Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 181 - C181

C181 C181C181

chương 181: Comeout

Editor: Tiểu Bách Hương Quả



Lăng Tiêu nhìn về phía Ninh Túc, “Đi tìm cha mẹ em nhé?”

Ninh Túc gật gật đầu.

Từ khi ra khỏi phó bản é Chủng quỷ ) , cậu đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu.

Nhưng mà việc của Phương Kỳ khẩn cấp hơn nhiều.

Giờ Lăng Tiêu nhắc tới, mong muốn của cậu càng thêm mãnh liệt, những cảm xúc và áp lực nhen nhóm từ trong thế giới Chủng quỷ} lại được khơi gợi lên.

Lăng Tiêu: “Đi thôi.”

Ninh Túc lôi kéo Lăng Tiêu đi về phía trước, càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là đang chạy.

Tóc trên trán cậu bị gió xốc lên lộ ra hàng mi dài mềm mại, đôi mắt tràn đầy ánh sáng.

Trùng hợp là Ninh Trường Phong đang di trên đường lớn căn cứ, phía trước cách đó không xa.

Ninh Túc từ xa nhìn thấy hắn, hét to tên hắn: “Ninh Trường Phong!” Ninh Trường Phong nghe được âm thanh thì quay đầu, gương mặt nở nụ cười nhìn về phía Ninh Túc.

Ninh Túc: “Ninh Trường Phong, con yêu cha!”

* Chỉ là wo ai ni thoi

Ninh Trường Phong kinh ngạc, cho rằng mình đang ảo giác, nhận ra Ninh Túc thật sự đang nói yêu mình, vui vẻ đến chân tay luống cuống. Khi hắn và Ninh Túc nhận thân ở phó bản é Hoa nô ) , Ninh Túc vừa khát vọng lại sợ hãi tình thân.

Cậu vụng về dùng giao dịch tiền bạc che giấu tình cảm, biểu đạt sự không để ý của mình.

Cậu không có kinh nghiệm ở chung với người thân, đối với cha mẹ cũng không có cảm giác an toàn.

Sau đó, cậu dần dần mở lòng đón nhận bọn họ.

Mà giờ cậu đã chính miệng lớn tiếng mà nói yêu hắn.

Ninh Trường Phong vui vẻ, kích động mà hét về phía Ninh Túc: “Cha cũng yêu con! Con là đứa con trai mà cha yêu thương nhất!”

Toàn bộ người trên đường đều khiếp sợ nhìn về phía bọn họ, phẳng phất đều đang hóa đá.

Ninh Túc vui vẻ đến vọt đến bên cạnh Ninh Trường Phong bên người, ôm chặt hắn, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng “Cha”.

Cậu nhớ rõ khi Ninh Trường Phong nhắc tới đứa con trai còn chưa sinh ra, mặt vui vẻ như một đứa trẻ, nhớ rõ khi hắn nhìn thấy con trai mình ra đời thì cảm động đến đỏ hốc mắt.

Hắn là người chồng tốt, tự tay nấu ăn chắm sóc vợ mình, không để chân vợ chạm đất.

Hắn là người cha tốt, nhìn thấy con là vui vẻ như đứa trẻ, vì con trai mà tay nhiễm máu tươi.

Ninh Túc cọ cọ cổ Ninh Trường Phong, lại nói lời mà mình đã nói một lần trong phó bản: “Cha là người cha tốt.”

Ninh Trường Phong vui vẻ đến run ray kích động mà vỗ lưng Ninh Túc, khóe miệng nhếch đến sau tai.

Hắn cảm thấy Ninh Túc đã thay đổi rất nhiều, có thể liên quan đến phó bản cậu vừa vào.

“Con mới vừa đi vào một phó bản phải không? Đã xảy ra chuyện gì?” Ninh Túc: “Một phó bản hậu cung tranh đấu, vừa có thêm một đứa con.”

Ninh Trường Phong: “......”

Cho nên nuôi con rồi mới hiểu lòng cha mẹ sao?

