C176
C176C176
chương 176: Chủng quỷ (hết)
Editor: Tiểu Bách Hương Quả
米
Ninh Trường Phong sửng sốt một chút.
Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu lần nữa, lúc trước hắn cảm thấy lần này gặp lại, thái độ của Lăng Tiêu đối với mình tốt hơn không ít, giờ cuối cùng hắn cũng biết vì sao rồi.
Thật ra, hắn có loại cảm giác này với không chỉ Lăng Tiêu mà còn có hoá thân của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thực sự đang sống, có hơi thở khói lửa nhân gian.
Trước kia anh dường như chỉ là tượng thần biết đi, mà giờ chính là một con người chân chính.
Có nhiều việc Ninh Trường Phong cũng không biết, nhưng từ những lời này hắn có thể đoán được, khiến cho hắn an tâm.
Ninh Trường Phong: “Ta biết rồi”
Những việc khác, bọn họ không cần phải nhiều lời.
Ninh Túc trở lại phòng, thấy Sư Thiên Xu đang ngồi trên giường nhìn bé Ninh Túc. Hai đứa nhỏ thì ghé vào trên giường, một trái một phai dán bên cạnh bé, lúc sờ lúc chọc.
Ninh Tuc qua đó, kéo một cái ghế dựa ngồi bên cạnh Sư Thiên Xu, nhìn cô có vẻ vô cùng ôn nhu dưới ánh nến, hỏi cô: “ Mẹ, người có cảm thấy hạnh phúc không?”
Sư Thiên Xu quay đầu nhìn về phía cậu cười gật đầu.
Ninh Túc: “Có hạnh phúc khi có con và ở bên cạnh cha không?”
Sư Thiên Xu “ Ữm” một tiếng, “Đương nhiên rồi, mẹ rất hạnh phúc.” Ninh Túc: “ Mẹ bắt đầu thích cha từ khi nào vậy?”
Sư Thiên Xu nghĩ nghĩ, " Cái này rất khó nói, mẹ biết Ninh Trường Phong nhiều năm rồi, lúc đầu là kẻ địch, nhưng không thuần túy chỉ là căm hận.”
Ở bên cạnh con trai, cô chậm rãi hồi tưởng quá trình cô và Ninh Trường Phong từ gặp gỡ đến khi bên nhau.
Sư Thiên Xu: " Lần đầu tiên thấy hắn, hắn còn không phải người, ừm, ánh mắt đầu tiên mẹ nhìn thấy hắn là một cái đuôi rắn màu bạc mà ta rất thích.”
Ninh Túc: “......”
Ha
Cậu không biết Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đã nảy sinh tình cảm ở phó bản € Nô lệ hoa} . Cũng không biết, lần đầu tiên ba mẹ cậu gặp nhau đã chôn xuống một hạt giống sẽ sớm nảy mầm trong tương lai.
Cậu lại nhớ đến việc Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu tại căn cứ vẫn chưa biết cậu và Lăng Tiêu ở bên nhau, lại cảm thấý an ủi phần nào. Ninh Túc cười cười, nhìn bọn họ một cách an tâm và thỏa mãn.
Sau khi các người chơi xuống dưới hơn hai giờ, biệt thự xuất hiện động tĩnh gì đó.
Ninh Trường Phong cùng Sư Thiên Xu đều trở nên căng thẳng, Ninh Túc đang ngồi ở mép giường nhìn bé Ninh Túc, hai người bọn họ mở cửa quan sát bên ngoài.
Quỷ Sinh ngẩng cái đầu vừa dán vào bé Ninh Túc , nghỉ hoặc nói: "Ở?” Ninh Túc nói: “ Bọn quỷ nhỏ đang đến, có thể sẽ làm đứa bé bị thương .” “ Ô?” Quỷ Sinh lập tức từ trên giường ngồi dậy, “Bảo vệ! Không dám!” Nhóc bò từ trên giường xuống, cũng không biết là muốn làm gì.
Rất nhanh nó xách theo "người" bạn mới là tiểu quỷ.
Không chỉ Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong mà cả Ninh Túc cũng vô cùng căng thẳng.
Quỷ Sinh ném con quỷ nhỏ âm trầm kia tới mép giường, đập lên vai nó: “Không được thương tổn!”
Một vỗ này của nó, suýt chút nữa làm tiểu quỷ ngã sóng soài. Ninh Túc: “......”
Đây là thái độ của nó đối với bạn sao?
