C184
C184C184
chương 184: Hạ màn
Editor: Tiểu Bách Hương Quả
米
Âm thanh trong quảng trường vang lên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng vang dội.
Bọn họ nhìn rất kích động lại vô cùng nghiêm túc, hận không thể lập tức liều mạng với hệ thống.
Ninh Túc nằm trong lồng ngực Lăng Tiêu, sùng bái nhìn Sư Thiên Xu. Sao cậu lại không có tài ăn nói như mẹ mình chứ?
Sư Thiên Xu lần nữa mở miệng: “Nếu có vị nào không muốn tham dự, chúng tôi cũng không cưỡng cầu. Nhưng không muốn mạo hiểm tham gia cũng được, hi vọng mọi người giữ kín chuyện này, đảm bảo an toàn cho cho người khác.”
Sư Thiên Xu nói vậy đều dựa vào phán đoán của bản thân cũng như sự tín nhiệm với những người bên dưới.
Lăng Tiêu thì không tin tưởng bọn họ như vậy, trong quảng trường nhỏ hàng loạt dây Lăng Tiêu bò đến chỗ mỗi người, quấn quanh một vòng rồi dung nhập vào trong thân thể bọn họ.
Lăng Tiêu: “Có thể không tham gia, nhưng nếu dám rêu rao ra bên ngoài sẽ lập tức mất mạng.” Nhìn thấy những nhánh dây leo Lăng Tiêu luôn xuất hiện trong những phó bản kinh khủng nhất, tất cả người chơi đều trầm mặc.
Xuất phát từ nỗi sợ hãi ăn sâu bén rễ đối với Quỷ Chủ, chắc chắn sẽ không có ai dám nói ra, hơn nữa dù không tham gia đi nữa, người khác đi làm chuyện này, đối bọn họ cũng là trăm lợi mà không có một hại.
Sư Thiên Xu và Lăng Tiêu một người diễn mặt trắng một người diễn mặt đen, rất nhanh đã giải quyết được vấn đề.
Thời gian che chắn một lần không thể quá lâu, bọn họ cũng muốn cho các người chơi thời gian để nghiệm chứng bọn họ không nói dối, hẹn tối ngày mai hội hợp rồi tắn ra.
Chờ những người chơi rời đi, Sư Thiên Xu lại ôm lấy Ninh Túc từ Lăng Tiêu, cúi đầu cười chọc chọc khuôn mặt mềm mại của Ninh Túc.
Ninh Túc: “......”
Mẹ, người còn muốn giữ hình tượng hội trưởng thanh lãnh không vậy???
Ninh Túc: “Ê a, mười tuổi?”
Sư Thiên Xu: “Hai ngày hẵng tăng thêm mười tuổi nhé?”
Ninh Túc: “......”
Biết phó bản này có Quỷ Chủ mở cửa sau, Tô Vãng Sinh đã vi phạm quy định hai lần, biến thành bộ dáng hai mươi tuổi.
Chúc Song Song 80 tuổi, đang cầm gương nhỏ ngắm nghía bản thân. Phương Kỳ và Lâm Trung Khê đều mười tuổi, đang nhỏ giọng nói gì đó, có lẽ là chuyện bọn họ lúc mười tuổi.
Chỉ có Ninh Túc vẫn là một đứa trẻ sơ sinh.
Ninh Túc nằm liệt trong lồng ngực Sư Thiên Xu.
Ninh Trường Phong cũng lại gần chot chọt mặt của Ninh Túc.
Chúc Song Song cũng mon men đến gần, vươn bàn tay tội ác ra: “Túc Túc khi còn nhỏ trông thật mềm, thật đáng yêu mà, người không quen rất khó nhận ra giới tính của cậu ha?”
Ninh Túc: “......”
Muốn véo má thì véo đi, công kích ngoại hình làm gì?!
Mặt Ninh Túc bị mọi người chọt đến biến dạng, tới tận nửa đêm mới được Lăng Tiêu ôm về gia đình nhận nuôi cậu, phía sau có một Quỷ Chủ lẽo đẽo đi theo.
Ninh Túc duỗi cánh tay ra với Quỷ Chủ, ê ê a a.
Quỷ Chủ không dám nhìn cậu.
Ninh Túc vươn tay nhỏ tát Quỷ Chủ một cái.
Như này mà vẫn chưa vi phạm quy định sao?!
Ninh Túc: “......”
Cậu hoàn toàn từ bỏ. Sau khi Lăng Tiêu đưa cậu trở về, cậu cho rằng mình cuối cùng cũng có tôn nghiêm của trẻ con.
Nhưng cậu đã quên mất hai đứa nhỏ.
Quỷ Sinh và Mạn Mạn một trái một phải ngồi bên người cậu, trong ánh mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Quỷ Sinh ghé sát đầu cậu: “Oa ~7”
Mạn Mạn sờ sờ đầu cậu, cười vui ve như một bé gái ba bốn tuổi thực sự. Ninh Túc: “......”
Ninh Túc cuối cùng cũng chịu không nổi, sáng sớm đã ê ê a a mãnh liệt biểu đạt sự bất mãn của mình.
Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đành phải thỏa hiệp.
Sư Thiên Xu: “Đi hỏi Lăng Tiêu xem làm sao con mới có thể vi phạm quy định đi?”
Khi Ninh Trường Phong giao Ninh Túc cho Lăng Tiêu, khăng khăng dặn dò: “Chỉ có thể vi phạm quy định một lần thôi đấy.”
Ninh Túc rất muốn trợn trắng mắt.
Lăng Tiêu nhìn cậu, cười nhẹ ra tiếng: “Trẻ con tầm tuổi đó rất được hoan nghênh, mọi người đều muốn thấy quá trình em lớn lên đã bị bỏ lỡ mà.”
Ninh Túc sửng sốt một chút, nắm lấy tay áo Lăng Tiêu, không nói gì một lúc lâu. Lăng Tiêu nâng cậu lên, Ninh Túc cọ cọ cổ hắn, “Y a” một tiếng.
