hắn ném xuống sông.
Ninh Túc vừa đang định xông lên thì nghe thấy có người gọi mình. “Ninh Sư.”
Sư Thiên Xu nửa quỳ trên quái vật bạch tuộc sắp biến mất, cô ôm chặt bụng, không biết tại sao vào lúc này, tên của cậu lại là cái tên đầu tiên phát ra từ miệng cô. “Ninh Sư, tôi sắp sinh rồi.”
Ninh Túc bất giác trợn tròn hai mắt.
Tất cả mọi người nhìn về phía Sư Thiên Xu.
Khi Quỷ Sinh xách theo nhóc quỷ tới nơi, mớ tóc đen bỗng vùng vẫy dữ dội, rút mạnh xuống sông Thông Minh, khiến nước dâng trào cuồn cuộn.
Sư Thiên Xu cố gắng đứng lên trên con quái vật bạch tuộc đang lắc lư, bình tĩnh nói: “Đưa tôi đến một nơi kín đáo để sinh đứa bé đi.”
Ninh Túc rốt cuộc mặc kệ tất cả, trực tiếp lao về phía Sư Thiên Xu. Người nhộng Sư nắm bắt cơ hội khi Sư Thiên Xu đang ở điểm suy yếu nhất, ngay khi chuẩn bị ra tay, cánh tay của cô ta đột nhiên bị một bàn tay thon dài khác ấn xuống, vừa nhẹ như lông hồng lại nặng như ngàn cân.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy một người chơi lạ hoắc mà cô ta chưa từng gặp qua, mà người nọ cũng đang nhìn chằm chằm cô ta, sự u ám hỗn loạn trong đôi mắt ấy tựa như vực thẳm sâu hoắm không đáy.
Cô ta cố gắng nhấc tay lên nhưng làm thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Năng lượng màu đỏ như máu dọc theo cánh tay của cô ta rót vào trong lu người nhộng.
Đôi mắt cô ta trợn to kinh hoảng.
Ở bên kia, Ninh Túc phóng tới trước mặt Sư Thiên Xu, trong nhất thời không biết phải làm sao, cậu muốn cõng cô lại sợ cộm làm cô đau bụng, cuối cùng dứt khoát bế cô lên.
Khoảnh khắc khi con quái vật bạch tuộc biến mất, cậu bế Sư Thiên Xu nhảy lên nóc tòa nhà trước mặt.
Cậu cũng không dùng thuyền, nó quá chậm, cứ thế bế cô nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.
Mưa to tầm tã, nước mưa chảy thành dòng theo trán Ninh Túc rồi đến khóe miệng cậu, cậu vừa mở miệng đã ngửi thấy mùi tanh của nước, “Hội trưởng, chị ráng nhịn một chút, nhịn thêm một chút nữa thôi.”
“Em lập tức đưa chị về biệt thự sinh con.”
Khi cậu nhảy lên nóc nhà, cơ thể cậu bọc trong một lớp sương đen, Sư Thiên Xu được cậu bế không hề có cẩm giác bị xóc nảy, thậm chí là gió tạt vào.
Những cơn co thắt đến từng đợt, cô ngước lên nhìn thấy quai hàm căng cứng của cậu, mỉm cười nói: “Đừng khẩn trương, không nhanh vậy đâu, chỉ là sinh em bé thôi, nó, nó ngoan lắm.”
Ninh Túc cắn môi dưới, nhẹ nói ra hai từ “Xin lỗi”, nhưng cơn gió đã thổi bay hai từ ấy đến nơi xa.
Ở trên núi, nơi cao hơn một chút so với mực nước, các người chơi nam đang đánh nhau với lũ quỷ nhỏ.
Lũ quỷ nhỏ thích tấn công người chơi nữ, nhưng khi không có người chơi nữ, chúng cũng không hề buông tha cho những người chơi nam ở đây.
Nói tóm lại, ở thế giới này mỗi đêm đều phải có người chơi chết. Trên mặt quỷ hút máu bị đám quỷ cào ra mấy vết thương sâu đến tận xương, vừa thâm đen vừa ánh tím, nhìn vô cùng đáng sợ. “Ninh Trường Phong, lũ này khó đối phó quá, chúng ta rút xuống nước đi!”
Ninh Trường Phong: “Trong nước có tóc đen, cậu muốn dùng cơ thể nuôi tóc sao?”
