Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 175 - C175

C175 C175C175

chuong 175: Chung quy

Editor: Tiểu Bách Hương Quả



Thật ra những lời này do Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong nói lúc nhận thân ở căn cứ.

Bây giờ Ninh Túc lại nói lại cho bọn họ nghe.

Ninh Túc năm mười tuổi, hai mươi tuổi, không gặp được cha mẹ của năm 40 tuổi, 50 tuổi.

Nhưng Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong năm 30 tuổi đã gặp được con trai của 20 tuổi, dùng điều này mà yên lòng và an ổn quãng đời còn lại.

Đó là suy nghĩ của Ninh Túc.

Dù ở trong bất cứ dòng thời gian nào, cậu hy vọng bọn họ có thể an tâm vui vẻ, tràn ngập hy vọng, không lo không sầu.

Ninh Trường Phong nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu với bọn họ, “Em ấy chính là Ninh Túc, là con trai của hai người, bọn tôi thật sự không tới để thi đấu, là do em ấy muốn thấy bản thân ra đời.”

Ninh Túc cho rằng khi biết sự thật này, bọn họ cũng sẽ thân mật ôm ấp cậu như khi ở căn cứ trò chơi. Nhưng không, hai người ngơ ngẩn mà nhìn cậu thật lâu, Sư Thiên Xu bỗng nhiên quay đầu đi, Ninh Trường Phong cũng dứt khoát dời tầm mắt, chậm rãi ngồi xuống.

Ninh Túc sửng sốt một chút.

Cậu nhìn thấy hai bàn tay của Sư Thiên Xu siết chặt đến nổi gân xanh, cả người đều run rẩy; nhìn thấy Ninh Trường Phong rõ ràng rất muốn nhìn cậu nhưng không dám, hồi hộp như đang chờ đợi sự thẩm phán nào đó.

Ninh Túc lập tức hiểu ra.

Lúc cậu mới sinh ra là lúc bọn họ áy náy nhất, bọn họ không biết làm sao để đối mặt với cậu khi đã trưởng thành như vậy.

Bọn họ thậm chí có thể sẽ nghĩ, liệu cậu có hận hay thất vọng về bọn họ chăng?

Ninh Tuc đi đến trước mặt Sư Thiên Xu: “Mẹ, vừa rồi con đã nhìn thấy thư mẹ viết cho con."

Sư Thiên Xu đột nhiên gục đầu xuống, dùng sức nắm lấy tay Ninh Túc: “Túc Túc......”

Ninh Túc theo đó ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Mẹ, người vất vả rồi.”

Thân thể Sư Thiên Xu run rẩy, cắn cắn môi, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Ninh Trường Phong cuối cùng cũng không khống chế được nữa, đứng lên ôm lấy cậu, nhưng không nói được lời nào.

Lăng Tiêu xách hai đứa trẻ ra ngoài, đóng cửa lại cho bọn họ. Ninh Túc ôm bọn họ rất lâu, tầm mắt bọn ho không hề rời khỏi người cậu, cả tay cũng không hề rời khỏi cậu.

Ai cũng có thể thấy, bọn họ vui vẻ, tỉnh thần toả sáng bao nhiêu.

Sư Thiên Xu hỏi hắn: “Túc Túc, con sống có tốt không......”

Ninh Túc: “Con không phải đang đứng trước mặt hai người hay sao, hai người đều thấy được không phải sao?”

Biểu cảm Ninh Túc vẫn có chút cứng nhắc, nhưng đôi mắt rất linh động, bên trong đôi mắt ấy tràn đầy cảm xúc.

Sư Thiên Xu: “ Hơi gầy.”

Ninh Túc: “Con ăn siêu nhiều, nhưng mà không mập.”

Ninh Trường Phong nghĩ đến lượng cơm hai ngày này Ninh Túc ăn: “ Đúng ha.”

Sư Thiên Xu: “Sao sắc mặt tái nhợt thế này?”

Ninh Túc gãi gãi đầu: “... con là trạch nam, cả ngày không tiếp xúc với ánh nắng.”

Ninh Trường Phong hỏi cậu: “Sao con lại tới nơi này?”