Trước đây cậu còn lo lắng Quỷ Sinh ngốc bạch ngọt sẽ bị bắt nạt.
Hiện tại xem ra, cậu hoàn toàn không cần lo lắng.
Sao cậu có thể quên Quỷ Sinh là một Quỷ Chủ sở hữu cả cái địa phủ chứ?
Ninh Túc vừa thấy Quỷ Sinh đang ở chung với bạn mới vô cùng vui vẻ, đảo mắt lại thấy tiểu Ninh Túc duỗi tay nhỏ muốn bắt lấy tiểu quỷ.
Ninh Túc: “......”
Không hổ là mình.
Quỷ Sinh thấy tiểu Ninh Túc muốn bắt tiểu quỷ, lập tức xách tiểu quỷ xách đến bên cạnh nó: “Đáng yêu?”
Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong thấy một màn như vậy, tim như muốn treo lên cổ họng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bọn họ đều kinh sợ.
Tiểu quỷ vậy mà không nhe răng hay động thủ mà chỉ ngồi ở đó nhìn bé Ninh Túc, an tĩnh bị bé bắt được.
Bé Ninh Túc bắt được nó, phát ra một âm thanh không rõ, cong mắt nở nụ cười. Ninh Túc đến bên cạnh Sư Thiên Xu cùng Ninh Trường Phong: “ Có vẻ không cần lo lắng rồi .”
Ninh Trường Phong: “ Việc này anh còn chưa nghĩ tới, chẳng lẽ là vì Túc Túc quá đáng yêu sao? Hay là do thể chất đặc thù?”
Sư Thiên Xu: " Chắc là vì bọn họ đều là trẻ con.”
Con tiểu quỷ đó dù có là ác quỷ do oán khí ngưng tụ thành thì cũng vẫn sinh ra trên đời dưới hình dạng một đứa trẻ nên bị ảnh hưởng bởi thiên nhiên tạo hoá.
Ninh Túc bỗng nhiên nhớ tới, Lệ Băng Vũ đã gặp quỷ hai lần, lần đầu tiên tiểu quỷ rất thô bạo, nhưng lần thứ hai thì rất khó nói.
Thậm chí nó có thể chỉ là một đứa trẻ bình thường, chỉ là oán khí hơi nồng đậm.
Đây hẳn là trường hợp thứ hai, là đứa trẻ luôn muốn tìm mẹ ở trong sông.
Nếu vậy, Ninh Túc cảm thấy thật ra thằng nhóc đó cũng rất đáng thương.
Ninh Túc nhìn chằm chằm tiểu quỷ, nói với Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong: “Hai người cũng nên đi rồi chứ?”
Ở biệt thự trên núi, quỷ quái trên sông Thông Âm cũng đã xuất hiện. Hai người hiển nhiên là chưa muốn đi.
Sư Thiên Xu nói: “Tối hôm qua mẹ vội bắt Quỷ Chủ, Người Nhộng Sư mới nhân cơ hội ra tay. Đêm nay hắn ta đừng hòng ngồi không hưởng lợi. Nói rất có lý, nhưng vẫn là không muốn đi chứ gì.
Ninh Túc không biết làm sao, ngồi cùng bọn họ một lát, cho đến khi dưới chân núi truyền ra động tĩnh cực lớn, bọn họ mới đi xuống.
Ninh Túc đưa bọn họ đến dưới chân núi, “Cha, mẹ, chờ hai người tìm được Quỷ Chủ, hai người mang con ra ngoài vui về mà sống, lúc chia tay cũng đừng khổ sở, sống thật tốt, đừng lo lắng cho con.”
Ninh Túc vỗ vỗ ngực, “Hai người xem, con chắc chắn sẽ bình an mà lớn lên, sẽ thật ưu tú.”
Hai người gật đầu với Ninh Túc, trên mặt cũng không có vẻ miễn cưỡng. Ninh Trường Phong nói với Ninh Túc: “Con trai, mong sớm gặp lại.” Ninh Túc: " Ò ò !”
Hai người trực tiếp đi về phía trước, không hề quay đầu lại.
Đi được vài bước, Ninh Trường Phong kéo tay Sư Thiên Xu lại, bọn họ lôi kéo tay nhau đi tiếp.
Dòng sông trước mắt nổi lên cuồn cuộn, hai người dừng lại vài giây rồi lên thuyền.