Ninh Túc buông tay ra, quay đầu lại phát hiện Lăng Tiêu không còn nữa, chỉ dư lại một nhóm người đang hoá đá, đặc biệt người vừa ra khỏi cùng phó bản với cậu, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ một lời khó nói hết nhìn cậu.

Ninh Túc: “......”

Ninh Túc không hề để ý, kéo Ninh Trường Phong về phía trước. Ninh Trường Phong trên mặt ý cười mãi không tan: “Chúng ta định đi đâu vậy?”

Ninh Túc: “Đi tìm Hội trưởng Sư!”

Ninh Trường Phong bị Ninh Túc kéo đến guild Ngân Hoa, khiến ngày càng nhiều người chú ý.

Bọn họ còn chưa vào cửa đã thấy Sư Thiên Xu mới từ bên ngoài về, đang muốn đi vào guild Ngân Hoa.

Giống như lúc nãy, Ninh Túc lại vui vẻ hét lên: “Hội trưởng Sư!”

Sư Thiên Xu quay đầu nhìn qua, vừa chạm mắt với Ninh Túc thì trên mặt tự nhiên nở nụ cười.

Cô ăn mặc sơ mi trắng sạch sẽ, mặt mày rạng rỡ, cười rộ lên, xinh đẹp như tuyết mùa xuân.

Ninh Túc nhớ đến hình ảnh cô nằm trên giường sinh, lại nhớ đến khi cô vừa viết: “Cha mẹ yêu con” vừa rơi nước mắt, trong lòng lại nhói lên, lại nhìn cô lúc này thanh lãnh sạch sẽ, vô cùng vui vẻ.

“Con cũng yêu mẹ” _Cậu nói với Sư Thiên Xu. Nếu có thể cậu còn muốn viết cho họ một bức thư.

Trên đường đột nhiên im lặng đến quỷ dị.

Ninh Túc hoàn toàn không để ý, chỉ thấy Sư Thiên Xu đang vui vẻ vẫy tay với cậu. Tay trái cậu nắm chặt tay Ninh Trường Phong, chạy đến bên cạnh Sư Thiên Xu, tay phải nắm chặt tay cô.

Cậu một tay ôm cha một tay ôm mẹ cùng nhau di về nhà.

Chờ khi về phòng, Sư Thiên Xu mới hỏi cậu: “Sao vậy?”

“Không có gì” Ninh Túc ôm cánh tay bọn họ, nói: “Chỉ là muốn nói con yêu hai người thôi, cha mẹ.”

Cha mẹ nào mà không muốn thân thiết với con mình chứ, chỉ là tình huống của bọn họ quá đặc thù.

Bọn họ không tự nuôi lớn Ninh Túc, khi họ gặp được Ninh Túc thì cậu đã trưởng thành, giữa bọn họ cách nhau đến hai mươi năm.

Bọn họ lại vô cùng áy náy với Ninh Túc nên mỗi lần đối mặt với cậu khó tránh khỏi có chút không tự nhiên.

Đến giờ phút này, vách ngăn vô hình kia mới bị Ninh Túc phá vỡ.

Giờ bọn họ mới hiểu được, huyết thống thần kỳ như thế nào, chỉ cần một cái liếc mắt, một động tác, một câu nói là bọn họ có thể trở thành người một nhà thân mật nhất.

Sư Thiên Xu vui vẻ đến không nói nên lời một lúc lâu, xoa xoa đầu Ninh Túc, nói với cậu: “Túc Túc, có thể mẹ không thường nói, nhưng mẹ thật sự rất yêu con, con là người mẹ yêu thương nhất.”

Ninh Trường Phong gật đầu đồng ý.

Đôi mắt Ninh Túc sáng lấp lánh, gật đầu: “Một nhà chúng ta mãi mãi đoàn viên, vui vui vẻ vẻ, sẽ không bao giờ chia xa nữa nhé.” Hai người đương nhiên sẽ vô cùng đồng tình, đây là khát vọng lớn nhất trong lòng bọn họ.

Ninh Túc vui vẻ đẩy hai người bọn họ và cả hai đứa nhỏ đến bên cạnh bàn: "Mọi người ngồi đây chờ, con đi nấu cơm.”

