Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 187 - C 187- Hoàn

C 187

C 187

Chương 187: Quá khứ và hiện tại

Editor: Tiểu Bách Hương Quả



"Anh có một người bạn tên là Lăng Tiêu, nếu có thể tìm được cậu ấy thì tốt rồi.”

Lăng Tiêu nghe ai đó gọi tên mình, chậm rãi mở mắt ra.

Lần này tỉnh lại, hắn đang ở trong một phó bản tượng đá.

Hắn và tượng đá chính là một thể, rũ mắt nhìn thấy một cái tay trẻ con đang dán lên mắt cá chân tượng đá, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cả trời sao nhìn về phía hắn.

Bỗng nhiên, đôi mắt ấy cong thành vầng trăng non.

“Nếu tìm được cậu ấy thì dù hệ thống không cho phép, anh cũng có thể cầu xin Lăng Tiêu giúp chúng ta đưa Túc Túc ra ngoài. Không biết vì sao nhưng anh cảm thấy cậu ấy rất không đơn giản, nhất định có thể làm được.”

Lăng Tiêu nghe ra người đang nói chuyện là Ninh Trường Phong.

Ở thế giới này, hắn không có quan hệ tốt với người chơi nào, người từng nói chuyện với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Ninh Trường Phong cũng là một trong số đó.

Đứa bé lại dùng tay vỗ vỗ hắn, cười đến mi mắt cong cong. Không biết vì sao khi nhìn thấy hắn nó lại cười đến vui vẻ như vậy.

Bàn tay mềm mại non nớt chạm vào tượng đá lạnh lẽo khủng bố, những đứa bé khác có thể đã khóc ré lên, vậy mà đứa bé này còn cười tươi như tiểu nguyệt nha vậy.

*Tiểu nguyệt nha: phần màu trắng lưỡi liềm trên móng tay.

Trừ đứa bé này, trong miếu chỉ có Ninh Trường Phong và một người phụ nữ, hắn biết đó là hội trưởng danh tiếng lừng lẫy của guild Ngân Hoa, Sư Thiên Xu.

Cô ôm đứa bé ra xa tượng đá, mặt mày ôn nhu, “Túc Túc, sao con lại bò về phía tượng thế này?”

Ninh Trường Phong cũng nhìn qua, “Con trai muốn bò lên trên thì phải? Muốn lên thì lên đi.”

Ninh Trường Phong lúc này tựa như người cha cưng chiều con trai vô điều kiện, nâng đứa bé lên đặt trên vai tượng đá.

Trên vai hắn.

Đứa bé vui vẻ mà vỗ tượng đá, “Y a ha a.”

Sư Thiên Xu tiếp tục đề tài lúc nãy, hỏi: “Nhưng mà phải tìm hắn như thế nào?”

Ninh Trường Phong đỡ đứa bé, nhíu mày: “Anh cũng không biết, anh đã thử qua tất cả phương pháp anh có thể nghĩ đến rồi, lần gần nhất anh thấy cậu ấy là ở trong phó bản, anh đã đến đó tìm nhưng không phát hiện dấu vết.” Sư Thiên Xu vừa định nói gì đó, Ninh Trường Phong bỗng nhiên hét một tiếng.

Hai tay của hắn đang đỡ hờ đứa bé, không ngờ nó lại đẩy tay hắn ra. Phản ứng hai người đều rất nhanh, duỗi tay đón lấy nó.

Đứa bé lại không hề ngã xuống, mà ôm lấy cổ tượng đá, xoay người đối diện với tượng đá, ngửa đầu nhìn mặt tượng đá, vui vẻ cười.

Lăng Tiêu lần nữa rũ mắt, đối mặt với gương mặt tươi cười ngây thơ thuần khiết kia.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đều có chút sửng sốt.

Ninh Trường Phong cảm khái: “Con trai anh thật ghê gớm mà, đây mà là trễ sơ sinh gì chứ?!”

Sư Thiên Xu đở khóc do cười mà ôm nó vào trong lồng ngực, chọc chọc khiến nó cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp: “Trông ngoan ngoãn xinh đẹp mà sao nghịch ngợm vậy chứ?”

