Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 185 - C185

C185 C185C185

chương 185: Hiện thực

Editor: Tiểu Bách Hương Quả



Ninh Tuc vẫn luôn nắm chặt tay Lăng Tiêu, sau khi trở lại thế giới hiện thực vẫn xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu, ở đối diện con phố mỹ thực bên ngoài trường học.

Bọn họ mới vừa lấy lại tỉnh thần đã nhìn thấy trên đường cái có một chiếc ô tô và một chiếc xe tải sắp va vào nhau.

Giữa hai chiếc xe còn có một cô gái mảnh khảnh, rất có thể sẽ mất mạng.

Xung quanh vang lên tiếng thét hoảng sợ chói tai.

Bỗng nhiên, cô gái kia một chân đạp ô tô, nhảy lên xe tải, hoàn mỹ xoay người rơi xuống đất.

Ninh Túc: “......”

Lăng Tiêu: “Là người chơi.”

Ninh Túc cũng đã nhìn ra, tốc độ kia lực đạo kia, người thường chắc chắn không thể có.

Khi cậu ở trên xe tang tiến vào căn cứ, mọi người giới thiệu tình huống cho nhau, đều nói là khi sắp tử vong thì bị hệ thống kéo vào trò chơi. Hệ thống bị phá hủy, trừ cậu và Lăng Tiêu thì tất cả người chơi đều trở lại thời điểm chết.

Hắn là người chơi nữ ấy xảy ra chuyện ở trên đường, hiện giờ lại xuất hiện trên đường lớn.

Không biết cô ta đã vào trò chơi bao lâu, tình hình giao thông đã thay đổi rất lớn, cô cũng sớm không phải cô của lúc đó nữa.

Đối với những người chơi đã rèn luyện qua các thế giới phó bản mà nói thì những kiểu đánh nhau, cướp bóc, tai nạn xe cộ trong thế giới hiện thực đều là chuyện nhỏ.

Dù sao người chơi đã không còn là người thường nữa, về cả thân thể và năng lực. Những người đó ở trong thế giới bình thường này sẽ là nguồn hoạ tiềm năng.

Đương nhiên, vị bên người cậu này cũng không phải là người bình thường.

Nhưng mà hắn có cậu, vậy thì không tai họa chút nào.

Ninh Túc đang cảm khái trong lòng thì đã nghe Lăng Tiêu hỏi: “Đang nghĩ gì mà đắc ý như vậy?”

Ninh Túc: “......”

Ninh Túc sờ sờ bụng, nhìn về phía phố ăn vặt: “Nghĩ phải làm sao để có tiền ăn cơm.”

Khi căn cứ trò chơi sụp đổ, cậu còn nghĩ tới liệu mình có trở về địa điểm trước khi vào trò chơi, Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu cũng nghĩ tới. Lúc ấy một tay cậu nắm chặt tay Lăng Tiêu, một tay khác bị Ninh Trường Phong lôi kéo.

Vừa rồi bọn họ thấy được một người chơi, cơ bản có thể xác định, bọn họ đều đang ở tuyến thời gian của đa số người chơi.

Nhìn con phố mỹ thực trước mặt, Ninh Túc cảm giác rất xa lạ, dù sao đây cũng không phải thời điểm cậu sinh ra, nhưng mà nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện mấy đồ vật quen thuộc.

Khi cậu đang theo học tại ngôi trường có lịch sử trăm năm này, con phố này đã được chỉnh đốn và cải cách, tất cả cửa hàng đều có quy tắc sạch sẽ dán ở cửa, Ninh Túc thích nhất là tiệm bánh bao của một nhà trong đó.

Ông chủ đã cao tuổi, làm bánh bao ăn cực kỳ ngon, vỏ mỏng nhân dày. Ông ấy nói đã làm bánh bao hơn 40 năm rồi, từ khi cùng vợ mình yêu nhau cho đến khi con trai kết hôn.

