C186
C186C186
chương 186: Tương lai
Editor: Tiểu Bách Hương Quả
米
Phim bắt đầu chiếu.
Kịch bản do Chúc Song Song viết phần lớn là thể loại thần quái, bộ này cũng không phải ngoại lệ.
Quỷ Sinh và Mạn Mạn đã từng xem không ít bộ điện ảnh kinh dị khủng bố trên điện thoại, trong phó bản lúc Ninh Túc không thể dẫn theo bọn nó thì đều ở trong không gian cày phim.
Lăng Tiêu thì không biết đã từng xem chưa.
Đây hẳn là lần đầu bọn họ xem phim điện ảnh chiếu rạp, nhưng không phải lần đầu của Ninh Túc.
Ninh Túc rất thích xem điện ảnh, sau khi lên đại học không cần lo cơm áo nữa thì lần đầu tiên Ninh Túc đi rạp chiếu phim xem điện ảnh, vừa vui vẻ vừa chờ mong.
Cậu luôn nhớ rõ, khi đó một phần một hộp bắp rang và và hai ly Coca có giá 35 tệ.
Cậu tính tính, mua một thùng bắp rang cùng một ly Coca còn không bằng một phần cơm, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng vì bộ phim điện ảnh chiếu rạp đầu tiên của mình, mua một combo, vui vẻ mà đi vào phòng chiếu phim. Lúc cậu muốn ngồi xuống mới biết được vé ghế đôi có ý nghĩa gì.
Xung quanh cậu không phải người yêu thì chính là bạn bè, chỉ có cậu một mình ngồi trên ghế đôi, vừa xem phim vừa uống Coca.
Thỉnh thoảng còn có người nhìn về phía cậu, dường như cảm thấy một mình cậu chiếm vị trí gế đôi tốt nhất phòng chiếu thật lãng phí.
Hiện giờ Ninh Túc nhớ lại, cũng không biết vì sao lúc đó cậu không hề cảm thấy cô đơn.
Thấy Ninh Túc đã lâu vẫn chưa vươn tay lấy, Quỷ Sinh giơ thùng bắp rang đến trước mặt cậu.
Khi Ninh Túc đang vốc một nắm ném vào miệng định ăn thì một cổ tay khác bị Sư Thiên Xu nắm lấy.
Cậu còn tưởng mình ăn uống quá thô lỗ, có chút lúng túng nhìn về phía Sư Thiên Xu.
Sư Thiên Xu kéo cậu, đeo cho cậu một chiếc lắc tay.
Một cái lắc tay vô cùng đơn giản, con cá mặn nghèo Ninh Túc không nhận giá trị của chiếc vòng phỉ thúy xanh lục, chỉ thấy nó được điêu khắc thành một quả khấu bình an.
Ninh Túc chớp chớp mắt, nhìn về phía Sư Thiên Xu.
Sư Thiên Xu vỗ vỗ cổ tay cậu, không nói gì mà tiếp tục xem phim.
Ninh Túc sờ sờ quả lắc, nở nụ cười.
Cậu lại lấy một nắm bắp rang, hận không thể để người trong phòng chiếu phim đều nhìn mình, vô cùng tự tại nhìn về phía màn ảnh lớn. Hai đứa nhỏ xem không chớp mắt, cảm thấy rất mới lạ, nhưng Ninh Túc thấy có chút nhàm chán, không phải bởi vì bộ phim không hay, chỉ là sau khi tham gia hàng loạt phó bản trong trò chơi, giờ xem phim kinh dị thật sự không có gì kích thích.
Những người xem khác có vẻ khá hồi hộp nhưng mấy người chơi ngồi hàng trước thì vô cùng bình tĩnh, Tô Vãng Sinh thậm chí còn ngủ thiếp đi khiến Chúc Song Song tức giận nắm chặt hai tay .
Khi bộ phim kết thúc, những người khác đứng lên vỗ tay, Chúc Song Song đá tỉnh Tô Vãng Sinh: “Anh có ý gì hả?”
Tô Vãng Sinh vội vàng giải thích: “Là do anh quá mệt mỏi, không phải do phim dở đâu!”e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Chúc Song Song nói với bọn họ: “Đây là kịch bản tôi viết trước khi vào trò chơi, không đại diện cho trình độ hiện tại của tôi, sau này tôi nhất định sẽ cho ra kịch bản tốt hơn nhiều.”
Bọn họ không hề nghi ngờ điều này, những trải nghiệm trong trò chơi nhất định sẽ giúp cô không ít trong việc sáng tác sau này.
Rời khỏi rạp phim, bọn họ cùng đi nhà ăn ăn cơm.
Vừa ngồi xuống đã cảm giác như tất thảy đều không thay đổi, giống như những ngày bọn họ vẫn ở tron căn cứ trò chơi .
Nhưng lúc liên hoan trong căn cứ thứ bọn họ thảo luận là phó bản, mà giờ là tình huống sau khi bọn họ trở lại thế giới hiện thực.