Đứa bé ôm lấy tay Sư Thiên Xu, “Y ha y ha” mà cười.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong lại trò chuyện vài câu, liên ôm nó rời đi.

Đứa bé thò tay về phía sau, đôi mắt thanh thấu non nớt nhìn về phía hắn, trong miệng “Y nha y nha” không biết đang nói cái gì.

Đó là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy Ninh Túc.

Năm ấy hắn 191 tuổi, Ninh Túc không đến một tuổi. Rất nhanh hắn đã biết, trong cuộc thi đấu 20 năm của căn cứ, Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu cơ bản đã chắc chắn sẽ lấy được phần thưởng lớn nhất là lối ra khỏi trò chơi dành cho một người.

Bọn họ muốn để danh ngạch này cho con trai vừa ra đời của mình, Ninh Túc.

Bọn họ lo lắng sau khi con trai ra khỏi trò chơi sẽ xuất hiện ở nơi không an toàn, muốn đưa cậu đến nơi cậu có thể bình an lớn lên.

Tất nhiên hai người muốn tự mình đưa Ninh Túc ra ngoài.

Bọn họ cảm thấy hệ thống cho bọn họ rất nhiều đặc quyền, nếu bọn họ lấy được suất ra khỏi trò chơi, đưa cho cậu, bày tỏ ý muốn đem cậu đến nơi nào đó, không phải việc lớn, chắc hệ thống sẽ đáp ứng bọn họ.

Nếu hệ thống không để cho bọn họ tự mình đưa đi, thì lui một bước để người khác đưa đi chắc là được.

Người khác này chính là hắn.

Lăng Tiêu biết, hệ thống chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ làm vậy. Hắn không rõ vì sao nhưng lại có trực giác hệ thống muốn hoàn toàn chặt đút mọi liên hệ của người chơi và thế giới hiện thực, hoàn toàn biến bọn họ thành công cụ cho nó.

Nhưng nếu là hắn, có thể hệ thống thật sự sẽ đồng ý.

Hệ thống luôn luôn cấp rất nhiều đặc quyền cho những người chơi top đầu để lợi dụng và bào mòn bọn họ, không nói đến đây còn là Ninh Trường Phong cùng Sư Thiên Xu, hai người chơi mạnh và có sức ảnh hưởng lớn nhất trong căn cứ. Tất cả đều như suy đoán của hắn.

Sau khi phó bản này kết thúc, Lăng Tiêu đến căn cứ trò chơi một chuyến.

Hắn vừa xuất hiện ở căn cứ đã bị người của guild Ngân Hoa chú ý tới, Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong ngay lập tức đến tìm hắn nói chuyện này.

Nửa tháng sau Ninh Trường Phong giao phó Ninh Túc cho hắn, cầu xin hắn đưa Ninh Túc đến nơi an toàn, để cậu có thể bình an lớn lên.

Bé Ninh Túc đã lớn hơn lúc trong phó bản một chút, trông linh động hơn rất nhiều, nắm lấy ống tay áo hắn, vẫn cười tươi như cũ.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong thì không vui vẻ như vậy, hốc mắt đỏ lên, cố nén nước mắt, nhịn không quay đầu nhìn con trai một cái nào, đầu ngón tay run rẩy, hô hấp khó khăn.

Ninh Trường Phong: “Lăng Tiêu, xin cậu.”

Tay hắn nắm chặt tay Sư Thiên Xu tay, cúi đầu nói với tiểu Ninh Túc: “Con trai, chờ cha mẹ, nhất định chúng ta sẽ nhanh chóng đến tìm con, đến lúc đó nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”

Lăng Tiêu ôm tiểu Ninh Túc rời đi trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ. Vốn kế hoạch của bọn họ là ưu tiên đưa tiểu Ninh Túc đến chỗ bà ngoại Sư Thiên Xu, nếu không thì đưa đến viện phúc lợi mà Ninh Trường Phong giúp đỡ sáng lập.

Nhưng hai người họ ở hai thành phố khác nhau mà hệ thống chỉ cho phép một chiếc xe tang ra khỏi trò chơi đến một thành phố duy nhất. Hai người thương lượng rất lâu, cuối cùng lựa chọn thành phố của Ninh Trường Phong.

Nếu đưa Ninh Túc đưa đến bên cạnh cụ bà, cụ bà mà khoẻ mạnh thì nó có thể lớn lên như một tiểu vương tử.

Nhưng nếu cụ bà đã không còn, trong một gia tộc như vậy, Ninh Túc có thể không sống nổi đến khi trưởng thành.

Đưa cậu đến chỗ Ninh Trường Phong thì ít nhất có thể đảm bảo cậu khỏe mạnh bình an mà lớn lên.

Hai người giãy giụa trong game kinh dị nhiều năm, cuối cùng lựa chọn cho con hoàn cảnh sống bình phàm nhưng an toàn.

Danh lợi phú quý không quan trọng, chỉ hy vọng cậu có thể bình an lớn lên.

Lăng Tiêu ôm bé Ninh Túc, ngồi trên xe tang rời khỏi trò chơi.

Chiếc xe tang lúc ấy chỉ có hai người họ và một tài xế xương khô.

Trên đường âm u, bóng cây lắc lu như những con quỷ đang giương nanh múa vuốt, tiếng kêu thẳm thiết liên tục vang lên.

Trong xe lại rất an tĩnh, chỉ có âm thanh ngây ngô trong trẻo ê ê a a và tiếng cười sạch sẽ khúc khích của tiểu Ninh Túc.

Thanh âm vang lên trong trò chơi hay trên con đường âm trầm này quá hiếm có, khiến tài xế xương khô liên tục ngoái đầu lại nhìn.

Con nhện nơi chân lông mi và râu tóc dài dường như cũng mềm mại hơn. Ánh mắt Ninh Trường Phong không tồi, nhìn xa trông rộng, năm đó người phụ trách do hắn tuyển chọn đều rất đáng tin cậy, quản lý tài sản của hắn cũng vậy, dựa theo những lời đặn dò của hắn năm đó và hợp đồng, mỗi năm đều chỉ ra ngân sách cho viện phúc lợi.

Sáu viện phúc lợi đều phát triển khá tốt.

Lăng Tiêu để Ninh Túc lại viên phúc lợi tốt nhất.

Lúc đó Ninh Túc đang cong mắt cười, căn bản không biết chuyện gì đã Xảy ra.

Khi Lăng Tiêu phải rời khỏi thì phát hiện tay áo hắn đang bị tay nhỏ của Ninh Túc nắm chặt, muốn níu hắn lại.

Ninh Túc: “Ê a, y nha nha.”

Nói xong nó mở to đôi mắt an tĩnh nhìn hắn, giống như đang đợi hắn trả lời.

Lăng Tiêu rũ mắt nhìn nó vài giây, trên đầu ngón tay mọc ra một đoạn dây leo Lăng Tiêu Đằng non nóớt, chui vào trong bàn tay nắm chặt của bé.

Nó lại “A a” nở nụ cười.

Đó là lần thứ hai Lăng Tiêu nhìn thấy Ninh Túc.

Ninh Túc đã để lại trong lòng Lăng Tiêu một ấn tượng là một đứa trẻ cười lên rất đẹp.

Hắn không ngờ lần tiếp theo nhìn thấy thiếu niên thì không còn thấy cậu cười nữa. Sau khi Lăng Tiêu trở về, nói chuyện Ninh Túc đã được viện phúc lợi nhận nuôi cho Ninh Trường Phong.

Từ đó về sau, Ninh Trường Phong cùng Sư Thiên Xu càng thêm cố gắng, vì suất ra khỏi trò chơi tiếp theo, vì sớm ngày đoàn tụ với con trai mình. Từ đó về sau, cuộc sống của Lăng Tiêu vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thỉnh thoảng có thể thông qua dây leo Lăng Tiêu nhìn đến một số hình ảnh của bé Ninh Túc, nghe thấy cậu lải nhải một mình với dây Lăng Tiêu.

Không biết đã là lần thứ mấy, khi hắn lại nhìn thấy hình ảnh của cậu, lại truyền đến một cảm giác quen thuộc.