Ninh Túc đứng tại chỗ hồi lâu, xoay người chuẩn bị đi thì thấy Lăng Tiêu đang ở phía sau chờ cậu.
Đêm đen, trong tiếng người như gần như xa và tiếng những con quỷ gào thét, hai người cùng nhau đi lên trên núi.
Lăng Tiêu nói: “ Đây chỉ là một tương lai sẽ thay đổi và biến mất, Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong còn đang ở trong căn cứ chờ em.” Ninh Túc “ Ò” một tiếng, nắm chặt tay hắn “Thần Hoa đại nhân.”
Lăng Tiêu: “ Hửm?”
Ninh Túc: “Cha mẹ đang đợi hai chúng ta.”
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, “Em nghe anh và Ninh Trường Phong nói, sau này chúng ta sẽ là một mái ấm toàn vẹn, không bao giờ chia xa, được chứ?”
Ánh mắt Lăng Tiêu sâu thẳm, nắm chặt tay, nói: “ Được.”
Khi hai người trở lại, trong phòng có ánh sáng le lói mà ấm áp từ ngọn nến toả ra, cửa phòng đang mở, trên giường không còn bé Ninh Túc và hai đứa trẻ.
Ninh Túc cũng không lo lắng, cậu biết có Quỷ Sinh và Mạn Mạn ở bên cạnh, đứa bé sẽ không sao cả.
Chỉ là khi cậu nhìn thấy bên kia giường có nhiều quỷ như vậy vẫn rất giật mình.
Bé Ninh Túc nằm trong tã lót, Quỷ Sinh và Mạn Mạn một trái một phải ngồi bên cạnh nó.
Quỷ Sinh chính túm một tiểu quỷ đến trước mặt hắn nó: “Đáng yêu?” Tiểu Ninh Túc: “ Ê ê a a.”
Buông con quỷ trong tay ra, Quỷ Sinh ghé đến bên cạnh bé Ninh Túc. Sắc mặt nó xám trắng,đôi mắt to lớn đen kịt, màu môi tím tái, ban đêm mà xuất hiện ở mép giường có thể doạ chết người, lắng lặng mà nhìn bé Ninh Túc. Ninh Túc: “......”
Cuối cùng cậu cũng biết vì sao từ nhỏ cậu đã nhìn thấy quỷ, hơn nữa còn không hề sợ. Hoá ra những người bạn đầu tiên của cậu chính là mấy con quỷ nhỏ.
Cậu vốn muốn ở trong phòng cùng Lăng Tiêu trong chốc lát nhưng dưới chân núi lại truyền đến một tiếng động lớn.
Ninh Túc ngoái đầu nhìn ra ngoài.
Lăng Tiêu: “Ôm đứa bé đi xem nhé?”
Ninh Túc không chút do dự nói: “ Đi thôi.”
Bên ngoài mưa ra rích, vốn dĩ bọn họ định ở lại biệt thự chăm sóc tiểu Ninh Túc, để Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong yên tâm thi đấu. Nhưng có vẻ tiểu Ninh Túc căn bản không phải là một em bé yếu đuối gì, đến cả bọn tiểu quỷ cũng không sợ thì thời tiết bên ngoài càng không thành vấn đề.
Ninh Túc bế bé lên, cùng hai đứa trẻ đi ra ngoài, tới cửa, cậu bỗng nhiên xoay người nhìn về phía những con quỷ nhỏ an tĩnh mà đáng sợ kia. Cậu nói với bé Ninh Túc nói: " Tạm biệt những người bạn nhỏ của nhóc đi.”
Từ nhỏ Ninh Túc đã có thể thấy được mấy đồ vật quái dị, đây là lý do cậu không được người khác yêu thích.
Nhưng cậu chưa từng thấy oán hận về việc này. Khi vừa gặp Tô Vãng Sinh, cậu nói thích quỷ hơn người không phải không có nguyên nhân.
Lòng người đôi khi bạc bẽo, quỷ lại có thể bầu bạn lúc đêm khuya.
Dưới chân núi lại truyền đến một tràng tiếng kêu thảm thiết, Ninh Túc không chậm trễ nữa, đem theo hai đứa nhóc cùng Lăng Tiêu chạy xuống chân núi.
Trời vừa tối không bao lâu, Chúc Song Song cùng hai người chơi nữ khác cùng nhau nhảy lên thuyền, chèo vào trong thôn.
Lúc này, mấy người chơi nam vẫn chưa xuống dưới.