Ông không có bằng cấp gì, rất hâm mộ học sinh trường này nên vẫn luôn bán đồ ăn ở đây, từ lúc đầu chỉ có một sạp nhỏ đến khi đã trở thành một cửa hàng. VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Ninh Túc nhìn chằm chằm quán bánh bao dưới gốc đa, nghĩ, thì ra ông chủ không nói dối, khi còn trẻ ông thật sự rất tuấn tú, cũng nhìn thấy những chiếc bánh bao ngon lành kia.

Muốn ăn, nhưng mà bọn họ không có tiền.

Vài phút sau, bên phố mỹ thực nhiều thêm hai người đàn ông đang bán hoa. Ninh Tuc chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày Thần Hoa đại nhân sẽ bán hoa nuôi cậu.

Ninh Túc không thể không vì tương lai của bọn họ mà phát sầu.

Cậu và Lăng Tiêu đều có bằng cấp, nhưng một cái là của nền văn minh cấp cao, một cái là trong tương lai, ở đây bọn họ hoàn toàn không thân phận cũng không hộ khẩu.

Nghĩ tới nghĩ lui, giờ mà muốn ăn cơm thì bán hoa là phương pháp kiếm tiền nhanh nhất.

Người lui tới rất nhiều, phần lớn là ngắm bọn họ, sau đó lại ngắm hoa, nhưng không ai muốn mua.

Ninh Túc cúi đầu nhìn nhìn, trong trò chơi không cảm thấy nhưng ở hiện thực hoa Lăng Tiêu đỏ như máu đúng là vô cùng quỷ dị.

Một lúc sau mới có người đi tới, hỏi: “Đây là hoa gì vậy, trông khá đặc biệt, bán thế nào?”

“Ông chủ có ánh mắt rất tốt nha!” Ninh Túc lập tức nói: “Đây là hoa Lăng Tiêu, một đoá......đã nở thì mười tệ, chưa nở thì năm tệ!”

Người nọ cười nói: “Ha ha, cậu nhìn ra tôi là ông chủ sao? Lúc trước tôi mở nhà ma không kiếm được tiền, phải mở cửa hàng ngay bên cạnh, hoa này dùng để trang hoàng nhà ma và cửa hàng sát vách đều không tồi.” Ninh Túc: “Ánh mắt ngài thực sự rất tốt, hoa này quả thật rất thích hợp.”

Ông chủ: “Chu kỳ hoa thế nào?”

Lăng Tiêu: “Khoảng mấy năm.”

Ông chủ: “?”

Ông chủ đó cho rằng bọn họ là kẻ lừa đảo, bỏ đi.

Ninh Túc: “......”

Ninh Túc: “Anh có thể nói tém lại một chút mà?”

Lăng Tiêu: “Anh đã nói giảm đi nhiều rồi.”

Ninh Túc: “......”

Sinh hoạt ở hiện thực quá khó khăn.

Một lúc sau đó lại có người lại gần, không để ý hoa lắm mà chỉ luôn đang nhìn bọn họ, còn nhìn nhìn bốn phía xung quanh.

“Hai người đang quay chụp tiết mục gì sao? Là nghệ sĩ sao? Hình như tôi chưa từng thấy hai người? Có người đại diện chứ?”

Đôi mắt Ninh Túc sáng lên, trường học này nằm ở làng đại học, có hai trường nổi danh cả nước là học viện điện ảnh và học viện múa, thường xuyên có người đại diện và đạo diễn lui tới.

Không phải hắn coi trọng Lăng Tiêu chứ?

Lăng Tiêu: “Mua hoa đi rồi tôi sẽ trả lời.” Cuối cùng bọn họ cũng có thể khai trương, bán được mười bông.

Sau khi thấy Lăng Tiêu thu tiền, Ninh Túc mới nói với hắn: “Hắn muốn lôi kéo anh làm ngôi sao, một năm có thể kiếm vài ngàn vạn đó!”

Người nọ ha ha cười, nhìn Lăng Tiêu nói: “Đâu chỉ mấy ngàn vạn.”

Lăng Tiêu lấy tiền thì không nhận người: “Cảm ơn, tạm thời không có ý định này.”

Người nọ lại nói vài câu, cực lực khuyên nhủ hai người làm minh tỉnh, thấy thái độ bọn họ kiên quyết mới để lại danh thiếp rồi lưu luyến rời đi.

