Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 179 - C 179

C 179 C 179C 179

chương 179: Hầu hoàng

Editor: Tiểu Bách Hương Quả

*

Tất cả người chơi đều ngồi tại chỗ chờ quỷ hoàng đế.

Tô Vãng Sinh vốn đang rất lo lắng, vừa nhìn thấy Ninh Túc, lực chú ý đều đặt ở trên người cậu.

Hắn cảm thấy Ninh Túc hơi kỳ lạ.

Ánh mắt của cậu gần như không có tiêu cự, trên cổ còn có chút đỏ ửng, như là ngâm nước nóng quá lâu.

Tô Vãng Sinh hỏi cậu: “Cậu sao vậy?”

Ninh Tuc gần như không phản ứng với lời nói của hắn.

Tô Vãng Sinh vỗ vai của cậu, cậu dường như có chút run rẩy.

Tô Vãng Sinh cảm thấy rất kỳ lạ, còn có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ? Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác?” Ninh Túc nghĩ nghĩ, “Quá sung sướng.”

Tô Vang Sinh: “?”

Khi Ninh Túc nói những lời này, Lăng Tiêu nhìn qua, ánh mắt kia khiến da đầu cậu tê dại. Cậu không quay đầu lại, chỉ là xoa xoa bụng. Cậu cảm nhận được tầm mắt của Lăng Tiêu dừng ở nơi đó, tay cậu như nặng ngàn cân.

Tô Vãng Sinh không hiểu gì.

Hắn nhìn về phía Quý Minh Thụy, Quý Minh Thụy cầm ly nước nhấp một cái, dường như không hề thấy kỳ lạ.

Hắn như thể là đứa ngốc duy nhất trên thế giới vậy.

Tô Vãng Sinh tự mình đổi đề tài: “Không biết quỷ hoàng đế có khủng bố hay không nhỉ”

Quý Minh Thụy: “Hẳn là sẽ không, quan trọng là hắn thích phi tử như thế nào thôi.”

Hai người thảo luận trong chốc lát, thấy Ninh Túc không nói lời nào, hỏi cậu: "Sao cậu không nói gì vậy?”

Ninh Túc: "Vì không có chung đề tài ó.”

6592

Ninh Túc: “Các cậu muốn trở thành Hoàng Hậu, còn tôi đến đây để làm Thái Hậu.”

..?

Thằng nhóc này đang mắng người phải không vậy???

Hai người yên lặng quay đầu, tiếp tục thảo luận về việc hoàng đế và phi tử.

Vài phút sau, trong đại điện bỗng nhiên an tĩnh. Không biết từ lúc nào, trên longydo sậm xuất hiện một bóng người. Quỷ hoàng đế khoác lên mình bộ long bào vàng rực lẫn với vạt áo đen thẫm, trên mũ miện đính một loạt chuỗi ngọc và rèm châu che khuất nửa mặt, loáng thoáng thấy được khuôn mặt xám trắng và môi là màu tím đen.

Hắn xuất hiện vô thanh vô tức, một loạt rèm châu không hề có một chút đong đưa nào.

24 người chơi vẫn không hề nhúc nhích, an tĩnh mà nhìn hắn.

Nhưng mãi mà hắn vẫn không hề động đậy.

Những người chơi khác không dám nhìn kỹ hắn, chỉ có Ninh Túc chú ý tới việc hắn cũng giống với mấy người chơi, thân thể có chút cứng đờ, tầm mắt như có như không dừng trên người Lăng Tiêu, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cậu.

Ninh Túc: “......”

Một lúc lâu sau, tổng quản bên cạnh nhắc nhở quỷ hoàng đế :“Hoàng Thượng, đây là nhóm tiểu chủ vừa tiến cung, ngài thấy thế nào?”

Quỷ hoàng đế: “Đều khá tốt.”

“Vậy ngài có muốn chọn một người thị tẩm không ạ?”

Quỷ hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, chỉ Ninh Túc.

Ninh Túc: “......” Lăng Tiêu giương mắt nhìn về phía hắn.

Hắn lại chỉ vào Lăng Tiêu. Viptruyenful l.ne t - Chỉ 1000 đồn g/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Chỉ xong hắn lập tức biến mất.