Ninh Túc: “Con thấy hai người thường xuyên cãi nhau, dỗi nhau, hoài nghỉ tình cảm của hai người, cho rằng lúc con sinh ra quan hệ hai người rất tốt, nên tới xem thử.” Sư Thiên Xu nắm được điểm mấu chốt, “Con nói con thấy hai chúng ta cãi nhau, tức là chúng ta đã đoàn tụ sao?”

Ninh Túc gật đầu khẳng định: “Đương nhiên.”

Cậu vui vẻ nói: “Con không thể nói cụ thể, nhưng thời gian chúng ta đoàn tụ sớm hơn hai người nghĩ rất nhiều!”

Sớm đến mức trước khi cậu sinh ra.

Nếu không phải khả năng tự khống chế của hai người rất tốt, có thể vui đến phát khóc. Không ai có thể hiểu được ý nghĩa to lớn của việc này đối với họ

“Cha, mẹ.” Cậu gọi rất thuận miệng, có thể thấy đây không phải lần đầu tiên, cậu cũng vô cùng thân mật với bọn họ không chút ngăn cách, có thể thấy được trước đây đã chung sống rất lâu rồi.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đều có thể cảm nhận được, điều này làm cho bọn họ vui vẻ đến mức không biết làm sao.

Ninh Túc nói: “Hai ngươi không cần lo lắng, cũng không cần đau khổ, hãy sống thật tốt.”

Ninh Trường Phong: " Được được được.”

Giống như lần trước ở căn cứ, bọn họ hỏi Ninh Túc rất nhiều vấn đề, Ninh Túc rất kiên nhẫn kể cho bọn họ rất nhiều chuyện khi cậu còn nhỏ.

Nhưng lần này không giống lần trước, lần này bên cạnh họ còn có bé Ninh Túc vừa ra đời. Không chỉ Ninh Tuc cảm thấy kỳ diệu mà Su Thiên Xu mà Ninh Trường Phong cũng vậy.

Bọn họ nhìn Ninh Túc nho nhỏ, qua lời kể của Ninh Túc mà tưởng tượng hình ảnh nó lớn lên, trước mắt tựa như hiện lên quá trình nó trưởng thành.

Từ khi bọn họ vào nhà đã hơn 3 giờ trôi qua. Khi Ninh Trường Phong mở cửa phòng ra, trên người hắn tan ra niềm vui sướng không thể hình dung, đến mức muốn lây cho cả mọi người xung quanh.

Sau khi Ninh Trường Phong mở cửa, thấy Lăng Tiêu cách đó không xa bỗng nhiên khựng lại.

Hắn hoảng hốt nói: “Hội trưởng Sư.”

Sư Thiên Xu đang cùng Ninh Túc ngắm bé Ninh Túc, thuận miệng đáp: “Sao vậy?”

Ninh Trường Phong: " Khi vừa vào phó bản, Lăng Tiêu giới thiệu Túc Túc thế nào?”

Trong phòng bỗng nhiên tĩnh mịch đến đáng sợ

Đến cả Ninh Túc cũng không nói nên lời.

Qua một hồi lâu, Ninh Trường Phong mới nói: " Lúc trước, anh nhìn thấy bọn họ hôn môi còn nói tình cảm bọn họ thật tốt. Lăng Tiêu còn hồi anh, thấy tình cảm bọn họ thế nào, anh đã nói...... Rất tốt?” Ninh Trường Phong: “ Cậu ta không phải bạn của anh sao?”

Sư Thiên Xu cũng trầm mặc hồi lâu, hoảng hốt mà nhìn tay hai Ninh Túc một lớn một nhỏ, lẩm bẩm mở miệng: “ Lúc nhỏ em nhìn thấy Lăng Tiêu đã là bộ dáng như vậy, anh có biết hắn mấy tuổi không?”

Sư Thiên Xu nhìn về phía Ninh Túc, “Hai người ở bên nhau như thế nào?”

Ninh Trường Phong lại trầm mặc, hoảng hốt.

Lăng Tiêu như có cảm giác mà nhìn qua.

Không khí trong nháy mắt căng thẳng đến cực điểm.

Ngực Ninh Trường Phong phập phồng kịch liệt “ Bảo sao tôi nói cậu nhận Túc Túc là con nuôi cậu lại không đồng ý!!!"

