Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 183 - C183

C183 C183C183

chương 183: Niên Hoa

Editor: Tiểu Bách Hương Quả



Khi Su Thiên Xu và Ninh Trường Phong đã xác nhận danh sách, Ninh Túc và Lăng Tiêu trước hết sắp xếp thời gian gặp mấy người bạn của cậu một lần.

Tuy bọn họ đều đã biết hai người ở bên nhau, nhưng vẫn cần chính thức nói với bọn họ một tiếng, nhân tiện thông báo kế hoạch hành động cho bọn họ.

Vào ban đêm Ninh Túc đã hẹn bọn họ, sáng hôm sau mấy người liền đến chỗ cậu.

Viện nhỏ của Ninh Túc đã thay đổi rất nhiều so với khi vừa mua.

Lúc ấy Ninh Túc thấy hoa tươi trong căn cứ quá đắt, bản thân lại nhặt được rất nhiều hạt giống trong phó bản, bèn trồng ở trong sân.

Mấy bông hoa này đều vô cùng kì quái, nhất là vũ khí Hoa dầm Đen cậu lấy được trong phó bản Nô lệ hoa 》

Sau trân thi đấu cấp guild, Hoa đầm Đen một trận thành danh, được người chơi trong căn cứ bầu là một trong mười vũ khí kĩ năng mạnh nhất, nhưng ở đây nó chỉ là một cây hoa được trồng trong viện, cùng lắm là có công dụng trông nhà mà thôi... Trừ cây hoa này, bên ngoài còn có mấy bộ xương khô và mấy con thú bông nhỏ, phần lớn cũng chỉ có thể tưới hoa trồng rau.

Đi qua mảnh sân kì quái, nhìn qua cửa sổ có thể trông thấy Ninh Túc và Lăng Tiêu đang ở trong phòng bếp chuẩn bị trà nước.

Khi thiếu niên quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, đôi mắt lấp lánh như sao, sâu trong mắt là ánh sáng hạnh phúc không giấu được.

Khi bọn họ bước vào phòng khách, vừa lúc Ninh Túc đem trà nước lên. Chúc Song Song nhìn chằm chằm cậu và Lăng Tiêu, tựa như đến bây giờ vẫn còn kinh ngạc việc Ninh Túc và Lăng Tiêu ở bên nhau.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía Chúc Song Song, Chúc Song Song khụ một tiếng, “Hai người bên nhau khi nào, như thế nào vậy?”

Ninh Túc: “Nếu nói ra sẽ dọa cô sợ đó.”

Chúc Song Song: “?”

Ninh Túc ngồi xuống, thật sự kể chuyện từ đầu đến cuối cho bọn họ, giống như đã nói với Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong tối qua, chẳng qua ngắn gọn hơn nhiều, không đầy đủ như vậy.

Năm người khiếp sợ hơn Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong rất nhiều, rất lâu vẫn chưa lấy lại tỉnh thần.

Ít nhất Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đã biết trước Ninh Túc là con trai mình xuyên từ tương lai đến hiện tại. Tô Vãng Sinh: “Cho nên, cậu là con trai của Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong á?”

Ninh Tuc: “Đúng vậy ó, không giống sao?”

Nhất thời bọn họ không biết nên sốc với việc Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong ở bên nhau có một đứa con, hay là việc Ninh Túc đến từ tương lai.

Ninh Túc chớp chớp mắt với bọn họ.

Cậu không định công khai chuyện này với người chơi trong căn cứ, chỉ định nói rõ với những người bạn của mình, dù sao sau này vẫn sẽ thường xuyên chung đụng với nhau, cứ lừa gạt nhau thì không tốt.

Quý Minh Thụy: “Bảo sao gần đây căn cứ truyền nhau chuyện cậu đồng thời công khai bày tỏ tình yêu với cả hai người họ.”

Ninh Túc: “......”

Hóng hót là thiên tính của con người mà.

Tựa như lúc này, Ninh Túc nói với bọn họ nhiều như vậy, có cả việc lớn như phá hủy hệ thống, vậy mà thứ bọn họ quan tâm đầu tiên lại là tin tức bát quái.