Đúng vậy, khi cậu còn nhỏ rất đáng yêu, rất tri kỉ đó, chỉ là hoàn cảnh cậu sống trước đây đã mài mòn nó mà thôi. Hiện tại cậu đã gặp được những người thực sự yêu thương và trân trọng cậu rồi.
Lăng Tiêu ôm Ninh Túc đi tìm Quỷ Chủ, sôi nổi vi phạm quy định, một người biến thành hình dáng mười tuổi, một người thì biến thành 90 tuổi.
Lăng Tiêu: “Chờ chúng ta cùng nhau biến thành 50 tuổi thì sẽ rời khỏi nơi này nhé?”
Ninh Túc vui vẻ gật đầu, cả đời bọn họ là một đường thẳng, mỗi người đứng một bên, đi về phía nhau, gặp được nhau và bên nhau đến thiên trường địa cửu.
Tối hôm đó, cư dân trấn nhỏ bắt đầu lộ gương mặt thật với các người chơi, tất nhiên là trừ những người trong quảng trường tối qua.
Những người chơi đó nghe những người chơi bên ngoài kêu la thảm thiết, lại nhìn những cư dân quỷ đang tươi cười với mình, có chút hoảng hốt.
Bọn họ cảm nhận được việc Quỷ Chủ thật sự đang chung sống hài hoà với bọn họ.
Chuyện này lại tiêm thêm cho họ một liều thuốc trợ tim.
Đêm đó khi lại hội hợp lần nữa, bọn họ bèn bắt đầu thảo luận kế hoạch cụ thể. Lăng Tiêu: “Vấn đề đầu tiên chính là nhân số, chỉ có chúng ta thì không đủ.”
Trừ những thành viên của guild Ngân Hoa mà Sư Thiên Xu không đưa vào phó bản, ở đây có tổng cộng 450 người chơi.
Có người hỏi: “Tổng cộng cần bao nhiêu người?”
Lăng Tiêu: “Số phó bản cần đóng cửa là hơn 12 nghìn, cần ít nhất 13 nghìn người, đồng thời còn phải kêu gọi các người chơi khác vào phó bản chung, bởi vì có phó bản cần đến 100 người mới mở ra.”
Cả căn cứ chỉ có hơn một trăm vạn người chơi, số lượng người cần thiết vô cùng lớn, gần như là một phần mười.
Sư Thiên Xu: “Cho nên, chúng tôi cần các vị tuyển chọn những người đáng tin cậy ở guild mình tham gia chiến dịch này.”
“Trong guild Ngân Hoa có khoảng 800 người có thể tham dự, trong guild mọi người nhiều thì chọn ra vài trăm người, ít thì chọn ra vài ba chục người, gom đủ một vạn người cũng không khó.”
Việc lựa chọn người này không dựa vào phỏng vấn mà căn cứ vào hiểu biết về quá trình bọn họ ra vào phó bản trước kia.
Lăng Tiêu: “Việc lên danh sách giao cho Hội trưởng Sư, tốt nhất là liệt kê cả những phó bản bọn họ đã tham gia, cả của các ngươi nữa.”
Có người hồi hắn: “Vì sao?”
Lăng Tiêu: “Nếu có người đã từng vào các phó bản cần đóng cửa thì để bọn họ mang theo Quỷ Chủ đến đó, bọn họ có hiểu biết rõ ràng, có thể nhanh chóng phá đảo phó bản. Hơn nữa bọn họ còn có thể xả giận.” Quả thật, những người chơi đã bị những Giới Chủ ngược đến chết đi sống lại chắc chắn sẽ càng tích cực ra sức cống hiến cho kế hoạch.
Ninh Túc bổ sung: “Tốt nhất cũng đừng phân cho bọn họ những Quỷ Chủ đã từng hành bọn họ. Hai phe Giới Chủ đánh nhau những người đó một bên châm ngòi thổi gió sẽ rất chậm trễ đó.”
Lăng Tiêu: “Năm Quỷ Chủ đánh một Yêu Chủ hay Thần Chủ, chắc không đến mức.”
Sư Thiên Xu: “Tốt nhất là phân tích rõ người chơi nào sẽ vào phó bản nào, Quỷ Chủ nào khắc Giới Chủ nào.”
Một đám người nói nói cười cười, bước đầu chọn ra được một vạn bảy nghìn người.
Hai ngày tiếp đó bọn họ lại cùng nhau sàng lọc, xóa xóa giảm giảm, tạm thời định ra một vạn năm nghìn người chơi.
Hai buổi tối cuối cùng, bọn họ bắt đầu phân phối Quỷ Chủ cho các người chơi.
Chúc Song Song mượn danh nghĩa của Ninh Túc muốn di cửa sau, hỏi Lăng Tiêu: “Có thể để tôi đi cùng Tuyết Cầu không? Nó là Quỷ Chủ tôi thích nhất đó.”
Vũ khí đầu tiên của cô, khăn voan đỏ, là do Tuyết Cầu tặng cho. Lăng Tiêu: “Đương nhiên là được.”
Chúc Song Song cảm thấy mỹ mãn.
Quý Minh Thụy và Phương Kỳ cũng muốn đi cửa sau.
Tô Vãng Sinh thấy thế, hỏi Ninh Túc: “Vậy không phải cậu muốn chọn Quỷ Chủ nào cũng được sao? Cậu muốn mấy người? Có định đem theo con trai mới nhận (quỷ hoàng đế) không?”
Ninh Túc trong bộ dáng 10 tuổi lại có khí thế đến hai mét: “Tôi không cần chọn, Quỷ Chủ để cho mọi người, một mình tôi cũng có thể hủy diệt một phó bản rồi.”
Thật kiêu ngạo.
Sau khi đã phân công xong, có người hỏi: “Không phải không thể nói ở căn cứ sao? Hay là phải tập hợp bọn họ vào các phó bản lớn rồi phổ cập chuyện này?”