“Nhưng mà.” Khi quỷ hút máu chuẩn bị nói chuyện, một con quỷ nhỏ với khuôn mặt âm trầm khủng bố treo ngược trên cái cây trước mặt hắn, đột nhiên duỗi thẳng móng vuốt về phía cổ hắn.
Quỷ hút máu kịp thời chặn nó lại bằng cánh tay của mình, hét lên một tiếng chói tai.
Hắn nhìn thấy chỗ bị lũ quỷ cào tét ra một vết thương nhiễm đen, màu đen mát lạnh mau chóng lan rộng trên cánh tay hắn.
“Không ổn rồi!” Quỷ hút máu gào lên.
Ninh Trường Phong đang định nói chuyện, đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước, như cảm giác được gì đó.
Trong cơn bão táp, một thiếu niên bế một người phụ nữ nhảy qua các nóc nhà để lướt qua mặt nước.
“Ninh Trường Phong!”
Quỷ hút máu tóm lấy cánh tay hắn: “Có chuyện không ổn rồi, đám quỷ nhỏ này quá ghê gớm!”
“Ninh Trường Phong!”
Thấy hắn cứ nhìn về phía thôn và phớt lờ mình, quỷ hút máu giật mạnh cánh tay hắn, “Con mẹ nó, anh có nghe thấy tôi nói gì không?” Ninh Trường Phong chậm rãi quay đầu.
Hắn cao hơn quỷ hút máu một chút, quỷ hút máu nhìn thấy chiếc cằm hơi căng chặt của hắn, sau đó nhìn thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Mâu thuẫn trái ngược này khiến trái tim của quỷ hút máu đột nhiên đập mạnh, hắn cảm thấy hoảng sợ không sao giải thích được.
Hắn ngẩng đầu lên đã nhìn bắt gặp đôi mắt của Ninh Trường Phong biến thành con ngươi dựng đứng như loài rắn.
“Anh, Ninh Trường Phong......”
Ninh Trường Phong cười nói: “Cậu thấy sợ là tốt.”
Vừa dứt lời, mắt cá chân của quỷ hút máu đột nhiên bị một thứ gì đó nhỏ dài trói lại.
Hắn còn chưa kịp nói gì thì đã bị thứ đó kéo đi, mà ở hướng hắn bị kéo đi chính là lũ quỷ nhỏ xám xịt vặn vẹo đang dõi theo hắn.
Ninh Trường Phong không thèm nhìn hắn, lập tức tụ họp với Ninh Túc. Ninh Túc: “Hội trưởng Sư sắp sinh rồi, mau đưa chị ấy về biệt thự sinh con đi!”
Ninh Trường Phong: “Nơi đó có đám quỷ nhỏ chuyên tấn công bụng phụ nữ!”
Ninh Túc: “Anh yên tâm! Đưa cô ấy đi sinh đi!”
Quỷ Sinh khẩn trương cũng đuổi tới đây, dùng sức vung vay cánh tay nhỏ, nhóc quỷ bị nó xách cổ cũng vì thế mà đập vào đá nhiều lần: “Sinh! Sinh! Bảo vệ!” Ninh Trường Phong cũng không do dự nữa, ôm lấy Sư Thiên Xu chạy lên núi.
Ninh Túc và Quỷ Sinh chạy nhanh hơn hắn, họ dọn sẵn một căn phòng sạch sẽ trong biệt thự để Sư Thiên Xu sinh con.
Ninh Túc hỏi Ninh Trường Phong: “Anh có biết đỡ de không?”
Ninh Trường Phong gật đầu, “Tôi đã từng học qua rồi!”
Khi Sư Thiên Xu quyết định tham gia thi đấu, bọn họ đã từng trù tính tới việc Sư Thiên Xu có thể sinh con trong một phó bản nào đó, cho nên cả hai đều đã học qua việc đỡ đẻ.
Sư Thiên Xu nói: “Lát nữa nếu khó sinh quá thì cứ thẳng tay sinh mổ.” Trong phòng không có ai tiếp lời cô, trong hoàn cảnh này, sinh mổ quá nguy hiểm.
Sư Thiên Xu nhíu nhíu mày, “Hãy tin vào tố chất thân thể của tôi, tôi sẽ ổn thôi.”
Cô quay lại, nhìn thấy Chúc Song Song cũng đuổi theo sau Ninh Túc, bình tĩnh nói: “Hai người ra ngoài đi, để Chúc Song Song giúp tôi sinh con.”
Chúc Song Song lập tức tiến lên: “Được, tôi có thể làm được.”