Cuối cùng Tô Vãng Sinh cũng đề cập đến chính sự: “Đối với việc phá hủy hệ thống, chỉ cần là việc tôi có thể làm thì hai người cứ việc phân phó.” Bốn người khác nhao nhao đồng ý. Ninh Túc giảng giải kế hoạch với bọn họ một lần: “Chủ yếu là để mọi người dẫn theo Quỷ Chủ vào các phó bản khác tiêu diệt Yêu Chủ và Thần Chủ.”

Chuyện này đối với những người luôn bị các Giới Chủ hành đến chất đi sống như bọn họ mà nói, thật sự rất kích thích.

Năm người nhịn không được nhìn Lăng Tiêu, trong lòng khiếp sợ lại bừng tỉnh.

Người tiểu cá mặn thích người quả nhiên không bình thường. Này đâu phải chỉ là cái đùi thôi đâu.

Lăng Tiêu nói: “Mọi người có thể tìm người đáng tin cậy trong guild mình, chuyện này có thể bắt đầu ngay lập tức, nhưng không cần nói chuyện này ở căn cứ, sau khi xác định được nhóm người đầu tiên, đi vào phó bản rồi nói sau.”

Bọn họ hiểu chuyện này không thể để hệ thống nhận biết được, sôi nổi gật đầu.

Phương Kỳ: “Có phải là đi vào phó bản do Quỷ Chủ khống chế hay không? Hẳn là thảo luận ở đó không cần sợ hệ thống nghe được?” “Phải.” Lăng Tiêu nói: “ Một phần là để che chắn hệ thống, một phần là để những người chơi đó tin tưởng.”

Lúc đầu bọn họ còn chưa rõ lắm, cho đến ngày hôm sau Ninh Túc bảo bọn họ vào một phó bản cấp 10. Phó bản cấp 10 là phó bản khắc nghiệt nhất của trò chơi, giống với phó bản cấp 9, được gọi là phó bản phong thần.

Từ trước đến giờ, người có thể ra khỏi phó bản cấp 10 không quá một trăm, hầu hết đều là người chơi cấp cao.

Có thể nói, phó bản càng khó, tỷ lệ tử vong càng cao thì càng yêu cầu nhiều người chơi, nhưng với độ khó của phó bản cấp 9 và 10 thì rất ít người dám đi vào, rất khó để tập hợp đủ người.

Cho nên, phó bản cấp 10 phân thành hai thái cực, hoặc là chỉ cần rất ít người, hoặc là cần đến trăm ngàn người.

Bản đồ phó bản cấp 10 cực kỳ hiếm, lần này bọn họ định vào một trong số đó. Năm ấy phó bản này được mở ra, nhiều guild cùng nhau tiến vào. Cuối cùng có hơn mấy trăm người chết, vì vậy mà hầu như các guild lớn đầu có bản đồ này.

Tô Vãng Sinh: “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng phải vào phó bản cấp 10 mở lần đầu.”

Quý Minh Thụy: “Cậu nghĩ lại mục đích khi vào phó bản sẽ biết, sao chúng ta có thể vào một phó bản mới chứ?”

Lần này bọn họ vào phó bản là để nói kế hoạch cho các người chơi khác, cũng là để khiến những người chơi đó tin tưởng khả năng có thể phá hủy hệ thống.

Nếu đi vào một phó bản cấp 10 lần đầu mở ra, không ai hiểu rõ phó bản còn chưa nói, nếu tất cả đều không có thương vong thì chắc chắn sẽ khiến cho hệ thống chú ý.

Tô Vãng Sinh nghĩ nghĩ: “Cậu nói đúng.” Khi bọn họ đến đại sảnh trò chơi, rất nhiều người chơi đã tập trung đứng trước cổng vào phó bản, không hẳn đều là người chơi cấp cao nhất, nhưng tất cả đều là những người rất có lực ảnh hưởng trong các guild.

Một số là do Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong mời, một số là đến xem náo nhiệt, người các guild đều có, trong đó còn có không ít là người của guild Vĩnh Minh.

Người đã đến đủ, Sư Thiên Xu gật đầu với Lăng Tiêu: “Các vị, chuẩn bị tiến vào phó bản.”