Ký ức của hắn bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, hắn đã tập mãi thành thói quen.

Hắn đã quên Ninh Túc là ai, thậm chí còn sẽ mê mang rốt cuộc mình mà a1.

Lần thứ ba hắn nhìn thấy cậu là khi Ninh Túc 18 tuổi.

Đại phó bản lấy thế giới hiện thực làm cơ sở, cuối cùng được mở ra.

Khi đó đầu óc hắn trống rỗng, không có bất cứ ký ức gì, vậy mà trong một khắc trò chơi và thế giới hiện thực dung hoà làm một, lại nhận ra Ninh Túc.

Trong thân thể cậu chảy năng lượng của hắn, tích tụ qua năm dài tháng rộng ăn hoa Lăng Tiêu mà lớn.

Lúc Ninh Túc sắp ngã vào nhóm zombie, hắn lại lần nữa ôm lấy cậu, giống như khi cậu còn nhỏ. Ninh Túc thức tỉnh dị năng cắn nuốt hắc ám tương tự với Thực Thần Hoa.

Dị năng này đủ cho cậu an ổn sinh tồn trong đại phó bản này.

Lúc ấy hắn cho là vậy nên yên tâm di tìm ký ức của mình.

Khi đó hắn còn chưa biết, Ninh Túc là công cụ của hệ thống, là điểm liên kết hệ thống trò chơi và thế giới hiện thực. Năm đó suất ra khỏi trò chơi chỉ đơn giản là hệ thống chuẩn bị xâm lấn thế giới hiện thực.

Cho nên sau khi thế giới hiện thực đã trở thành đại phó bản, cậu đã không còn ý nghĩa tiếp tục tồn tại nữa.

Thế giới hiện thực đã trở thành phó bản, hệ thống phát tiết tất cả ác ý của nó lên người cậu.

Lúc Lăng Tiêu tìm được ký ức, nhận ra ý đồ của hệ thống thì cho rằng cậu đã dữ nhiều lành ít.

Không ngờ thiếu niên này suýt chút nữa phá hủy hệ thống, cậu cắn nuốt tất cả virus zombie, cũng là năng lượng dự trữ mà hệ thống thả vào phó bản.

Toàn thân cậu gần như vỡ vụn, dường như đã mất đi hô hấp.

Khi cậu tựa như người sứ tan vỡ ngã vào trong lồng ngực hắn, hư hư thực thực lôi kéo tay áo hắn, Lăng Tiêu nhìn tay cậu, chợt nghĩ hình như lúc ấy mình làm sai rồi.

Ý tưởng này vừa xuất hiện liền ồ ạt như thủy triều kéo đến, không thể ngăn lại được. Hắn nên thừa dịp hệ thống kề bên bờ vực sụp đổ mà phá hủy hệ thống. Cuối cùng hắn gần như dùng toàn lực đưa Ninh Túc trở về hơn hai mươi năm trước.

Thời gian nhanh chóng chảy ngược, vào một khoảnh khắc nào đó hắn rốt cuộc lấy lại ý thức.

Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt ra.

Lần này hắn tỉnh lại trong thân một tượng đá.

Vừa nhấc mắt, hắn nhìn thấy trong đám người đang quỳ lạy sát đất, một thiếu niên đang thẳng sống lưng thành kính nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời.

Hắn nhìn chằm chằm cậu, tuy rằng trên khuôn mặt nhóc zombie thần kinh đã bị hoại tử không thể nở nụ cười tự nhiên được nữa, trong đôi mắt vẫn ánh lên sự vui về và nhiệt liệt.

Cậu bò lên trên tượng đá, một lần lại một lần nhẹ nhàng nhảy lên tượng đá cao đến mấy trượng.

Hai người gặp nhau tại Hoa Thần điện âm u hủ bại.

Hắn bế lên thiếu niên đã bị thánh hoa tra tấn đến suy yếu rách nát.

Cậu lại nắm lấy tay áo hắn, nói: “Em muốn mang anh đi.”

“Thần Hoa đại nhân, anh đang nghĩ gì vậy?” Một gương mặt tươi cười đột ngột xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu, Ninh Túc đánh giá hắn: “Biểu tình anh kỳ quái như vậy, không phải là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ?!” Lăng Tiêu hoảng hốt một chút: “Hình như ký ức của anh lại khôi phục một chút.”