Tô Vãng Sinh khiếp sợ nhìn về phía Quý Minh Thụy, “Không phải anh nói không cần thị tẩm sao? Sao một lần còn đòi tận hai người thế này?” Quý Minh Thụy: “Không phải thị tấm thật, chỉ là bồi quỷ hoàng đế qua đêm, là cơ hội tốt để lấy được hảo cảm của Quỷ Chủ.”

Tô Vãng Sinh nhẹ nhàng thở ra: “Mong là tôi không có cơ hội này.” Người chơi khác thần sắc bất định nhìn Ninh Túc và Lăng Tiêu.

Hai người lại rất bình tĩnh.

Lúc gần đi, Ninh Túc nhìn thoáng qua Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy, nhắc bọn họ nên chú ý.

Hai người hiểu rõ ý Ninh Túc.

Lần này vào phó bản, mục đích của Người Nhộng Sư rất rõ ràng, ở đây người mà bọn chúng kiêng kị nhất chính là Ninh Túc, đêm nay Ninh Túc và Lăng Tiêu phải thị tẩm, tất nhiên không có thời gian làm gì khác, đây là cơ hội hành động tuyệt hảo cho bọn họ.

Người Nhộng Sư chọn phó bản này, một là vì nó có ý nghĩa đặc biệt với cô ta, hai là vì nơi này tiện hành động. Trong phó bản vốn đã không cấm người chơi hãm hại nhau, trong hậu cung thì lại càng không, các phi tử động tay động chân với nhau là chuyện bình thường.

Cơ hội hiếm có như vậy hẳn đêm nay bọn họ sẽ hành động.

Ninh Túc và Lăng Tiêu đi theo quỷ thái giám vào tẩm cung hoàng đế. Trong tẩm cung trồng đầy hoa Lăng Tiêu đỏ rực như máu, tại nơi vừa trang nghiêm vừa âm trầm như vậy vốn nên có chút sắc thái khủng bố. Nhưng mà, hiện tại "người" sợ hãi chỉ có duy nhất quỷ hoàng đế.

Sau khi hai người được dẫn đến, hắn đuổi hết cung nhân ra ngoài. Hắn gập người cúi đầu trước bọn họ, tự giác ôm chăn đi ra bên ngoài, ngủ dưới đất.

Ninh Túc: “......”

Cậu biết đối với mọi Quỷ Chủ, Lăng Tiêu là sự tồn tại giống như Phụ Thần nhưng chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng như vậy.

Phó bản đầu tiên cậu và Lăng Tiêu cùng nhau vào là £ Giả quỷ ) , ở đó không có Quỷ Chủ.

Phó bản thứ hai là é Hợp nhớ 》, nơi đó có Yêu Chủ là thụ yêu chuyên "ăn" trí nhớ của Lăng Tiêu.

Phó bản thứ ba é Chủng quỷ ) , Lăng Tiêu lại luôn cố gắng che giấu sự tồn tại của bản thân.

Nói như vậy, đây là phó bản đầu tiên bọn họ thực sự cùng đối mặt với Quỷ Chủ, Ninh Túc không ngờ sẽ như vậy Ninh Tuc đến trước mặt quỷ hoàng đế, hỏi: “Ngươi có để ý phi tử của mình có hai đứa nhỏ không?”

Quỷ hoàng đế: “......”

Ninh Túc: “Xin lỗi nha, ta có hai đứa nhỏ.”

Quỷ hoàng đế: “...... Không dám để ý.”

Ninh Túc: “......”

Lúc này Ninh Túc mới đưa ra đứa trẻ ra, ba Quỷ Chủ nhìn nhau một lúc. Quỷ hoàng đế: “Đệ đệ, muội muội.”

Quỷ Sinh: “Ca ca?”

Quỷ hoàng đế: “Nói gì vậy chứ, các ngươi là đích tử đích nữ, ta là Quỷ Chủ danh không chính ngôn không thuận.”

Ninh Túc: “......”

Một hoàng đế như ngươi lại đang nói gì thế này?