Lăng Tiêu: “Không cần đâu, cứ để bọn họ vào các phó bản có Quỷ Chủ, Quỷ Chủ sẽ thông báo cho bọn họ.”
Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Sau khi đã thống nhất bàn luận, bọn họ bèn ngồi chờ vượt cửa.
Ngày thứ bảy khi chuẩn bị ra khỏi phó bản, Ninh Túc và Lăng Tiêu cũng đều 50 tuổi. Như đã đoán trước, Lăng Tiêu không hề có gì thay đổi. Nhưng ngoài ý muốn chính là Ninh Túc cũng không có biến hoá gì lớn.
Hai người đứng trên thảm cỏ bên cạnh giáo đường, Lăng Tiêu rũ mắt đánh giá Ninh Túc năm mươi tuổi đang đứng dưới ánh hoàng hôn.
Đôi mắt hắn mạ một lớp ánh nắng màu vàng cam dịu dàng, thâm thuý lại thêm chút ôn nhu.
Ninh Túc bị hắn như vậy nhìn, gãi gãi cằm: “Sau khi em biến thành zombie năm 18 tuổi thì cơ thể không còn thay đổi gì nữa.”
Lăng Tiêu: “Lúc anh mười chín tuổi kế thừa oán khí và đi nguyện của những người chơi đã chết, thời gian cũng đã dừng lại nơi anh rồi.”
Ninh Túc chớp chớp mắt: “Chúng ta không phải trời sinh một đôi sao?” Lăng Tiêu tiếp lời: “Đại khái là duyên trời tác hợp?”
Ninh Túc nở nụ cười.
Một trận gió thổi qua, bọn họ đi vào thế giới riêng của mình.
Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Tiêu dừng trên mặt Ninh Túc,: “Lỡ như chúng ta thất bại, em muốn anh đưa em ra khỏi trò chơi hay là ở lại đây?”
Hắn nói như vậy hẳn là đã nghĩ kỹ đường lui rồi, nếu thất bại hắn vẫn có thể đưa cậu ra khỏi trò chơi, chỉ là không biết hắn sẽ ra sao.
Ninh Túc hỏi: “Vì sao lại muốn hỏi em?”
Lăng Tiêu úp úp mở mở: “Anh chưa được sự đồng ý của em đã kéo em vào trò chơi. Vậy nên em hãy tự mình quyết định có muốn rời khỏi trò chơi hay không, không cần phải suy xét đến anh, nói anh nghe ý kiến của em đi.”
Ninh Túc: “Anh có thể đưa cả Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong ra khỏi trò chơi không?”
Lăng Tiêu biết Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong quan trọng với cậu như thế nào, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Ninh Túc rất muốn ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn.
Hắn im lặng vài giây, trên mặt không có cảm xúc gì: “Nếu cố gắng hết sức thì chắc là có thể.”
“Vậy anh chỉ cần đưa bọn họ ra khỏi đây là được.”
Lăng Tiêu hơi hạ sườn mặt xuống, trong mắt phủ một tầng ánh sáng. Ninh Túc: “Để bọn họ cùng nhau ra ngoài, nếu anh không thể ra khỏi đây thì em sẽ ở lại đây với anh.”
Vài giây sau Lăng Tiêu mới quay đầu nhìn về phía cậu.
“Sư Thiên Xu đã có Ninh Trường Phong ở bên cạnh, từ nhỏ đến lớn em có anh chăm sóc, về sau anh có em bầu bạn.”
Ninh Túc ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu mỉm cười: “Thần hoa đại nhân, em đã từng nói với anh chưa, em muốn mãi mãi ở bên anh, cho đến cùng trời cuối đất?”
Trên khuôn mặt sắc bén của Lăng Tiêu cũng nở nụ cười, hắn cúi đầu xuống cắn đôi môi cậu, môi răng quấn quýt: “Hình như anh chưa từng nói với em, Ninh Túc, anh yêu em, chỉ khi ở bên cạnh em, anh mới thật sự là một con người hoàn chỉnh.” Ninh Tuc hừ một tiếng, nhéo mặt hắn, hỏi: “Nếu em muốn rời khỏi anh thì sao?”
Lăng Tiêu: “Vậy thì anh sẽ đặt trái tim mình vào trong thân thể em, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ tìm được em.”
Ninh Túc: “......”
Đúng là rất Thần Hoa đại nhân=))
"Chúng ta nhất định sẽ thành công, đúng không?”
Lăng Tiêu: “Đúng vậy.”
Hắn mong Ninh Túc có một gia đình hoàn chỉnh, vì thế hắn nhất định sẽ thành công.
Sau khi những người chơi lão làng và những người có ảnh hưởng trong các guild cùng nhau vượt qua một đại phó bản cấp 10, những phó bản mở ra sau này thay đổi nghiêng trời lệch đất, dẫn đến làn sóng thay đổi bản đồ hàng loạt.
Rất nhiều người chơi vào các phó bản trước kia lần nữa, cập nhật bản đồ mới nhất cho guild mình.
Sau khi ra ngoài, hơn một vạn người chơi đều vô cùng kích động, bọn họ giao bản đồ phó bản mới nhất cho xã đoàn, nhận được khen thưởng phong phú, khiến bọn họ càng thêm tích cực đổi mới bản đồ.
Bọn họ bắt đầu lôi kéo bạn bè, đồng đội và những người từng hợp tác cho đủ nhân số tiến vào phó bản, cập nhật bản đồ, thu thập điểm và đạo cụ. Người chơi trong căn cứ phải vào phó bản bảy ngày một lần, vốn mỗi ngày trò chơi đã tụ tập hơn một phần mười số người chơi. Rạng sáng hôm nay, người trong đại sảnh còn nhiều gấp mấy lần, gần như không chứa nổi. Những người chơi đó trông vừa vô cùng kích động vừa có chút lo lắng, trên mặt mang vẻ quyết tâm chết cũng không lùi. Đếm ngược 10 giây vừa hết, 80% người chơi trong đại sảnh đều biến mất, đồng thời tiến vào trò chơi.
