Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 177 - C177

C177 C177C177

chương 177: Đi gây chuyện=))

Editor: Tiểu Bách Hương Quả



Khi Ninh Túc lấy lại tầm mắt, bọn họ đã về tới căn cứ.

Cậu thất thần một chút, lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu biết cậu muốn biết cái gì, nói: “Sư Thiên Xu đứng nhất, Ninh Trường Phong đứng thứ hai, Mạnh Giang thứ ba, Chúc Song Song thứ tư, Tô Vãng Sinh thứ năm, bọn họ đều an toàn rời khỏi phó bản.”

“Em còn ở nơi này nghĩa là tương lai vẫn còn an ổn.”

Ninh Túc nhẹ nhàng thở ra: “Tô Vãng Sinh vậy mà lại thua vợ hắn.” Lăng Tiêu: “......”

Ninh Tuc nói xong câu đó, lại hơi hơi cúi đầu, trong lồng ngực có quá nhiều cảm xúc đang chồng chéo, không nhịn được mà phập phồng. Lăng Tiêu nhéo gáy, vỗ về lưng cậu, cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn nóng bồng.

Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến kịch liệt, làm những cảm xúc tích lũy trong lòng cậu bay biến sạch sẽ.

Cậu cọ đầu vào cổ Lăng Tiêu, nhẹ giọng gọi hắn: “Thần Hoa đại nhân.” Lăng Tiêu: “Hửm?”

Ninh Túc: " Thì ra em được sinh ra như vậy, thì ra em với anh, cùng trò chơi vô hạn và những người trong trò chơi lại có quan hệ sâu xa như vậy.”

Cậu nhớ đến trước kia, ở trong thế giới chỉ có hai người bọn họ, chậm rì rì nói với Lăng Tiêu: “Khi em vừa vào trò chơi, ở trong một chiếc xe tang, người ngồi phía trước chính là Chúc Song Song.”

“Lúc ấy cô ấy bị một tên to con túm, kêu khóc không ngừng, lúc ấy em còn nghĩ, cô nhóc này thật mít ướt, không ngờ cô ấy là người chứng kiến em sinh ra...... Cũng coi như là qi nhỏ của em nhỉ?”

“Ngồi phía sau em là một tiểu đạo sĩ, em còn cảm thấy hắn không đáng tin lắm, giờ xem ra không chỉ sợ quỷ mà còn thua vợ hắn.”

“Còn có Phương Kỳ......”

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, “Phương Kỳ thế nào rồi? Cậu ấy và Lâm Trung Khê lúc đó hình như đang nhìn anh, anh đã làm gì sao?”

Lăng Tiêu “ Ừ ” một tiếng, “Người Nhộng Sư lấy được vũ khí tạo ra người nhộng trong phó bản hoàng cung cổ đại, vũ khí người nhộng được bồi dưỡng và khống chế bởi một loại nước thánh. Chất lỏng này ăn sâu vào trong cơ thể người nhộng, không chỉ người nhộng mà cả Người Nhộng Sư cũng không thể loại bỏ chất lỏng, cũng không thể cắt đứt khống chế.”

Ninh Túc:" Em nhớ phó bản đó là do cô ta và em gái cùng nhau vượt qua, em gái cô ta bị làm thành Nhân trư còn cô ta thành công trở thành hoàng hậu, rời khỏi phó bản, cũng lấy được thứ vũ khí làm người chơi trong căn cứ vừa nghe đã sợ vỡ mật là người nhộng-có nguồn gốc từ Nhân Trư.” Những điều này Ninh Tuc biết được lúc ở trong phó bản [ Giả quỷ ].

Tối hôm đó em gái ả ta xuất hiện, khó có khi ả xuất hiện biểu cảm yếu ớt, nói với Ninh Túc chuyện ngày xưa...

Cái tên Vi Vi vốn là em gái Người Nhộng Sư, là tâm ma của ẩ ta. Sau khi em gái chết, ả ta dùng cái tên này mà sống tiếp ở trong trò chơi vô hạn. Ninh Túc nghĩ hẳn là vì Lâm Trung Khê giống với em gái ả , thông minh học giỏi, sạch sẽ ôn nhu, nên vừa thấy hắn đã muốn hắn theo ả đến guild Vĩnh Minh.