Quỷ hoàng đế nói xong, còn lặng lẽ liếc nhìn Lăng Tiêu cùng Ninh Túc một cái.

Ninh Túc: “......”

Chẳng lẽ ngươi còn muốn bọn ta cho ngươi một danh phận sao? Trước giờ Ninh Tuc chưa từng thấy việc thú vị như vậy, tò mò ngồi ở bên cạnh hắn, hỏi: “Ta có thể ăn khuya một bữa Mãn Hán toàn tịch không?”

Ninh Túc và hai đứa trẻ hạnh phúc mà ăn xong bữa khuya phong phú nhất từ trước đến nay.

Sau khi gặm xong một cái đùi gà, cậu nhìn quỷ hoàng đế ngồi trên ghế dựa, thấy hắn luôn trộm ngắm Lăng Tiêu, vừa có chút sợ vừa có chút đáng thương.

“Ngươi biến thành Quỷ Chủ như thế nào?” Ninh Túc hỏi.

Cuối cùng quỷ hoàng đế cũng có lý do chính đáng nhìn về phía Lăng Tiêu, “Lúc ấy ta bị Thái Hậu và Quý phi liên thủ hại chết, gặp được, gặp được......”

Quỷ Sinh: “Ba ba!”

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Quỷ Sinh xoa xoa cái miệng nhỏ bóng nhẫy, vui vẻ mà nói: “Là ba ba nha.”

Lăng Tiêu cười nhẹ một tiếng: "Con trai ngốc.”

Quỷ hoàng đế chua chua nói thầm một tiếng, Quỷ Sinh dám gọi chứ hắn không dám.

Ninh Túc lại hỏi hắn: “Đối với Quỷ Chủ mà nói, ai là người quan trọng nhất?”

Mạn Mạn: “Là ba ba.” Quỷ hoàng đế nhân cơ hội gật đầu.

Ninh Túc hỏi: “Còn hệ thống thì sao?”

Trên mặt Quỷ hoàng đế có vẻ không để ý, thậm chí có biểu cảm không thể hiểu được.

Ninh Túc đã hiểu.

Thành tích của người chơi là dựa theo đánh giá của hệ thống và NPC trung tâm, tức là Quỷ Chủ hay Yêu Chủ. Có thể thấy hệ thống và Quỷ Chủ là quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi.

Thậm chí có khi Quỷ Chủ còn có quyền hạn cao hơn cả hệ thống, bởi vì Quỷ Chủ có thể đưa cho người chơi vũ khí kỹ năng.

Bọn họ không thuộc quản lí của hệ thống mà chỉ nghe lời người đã cho bọn chúng một sinh mạng mới, Lăng Tiêu.

Trách không được lúc đó Lăng Tiêu hắc ám nói, muốn đám Quỷ Chủ nổi dậy phản kháng hệ thống, chỉ cần hắn nói một tiếng là được.

Cậu dùng cơm nước xong, để lại Quỷ Sinh và Mạn Mạn cùng quỷ hoàng đế giao lưu kinh nghiệm làm Quỷ Chủ, cùng Lăng Tiêu ra ngoài làm chính sự.

Vừa ra khỏi cửa Lăng Tiêu đã ôm Ninh Túc vào trong ngực, hỏi cậu: “Không thoải mái sao?”

Ninh Túc: “Giờ anh mới hỏi có phải quá muộn rồi không?” Lăng Tiêu: “Vừa rồi là ai nói trên người mình có huyết mạch của rắn thần chín đầu, còn nói bản thân có thiên phú dị bẩm?”

Ninh Túc: “......”

Đầu Ninh Túc cọ cọ trên vai hắn, cười ôm lấy Lăng Tiêu: “Thần Hoa đại nhân, em rất thích việc này, sau này chúng ta có thể làm nhiều hơn.” Lăng Tiêu thích cậu thành thật như vậy, lại có chút không chịu được, hắng giọng nói: “Không cần đợi sau này, chúng ta giải quyết xong chuyện sớm một chút, đêm nay còn có thể làm vài lần.”

Ninh Túc: “......”

Không cần nhanh như vậy đâu, cảm giác bị dây hoa Lăng Tiêu quấn quanh trên người cậu còn chưa biến mất đâu đấy.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu lại kéo Lăng Tiêu đi ngày càng nhanh.