Lăng Tiêu: “Đủ để ăn cơm chưa?”

Ninh Túc: “Chắc là đủ để lót dạ.”

Lăng Tiêu: “Bán thêm đi.”

Khi bọn họ đang nói chuyện thì trước quán hoa lại xuất hiện một người. Hai người ngẩng đầu thì thấy Quý Minh Thụy đang một lời khó nói hết mà nhìn bọn họ.

Quý Minh Thụy: “Đi thôi, tôi đưa hai người đi ăn cơm.”

Ninh Túc vừa định đồng ý, phía trước lại có một giọng nói vang lên: “Không cần phiền như vậy đâu, để tôi dẫn bọn họ đi ăn.” Ninh Tuc vừa quay đầu đã thấy Ninh Trường Phong, “Cha!”

Ninh Trường Phong vui vẻ mà chạy về phía bọn họ: “Tôi biết hai người đang ở gần đây mà.”

Bọn họ vẫn luôn nắm chặt tay nhau, nhất định sẽ không ở quá xa nhau. Hắn nhìn trên hoa trên mặt đất, im lặng vài giây: “Đi, tôi đưa hai người về nhà.”

Ninh Túc: “Được thôi!”

Ninh Tuc tạm biệt Quý Minh Thụy trước, hẹn lần sau lại gặp

Quý Minh Thụy thấy cậu không cần giúp, nói với cậu hai câu rồi vội vàng rời đi.

Thời gian trong căn cứ và thế giới hiện thực giống nhau.

So với những người chơi đã ở trong trò chơi nhiều năm, hắn chỉ mới biến mất mấy tháng, tình huống tốt hơn một chút, nhưng làm CEO thì việc cần xử lý vẫn rất nhiều.

Sau khi Quý Minh Thụy rời đi, Ninh Túc và Ninh Trường Phong chuẩn bị đi thì thấy Lăng Tiêu vừa mua mấy cái bánh bao, đang trở lại bên này Ninh Trường Phong: “Hửm? Tôi cũng mua này.”

Hắn đưa túi giấy trong tay cho Ninh Túc.

Ninh Túc: “Trên người của cha có tiền sao?”

Ninh Trường Phong: “Không có, cha lấy một kim bài đổi bánh bao với ông chủ.” Ninh Tuc mím môi, cúi đầu nhìn về phía hai cái bánh bao trong tay.

Hơi ấm từ bánh bao phả vào mắt, ngưng tụ thành một lớp hơi nước mềm mại.

Ninh Túc biết, bọn họ đều thấy được những gì Ninh Túc số hai viết cho cậu trong phó bản £ Tận thế } .

[ Đây nhất định là ý tưởng chung của chúng ta, tựa như khi chúng ta cắn nuốt virus zombie, không phải vì bị những người đó uy hiếp bức bách, mà là bởi vì đã du đãng quá lâu rồi, cuối cùng quay đầu lại, chỉ muốn mua hai chiếc bánh bao trên đường phố rộn ràng đông đúc. ] Buổi chiều vừa đến căn cứ trò chơi, Ninh Túc dùng thư giới thiệu của NPC đổi hai cái bánh bao với ông chủ, cậu cho rằng tâm nguyện của mình đã thỏa mãn rồi.

Không ngờ còn có thể như vậy....

Bọn họ biết, và hi vọng cậu có thể ăn được bánh bao cậu muốn ngay khi trở về thế giới hiện thực.

Ninh Túc cắn một ngụm bánh bao, có cái gì đó tiến vào cơ thể cậu, chân thật mà ấm áp, đủ để an ủi trái tim phiêu đãng đã lâu của cậu.

Cậu chia bánh bao cho hai người còn lại.

Ba người vừa ăn bánh bao vừa xuyên qua đường phố bình đạm mà náo nhiệt, không có sợ hãi và cái chết luôn bao phủ, đi ra ngoài.

Ninh Túc hỏi: “Cha, người vốn ở thành phố này sao? Có chỗ ở không?” Lúc trước những người ngồi trên chiếc xe tang đi vào trò chơi đều đến từ cùng một thành phố. Ở đó cậu gặp được Quý Minh Thụy, Chúc Song Song, chắc bọn họ cũng là người nơi này.