Từ chối để Ninh Trường Phong hỗ trợ, Ninh Túc đi vào trong vườn hái rau, đến phòng bếp gửi tin cho Lăng Tiêu.

Ninh Túc: [ Thần Hoa đại nhân, mau đến đây, em đang mặc sơ mi trắng chờ anh.]

Chưa đến mười phút Lăng Tiêu đã tới.

Hắn đem theo mấy túi nguyên liệu nấu ăn, Ninh Túc đã lâu không ở căn cứ, trong nhà không có nhiều đồ ăn lắm.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong nhìn thấy hắn cũng không thấy gì kì lạ, Lăng Tiêu mang theo đồ ăn chắc chắn là tới ăn cơm, bọn họ đã quen với việc Lăng Tiêu đến đây cọ cơm rồi.

Ninh Trường Phong thấy hắn và Ninh Túc thân thiết như vậy, trong lòng rất vui vẻ, không chút khách sáo nói: “Đến rồi à.”

Lăng Tiêu gật đầu với bọn họ: “Tôi vào phòng bếp giúp Túc Túc.”

Hắn đưa cho bọn họ chút đồ uống, xách theo nguyên liệu nấu ăn vô cùng tự nhiên đi vào phòng bếp.

Sư Thiên Xu thu hồi tầm mắt đang đặt trên người hắn, nhíu nhíu mày: “Có phải bọn họ quá thân mật rồi không?”

“Bọn họ thân nhau không tốt sao?” Ninh Trường Phong đắc ý mà nói: “Bọn họ thân thiết như vậy là do tôi thúc đẩy.” Sư Thiên Xu: “Anh có ý gì?”

Ninh Trường Phong: “Không phải cô gọi Lăng Tiêu là tiền bối sao, cô cũng biết hắn không phải là người chơi bình thường đúng không? Thực lực của hắn sâu không lường được, trong thế giới không rõ tương lai này, có thêm một người bảo vệ Túc Túc không phải rất tốt sao?”

Ninh Trường Phong cảm thấy hắn làm rất tốt, gương mặt kiêu ngạo, khi nhìn về phía Sư Thiên Xu, trong mắt tràn đầy sự chờ mong.

Sư Thiên Xu không hề cho hắn một cái liếc mắt, lông mày vẫn nhẹ nhàng nhăn.

Cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hai đứa nho mỗi đứa ôm một trái dừa, hút rột rột, đôi mắt lớn nhìn ngang nhìn dọc.

Hơn một tiếng sau, Ninh Túc và Lăng Tiêu cùng nhau đi ra.

Khi Ninh Túc đang dọn mâm ra, Sư Thiên Xu nhìn thoáng qua đôi môi hồng nhuận của cậu, tầm mắt lại rơi xuống chiếc cà vạt đang thắt trên cổ cậu, ngón tay đang đặt trên bàn đột nhiên run lên.

Ninh Trường Phong cũng để ý chiếc cà vạt ấy, sửng sốt một chút: "Đây không phải cà vạt học sinh trong trường trung học Thanh Nghi sao? Con đem nó ra đây?”

Ninh Túc mơ hồ không rõ mà “Ừm” một tiếng.

Ninh Trường Phong bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhìn sang Lăng Tiêu. Trên người Lăng Tiêu cũng có một cái cà vạt giống vậy, chỉ là hắn mặc áo sơ mi màu đen, cà vạt đen xám ở trên người hắn cũng không nổi bật lắm nên lúc đầu hắn không chú ý tới.

Ninh Trường Phong: “Cà vạt này có gì đặc biệt à?”

Ninh Túc: “Vừa ăn vừa nói.”

Ninh Trường Phong: “ Được, con vất vả rồi, nhanh lại ăn đi.”

Giờ hắn chỉ thấy kỳ lạ, vẫn chưa ý thức được chuyện øì, vui vẻ mà cầm đũa ăn lên: “Tay nghề của con trai ta thật tốt.”

Hắn nói xong còn không quên hỏi Lăng Tiêu một câu: “Có phải không Lăng Tiêu? Về sau ai gả cho con trai tôi chắc chắn rất hạnh phúc.”

Lăng Tiêu liếc Ninh Túc một cái, “Ù” một tiếng, không nói gì khác.

Trời sắp tối nên bọn họ đã rất đói rồi, ai nấy đều ăn lấy ăn để.

Thấy bọn họ ăn nhiều như vậy, hẳn đã no năm sáu phần, Lăng Tiêu mới mở miệng.

Lăng Tiêu: “Cậu nói đúng, là phúc của tôi.”

Ninh Trường Phong đang ăn bỗng nhiên khựng lại, phản ứng trong chốc lát, mới hiểu ra Lăng Tiêu đang trả lời câu hỏi mình hỏi lúc trước. Thêm một lát, hắn lại ý thức được vấn đề khác.

“Cái gì?” Ninh Trường Phong hoảng hốt: “Cậu nói cái gì? Phúc của cậu? Cậu có phúc có thể thường ăn, nhưng người có phúc nhất phải là con dâu của tôi chứ.”

Ninh Túc có chút không nhìn nổi nữa.

Cậu và Lăng Tiêu đã bàn bạc đợi đến khi ra khỏi phó bản £ Chủng quỷ } sẽ come out với cha mẹ, lúc nãy cũng đã quyết định hôm nay sẽ nói luôn.

Nếu đã như vậy, chỉ bằng nói thẳng ra luôn, dù sao Lăng Tiêu đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần ứng đối, hơn nữa có kinh nghiệm come out một lần rồi. Ninh Túc: “Anh ấy chính là con dâu của cha đó!”

Trong viện xuất hiện sự yên tĩnh đáng sợ, đến cả đám hoa đầu người bên ngoài sân cũng cảm giác được mà rụt rụt đầu.

Qua một hồi lâu, Ninh Trường Phong mới lấy lại chút tỉnh thần, hoang hốt ngẩng đầu nhìn về phía Sư Thiên Xu.

Sư Thiên Xu phản ứng bình tĩnh hơn hắn nhiều. Thực ra khi Lăng Tiêu vừa đến cô đã mơ hồ cảm nhận được gì đó

Cô lạnh lùng nói với Ninh Trường Phong nói: “Bọn họ thân nhau là tốt? Là anh thúc đẩy?”

Ninh Trường Phong: “......”

Sư Thiên Xu: “Chắc anh rất vui về nhỉ?”

Ninh Trường Phong: “......” Ngực hắn phập phồng kich liệt, đến nỗi Ninh Túc cho rằng hắn sẽ không thở nổi mà ngất xỉu.

“Lăng, Lăng Tiêu!” Một tràng tiếng gào từ trong viện truyền ra, kinh động đến cả đàn chim bay lượn bên sông: “Lăng Tiêu!”

Thật quen thuộc.

Ninh Túc gãi gãi lỗ tai.

Thì ra dù là Ninh Trường Phong bao nhiêu tuổi cũng sẽ phản ứng giống nhau.

“Tôi coi cậu là bạn!! Là chú của con trai tôi! VẬY! MÀ! CẬU! DÁM!”

“Cậu tự xem lại lương tâm đi, cậu cao hơn nó một bối phận đấy! Không! Khi mẹ của nó gặp cậu vẫn là một đứa trẻ đó, cậu có thể làm ông nó luôn đấy! Cậu có còn là người không?!!!?

Ninh Trường Phong khiếp sợ, phẫn nộ, hoảng hốt, Ninh Trường Phong muốn điên rồi, còn có cảm giác chua xót muốn khóc.

“Đây chính là con trai tôi mới vừa nhận về đó, còn chưa ở chung được bao lâu đâu!”

Đến bây giờ hắn vẫn không thể tiếp thu, không thể chấp nhận nổi.

“Sao hai người sao có thể chứ? Không thể nào!”