Như Ninh Tuc đã đoán trước, Ninh Tuc và Lăng Tiêu vừa bị đưa di thị tầm thì Người Nhộng Sư đã chuẩn bị hành động.

Cô ta nói với vu sư: “Thị tấm phải ở lại trong tẩm cung hoàng đế một đêm không được phép ra ngoài, trong phó bản này Hoàng đế là trời, nếu bọn họ dám tự tiện rời đi làm hắn không vui là trái với quy tắc.”

Vu sư: “Cuối cùng ngươi đang muốn làm gì?”

Người Nhộng Sư nói: “Ta muốn nhân cơ hội này biến Phương Kỳ thành người nhộng.”

Ả ta kích động mà nói: “Ngươi biết kỹ năng của Phương Kỳ là gì không? Là hoá đá! Hắn khác với kiểu tường đồng vách sắt của Trần Thiên, hắn kiên cố từ trong ra ngoài, không thể phá vỡ, nếu có thể trở thành người nhộng của ta thì còn sợ gì Ninh Túc nữa!”

Người Nhộng Sư bắt người chơi làm thành người nhộng cũng có ưu tiên. Người chơi trong căn cứ có kỹ năng vũ khí không nhiều lắm, rất được người khác hâm mộ.

Nhưng ả ta không thích những người như vậy, sau khi làm thành người nhộng những vũ khí đó đều vô dụng.

Ả ta càng thích những người có kỹ năng trên người, như là huyết mạch truyền thừa của Ninh Trường Phong, sức lực của Mạnh Giang hay là sự cứng rắn của Phương Kỳ.

Đương nhiên, người nhộng lý tưởng nhất trong lòng cô ta chính là Ninh Trường Phong, nhưng đánh không lại nên đành chịu.

Thế nên loại người như Phương Kỳ biến thành mục tiêu hàng đầu của ä. Vu sư xác nhận với ả ta lần nữa: “Ngươi có chắc là quy tắc hoàng cung không cấm giết người chứ?”

“Đương nhiên.” Người Nhộng Sư cười nói: “Ngươi từng nghe qua hoàng cung nào không có người chết chưa?”

Ả chỉ vào những cái lu trong viện, nói: “Ngươi có thấy mấy cái lu đó giống mấy cái trong viện ta không? Đó đều là Nhân Trư bị chém đứt tay chân.”

Trong hoàng cung xa hoa này, sân viện cho 24 người chơi tất nhiên không nhỏ. Ban đêm, núi giả dữ tợn, bóng cây lắc lư, không biết từ khi nào, mấy cái lu trong sân toát ra sự quỷ dị đáng sợ.

Vu sư nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Người Nhộng Sư.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy lúc nhìn về phía những cái lu kia, biểu cảm của Người Nhộng Sư vô cùng âm trầm và đáng sợ.

Người Nhộng Sư không biết đang nghĩ gì, cười nói: “Năm đó quỷ hoàng đế bị Thái Hậu và Quý phi làm thành nhân trư mà chết, hắn không ngại phi tử chết, đặc biệt là bị làm thành nhân trư mà chết.”

Vu sư: “Thật thú vị, bảo sao ngươi thường xuyên đến đây, đây thật sự là phó bản thích hợp nhất cho ngươi làm người nhộng”

Nhân Dũng Sư nói: “Phương Kỳ vốn có ý muốn trở thành người nhộng ta mới muốn đem hắn vào phó bản này, nếu hắn chủ động phối hợp thì còn đỡ, nếu không phối hợp thì......”

Nhân Dũng Sư cười một tiếng.

Vu sư: “Bọn Ninh Túc theo đến đây hẳn là để ngăn can chuyện này, khả năng cao Phương Kỳ sẽ không chủ động phối hợp, thừa dịp này tốc chiến tốc thắng đi.”

Người Nhộng Sư đồng ý với hắn, khuôn mặt lộ vẻ âm ngoan “Thật muốn giết cả Ninh Túc luôn, Cổ Bà vậy mà, vậy mà thích hắn!”