Hắn phẫn nộ mà hét lên:

“ Cậu còn bảo nếu tôi nói nữa sẽ tuyệt giao, muốn tuyệt giao thì tuyệt giaoII?

Mấy người chơi trong biệt thự đều nhìn về phía này. Bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ninh Trường Phong vừa vui vẻ như muốn lên trời, giờ lại thành bộ dáng không dám tin tưởng như muốn khóc, vô cùng phức tạp.

Bọn họ nhìn Ninh Trường Phong, lại nhìn Lăng Tiêu, không hiểu gì. Newbie Lăng Tiêu này rốt cuộc đã làm gì Ninh Trường Phong mà có thể làm hắn biến thành như vậy.

Lãng Tiêu: “Ninh Trường Phong, nghe tôi nói.”

Ninh Trường Phong: “ Cậu không xứng gọi tôi là Ninh Trường Phong!” Lăng Tiêu: " Đúng là không thích hợp lắm, vậy......”

Ninh Trường Phong: “ Cậu làm ơn câm miệng đi!”

Hắn muốn gọi mình là gì? Gọi là gì!!!

Dù là hai chữ kia hay là hai chữ kia hắn đều không thể nhận nổi.

Ninh Túc im lặng vài giây, lúc nãy khi muốn nói cho bọn họ cậu vậy mà không nghĩ tới vấn đề này.

Cậu nói cho ba mẹ cậu là con trai bọn họ cũng là đang trực tiếp come out, cho bọn họ biết cậu ở bên bạn, tiền bối của bọn họ.

Quả thật có hơi kích thích.

Ninh Túc ngẫm nghĩ, vào thời điểm này, đương nhiên cậu phải đứng về phía Thần Hoa đại nhân rồi.

Lần đầu tiên, Ninh Túc cãi lời cha mẹ: “Con phải ở bên anh ấy!” Cửa mở rồi lại đóng.

Lãng Tiêu mang theo hai đứa nhóc đi vào.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong ngồi ở một bên, Ninh Túc và Lăng Tiêu ngồi đối diện, hai đứa nhóc ngồi sát gần bé Ninh Túc, nhìn về phía bọn họ.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Ninh Trường Phong nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mình từng nói bạn trai Lăng Tiêu rất tốt, tình cảm bọn họ rất tốt, lại nghĩ đến hình ảnh hai người kia hôn nhau......

Ninh Trường Phong ấn huyệt Thái Dương, ngực phập phồng kịch liệt. Sư Thiên Xu trông bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, nhìn Lăng Tiêu vài giây, hỏi: “Hai người ở bên nhau từ lúc nào?”

Việc này hơi khó nói, dựa theo thời gian của Sư Thiên Xu, ba năm trước đây bọn họ đã chính thức ở bên nhau, nhưng theo thời gian của cậu, 20 năm sau mới ở bên nhau.

Lăng Tiêu còn đang nghĩ phải nói chuyện này như thế nào, Ninh Túc đã nói: " Thật ra duyên phận của bọn con bắt đầu khi ba để Lăng Tiêu đưa con ra trò chơi đó. Lúc con hai, ba tuổi vừa có ký ức đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy.” Mu bàn tay Ninh Trường Phong nổi gân xanh.

Ánh mắt hắn nhìn Lăng Tiêu, như đang nói, cậu là người sao?

Ninh Túc lại nói: “Anh ấy không phải là người bình thường, hai người đã thấy hoa Lăng Tiêu đúng không, đó đều là hóa thân của anh ấy, từ nhỏ con đã thấy Lăng Tiêu Hoa ở khắp nơi xung quanh mình .”

Lăng Tiêu nói: “Xin lỗi, trước đó không nói cho hai người, tôi và Túc Túc bên nhau là vô cùng nghiêm túc, không thể thay thế.”

Ninh Túc gật đầu, “ Ừm, bọn con còn có hai đứa nhỏ.”

Quỷ Sinh: " Ừm ừm!”

Mạn Mạn: “ Ông, bà!!!.”

Sư Thiên Xu giờ mới nhớ khi mới gặp, hình như đúng là hai đứa trẻ gọi cô là bà ngoại thì phải.

Lăng Tiêu: “Hai người còn muốn biết cái gì, nếu có thể nói ta nhất định sẽ nói.”