Quỷ dưới sông Thông Âm ưu tiên công kích người chơi nam chứ không chủ động công kích người chơi nữ.
Cho nên kế hoạch của bọn họ là người chơi nam sẽ chờ ở chân núi,sau khi người chơi nữ tìm được đám tóc đen thì sẽ cùng hội hợp rồi cùng bắt quỷ chủ.
Khi tới gần kí túc xá người chơi nam, Chúc Song Song nhìn thoáng qua Người Nhộng Sư cách đó không xa.
Không thấy Quỷ Hút Máu, chỉ còn Người Nhộng Sư và hai thành viên khác của guide Vĩnh Minh, vô cùng bất lợi cho họ.
Ít nhất là sau khi tìm được đám tóc đen, tất cả người chơi đều đi tìm Quỷ Chủ, bọn họ sẽ không có chút ưu thế nào. Rốt cuộc bọn họ sẽ có kế hoạch gì?
Chúc Song Song lưu ý một chút, sợ Người Nhộng Sư ra tay, dù sao Sư Thiên Xu, Ninh Trường Phong và Tô Vãng Sinh đều không ở đây, là thời cơ tốt nhất để ra tay. Hơn nữa, cô và Người Nhộng Sư thù hận chất chứa đã lâu, cô ta chắc chắn rất hận cô.
Ấy vậy mà cô ta vẫn luôn không động thủ, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn mặt nước, như cũng đang đợi tóc đen xuất hiện.
Bóng đêm càng ngày càng đậm đặc, mưa cũng càng lúc càng lớn, mực nước dâng lên rất cao.
Một lại một đầu người trôi lềnh bềnh đến, dưới ánh trăng trông trắng bệch sưng vù, âm trầm đến đáng sợ.
Biểu cảm Chúc Song Song ngày càng căng chặt, nhìn chằm chằm mặt nước đục ngầu, nhìn đám tóc đen kích động cách đó không xa, lập tức rút roi vàng ra quất vào không trung một cái.
Ánh sáng màu vàng từ roi loé lên cắt qua đêm tối, vang dội một tiếng: “Bang”.
Tô Vãng Sinh đang ở dưới chân núi lập tức đứng dậy: “Đi!”
Cuối cùng cũng chỉ có Trần Thiên, Bàng Dương, Mạnh Giang và ba người chơi nam khác đi cùng anh.
Người chơi khác hoặc là do dự rồi ở lại, hoặc dứt khoát ngồi hẳn ở đó. Tô Vãng Sinh đã lường trước, mấy đầu người và đám tóc đen đã ám ảnh bọn họ quá rồi, đối với những người vốn không có cơ hội lấy được cơ hội ra ngoài thì an toàn quan trọng hơn nhiều, bọn họ chỉ còn chờ người chơi khác tìm ra Quỷ Chủ đem bọn họ ra khỏi phó bản.
Bốn người chơi nam cũng không thất vọng, không quan tâm đến bọn họ, nhảy lên nóc nhà, trong sự công kích của mấy đầu người, chạy về phía Chúc Song Song. Sau khi Chúc Song Song tìm được đám tóc đen, lập tức định nhắn cho mấy người chơi nam, nhưng cô chưa kịp làm thì bọn họ đã đến rồi, đám tóc đen cảm nhận được người chơi nam đến gần, hết lớp này đến lớp khác ùa đến chỗ bọn họ.
Tóc đen bay ra từ dưới mặt nước, bên trên là rất nhiều đầu người đang giương môi cười rộ lên, ở trong mưa, dưới ánh trăng, lộ ra hàm răng trắng nhởn bén nhọn không hề giống nhân loại.
Bàng Dương một chân đá văng một đầu người đang nhảy qua, cái đầu ấy vậy mà cắn chân hắn chứ không bị đá đi.
Nghĩ đến cảnh tóc đen trào ra từ trong thân thể những người chơi đã bị đầu người cắn, Bàng Dương mắng một câu thô tục: “ Đệt!”
Một cái phất trần túm chặt đầu người quảng ra ngoài.
Tô Vãng Sinh đánh bay một đầu người khác, hét lên: “Đừng để đầu người tới gần! Dùng vũ khí tầm xa!”
Ba người lập tức lấy ra vũ khí có thể công kích từ xa.