Bọn họ có mấy người chỉ mới vào trò chơi và biến mất trong thế giới hiện thực vài tháng, tình huống không phức tạp lắm. Phiền phức nhất chính là ở chỗ Sư Thiên Xu.
Nhưng không ngờ cô vẫn vân đạm phong khinh mà nói: “Đa số bọn họ đều cho rằng việc tôi biến mất là có âm mưu gì đó.”
Đây là gia tộc kỳ lạ gì thế này?!
Ninh Túc: “Mẹ, hay là người đến ở với bọn con đi?”
Sư Thiên Xu: “Tất nhiên là phải ở cùng con trai mẹ rồi, chờ thêm mấy ngày nữa.”
Ninh Túc gật đầu: “Nếu quá một tuần con sẽ nhớ mẹ đến ngủ không yên đó.”
Tô Vãng Sinh hỏi Lăng Tiêu: “Thì ra Ninh Túc cũng sẽ làm nũng sao?” Lăng Tiêu: “Không phải em ấy vẫn luôn rất mềm yếu sao?”
Tô Vãng Sinh: “......”
Mềm yếu? Ai cơ?
Cái người một tay giật đứt xích khoá hồn, vén tay áo liền đánh Quỷ Chủ khóc đến kêu cha gọi mẹ sao?
Sư Thiên Xu nghe Ninh Túc nói vậy, càng ngày càng vui vẻ.
Cơm nước xong cô phải rời đi ngay, ve nhanh chóng xử lý những việc tạp nham đó là có thể sớm đón Ninh Túc đến ở cùng mình, hoặc là tới ở cùng Ninh Túc.
Bàng Dương la hét muốn ở cùng Sư Thiên Xu: “Tôi muốn di theo hội trưởng mãi mãi!”
Đây là thể loại phú nhị đại không làm việc đàng hoàng, ăn không ngồi rồi đây mà...
Ninh Túc phẳng phất thấy được tương lai của chính mình.
Phương Kỳ và Lâm Trung Khê còn phải đi học, chuẩn bị thi đại học.
Mỗi ngày Quý Minh Thuy đều vội vàng đến mức chỉ có công tác, giờ hắn chỉ muốn đi tìm người yêu.
Tô Vãng Sinh nói sau khi ra khỏi trò chơi, trở thành người có thiên phú nhất sư môn, rất nhiều quyền quý phú mời hắn, khi nói lời này hắn còn liếc Chúc Song Song một cái.
Chúc Song Song sẽ nhanh chóng tốt nghiệp đại học, chắc chắn về sau sẽ trở thành một người biên kịch ưu tú viết ra những kịch bản thần quái xuất sắc nhất.
Lúc này đang là mùa xuân, là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, tràn ngập hy vọng.
Bọn họ đều tràn ngập chờ mong với tương lai, cũng có mục tiêu rõ ràng mà kiên định.
Ngay cả Ninh Trường Phong cũng tràn ngập ý chí chiến đấu mà đi mở rộng bản đồ thương nghiệp của mình.
Ninh Tuc và Lăng Tiêu thì khác. Ninh Tuc muốn sống kiểu giết thời gian.
Lăng Tiêu thì có việc muốn làm, nhưng hắn đã trải qua thời gian đằng dẫng lại rời rạc, không vội vàng làm gì.
Hai người nhàn tản làm cá mặn mấy ngày, đến buổi chiều ngày thứ năm, nhìn thấy nhà đối diện có rất nhiều xe.
Chẳng bao lâu sau, Sư Thiên Xu dắt một con chó, ôm một con mèo từ biệt thự đối diện đi sang bên này.
Quỷ Sinh cực kỳ thích con mèo Ragdoll kia, ôm mèo con ba tháng mà đôi mắt biến thành trăng non.
Nhóc hoàn toàn vô cảm với con chó ngao, nhưng vẫn chủ động gọi nó là Tuyết Cầu, cũng video call với Chúc Song Song, hỏi: “Tỷ tỷ, chị thích con Tuyết Cầu này sao?”
Ngược lại, Mạn Mạn không có cẩm giác gì với con mèo, nhưng lại yêu thích con chó đến không muốn buông tay. Sau khi vật lộn một trận trên sân cỏ, nó trở thành sủng vật trung thành của cô.
Sư Thiên Xu ngồi dưới bóng râm, nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ chạy nhảy chơi đùa với hai con vật, nói với Ninh Túc đang ngồi bên cạnh dùng thìa múc nửa quả dưa hấu: “Trên tay con là khấu bình an bà ngoại mẹ, cũng chính là cụ cố của con để lại cho mẹ.”
Ninh Túc sửng sốt một chút, cắn cái muỗng nhìn về phía cô.
Cậu chưa từng gặp được cụ bà đã mất của mình... Sư Thiên Xu nói: “Lúc mẹ còn rất nhỏ me mẹ đã qua đời, người nuôi dạy mẹ từ nhỏ đến lớn là bà ngoại, sau khi ra khỏi trò chơi mới biết bà đã qua đời rất nhiều năm, mẹ cho rằng mình sẽ rất khó chịu và cô đơn, lúc đó mẹ đã nghĩ tới con.”