“Rốt cuộc hai người bắt đầu dây dưa từ khi nào?!” Ninh Tuc cùng Lăng Tiêu còn chưa nói gì, Ninh Trường Phong bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Ở trong 《 Hợp nhớ 》 ,khi hắn nghe giáo viên nói với hai người kia:“Cấm yêu sớm”, khi đó hắn còn cảm thấy mắt giáo viên kia bị mù rồi.

Khi phân ký túc xá , hắn còn để bọn ở chung một phòng, bảo Lăng Tiêu cùng Ninh Túc ngủ cạnh nhau.

Là hắn, chính hắn luôn tạo cơ hội cho bọn họ bồi dưỡng “TÌNH CHÚ CHÁU”

Ninh Trường Phong: “......”

Ninh Trường Phong: “............”

“Đệt!”

Một cái đuôi rắn màu bạc thật lớn phóng lên cao.

Đây là lần đầu tiên sau lần đầu gặp nhau của Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu hắn mất khống chế mà biến ra đuôi rắn .

Ninh Tuc vừa muốn gì đó thì máy liên lạc tích tích vang lên, cúi đầu vừa thấy, là Chúc Song Song.

Chúc Song Song đột nhiên gửi voice chat đến, có vẻ là khá sốt ruột hoặc kích động.

Ninh Túc nghĩ cái này chắc có thể hoà hoãn bầu không khí, cho Ninh Trường Phong chút thời gian bình tĩnh, vì thế click mở. Vừa ấn mở thì một giọng nói kích động phát ra: “Túc Túc! Cậu thế mà lại yêu đương! Vậy mà cậu và Lăng Tiêu lại ở bên nhau a a a!”

“Vừa rồi lúc ăn cơm cùng tiểu đạo sĩ tôi mới biết được! Tôi không phải là người cuối cùng biết chuyện này chứ?!”

Ninh Túc yên lặng ấn tắt.

Kích thước cái đuôi rắn kia ngày càng tăng, vọt càng cao hơn.

Ninh Trường Phong hét toáng lên với Sư Thiên Xu: “Hội trưởng Sư, cô có nghe không, cô có nghe cái gì không?!”

Sư Thiên Xu đã sớm bình tĩnh trở lại: “Nói gì đây? Nếu bọn họ thật nghiêm túc yêu đương, tôi cảm thấy Lăng Tiêu rất tốt.”

“Bọn con/ bọn tôi rất nghiêm túc.” Ninh Túc cùng Lăng Tiêu đồng thời nói.

Sư Thiên Xu gật đầu, “Tôi biết, hai người đều không phải người bồng bột, chúc phúc cho hai người.”

Ninh Trường Phong khiếp sợ nhìn cô: “Lăng Tiêu tốt chỗ nào chứ?!”

Sư Thiên Xu nhàn nhạt nói: “Anh cũng biết hắn chắc chắn không phải người chơi bình thường mà? Thực lực của hắn sâu không lường được, trong thế giới không rõ tương lai này, có thêm một người bảo vệ Túc Túc không phải rất tốt sao?”

Lời này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ?

Hình như là những gì hắn vừa nói với Sư Thiên Xu thì phải. Ninh Trường Phong: “......”

Đuôi rắn màu bạc lại quất mạnh về phía trước, tựa hồ muốn đập ra một lỗ trên không trung vậy.

Người chơi trong căn cứ đều ở hoảng sợ nhìn cái đuôi rắn đáng sợ kia, bọn họ chưa từng thấy Ninh Trường Phong kịch liệt như vậy, sôi nổi suy đoán liệu có phải Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đang đánh nhau đến ngươi chết ta sống.

Ninh Trường Phong không dám nói gì Sư Thiên Xu, lại không nỡ mắng Ninh Túc liền vừa tức giận vừa đau đớn rống về phía Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, ra tay đi, chúng ta đánh một trận!”

Lăng Tiêu đã có kinh nghiệm một lần, từ nãy đến giờ hoàn toàn im lặng, để mặc Ninh Trường Phong chất vấn rồi dần bình tĩnh trở lại.

Ninh Trường Phong đã nói vậy, Lăng Tiêu đành phải đáp một câu: “Đừng, sẽ ảnh hưởng đến sự hài hoà của gia đình.”
Bình Luận (0)
Comment