Ninh Túc: “Hả, lần trước còn chưa khôi phục toàn bộ ư? Giờ anh cảm thấy thế nào, có thêm ký ức sẽ không ảnh hưởng đến quyết định kết hôn của anh chứ?”

Lăng Tiêu nhìn Ninh Túc đang mặc một bộ lễ phục màu đen tựa như một vương tử nhỏ, cười nói: “Nếu đổi ý, về sau sao có thể ăn cơm mềm được chứ?”

Ninh Túc: “......”

Cậu thẳng người lên, vươn tay ra với Lăng Tiêu: “Nào, đi thôi, chúng ta đi kết hôn.”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm tay cậu vài giây, duỗi tay nắm lấy: “Em dẫn anh đi.”

Ninh Túc vui vẻ nắm chặt tay Lăng Tiêu, đang bước ra ngoài thì tay bỗng nhiên bị Lăng Tiêu kéo lại.

Lăng Tiêu khom lưng, một nụ hôn dịu dàng chan chứa tình yêu dừng ở trên tay cậu.

Ninh Túc sửng sốt một chút, càng vui vẻ mà kéo hắn ra ngoài.

Bọn họ một người mặc lễ phục màu đen, một người mặc lễ phục màu đỏ, xuyên qua hành lang hoa Lăng Tiêu thật dài, tiểu hoa đồng Quỷ Sinh trên cổ điểm nơ, tay xách một lẵng hoa đang đứng chờ bọn họ.

Đối diện, Sư Thiên Xu mặc váy cưới trắng và Ninh Trường Phong bận lễ phục đen cũng đang đi về phía bên này, phía sau còn có tiểu hoa đồng Mạn Mạn trong bộ váy lụa trắng. Ninh Trường Phong vui vẻ mà nói: “Con trai, tân hôn hạnh phúc!”

Ninh Túc cười đến mặt mày xán lạn: “Cha, người cũng vậy!”

Ninh Trường Phong lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, tân hôn hạnh phúc.”

Lời chúc phúc nói bao nhiêu lần cũng đều không thừa mà.

Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh hỗn độn lúc nãy vừa điên cuồng thức tỉnh từ ký ức ngủ say đã lâu.

Khi Ninh Túc cắn nuốt tất cả virus zimbie, toàn thân căng đến nứt toạc, ngã xuống đất được hắn đón lấy, toàn bộ zombie cũng đều ngã rạp xuống, chỉ có một người còn đứng vững.

Lăng Tiêu nhận ra đó là Ninh Trường Phong.

Hắn và Sư Thiên Xu vẫn luôn chờ ngày cùng con trai đoàn tụ, nhưng không chờ được.

Cũng may, giờ phút này, bọn họ đang đứng đối diện nhau, đón chào tương lai đoàn tụ hạnh phúc.

Lãng Tiêu nói: “Tân hôn hạnh phúc, cha vợ.”

Ninh Trường Phong: “...... Đừng khách khí, gọi tên là được rồi.”

Ninh Tuc nghẹn cười lại cùng Sư Thiên Xu chúc phúc nhau, Lăng Tiêu theo tiếp sau đó.

Sau đó, bọn họ cùng nhau đi vào hiện trường hôn lễ.

Xuyên qua hành lang, trước mắt bọn họ là một biển hoa. Có hoa hồng tượng trưng cho tình yêu nhiệt liệt, có hoa tú cầu tượng trưng cho sự đoàn viên, còn có hoa cẩm chướng Sư Thiên Xu lấy được trong trò chơi, nghe nói là khi thánh mẫu Maria nhìn thấy Jesus chịu khổ, nơi nước mắt nhỏ giọt mọc ra những đoá hoa đó.

Trước biển hoa là bạn bè tới tham gia hôn lễ của bọn họ.

Có người quen biết với trong trò chơi, có kết duyên trong hiện thực. “Tân hôn hạnh phúc!”

_ Toàn văn hoàn_ 

 

Bình Luận (0)
Comment