Trước đây Ninh Túc không hiểu tình thân là gì, cho tới khi cậu hai mươi tuổi, gặp được Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong, mới dần hiểu ra. Nghe Sư Thiên Xu nói vậy, cậu vuốt ve khấu bình an trên cổ tay, dường như có thêm một tầng ý nghĩa.
Ràng buộc huyết mạch là thứ tình cảm không thể vứt bỏ được.
Bởi vì có tầng ràng buộc này, mới không bị gió thổi đi, không trở thành lục bình trôi dạt
Ninh Tuc nói: “Đúng vậy, mẹ, người còn có con mà.”
Sư Thiên Xu ở lại ăn tối, xong xuôi thì trở về.
Đối với quan hệ của cô và Ninh Trường Phong, Ninh Túc và Lăng Tiêu không đề cập tới, để nó tự nhiên phát triển.
Bọn họ cho rằng sẽ rất lâu nữa, không ngờ mới chỉ ngày thứ ba Sư Thiên Xu chuyển đến, khi Ninh Túc và Lăng Tiêu đang nướng BBQ trên mái nhà của hoa viên nhỏ đã nhìn thấy Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đang nắm tay tản bộ trên đường nhỏ trong rừng.
Ninh Túc: “...... Không phải Ninh Trường Phong nói mấy ngày nay công tác bận rộn nên phải thường xuyên tăng ca sao?”
Lăng Tiêu: “Em cũng nói với hai đứa nhỏ em bận phải gây dựng sự nghiệp, cho nên buổi tối không được tới quấy rầy chúng ta đấy thôi.” Ninh Tuc trầm mặc.
Lăng Tiêu: “Có gì lạ đâu, dù sao bọn họ chắc chắn sẽ ở bên nhau, có thể đã bắt đầu lúc trong căn cứ rồi .”
Ninh Túc gật đầu, trong phó ban《 Chủng quỷ 》 , Sư Thiên Xu đã kể cho cậu.
Sau khi Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong “âm thầm” yêu đương, bầu không khí trong nhà càng ngày càng nhẹ nhàng sung sướng.
Qua mấy ngày, dưới sự giục giã của Mạn Mạn cuối cùng Lăng Tiêu cũng phải chuẩn bị đi tìm việc. Không ngờ lúc ấy lại có một công việc từ trên trời rơi xuống.
Chiều hôm đó, một đám người đi vào cửa lớn nhà nhọ, chỉ nhìn dáng người đã biết không phải người thường.
Lòng Ninh Túc căng thẳng, cậu biết khi những người chơi bọn họ ra khỏi trò chơi sẽ có rất nhiều sự kiện không thể giải thích xảy ra, có thể sẽ khiến cho người khác chú ý.
Liệu có phải là có người chơi làm gì đó, bị chính phủ chú ý tới, đã bắt đầu điều tra bọn họ?
Ninh Túc hơi lo lắng cùng Lăng Tiêu đi xuống lầu, không ngờ những người đó còn lo lắng hơn cậu nhiều.
Hai người dẫn đầu cầm một bức hoạ, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Xin hỏi, ngài có phải là Lăng Tiêu không?”
Chờ đến khi Sư Thiên Xu tới, bọn họ mới biết được chuyện gì đã xảy ra. Như bọn họ đã đoán trước, những người chơi đã sớm bị bộ phận đặc thù chú ý tới, tốc độ điều tra còn nhanh hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng, đã moi ra rất nhiều thứ.
Một người đàn ông trung niên nói: “Xin chào, tôi là Hạ Chí Phúc. Tôi biết các vị đã bị một thứ bắt đi, phải tham gia một game kinh dị, giờ mới có thể thoát khỏi trò chơi, trở về hiện thực lần nữa.”
“Chỉ là thân thể mọi người đã xảy ra thay đổi, vượt qua phạm trù người bình thường, haizz, thật sự không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.”
Ninh Túc tò mò: “Làm sao mấy người biết được?”
Hạ Chí Phúc nói: “Có một người chơi, mọi người được gọi như vậy đúng chứ? Cướp ba ngân hàng vẫn chưa bị bắt, trong lúc này lại xảy ra rất nhiều chuyện bị chuyển giao tới bộ phận chúng tôi.”
Ninh Túc: “Mấy người bắt được hắn sao?”
Hạ Chí Phúc trầm mặc vài giây: “Không, không phải chúng tôi. Chuyện này cũng rất ly kỳ, hắn bị một người chơi khác đang nổi điên ném tới chỗ bọn tôi, bị ném ra xa mười mét, còn kéo theo mười mấy người.” “Chúng tôi thông qua hắn và mấy người chơi khác mới biết chuyện của mọi người, chuyện này người bình thường rất khó tiếp thu, nhưng chúng tôi là bộ phận chuyên môn xử lý các sự kiện thần quái như thế này, đã gặp qua đủ loại người kỳ lạ, nên là, là......”
Hắn nói rất miễn cưỡng, “Chúng tôi có thể hiểu được.” Hắn đứng lên, nói với bọn họ: “Trước hết, hoan nghênh mọi người về nhà.”