Cậu xuyên từ tương lai đến, nhưng vẫn là người ở thành phố này, cho nên mới lên cùng một chiếc xe tang với bọn họ.

Nếu khi còn nhỏ nơi cậu lớn lên là viện phúc lợi do Ninh Trường Phong thành lập thì chắc hẳn Ninh Trường Phong cũng sống ở đây.

“Đúng vậy.” Ninh Trường Phong nói: “Cha có mấy chỗ chỗ ở, nhưng đã sáu bảy năm trôi qua rồi, không biết có người nào không liên lạc được với cha mà đi báo nguy không, nếu vậy có thể cha đã bị tuyên cáo tử vong rồi, không biết những bất động sản đó của cha thế nào rồi.”

Ninh Túc: “......”

Ninh Trường Phong: “Nhưng mà, cha biết có một căn biệt thự chắc còn ở được.”

Khi Ninh Trường Phong dùng kim bài đổi với ông chủ bán bánh bao còn có được thêm mấy trăm tệ, bọn họ mới có tiền bắt xe đi đến căn biệt thự mà Ninh Trường Phong nói.

Biệt thự cũng không ở xa trung tâm thành phố, ở trong một tiểu khu an tĩnh xinh đẹp.

Ninh Túc nhìn gara rộng như một bãi đỗ xe, hoa viên có thể đỗ cả máy bay trực thăng, đã không phải đơn giản chỉ là một biệt thự cao cấp thôi đâu, vô cùng kinh ngạc.

“Cha, thì ra con là một phú nhị đại sao?”

Ninh Trường Phong khiêm tốn mà nói: “Coi như vậy.”

Ninh Túc: “Vậy con có thể nằm yên hưởng thụ đến già rồi?” Ninh Trường Phong: “Đương nhiên rồi! Con chưa từng nghe qua câu Không sợ phú nhị đại ăn chơi, chỉ sợ phú nhị đại muốn gây dựng sự nghiệp sao?.”

Ninh Túc: “...... Vậy cha cứ yên tâm đi.”

Ninh Trường Phong: “Con yên tâm, két sắt biệt thự và tiền trong ngân hàng đủ con ăn đến già.”

Hắn vui vẻ mà ấn vân tay mở cửa phòng, “Thời điểmchết cha còn đang suy nghĩ, cha liều mình kiếm tiền như vậy làm gì? Dù sao cũng không có thân nhân, nhiều tiền như vậy chết rồi cũng không biết cho al, giờ không phải có người thay cha tiêu rồi sao?”

Ninh Túc: “Cha! Cha là cha ruột của con!”

Ninh Trường Phong một lần nữa tìm được mục tiêu phấn đấu, vô cùng vui vẻ, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Còn không mau gọi cha?”

Lăng Tiêu: “......”

Vừa vào biệt thự, Ninh Túc bèn thả hai đứa trẻ ra.

Thế giới hiện thực không giống trò chơi, ở bên ngoài cậu không dám triệu hồi chúng ra, sợ làm người ta chú ý.

Hai đứa nhỏ vừa xuất hiện, Ninh Túc đã kiểm tra bọn chúng một lượt: “Không sao chứ?”

Bọn nhóc đầu không có việc gì, đều đang tò mò mà nhìn ngó phòng ở rất lớn này.

Ninh Túc nói với bọn họ: “Đây là nhà của chúng ta.” Quỷ Sinh chớp chớp mắt: “0?”

Ninh Túc gật đầu: “Về sau chúng ta sẽ sống ở đây, hai đứa phải đọc sách, thi đại học, làm việc, sau đó kiếm tiền nuôi mẹ và ba ba của mấy đứa.” Đôi mắt Quỷ Sinh càng ngày càng lấp lánh: “Ò!”

Ngón tay Mạn Mạn chỉ qua từng người bọn họ: “Mẹ, ba, ông nội...... bà nội đâu ạ?”

Đối với cô bé, một ngôi nhà phải có ba có mẹ, sau đó lại có ông bà, đó mới là một gia đình hoàn chỉnh.

