C174
C174C174
chương 174: Chủng Quỷ
Editor: Tiểu Bách Hương Quả
米
Nói thật, trong phó bản này Ninh Trường Phong cảm thấy thái độ của Lăng Tiêu đối với mình tốt hơn trước rất nhiều.
Hắn cũng không biết vì sao.
Nghe Lăng Tiêu nói quyết tuyệt như vậy, Ninh Trường Phong lập tức sửa miệng.
Ninh Trường Phong: “Được rồi được rồi, nó là con trai tôi!”
Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu, nói: “Vậy cậu nhớ suy xét cẩn thận.”
Hắn để lại những lời này, lập tức trở lại bên người Ninh Túc nhỏ, nhận nó từ trong tay Bàng Dương, làm mọi người xung quanh sợ đến ngây người.
Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu mặt càng ngày càng đen, rất muốn cười:" Anh để ý như vậy làm gì chứ?"
Ninh Túc tới gần hắn, thấp giọng nói: “Thần Hoa đại nhân, tiêu chuẩn đạo đức của anh cao như vậy sao?”
Lăng Tiêu nghiêng mắt nhìn về phía thiếu niên, “Nếu em thích, lúc tình thú có thể gọi, nhưng không thể để bọn họ coi là vậy." Lúc nói lời này, đôi mắt đen thẳm, tiếp đó, liền rũ mi nói: “Anh sẽ giận đó.”
Khí thế và ngữ khí hoàn toàn thay đổi.
Ninh Túc: “......”
Cậu ngẫm nghĩ lời hắn nói, có chút cạn lời.
Cậu đành phải kéo kéo tay áo hắn, hôn hàm dưới hắn một cái, chuyển chủ đề: “Anh nói xem liệu anh có phải là người đưa em ra ngoài không?”
Lăng Tiêu rũ mi nói: “Giờ còn chưa xác định được.”
Ninh Túc nói: “Em nghĩ hẳn là vậy, bởi vì từ khi có ký ức, em đã luôn came nhậm được sự tồn tại của hoa lăng tiêu.”
Bọn họ đều biết, hệ thống sẽ kéo người vào trò chơi vô hạn, cuối cùng thả người chơi tử vong vào thế giới nguyên bản, biến thế giới hiện thực trở thành một phó bản tận thế.
Ở thế giới bọn họ, lúc mà tận thế ập đến, Ninh Túc thức tỉnh dị năng của mình, thấy được hoa lăng tiêu bốn cánh. Cho đến khi phó bản tận thế hiện thực mở ra, Lăng Tiêu thực sự xuất hiện.
Nhưng trước mắt lúc này, Ninh Túc mới vừa có ký ức đã thấy hoa Lăng Tiêu.
Điều này chứng minh trước đây Lăng Tiêu đã xuất hiện trong thế giới nguyên bản.
Hắn sẽ không tự nhiên xuất hiện, theo lời Ninh Trường Phong nói, hẳn là hắn đã đưa Ninh Túc ra ngoài. Ninh Túc: “ Nhưng mà, nếu anh là người đưa em ra ngoài, không phải tốt nhất là đưa em đến nhà Hội trưởng Sư sao?”
Vi ptruyenful l.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Không đợi Lăng Tiêu nói chuyện, Ninh Túc lại nói: “ À, khi đó anh còn là một Thần Hoa cao cao tại thượng, vô dục vô cầu, sao có thể vì một đứa nhóc mà suy xét nhiều như vậy, cùng lắm là đưa nó đến viện phúc lợi mà Ninh Trường Phong nói thôi.”
Lăng Tiêu: “......”
Lăng Tiêu: “Nhưng mà anh lại cố ý để lại một nhánh hoa lăng tiêu trông co1 nó sao?”
Ninh Túc: “......”
Lăng Tiêu: “ Chưa chắc Sư gia sẽ an toàn hơn viện phúc lợi.”
Hắn nói: “ Bà của Sư Thiên Xu vô cùng yêu thương cô ấy, nhưng khi cô ấy vào trò chơi mới chỉ chín, mười tuổi mà khi em đi ra ngoài, Sư Thiên Xu đã sắp 30.”
Ninh Túc " À” một tiếng.
Cậu hiểu ý của Lăng Tiêu .
Ở thế giới hiện thực, Sư Thiên Xu đã chết lúc mới chỉ là một cô bé, không nói việc đột nhiên xuất hiện một đứa con có thể chấp nhận hay không, hơn hết là sau 20 năm rất nhiều việc đã cảnh còn người mất.
Tồi tệ nhất là, bà ngoại Sư Thiên Xu có khả năng đã không ở trên đời, Sư gia đã thành cái dạng gì rồi.
Ninh Túc: “ Thôi không nghĩ nữa, mặc kệ thế nào, với em mà nói như vậy đã rất tốt” Nhìn thấy bản thân được sinh ra, nghe được Ninh Trường Phong nói những lời này, Ninh Túc đã rất thỏa mãn.
Cậu nhìn về phía trong phòng, càng ngày càng nhiều người vây quanh bé Ninh Túc, “ Thì ra lúc em mới ra đời lại có nhiều người vây quanh và khích lệ như vậy”
Lăng Tiêu: “23 năm sau cũng vậy”
Đầu Ninh Túc cọ cọ trên vai hắn, “Thần Hoa đại nhân, cảm ơn anh đưa em trở về.”
Vừa rồi Ninh Trường Phong đã nói, đầu tiên đem Ninh Túc ra khỏi trò chơi, nếu căn cứ có sự kiện 30 40 năm sau, hẳn bọn họ cũng có thể đi ra ngoài.
Ý hắn là, sau khi rời khỏi đây, dù Ninh Túc có ghét hay hận bọn họ, bọn họ đều chịu.
Thế nhưng, từ trong lời nói của Ninh Trường Phong, Ninh Túc nghe được sự chờ mong đoàn viên của hắn. Đó là khao khát sâu thẳm trong lòng hắn và cả Sư Thiên Xu, bất kể cậu có chán ghét bọn họ như thế nào.
Bọn họ dùng chờ mong và hi vọng xoa dịu nỗi chia lia thống khổ lúc này Nhưng mà Ninh Túc biết, bọn họ không thể đoàn tụ.
Ninh Túc 10 tuổi không chờ được ba mẹ cậu.
Sư Thiên Xu cùng Ninh Trường Phong 40 tuổi không thể đoàn tụ với con mình.
Ninh Túc hai mươi tuổi trở thành tang thi, vẫn không chờ được ba mẹ. Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong 50 tuổi cũng vẫn không thể gặp lại con trai.
May mà cuối cùng cậu cũng đã trở lại.
Năm Ninh Túc 23 tuổi, Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong 26 27 tuổi, bọn họ được đoàn tụ.
Lăng Tiêu: “Anh cũng muốn cảm tạ bản thân của tương lai đã đem em trở lại.”
Ninh Túc: “ Đưa đến cho anh một người chồng nhỏ, hehe."
Lăng Tiêu: "Vậy chồng à, ăn cơm sáng nào.”
Ninh Túc: “Đi thôi.”
Lăng Tiêu đã chuẩn bị chút cơm sáng, nhưng không nhiều. Một đêm chưa ngủ, ai cũng vô cùng mệt mỏi . Các người chơi còn phải đi tìm chút đồ ăn lấp bụng.
Chờ đến khi các người chơi bắt đầu ăn , Bàng Dương quan sát một vòng, nói: “Đã có hai người chơi nữ và hai người chơi nam chất.”
Hai ngày trước, mỗi đêm đều có một người chơi nữ, một nam người chơi chết. Tối hôm qua lại chết đến hai nam hai nữ, không biết là bởi vì bọn họ phản kháng Quỷ Chủ hay giả thiết của phó bản chính là thời gian càng lâu, số người chết cũng tăng dần.
Nhưng dù thế nào, bọn họ cũng phải nhanh chóng giải mã và qua cửa. Một việc khiến Ninh Túc rất kinh ngạc là trong số người chơi được cho là tử vong còn có Quỷ hút máu. Không biết hắn là thật sự đã chết, hay chỉ là biến mất, nhưng hẳn có liên quan đến Ninh Trường Phong. Ninh Túc nhìn thoáng qua Su Thiên Xu đang ngồi ăn cơm bên cạnh Ninh Trường Phong.
Rất nhiều người chơi đều nhìn chằm chằm nơi đó, vô cùng khiếp sợ khi biết việc đứa bé trong bụng Sư Thiên Xu lại là của Ninh Trường Phong. Đặc biệt là khi Sư Thiên Xu cùng Ninh Trường Phong có mấy động tác thân mật, vài người chơi còn sốc đến mức quên mất ăn cơm, mặt lộ vẻ hoảng hốt, nỗ lực chớp mắt hay ấn huyệt Thái Dương.
Ninh Túc: “......”