Ninh Túc sửng sốt một chút, từ sau khi trở về, cậu lần nữa cảm nhận được sự ấm áp như dòng suối ấm áp chảy vào trái tim cậu, giờ khắc này cũng vậy.
Hạ Chí Phúc nói: “Chúng tôi biết mọi người đã trải qua rất nhiều thống khổ mà chúng tôi không thể tưởng tượng được, giờ mọi người đã trở về, không cần sợ hãi bất an nữa, có thể sống thật tốt.”
“Nhưng mà, chúng tôi vẫn phải xử lý những vấn đề đó.”
Lăng Tiêu hỏi: “Mấy người muốn xử lý như thế nào?”
Hạ Chí Phúc nói: “Chúng tôi nghe bọn họ nói, tổng cộng có hơn một triệu người chơi phân bố ở khắp nơi, đây không phải là một con số nhỏ, chúng tôi quyết định thành lập một Cục Quản lý dị năng chuyên xử lý chuyện này.”
“Trước mắt Cục quản lý dị năng có nhiệm vụ xử lý những sự kiện dị thường này, trong đó không những phải quản lý và áp chế những người chơi như người đã cướp ngân hàng mà còn phải trợ giúp trị liệu vấn đề tâm lý cũng như một số vấn đề khác cho các người chơi.”
“Còn nữa, Cục này không phải chỉ là bộ môn tạm thời mà trong tương lai vẫn sẽ tồn tại, có những nhiệm vụ khác, người chơi không phải là nhân tài trân quý sao?”
Mấy sự kiện dị thường phải được xử lý, một số người chơi tâm tư không đơn thuần cũng phải được xử lý, nếu không chắc chắn sẽ vì mưu lợi mà làm ra chuyện thương thiên hại lý. Ở một phương diện nào đó, người chơi quả thật là một loại nhân tài đặc thù.
Chỉ là, Ninh Túc vẫn không hiểu vì sao bọn họ lại cố ý đến đây làm gì. Lăng Tiêu hỏi ra nghi vấn của Ninh Túc: “Vì sao phải nói với chúng tôi?” Hạ Chí Phúc liếc Lăng Tiêu một cái, khụ một tiếng: “Chúng tôi nghe một người chơi nói, các người chơi thật sự rất khó quản, nhưng nếu có một người khác ra tay thì khác.”
Người này là ai thì đã rõ ràng.
“Chúng tôi đã liên hệ với Sư tiểu thư, chính cô ấy làm chúng tôi càng thêm kiên định.” Hạ Chí Phúc nghiêm túc hỏi Lăng Tiêu: “Ngài có đồng ý trở thành cục trưởng Cục quản lý dị năng không ?”
Thật sư không nghĩ tới.
Lăng Tiêu còn đang tự hỏi, Ninh Túc đã hỏi Hạ Chí Phúc: “Cục Quản lý đị năng có biên chế không?”
“Đương nhiên!” Hạ Chí Phúc nói: “Chúng tôi là biên chế đặc thù, sẽ được bảo đảm người nhà an toàn và hỗ trợ giải quyết vấn đề hộ khẩu.”
Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía Ninh Túc.
Ninh Túc: “Thần Hoa đại nhân, có biên chế kìa.”
Lăng Tiêu: “......” Lăng Tiêu nói với Ha Chí Phúc nói: “Cảm ơn đã tin tưởng, tôi sẽ suy xét.” Ninh Túc nghe ra hắn nói suy xét là nghiêm túc, khác với lần đó nói với người đại diện kia, nhưng Hạ Chí Phúc nghe không hiểu, hắn không muốn rời đi, lại lải nhải nói rất nhiều chuyện của Cục, mặc sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai.
Lăng Tiêu nói suy xét xong thì không nói gì nữa.
Không có cách nào, Hạ Chí Phúc cuối cùng lại mở ra một tệp ảnh trên iPad, mở cho bọn họ xem: “Hai người xem, có phải vô cùng nguy hiểm, cần chú ý ngay lập tức không?”
Cuối cùng lần này Lăng Tiêu cũng mở miệng, hắn chỉ vào một bức ảnh trong đó: “Người này rất nguy hiểm.”
Ninh Túc thăm dò ngó qua, là Hắc y a tán.
Ninh Trường Phong vừa lúc trở về, nhìn thấy vậy cũng nói: "Đúng! Nhất định phải nhốt hắn lại!”
Ninh Túc: “......”
Cậu cảm thấy hắn đang lấy việc công báo thù riêng.
Cậu biết từ sau khi biết Hắc y a tán thích Sư Thiên Xu, Ninh Trường Phong đã bắt đầu không vừa mắt hắn.
Lăng Tiêu lại chỉ mấy cái, khi ảnh lia đến một người, Lăng Tiêu vừa muốn lướt qua đã bị Ninh Túc gọi lại: “Chờ đã.”