Ninh Trường Phong nói: “Tình hình của cô ấy có chút phức tạp, để cha xem có thể liên lạc được không.”

Ninh Túc và Lăng Tiêu đều biết hắn nói phức tạp, chủ yếu là gia đình phức tạp.

Lăng Tiêu: “Không cần lo lắng, đến cả guild Vĩnh Minh cô ấy còn có thể áp chế được mà.”

Quả thật, Sư Thiên Xu không sợ ám sát, không sợ quyền mưu, tại thế giới hiện thực chính là thực lực hoàn toàn nghiền áp.

Người trong nhà cô ấy còn có thể tàn nhẫn hơn so với Người Nhộng Sư sao?

Thế lực trong nhà còn có có thể phức tạp hơn trò chơi sao? Mấy người họ hoàn toàn yên tâm, quét tước một lượt mấy căn phòng đã lâu không ai ở.

Ninh Trường Phong dẫn bọn họ đi mua rất nhiều thứ, vừa mua vừa nói với bọn họ: “Hơn một triệu người chơi trở lại thế giới hiện thực, các sự kiện dị thường hẳn là rất nhiều, mấy ngày nay chúng ta tém tém lại một chút, cứ ở trong nhà ngủ đi.”

Ninh Túc: “......”

Nghe xem hắn đang nói gì nè?

Quả thực quá êm tai.

Đây chính là cuộc sống Ninh Túc tha thiết ước mơ đó.

Cậu vừa sống cuộc sống cá mặn, vừa chú ý động tĩnh trên mạng.

Giống như Ninh Trường Phong đã nói, quả thật có rất nhiều chuyện dị thường xảy ra, nhưng không có chuyện gì quá lớn.

Ninh Tuc chú ý mấy chuyện đó, muốn tìm thấy dấu vết Sư Thiên Xu giữa đống tin tức.

Không ngờ cậu không nhìn thấy Sư Thiên Xu trong tin tức xã hội, mà trong tin tức giải trí.

Tối thứ ba trở lại thế giới hiện thực, Ninh Trường Phong dạy cho hai đứa nhỏ thường thức ở thế giới này, Ninh Túc và Lăng Tiêu nửa nằm nửa ngồi trên sô pha lướt di động.

Một người lướt tin tức giải trí. Một người ghét bỏ điện thoại quá lạc hậu, nghĩ nên làm sao để cải tiến nó.

Ninh Túc thấy một lầu tin tức có lượng truy cập rất cao. Lúc đầu cậu cũng không chú ý lắm, cho đến khi nhìn thấy một tấm ảnh trong đó.

Đó là một tiểu thần tượng từ khi xuất đạo vẫn luôn có rất nhiều fan, bởi vì chính hắn là một phú nhị đại có chút danh tiếng. Hắn mất tích đã lâu không có chút tin tức nào, hôm đó tham gia buổi tụ tập các nhân vật nổi tiếng, điên cuồng thổ lộ với một người phụ nữ.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhiệt độ cao như vậy là bởi vì người phụ nữ hắn thổ lộ kia

Ảnh chụp vừa được tung ra đã gây ra hàng loạt chú ý.

Cô ăn mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tai đeo một đôi ngọc màu lam, khi quay đầu nhìn qua, dưới ánh đèn xinh đẹp rung động lòng người.

Có bạn mạng nói, người đó vốn nghĩ "nữ thần" ngày nay hầu như đều là tâng bốc quá đà, giờ mới biết được cái gì là nữ thần chân chính cao cao tại thượng.

Sau đó bọn họ lại đào ra thân phận của cô, nhiệt độ lập tức bạo trướng. Tiểu thần tượng kia là Bàng Dương, người được hắn thổ lộ tất nhiên chính là Sư Thiên Xu.

Ninh Túc chợt nhớ đến hình ảnh khi thi đấu xã đoàn kết thúc, vừa ra khỏi phó bản, Bàng Dương giơ banner hình Sư Thiên Xu, kích động hò hét. Ninh Tuc lướt lướt một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Ninh Trường Phong.” Ninh Trường Phong đang dạy Quỷ Sinh dùng di động, tùy ý mà “Hửm?” một tiếng.

