C180
C180C180
chương 180: Hầu hoàng (hết)
Editor: Tiểu Bách Hương Quả
米
"Ta muốn giết ngươi! Ta muốn bằm thay ngươi thành trăm ngàn mảnh!!!”
Người Nhộng Sư điên cuồng vặn vẹo, phẫn nộ đến mức muốn kéo tất cả mọi người cùng xuống địa ngục, cánh tay nổi đầy gân xanh chỉ vào Phương Kỳ, gào lên “Lâm Trung Khê, giết chết hắn! Giết chết hắn cho ta!”
Ả cảm nhận được Lâm Trung Khê đang động đậy.
Dù vũ khí ở trong tay người khác thì ả ta vẫn có thể điều động sử dụng như thường.
Lâm Trung Khê đang tới gần, sắp cắn chết Phương Kỳ.
Ä biết rõ.
Ả ta biết người Phương Kỳ yêu nhất chính là Lâm Trung Khê, mỗi lần Lâm Trung Khê xuất hiện, tầm mắt Phương Kỳ tuyệt đối sẽ không rời khỏi cậu ấy.
Lòng cậu áy náy với Lâm Trung Khê, chắc chắn sẽ không ra tay.
Cậu sẽ bị Lâm Trung Khê cắn chết, bị người mình yêu nhất cắn chết. “Ha ha ha ha ha ha! Ngươi mà cũng dám nói muốn cho ta nếm trải cảm giác này ư?! Cắn chết hắn!” Người Nhộng Sư dữ tợn gào to: “Cắn! Chết! Chết chết chết!”
Phương Kỳ ngẩấng đầu nhìn về phía Lâm Trung Khê, bàn tay nắm chặt đến nổi gân xanh, trong mắt đều là đau đớn và quyết tuyệt.
“Chết đi! Cắn hắn! Ăn hắn! Cắn nát hắn!” Nhận thấy Lâm Trung Khê ngày càng đến gần, Người Nhộng Sư điên cuồng cong eo cười ha ha.
Khi ả ta còn đang đứng thẳng lên, chuẩn bị chỉ ngón tay về phía Phương Kỳ lần nữa thì trên cổ truyền đến một trận hơi thở âm lãnh, theo đó là sự đau đớn do bị ăn mòn.
Lông tơ toàn thân Người Nhộng Sư dựng đứng lên, trợn to hai mắt. Ngay lập tức, ả cảm giác được một trận đau đớn bén nhọn.
Trong khoảnh khắc đầu bị cắn đứt ả vẫn còn một chút ý thức.
Ả chợt nghĩ, thì ra bị người nhộng cắn chết có cảm giác như thế này, đầu tiên là bị ăn mòn, tiếp đó là đầu đứt lìa.
Đôi mắt trợn to của ả ta nhìn về phía đầu em gái mình, lăn một vòng trên mặt đất, đến bên cạnh em gái, trút hơi thở cuối cùng.
Khuôn mặt a ta hướng về phía cửa, trong đêm đen loáng thoáng những cái lu quỷ dị.
Ở đây còn có vài người chơi vẫn chưa biết đó là gì, chỉ có ả biết, đó đều là Nhân Trư.
Năm đó, khi mới vừa vào trò chơi vô hạn không lâu, ả ta tận mắt nhìn thấy em gái mình bị làm thành Nhân Trư, nhốt trong lu. Từ đó về sau, abi ám ảnh bởi hành vi này, dùng vũ khí người nhộng lấy được từ thế giới này điên cuồng biến người chơi thành bản cao cấp của Nhân Trư là người nhộng.
Nhìn bọn họ thống khổ, nội tâm máu me và điên cuồng của ả ta mới có thể thoáng bình ổn. Hiện tại nó cuối cùng cũng vĩnh viễn không còn xao động nữa.
Ả chết trong tay người nhộng của mình, bên cạnh em gái của mình. Vòng đi vòng lại, dường như ả lại trở về điểm xuất phát.
Người chơi khác nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến mức không dám thở mạnh.
Vu sư nửa quỳ rạp trên mặt đất, không cam lòng hỏi: “Vì sao chứ? Rốt cuộc là vì sao? Việc tấn công người chơi không phải không vi phạm quy định sao?”
Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy cũng rất tò mò.
Bọn họ đã biết trước vu sư vi phạm quy định, nhưng nhìn một lúc vẫn không phát hiện vu sư vi phạm quy định ở chỗ nào.
Tô Vãng Sinh không biết thì thôi, dù sao hắn cũng chưa thấy bản đồ phó bản chỉ tiết, chỉ mới nghe Quý Minh Thụy giảng giải quy tắc một lần. Nhưng đến cả Quý Minh Thụy đã phân tích phó bản kĩ càng cũng không biết.
Nãy giờ vu sư chỉ ra lệnh cho Người Nhộng Sư, tấn công Ninh Túc và Lăng Tiêu, không hề làm gì khác, không nhìn ra vi phạm quy định ở đâu. Ninh Túc rất nhanh đã không chịu nổi việc vu sư cứ luôn la hét, nói thật với hắn: “Tôn ti hậu cung nghiêm ngặt, không thể vô lễ với người có địa vị cao hơn bản thân.”
Mặc dù trên mặt vu sư tất cả đều là máu, cũng có thể nhìn ra sự nghỉ ngờ mãnh liệt của hắn.
Ninh Túc: "Không phải tôi từng nói, mọi người đến để làm Hoàng Hậu, còn tôi đến để làm Thái Hậu sao?”
Vu sư vốn đã không chịu nổi, lại bị Ninh Túc chọc giân như vậy, ngất xỉu.
Trừ Lăng Tiêu, không ai tin lời Ninh Túc nói, cho rằng cậu đã dùng thủ đoạn gì đó mà bọn họ không nhận ra.
Hai newbie hoảng sợ nhìn Ninh Túc, cuối cùng bọn họ cũng biết vì sao Ninh Túc lại bị gọi là ma quỷ.
Bọn họ trong nháy mắt bo chạy chỉ còn bọn Ninh Túc.
Từ đầu đến giờ Phương Kỳ vẫn luôn nhìn Lâm Trung Khê, còn Lâm Trung Khê vẫn luôn rũ đầu.
Lăng Tiêu đưa vũ khí người nhộng cho Phương Kỳ rồi ra ngoài cùng Ninh Túc.
Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy cũng rất thức thời theo ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Tô Vãng Sinh đi theo Ninh Túc hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Sao vu sư lại vi phạm quy định?” Ninh Túc: “Không phải tôi vừa nói rồi sao?”
Tô Vãng Sinh: “Không phải cậu đang cố ý chọc giận hắn sao, chẳng lẽ là nói thật?”
Ninh Túc gật đầu: “Ừ, không phải quy tắc đầu tiên là trong hậu cung là hoàng đế chính là trời sao? Mọi người đều cảm thấy tôi không thể là Thái Hậu, nhưng mọi người nghĩ gì không quan trọng, phải xem hoàng đế nghĩ thế nào kìa, hắn xem tôi là Thái Hậu đó.”
Tô Vang Sinh: “......?”
Từ phó bản đầu tiên hắn đã cảm thấy Ninh Túc không phải người chơi bình thường, nhưng chẳng lẽ cậu đã đáng sợ đến mức chỉ đi thị tẩm một lúc là có thể khiến cho quỷ hoàng đế gọi cha sao?
Quý Minh Thụy nhìn căn phòng kia: “Vậy chuyện của Lâm Trung Khê là sao? Sao cậu ta không tấn công Phương Kỳ mà lại tấn công Người Nhộng Sư?”
Ninh Túc che giấu điểm mấu chốt, nói sơ qua với bọn họ.
Hai người đều cho rằng đây là kỹ năng đặc thù của Lăng Tiêu không hỏi gì thêm nữa, chỉ gật đầu.
Quý Minh Thụy: “Sau này Lâm Trung Khê sẽ không sao chứ?”
Lăng Tiêu nói: “Chỉ cần có thể ra khỏi phó bản này thì sẽ không sao, cậu ta chưa thật sự chết, khả năng cao sẽ trở thành người chơi lần nữa, cũng có thể tồn tại dưới thân phận đặc thù là người nhộng.”