[ Thực nghiệm) số hiệu 1-3091 mở ra lần thứ 7872. 】 Đây là phó bản nơi thần minh lấy người chơi nhân loại ra làm chuột bạch thí nghiệm. Không biết từ khi nào mà bọn họ phát hiện, vị thần đã cứu rỗi bọn họ lúc khó khăn đau khổ lại đang chĩa dao muốn lóc da lóc thịt bọn họ. Một người chơi nữ làm ra một quyết định sai lầm, làm "mẹ mình" bị đẩy đến hố lửa, đau đớn ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc. Một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô: “Đừng khóc, mẹ của con chắc chắn không muốn nhìn thấy con khóc, con còn có cơ hội sửa chữa sai lầm.” Người chơi nữ vẫn luôn không ngẩng đầu, cho đến khi nhánh cây lăng tiêu trên tay cô mọc ra lá, khóc sướt mướt nâng cánh tay lên nhận khăn, chạm vào Thần Chủ không phải một bàn tay, mà là mười hai đầu quỷ đáng sợ. Mỗi con quỷ vồ lấy một bộ phận của Thần Chủ, xé nát người hắn. 米 [ Chứng kiến) số hiệu 2-1201 mở ra lần thứ 7123. ] Đây là một phó bản nơi có một vị thần nhàm chán lấy người chơi làm trò tiêu khiển, mỗi người chơi có một cơ hội "chết đi sống lại". Khi người chơi vừa vào phó bản, tất cả đều đang ở trên một chiếc xe. "Hắn" sẽ bị tất cả "người chơi" khinh nhục, cuối cùng bị bọn họ hại chết. Sau đó, "hắn" sống lại, lên xe điên cuồng trả thù người chơi. Không biết từ khi nào, "hắn" sẽ phát hiện, vào lần đầu tiên lên xe, những "người chơi" đó đều là giả. Khi "hắn" sống lại trở lại báo thù, những người chơi trên xe đều là những người chơi thật sự từng bị những "người chơi khác" hại chết một lần. Bọn họ đều cho rằng những người chơi khác đã hại chết bản thân, trả thù nhau. Mà tài xế lái xe phía trước chính là vị thần nhàm chán kia, hả hê thưởng thức “trò hay” này. Phó bản mở ra lần nữa, một người chơi lên xe, ngồi tại chỗ không nhúc nhích để mặc người chơi khác bắt nạt đánh chửi. Khi dây leo trên tay mọc ra lá xanh, hắn bỗng nhiên gạt đám người kia ra, chạy đến chỗ tài xế, âm u hỏi: “Màn trình diễn này hay chứ?” Tài xế vừa quay đầu lại, sau lưng hắn hiện lên sáu ác quỷ, xé xác hắn. 米 【《 com tù) số hiêu 3-4061 mở ra lần thứ 5016. ] Trong phó bản này, mỗi người chơi đều ở trong một phòng giam, trở thành đồ ăn cho Lang yêu. Các người chơi có thể dùng thủ đoạn để đổi phòng, mỗi đêm người ở trong căn phòng gần sào huyệt của Yêu chủ sẽ bị hiến cho nó làm đồ ăn. Người chơi khác đều dùng mọi cách rời xa căn phòng kia, chỉ có một người chơi nữ chủ động ở đó. Cô ta đương nhiên trở thành đồ ăn đầu tiên cho Yêu Chủ. Khi cô được dẫn đi gặp Yêu Chủ, những người chơi khác đều nhìn thấy cô đang run rẩy, có vẻ vô cùng sợ hãi, lại có chút không giống lắm Những người hẹn nhau cùng vào phó bản đều biết nhau, thấy thế trong lòng tiếc hận, lại nghi hoặc. Yêu Chủ cả người đầy lông vàng, nhìn thấy người chơi nữ run rẩy cả người, nở nụ cười không có ý tốt: “Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng... ăn ngươi.” Nó vừa nói xong đã thấy gương mặt cô ta lộ ra nụ cười hưng phấn: “Muốn ăn ta? Chết đi!” Từ trong thân thể cô đột nhiên lao ra sáu ác quỷ, khi Yêu Chủ còn chưa phản ứng lại đã vây quanh xé nát và cắn nuốt nó 米
[ Phó bản đánh số 10-2101《Thao Thiết) mở ra lần đầu tiên. ] Ninh Túc vừa vào phó bản đã thả hai đứa trẻ ra. Cậu nói không cần mang theo Quỷ Chủ, thật ra có đem theo Quỷ Sinh và Mạn Mạn.
Những phó bản đã mở ra nhiều lần, chỉ cần người chơi mang theo Quỷ Chủ đi vào, bọn họ biết rõ quy tắc, biết Giới Chủ là ai, đi thẳng đến chỗ Giới Chủ là được.
Nhưng mỗi ngày đều có phó bản mới mở ra, đối với những phó bản này bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Khi vừa xuất hiện trò chơi có hơn một vạn phó bản, những năm đầu mỗi ngày đều có một lượng lớn phó bản mở ra, cho đến vài năm trước, số lượng phó bản đã đủ nhiều cho người chơi thoải mái lựa chọn, mỗi ngày số phó bản mở ra mới dần giảm xuống.
Một ngày mở ra khoảng 100 phó bản mới, bình quân mỗi giờ không đến năm cái, bọn họ chọn những phó bản mở ra đầu tiên trong ngày, nhưng bất hạnh chính là trong ba phó bản đó có một cái cấp 10.
Hơn nữa còn có 180 phó bản mở ra trong hai ngày này còn chưa có bản đồ. Mỗi người chơi tiến vào những phó bản này đều đem theo mười mấy Quỷ Chủ, chỉ có Ninh Túc chỉ dẫn theo Mạn Mạn và Quỷ Sinh vào phó bản cấp 10.
Khi cậu vừa nhìn thấy tên phó bản đã quyết định tham gia.
Thao Thiết là loại hung thú hung ác tham ăn, chắc chắn liên quan đến việc ăn uống, chỉ là không biết nó ăn người có thực thể, hay là những thứ vô hình như ký ức hay tình cảm.