Ninh Túc: “Dù cha có tiền đi nữa có thể vẫn không xứng với Hội trưởng Sư, làm sao đây?”

Cậu đưa điện thoại cho Ninh Trường Phong xem, hắn xem xong vẫn rất bình tĩnh, dường như đã biết thân phận Sư Thiên Xu từ trước.

Ninh Túc: “Không có gì muốn nói sao?”

Ninh Trường Phong: “Việc này thì có là gì, ăn cơm mềm là đặc sắc của người chơi vô hạn chúng ta.”

Ninh Túc: “2”

Ninh Trường Phong: “Trở lại thế giới hiện thực, dựa theo cái nhìn của người khác, quả thật nhà giàu mới nổi như cha không xứng với danh gia vọng tộc như Sư Thiên Xu, đạo sĩ nghèo như Tô Vãng Sinh cũng không xứng với đại tiểu thư như Chúc Song Song, Lăng Tiêu cũng......” Lăng Tiêu đang mày mò di động, không ngẩng đầu lên mà cắt ngang: “Đừng có cue, tôi sẽ sớm trở thành đại lão khoa học kỹ thuật.”

Ninh Trường Phong vừa muốn nói gì đó, Ninh Túc vui vẻ nhìn về hướng Lăng Tiêu: “Được đó! Kỹ thuật là đáng giá nhất. Mà nói như vậy, em cũng có kỹ thuật hơn nơi này hai mươi năm đó.”

Ninh Trường Phong: “......” Hắn bỗng nhiên có cảm giác vai hề lại là chính mình.

Chỉ có tiểu thiên sứ Quỷ Sinh đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, thăm dò hỏi hắn: “Có tiền?”

Ninh Trường Phong gật đầu.

Quỷ Sinh: “Oa! Có tiền thật giỏi!”

Nói lung tung trong chốc lát, đề tài lại vòng về tới Sư Thiên Xu.

Không đợi bọn họ liên hệ, Quý Minh Thụy gửi cho bọn họ thông tin một bộ điện ảnh.

Đây là một bộ phim điện ảnh chiếu lần đầu, Ninh Túc lên mạng tra một chút, phát hiện biên kịch vậy mà là Chúc Song Song.

Giữa trưa hôm đó, Ninh Túc thắt cho Quỷ Sinh một cái nơ nơi cổ, thắt cho Mạn Mạn một nơ con bướm trên tóc, dẫn theo Thần Hoa của mình lần đầu đi xem phim chiếu rạp.

Đương nhiên là còn có Ninh Trường Phong.

Phòng chiếu phim điện ảnh rất lớn, phía trong đã có không ít người ngồi.

Sau khi bọn họ tìm được chỗ ngồi, bên canhhj Ninh Túc một người phụ nữ.

Khi Ninh Túc đi qua chỗ cô, cô ngẩng đầu nhìn qua, Ninh Túc nhìn thấy cô cũng không kinh ngạc lắm, nhưng vô cùng vui vẻ: “Mẹ.” Sư Thiên Xu mỉm cười với cậu, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy Ninh Trường Phong nói: “Hội trưởng Sư hôm nay thật xinh đẹp.”

Tầm mắt Sư Thiên Xu chuyển qua trên người hắn, trong ánh đèn lộng lẫy đánh giá hắn: “Không ngờ anh cũng rất tuấn tú nha.”

Ninh Trường Phong: “Đương nhiên rồi, nhìn con trai chúng ta không phải sẽ biết sao?"

Hắn tự nhiên đi đến bên cạnh Sư Thiên Xu.

Ở hàng ghế phía trước, Chúc Song Song và Quý Minh Thụy cũng đang đi về phía bên này, ngồi xuống trước mặt bọn họ.

Chúc Song Song cung kính gật đầu với Lăng Tiêu.

Mỗi người có thể thoát khỏi trò chơi đều mang lòng mang cảm kích và kính sợ đói với hắn.

Sau đó cô nhìn về phía Mạn Mạn ngồi bên cạnh Lăng Tiêu.