Lâm Trung Khê không muốn, ả tàn nhẫn mà biến hắn thành người nhộng.

Ở trong phó bản, Chúc Song Song nói với cậu một việc khác, Người Nhộng Sư ép buộc Trần Thiên chọn giữa ở em gái mình và hàng chục người chơi khác.

Có thể là do Trần Thiên và Trần Tình có chút giống với hai chị em ả ta, từ nhỏ không cha không mẹ, nương tựa lẫn nhau mà lớn.

Tình cảm của anh em Trần Thiên, Trần Tình rất tốt, Người Nhộng Sư lại càng muốn khiêu khích, ép Trần Tình tự sát.

Em gái không chỉ là tâm ma của ả ta mà còn là nguyên nhân của những hành vi tàn nhẫn của a ta.

Có thể ả có chút đáng thương, nhưng đó không phải lý do để ả hại người khác.

Ả ta dùng tên em gái tiếp tục sống ở trong trò chơi, nhưng hầu hết người chơi trong căn cứ đều gọi ả Người Nhộng Sư, mà không phải Vi VI. Lăng Tiêu: “ Tối trước đó, anh dùng năng lượng của mình làm suy yếu và thay thế thứ chất lỏng kia.”

Ninh Túc: “ Nhờ vậy bọn họ mới có thể tránh thoát khống chế và giết chết Người Nhộng sư.”

Lăng Tiêu: “Anh có giúp bọn họ, nhưng chủ yếu là bọn họ tự mình cố gắng, không phải mọi người nhộng đều có thể thoát khỏi khống chế của Người Nhộng Sư, tựa như không phải tất cả người chết được ta cung cấp năng lượng đều có thể trở thành Quỷ Chủ.”

Ninh Túc gật đầu, việc này cần chấp niệm rất lớn, dù là oán niệm đi nữa.

Nhưng Phương Kỳ và Lâm Trung Khê có thể làm được.

Bọn họ không chỉ có thể thoát khỏi khống chế của Người Nhộng Sư khống mà còn thành công báo thù, giết chết cô ta.

Bọn họ dùng năng lượng của Lăng Tiêu trả thù, Quỷ Chủ dùng năng lượng của Lăng Tiêu ra đời, trong phó bản hẳn là có liên hệ gì đó.

Lăng Tiêu tựa như nhận ra cậu đang nghĩ gì liền nói: “ Lúc ở trong phó bản anh đã nói với em, đó là tương lai vốn có, có thể thay đổi, đừng cố chấp, cũng đừng đoán trước.”

Ninh Túc lập tức đứng lên: “Em biết anh đưa em trở về là để làm em thay đổi, giờ chúng ta đi thôi.”

Ninh Túc lại gửi tin cho Phương Kỳ, nhưng vẫn không có hồi âm.

Cậu trực tiếp liên lạc với Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy. Chúc Song Song và Trần Thiên, Trần Tình cùng đi làm mới bản đồ phó bản, Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy nhận được tin của cậu, xuất phát đi đến rừng cây bên cạnh guild Vĩnh Minh ngay lập tức.

Ninh Túc và Lăng Tiêu gặp bọn họ ở nơi đó.

Tô Vãng Sinh: “ Ý cậu là có thể Phương Kỳ đã xảy ra chuyện?”

Ninh Túc gật đầu, " Tôi sợ cậu ta luẩn quấn trong lòng, làm người nhộng của Người Nhộng Sư.”

Tô Vãng Sinh vừa nghe, cảm thấy có thể lắm.

Người Nhộng Sư tàn nhẫn độc ác như thế nào bọn họ đều biết, mà Phương Kỳ áy náy thế nào bọn họ cũng biết, chỉ với hai việc này, Phương Kỳ thực sự có khả năng đã trở thành người nhộng.

Huống chi gần đây bọn họ không liên lạc được với Phương Kỳ, nếu không phải đã xảy ra chuyện thì là đang làm chuyện gì đó không muốn cho bọn họ biết.

Quý Minh Thụy: “ Chờ đã, Người Nhộng Sư chỉ có thể tạo ra người nhộng trong phó bản, chúng ta đến đây làm gì?”