Nhưng tốc độ mấy đầu người quá nhanh, hàm răng quá bén nhọn, huống chỉ ở trong mưa đám tóc đen còn như cá gặp nước, bốn người chơi nam không có ai giúp đỡ, đã bị đánh đến không kịp trở tay.
Trong đêm đen, một sợi tóc đen lặng yên không một tiếng động mà tới gần mắt cá chân Tô Vãng Sinh, khi sắp bò lên đến đù thì Tô Vãng Sinh nhạy bén mà nhảy dựng về phía sau, thoát hiểm trong gang tấc.
Nhưng anh lập tức phát hiện, không chỗ nào là không có tóc đen, có một sợi đang cách eo anh không không quá một centimet. Một cây roi vàng túm chặt lũ tóc đen kia, Chúc Song Song hét lên:" Đừng đụng vào đám tóc đen, bọn chúng sẽ chui vào kí sinh trong thân thể mọi người đó!”
Mạnh Giang vừa trốn đám đầu người vừa né đám tóc đen, “Không phải chúng ta tới để túm đám tóc đen sao?!”
Sao giờ lại né tránh tóc đen khắp nơi thế này?!
Chúc Song Song nhìn đám tóc đen trong nước không chớp mắt, bỗng nhiên ném roi vào trong nước, roi cuốn lấy một ổ tóc đen to đùng, xả ra mặt nước.
“Mạnh Giang!”
“ Đến đây!”
Mạnh Giang lập tức hiểu rõ ý Chúc Song Song, nhảy đến bên cạnh Chúc Song Song, cùng cô túm chặt roi kéo về phía sau.
Điểm kĩ năng của hắn đều dùng để tăng sức mạnh, trực tiếp kéo đám tóc đen ra đến 4-5 mét.
“Mạnh Giang, làm tốt lắm!” Chúc Song Song vui vẻ mà hô to: “Tuyệt!” Mạnh Giang cười ha ha: “Bỗng nhiên nghĩ đến lúc ở trong lâu đài cổ, chúng ta cùng nhau bảo vệ mấy con quỷ nhỏ khỏi bọn quái vật .”
Hắn dùng sức kéo lần nữa, tóc đen lại bị lôi ra một đống.
Hắn chưa kịp vui ve thì bỗng nhiên nhận thấy có gì đó không đúng, lúc này lại nghe thấy Chúc Song Song kêu la thẩm thiết, “AI ——” Là một người chơi nữ, Chúc Song Song cũng không quá cố ki mấy đầu người trong đám tóc, khi thấy mấy đầu người nhảy ra ngoài, người thần kinh căng chặt chỉ có bốn người chơi nam.
Thế mà mấy cái đầu người trương phình, trắng bệch, dính nhớp kia không có dấu hiệu gì mà nhào về phía Chúc Song Song, cắn cổ tay cô. Chất lỏng xanh lục có tính ăn mòn và hàm răng có độc bén nhọn bén nhọn hoàn toàn cắt rơi tay phải Chúc Song Song.
Roi vàng từ trong tay cô rơi xuống.
“Song song!”
“Chúc Song Song!”
Mấy người kinh hoảng hét to.
Lúc này bọn họ mới thấy rõ, đó không phải đầu người, mà là người nhộng.
Bởi vì việc ngoài ý muốn này, roi vừa rơi xuống, đám tóc đen lớn lại kích động lên, tản ra bay về phía bốn người chơi nam.
Trong đó căng phồng, bên trong không biết là đầu người hay là người nhộng.
Khi Tô Vãng Sinh chạy về phía Chúc Song Song, mới vừa ném ra một đầu người, một người nhộng bỗng nhiên trồi lên từ dưới mặt nước cắn chân hắn kéo vào trong nước.
“Ha ha ha ha ha ha!” Người Nhộng Sư đứng ở trên nóc nhà bên cạnh vui sướng mà nở nụ cười, oán hận nhìn Chúc Song Song, liếm liếm đôi môi đỏ tím, ánh mắt như con rắn âm độc “Chúc Song Song ngươi cứ khoe khoang tiếp đi! Cứ dùng cái roi vàng kia mà quất ta đi!”
Ả ta nhìn chằm chằm Chúc Song Song bị cắn đứt tay phải, máu tươi chảy ròng ròng, nụ cười trên mặt càng ngày càng điên cuồng.
Thời khắc kiến ả ta vui vẻ đắc ý nhất, ngoài chuyện người nhộng cắn đứt mắt cá chân Sư Thiên Xu thì chính là chuyện người nhộng cắn đứt tay Chúc Song Song ngay lúc này.