Mặc kệ là gì, chỉ cần là ăn, Ninh Túc sẽ không sợ, nhất là khi còn dính dáng đến những năng lượng hắc ám. Để phá hủy hoặc đóng cửa một cái phó bản thì hữu hiệu nhất chính là trực tiếp tiêu diệt Giới Chủ.
Những phó bản đã từng mở ra thì ai cũng đều biết Giới Chủ là ai, nhưng nếu là phó bản mở ra lần đầu thì Giới Chủ là ai còn chưa biết.
Không biết cũng không sao, chỉ cần ép hắn xuất hiện là được.
Ninh Túc đánh giá sơ lược phó bản, nói với hai đứa trẻ: “Quỷ Sinh, Mạn Mạn, chuẩn bị.”
“Dạ!”
Những người chơi khác cùng vào phó bản trên mặt tràn đầy sự khó hiểu và kì lạ.
“Chuẩn bị cái gì?”
Bọn họ không nhận được đáp án, nhưng ngay lập tức bọn họ sẽ biết thôi.
Bọn họ xuất hiện trên một thảo nguyên nguyên thủy, nơi đây hung thú chân dẫm thi cốt, lông tóc mọc lom chởm không bình thường, trong mắt ánh lên lục quang quỷ dị, khi nhìn chằm chằm bọn họ thật sự rất kinh khủng.
Ninh Túc trực tiếp chạy về phía chúng nó.
Cậu chặt đứt cổ một con hung thú gần nhất, xoay người nhảy lên đầu một hung thú khác.
Không biết sao, những hung thú xung quanh cậu phát ra thanh âm thê lương lại nghẹn ngào. Bọn họ dường như nhìn thấy thứ gì đó màu đen bị thiếu niên hút ra từ trong người những con vật đó, dung nhập vào trong cơ thể cậu.
Trên tay, trên cổ, trên mặt thiếu niên hiện ra những hoa văn màu đen huyền bí.
Mái tóc cậu bị gió xốc lên, trên vầng trán tái nhợt, hoa văn đen lan đến mĩ nhân tiêm giữa trán.
Một trận gió lấy cậu làm trung tâm lan tràn ra tứ phía.
Lục quang trong mắt hung thú xung quanh càng lúc càng mờ nhạt, lần lượt đổ rạp ra bên ngoài.
Khi Ninh Túc chạy về phía đám hung thú, hai đứa trẻ cũng theo sát cậu chạy hướng đến đàn hung thú trên thảo nguyên.
Bé trai nho nhỏ đứng trước mặt hung thú to lớn như là một món đồ ăn không đủ nhét kẽ răng, một ngón chân nó là có thể dẫm nát.
Nhưng mà đáng kinh ngạc là, con hung thú khổng lồ kia ngay lập tức biến mất trong không khí, không biết đã bị đưa đến đâu.
Bé gái mặc một bộ váy lụa trắng, khi chạy nhảy mái tóc màu đen tóc dài phấp phới trong gió, trông vô cùng quỷ dị lại mỹ lệ, so với búp bê Tây Dương còn tỉnh xảo hơn.
Ấy vậy mà khi duỗi ra tay lại là những bộ xương khô lởm chởm sắc bén, một vuốt xé rách cổ hung thú.
Vốn là những con hung thú đang nhảy nhót trên lớp xương khô, sau một hồi như vậy lại bị giẫm đạp xuống dưới chân. Chưa đến vài phút, trên thảo nguyên mênh mông không còn bao nhiêu hung thú có thể đứng vững.
Mấy người chơi nghẹn họng nhìn trân trối, dụi dụi mắt, khiếp sợ mà nhìn hình anh trước mắt.
Nếu hệ thống biết mà không điên mới là lạ.
Hệ thống còn chưa phát hiện nhưng Yêu Chủ thì đã biết.
Toàn bộ thảo nguyên và rừng rậm nơi xa chấn động mạnh liệt, Yêu Chủ tức giận rồi.
Một con hung thú bốn chân màu đen nhìn giống như rồng rít gào từ trong rừng rậm bay ra, lớn đến che trời.
Hàm răng lộ ra của nó còn dài hơn cả Ninh Túc, từ kẽ răng tích tích chảy ra chất nhầy màu đỏ tươi, so với những hung thú lúc nãy thì đáng sợ quá nhiều.
Bọn họ cho rằng Ninh Túc lúc này sẽ ý thức được việc cậu đã gây hoạ, sẽ sợ hãi.
Bọn họ không nghĩ tới việc, Ninh Túc nhìn Yêu Chủ to lớn che khuất mặt trời kia, nuốt một ngụm nước miếng.
532
.<..?
Ninh Túc hành động còn nhanh hơn cả Yêu Chủ, khi cậu nhảy về phía Yêu Chủ, năng lượng trong tay càng ngày càng lớn, trực tiếp đánh về phía bụng Yêu Chủ.
Một bộ tay xương khô theo sát ngay sau đó, khi bụng Yêu Chủ bị xé ra một khe hở, cái tay đó nhân cơ hội tiến vào, bắt lấy không gian trong bụng nó.
Đồng thời, cái đuôi của nó bị một bé trai giật mạnh.
Yêu Chủ thống khổ mà quay cuồng giãy giụa.
Lúc đầu là đứa bé bị cái đuôi ném tới ném lui, không bao lâu lại biến thành đứa bé ôm đuôi nó xoay vòng.
Ném trái ném phải một lúc, trên mặt đất đã bị đập ra từng cái hố rất sâu, cái đuôi nó cuối cũng bị ném xuống, bị đứa bé thu vào địa ngục của mình.
Bộ xương khô tay theo năng lượng màu đen đập nát hàm răng Thao Thiết, bé gái ôm một hàm răng kiên cố còn cao hơn nó sờ sờ, dường như rất thích.
——«<
Mắt thấy Yêu Chủ sắp bị một nhà này chia chác sạch sẽ, có người chơi bỗng nhiên hét to với Ninh Túc: “Ninh Túc, mau dừng tay!”