[ (Niên hoa} số hiệu 10-009 mở ra lần thứ 503. ]

[ Hoan nghênh các vị đi vào trấn nhỏ Thời Gian, đây là nơi được Thần thời gian phù hộ, ở nơi này có thể nhanh chóng trải nghiệm cả cuộc đời. ]

[ Chúc các người chơi có khoảng thời gian "vui về", }

[ Nhiệm vụ phó bản: Bảo vệ thời gian sống. ]

[ Thời gian phó bản: Cả đời ( tương ứng ba ngày trong căn cứ) ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Vi phạm quy tắc sẽ đẩy nhanh thời gian. ]

» Niên Hoa: tuổi trẻ Phần lớn người vào phó bản này đã xem qua bản đồ, biết rõ quy tắc và cách qua cửa. Ở trấn nhỏ này thật ra có thể nhanh chóng trải qua cả đời, bởi vì vi phạm quy định một lần sẽ tăng hoặc giảm mười tuổi, nếu nhỏ hơn 0 tuổi, hoặc là lớn hơn 100 tuổi, người chơi sẽ biến mất hoặc tử vong. Nghe có vẻ mỗi người có đến mười cơ hội, nhưng mà ko le chính là, khi mới vừa vào phó bản, người chơi không phải trẻ sơ sinh thì là người già 100 tuổi.

Vì đối phó với những con quỷ luôn mon men thân phận và tuổi thọ của mình trong trấn, khi vừa vào phó bản, bọn họ phải vi phạm quy định một đến hai lần, tăng hoặc giảm 10 tuổi.

Càng éo le hơn nữa là trong phó bản cấp 10 như thế này, quy tắc hoàn toàn không rõ ràng như ở phó bản cấp 2 Hầu hoàng) , ít nhất có dấu vết để lại.

Ở đây trừ hai quy tắc đã được xác định rõ, phần lớn thời điểm đều phụ thuộc vào tâm trạng hi nộ vô thường của Quỷ Chủ.

Khi vừa vào phó bản, hầu như da đầu người chơi đều nhói lên vì hồi hộp.

Khi Ninh Túc mở mắt ra là lúc đang quỳ rạp trên mặt đất.

Đôi tay trước mắt trông vô cùng mũm mĩm, trông như củ sen.

Lúc này cậu là một đứa trẻ sơ sinh.

Ninh Túc còn chưa phản ứng lại thì đã nhìn thấy đến một "ông lão" tóc trắng 100 tuổi kích động vọt về phía này.

Ninh Túc: “......”

Vì sao cha đã một trăm tuổi rồi còn mãnh liệt như vậy?

Khác với những người già một trăm tuổi khác, Ninh Trường Phong vẫn bước đi như bay, chạy tới ôm cậu lên, đôi mắt già nua toát ra ánh sáng đáng sợ. Ninh Trường Phong mở hàm răng lọt gió mà nói: “Con trai, cuối cùng ta cũng có thể thấy đến con khi còn nhỏ rồi, hoá ra lúc mới sinh ra con trông như vậy!”

Ninh Túc: “......”

Ninh Túc mấp máy miệng: “Ê ê a a.”

Ninh Túc: “......”

Cậu tình nguyện nói chuyện lọt gió.

Ninh Trường Phong kích động mà ôm Ninh Túc, nhìn vô cùng vui vẻ. Hắn vẫn luôn hâm mộ Sư Thiên Xu gặp được Ninh Túc 6 tuổi trong phó bản, hắn cũng muốn nhìn nhưng phó bản đó đã đóng cửa rồi.

Giờ cuối cùng hắn cũng thấy được Ninh Túc mới sinh ra, còn có thể thấy được cậu lúc mười tuổi, tiếc nuối lớn nhất đã được thỏa mãn.

Ninh Túc nằm yên để hắn ôm một lúc.

Ninh Trường Phong chưa từng ôm trẻ sơ sinh, cậu bị ôm không hề thoải mái, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Ninh Trường Phong già nua như nhuốm đầy sương gió thì không hề giãy giụa.