Bọn họ đều biết, dù người chơi bị thương nặng bao nhiêu thì chỉ cần có thể ra khỏi phó bản, đều có thể hồi phục. Chỉ là không biết khi Lâm Trung Khê thoát khỏi khống chế của Người Nhộng Sư thì sẽ trở lại làm người chơi bình thường hay vẫn là người nhộng.
Tô Vãng Sinh: “Thế nhưng sao chỉ có cậu ta thoát khỏi khống chế, những người nhộng khác thì không?”
Ninh Túc: “Phải có đủ chấp niệm mới có thể thành công, bọn họ không có."
Tô Vãng Sinh buồn bực hỏi: “Vì sao chứ?”
Lăng Tiêu nói: “Làm người nhộng hiển nhiên rất tồi tệ, nhưng bọn họ không mất bao nhiêu sức lực cũng có thể tồn tại, nói theo cách khác thì người nhộng rất giống với thành viên của các guild.”
Tô Vãng Sinh sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ.
Hắn nhớ tới việc khi hắn và Ninh Túc, Chúc Song Song mới vừa vào căn cứ trò chơi, trong phó bản 《Quy Súc ) , Trần Thiên, Trần Tình đã phổ cập thông tin về trò chơi.
Khi đó có người chơi trào phúng bọn họ mới vừa vào trò chơi đã dám vào phó bản mở lần đầu.
Trần Thiên Trần Tình nói với bọn họ khi vào phó bản bản đồ quan trọng như thế nào, ảnh hưởng cơ hội sống sót của người chơi ra sao, lại nói đến việc trong xã đoàn, địa vị của những người chuyên đi vào phó bản mới mở để vẽ bản đồ phó bản và người dựa vào bản đồ phó bản sống tạm cách biệt lớn bao nhiêu.
Một số người chơi cấp thấp thậm chí còn trở thành nô lệ của người chơi cấp cao. Trong trò chơi mà cái chết luôn rinh rap này, tôn nghiêm và tự trọng dường như không hề đáng giá, chỉ cần có thể sống sót thì những người chơi đó có thể làm nô lệ hay trâu ngựa cho người khác, cả người nhộng cũng vậy.
Người nhộng không cần ra vào phó bản định kì, chỉ cần đi theo Người Nhộng Sư là được.
Nhiều năm như vậy, bọn họ đi theo cô ta tùy ý tàn sát người chơi khác, nội tâm gần như đã vặn vẹo hoặc suy sụp, không dậy nổi ý chí chiến đấu chứ chưa nói đến việc giết Người Nhộng Sư, một lần nữa làm người. Tô Vãng Sinh: “Nói vậy thì Lâm Trung Khê đúng là rất kiên cường.” Ninh Túc “Ò” một tiếng.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt tận mắt, nhưng cậu biết có hai người chơi vô cùng lợi hại, một là Lâm Trung Khê, còn lại là em gái Người Nhộng Sư VI VI.
Bọn họ một người thì khiếm thị, một người thì bị thọt, nhưng nếu có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ trở thành người chơi rất mạnh.
Quý Minh Thụy hồi: “Vũ khí người nhộng đâu?”
Lăng Tiêu: “Vũ khí kĩ năng có thể được chuyển giao, nếu chủ nhân đã chết, ai lấy được đầu tiên thì sẽ trở thành chủ nhân mới của nó.”
Hắn nói tiếp: “Vũ khí này, người tiếp nhận thích hợp nhất hẳn là Phương Kỳ”
Cho nên vừa rồi hắn đã đưa vũ khí người nhộng cho Phương Kỳ.
Ba người đều đồng ý với cách nói của hắn. Đó là thứ vũ khí rất đáng sợ, sau khi người bình thường có được có thể không thắng nổi dụ hoặc, sa vào việc săn giết người chơi khác làm người nhộng.
Nhưng Phương Kỳ thì khác, hắn hiểu rõ nỗi đau trong đó, huống chỉ còn có Lâm Trung Khê.
Đêm đó đã khuya nhưng bọn họ vẫn chưa ngủ được.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Trung Khê ra khỏi phòng, đi vào căn phòng của Người Nhộng Sư lúc này đã không còn ai.
Cậu ở trong phòng bao lâu thì Phương Kỳ ngồi ở bên ngoài đợi bấy lâu. Nửa đêm về sáng, từ mấy cái lu trong viện có hai cái bóng người quỷ dị bò ra.