“Ninh Túc! Chúng ta sắp bị truyền tống đi ra ngoài rồi!”
[ Chú ý! Chú ý! Kiểm tra đo lường thấy dị thường trong phó bản, chuẩn bị truyền tống các người chơi khỏi phó bản, mong các người chơi chuẩn bị sẵn sàng. }
[ Hãy chú ý!......] Ninh Túc sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía dây leo Lăng Tiêu trên cổ tay mình.
Trên đó nở ra một đóa hoa do rực chói mắt.
Mỗi ngày nhiều phó bản được mở ra như vậy, hệ thống cũng sẽ không kiểm tra đo lường bất cứ lúc nào, nhưng nó luôn tồn tại khi truyền tống. Nó chịu trách nhiệm truyền tống người chơi vào phó bản, ở trong phó bản chủ yếu bị Giới Chủ và quy tắc phó bản kiềm chế, chờ đến khi phó bản kết thúc, nó lại truyền tống người chơi ra ngoài, đồng thời rà quét tình hình phó bản và cho điểm người chơi.
Trừ hai giai đoạn này thỉnh thoảng hệ thống cũng sẽ kiểm tra một phó bản bất kỳ.
Vì phòng ngừa hệ thống phát hiện phó bản nào đó sắp sụp đổ mà người chơi trong phó bản khác còn chưa động thủ nên bọn họ thống nhất ra tay cùng lúc.
Tốc độ dòng chảy thời gian trong căn cứ và các phó bản khác nhau, giữa các phó bản cũng không giống nhau. Để giải quyết vấn đề này, thời gian sẽ do Lăng Tiêu quyết định ra hiệu.
Trên tay mỗi người chơi tham gia chuyến này đều được quấn một vòng dây lăng tiêu. Khi những dây leo đó mọc ra lá xanh, tất cả người chơi sẽ cùng nhau động thủ, đồng thời nhánh dây Lăng Tiêu sẽ che chắn hệ thống trong một khoảng thời gian.
Mà khi dây leo Lăng Tiêu nở hoa là đang nhắc nhở người chơi đã xảy ra vấn đề, dựa vào tình huống đặc thù của phó bản, nhanh chóng hành động hoặc lập tức dừng lại.
Đoá hoa trên tay Ninh Túc đỏ rực đến chói mắt. Phó bản này xảy ra vấn đề, cậu sắp bị truyền tống ra ngoài.
Không biết tình hình các phó bản khác thế nào rồi.
Nhưng có thể xác định, chỉ cần có một phó bản không bị đóng cửa thì hệ thống vẫn còn nguồn cung cấp năng lượng, vẫn có thể khôi phục, mà bọn họ chắc chắn sẽ đều bị hệ thống điên cuồng trả thù, máu chảy thành sông.
Đó là mạng sống của hơn một vạn người, cũng đại diện cho việc không thể phá hủy phó bản. Hàng trăm vạn người chơi cuối cùng cũng sẽ chết ở một nơi nào đó trong trò chơi, bị hệ thống biến thành zombie cắn nuốt nhân loại, hủy diệt thế giới của chính mình.
Lần đầu tiên Ninh Túc có cảm giác hoảng hốt như vậy.
Cậu lớn tiếng hét lên với Quỷ Sinh và Mạn Mạn nói: “Mau tiêu diệt Yêu Chủ!”
Dù những người chơi khác có như thế nào đi nữa, bọn họ cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ ở đây.
Lỡ như cũng chỉ thừa một thế giới này thì sao?
Khi cậu hét lên những lời nói này, cậu cũng đang nhằm phía Thao Thiết.
Cùng lúc đó, cậu cảm giác có gì đó bao quanh mình. Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, mỗi lần cậu sắp bị hệ thống truyền tống ra khỏi trò chơi đều có loại cảm giác này.
Ninh Túc chỉ sửng sốt một giây, liền nắm chặt đôi tay. Toàn thân cậu toát ra một tầng năng lượng đen đặc, gân đen nổ lên, phá nát thứ đang bao bọc lấy cậu. Trên tay trên mặt cậu có rất nhiều miệng vết thương dài, bước một bước về phía Yêu Chủ. Cậu lại cảm nhận được thứ đó bao vây lấy cậu. Cậu lại phá vỡ nó lần nữa. Những người chơi phía sau đã biến mất, cậu lại bị bao lấy, lại phá hủy.
[ Kiểm tra đo lường thấy người chơi dị thường, sắp tiêu hủy. ] Ninh Tuc xoa xoa mu bàn tay đầy máu lên túi quần, ý thức được người chơi dị thường trong lời hệ thống chính là cậu. Hệ thống nói dị thường người chơi chính là cậu. Hệ thống muốn xoá bỏ cậu. Nó đang ở đây. Ninh Túc nắm chặt bàn tay chết lặng. Nếu lần này bọn họ thất bại, không thể phá hủy hệ thống, những người chơi trên quảng trường ngày đó đều sẽ chết, hơn một vạn người chơi đầu sẽ chết. Lăng Tiêu hẳn sẽ đưa ba mẹ cậu ra ngoài, thậm chí có thể hắn cũng sẽ rời đi, mà bản thân cậu không biết sẽ bị hệ thống phân thành bao nhiêu mảnh Chúc Song Song đã cho cậu đường sẽ chết. Tô Vãng Sinh đã bảo vệ cậu ở điện thờ Thần Hoa sẽ chết.
Phương Kỳ luôn tìm kiếm người mình yêu thương nhất như cậu sẽ chết. Quý Minh Thụy vứt bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống với cậu cũng sẽ chất. Cuối cùng, tất cả người chơi đều sẽ chết.
Nhưng lúc này, hệ thống đang ở trong phó bản này.
Ninh Túc thẳng sống lưng, đôi mắt đào hoa lặng lẽ nhìn về thế giới rộng lớn này.