Bọn họ không giống cha con bình thường, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ninh Trường Phong chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Bình thường, nếu cậu đã tuổi này thì cha mẹ đã bắt đầu lão hóa, mà cha cậu thì vẫn rất trẻ.

Cậu chưa từng cảm nhận được quá trình cha mẹ già đi, lúc này nhìn thấy người cha già nua sắp gần đất xa trời, khó tránh khỏi có chút khó chịu và chua xót.

Cậy vươn tay bắt lấy chòm râu bạc của Ninh Trường Phong, Ninh Trường Phong ha ha nở nụ cười.

Hắn rất vui vẻ, cũng có chút ngậm ngùi chua xót.

Ôm lấy con trai, hắn bắt đầu tìm kiếm một người khác.

Ninh Túc còn chưa nhìn thấy gì, hắn đã ngay lập tức bước nhanh đến bên cạnh một đứa bé gái, ôm lên.

Ninh Túc và "bé" Sư Thiên Xu đột nhiên không kịp phòng ngừa mặt đối mặt.

Mình và mẹ mình đều là trẻ sơ sinh, thật là thần kỳ.

Ninh Trường Phong tay trái ôm con trai, tay phải ôm vợ, lại bắt đầu tìm kiếm Lăng Tiêu.

Ninh Túc cũng tò mò liếc ngang liếc dọc tìm kiếm thân ảnh Lăng Tiêu. Chúc Song Song biến thành bộ dáng một trăm tuổi, suy yếu mà ngồi dưới đất, nhìn về đứa bé nam đối diện mà ê ê a a.

Phương Kỳ và Lâm Trung Khê đều là trẻ sơ sinh, đứa bé hiếu động lôi kéo tay đứa bé an tĩnh hơn.

Quý Minh Thụy dù đã một trăm tuổi vẫn rất có phong phạm tổng tài. Các người chơi hoặc biến thành trẻ con quỳ rạp trên mặt đất, hoặc là biến thành người già trăm tuổi ngồi dưới đất.

Chỉ có một người đang đi về phía bọn họ, dường như không hề thay đổi. À không, hắn có thay đổi.

Hắn thuộc nhóm "già đi" đến 100 tuổi.

Cũng không phải, Ninh Túc nghĩ, hẳn là trẻ ra, Lăng Tiêu một trăm tuổi còn trẻ hơn 88 tuổi so với hắn ở căn cứ.

Ninh Trường Phong nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiêu, kinh sợ: “Cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi!”

Từ khi hắn biết Sư Thiên Xu lúc nhỏ đã gặp Lăng Tiêu, đã biết Lăng Tiêu còn "già" hơn hắn, nhưng cũng chỉ cho rằng cùng lắm Lăng Tiêu hơn hắn khoảng 10 tuổi, xem ra là do hắn quá nông cạn rồi.

Chắc Lăng Tiêu không phải là một con yêu quái già đâu nhỉ? Đâu nhỉ? Lăng Tiêu: “...... Cũng không nhiều lắm.”

Ninh Trường Phong: “Hửm?”

Lăng Tiêu: “Chưa đến hai trăm tuổi.”

Không chỉ Ninh Trường Phong mà người chơi xung quanh đều vô cùng khiếp sợ nhìn Lăng Tiêu.

Ninh Túc nghe được mấy người chơi lâu năm một trăm tuổi xôn xao nghị luận.

“Chuyện gì đây?” “Bug tuổi thọ ư?”

“Tôi vào trò chơi lâu như vậy, lần đầu tiên thấy người chơi bug đó!” Ninh Túc: “......”

Bỏ đi, bọn họ vào phó bản này để tăng thêm niềm tin của bọn họ, bọn họ xem Lăng Tiêu là bug cũng khá hiệu quả.

Ninh Túc vươn tay ra với Lăng Tiêu, ê ê a a.

Ninh Trường Phong đưa Ninh Túc đưa cho Lăng Tiêu, không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó trong lòng hắn sinh ra một niềm xúc động mãnh liệt, muốn ôm con trai trở lại, giống như nếu để mặc thì không thể đem con về nữa.

Lăng Tiêu thuần thục nhận lấy Ninh Túc ôm vào trong lòng ngực.

Ninh Túc bị hắn ôm lấy, kéo tay áo hắn “Cư a, nha oa a a......”