Đó là hai người ả căm hận nhất, bọn họ càng đau khổ thì ả càng vui vẻ. Trên khuôn mặt tươi cười tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi, ả ta âm lãnh mà nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định không cho ngươi chết tử tế.” Người nhộng không ngừng nhảy ra từ trong đám tóc.
Đến giờ này bọn họ mới phát hiện, đám tóc đen không công kích người nhộng.
Người nhộng có thể từng là người chơi nữ, cũng có thể mà người chơi nam, nhưng tóc đen đều không công kích, dường như không xem bọn họ là người.
Tay trái Chúc Song Song cầm kiếm, lại chém đứt một đoạn cánh tay bị người nhộng cắn đã chuyển đen.
Sắc mặt cô tái nhợt, thở phì phò nói: “ Bảo sao lúc ta ở một mình trong thôn ngươi lại không công kích ta. Tối hôm qua ngươi đã phát hiện tóc đen không công kích người nhộng chứ gì?? Ngươi đang chờ tóc đen tới, dùng nó đánh lén chúng ta?!”
“Đúng vậy, ta đang đợi cơ hội này đấy. Thi đấu không quan trọng, các ngươi từng đối xử với ta như thế nào, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp trăm ngàn lần!” Người Nhộng Sư oán hận mà nói: “ Giết chết cô ta!” Toàn bộ mười người nhộng đồng loạt bay về phía Chúc Song Song.
Khi Tô Vãng Sinh từ trong nước giãy giụa bò lên, trong cổ nổi lên hàng loạt dòng tóc đen.
Trong khi đó, ba người chơi đang muốn giúp Chúc Song Song, nhưng vừa rồi bọn họ vừa kéo ra một đống tóc đen lớn, lúc này không có cách nào phân thân ra được.
Đối với mấy người chơi nam, đám tóc đen là thứ khủng bố nhất, chỉ cần bị một sợi tóc đen quấn lên thôi, bọn họ có thể sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho chúng, mất mạng.
Bọn họ muốn giúp mà lực bất tòng tâm, đến cả tự bảo toàn còn khó nữa là.
Chúc Song Song khoác khăn voan đỏ, tay trái cầm kiếm can người nhộng một phen.
Cánh tay phải máu vẫn chảy đầm đìa, cô dần dần cảm thấy choáng váng, thể lực chống đỡ hết nổi, chống lại người nhộng còn khó chứ chưa nói đến loại người nhộng khi làm người chơi vốn dĩ đã không kém cô như Phương Kỳ và Lâm Trung Khê.
Khi lại bị một người nhộng cắn mất một miếng thịt trên chân, Chúc Song Song đứng không vững, choáng váng ngã về phía sau, Phương Kỳ đánh vào bả vai cô.
Mưa to giàn giụa, đêm tối vô biên.
Nước mưa nện ở trên khuôn mặt tái nhợt của Chúc Song Song. Toàn thân cô không chỗ nào là không có dấu cắn, mất máu quá nhiều lại bị chất nhầy độc tố ăn mòn, ý thức cô đã bắt đầu mơ hồ, chợt ý thức được, cô có thể sẽ chết.
Sau lưng cô lại xuất hiện một người nhộng khác, cô biết đó là Lâm Trung Khê, người mà Phương Kì yêu nhất cũng là người nhộng lợi hại nhất của Người Nhộng Sư.
Cô nhìn Phương Kỳ, một thiếu niên yên tĩnh, mang sẹo trên mặt, không biết thứ gì từ trong mắt chảy ra: “Phương Kỳ, Phương Kỳ, cậu......”
Khi Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong vừa tới đã thấy cảnh như vậy, Sư Thiên Xu vừa muốn ra tay thì bị Ninh Trường Phong giữ chặt.
Ninh Trường Phong: “Chờ đã, em xem.”
Sư Thiên Xu ngẩng đầu nhìn lại, cũng chú ý thấy có gì đó không đúng. Trên người Chúc Song Song bị người nhộng cắn vài cái, khi sắp không chịu đựng nổi nữa, lại bị người nhộng Phương Kỳ kéo đi, sau lưng hắn còn có Lâm Trung Khê, nhìn qua không hề có chút sức sống.
Tô Vãng Sinh mặc kệ mấy đầu người, bi thống hét to, Người Nhộng Sư đứng ở phía dưới cười ha ha.