Ninh Trường Phong còn muốn nói gì đó lại bị Sư Thiên Xu cắt ngang: “Trường Phong, quan tâm sẽ dễ gây hỗn loạn, anh ra ngoài trước đi, em muốn để Song Song giúp em sinh con.”
Ninh Trường Phong bị Lăng Tiêu lôi ra ngoài: “Bên ngoài còn có lũ quỷ nhỏ, cậu ra ngoài canh đi.” Cùng ra ngoài còn có Ninh Tuc Quỷ Sinh và Mạn Mạn.
Họ hồi hộp chờ đợi ở cửa.
Sư Thiên Xu kiên cường đến mức cô không tạo ra bất kỳ âm thanh nào khác ngoài việc hướng dẫn Chúc Song Song.
Bên ngoài có gió to và sấm chớp, họ không thể nghe rõ âm thanh bên trong nên càng hồi hộp lo lắng hơn.
Ninh Trường Phong sốt ruột đi tới đi lui.
Mạn Mạn và Quỷ Sinh đang ghé sát vào cửa nhìn vào trong, bàn tay của nhóc quỷ cũng bị Quỷ Sinh đang khẩn trương nắm đến vặn vẹo.
Ninh Túc tựa đầu lên vai Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đặt tay lên tấm lưng gầy gò của cậu, nửa ôm lấy cậu: “Em đừng lo.”
Ninh Túc: “Cũng không hẳn là lo.”
Cậu không biết phải nói như thế nào.
Cậu sắp được sinh ra.
Tim cậu đập thình thịch, hồi hộp, lo lắng và kích động, đồng thời còn có một cảm giác kỳ diệu khó tả.
Cậu quay đầu nhìn Ninh Trường Phong.
Ninh Trường Phong mới là người thực sự căng thẳng, hắn đi mãi đi mãi, như không phát hiện ra điều gì, sốt ruột đi về cửa lại.
Hắn hỏi Lăng Tiêu, giọng run run: “Lăng Tiêu, bọn họ sẽ không sao đâu đúng không?” Giọng Lăng Tiêu vững vàng: “Chắc chắn sẽ không sao.”
“Ừ! Chắc chắn sẽ không sao!” Hắn nhìn cánh cửa với đôi mắt đỏ ngầu, “Lăng Tiêu, cậu biết không? Bọn họ không thể xảy ra chuyện gì được.” Lăng Tiêu gật đầu nói: “Tôi biết.”
Hắn biết, đối với người vẫn luôn một thân một mình như Ninh Trường Phong mà nói nó có ý nghĩa như thế nào.
Ninh Tuc thấy Ninh Trường Phong như thế, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn, đang định nói chuyện với Ninh Trường Phong thì đột nhiên bên trong vang lên một tiếng hô vui sướng.
“Sinh rồi!”
Ninh Trường Phong đóng đỉnh ngay tại chỗ.
Mãi tới khi Sư Thiên Xu gọi hắn, hắn mới tỉnh táo lại lập tức lao vào phòng.
Ninh Túc vừa định di vào đã bị Lăng Tiêu giữ lại.
Qua ba bốn phút, bọn họ mới vào trong.
Sau khi hai người bước vào, hai đứa nhỏ bất động như pho tượng mới chuyển động.
Mạn Mạn bước đầu tiên, Quỷ Sinh ném nhóc quỷ di rồi hai tay hai chân chạy vào trong.
Lúc họ đi vào, Ninh Trường Phong đang cẩn thận ôm đứa bé, khàn khàn kích động nói: “Sao nó không khóc?” Chúc Song Song lau mồ hôi trên trán, nói: “Thằng bé rất ngoan, không hề khóc.”
Ninh Túc và Lăng Tiêu chậm rãi đi tới.
Ninh Túc nhìn cả người Sư Thiên Xu ướt đẫm, kéo chiếc chăn không quá sạch sẽ cho cô lên, hốc mắt cay xè, “Chị vất vả rồi.”
Sư Thiên Xu vỗ vỗ tay cậu: “Cám ơn Ninh Sư, cảm ơn cậu đã dầm mưa đưa tôi đến đây.”
Cô dừng lại một lúc rồi nói: “Chắc chắn cậu và thằng bé có mối duyên phận rất sâu sắc, cậu ôm nó một cái đi.”
Khi cô đang nói những lời này, Ninh Trường Phong ở bên kia cũng nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, cậu cũng tới ôm nó đi, ôm con trai của tôi này.”