Ninh Trường Phong trong lòng hụt hãng hỏi: “Nó đang nói cái gì vậy?” Lăng Tiêu trầm mặc vài giây: “Đại khái là, quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão.”

Khi vừa vào trò chơi, có người chơi là tre sơ sinh, ngày càng lớn dần lên. Có nhiều người khác là người già trăm tuổi, từ người già dần dần trẻ lại. Ninh Túc và Lăng Tiêu một người vừa sinh ra, một người đã trăm tuổi, thật ra rất có cảm giác này. Nhưng mà Ninh Trường Phong nói: “Cậu mà già á? Hẳn là quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân vẫn trẻ.”

Khi bọn họ đang nói chuyện, có rất nhiều cư dân trấn nhỏ đi về hướng này.

Những cư dân đó ôn hòa thiện lương, tràn ngập tình yêu, đến nhận nuôi trẻ con, mang người già về nhà dưỡng lão.

—— Nếu bọn họ chưa từng thấy bản đồ phó bản, không biết những người đó đều là quỷ thì bọn họ sẽ tin.

Bọn họ được đưa tới các gia đình khác nhau, khi chuẩn bị tách ra, Ninh Trường Phong nhẹ giọng nói với Ninh Túc: "Đừng cố ý vi phạm quy định lớn lên đấy.”

Sư Thiên Xu gật đầu đồng tình.

Ninh Túc: “......”

Nhưng mà khi lần nữa gặp lại, chính cô đã trở thành bộ dáng hai mươi tuổi, không khác gì khi ở căn cứ.

Dựa theo bản đồ phó bản, sau khi các người chơi được các gia đình nhận nuôi, mọi người sẽ bị tra tấn dần dần, từ nhẹ đến nặng dần.

Phó bản này thực chất là một phó bản sinh tồn, chỉ cần sống một vòng đời là có thể thuận lợi rời đi.

Nếu không thể, như hệ thống đã nói, thời gian ở phó bản này chính là cả đời. Một vòng đời bảy ngày, buổi tối đầu tiên là nhẹ nhàng nhất, đêm nay người chơi còn có thể ra khỏi cửa, bọn họ thừa dịp này tụm lại thảo luận phó bản.

Ninh Túc bị Sư Thiên Xu hai mươi tuổi ôm đi. Ôm Ninh Túc trong lòng ngực làm cô trông vô cùng vui vẻ.

Ninh Tuc đâu dám nói chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.

Các người chơi tập hợp ở nhiều nơi, phần lớn tập trung tại quảng trường của trấn nhỏ, tất cả đều là những người chơi đáng tin cậy được lựa chọn ra.

Rất nhiều người chơi đều chủ động vi phạm quy định, tăng giảm khoảng bớt vài chục tuổi, nơi này hầu như là mấy đứa trẻ 10 tuổi hoặc người 80-90 tuổi.

Ninh Trường Phong nhìn qua cũng trẻ hơn rất nhiều, hắn có huyết mạch rắn chín đầu, thể chất mạnh mẽ, người ngoài rất khó nhìn ra tuổi của hắn.

Khi tất cả đã đến đông đủ, Ninh Trường Phong nói: “Chắc các vị rất tò mò vì sao chúng tôi lại mời các vị đến đây, đúng chứ?”

“Có kế hoạch gì sao? Tôi còn tưởng là do Hội trưởng Sư muốn cùng tôi vượt ải chứ.”

“Đừng có tưởng bở, Hội trưởng Sư cũng mời tôi.”

“Hả? Tôi là do Ninh Trường Phong mời.”

“Hai người họ cùng nhau mời chúng ta đánh phó bản ư?! Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho bọn họ cùng nhau tập hợp người chơi lại?” Những đứa trẻ và các mấy ông bà lão mồm năm miệng mười thảo luận. Ninh Trường Phong không cắt ngang lời bọn họ, người hắn và Sư Thiên Xu mời đến đều rất đáng tin cậy, những người đó chỉ thảo luận một chút, liền nhìn về phía bọn Ninh Trường Phong.