Ninh Túc: “ Đến tìm Phương Kỳ thử, nếu không tìm được thì tìm Người Nhộng Sư ép cô ta ra tay, xác nhận xem liệu Phương Kỳ đã trở thành người nhộng hay chưa.”

Quý Minh Thụy: “ Tôi không hợp tham gia lắm, ta đánh không lại cô ta, guild chúng tôi cũng không muốn kết thù với guild Vĩnh Minh.”

Ninh Túc: *......”

Không hổ là anh, Quý đại tổng tài. Ninh Túc: “Anh chờ ở đây, chúng tôi đi dạy dỗ cô ta một trận.”

Tô Vãng Sinh nghĩ nghĩ, " Tôi đi cùng cậu.”

Ninh Túc gật đầu, đã đến nước này, cậu cũng không lo Tô Vãng Sinh sẽ bị guild Vĩnh Minh ghi hận nữa.

Sau khi đã bàn luận ổn thoả, hai người nhìn về phía cùng Lăng Tiêu đến cùng Ninh Túc.

Bọn họ đều đã gặp Lăng Tiêu, nhưng không quá hiểu biết hắn, không biết sao Ninh Túc lại dẫn hắn đến đây.

Ninh Túc giới thiệu: “Đây là Lăng Tiêu, đùi của tôi."

Hai người đều có chút sửng sốt, suýt nữa làm trò trước mặt Lăng Tiêu mà thốt lên: “Chúc mừng”.

Bọn họ đều biết con cá mặn Ninh Túc này luôn muốn tìm một cái đùi, ở trong phó bản [Quỷ súc], cậu muốn ôm đùi áo đen, ở trong ý Mạn Mạn 》 ,cau luôn hồi bọn họ khi nào mới có thể trở thành đùi của cậu.

Giờ cậu cuối cùng đã tìm được đùi, thật đáng mừng mà.

Nhưng nói trước mặt hắn có vẻ không tốt lắm?

Lăng Tiêu: “Xin chào, tôi là đùi củaTúc Túc.”

Hắn thật hiểu rõ mình mà, như không hề ngại bị coi là đùi.

Ninh Túc: “ À, anh ấy còn là bạn trai tôi nữa.” —«

.<...?

Tô Vãng Sinh: “Cái gì? Cậu thích con người ư?”

Tô Vãng Sinh: “Xin lỗi, tôi không có ý này, ừm tôi chỉ là, chỉ là...... Chúc mừng!”

Quý Minh Thụy cũng có chút hoảng hốt mà nói: “Chúc mừng.”

Hắn có thể hiểu Tô Vãng Sinh, không biết vì sao, bọn họ vậy mà không thể tưởng tượng được hình ảnh Ninh Túc yêu đương với người bình thường.

Lăng Tiêu nhìn Ninh Túc cười một tiếng: “Không sao, tôi quả thật không phải người bình thường.”

Ninh Túc: “Là thần, yyds!”

Đàn ông đang yêu thật đáng sợ.

Hai người lặng lẽ nhìn Lăng Tiêu vài lần, là đồng hương cũng là bạn của Ninh Túc, bọn họ không biết phải nói gì mới đúng.

Quý Minh Thụy chờ ở bìa rừng, Tô Vãng Sinh đi theo hai người đến guild Vĩnh Minh.

Trên đường, thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía Lăng Tiêu, nhìn đến lần thứ năm thì Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía hắn: “Sao vậy?” Tô Vang Sinh: “Ngươi thật ghê gớm.”

Tô Vãng Sinh: “Thật đó, có thể làm Ninh Túc thích như vậy chắc chắn rất......ừm ưu tú.”

Hắn kịp thời đem từ “thần kỳ” đổi thành “ưu tú”.

Ninh Túc: “Những lời này Ninh Trường Phong cũng từng nói rồi á.”

Tô Vãng Sinh: “Ha ha, hắn hẳn cũng nói vậy ha.”

Ninh Túc: “Hắn nói rằng tôi có thể trở thành bạn trai của Lăng Tiêu chắc chắn rất ưu tú.”

Tô Vãng Sinh: “......”

Cuối cùng hắn cũng nhận ra Ninh Túc đang khoe Ninh Trường Phong khen cậu ưu tú=))

Hắn cũng biết Lăng Tiêu chắc chắn không phải một người chơi bình thường.

Chưa nói đến Ninh Túc nữa, một câu khoe đến hai người, thọng cho hắn một mồm cẩu lương.

Tô Vãng Sinh: “Hai người thật xứng đôi!”

Lăng Tiêu: “ Là duyên trời tác hợp.”

Ninh Túc: “Cảm ơn, cậu và Chúc Song Song cũng rất xứng đôi.”

Tô Vãng Sinh: “...... 2” Hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên, “ Cậu đang nói cái gì vậy! tôi và cô ấy không có gì cả!”

Ninh Túc bày ra bộ dáng cái gì cũng biết đến, lắng lặng nhìn Tô Trường Sinh, đôi mắt thanh thấu đến cực điểm tựa như có thể nhìn thấu lòng người, nhìn đến mức Tô Vãng Sinh lạnh gáy.

Ninh Túc đắc ý mà đi vào cửa lớn guild Vĩnh Minh.

Ke địch lớn nhất của guild Vĩnh Minh chắc chắn là guild Ngân Hoa, bọn họ vẫn luôn coi Sư Thiên Xu là cái đỉnh trong mắt, sau trận đấu giữa các guild, hận mới lại thêm hận cũ.

Thế nhưng, thủ vệ ở đây chính là cổ trùng trải rộng khắp trong rừng cây nên Ninh Túc xuất hiện ở cửa guild Vĩnh Minh cũng không gây ra động tĩnh lớn.

Quách Hiểu vừa theo đường nhỏ đến trước cửa xã đoàn đã bị một viên đá nện trúng đầu.

*“ Mẹ nó ai ném ta!”

Hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy Ninh Túc đường đường chính chính mà đứng ở cổng lớn của guild.

Dáng người thiếu niên cao gầy, khuôn mặt đẹp lại trông rất ngốc, tự nhiên mang theo một cỗ hơi thở vô hại.

Càng như vậy, Quách Hiểu càng tức giận.

Lúc ấy ở trận đấu giữa các guild, hắn đã bị bộ dáng này của cậu xoay như chong chóng, hắn rõ ràng là con át chủ bài của guild Vĩnh Minh, vốn có thể nổi danh trong cả căn cứ vậy mà bởi vì Ninh Túc, hắn lại "phản lưới nhà", trở thành trò cười của toàn căn cứ. Quách Hiểu âm hiểm cười lên, “Ninh Túc, ngươi còn dám tới guild Vĩnh Minh à? Ngươi không nằm trong top 10, chắc không thể dùng vũ khí kỹ năng chứ gì?”

Ninh Túc: “Đúng vậy, chúng ta không phải như nhau sao? Ngươi tham gia thi đấu xã đoàn mà không tham gia thi đấu cá nhân, không có xếp hạng, cũng không thể dùng vũ khí kỹ năng ha...... ô, ngươi có kỹ năng sao? Kỹ năng là cái gì vậy, ở thi đấu xã đoàn hình như ta chưa từng nhìn thấy ngươi dùng?”

Trong nháy mắt mặt hắn đen như đít nồi “Ngươi chờ đó! Guild bọn ta có người chơi trong top 10, ta sẽ đi gọi hội trưởng và Cổ Bà!”

Ninh Túc: “Ngươi giỏi thì đi đi, ai lại không có đùi chứ!”

Nói xong cậu ngay lập tức trốn ra sau lưng Lăng Tiêu, làm bộ cáo mượn oai hùm: “Ai sợ ai chứ, ta khuyên ngươi đừng có đối địch với ta, ngươi sẽ hối hận đó.”

Quách Hiểu nhìn qua Lăng Tiêu cười phá lên: “Ha? Ha ha ha ha ha ha!” Ninh Túc quay đầu nói với Lăng Tiêu: “ Thần Hoa đại nhân, hắn vậy mà khinh thường anh kìa.”

Lăng Tiêu: “......”