Một chân cô ta đá văng cửa, vũ khí người nhộng trong tay lượn vòng bay ra.

Trong phòng, Phương Kỳ vừa nhìn thấy nó, liền nhìn không rời mắt. Cậu nhìn chằm chằm Lâm Trung Khê từ đó bò ra. Nhân Dũng Sư cười nói: “Phương Kỳ, vì chuộc tội, có phải ngươi cũng nên biến thành người nhộng ở bên cạnh hắn không?”

Phương Kỳ lại bình tĩnh ngoài dự tính mà nói: “Ta sẽ không trở thành người nhộng.”

Người Nhộng Sư vừa định nói gì đó đã bị vu sư cắt ngang: “Đừng nhiều lời vô nghĩa, lãng phí thời gian, trực tiếp động thủ đi!”

Người Nhộng Sư: “Ngươi nghe lời thì sẽ không phải chịu khổ, ta có thể giữ lại tay chân cho ngươi, đừng mong Ninh Túc có thể giúp ngươi, giờ hắn hiện tại đang ở bên cạnh thị tẩm cho quỷ hoàng đế kia kìa.”

Vu sư nhíu nhíu mày.

Phương Kỳ trầm mặc, giống như có chút dao động, qua hồi lâu liền nói: “Nếu ta không nghe lời sẽ không giữ được tay chân sao?”

Người Nhộng Sư thấy thế tâm tình không tồi, đẩy vu sư sang một bên, nói với Phương Kỳ: “Đương nhiên rồi, người nhộng vốn là Nhân Trư, chắc ngươi biết Nhân Trư được tạo thành như thế nào chứ?”

Phương Kỳ nắm chặt tay, do dự hỏi: “Đau không?”

Nhân Dũng Sư: “Nếu ngươi nghe lời sẽ không đau, chỉ cần tắm một lần là được.”

Phương Kỳ lập tức nghĩ đến lúc ngâm nước thánh ở phó bản € Nô lệ hoa ) .

Vu sư: “Đừng nói chuyện với hắn nữa, hắn đang câu giờ!”

Người Nhộng Sư bực bội mà nói: “Giờ còn chưa đến nửa đêm về sáng, dù hắn kéo dài thời gian thì sao chứ, trời chưa sáng Ninh Túc cũng sẽ không đến được! Ngươi gấp cái gì!”

“Cách 一”

Ba người nghe được thanh âm lập tức về quay đầu nhìn về phía sau. Ban đêm việc nghe thấy âm thanh đều không có chuyện gì tốt, chưa kể bọn họ còn đang ở trong một hoàng cung khắp nơi đều là quỷ.

Bọn họ quay đầu, vậy mà thấy được Ninh Túc và Lăng Tiêu, trong mắt bọn họ thì đây không khác gì ma quỷ cả.

Nhân Dũng Sư kinh ngạc: “Sao các ngươi có thể đến đây?!”

Ninh Túc: “Ăn xong rồi nên đến, xin lỗi, ăn hơi no.”

Vu sư không để Lăng Tiêu để vào mắt, đang tự hỏi cơ hội thắng khi hắn và Người Nhộng Sư liên thủ đánh với Ninh Túc thì cô ta đã dùng vũ khí người nhộng quất về phía Ninh Túc.

Ninh Túc vươn tay đón lấy người nhộng.

“<.?

Ninh Tuc đưa vũ khí người nhộng cho Lăng Tiêu.

Người Nhộng Sư bật cười: “Ninh Túc, ngươi sẽ không cho rằng bắt được người nhộng thì ta sẽ không dùng được chứ?”

Vu sư không nói nhiều gì mà thừa dịp Người Nhộng Sư đang giằng co với Ninh Túc, nhắm mắt lại, trong miệng lam bẩm gì đó. Bỗng nhiên, sau lưng Ninh Túc xuất hiện một cây chổi bay về hướng cậu.

“AIAaal——”

Một tiếng kêu thẳm thiết thê lương xuyên thấu bóng đêm.

Người trong phòng khựng lại một chút.

Thừa dịp cơ hội này, cái chổi lại nhào về phía Ninh Túc.

“A a a! Tay của ta! ——”

Từ vị trí lúc nãy lại truyền đến một kêu thẳm thiết.

Mấy người quay đầu nhìn về phía bên ngoài.

Ninh Túc nhìn cái chổi màu xanh lục quỷ dị kia, dừng một chút lại quay đầu nhìn về phía vu sư, “Không hổ là vu sư, vũ khí này đúng là rất vu sư.”

Lúc ở guild Ngân Hoa cậu đã xem qua tư liệu về vu sư.

Bởi vì có cái chổi vu độc hắn mới bị người trong căn cứ coi là vu sư. Phương thức công kích của cái chổi này không hề bạo lực, thậm chí còn không cần chạm vào người, chỉ cần đảo qua, độc trên chổi đã đủ chí mạng rồi.

Vu sư nhíu chặt mi, không biết tại sao Ninh Túc không bị gì, cũng ý thức được có gì đó không đúng, nhưng lúc này quan trọng nhất là độc chết Ninh Túc.

Cái chổi bay trở về trong tay vu sư, quất mạnh về phía Ninh Túc. “Aaaaal——”

Tiếng kêu ngày càng thê lương.

Tất cả người chơi đầu bị tiếng kêu này đánh thức.

Âm thanh phát ra từ phòng một người chơi nam ở giữa sân.

Lúc Tô Vang Sinh và Quý Minh Thụy chạy tới, người chơi đó đã máu me nhầy nhụa nằm ở trên giường, đã mất đi hai chân và một bàn tay, bàn tay còn lại cũng đang dưới ánh mắt kinh hoảng của mọi người mà rơi xuống.

Hắn đau đến mức mặt đầy nước mắt, nước mũi, không còn chút sức lực nào, đang thở phì phò, nhẹ giọng nỉ non gì đó.

Các người chơi nhìn thấy cảnh này, vô cùng hoảng sợ.

Tô Vãng Sinh lại gần hắn, ghé sát miệng hắn, nghe thấy hắn không ngừng lẩm bẩm hai chữ.

“Vu sư.”

Quý Minh Thụy bỗng nhiên kéo người chơi kia: “Người anh em, việc này chỉ để cậu dễ chịu hơn một chút.”

Nói xong, hắn một kích đánh người đó hôn mê.

Người chơi khác cũng không cảm thấy kỳ lạ, cho rằng Quý Minh Thụy chỉ đang làm người kia bớt đau đớn, có người chơi lập tức đi lên băng bó cho hắn.

Quý Minh Thụy kéo Tô Vãng Sinh đi ra ngoài: “Hắn chọn vu sư làm chủ nhân, vu sư làm trái với quy tắc một lần thì hắn lại mất đi một bộ phận.”

Tô Vãng Sinh kinh ngạc: “Không phải bọn chúng có bản đồ sao? Vu sư thông minh như vậy, vi phạm quy định một lần đã khó, sao lại liên tục vi phạm quy định chứ?”

Quý Minh Thụy: “Tuy rằng rất khó hiểu, nhưng dù sao chúng ta cũng không thể cho hắn biết. Đầy tớ sẽ thay chủ nhân nhận trừng phạt, nhưng cũng chỉ giới hạn trong tứ chỉ, sau đó nếu chủ nhân tiếp tục vi phạm quy định, hình phạt sẽ áp dụng trên người bản thân.”

Tô Vãng Sinh: “......”

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi Quý Minh Thụy đánh ngất người kia.

Tô Vãng Sinh cảm thán: “Quý tổng, lợi hại ghê”

Quý Minh Thụy rất có phong phạm tổng tài mà phất phất tay.

Trừ người chơi đó còn có một người chơi cũng bị thương, hai người lập tức lấy lí do “vì tốt cho ngươi” mà đánh hắn hôn mê.

Tô Vãng Sinh thần thanh khí sảng: “ Nhưng mà rốt cuộc vu sư đang làm gì vậy?”

Bọn họ ngay lập tức sẽ biết.

Khi hai người chạy đến nơi thì liền nhìn thấy vu sư đang cầm chổi vu độc bỗng nhiên ngã xuống.

Mất đi một chân, hắn trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, đầu đập vào sàn nhà. Hắn phẫn nộ mà nhìn Ninh Túc: “Ngươi đã làm gì!”

Ninh Túc vô tội chớp chớp mắt, “Ta đã làm gì đâu, sao ngươi có thể trách ta được chứ?”

Vu sư vốn đang tự hỏi lúc này có nên thu tay lại không, giờ nhìn thấy bộ dáng trà xanh này của cậu, giận đến bốc khói, ném một cái phi đao về phía Ninh Túc.

Ninh Túc nhẹ nhàng né tránh phi đao, không sao cả, nhưng bàn tay vừa ném lại kia không hề có dấu hiệu mà rơi xuống.

Người khác nhìn chỉ thấy tay hắn bị đứt, hắn lại đau đến mức quỳ rạp xuống sàn, cả người phát run.

Ninh Túc như đang suy nghĩ gì đó.

Vu sư thở phì phò, rốt cuộc cũng thông suốt nhìn về phía Lăng Tiêu. Hắn hét lên với Người Nhộng Sư: “Ngươi còn thất thần làm gì! Nhất định là hắn động tay động chân! Hắn không phải là nhân tình của Ninh Túc!”

Người Nhộng Sư nhìn Lăng Tiêu đang xách vũ khí người nhộng, không biết vì sao mà đáy lòng lại sinh ra sự bất an mãnh liệt.

Tay phải cô ta động đậy một chút, vũ khí người nhộng phát ra âm thanh khép mở, một người nhộng từ bên trong bay ra.

Lăng Tiêu vẫn im lặng đứng tại chỗ, không hề động đây. Cô ta nắm chặt kham đao, khi đang muốn đánh về phía Lăng Tiêu, bỗng nhiên phát hiện phía sau có gì đó tấn công mình.

Kham đao vừa chuyển, cô ta bổ về phía phía sau.

Đó là một vật thể hình cầu cỡ quả bóng rổ, buộc một cái xích sắt, đầu kia nằm trong tay Phương Kỳ.

Nhìn về phía Phương Kỳ, cô ta một chút cũng không sợ, cười nhạo nói: “Phương Kỳ, ngươi còn dám tấn công ta?”

Ả ta nhìn về phía quả cầu vừa bị mình một đao chém nứt: “A” một tiếng, “Dùng cái này sao?”

Phương Kỳ trầm mặc không nói gì, nắm chặt xích sắt, dùng sức đến mu bàn tay nổi lên từng tầng gân xanh.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những người nhộng phía sau ả, dùng đôi mắt đen kịt nhìn ả.

Ngón tay vừa động, xích sắt buộc đầu người xoay tròn lên, tấn công Người Nhộng Sư từ mọi hướng.

Tốc độ Người Nhộng Sư rất nhanh, dù là công kích từ phía cô ta cũng có thể nhẹ nhàng chuẩn xác đánh trả.

Trong lúc này, vu sư tấn công người hắn cho là đầu sỏ gây tội, Lăng Tiêu.

Nhưng hắn vừa mới ra tay, một cái tay khác liền rơi xuống.

Khi hắn lại muốn công kích Lăng Tiêu lần nữa, cái mũi cũng rớt. Từng bộ phận trên người mình không hiểu sao lại rơi xuống, bản thân thì hoàn toàn không biết vì sao, trong lòng vu sư tràn ngập khủng hoảng.

Hắn nhìn Lăng Tiêu, lại nhìn Ninh Túc, không biết rốt cuộc là ai làm, khi đối mặt Ninh Trường Phong cũng không khiến hắn hoảng sợ như vậy.

Hắn nhìn cánh tay máu chảy đầm đìa của mình, trong óc linh quang chợt lóe.

Có phải hắn làm trái với quy tắc của phó bản không?

Không đúng!

Hắn đã xác nhận với Người Nhộng Sư, ở thế giới này sát hại người chơi không vi phạm quy định.

Ata đã vào phó bản này rất nhiều lần, không ai có thể hiểu biết quy tắc của thế giới này hơn ả.

Khi hắn đang trầm mặc suy nghĩ, Người Nhộng Sư cũng hoảng sợ dừng động tác.