“Ngươi muốn giết ta, là bởi vì ngươi kiểm tra đo lường thấy trong cơ thể ta có năng lượng tích góp của ngươi, so với số năng lượng hiện tại của ngươi còn nhiều hơn nhiều.”
“Cho nên, ngươi muốn giết ta, lấy đi số năng lượng đó.”
Ninh Túc nói với hệ thống cậu chưa từng gặp.
Bàn tay cậu nắm chặt lại buông ra, năm ngón tay tràn đầy vết thương chống trên mặt đất, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ: “Đến đây đi, thử xem ngươi có dám nhận hay không.”
Dưới ngón tay cậu, mặt đất dần dần biến thành màu đen, hàng loạt khe rãnh hiện ra, mãnh liệt mà vô biên lan tràn.
Cơn lốc lấy cậu làm trung tâm, không ngừng lớn lên, lôi cuốn lực lượng hắc ám khắp trên trời dưới đất, thu vào trong cơ thể cậu.
Màu đen hoàn toàn bao bọc lấy cậu, dường như chính cậu cũng đang dung nhập vào trong nguồn năng lượng ấy. Hai đứa trẻ từ trên người Thao Thiết nhảy xuống. Quỷ Sinh ngơ ngác mờ mịt tiến lên trước một bước, thanh âm run rẩy: “A?” Mạn Mạn đứng ở tại chỗ, trong mắt hiện lên tơ máu đã lâu không xuất hiện: “Mẹ......” Năng lượng màu đen từ trong cơ thể Ninh Túc tràn ra, đôi mắt đào hoa vốn thanh triệt cũng đang trào ra chất lỏng màu đen đặc: “Toàn bộ đều cho ngươi, trả bọn họ lại cho ta!” Cha mẹ cậu, Thần hoa của cậu, bạn của cậu, thế giới thái bình của cậu... Cơn lốc vòng qua hai đứa trẻ, quét qua toàn bộ thế giới.
[ Lăng...... Tiêu, Lăng Tiêu......}
[ Lăng Tiêu, cậu ở đâu? Cậu có thể nghe được tôi nói không? Tôi là Thiệu Nhược Dương. 】 Cơn lốc chợt dừng lại, Ninh Túc ngơ ngác ngẩng đầu. Đây là...... giong của Thiệu Nhược Dương?
[ Đúng vậy, tôi chưa chết. 】 Hẳn là Lăng Tiêu vừa trả lời hắn, hắn cũng đang trả lời Lăng Tiêu. Lúc ấy sau khi trở về từ thế giới của Lăng Tiêu, Ninh Túc từng hỏi hắn, có phải bọn họ đều đã chết hay không? Lăng Tiêu nói không chắc, ít nhất khi đó Thiệu Nhược Dương chưa chết, nhưng đã qua đi hơn trăm năm rồi. Thì ra Thiệu Nhược Dương thật sự chưa chết.
Hắn là người đã nghiên cứu hệ thống rất kỹ, không chỉ không chết mà còn mượn dùng hệ thống để nói chuyện.
Trong lồng ngực, năng lượng mãnh liệt toàn bộ đã được chuyển hóa thành cảm xúc kích động, đánh sâu vào trái tim cậu, làm Ninh Túc vui vẻ đến hốc mắt chua xót.
Cậu nghe thấy thanh âm của Thiệu Nhược Dương liền cẩm thấy vui vẻ như vậy, bởi vì cậu biết rõ đây là cơ hội lật ngược tình thế.
Hơn nữa cậu cũng rất vui vẻ vì hắn còn sống.
Hắn còn sống, nghĩa là Lăng Tiêu cũng không phải người duy nhất còn sót lại của thế giới của mình.
Lăng Tiêu của cậu sẽ không cô đơn như vậy nữa, có người có chung ký ức với hắn về thế giới đã mất đó.
[ Không kịp nói nhiều như vậy, năng lượng của hệ thống đã bị phá hủy nghiêm trọng, tôi có thể khống chế nó nhiều nhất mười phút, mọi người phải đóng cửa hệ thống và tất cả cửa ra vào phó bản trong năm phút, năm phút sau, phải có mặt tại đại sảnh trò chơi. ]
Ninh Túc trực tiếp nhằm phía Thao Thiết, đem toàn bộ năng lượng trong tay đánh vào trong cơ thể đã thoi thóp của Thao Thiết.
Cơ thể Thao Thiết bị xẻ thành vô số mảnh, hoá thành tro tàn tiêu tán khắp thế giới.
Trên không trung xuất hiện từng cái khe, mặt đất kịch liệt chấn động, thế giới bắt đầu sụp đổ. Ninh Túc dang tay ra với hai đứa trẻ, chúng xoa nước mắt vọt vào lồng ngực ôm chặt lấy cậu, như muốn hòa vào cơ thể cậu.
Khi thế giới hoàn toàn sụp đổ, Ninh Túc tự động được truyền tống ra khỏi phó bản, xuất hiện ở cửa truyền tống trong căn cứ.
Nơi này đã tụ tập rất nhiều người chơi, có chút hưng phấn kích động, hồi hộp chờ mong lại có chút sợ hãi, tiếng nghị luận ồn ào vang dội hoà cùng tiếng quát tháo.
Ninh Túc mắt điếc tai ngơ, xuyên qua đám đông tìm kiếm người quan trọng nhất đối với cậu.
Bọn Chúc Song Song đi vào một phó bản quen thuộc, đã sớm ra khỏi phó bản.
Sư Thiên Xu cùng với mười Quỷ Chủ rút ra thần cách của Thần Chủ. Cuối cùng khi thế giới sụp đổ cô được truyền tống ra ngoài.
Ninh Trường Phong vốn đã bị cưỡng ép ra khỏi phó bản, sau khi nghe thấy giọng của Thiệu Nhược Dương, lại cùng mười mấy người chơi lần nữa vọt vào phó bản, đuôi rắn màu bạc phanh thây Yêu Chủ thành trăm ngàn mảnh.
Còn thiếu một người.
Ninh Tuc rẽ đám người đi về phía trước.