Ninh Trường Phong nói để bảo vệ tiểu Ninh Túc, làm người ta kiêng dè, hắn không định giấu diếm chuyện này nữa.
Hắn và Sư Thiên Xu âm thầm hợp tác, bên ngoài thì vẫn đối địch, đây là lá bài tẩy lớn nhất của bọn họ. Trước khi công khai, hắn sẽ cố gắng hết sức làm suy yếu thế lực quân địch.
Tối hôm qua, dường như Quỷ Hút Máu có ý muốn hợp tác với Ninh Trường Phong.
Đương nhiên, Ninh Trường Phong đơn thuần chỉ là giả vờ.
Ninh Túc không nghĩ nhiều nữa, cơm nước xong thì đi đến chỗ Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong, nghe bọn họ thảo luận kế hoạch buổi tối. Trong cuộc thi đấu này, Sư Thiên Xu cùng Ninh Trường Phong vốn muốn đưa cả Sư Thiên Xu và đứa bé ra ngoài, hiện tại bé Ninh Túc đã ra đời, họ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc phó bản này.
Một mặt, giải mã qua cửa càng sớm điểm đạt được càng cao . Mặt khác, sau khi thời gian thi đấu kết thúc , họ có thể ở trong căn cứ trò chơi cùng con trai họ mấy ngày. Quả nhiên như Ninh Túc dự liệu, Ninh Trường Phong nói: “Đêm nay chúng ta sẽ tập trung toàn lực bắt quỷ chủ, không cần quan tâm việc gì khác."
Hắn nhìn về phía Sư Thiên Xu, nói: “Cần phải có người chăm sóc Túc Túc, để em hay ai khác?"
Bé Ninh Túc là quan tâm hàng đầu của họ, nhất định phải tìm người thật đáng tin.
Đương nhiên để Sư Thiên Xu tự mình chăm sóc càng tốt, nhưng Ninh Trường Phong hiểu rất rõ cô không muốn núp ở phía sau. Hơn nữa cô là người đầu tiên thấy quỷ chủ, có cô ở đó điểm đạt được sẽ càng cao.
Ninh Túc nói: “ Tôi có thể hỗ trợ.”
Lăng Tiêu: “Tôi cũng có thể giúp”
Sư Thiên Xu sửng sốt một chút, nói: “Cảm ơn, nếu là hai người thì tôi hoàn toàn yên tâm, chỉ là chuyện thành tích của hai người......”
Ninh Túc: “Chúng tôi không tham gia thi đấu, không cần lo lắng.” Chuyện như vậy đã được quyết định.
Mục tiêu đã rõ ràng, kế hoạch rất đơn giản, bọn họ chậm rì rì mà thảo luận.
Khi bọn họ đang thảo luận, Ninh Túc và Lăng Tiêu đang bắt đầu học chăm sóc trẻ. Mạn Mạn và Quỷ Sinh liên tục sáp đến gần, hận không thể dán lên người bé Ninh Túc.
Tiểu Ninh Túc nhìn rất ngoan ngoãn lại vô cùng đáng yêu, mới sinh ra đã rất hiếu động. Ninh Tuc nói với Lăng Tiêu: “Hay là chúng ta ôm nó đi miếu thần nhìn xem nhé?”
Lăng Tiêu nhìn về phía cậu, không nói gì.
Ninh Túc nói: " Em vẫn cảm thấy đây mới là con đường vốn có, anh nghĩ xem, Ninh Trường Phong vẫn luôn tìm mọi biện pháp tìm anh, nhưng cho đến khi vào phó bản này vẫn chưa tìm được, đến khi rời phó bản lại càng không có bao nhiêu thời gian tìm kiếm, ở đây còn có tượng đá của anh, khả năng lớn nhất là, Ninh Trường Phong gặp được anh trong chính phó bản này, cầu xin anh đưa em ra khỏi trò chơi.”
Phó bản [ Nô lệ hoa ] có tượng thần của anh, anh liền xuất hiện.
Nơi này cũng có tượng đá của hắn, có lẽ hắn cũng sẽ xuất hiện trong phó bản này.
Ninh Túc: “Anh giúp Ninh Trường Phong, có thể là do nể tình hai người quen biết, cũng có thể liên quan tới em lúc mới sinh ra, chúng ta đâu thể ngăn cản bé Ninh Túc và anh gặp nhau đúng không?”
Việc muốn thúc đẩy tiểu Ninh Túc cùng Lăng Tiêu gặp mặt , quả thật rất Ninh Trường Phong.