Hạ Chí Phúc lập tức hỏi: "Người này cũng rất nguy hiểm sao?” Ninh Túc nhìn Cổ Bà trong ảnh: “Nguy hiểm hay không thì khó mà nói, nhưng mà cậu ta rất lợi hại, là nhân tài mà mọi người muốn tìm, ở nơi xa xôi như vậy thì rất đáng tiếc.”
Hạ Chí Phúc sửng sốt một chút: “Tôi biết rồi!”
Những người này đã nắm giữ một ít tin tức của người chơi, trò chuyện với bọn Ninh Túc trong chốc lát rồi rời đi.
Trước khi đi, Hạ Chí Phúc lại thuyết phục Lăng Tiêu suy xét đến Cục Quản lý dị năng lần nữa.
Lăng Tiêu vẫn không đưa ra phản hồi chắc chắn.
Ninh Túc cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Vào ban đêm, Lăng Tiêu lại chủ động nói chuyện này với Ninh Túc: “Em cảm thấy anh có nên đi không?”
Ninh Túc hỏi: “Anh nghĩ như thế nào?”
Lăng Tiêu: “Cũng không phải không thể.”
Hắn nhìn Ninh Túc, nói: “Chúng ta thoát khỏi trò chơi, trở lại thế giới hiện thực thái bình là chuyện tốt, nhưng nếu có người chơi có được năng lực đặc thù từ trong trò chơi, ở thế giới hiện thực lại đòi hỏi những yêu cầu vô lý, ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, thì có khác gì hệ thống chứ?”
“Trở lại nơi này, thủ vệ nơi này, cũng coi như một loại trách nhiệm của chúng ta.”
Quan trọng hơn là, nơi này là nhà của Ninh Túc, là nơi khiến cậu an tâm vui sướng, là nơi cậu luôn muốn bảo vệ chu toàn. Ninh Túc vui ve gật đầu: “Thần Hoa đại nhân, anh cũng xem nơi này là nhà sao?”
Lăng Tiêu: “Nơi nào có em thì nơi đó chính là nhà của anh.”
Ninh Túc sửng sốt một chút, nhất thời vui về không tả được, cọ cọ trên vai Lăng Tiêu: “Anh muốn đi phải không?”
Lăng Tiêu: “Trừ người chơi, chắc là còn có Quỷ Chủ chạy ra, anh chắc chắn là người thích hợp nhất.”
“Cứ đi đi.” Ninh Túc khẳng định mà nói: “Cũng không phải là không thể làm việc khác.”
Ninh Túc thường xuyên gọi hắn Thần Hoa, nhưng thật ra trong lòng cậu hắn là thần bảo hộ.
Hắn từng bị hệ thống lợi dụng bóc lột để làm ổn định hàng vạn thế giới phó bản.
Sau đó, hắn phá hủy những phó bản đó, đây cũng là một loại bảo hộ. Hiện tại, hắn sẽ lại trở thành người bảo vệ cho hòa bình và an ổn của thế giới này.
Trong lòng Ninh Túc, cảm giác an toàn mà Lăng Tiêu đem đến là không thể thay thế được.
Hai người nói mấy câu đã quyết định xong chuyện này.
Sau khi quyết định vào Cục Quản lý dị năng, Lăng Tiêu đưa bản kế hoạch dài ngoằng đã viết lúc trước cho Ninh Trường Phong, trên đó có rất nhiều giả thiết ý tưởng mới mẻ, khiến Ninh Trường Phong vô cùng kinh ngạc cảm thán, ồn ào nhất định phải cấp bằng kỹ thuật cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu còn đưa cho hắn một khối sắt nhỏ màu đen.
Ninh Trường Phong: “?”
Lăng Tiêu: “Đây là Thiệu Nhược Dương.”
“<.?
Lăng Tiêu giải thích: “Cũng có thể nói là lõi hệ thống, bây giờ nó thuộc khống chế của Thiệu Nhược Dương.”
Lăng Tiêu: “Giờ hắn không nói chuyện được, sau khi hệ thống bị phá hủy, hắn cũng bị thương nặng, có lẽ nạp chút điện là có thể cứu.”
Lăng Tiêu nói với Ninh Trường Phong: “Tôi không tiện mang theo hắn, nếu có một ngày hắn tỉnh lại chắc cũng không thể hồi phục hoàn toàn, cứ để hắn làm cố vấn kỹ thuật của cậu, chu du trong thế giới Internet đi."
Hai người đều vô cùng cảm khái.
Ninh Túc còn nhớ rõ lúc nhìn thấy Thiệu Nhược Dương ở thế giới của Lăng Tiêu, hắn nói rằng hắn đã lưu trữ bản copy ký ức của mình.
Cơ thể có thể chết nhưng linh hồn sẽ tồn tại mãi mãi.
Đây là một nhà khoa học thiên tài đến từ một thế giới xa xôi.
Trong tương lai, có lẽ hắn sẽ có được cuộc sống mà mình mong muốn. Uỷ thác xong việc này, Lăng Tiêu liên lạc với Hạ Chí Phúc đồng ý lời mời của bọn họ.
Không bao lâu sau, Lăng Tiêu và Ninh Túc có được chứng minh thân phận, cũng có một sổ hộ khẩu.