Sư Thiên Xu: “Chúng tôi mời các vị tới đây là vì nơi này có thể che chắn hệ thống trong chốc lát, chúng tôi muốn thương nghị với các vị một chuyện lớn.”

Tất cả người chơi đều vô cùng sửng sốt.

Bọn họ hoặc là lãnh đạo của các guild lớn, hoặc là những người chơi xuất sắc, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy việc có thể che chắn hệ thống.

Ninh Trường Phong nói: “Ngay bây giờ, tất cả người trong quảng trường sẽ được ngăn cách với hệ thống và những người chơi khác, các vị muốn nói cái gì cũng không cần bận tâm.”

Các người chơi đã ý thức được gì đó, từng gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Có người hỏi: “Hội trưởng Sư, mọi người gọi chúng tôi vào phó bản, rốt cuộc là muốn nói đại sự gì?”

Sư Thiên Xu đặt Ninh Túc vào lồng ngực Lăng Tiêu, nhìn về phía tất cả người chơi, trịnh trọng mà nói: “Việc chúng tôi muốn nói chính là phá hủy hệ thống, thoát khỏi trò chơi.”

Một mảnh ô lên.

Khác với thế giới của Lăng Tiêu, ở đây có rất ít người chơi thật sự muốn phần kháng hệ thống, thoát khỏi khống chế của trò chơi. Trong lòng bọn họ sự tồn tại của hệ thống là vô cùng to lớn mạnh mẽ, không thể phá hủy.

Nhiệm vụ lần này bọn hắn vào phó bản chính là làm những người chơi này tin tưởng vào khả năng có thể đánh bại hệ thống.

Nếu thật sự có thể thoát khỏi trò chơi, ai lại muốn ở lại đây để bị vùi dập chứ?

Đối mặt với những thảo luận kịch liệt đó, Ninh Trường Phong nói: “Các vị nghe tôi nói, chúng ta hoàn toàn có cách để phá hủy hệ thống.”

Sư Thiên Xu cũng nói: “Nếu không nắm chắc thì chúng tôi sẽ không mời các vị đến đây.”

Dù sao đều là hội trưởng và cấp cao các guild lớn và những người chơi hàng năm đứng đầu căn cứ, hai người vừa nói như vậy đã làm các người chơi dần bình tĩnh trở lại.

“Chúng ta còn không thể tiếp xúc với hệ thống thì sao có thể phá hủy nó chứ?”

Ninh Trường Phong: “Nếu tôi nói tất cả Quỷ Chủ đều sẽ giúp chúng ta thì sao?”

Các người chơi lại bị hắn làm cho kinh sợ.

“Quỷ Chủ? Giúp chúng ta?”

“Sao có thể!”

“Anh đang đùa cái gì vậy!”

Sư Thiên Xu: “Mọi người quay đầu lại xem.” Các người chơi quay đầu nhìn lại, lông tơ một chút dựng đứng lên.

Phía sau bọn họ, không biết từ khi nào mà toàn bộ cư dân trong trấn đều đang kéo đến.

Bọn họ biết rõ, đó là những con quỷ luôn nhăm nhe tuổi thọ của bọn họ, vọng tưởng thay thế bọn họ. Bây giờ những bóng quỷ đó đang nhằm vào phía bọn họ.

Một con quỷ tiến lên phía trước.

Một đám người lập tức lùi về phía sau.

Con quỷ đó vỗ vỗ bộ ngực trống rỗng, nói: “Đừng lo, lão quỷ ta sẽ không cướp đoạt thời gian sống của các ngươi đâu.”

——«<

“iêm cũng vậy, tuyệt đối sẽ không tổn thương mọi người đâu!”

"Chúng ta đều là người một nhà cả. Sao mọi người lại sợ bọn ta chứ?” “Ta chờ mọi người nói xong, đón các ngươi về nhà!”

....?

Tất cả người chơi đều hoảng hốt.

Càng khiến cho bọn họ hoảng hốt là, có một con quỷ rất quen thuộc xuất hiện. Đó là tên Quỷ Chủ điên cuồng hi nộ vô thường, Thần thời gian của trấn nhỏ.