Bé gái mặc một thân váy liền màu vàng nhạt xinh đẹp, nhan sắc sáng ngời lại đáng yêu áp chế phần nào sự quỷ lệ của bé, khí chất rất độc đáo, cực kỳ mỹ lệ.

Chúc Song Song cảm khái nói: “Mạn Mạn, những đạo diễn và nhà làm phim đó mà nhìn thấy em nhất định sẽ mời chào em làm ngôi sao nhí.” “Làm ngôi sao bình thường thì có gì vui chứ.” Cô bé nói: “Ngôi sao võ thuật thì còn được.”

Ngồi bên cạnh cô nhóc chính là Quỷ Sinh. Sau khi Quỷ Sinh đi theo Ninh Túc, màu da xám trắng dần dần trở nên khỏe mạnh, hiện tại dưới ánh đèn chỉ trông hơi tái nhợt, như là thân thể bệnh tật không tốt, sẽ không làm người ta liên tưởng lung tung, chỉ là màu sắc đôi ngươi vẫn còn có chút bất đồng.

Lúc ở trong trò chơi nhóc thường xuyên mặc quần áo trắng giống Ninh Túc, hôm nay lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo khoác nhỏ, trên cổ còn có một cái nơ, trong lòng ngực ôm một thùng bắp rang lớn, đôi mắt sáng lấp lánh, đáng yêu không chịu nổi.

Chúc Song Song: “Quỷ Sinh.”

Quỷ Sinh: “Ở?”

Chúc Song Song: “Hôm nay thật là siêu cấp đáng yêu.”

Quỷ Sinh vui vẻ đến mức đôi mắt lấp lánh cả trời sao, “Ỏ^-”

Ninh Túc ngồi bên cạnh Quỷ Sinh.

Chúc Song Song liền ngồi ở hắn phía trước, hỏi hắn: “Trở về có cảm giác thế nào?”

Ninh Túc vừa ăn bắp rang trong lòng Quỷ Sinh vừa nói: “Tôi từng cho rằng sau khi trở về sẽ trở thành một xã súc, không ngờ tôi lại là một phú nhị đại có thể nằm ăn cả đời đó.”

Chúc Song Song: “......”

Ninh Túc tiếp lời: “Tôi cho rằng tôi chỉ là một phú nhị đại cá mặn bình phàm, không ngờ......”

Cậu liếc nhìn Sư Thiên Xu một cái, không cần nói cũng biết. Cậu cảm khái: “Thật sầu quá mà, tôi chỉ muốn làm một con cá mặn binhg thường thôi mà thôi.

Chúc Song Song: “............”

Chúc Song Song nghẹn họng vài giây, bỗng nhiên cười phá lên.

“Túc Túc, cuối cùng mộng tưởng của cậu cũng trở thành sự thật, có đùi, làm cá mặn.” Cô vui vẻ nói: “Quan trọng hơn là, có người nhà có người yêu, còn có bạn bè.”

Ninh Túc vui vẻ gật đầu.

Trong hai ngày này, cậu vẫn luôn lâng lâng, tất cả đều rất tốt.

So với những gì cậu đã từng ảo tưởng còn tốt hơn nhiều.

Đèn phòng chiếu phim vụt tắt, phim chuẩn bị bắt đầu, mọi người sôi nổi ngồi vào chỗ.

Ninh Túc nhìn thấy có hai học sinh cấp 3 đi về phía bên này.

Bọn họ nhìn qua rất bình thường, một người đôi mắt sáng ngời đang vui vẻ nói gì đó, một người đeo một đôi kính gọng bạc, an tĩnh lắng nghe. Khi lên xuống bậc thang, tay hai người sẽ tự động kéo lấy nhau, như là thói quen đã hình thành qua năm dài tháng rộng.

Phía sau bọn họ còn có một người cảm giác rất tiên phong đạo cốt, đang chỉ vào ấn đường một người đàn ông, nói gì đó.

Lúc ấy, chiếc xe tang chở bọn họ từ thành phố này đến căn cứ trò chơi. Hiện tại, bọn họ đang tề tựu trong thành phố của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment