Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 178 - C178

C178 C178C178

chương 178: Hầu hoàng

Editor: Tiểu Bách Hương Quả



Quý Minh Thụy đang chờ ở bên ngoài khu rừng bỗng truyền tin cho Ninh Tuc và Tô Vãng Sinh:

[Guild bọn tôi vừa nhận được tin tức, Người Nhộng Sư và Phương Kỳ đang ở đại sảnh trò chơi, có thể sắp vào phó bản. ]

Vu sư đang ở trên không trung còn chưa lấy lại tỉnh thần, bọn họ nhân cơ hội ra khỏi guild Vĩnh Minh.

Quý Minh Thụy ở ngoài bìa rừng, vừa thấy bọn họ đến liền nói: “Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không đuổi kịp bọn họ đâu.”

Guild Vĩnh Minh không giống các guild lớn khác, không thành lập ở sát đại sảnh trò chơi, nhưng cũng không cách quá xa, khi bốn người đến nơi vừa lúc thấy Người Nhộng Sư và Phương Kỳ vào một phó bản.

Bọn họ thấy đó chỉ là phó bản cấp hai thì đều bước theo vào không chút do dự.

[Hầu hoàng) số hiệu 2-0812 mở ra lần thứ 2021]

【 Hoan nghênh các vị đến hoàng cung Thiên Cực. Nơi này là một tòa hoàng cung to lớn và tráng lệ với hằng hà sa số kho báu và mỹ nhân, ở đây mọi người có thể hưởng thụ sinh hoạt xa hoa lãng phí nhất, miễn ngươi có thể sống sót.] 【Moinguoi chơi lựa chọn thân phận: Chủ nhân / đầy tớ ]

[ Nếu lựa chọn làm đầy tớ, hãy tiếp tục lựa chọn một chủ nhân cho mình. Chủ nhân không biết đầy tớ của mình là ai, nhiệm vụ của ngươi là âm thầm phò trợ chủ nhân thượng vị.]

【 Nếu lựa chọn làm chủ nhân, nhiệm vụ của ngươi là trở thành một phi tử đủ tư cách. ]

[ Thời gian phó bản: 30 ngày ( tương ứng 10 ngày ở căn cứ. ) ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Trong cung có quy củ riêng, hãy tuân thủ. ]

[ Chúc các người chơi có một trải nghiệm vui vẻ. ]

Ninh Túc nhìn một lúc, không thấy tên Lăng Tiêu ở cột chủ nhân liên lựa chọn thân phận chủ nhân, tiến vào phó bản.

Đây là một phó bản cổ đại, nhìn qua không thể phân biệt được đây là triều đại nào.

Hoàng cung nạm vàng nạm ngọc,đình đài lầu các điêu rồng khắc phượng, vừa trang nghiêm tráng lệ lại vừa nặng nề, áp lực.

Cung nữ thái giám khoác trên mình từng lớp y phục thật dày, tròng mắt đen đặc, trên đôi môi do tươi nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Một tiểu thái giám đi bộ đến gần Ninh Túc “Tiểu chủ đợi lâu rồi, thỉnh cùng nô tài đi đến chỗ ở.”

Ninh Túc vốn định nói mình đang đợi người, lại nhớ đến việc hệ thống nhắc nhở phải tuân thủ quy tắc của hoàng cung, liền thành thật đi theo tiểu thái giám. Cậu chưa dám triệu hồi Quỷ Sinh cùng Mạn Mạn, dù sao nhiệm vụ của phó bản là trở thành một phi tử đủ tư cách.

Xin hồi có phi tử nào mang theo hai đứa con sao?

Tiểu thái giám dẫn cậu đến một cái sân viện rất lớn, nơi này có rất nhiều phòng, có mấy cửa đã mở ra.

Ninh Túc đoán đây là chỗ ở cho các tú nữ.

Đây chỉ là một phó bản cấp hai đã mở ra nhiều lần, Người Nhộng Sư và Phương Kỳ vào phó bản này chỉ có một lý do.

Đây chính là phó bản mà Người Nhộng Sư và em gái Vi Vi đã vào trước đây. DOC FULL. VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í

Cậu đã từng nghe qua phó bản này, trong hoàng cung có một quỷ hoàng đế, người chơi đều là người được triệu tiến cung sung vào hậu cung của hắn.

Chắc cái sân này là khởi điểm của mọi người.

Sau khi tiểu thái giám đưa cậu đến một gian phòng, nói với cậu: “Tiểu chủ cứ nghỉ ngơi thật tốt, chờ buổi tối Thánh Thượng sẽ triệu kiến mọi người.”

Tiểu thái giám đi rồi, Ninh Túc liền đi ra cửa, Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy khoác trường bào giống nhau cùng nhau bước đến.

Ở trong phó bản này, người chơi nam mặc y phục màu lam trong khi người chơi nữ thì mặc y phục màu đào.

Quần áo giống nhau ở trên người khác nhau lại đem lại những cảm giác bất đồng. Tô Vãng Sinh mặc trông rất tiên phong đạo cốt, như là quốc sư.

Đại tổng tài Quý Minh Thụy mặc lại khiến cho Ninh Túc rất muốn gọi một tiếng: “Đại hiệp!”

Quý Minh Thụy: “......”

Không bao lâu sau, Ninh Túc nhìn thấy Lăng Tiêu đi về hướng này dưới sự chỉ dẫn của một tiểu thái giám.

Từ trước đến nay Ninh Túc nhìn thấy Lăng Tiêu không phai đen thì là đỏ, đều là nhan sắc khá diễm lệ và tỉnh xảo, đây lần đầu tiên cậu thấy Lăng Tiêu thanh nhã nhẹ nhàng như vậy.

Trên người hắn thiếu đi mấy loại đồ vật thâm thâm trầm trầm, trong một khoảnh khắc cậu như thấy được Lăng Tiêu 19 tuổi ở thế giới é Tự Độ).

Khi đó hắn còn chưa mang thứ trọng trách như vậy, đôi khi lãnh đạm nhưng đôi khi sẽ lộ ra một chút khí phách niên thiếu.

Ninh Túc nhìn hắn, nở nụ cười.

Cậu cười chạy đến bên cạnh Lăng Tiêu, lôi kéo tay hắn nói: “Sao anh lại không chọn làm chủ nhân?”

Ánh mắt Lăng Tiêu dừng trên người cậu, đánh giá một chút, mới nói: “ Em làm tín đồ của anh một lần, anh làm đầy tớ cho em một lần.”

Ninh Túc lắc đầu: “Không chỉ làm tín đồ một lần, mà là một đời.”

Nói xong, mắt cậu trông mong mà nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “......” Lăng Tiêu: “ Vậy anh sẽ làm Thần Hoa của em cả đời.”

Ninh Túc: “......?”

Ủa bộ không phải là làm đầy tớ cả đời hả? Sao người này lại không đi theo kịch bản vậy chứ?

Lăng Tiêu là người áp chót vào phó bản, người cuối cùng lại là vu sư còn đang hoảng hốt.

Những người chơi khác nhìn tổ hợp toàn đại lão này đều trợn tròn mắt. Đây không phải chỉ là một phó bản cấp hai đã mở nhiều lần rồi sao?! Bởi vì là phó bản cấp thấp đã mở nhiều lần, nơi này còn có hai newbie, bọn họ không nghĩ ra phó bản này còn có ý nghĩa gì với mấy người chơi cấp cao như vậy nữa.

Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy đi đến bên cạnh hai người.

Tô Vãng Sinh hỏi Ninh Túc: “ Chắc guild Ngân Hoa có bản đồ của phó bản này chứ?”

“Đương nhiên rồi” Ninh Túc nói: “Nhưng mà tôi chưa xem đâu á.”

Tô Vang Sinh: “......”

Có người rõ ràng có bản đồ phó bản nhưng không thèm mở ra. Tức chết người.

Ninh Túc vừa mở miệng định nói gì đó, Quý Minh Thụy đã nói trước: “Ba tháng trước tôi đã xem ở bản đồ này ở guild Hồng Vũ rồi.” Rất nhiều người chỉ muốn bản đồ phó bản để nghiên cứu trước, tăng tỉ lệ sống sót trong trò chơi.

Guild Hồng Vũ thì khác, người của bọn họ giỏi về phân tích phó bản, dù có định vào phó bản đó hay không thì đều phải học tập nghiên cứu.

Bọn họ đều nhìn về phía Quý Minh Thụy, nghe hắn giẳng giải phó bản này.

Quý Minh Thụy nói: “Đây là một phó bản cấp hai, tổng cộng có 24 người chơi tạo thành 12 đôi chủ tớ.”

“Khi vừa vào phó bản, chúng ta đều là người tiến cung đợi gặp quỷ hoàng đế. Trong hậu cung này, chúng ta có thể kéo bè kéo cánh, cũng chính là tổ đội gồm một chủ một tớ.”

“Đây vốn là một loại quan hệ hợp tác, nói là chủ tớ bởi vì đầy tớ ở vào một loại trạng thái nhìn rất không công bằng, chủ nhân vi phạm quy tắc thì trừng phạt sẽ áp dụng lên người đầy tớ.”

Ninh Túc gật đầu, cái này giống với những gì cậu từng nghe.

Lúc đó Vi Vi là đầy tớ của Người Nhộng Sư, đã hứng chịu rất nhiều hình phạt.

Tô Vãng Sinh: “Nghe qua có vẻ không công bằng với đầy tớ.”

Quý Minh Thụy lắc đầu, “ Thế nhưng đến giai đoạn sau này, đầy tớ sẽ có một cơ hội đổi chủ nhân, miễn là chủ nhân của đầy tớ đó đã chết. Phải biết rằng chủ tớ hưởng một chung thành quả, nếu sau này đầy tớ đổi được một chủ nhân có cơ hội thắng lớn là đang nằm yên chờ thắng.” Ninh Túc ngẫm nghĩ, phó bản này mở ra lần đầu chắc rất xuất sắc. Đầu tiên, các chủ nhân không biết đầy tớ của mình là ai, nhóm đầy tớ có thể nhân cơ hội ra tay trước. Nhưng chủ nhân lại có thể khiêu chiến quy tắc, thử hình phạt lên người đầy tớ.

Việc đầy tớ có thể đổi chủ nhân cũng rất thú vị. Nếu chủ nhân đối xử không tốt với đầy tớ, hoặc là không có năng lực, đầy tớ có thể đổi chủ nhân.Thế nhưng muốn đổi chủ nhân cũng cần có điều kiện, đó là vị chủ nhân kia không có đầy tớ.

Không có đầy tớ nghĩa là sao? Đã chết là được.

Thiết lập như vậy biến một phó bản vốn rất khó khăn trở nên đơn giản hơn nhiều.

Quả nhiên, Quý Minh Thụy nói: “ Nhiệm vụ của phó bản là trở thành một phi tử đủ tư cách, thật ra chỉ cần không vi phạm quá nhiều quy tắc, sống sót đến cuối phó bản là có thể hoàn thành nhiệm vụ."

“Thật ra khi phó bản mở lần đầu không phải như vậy, khi đó mọi chủ nhân đầu muốn bước lên hậu vị, bởi vì có thể lấy được vũ khí kỹ năng. Sau này phó ban mở ra nhiều lần rồi, mọi người chỉ còn muốn sống sót nên phó bản trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Quý Minh Thụy hạ giọng: “ Lúc phó bản lần đầu mở ra, Hoàng Hậu chính là Người Nhộng Sư, cô ta đã lấy được vũ khí người nhộng ở đây.” Tô Vãng Sinh kinh ngạc mà nói: “ Chỉ số thông minh của cô ta như vậy mà có thể trở thành hoàng hậu sao? Chẳng lẽ cô ta giết hết người chơi khác?”

Ninh Túc: “......”

Quý Minh Thụy: “Không, khi đó cô ta chỉ là một newbie, nhưng lại có đầy tớ rất lợi hại, có điều đầy tớ đó cuối cùng đã chết.” Theo nhắc nhở của hệ thống, đơn giản mà nói là muốn để người chơi tự mình mày mò các quy tắc trong cung.

Quý Minh Thụy: "Quy tắc của hoàng cung, mọi người hẳn cũng đoán được phần nào, quy tắc đầu tiên cũng là quan trọng nhất, hoàng đế là trời, hắn có thể thay đổi quy tắc, hắn chính là Quỷ Chủ của phó bản.”

Tô Vãng Sinh: “Chúng ta có cần phải thị tẩm không vậy? Liệu không gặp hoàng đế có thể trở thành phi tử không?”

Ninh Túc: “Tiểu đạo sĩ, cậu phải vì Chúc Song Song bảo vệ cho trinh tiết cho bản thân đó a~.”

Tô Vãng Sinh: “......”

Quý Minh Thụy: “Không cần phải thị tẩm, nhưng nếu không gặp được quỷ hoàng đế, cậu nói xem?”

Tô Vãng Sinh nản lòng: “Tôi biết rồi.”

Quý Minh Thụy: “ Thứ hai, là tuân thủ tôn ti hậu cung, không thể vô lễ và chống đối người chơi có thân phận cao hơn bản thân.”

“Thứ ba, ban đêm đừng để quỷ cung nữ luôn muốn thượng vị bắt được, nếu không chúng sẽ dùng tấm da của mọi người thay thế thân phận mọi người.”

Tô Vãng Sinh: “Từ từ, còn có quỷ cung nữ ư?” Quý Minh Thụy: “Ngoại trừ người chơi, cả hoàng cung không còn bất cứ người sống nào khác.”

Tô Vãng Sinh: “......”

Quý Minh Thụy giảng giải hết quy tắc cho tất cả người chơi một lần. Nghe xong, Ninh Túc có cảm giác đơn giản đến mức nhàm chán.

Thế nhưng, bọn họ đến đây không phải để qua cửa, mà để tìm Phương Kỳ.

Sau khi hiểu rõ phó bản, bọn họ bắt đầu tìm Phương Kỳ.

Trong sân viện có mấy người chơi nhưng không thấy Phương Kỳ và Người Nhộng Sư, Tô Vãng Sinh đi gõ từng cửa, cuối cùng tìm được bọn họ trong căn phòng cuối dãy hành lang.

Người Nhộng Sư vừa thấy đến Ninh Túc liền cười: “Ninh Túc, ngươi đang muốn di chết sao? Ta còn chưa báo thù cho mấy người nhộng bị ngươi đánh chết đây.”

Ninh Túc: “Tỉnh tỉnh, ngươi đánh không lại ta!”

Có một newbie nhỏ giọng hỏi một oldbie bên cạnh: “Người Nhộng Sư không phải người chơi top 10 trong căn cứ sao? Sao cậu ta dám nói như vậy?”

“Bởi vì cậu ta là ma quỷ á.” Tô Vang Sinh tum Phương Kỳ ra ngoài.

Người Nhộng Sư đang muốn đuổi theo thì vu sư vẫn đang có chút hoảng hốt vu sư lại gần cô ta: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tô Vãng Sinh túm Phương Kỳ vào phòng mình, Ninh Túc theo sau bọn họ.

Cửa vừa đóng, Tô Vãng Sinh vội hỏi Phương Kỳ: “Cậu và cô ta vào phó bản này làm gì? Không phải cậu muốn trở thành người nhộng của cô ta chứ ?!”

Phương Kỳ mím chặt miệng không nói lời nào.

Cậu ăn mặc quần áo thanh khiết, trên mặt vốn có một vết sẹo đã được chữa trị trong phó bản ở Nô lệ hoa} , hiện tại trên mặt sạch sẽ, là dáng vẻ của một thiếu niên, không hề giống với người nhộng Phương Kỳ trong phó bản ý Chủng quỷ ) .

Thế nhưng trong mắt cậu hiện tai không hề có chút ánh sáng nào.

Quý Minh Thụy hỏi cậu ta: “Người Nhộng Sư ép cậu sao?”

Phương Kỳ rốt cuộc mở miệng: “Không phải cô ta ép tôi.”

Ninh Túc cũng cảm thấy vậy.

Nhìn tần suất ra vào phó bản của Phương Kỳ thì có thể thấy dù bề ngoài trông hắn rất mềm yếu thực chất cứng đầu hơn bất kỳ ai.

Nếu bị Người Nhộng Sư ép buộc thì cậu ta sẽ không dễ khuất phục như vậy, chưa kể cậu còn có thứ khắc chế được ả ta. Ở trong [ Giả quỷ ], khi biết Phương Kỳ muốn vào guild Vĩnh Minh, Ninh Túc đã đưa đầu em gái Người Nhộng Sư đồng thời kể cho cậu ta về việc chị em ả.

Tô Vãng Sinh nhíu mày: “Vậy cậu đang làm cái quái gì vậy?! Hoặc là đang muốn làm gì?”

Quý Minh Thụy cũng vô cùng nghiêm túc: “Cậu có biết sống sót trong trò chơi khó khăn như thế nào không? Tổn thương thân thể là việc không thể tha thứ nhất!!!”

Phương Kỳ cúi đầu thật lâu, nói: “Tôi biết thân thể tóc da đến từ cha mẹ, nhưng mà bọn họ đều không quan tâm đến tôi, chỉ có cậu ấy, cậu ấy mới là người quan trọng nhất của tôi."

“Tôi còn có thể làm gì, tôi cũng muốn giết Người Nhộng Sư, nhưng trước khi giết được cô ta thì cô ta đã giết A Khê rồi!"

Cậu ta thống khổ mà nói: “Cho nên, tôi không những không thể giết cô ta mà còn phải liều mạng bảo vệ cô ta.”

“Mà A Khê, cậu ấy căn bản không hề để ý tới tôi, cậu ấy không để ý tới tôi......”

Cậu dùng sức vò vò đầu “Cậu ấy vẫn không chịu tha thứ cho tôi, cậu ấy hận tôi, rốt cuộc tôi phải làm gì thì cậu ấy mới chịu để ý đến tôi chứ?" Bốn người đều cảm nhận được sự thống khổ của cậu, ngay cả Quý Minh Thụy cũng không đành lòng nói cái gì nữa.

Bọn họ đều biết Phương Kỳ nhát gan thế nào, vậy mà cậu lại không ngừng nghỉ ra vào phó bản chỉ vì Lâm Trung Khê. Ninh Túc: “Cậu có nghĩ tới việc cậu ấy không để ý tới cậu là muốn để cậu tránh xa Người Nhộng Sư?”

Phương Kỳ sửng sốt một chút: “ Nhưng mà, cậu ấy hận tôi, cũng không muốn tha thứ cho tôi.”

Ninh Túc: “Với cậu ấy mà nói, cậu là đôi mắt, là ánh sáng, cũng là người vô cùng quan trọng, dù cậu ấy không định tha thứ cho cậu cũng vẫn hy vọng đôi mắt của mình sống trong thế giới tự do tràn ngập ánh sáng.” Phương Kỳ ngơ ngẩn nhìn Ninh Túc, lại nhíu nhíu mi, vừa định nói gì thì đã bị Lăng Tiêu cắt ngang:

“Đừng làm việc ngu xuẩn. Tôi có thể giúp các cậu.”

Không chỉ Phương Kỳ, Tô Vãng Sinh mà ngay cả Quý Minh Thụy cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Bọn họ đều cảm thấy đây đã là đường cùng, không biết phải giải quyết như thế nào, vậy mà Lăng Tiêu lại nói có thể giúp ư?

Phương Kỳ: “Thật, thật sao?”

Ninh Túc gật đầu, “ Miễn là Lâm Trung Khê muốn.”

Ở trong phó bản é Giả quỷ 》 ,khi vừa biết chuyện này, Lăng Tiêu cũng ở đó.

Lúc đó Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nói khá phiền.

Vào thời điểm đó, Lăng Tiêu còn chưa hợp thể, khi hợp thể rồi thì giải quyết dễ dàng hơn nhiều, nhưng quan trọng vẫn là quyết tâm và chấp niệm của Lâm Trung Khê. Ninh Tuc đã thấy thời điểm hắn thành công, cảm thấy chắc chắn có thể. Ninh Tuc hỏi Phương Kỳ: “Cậu có đem theo đầu người trước đây tôi đưa cho cậu không?”

Phương Kỳ gật gật đầu: “Có đem theo, hệ thống suýt chút trừ hết điểm của tôi rồi.”

Ninh Túc: “......”

"Vậy càng đơn giản.”

Trong mắt Phương Kỳ hiện ra ánh sáng sáng ngời, kích động nhìn về phía Lăng Tiêu, “Nếu có thể, cái gì tôi cũng làm được! Cảm tạ anh!” Lăng Tiêu: “Không cần cảm ơn, cậu là bạn của Ninh Túc.”

Phương Kỳ: “Hả?”

Tô Vãng Sinh nói với hắn: “Lăng Tiêu là bạn trai của Ninh Túc.”

Phương Kỳ: “Hả, hã???”

Ninh Túc: “......”

Tóm lại, tạm thời đã áp chế được ý niệm kia của Phương Kỳ.

Phương Kỳ lại bị Tô Vãng Sinh cùng Quý Minh Thụy kéo di giáo huấn một trận.

Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu:“Ở Chủng quỷ) , sao anh lại muốn giúp bọn họ vậy?” Lăng Tiêu: “Anh chỉ muốn giúp Sư Thiên Xu ngăn cản Người Nhộng Sư, giúp hắn là do tiện tay thôi.”

Khi đó Sư Thiên Xu chuẩn bị sinh, Người Nhộng Sư muốn nhân cơ hội công kích cô, Lăng Tiêu chỉ muốn giúp cô ngăn cản một chút.

Hắn nhớ đến việc Ninh Túc vớt người nhộng Phương Kỳ ra từ trong nước,lại nghĩ đến việc ở trong phó bản [ Giả quỷ ], Ninh Túc nhìn thấy kết cục của Phương Kỳ và Lâm Trung Khê thì vô cùng trầm mặc.

Lúc ấy hắn làm vậy là việc vô cùng nguy hiểm. Đáng lẽ ra hắn phải hết sức che giấu bản thân, không dám tiết lộ năng lượng của mình.

Nhưng hắn vẫn làm.

Ninh Túc nói với hắn: “Anh biết không, vì nhìn thấy Phương Kỳ tìm kiếm Lâm Trung Khê, lại vì cơ duyên trong phó bản € Nô lệ hoa ) , em mới bắt đầu muốn tìm kiếm anh, mới đi đến tận cùng của hồ, tìm được trái tim của anh.”

Lăng Tiêu nói: “Vậy giúp bọn họ là đang tạ lễ làm mai rồi.”

Ninh Túc: “......”

Ninh Túc nhìn về phía Phương Kỳ bên ngoài, nói: “ Chuyện của bọn họ, người ngoài không tiện đánh giá, cũng không hiểu rõ, chỉ là trong nháy mắt, em nghĩ đến hình ảnh bọn họ khi còn nhỏ, một đứa trẻ cô đơn và một đứa trẻ mù nắm tay nhau cùng nhau đi dưới ánh sáng, hẳn là rất đẹp đẽ.

Lăng Tiêu: “Ừm.”

Hắn biết, nhóc zombie có một trái tim mềm mại và năng lực đồng cảm mạnh mẽ, dù chỉ là với một NPC trong phó bản. Cậu cắn nuốt những thứ hắc ám, thân thể tràn đầy năng lượng đen tối lại có thể mang trong mình tâm hồn trong sáng ít ai có được như vậy. Lăng Tiêu nói: “Nếu vu sư cũng theo vào, không bằng giải quyết hắn luôn.”

Ninh Túc nghĩ một chút đã hiểu ý Lăng Tiêu “Cứ vậy đi!”

Hắn nói muốn xử vu sư, không chỉ là để giúp Phương Kỳ mà còn để chuẩn bị bắt đầu đại sự.

Vu sư là quân sư guild Vĩnh Minh là điều mà ai cũng biết. Hắn âm hiểm thâm độc lại khó khống chế.

Bọn họ muốn phá trò chơi thì phải nhân lúc hệ thống chưa kịp đề phòng mà ra tay. Nếu hệ thống có phòng bị chuyện này sẽ không dễ như vậy nữa.

Mà trong chuyện này Sư Thiên Xu và guild Ngân Hoa tất nhiên là chủ lực, sợ rằng đến lúc đó guild Vĩnh Minh luôn đối địch sẽ ngáng chân. Đối với những thành viên điên cuồng của Vĩnh Minh, trò chơi là thiên đường để phạm tội, bọn họ chắc chắn sẽ không muốn rời đi. Giải quyết quân sư của bọn họ trước thì dù bọn họ có muốn làm gi cũng không dễ. Lăng Tiêu: “Tìm cơ hội diệt trừ tai họa ngầm trước.”

Ninh Túc: “Được, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.”

Khi trời sắp tối, một tiểu thái giám tới thông báo cho bọn họ chuẩn bị tắm gội thay quần áo, một canh giờ sau đi gặp quỷ hoàng đế.

“Lần đầu tiên diện kiến Hoàng Thượng vô cùng quan trọng, các tiểu chủ nhất định phải chuẩn bị thật tốt, để lại ấn tượng tốt cho Hoàng Thượng.”

Hoàng cung này thật sự vô cùng xa hoa tráng lệ, dù chỉ là phòng ở của “Tú nữ” cũng đã rất hoa lệ, mỗi phòng đều có hồ nước nóng bao quanh bởi ngọc thạch.

Vài tiểu cung nữ đem theo lẵng hoa chứa đầy cánh hoa, muốn tắm rửa cho cậu.

Chắc chắn Ninh Túc sẽ từ chối.

Cậu ngâm mình trong suối nước nóng tràn ngập cánh hoa, thoải mái thở dài: “Phó bản này có hơi nhàm chán, nhưng mà ở đây hưởng thụ cuộc sống hoàng gia cũng không tồi.”

Lăng Tiêu ở bên cạnh trầm thấp “Ừm” một tiếng.

Ninh Túc xuyên qua làn hơi nước, nhìn về phía thân ảnh đang đứng sau tấm lụa mỏng.

Lăng Tiêu đưa lưng về phía cậu, gần như không khác gì với khi mười chín tuổi, dáng người thon chắc đĩnh bạt, phần eo rất nhỏ, nhìn qua có vẻ đơn bạc.

Nhưng Ninh Túc đã từng sờ, biết không phải như vậy.

Ninh Tuc trộm nuốt một ngụm nước miếng, nói với Lăng Tiêu: “Thần Hoa đại nhân, giờ anh là đầy tớ của em, phải giúp em trở thành phi tử của hoàng đế, phải khiến bạn trai trở thành vợ người khác có cảm giác gì?

Cậu thấy động tác của Lăng Tiêu khựng lại. Ninh Tuc lặng lẽ bước ra khỏi suối nước nóng, đi đến bên cạnh tấm lụa trắng sau lưng Lăng Tiêu.

Cậu vươn một ngón tay ngoéo thắt lưng hắn.

Ngón tay kia mới vừa ngâm trong suối nước nóng, ướt dầm dề, dính sát vào trên quần áo, còn toa ra nhiệt độ nóng bỏng.

Ninh Túc: “Anh có phải nên chứng minh cho Quỷ Chủ hoàng đế em là MẸ hắn?”

Lăng Tiêu không xoay người, chỉ là dùng bàn tay khô ráo của mình nắm chặt ngón tay ướt sũng của cậu “Chuyện em nói trong căn nhà hai tầng ở Thôn Minh Tiền, còn nhớ không?"

Ninh Túc: “Sao em có thể quên được, em đã nói sẽ giúp anh mà.”

Chỉ là sau đó vẫn luôn không có cơ hội.

Ninh Túc rất vui lòng trả nợ, nhưng mà: “Hoàn cảnh tốt như vậy mà chỉ để em giúp anh sao?”

Suối nước nóng sủi lên từng đợt bọt nước, cánh hoa trôi dập dânh theo nước.

Rất nhanh từ dưới đáy đáy trào ra vô số đoá hoa bốn cánh đỏ rực diễm lệ, trôi đến một góc.

Bàn tay ướt át tái nhợt nắm chặt lấy dây leo Lăng Tiêu, mu bàn tay nổi lên từng đường mạch máu màu đen, nghiên nát những cánh hoa màu máu

Trời đã tối rồi. Bên ngoài căn phòng lon von mấy con quỷ cung nữ, dáo dác tìm kiếm người để thay thế.

Bọn họ dường như nghe được âm thanh tựa như tiếng khóc, trong bóng đêm sôi nổi nhìn về phía một căn phòng nào đó.

Trong phòng, nước ôn tuyền đánh vào bờ ngọc phát ra từng đợt âm thanh.

Nước suối mang theo những cánh hoa trôi dập dềnh đong đưa. Trên mặt nước tràn đầy những đoá hoa huyết sắc bốn cánh, dây leo từ trong bể tắm không ngừng sinh trưởng.

Quỷ hoàng đế vốn đang lười nhác nằm trên long ở bỗng giật mình ngồi thẳng dậy.
Bình Luận (0)
Comment