Hai người đồng thời nhìn đứa bé trong tay Ninh Trường Phong.
Trong biệt thự không có khăn quấn, đứa nhỏ được quấn hờ trong một chiếc khăn gối, để lộ cái đầu nhỏ nhắn mềm mại.
Trẻ mới sinh hẳn là hơi nhăn nheo mới đúng, không biết có phải là do thể chất đặc biệt và huyết thống mạnh mẽ của Ninh Trường Phong và Thạch Thiên Thụ hay không, mà đứa bé lại không hề nhăn xíu nào, làn da nhẫn mịn trắng tuyết.
Chỉ là nó quá nhỏ, đôi mắt vẫn còn chưa thể mở ra hoàn toàn.
Khi Ninh Trường Phong giao đứa bé cho Lăng Tiêu, đứa bé yếu ớt run rẩy muốn nhấc mí mắt lên, khóe miệng nó nở một nụ cười, trong cổ họng còn nhỏ phát ra một tiếng cười non nớt như tiếng thở. Ninh Túc và Lăng Tiêu đều không thể diễn tả được khoảnh khắc lúc đó, cảm giác mà cả đời họ đều không thể nào quên.
Hai nhóc quỷ trèo lên vai Lăng Tiêu nhìn đứa bé với đôi mắt trợn to, rồi té xuống, sau khi té xuống đất lại nhanh nhau nhảy lên người Lăng Tiêu nhìn tiếp.
Lăng Tiêu nắm chặt tay rồi lại xoa xoa tay, vừa định bế đứa bé thì Ninh Trường Phong lại ôm đứa bé về.
Ninh Trường Phong kích động ôm đứa nhỏ đi tới trước mặt Sư Thiên Xu: “Hội trưởng Sư, em nhìn nè, con trai của chúng ta cười đó, không ngờ nó lại cười, đây là nụ cười đầu tiên trong đời nó.”
Sư Thiên Xu từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy đứa nhỏ, “Thế mà nó lại cười, sinh ra không khóc lại còn cười.”
Ninh Trường Phong gật đầu: “Nó nhất định là một đứa bé lạc quan mạnh mẽ.”
Ninh Túc ngồi ở bên kia giường, nghe rõ ràng thanh âm run ray của Ninh Trường Phong.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy khóe mắt hắn ngấn nước, một giọt nước mắt rơi xuống tay đứa bé.
Ninh Túc nắm chặt tay, nhìn Sư Thiên Xu, cũng thấy hốc mắt cô đỏ hoe. Ninh Túc cắn chặt môi dưới, có hơi khó thở.
Cậu dời tầm mắt đi, lại nhìn thấy Chúc Song Song đang quay mặt đi, che môi lại. Hai nhóc quỷ đang bám vào cuối giường, ngơ ngác nhìn về phía này.
Mà Lăng Tiêu thì đang nhìn cậu.
Một lúc lâu sau, Ninh Trường Phong mới ôm đứa bé lên, vẻ mặt khôi phục bình thường, nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, cậu có muốn ôm nó không?”
Bấy giờ tầm mắt của Lăng Tiêu mới rời khỏi khuôn mặt Ninh Túc, lần này mới chân chính được ôm được đứa bé.
Người đàn ông cao lớn, khí thế lãnh đạm ôm đứa bé nhỏ xíu vào lòng, hắn cúi đầu nhìn nó.
Bé con vươn tay ra nắm lấy tay áo hắn.
Ninh Túc nhìn cảnh này, đột nhiên phì cười một tiếng.
Cậu nhớ lại khi cậu và Lăng Tiêu lần đầu gặp nhau, Lăng Tiêu với tư cách là Thần Hoa, đã cúi người xuống bế người hầu hoa đang thoi thóp là cậu đây từ dưới đất lên.
Cậu cũng kéo tay áo hắn như thế này.
Nói, muốn đưa hắn đi.
Lăng Tiêu hỏi: “Bé tên gì vậy? Hai người đã đặt tên cho bé chưa?”
Ninh Trường Phong nhìn về phía Sư Thiên Xu, “Hội trưởng Sư, em đặt cho nó cái tên đi.”
Sư Thiên Xu nhìn bé cưng đang nở nụ cười, ấn vào thái dương, gương mặt nhuộm dần ánh nến dịu dàng, “Gọi là Ninh Túc nhé, hy vọng hằng đêm nó đều có thể ngủ an giấc.”