Trên sổ hộ khẩu có bốn người, Ninh Túc, Lăng Tiêu, Ninh Quỷ Sinh, Lăng Mạn Mạn.
Tên của Mạn Mạn rất khiến người ta yêu thích, còn tên của Quỷ Sinh thì khá kỳ lạ.
Suy xét đến việc sau này Quỷ Sinh còn phải đi học nên Ninh Túc muốn đổi cho nhóc một cái tên, coi Quỷ Sinh như nhũ danh.
Sau đó Ninh Túc phát hiện Quỷ Sinh học toán không tốt nhưng lại rất có thiên phú vẽ tranh, thế giới của nhóc nguy hiểm lại rất sạch sẽ hiện ra dưới ngòi bút làm Sư Thiên Xu và một người bạn hoạ sĩ của mình vô cùng kinh ngạc và cảm thán.
Ninh Túc tưởng tượng tương lai nhóc sẽ trở thành một nghệ thuật gia, cái tên Ninh Quỷ Sinh cũng có hơi thở nghệ thuật nên liền giữ lại.
Hai đứa nhỏ cầm sổ hộ khẩu yêu thích không buông tay, đọc tên và quan hệ các thành viên trong gia đình, vô cùng vui vẻ.
Từ nay bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, là một gia đình sống chung dưới một mái nhà, tên tất cả đều được viết trong sổ hộ khẩu.
Lúc Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu nhìn thấy cũng cầm trong tay lật qua lật lại.
Ninh Trường Phong hỏi Sư Thiên Xu: “Hội trưởng Sư, có muốn không? Em cảm thấy chúng ta chuyển về chung hộ khẩu thì như thế nào? Nói không chừng có thể thêm tên bốn người bọn họ vào nữa.”
Sư Thiên Xu nhẹ nhàng vuốt ve sổ hộ khẩu, im lặng vài giây, ngước mắt nói với hắn: “Nếu anh có thể thêm cả bọn họ vào thì được.”
Sau đó, Ninh Trường Phong điên cuồng đuổi theo Hạ Chí Phúc đòi làm hộ khẩu.
Mỗi lần Hạ Chí Phúc tránh như tránh tà: “Bọn tôi chuyên xử lý các sự kiện dị thường chứ không phải hộ tịch! Hơn nữa anh nói anh có một đứa con lớn như vậy sẽ hù chết người khác đó!”
Ninh Trường Phong vẫn đuổi theo không bỏ: “Tôi đã 50 tuổi! 50 tuổi rồi!”
Một lần đuổi như vậy chính là một năm.
Một năm này, Ninh Túc vẫn luôn hưởng thụ sinh hoạt cá mặn cá mình, nhưng không phải không có gì muốn làm. Thỉnh thoảng cậu sẽ giúp Ninh Trường Phong thực hiện kế hoạch của Lăng Tiêu.
Trong lúc này cậu còn phát biểu một số luận văn trên các trang mạng internet, đều là căn cứ vào hiếu biết của cậu với khoa học kỹ thuật 20 năm sau và kiến thức của văn minh cấp cao của Lăng Tiêu, muốn giúp thế giới phát triển nhanh hơn.
Chưa đến một năm, cậu đã có lực ảnh hưởng vô cùng lớn trên internet. Trường Tấn Đại mà Ninh Túc từng theo học còn mời cậu phát biểu một buổi toạ đàm.
Ninh Túc hiếm khi có chút ngượng ngùng: “Đó không phải tôi tự nghĩ ra mà là học được ở nơi khác, hơn nữa tôi không có bằng cấp gì cả.” Không ngờ sau khi bọn họ nghe xong lại càng cảm thấy đến cậu là thiên tài, không cần đi học mà vẫn có thể trở thành một đại lão như vậy.
Ninh Túc: “......”
Ninh Túc trở về nghiêm túc chuẩn bị, sửa sang những thứ có giá trị và có ích nhất lại không vượt quy định cho những sinh viên trường cũ của mình.
Sau khi toa đàm kết thúc, trường học lại muốn mời cậu về làm giẳng viên.
Ninh Túc: “......”
Ninh Túc: “Không được.”
“Vì sao?”
Ninh Túc: “Trong nhà có quá nhiều sản nghiệp chờ tôi thừa kế.”
Ninh Túc từ chối việc trường học trao danh hiệu và tiền lương cho cậu. Rất lâu trước kia, ở lại trường làm giảng viên từng là mộng tưởng của cậu, nhẹ nhàng lại rất đảm bảo, rất thích hợp cho con cá mặn như cậu. Nhưng cậu muốn dựa vào nỗ lực của bản thân chứ không phải đứng trên thành quả nỗ lực của vô số người.
Hơn nữa, giờ cậu càng muốn làm việc ở công ty nhà mình, không ai quản cậu đi muộn về sớm, ranh rỗi tự tại. Tuy từ chối ở lại trường làm giang viên nhưng sau này mỗi lần trường học mời Ninh Túc mở tọa đàm cậu cũng đồng ý. Không những vậy mà cậu còn thường giúp đỡ học sinh nghèo khó trên mạng.
Một ngày đầu thu nọ, Ninh Túc mở một buổi toạ đàm ở Tấn Đại, vừa lên bục giảng đã thấy một học sinh rất đặc biệt.
Người đó ngồi ở dựa bên cửa sổ, khoác áo choàng, mặt mày đạm nhiên, khiến rất nhiều người chú ý.
Sau khi toạ đàm kết thúc, Ninh Túc đến gần cậu ta, vui vẻ nói: “Miêu Thù, cậu thi đậu Tấn Đại rồi!”
Cổ Bà cười gật đầu: “Sinh viên năm nhất khoa sinh vật Tấn Đại, chào giáo sư Ninh.”
Lúc Ninh Túc nhìn thấy ảnh chụp vô cùng cứng nhắc của Cổ Bà đã nói với Hạ Chí Phúc cậu ta rất lợi hại.
Chưa đến hai ngày Hạ Chí Phúc đã dẫn người đi tìm cậu ta.
Khi một người có được năng lực phi phàm không cần kiêng nể ai là lúc có thể nhìn rõ nhất nhân phẩm của người đó.
Có vài người chơi như là Hắc y a tán và vài người của guild Vĩnh Minh, vừa trở lại thế giới hiện thực không bao lâu đã gây chuyện, bị Lăng Tiêu tóm vào Cục Quản lý dị năng.
Mà Cổ Bà vốn có năng lực điên cuồng trả thù xã hội lại không thèm để ý. Sau khi Hạ Chí Phúc hiểu rõ tình huống thì muốn mời Cổ Bà vào Cục công tác dị năng nhưng bị từ chối. Cậu ta chỉ muốn tiếp tục đi học tại Tấn Thành.
Không biết là xuất phát từ suy nghĩ gì mà Hạ Chí Phúc lại đáp ứng cậu ta.
Dù sao giải quyết các vấn đề mà người chơi gặp phải trong cuộc sống hiện thực vốn là mục đích ban đầu của Cục Quản lý dị năng.
Cổ Bà mất dùng nửa năm đã thi đậu Tấn Đại.
Cổ Bà nói: “Có phải rất kinh ngạc không?”
“Không đâu.” Ninh Túc nói: “Ở trong phó bản Hợp nhớ) tôi đã biết thành tích của cậu rất tốt rồi, cậu vẫn luôn đứng đầu khối mà.”
Cổ Bà cười một chút, đứng đầu không có nghĩa là cậu ta có thể đơn giản thi đậu Tấn Đại.
Cậu ta không phải thiên tài như Ninh Túc, có thể liên tục nhảy lớp rồi thi đậu vào Tấn Đại.
Không ai biết nửa năm này cậu ta đã nỗ lực thế nào.
Từ khi nào mà cậu ta có ý tưởng này nhỉ?
Trở lại thế giới hiện thực, Cổ Bà mới biết được, từ phó bản é Mạn Mạn 》 đã có một hạt giống được chôn xuống.
Tối hôm đó, trong lâu đài, bé trai nhỏ đã dùng tri thức sinh vật xốc lên nắp giếng trên đỉnh đầu cậu ta, nói cho cậu ta biết cậu ta không phải đang ở địa ngục, chỉ là đang ở đáy giếng.
Từ đó cậu ta bắt đầu nảy ra ý muốn bò ra khỏi giếng. Sau khi trở lại thế giới hiện thực, cậu ta vẫn lười để ý đến những con người vẫn đang kẹt mãi ở đáy giếng, cậu ta đã biết đến một nơi đẹp đẽ tươi sáng hơn, chỉ muốn đến một thế giới rộng lớn hơn.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng học.
Ánh mặt trời từ kẽ lá phủ lên chiếu tỉnh thần phấn chấn bồng bột trên người học sinh, ánh lên vẻ sáng ngời.
Cổ Bà nói: “Tôi từng nghĩ, nếu có thể cùng đi học một trường với cậu thì tốt rồi, không ngờ cậu không trở thành bạn học mà lại trở thành giảng viên của tôi.”
Thời đi học mà có bạn học như Ninh Túc thì chắc chắn không chỉ có cậu ta ái mộ thôi đâu.
“Đừng nói lung tung, tôi thì tính là giảng viên gì chứ, cùng lắm là học trưởng của cậu thôi.”
Ninh Túc quay đầu nói với cậu ta: “Miêu học đệ, chúc cậu có tương lai tươi sáng.”
Khi hai người đi đến cổng trường thì nhìn thấy Lăng Tiêu mở cửa chiếc xe thể thao tự mình lắp ráp, nhìn rất khiêm tốn tới đón Ninh Túc.
Hai đứa nhỏ cũng ở trong xe, Quỷ Sinh ghé vào cửa sổ xe, sau khi thấy Cổ Bà thì tháo kính râm xuống, vui vẻ nói: “Thì ra là chị*, rối gỗ xinh đẹp.”
*Lúc ở [Mạn Mạn] Quỷ Sinh gọi Cổ bà là chị.