Hai người sốc đến nhất thời cũng không biết nói nên hỏi cái gì.

Ninh Trường Phong càng nghĩ càng buồn bực, vừa định nói gì đó lại bị Sư Thiên Xu giữ chặt, nàng nói: "Chúc hai người hạnh phúc.”

Ninh Trường Phong kinh ngạc nhìn về phía cô, Sư Thiên Xu lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt cô đã nói lên tất thầy. Bọn họ không có tu cách không đồng ý.

Ninh Trường Phong sửng sốt một chút, hiểu rõ ý của cô.

Bọn họ không thể ở bên cạnh con trai mình, nhưng Lăng Tiêu có thể. Ninh Túc rõ ràng rất thích Lăng Tiêu, hắn tận mắt nhìn thấy khi bọn họ hôn môi, trong mắt cậu tràn ngập ánh sáng vui vẻ.

Dù Lăng Tiêu có bạn hay tiền bối của bọn họ thì sao chứ?

Ninh Trường Phong rưng rưng nghĩ, chỉ cần Ninh Túc thích thì sao cũng được.

“Anh chỉ là, chỉ là......” lúc này Ninh Trường Phong tựa như một đứa trẻ "Anh cứ nghĩ đến việc chính anh đưa con trai cho hắn, anh liền......”

Ba người đều trầm mặc.

Ninh Túc tự nhủ, không cần như vậy, ba còn không biết chính hắn là người thúc đẩy bọn họ ở bên nhau, không ngừng tạo cơ hội cho họ bồi dưỡng cảm tình kìa.

Dường như Ninh Túc có thể tưởng tượng, chờ khi bọn họ trở lại căn cứ, khi comeout với Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong sẽ náo nhiệt như thế nào .

Ninh Túc: “Cha, bình tĩnh, anh ấy là ân nhân của nhà chúng ta.”

Không phải kẻ thù.

Ninh Trường Phong: “......” Ninh Trường Phong không nói nên lời.

Ninh Túc đứng lên, đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai của hắn: “Cha, người còn nhớ lúc trước người đã nói gì không?”

Ninh Trường Phong: “Nói gì cơ?”

Ninh Túc: “Cha còn nhớ rõ khi chúng ta gặp nhau lúc mới vừa vào phó bản, cha nói người có thể làm bạn trai Lăng Tiêu chắc hẳn vô cùng ưu tú, giờ người đó là con trai cha, cha không phải nên vui vẻ sao?”

Ninh Trường Phong: “......”

Hắn thế mà không còn lời gì để nói, tất nhiên cũng không hề vui vẻ.

Sư Thiên Xu nhìn về phía Lăng Tiêu, “Tiền......”

Cô dừng lại một chút.

Lăng Tiêu im lặng một giây, nói: “Cứ trực tiếp gọi tên tôi là được.”

Khả năng chấp nhận của Sư Thiên Xu tốt hơn Ninh Trường Phong rất nhiều: “Lăng Tiêu, hai người có thể ở đây đến khi nào?”

Nghe thấy vấn đề này, Ninh Trường Phong cũng lập tức ngẩng đầu, so với các vấn đề khác, trước mắt đây mới điều quan trọng nhất.

Lăng Tiêu: “Tôi cũng không phải là thần thật mà chỉ là giả thần, tôi dùng năng lượng của hệ thống mang Túc Túc đến đây, phải che giấu nó.”

Hai người nhìn chằm chằm hắn, trong lòng đã có đáp án. Lăng Tiêu: “Tôi có thể khống chế Quỷ Chủ, từ đó can thiệp vào phó bản. Thế nhưng, việc truyền tống từ phó bản đến căn cứ trò chơi hoàn toàn do hệ thống kiểm soát. Vì vậy, bọn tôi cần rời đi sớm, tránh để nó phát hiện dấu vết.

Hai người biết Ninh Túc không thể ở đây lâu, nhưng không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.

Dựa theo kế hoạch vốn có của bọn họ, sau đêm nay hẳn là có thể rời phó bản.

Giờ đã là buổi chiều rồi.

Hai người nhất thời đều không nói nên lời.

Ninh Túc nói: “Cha, mẹ. Không sao đâu, hai người cứ làm theo kế hoạch, hiện tại điều quan trọng nhất là lấy được thành tích tốt nhất, đưa con ra khỏi trò chơi, đừng để việc này cản trở, ảnh hưởng đại sự.”

Sư Thiên Xu nắm chặt tay Ninh Túc, Ninh Trường Phong cũng không nói nên lời.

Ninh Túc nhắc nhở Ninh Trường Phong, “Đúng rồi, cha còn có một việc phải làm, đừng quên đấy.”

Ninh Trường Phong lập tức hỏi: “Cái gì? Con cứ nói đi, cái gì ba cũng làm được.”

Ninh Túc: “Cha nhớ ôm con đến miếu thần, gọi Lăng Tiêu, nắm chặt cơ hội nói mong muốn của người, để anh ấy đưa con ra khỏi trò chơi.” Ninh Trường Phong: “......”

Ninh Túc: “ Việc này rất quan trọng đó!” Lúc trước, Lăng Tiêu đã từng nhắc nhở cậu, phải chú ý để tránh ảnh hưởng đến tương lai.

Cậu biết, một khi tương lai bị thay đổi, có thể cậu hiện tại sẽ biến mất. Cậu sẽ không thể gặp được Lăng Tiêu.

Mà chuyện này chính là quan trọng nhất.

Vậy nên vẫn là phải làm phiền Ninh Trường Phong.

Ninh Trường Phong nghiến răng nghiến lợi: “...... Cha biết rồi, đi ngay đây!”

Hắn đứng dậy, bế Ninh Túc nhỏ lên.

Sư Thiên Xu nói: “Em đi cùng anh.”

Ninh Trường Phong: “Em đừng đi, cứ để anh chịu đựng một mình đi.” Ba người nhìn bóng dáng Ninh Trường Phong ôm con trai dầm mưa đi đến miếu thần, không hiểu sao lại cảm nhận được sự tức giận lẫn chua xót của hắn.

Sư Thiên Xu nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, đừng để ý, nhìn hắn thường xuyên làm bộ như cao thủ vậy thôi chứ đôi khi như một đứa trẻ ấy.” Lăng Tiêu “Ừm” một tiếng, cũng không để ý, hắn cũng hiểu được tâm tình của Ninh Trường Phong.

Ninh Túc thở dài.

Sư Thiên Xu lập tức hỏi hắn: “Sao vậy?” Ninh Túc: “Cũng không biết hắn đi miếu thần, sẽ nói gì với Lăng Tiêu, con lo cho chính mình ở tương lai quá. ”

Sư Thiên Xu nói: “Hay là chúng ta đi theo xem thử.”

Ninh Túc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, lại nói: “Thôi bỏ đi.”

Cậu nói với Sư Thiên Xu: “Con rất tò mò sau khi cha giao con cho Lăng Tiêu để anh ấy đưa con ra ngoài sẽ có biểu cảm như thế nào, mẹ thay con nhìn xem đi.”

Sư Thiên Xu cười một tiếng:“ Có thể anh ấy sẽ khóc đấy, anh ấy rất thương con, có mùi nhi khống đó.”

Cô vừa định nói, lúc cô mang thai, bọn họ thảo luận rất lâu, theo lý trí thì phải bỏ đứa trẻ, vài ngày Ninh Trường Phong không hề chợp mắt. Đang lúc nàng phân vân có nên bỏ thai không, hắn cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Sư Thiên Xu biết Ninh Trường Phong lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn hắn khóc.

Từ nhỏ hắn đã là cô nhị, lớn lên cũng không có bạn bè thân thiết gì. Vì vậy đối với hắn gia đình, vợ con vô cùng quan trọng.

Nhưng cô không nói gì, cô biết không nên nói chuyện này cho Ninh Túc. Cô cười nói: “ Nhưng hắn rất sĩ diện, sẽ không khóc đâu, hẳn là sẽ rưng rưng đưa mà đưa tiễn con.”

Ninh Túc cũng nở nụ cười. Đây vốn là việc buồn, nhưng khi nói ra lại có thể dùng ngữ khí hài hước như vậy.

Như vậy thật tốt.

Ninh Tuc chợt nghĩ, chuyến đi này của cậu rất có ý nghĩa.

Mặc dù hắn khi cậu trở về quá khứ làm thay đổi tương lai, những việc này sẽ không phát sinh nữa.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy chuyến này rất xứng đáng, sẽ lưu lại những hồi ức quý giá.

Một giờ sau, Ninh Trường Phong ôm tiểu Ninh Túc trở lại, ai cũng không biết hắn và "Lăng Tiêu" đã nói những gì.

Khi hắn trở về, Sư Thiên Xu cầm hai bức thư cô đã viết, nói với Ninh Túc: “ Không giống yêu cầu lắm thì phải ?”

Lúc Ninh Trường Phong nhận lấy hai bức thư, nhìn nhìn, nói: “ Không đâu, mặc dù đã biết trước tương lai nhưng giờ cái gì cần làm chúng ta đều phải làm, biết đâu vì vậy Túc Túc mới có thể đến khỏe mạnh bình an lớn lên thì sao?”

Sư Thiên Xu cảm thấy hắn rất hợp lý.

Cô để lại thư viết cho Ninh Túc và người nuôi dưỡng cậu trong tương lai.

Ninh Trường Phong nhận bức thư nhìn có vẻ mỏng, ngồi bên bàn sách bổ sung vài câu.

Thực ra, Ninh Túc không nhận được thư của ba mẹ, giờ có cơ hội thấy, cậu tất nhiên phải nhân lúc này mà xem. Ninh Trường Phong ngồi thẳng tắp, nghiêm túc viết thư cho cậu.

Ninh Tuc mon men lại gần nhìn xem.

[ Con trai, đàn ông ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ chính mình cho tốt. ]

Ninh Túc: “......”

Điều quan trọng Ninh Trường Phong viết đến ba lần.

Hắn liếc Ninh Túc, nói: “Hy vọng con trai nhìn thấy và ghi nhớ.”

Ninh Túc: “Ò.”

Chờ đến lúc chuẩn bị xong thư tín và đồ vật, cũng sắp đến giờ cơm chiều.

Thực ra, người chơi khác nhân lúc trời còn sáng đã đi tìm thức ăn, bọn họ rất sợ ban đêm gặp phải tiểu quỷ.

Đối với chuyện ăn cơm này, Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đều có vẻ có chút miễn cưỡng, Lăng Tiêu đã nhận ra, nên rất tự giác đi tìm cơm chiều. Bọn họ ăn uống ở trong phòng.

Lúc đang ăn, Lăng Tiêu nói với Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong: " Tôi biết hai người không nỡ, nhưng nếu đêm nay hai người không đi tìm Quỷ Chủ để bị người khác tìm ra trước, hai người sẽ thất bại trong gang tấc, không thể đưa Túc Túc ra khỏi trò chơi.”

Sư Thiên Xu vừa gặm một miếng dưa, vừa gật đầu nói: “Tôi biết.”

Ninh Trường Phong cũng biết, sao bọn họ có thể không biết được? Bọn ho cũng nghĩ tới, phải rời phó bản sớm một chút.

Bọn họ đã thử tính điểm tích lũy, nghĩ dù đêm mai mới đi tìm Quỷ Chủ vẫn kịp.

Thế nhưng dù bọn họ có thể trì hoãn một ngày, nhưng người chơi khác sẽ không chờ.

Nếu đêm nay có người chơi khác tìm ra Quỷ Chủ, vị trí thứ nhất của bọn họ có thể sẽ mất, vì Ninh Túc, bọn họ không thể mạo hiểm dù chỉ một chút.

Ninh Túc nói: “Ba, mẹ, hai người đi đi, không thể vì tham cái nhỏ mà mất cái lớn, ngày của chúng ta còn dài”

Ninh Trường Phong nói: “ Được, con trai, chăm sóc chính mình cho tốt, con nhất định phải vui vẻ hạnh phúc.”

Hắn nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, “Chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc, cái gì cũng có thể.”

Ninh Túc: “ Được, hai người cứ yên tâm.”

Trời vừa tối, người chơi khác đã vội chạy xuống dưới.

Biệt thự và miếu thân đều ở trên núi- vị trí tương đối cao, còn cách mặt nước một khoảng, đây là nơi đầu tiên xuất hiện bọn quỷ nhỏ, tất nhiên bọn họ phải xuống dưới chuẩn bị.