Ninh Túc mặt không đổi sắc đổ thêm dầu vào lửa, “Mặt mũi đàn ông lớn hơn trời, anh nên dạy dỗ hắn một trận, hơn nữa, hắn còn bắt nạt em.” Tô Vãng Sinh: “......” Chẳng lẽ không phải là Ninh Tuc đang bắt nat Quách Hiểu sao?

Không đợi Tô Vãng Sinh mở miệng, Quách Hiểu nhìn thấy cỏ cây bỗng nhiên động đậy, ngưng tụ thành một sợi dây leo cuốn lấy hai chân hắn, trong nháy mắt kéo hắn lại đây.

Quách Hiểu mờ mịt mà nằm bên cạnh nhìn chân Ninh Túc.

Tô Vãng Sinh kinh ngạc nhìn về phía Lăng Tiêu, trong mắt nổi lên sự thận trọng và kiêng dè.

Ninh Túc đắc ý dào dạt đi ra từ sau lưng Lăng Tiêu, vui vẻ đến mực mặt bừng sáng lên.

Tô Vãng Sinh không hiểu tại sao cậu lại vui vẻ đến vậy, rõ ràng bản thân cũng có thể đánh bại Quách Hiểu, chẳng lẽ có đùi bảo vệ lại vui vẻ như vậy sao?

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng kết luận: không hổ là cá mặn!

Ninh Túc đá đá Quách Hiểu, “Phương Kỳ đâu?”

Quách Hiểu lấy lại tỉnh thần: “Sao ta biết được?!”

Dây leo trườn đến trước mặt Quách Hiểu, biến thành hình mũi đao bén nhọn, tuy rằng là cỏ, nhưng lại cho người ta cảm giác còn đáng sợ khủng bố hơn đao nhọn nhiều.

Ninh Túc: “Ngươi còn không xứng để hoa Lăng Tiêu phải xuất hiện, cãi gì mà cãi? Nói mau!”

Lăng Tiêu: *......”

Quách Hiểu: “Hắn đang ở bên cạnh Người Nhộng Sư, sao ta biết được?!” Nhìn như mạnh miệng không nói nhưng thật ra đã khai sạch rồi.

Ở bên cạnh Người Nhộng Sư...

Đừng nói Ninh Túc, ngay Tô Vãng Sinh cũng biết, Người Nhộng Sư ở đâu trong guild Vĩnh Minh, nhưng giờ cô ta không ở đây.

Chỗ ở của Người Nhộng Sư giống như là phòng ở trong hoàng cung cổ đại, có một cái sân rất lớn, trong viện có rất nhiều cái lu quỷ dị.

Ninh Túc vừa muốn xốc lên lu xem, vu sư và Cổ Bà đi đến hướng này. Vu sư phẫn nộ chỉ vào Ninh Túc: “Ninh Túc, ngươi xem guild Vĩnh Minh bọn ta là nơi nào? Ngươi vậy mà dám treo Quách Hiểu cửa lớn guild bọn ta ư?!”

Ninh Túc lập tức chỉ vào Lăng Tiêu: “Không phải ta, là hắn nha!”

Lăng Tiêu: “......”

Có đôi khi thật sự muốn đánh bạn trai đánh một trận=))

Vu sư: " Ta có mà thèm quan tâm ai làm chứ!”

Hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Bà: “Cổ Bà, dù không thể giết bọn họ trong căn cứ trò chơi, nhưng khiến bọn họ trúng cổ, sống không bằng chết không phải rất đơn giản sao?”

Cổ Bà nhìn chằm chằm Ninh Túc và Lăng Tiêu, không nói gì.

Vu sư nóng nảy, hét hắn lớn hơn.

Cổ Bà hôm nay không đeo mặt nạ, ở căn cứ lâu như vậy, mặt hắn đã hồi phục như lúc đầu từ lâu. Như Chúc Song Song đã nói, hắn tựa như siêu mẫu, ngũ quan thanh tú rất đẹp.

Hắn không nhìn vu sư, tầm mắt dừng trên người Ninh Túc: “Ngươi bảo ta hạ cổ người ta thích? Cổ trùng gì đây, tình cổ sao?”