Cổ Bà sửng sốt một chút, nhìn nhìn không trung, giương môi nở nụ cười. Sau khi tạm biệt Cổ Bà, Lăng Tiêu không chở Ninh Túc về nhà mà đến một trung tâm bán sỉ quần áo.
Đây là việc bọn họ đã lên kế hoạch trước.
Trung tâm rất náo nhiệt, người đến người đi, rất nhiều người lái xe đến nhập hàng, cũng có người trẻ cùng đến mua quần áo.
Âm thanh rao hàng và trả giá vang lên không dứt bên tai.
Nơi này không có người chơi năng lực cao siêu, không có người giàu có quyền quý, chỉ có những con người bình thường nhất.
Trong tiệm có một người phụ nữ trung niên đang gói hàng cho khách. Nhìn qua cô đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt một sợi tóc xơ cứng rũ xuống, trong mắt không có ánh sáng, mỏi mệt tiều tụy.
Trong lúc cô đang vác hàng ra cho khách thì có một đứa bé trai chạy vụt vào, để lại trên ghế một thứ gì đó màu lam rồi lập tức chạy đi.
Sau khi người phụ nữ trở về thấy đồ vật trên ghế thì có chút sửng sốt, khom lưng cầm lấy, mở ra nhìn thấy thứ bên trong, đôi tay bắt đầu run rẩy.
Run rẩy từ tay lan đến toàn thân, cô dùng sức che miệng lại, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
Đó là một phong thư thông báo trúng tuyển tới muộn.
Bốn người đứng ở nơi xa, nhìn cô ôm chặt phong thư thông báo trúng tuyển vào lòng, chậm rãi ngồi xổm xuống khóc rống.
Bọn họ là những người chơi may mắn có thể rời khỏi trò chơi, nhưng có vài người đã mãi mãi nằm lại nơi đó. Trong phó ban《 Giả quỷ ) , có một học sinh cấp ba lưng đeo cặp bạc màu, sau mười mấy năm gian khổ học tập, cuối cùng cũng thi đậu Tấn Đại.
Cậu ta vui vẻ đem theo thư báo trúng tuyển, muốn cho người mẹ đã vất vả nuôi dạy cậu ta nên người một bất ngờ, cho mẹ biết mình đã thi đậu đại học tốt nhất, sẽ một thân vinh quang mà học ở Tấn Đại.
Nhưng mà không thể.
Cậu ta đã chết.
Đi hết một đường, sau khi chấp nhận cái chết của bản thân, cậu ta cầu xin "học trưởng" Ninh Túc đưa phong thư trúng tuyển này đến tay mẹ mình.
Ninh Túc đồng ý.
Bọn họ đoán một số tử thi trong phó ban《 Giả quỷ là người chơi đã chết ở trong trò chơi.
Lần đầu tiên Ninh Túc đến Tấn Đại mở tọa đàm đã từng nhờ người tra danh sách trúng tuyển mấy năm nay xem có người này không, không ngờ thật sự có.
Sau đó cậu lại tìm kiếm chỗ ở của mẹ cậu ta.
Giờ cuối cùng giấy báo trúng tuyển đã được trao đến tay cô.
Bọn họ lắng lặng nhìn người mẹ vĩ đại kia vừa khóc vừa cười.
Không biết từ đâu một cơn gió thổi đến, xốc lên những sợi tóc rũ rượi vương bên má cô... Lăng Tiêu: “Chúng ta đi thôi.”
Ninh Túc: “Ừm.”
Người một nhà rôm rả đi ra ngoài, bên ngoài ngựa xe như nước, ánh nắng tươi đẹp.
Bọn họ ngồi trên xe, hoà vào đám đông.
Lăng Tiêu hỏi: “Giờ đã thỏa mãn rồi chứ?”
Đối với những người chơi khác, học sinh kia chỉ là một NPC không đáng nhắc tới trong trò chơi. Dù sau đó có biết đó là người chơi đi nữa, thì vừa rời khỏi phó bản đã sớm ném hắn ra sau đầu.
Ninh Túc thì không, cậu vô cùng nghiêm túc ghi tạc những gì mình đã thấy, đã hứa và chắc chắn sẽ thực hiện.
Cậu vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người phụ nữ kia. Bởi vì từ khi cô một mình lên thành phố lớn còn chưa từng gặp lại con trai nên việc tìm kiếm cô khá phiền phức.
Lăng Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh tìm cùng cậu, giờ cuối cùng cũng tìm được rồi.
Tiếc nuối và vướng bận trong lòng cậu cuối cùng cũng viên mãn.
Ninh Túc gật đầu: “Đây là hứa hẹn từ trong trò chơi theo em đến đây, giờ đã thực hiện, tựa như đã hoàn toàn cáo biệt trò chơi rồi.”
Cậu nhìn thoáng qua cửa tiệm nhỏ kia, vui vẻ nói: “Chúng ta về nhà ăn một bữa thịnh soạn nào! Đùi gà, bò bít tết, tôm hùm lớn!” Dù sao người đã chết không thể sống lại, người còn sống thì vẫn phải sống mà.