Sư Thiên Xu nói với Chúc Song Song nói: “Mọi người xuống trước đi, một lát nữa tôi sẽ trực tiếp lên thuyền sau.”

Chúc Song Song “ Ừ” một tiếng, cùng Tô Vãng Sinh cùng nhau xuống trước. Cách bọn họ không xa là Bàng Dương cùng Mạnh Giang, hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói nhao nhao.

Chợt trong nháy mắt, bọn họ không biết vì sao bỗng nhiên cùng nhau quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ninh Túc nhìn quay đầu lại nhìn qua bọn họ, trong lòng có chút cảm khái.

Cậu không nghĩ đến những người đã cùng cậu vượt phó bản trong tuyến thời gian nguyên bản lại là tiền bối chứng kiến mình sinh ra. Nghĩ đến hình ảnh của bọn họ lúc ở trên xe tang, Ninh Túc càng cảm thấy vận mệnh thần kỳ.

Lúc ấy sau lưng cậu là một tiểu đạo sĩ nhìn rất không đáng tin, trước mặt là một nữ sinh nhà giàu mít ướt.

Khi đó, cậu hoàn toàn không ngờ đến việc bọn họ sẽ có quan hệ dây mơ rễ má như vậy.

Đương nhiên, còn có đại tổng tài Quý Minh Thụy không bỏ được sĩ diện và Phương Kỳ gan như thỏ đế.

Không biết Quý Minh Thụy giờ thế nào.

Còn Phương Kỳ......

Ninh Túc nhìn về xa xa dưới chân núi.

Lăng Tiêu và Ninh Trường Phong đứng ở bên kia.

Ninh Trường Phong đối Lăng Tiêu nói: “Trong căn cứ, mọi người đều nói ta luôn hành động một mình, luôn độc lai độc vãng không có người bạn nào. Trước đây trong phó bản cậu giúp tôi một lần, xem như đã cứu tôi, tôi xem cậu như ân nhân, cũng là người bạn duy nhất .”

Hắn im lặng một chút, lại nói: “ Giờ cậu lại là bạn trai con trai duy nhất của tôi”

Lăng Tiêu “ Ừ” một tiếng.

Ninh Trường Phong sang sảng mà cười một tiếng, “Thân phận của cậu rất nhiều ha, nhưng dù sao cũng là người nhà của tôi.”

Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía hắn.

Ninh Trường Phong: “Không đúng sao? Về sau chúng ta chính là người nhà.”

Từ “Người nhà” vốn dĩ không hề liên quan đến người như Lăng Tiêu, làm hắn cảm thấy rất thú vị.

Lăng Tiêu nghĩ một chút liền nói: “Không cần đợi sau này, giờ nếu anh muốn cũng được.”

Ninh Trường Phong: “......”

Nội tâm hắn vô cùng vặn vẹo mà, giương nanh múa vuốt mà nghĩ, Lăng Tiêu, ta hiện tại xem như cha ngươi, ngươi ở trước mặt ta thì biết điều chút.

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Lăng Tiêu, cảm ơn cậu năm đó đã cứu tôi, cũng cảm ơn cậu đem con trai tôi trở lại. Mong cậu sẽ chăm sóc tốt con trai tôi. Tôi không thể ở bên cạnh nó, nhưng ta hy vọng nó có thể được yêu thương không kém bất kỳ đứa trẻ nào”

Lăng Tiêu: “ Được.” Ninh Trường Phong cảm thấy hắn trả lời thật sự rất kiên quyết, nhưng với tâm tình của người cha già, lại cảm thấy trả lời ngư vậy lại quá có lệ. Hắn hỏi: “Lăng Tiêu, cậu yêu con trai tôi bao nhiêu?”

Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, “Không thể nói rõ được .”

Ninh Trường Phong ép sát hỏi: “Không thể nói rõ được là có ý gì? Nó đối với cậu có ý nghĩa gì?”

Lăng Tiêu: “ Là em ấy tạo nên một tôi hoàn chỉnh.”

Nghĩ một chút, hắn cảm thấy biểu đạt như vậy không chính xác lắm, không đúng trọng điểm, sửa miệng: “Em ấy làm tôi cảm giác thực sự đang " sống".
Bình Luận (0)
Comment