Âm thanh của Thiệu Nhược Dương trong đầu dần dần phiêu xa.
Hơn một vạn người chơi đều mang theo Quỷ Chủ vào các phó bản chỉ định rõ, chỉ có Lăng Tiêu không giống vậy. Lúc trước trái tim của hắn và dây leo Lăng Tiêu du đãng ở các thế giới, duy trì sự ổn định của phó bản.
Lần này hắn vẫn đang qua lại giữa các phó bản, đảm bảo các người chơi có thể thuận lợi phá huỷ thế giới phó bản.
Không biết lúc này hắn đang ở thế giới nào, như thế nào rồi.
Ninh Túc rà khắp trên dưới trái phải, tìm kiếm thân ảnh Lăng Tiêu, đồng thời tập trung tỉnh lực muốn nắm giữ được tình huống của hắn từ âm thanh của Thiệu Nhược Dương.
“Lăng Tiêu, cậu còn một phút cuối cùng”
[ Giờ cậu còn hỏi tôi? Cậu đã quên tôi từng nói trung tâm của hệ thống là quy tắc sao? Khi chúng ta phá hủy phó bản é Tự Độ ) , tôi còn sống tức là đã thông quan rồi. Khi đó chỉ còn tôi là người chơi duy nhất tồn tại, tất cả khen thưởng và đạo cụ đều thuộc về tôi. ]
[ Trong thế giới của chúng ta có rất nhiều dị năng giả, bọn họ đều nói tôi có dị năng não bộ, thật ra tôi chỉ là một người bình thường, nhưng trong cuộc đại chiến kia tôi thực sự đã thức tỉnh dị năng tỉnh thần. Có lẽ đó là món quà cuối cùng mà hành tỉnh mẹ để lại cho chúng ta. ]
[ Dị năng kết hợp với kĩ năng đã bảo vệ tôi khỏi cái chết, âm thầm bám vào bên trong hệ thống. ]
[ Rất rồi Lăng Tiêu, đã hơn trăm năm trôi qua rồi, hệ thống đã đi qua rất nhiều thế giới, chỉ có người chơi ở thế giới này đứng lên phản kháng nó. }
L Tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội trong dòng thời gian dài đằng đẳng, cuối cùng cũng chờ được rồi. ] [ Đếm ngược, 10, 9, 8......] Ninh Túc lại bước về phía trước một bước, tầm mắt dần dần mơ hồ, không biết nên đặt nơi nào.
[3, 2, 1. ] “Ầm vangl ——” Trong đám người phát ra tiếng gào đỉnh tai nhức óc. Trung tâm của căn cứ chính là đại sảnh trò chơi. Nó chiếm một diện tích rất lớn, từng là nơi mà người chơi không muốn đặt chân đến nhất, luôn rình rập giấc ngủ, tạo thành bóng ma tâm lý dày đặc cho người chơi. Hiện tại nó bị đánh vỡ hoàn toàn. Những kiến trúc bên cạnh cũng cùng bạo liệt, đó từng là trụ sở của các xã đoàn lớn, là nơi tượng trưng cho địa vị và tài phú của căn cứ, là nơi phồn hoa nhất trong trò chơi. Tất cả người chơi đều từng đi qua nơi đó, cũng từng gào khóc ở nơi đó. Từng kiến trúc huy hoàng liên tiếp sụp đổ, giống như kết thúc một hồi ác mộng phồn hoa lại bi tráng. Trong tiếng nổ mạnh, đá vụn bụi mù bay đầy trời, từ giữa đi ra một một thân hắc y. Y phục màu đen trước ngực hắn bị máu tươi nhuộm đến sam màu, trong tay nắm một trái tim máu chảy đầm đìa, đẩy ra bụi mù đi về hướng này. Ninh Tuc chạy như bay về phía hắn.
Một dãy phòng ốc sụp xuống, mặt đất nứt toạc.
Lúc còn một quãng, cậu bật người nhảy đến ôm chầm lấy Lăng Tiêu, cúi đầu ngấu nghiến môi hắn.
“Lăng Tiêu, em đem anh đi.”
“Anh còn tưởng rằng em chỉ có thể mang theo nó đi rồi, còn nghĩ làm sao mới có thể đưa nó cho em, bây giờ......” Lăng Tiêu đặt trái tìm đang nảy lên kịch liệt vào bàn tay cậu: “Cuối cùng cũng có thể đưa nó cho em.”
Khi trái tim đang máu chảy đầm đìa được đặt vào trong tay Ninh Túc ngay lập tức biến thành một đóa hoa bốn cánh đỏ rực diễm lệ.
Trên đó còn lưu lại một giọt máu, từ khe hở ngón tay cậu nhỏ giọt xuống, nhưng không hề đọng lại trên mặt đất mà xuyên qua nó rơi vào đại địa rộng lớn hơn...
Căn cứ trò chơi sụp xuống một đường lan tràn đến bên ngoài cửa lớn căn cứ.
Các người chơi rất nhanh đã phát hiện, đá vụn từ trên trần rơi vào người cũng không có bất cứ cảm giác gì, bụi mù vừa chạm đến bọn họ đã hoà vào trong không khí.
Căn cứ liên tục sụp đổ, tựa như một hồi hư ảo.
Trong làn bụi ấy một thế giới khác dần dần hiện rõ lên.
Tro bụi như mây như khói, vừa tản ra, phía dưới là thế giới ngựa xe như nước, dân cư ồn ào. Ánh sáng mặt trời ấm áp, có tài xế đang chen chúc trên đường phố, không kiên nhẫn bóp bóp còi xe, có cô gái đang đi trên đôi gót 13 cm, cầm cà phê vội vàng chạy về phía toà offce building.
Bên ngoài trường học là con phố mỹ thực với dòng người chen chúc xô đẩy, sâu bên trong còn có một sạp hàng mở dưới gốc đa, ông chủ xốc lồng hấp lên, bên trong là những chiếc bánh bao mềm xốp...
Đó là cố hương của bọn họ.
Chap này dài kinh khủng