Khi quả cầu kia bị a chém nứt hoàn toàn, bên trong lộ ra một đầu người thảm không nỡ nhìn.

Ẳ ta ngơ ngần nhìn đầu người kia.

Không có tròng mắt, cái mũi chỉ còn một nửa, xương mũi lộ ra dưới lớp da mềm mại trắng nõn, trên mặt còn có một nốt ruồi son.

Đây là khuôn mặt đã xuất hiện trong mộng ả ta vô số lần. Mỗi lần tới thế giới này, trong đầu đều sẽ hiện lên khuôn mặt ấy, giờ phút này nó lại xuất hiện trước mắt ả.

Nhưng lại thê thảm không nỡ nhìn.

Là do bị chính ả ta chém.

Ả ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm cái đầu ấy, vừa hết hoảng hốt, tiến lên ôm lấy cái đầu: “ Em vẫn ở đây, em vậy mà vẫn luôn ở đây sao?!......”

Ả đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Kỳ, hốc mắt đang run rẩy: “Sao ngươi có thể tìm được em ấy? Ngươi tìm được em ấy ở đâu?!" Phương Kỳ nhìn về phía Ninh Túc.

Ninh Túc không nói gì, từ nãy đến giờ cậu không hề ra tay, hoàn toàn giao chuyện này cho Phương Kỳ.

Lúc cậu giao đầu người cho Phương Kỳ đã biểu lộ rõ thái độ của mình. Phương Kỳ nhìn về phía Người Nhộng Sư, “Tôi không tìm được nó ở trong phó bản này, mà là ở trong phó bản é Giả quỷ ) .”

Người Nhộng Sư: “Cái, cái gì?”

Phương Kỳ: “Ngươi còn nhớ khi ở thế giới đó, cô ấy đã tới tìm ngươi không?”

“Ngươi cho rằng đó là quỷ giả trang nên ném cô ấy vào trong sông.”

“Cô ấy không phải quỷ đóng giả mà thực sự là em gái ngươi. Có vài người chơi đã chết trong trò chơi, chúng ta cho rằng họ đã chết nhưng thực ra bọn họ vẫn có thể sống dưới một phương thức khác, em gái ngươi chính là một trong số đó.” Phương Kỳ nhìn Người Nhộng Sư cả người phát run, đổ thêm dầu vào lửa: “ Lúc đó cô ấy cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy ngươi, vì cô ấy đã biến thành Nhân Trư, chỉ muốn ngươi ôm cô ấy một cái, ngươi lại ném cô ấy xuống sông, khiến cô ấy hồn phi phách tán .”

Nhân Dũng Sư: “Không thể nào! Sao có thể chứ!!!”

Phương Kỳ: “Thi thể của cô ấy ở bị nước trong sông ăn mòn, nếu không phải bọn tôi kịp thời vớt lên thì ngay cả đầu người cũng không giữ nổi đâu.”

Nhân Dũng Sư: “Ngươi lừa ta! Ngươi dám lừa ta! Không thể nào!!!” Phương Kỳ từng bước tới gần: “ Khi đầu người được vớt lên vẫn còn có một tia ý thức, nói một câu cuối cùng:"

Phương Kỳ thấp giọng nói: “ Hai ngu ngốc.”

Nhân Dũng Sư hoàn toàn cứng đờ, hốc mắt run rẩy cuối cùng cũng chảy nước mắt.

Khi ả ta phát điên muốn đứng lên công kích Phương Kỳ, bỗng nhiên nghe được âm thanh “Răng rắc”.

Đầu người trong lòng ngực cô ta nứt ra.

Là do bị cô ta chém.

“Đừng, đừng! Đừng màaaaaaa......”

Phương Kỳ cười một tiếng, trong mắt cũng giàn giụa nước mắt “Huyết Vi, ngươi có cảm nhận được không? Nhìn thấy cảnh người mình yêu thương nhất bị tùy ý giày xéo là cảm giác gì?!.” “Khi ngươi tươi cười làm một người nhộng, thì có nghĩ tới việc đó cũng là người mà người khác quý trọng nâng niu không?”
Bình Luận (0)
Comment