Nhìn qua bọn họ không giống thứ gì cả, dị hợm đến mức làm da đầu người ta tê dại. Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện tay chân trên người bọn chúng là của vu sư.
Tiếp đó, có một quỷ cung nữ hai mắt loé lục quang, dã tâm bừng bừng bay vào phòng.
Không bao lâu sau, “Người Nhộng Sư” đỡ đầu đi ra.
Giống như Quý Minh Thụy nói, quỷ cung nữ có thể chiếm lấy tấm da và thay thế người chơi.
Ninh Túc: “Bọn họ không thể ra khỏi đây nữa, đúng không?”
Lăng Tiêu: “Đúng vậy.”
Vu sư và Người Nhộng Sư sẽ mãi mãi nằm lại trong thế giới này. Tuy rằng thấy Người Nhộng Sư chết đi nhưng nghe hai người xác nhận sự thật này, Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy vẫn rất cảm khái.
Chưa nói đến những người chơi khác.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy người chơi truyền kỳ trong căn cứ diệt vong, suốt đêm không ngủ được, ngày hôm sau, thấy Ninh Túc chỉ hận không thể né xa cả nghìn mét, không dám trêu chọc cậu dù chỉ một chút.
Ninh Tuc không hề quan tâm đến việc này.
Đây là phó bản khiến cậu thoải mái nhất.
Cậu lấy thân phận “Hoàng Thái Hậu” hưởng thụ cuộc sống hoàng gia, không phải đang ăn thì là đang điên loan đảo phượng với “Thái Thượng Hoàng”, thỉnh thoảng ngồi xổm ở góc tường cùng ba Quỷ Chủ hóng hớt chuyện của Phương Kỳ và Lâm Trung Khê.
Khi phó bản kết thúc, cậu còn có chút chưa đã thèm, lưu luyến không nỡ rời đi.
Quỷ hoàng đế tự mình tiễn cậu ra cửa, phía sau hắn còn có rất nhiều quỷ cung nữ và quỷ thái giám.
Hắn há miệng thở dốc, vẫn không thể giống như Quỷ Sinh Mạn Mạn gọi một tiếng "mẹ”, liếc Lăng Tiêu một cái: “Mẫu hậu, sau này nhớ đến đây thường xuyên nhai!”
—«<
.<..?
Khi vừa trở lại căn cứ trò chơi, rất nhiều người chơi vẫn còn đang hoảng hốt. Cho nên mới nói, đã là đại lão thì dù có vào phó bản đã mở ra nhiều lần vẫn có thể chơi đến level mở ra cốt truyện ẩn sao?
Ninh Túc không chú ý tới sự hoảng hốt của bọn họ, vừa xuất hiện trong vòng sáng thì lập tức tìm kiếm một thân ảnh khác.
Sau khi vòng sáng biến mất, cậu thấy một người chơi đứng bên cạnh. Người đó giống với Phương Kỳ, trông sạch sẽ ôn nhu, có thể do thị lực không tốt hoặc vì vừa khôi phục thành một con người hoàn chỉnh mà đi đứng hơi khập khiễng.
Phương Kỳ lập tức đưa tay qua đỡ thì bị cậu ta hất ra.
Lâm Trung Khê khom lưng cúi chào Lăng Tiêu và Ninh Túc, mặc kệ Phương Kỳ, bo đi.
Phương Kỳ lẽo deo theo sau cậu ta, liên tục đi lên lôi kéo tay cậu nhưng lại không ngừng bị hất bay ra.
Cuối cùng, sau một lần bị giữ chặt tay thì Lâm Trung Khê không có sức hất ra nữa, để mặc Phương Kỳ tùy ý kéo ra đường lớn.
Phương Kỳ quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với bọn họ, còn xán lạn hơn cả ánh nắng hoàng hôn trên đầu bọn họ.
Ninh Túc vui vẻ vẫy vẫy tay, vừa hạ tay xuống thì nắm lấy tay Lăng Tiêu.
Cậu đã tìm được sự tồn tại mà mình muốn tìm.
Phương Kỳ cũng đã tìm được người hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Thật tốt.