Lăng Tiêu: “Em nói nghe thì hợp lý đấy, nhưng nếu anh của tương lai xuất hiện thật thì phải làm sao ?”
Ninh Túc: “Vậy hai người đánh một trận?”
Lăng Tiêu: “......”
Hắn cười nhẹ một tiếng, nói: “Đi thôi.” Hai người đứng dưới ô che mưa, ôm tiểu Ninh Túc vào trong ngực, trộm mang theo nó đi đến miếu thần.
Ban ngày miếu thần vô cùng an tĩnh, tượng đá màu đen im lặng mà đứng sừng sững trong đó.
Ninh Túc ôm bé Ninh Túc, đứng ở trên bàn thờ, để bé đến gần tượng thần.Nhóc vươn tay nhỏ, sờ lên tượng thần.
Tượng thần không biết đã ở chỗ này bao lâu rồi, vừa tối tăm vừa lạnh lẽo.
Tiểu Ninh Túc mới sinh ra, đôi tay tuyết trắng mềm mại non nóớt.
Ninh Tuc thấy nó đang muốn dùng đôi tay nhỏ bắt lấy tượng thần, đôi mắt trong suốt hơi hơi mở to nhìn về phía tượng đá .
Ninh Tuc không khỏi cười rộ lên, nói khẽ với nó : “ Nhóc nhìn nó cho kĩ, 23 năm sau, nhóc sẽ thấy được một phiên bản tượng thần khác ở một thế giới khác."
“Nhóc có thể sẽ không còn nhớ được, ngày đầu tiên nhóc được sinh ra đã thấy được tượng thần như vậy. Vậy nên, khi lần nữa nhìn thấy mới cảm thấy vui mừng và an tâm như vậy."
Lăng Tiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Ninh Túc lôi kéo tay tiểu Ninh Túc, chậm rãi, cùng nhau áp lên tượng thần, một lớn một nhỏ trên mặt đồng thời nở nụ cười.
Thấy cảnh này, lồng ngực Lăng Tiêu bỗng nhiên trào ra một thứ cảm xúc kịch liệt, không thể miêu tả. Hai đứa nhóc đứng nhìn nãy giờ cũng lại gần cùng chạm vào tượng thần. Bọn họ dán đến mặt bé Ninh Túc, cả người đều nhộn nhạo lên, như toả ra bong bóng tình yêu màu hường.
Ninh Túc buồn bực hỏi: " Hai đứa thích Ninh Túc nhỏ như vậy sao?” Mạn Mạn nói: “ Mẹ, đây là người khi còn nhỏ, thật đáng yêu, con thật muốn đem mọi điều tốt nhất cho nó."
Quỷ Sinh: “Ò!!!”
Quỷ Sinh: “ Đáng yêu nhất vũ trụ!!!”
Ninh Túc: “......”
Ninh Túc: “Hiện tại mẹ không đáng yêu sao?”
Quỷ Sinh vừa muốn nói chuyện,lại bị Mạn Mạn che miệng lại, " Mẹ, vấn đề này ngươi nên hỏi ba ba.”
Ninh Túc: “......”
Ninh Túc đưa tiểu Ninh Túc cho Lăng Tiêu, “Chắc bọn họ thảo luận xong rồi, chúng ta trở về thôi.”
Cậu rất rõ mỗi một giây phút Ninh Trường Phong, Sư Thiên Xu và tiểu Ninh Túc ở bên nhau quý giá như thế nào.
Bọn họ âm thầm đi ra khỏi miếu, được vài bước, Lăng Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía miếu thần, Ninh Túc như có cảm giác, cũng quay đầu lại nhìn. Không biết có phải ảo giác của họ hay không, hình như tượng đá có chút động đậy, giống như tượng Thần Hoa trước đây.
Tiểu Ninh Túc ở trong lòng ngực hắn phát ra tiếng cười khanh khách, vươn tay nhỏ ra.
Ninh Túc chớp chớp mắt, cười nói: “Buổi tối sẽ đưa nhóc trở lại đây, giờ đi tìm ba mẹ nhóc trước đã.”
Mục tiêu buổi tối của bọn họ rất rõ ràng, khi Ninh Túc và Lăng Tiêu trở về đã thảo luận xong, Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong có thể chơi cùng bé Ninh Túc.
Ninh Túc giao bé Ninh Túc cho Sư Thiên Xu rồi không quấy ray bọn họ nữa, cho đến giữa trưa khi bắt đầu chuẩn bị ăn cơm, cậu mới mang theo hai đứa trẻ đang mong ngóng đến phòng Sư Thiên Xu.