Vu sư khiếp sợ nhìn hắn, “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Lăng Tiêu xốc lên mí mắt nhìn về phía Cổ Bà, đôi mắt sâu thẳm hỗn độn, như là có cái gì muốn trào ra, nhưng ngay sau đó, hắn cười với Cổ Bà một cái rồi cụp mắt.

Ninh Túc mím môi, nói với Cổ Bà nói: “Cổ Bà, những gì bọn tôi vừa nói trong rừng cây chắc cậu đều nghe thấy chứ?”

Cậu đã định, lần này tới tìm Phương Kỳ, nếu gặp được Cổ Bà, sẽ nói cho hắn chuyện này.

Từ phó bản [ Chủng quỷ], Ninh Túc đã quyết định sẽ nói cho ba mẹ quan hệ của cậu và Lăng Tiêu.

Cậu muốn đường đường chính chính ở bên Lăng Tiêu.

Nếu đã muốn công khai thì cậu sẽ "khoe" Lăng Tiêu với cả thế giới.

Đầu tiên là cha mẹ người thân.

Thứ hai là bạn bè

Thứ ba là người có thể thích cậu hoặc hắn.

Vừa rồi lúc xuyên qua rừng cây di đến guild Vĩnh Minh, cậu còn nói với Tô Vãng Sinh chuyện của Lăng Tiêu,cổ trùng trải rộng khắp nơi trong rừng, Ninh Túc chắc chắn Cổ Bà nghe được. Lúc này Cổ Bà trầm mặc, không nói gì. Ninh Túc liền lặp lại lần nữa cho hắn nghe: “Cổ Bà, đây là người tôi thích, bạn trai tôi, Lăng Tiêu.”

Cậu biết Cổ Bà thích cậu.

Cổ Bà là người hận rất cực đoan, yêu cũng vô cùng mãnh liệt.

Hắn có thể hận Sư Thiên Xu chỉ vì một câu nói, cũng sẽ vì một lần giúp đỡ hoặc một cái quần mà thích cậu.

Lúc đó Ninh Túc không thể hiểu được loại tình cảm này, cậu nghĩ nếu mình thích một người, chắc chắn sẽ là "lâu ngày sinh tỉnh": êm dem và bình lặng.

Sau này, cậu thích Lăng Tiêu, mới biết được hai trạng thái này đều là '“thích" hay là "yêu".

Từ nhỏ cậu đã cảm nhận được sự tồn tại của Lăng Tiêu, cho nên chỉ có hắn mới đưa lại cho cậu cảm giác an toàn không ai thay thế được. Nhưng thật ra, từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lăng Tiêu trong phó bản 《 Nô lệ hoa) cho đến lúc xác định quan hệ cũng chỉ mới hai tháng mà thôi.

Suy cho cùng tình yêu cũng chỉ quan trọng đối tượng là ai mà thôi.

Cậu biết hẳn Cổ Bà từng nghĩ tới nếu bọn họ có thể gặp nhau thời đi học thì tốt rồi.

Nhưng vậy thì sao chứ, dù khi đó cậu không gặp được Lăng Tiêu cũng chắc chắn sẽ không thích Cổ Bà. Dù sao đi nữa thì bọn họ cũng chỉ có thể là bạn mà thôi. Mà ở bất kì thời điểm nào gặp Lăng Tiêu, Ninh Túc vẫn sẽ không nhịn được ôm lấy hắn, thích hắn, yêu hắn.

Bọn họ tựa như là hai hòn đá du đãng trong vũ trụ, chỉ khi ở bên nhau họ mới tạo nên một tình yêu hoàn chỉnh và vĩnh hằng, họ chính là chốn về của nhau.

Cổ Bà xoay người, hắn hơi hơi cúi đầu, đeo mặt nạ lên, ngẩng đầu tiến lên phía trước.

“Ninh Túc, tôi thích cậu, không chỉ đơn giản là tình yêu, nếu ngày nào đó cậu không thích hắn nữa, hãy đến tìm tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu đến già.”

Hắn là một người đàn ông, bước chân rất lớn, tay áo màu trắng rộng tung bay, trên đó được thêu một con bướm màu lam.

Sạch sẽ, sinh động, theo từng bước chân của hắn, phấp phới bay trong gió.
Bình Luận (0)
Comment