Khi Người Nhộng Sư sắp nhảy từ trên nóc nhà xuống, Chúc Song Song sắp nhắm mắt, Phương Kỳ bỗng thả cô ra, xoay người tấn công Người Nhộng Sư.
Phương thức công kích chủ yếu của người nhộng là gặm cắn, chúng có thể cắn đứt mắt cá chân Sư Thiên Xu và tay Chúc Song Song, trong ánh mắt hoảng sợ, không thể tin tưởng của Người Nhộng Sư, cắn đứt cổ ả ta. Khi Ninh Túc và Lăng Tiêu tới đây vừa lúc nhìn thay một màn như vậy. Đầu Người Nhộng Sư quay cuồng rơi xuống, đôi mắt trợn to, bị người nhộng Lâm Trung Khê nghiền nát.
Tô Vãng Sinh đón được Chúc Song Song, ôm chặt vào trong ngực.
Người nhộng Phương Kỳ và Lâm Trung Khê đứng trên nóc nhà, dưới cơn mưa tầm tã, dán sát mặt vào nhau tựa như khi còn nhỏ.
Mưa to cọ rửa chất nhầy trên người bọn họ, dần dần lộ ra khuôn mặt thiếu niên sạch sẽ.
Phương Kỳ nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt Lâm Trung Khê, cặp mắt ấy từ nhỏ đã không tốt, khép mí lại đã không còn nhô lên nữa, nhưng từ đó có thể cảm nhận được sự thân thiết và dịu dàng của Phương Kỳ.
Khóe miệng tái nhợt của cậu nhếch lên một nụ cười nhạt.
Bọn họ nắm lấy tay nhau, cùng nhìn qua đây.
Dường như là đang nhìn Ninh Túc, lại như là đang nhìn Lăng Tiêu.
Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong nhìn thấy Ninh Túc cùng Lăng Tiêu qua màn mưa dày đặc.
Sư Thiên Xu: “Ninh Trường Phong, Chúc Song Song bị thương quá nặng, không chịu được bao lâu nữa, chúng ta mau rời khỏi phó bản thôi.” Ninh Trường Phong dời tầm mắt, lau khuôn mặt đã ướt sũng nước mưa: “Hội trưởng Sư, đi thôi!”
Một con bạch tuộc to lớn xuất hiện từ trong nước, vô số xúc tu duỗi đến đáy sông, điên cuồng sinh trưởng, kéo ra vô số tóc đen, quấn thành từng Vòng. Tóc đen che trời, dan lộ ra bản thể.
Một cái đuôi rắn màu bạc phóng lên cao, cuốn lấy bản thể kéo về phía trước.
Mạnh Giang, Bàng Dương và Trần Thiên mặc kệ đám đầu người đuổi theo, sôi nổi nhảy lên người con quái bạch tuộc, kéo đám tóc đen ra ngoài.
Tóc đen che trời, hoàn toàn che khuất thôn Minh Tiền, đen đến mức không thể phân biệt đêm tối và tóc đen.
Cuối cùng, ở trong màn đêm vô tận ấy lộ ra một vệt trắng.
Trong bóng đêm, ánh sáng kia cực kì bắt mắt. Mớ thịt thối rữa dần lui đi, các mảng trắng xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Một cái trán hoàn chỉnh dần lộ ra, tiếp đó là đôi mắt sâu thẳm, cái mũi cao và hàm răng bén nhọn.
Người khác có lẽ không thể nhận ra đây là cái gì, Ninh Túc lại có thể nhìn ra đó là cô gái Lệ Băng Vũ trong album kia.
Tiểu quỷ trên núi bỗng nhiên rộ lên một tràng tiếng khóc lẫn với tiếng cười quái dị, xuyên qua mưa gió, bén nhọn vang bên tai.
Những âm thanh đó càng ngày càng gần, giống như bọn chúng đang chạy rất nhanh đến nơi này.
Ninh Túc nhìn thấy Lăng Tiêu đặt tiểu Ninh Túc ở mui thuyền yên bình nơi xa.
Cậu nhìn về phía Sư Thiên Xu cùng Ninh Trường Phong, trong một chốc cảm giác họ cũng đang quay đầu lại nhìn cậu, nhưng trong cơn mưa gió mãnh liệt hình ảnh ấy lại quá mơ hồ, cậu không thấy rõ. Càng ngày càng mơ hồ. Càng ngày càng xa XÔI.