Ninh Trường Phong đi chuẩn bị cơm trưa, Sư Thiên Xu đang ngồi bên bàn sách,vừa ôm tiểu Ninh Túc vừa viết gì đó.
Sau khi Ninh Túc gõ cửa, gọi cô một tiếng, đến bên người cô, thấy cô không muốn tránh thì hỏi: “Hội trưởng Sư, cô đang viết gì vậy?”
Sư Thiên Xu nói: “Tôi đang viết thư cho Túc Túc”
Cô chỉ chỉ tờ giấy viết thư trước mặt, nói: “Chúng tôi muốn đưa Túc Túc ra ngoài trò chơi, đã lên kế hoạch rất kĩ, nhưng không thể xác định cuối cùng Túc Túc sẽ do ai nuôi, nghĩ tới nghĩ lui trong lòng lại không yên, nên muốn viết cho người đó một bức thư. Sau khi viết xong, cũng muốn viết cho Túc Túc một bức, không chừng tương lai nó có thể thấy."
Ninh Túc nhìn về phía bức thư viết cho người kia. Trong đó phần lớn là lời cảm ơn và cảm kích [ Tôi không biết ngài là ai, nhưng ngài là ân nhân của chúng tôi. ]
[ Đây là bảo bối quý giá của nhà chúng tôi, có thể ngài không biết, nó chỉ hơi hơi nhăn mi một chút, trái tim chúng tôi sẽ vô cùng đau đớn, nói như vậy không phải muốn ngài phải cưng chiều nó, chỉ là mong ngài có thể vì tấm lòng cha mẹ nó, mà chiếu cố nó một chút. ]
[ Tất cả đồ vật trên người đứa bé ngài có thể cầm đi hết, coi như phí nuôi nấng, chỉ hy vọng ngài có thể giúp nó khỏe mạnh bình an vui vẻ lớn lên, nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ hết sức báo đáp. ]
Ninh Túc nhìn vài câu, ánh mắt liên muốn tránh đi.
Cậu chưa từng thấy ngữ khí này của Sư Thiên Xu.
Cậu dọn cái ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Sư Thiên Xu, nhìn cô viết thư cho tiểu Ninh Túc.
Khi cậu bước vào thì có vẻ Sư Thiên Xu đã viết rất lâu. Ấy vậy mà, trên giấy vẫn chỉ von vẹn một dòng chữ:
[ Túc Túc, cha mẹ yêu con. ]
Ở trên giấy viết thư còn có mấy chỗ bị ướt..
Đây không phải lần đầu tiên Ninh Túc nhìn thấy sự yếu ớt trên người Sư Thiên Xu, nhưng tất cả, đều là vì cậu.
Cậu há miệng thở dốc, giọng nói có chút run rẩy: “Hội trưởng Sư.”
Sư Thiên Xu rũ mắt nhìn giấy viết thư, lông mi thật dài che khuất đôi mắt ướt át, dưới mắt còn có quầng thâm. Với thể chất của cô, chỉ một hai ngày không ngủ thì không thể đến mức như vậy được. “Chúng tôi vẫn luôn tự nhủ rằng không có việc gì, chúng tôi chuẩn bị cho nó rất nhiều đồ vật, rất nhiêu kế hoạch, nhưng mà......”
Sư Thiên Xu vừa mới sinh con, dưới tình huống như vậy, cảm xúc có chút không khống chế được: “ Liệu nó có bị bắt nạt không? có thể cô đơn không? Liệu nó có thể khỏe mạnh mà lớn lên không?”
Cô đau đớn siết chặt bút, gân xanh ở ngón tay hơi nổi lên.
Ninh Túc cuối cùng cũng nhận ra, cảm xúc của cô không đúng. Cô vừa sinh con, vốn đã rất nhạy cảm, lại còn phải chịu đựng áp lực lớn đến vậy, sự lo lắng và áy náy bị phóng đại, ngày đêm tra tấn tâm trí của cô. Ninh Túc nhìn cô rất lâu, bỗng nhiên đứng dậy.
Cậu vội vàng đi đến bên người Lăng Tiêu, nói: “Lăng Tiêu, em muốn nói cho bọn họ.”
“Em đã thấy được những gì mình muốn, thấy được tình yêu mà họ dành cho em, đã thoả mãn rồi. Em muốn cho bọn họ biết, em chính là Ninh Túc, là con trai của bọn họ, em đã trưởng thành một cách khỏe mạnh bình an.”
“Nói cho bọn họ, cùng lắm là chúng ta làm nhiễu loạn thời gian, phải rời đi sớm?Nhưng bọn họ sẽ không phải áy náy và lo lắng như vậy nữa.” Lăng Tiêu: " Được, em nói đi.”
Ninh Túc sửng sốt một chút, “Thật sao? Sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?” Lăng Tiêu: “Không đâu, cứ làm như em muốn.”
Ninh Túc mím môi, nhìn hắn, há miệng thở dốc rồi khép lại. Lăng Tiêu: “ Chúng ta cùng nhau nói nhé?”
Ninh Túc lại trầm mặc vài giây, nói:“ Được.”
Khi Lăng Tiêu và Ninh Túc trở lại, Ninh Trường Phong lập tức đứng lên hỏi: “Sao vậy? Nhìn Ninh Túc có vẻ rất căng thẳng?"
Lăng Tiêu hỏi hắn: “Cơm trưa thế nào?”
Ninh Trường Phong nhấc tay cầm chảo sắt, “ Rất ngon đó, nhưng đây là cho Hội trưởng Sư, hai người tự lấy đi.”
Lăng Tiêu khom lưng cầm hai củ khoai lang nướng đưa cho Ninh Túc, nói với Ninh Trường Phong: “Đi thôi, cùng nhau ăn.”
Ninh Trường Phong không hiểu sao đột nhiên có chút hồi hộp “ Được, đi thôi.”
Hắn bưng cơm Sư Thiên Xu vào nhà, bảo cô ăn.
Cảm xúc Sư Thiên Xu dường như đã ổn định hơn, nhìn như không có chút vấn đề nào, cười với Ninh Túc một cái, nói xin lỗi cậu về việc mất khống chế cẩm xúc lúc nãy.
Ninh Túc và Lăng Tiêu ngồi bên cạnh bọn họ.
Lăng Tiêu hỏi bọn họ: “ Có phải hai người sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi không? Đêm nay sẽ định bắt Quỷ chủ từ trong sông?"
Ninh Trường Phong: “Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau nửa đêm có thể rời khỏi phó bản, làm sao vậy?”
Lăng Tiêu: “ Bọn tôi muốn nói với hai người một chuyện.” Ninh Trường Phong: “Chuyện gì? Tôi thấy cậu có vẻ rất căng thắng?” Hắn vẫn cảm thấy dù xảy ra vấn đề gì đi nữa, cái biểu cảm căng thẳng sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Lăng Tiêu.
Ninh Trường Phong cũng căng thẳng theo Lăng Tiêu, Sư Thiên Xu cũng cảm nhận được bầu không khí kì lạ này, liền buông chiếc đũa trong tay, nhìn về phía Lăng Tiêu.
Ninh Túc: “ Để em nói đi.”
Cậu nhìn về phía Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong, nói “ Rất xin lỗi, con đã lừa hai người, thật ra tên con không phải Ninh Sư, mà là Ninh Túc.”
Hai người ngây ngẩn cả người.
Não Ninh Trường Phong trong nháy mắt tiếp nhận quá nhiều tin tức, liền chết máy.
Hắn lập tức đứng dậy, lao đảo, “ Trước đây chúng tôi không biết cậu tên Ninh Túc, này, sao không nói sớm? Chẳng lẽ giờ lại muốn chúng tôi sửa tên đứa trẻ ?”
Ninh Túc: “Con là Ninh Túc, con và Lăng Tiêu đã xuyên thời gian đến đây.”
Không khí trầm mặc hồi lâu.
Ninh Trường Phong cùng Sư Thiên Xu đều đứng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cực kỳ giống với bé Ninh Túc của Ninh Túc. Ninh Tuc mím môi, nói: “Khi con còn nhỏ sống ở viện phúc lợi, nhân viên công tác tìm được gia đình có điều kiện rất tốt, từ tiểu học thành tích đã rất ổn, mười ba tuổi đã thi đậu đại học hàng đầu, hàng năm đều lấy được học bổng cao nhất.”
Cậu ngẩng đầu, cười nói: “Hai người xem, có phải con có một đôi mắt đào hoa rất giống mẹ, và khuôn miệng rất giống cha hay không?"
“Cái mũi nhìn giống cả hai người, nhưng nhìn từ một bên có phần giống một chiếc mũi lạc đà, giống cha hơn một chút.”
Nói xong, Ninh Túc cười nhìn về phía bọn họ.