Hắn ăn mặc một bộ bào đỏ rực diễm lệ dành cho thần cha, đi đến trước mặt Lăng Tiêu, kính cẩn khom lưng cúi đầu với hắn, tựa như hắn chính là thần linh của mình.

Quảng trường bỗng nhiên trầm mặc đến đáng sợ

Các người chơi nhìn Quỷ Chủ đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lăng Tiêu, vô cùng mờ mịt hoảng hốt.

Cho bọn họ chút thời gian tiêu hóa, Sư Thiên Xu nói: “Hiện tại mọi người đã tin rằng Quỷ Chủ sẽ trợ giúp chúng ta rồi chứ?”

“Chuyện gì đây?”

Dựa theo lý do thoái thác đã chuẩn bị trước, Sư Thiên Xu nói bọn họ một chút về quan hệ của Lăng Tiêu và Quỷ Chủ.

Nếu việc Quỷ Chủ cung kính nghe lời Lăng Tiêu, Sư Thiên Xu đưa ra lý do thoái thác không có lỗ hổng vẫn chưa thể làm bọn họ hoàn toàn tin tưởng thì tiếp đó những gì bọn họ nhìn thấy đã xóa sạch mọi hiềm nghỉ. Trấn nhỏ Thời Gian sạch sẽ xinh đẹp, quảng trường ánh đèn sáng rực lộng lẫy.

Bọn họ thấy rõ hằng hà sa số dây hoa Lăng Tiêu từ trên người Lăng Tiêu tràn ra, xâm chiếm cả trấn nhỏ.

Trên đó lộ ra từng đóa hoa đỏ rực, quỷ dị tựa như bò ra từ trong địa ngục.

Vô cùng quen mắt.

Những người chơi ở đây đều đã vượt qua rất nhiều phó bản. Trong đó, bọn họ đã bắt gặp hình ảnh những đoá hoa lăng tiêu khủng bố này không ít lần. Bọn họ ngơ ngẩn nhìn Lăng Tiêu, giống như hiểu ra gì đó, lại giống như không hiểu gì.

Sư Thiên Xu nói: “Mọi người đều biết, lúc tôi còn rất nhỏ đã vào trò chơi, đến giờ đã sắp mười sáu năm rồi.”

“Trong mười sáu năm qua, tôi đã nhìn thấy vô số người chơi tử vong, nhìn thấy vô số người chơi điên khùng thống khổ.”

Thanh âm của cô bình tĩnh mà tràn đầy cảm xúc, gợi lên những ký ức vốn đã ngủ say trong lòng người chơi.

Ai mà chưa từng thấy những con người đang giãy dụa trước tử vong chứ?

Ai chưa từng bị những cơn ác mộng đầy máu và nước mắt chứ?

Những cái chết, sự điên khùng, giãy giụa, ký ức ngập máu trong nháy mắt tái hiện ở bọn họ trong đầu.

“Tôi dường như đã trở nên chết lặng, thường xuyên quên mất mình vốn chỉ là một người bình thường an ổn sinh hoạt ở một thế giới yên bình.” “Tôi đã sớm nhận ra, chúng ta thật sự là công cụ của hệ thống, là sủng vật của nó, tóm lại không phải là một con người.”

Thanh âm Sư Thiên Xu chậm rãi vang bên tai mỗi người chơi.

“Nó đùa giỡn chúng ta như vậy, chắc chắn không phải phát thiện tâm làm việc tốt, nó muốn dùng chúng ta hủy diệt thế giới quê hương của chúng ta.”

“Các vị còn nhớ rõ thế giới của chúng ta không?” Sao có thể không nhớ rõ.

Thi đấu cấp guild được phát sóng công khai, sau khi toàn bộ người chơi xem được đều cảm thấy phó bản Tận thế quá tàn nhẫn.

Không phải bởi vì phó bản đó có rất nhiều zombie mà là vì nó hoàn toàn dựa theo thế giới hiện thực. Nơi đó có rất nhiều kỉ niệm của bọn họ, là chấp niệm của bọn họ.

Trong phó bản đó, bọn họ không dính đầy máu mà vô cùng sạch sẽ. Nhưng mà hệ thống lại để họ phải chứng kiến cảnh thế giới hoàn toàn hủy diệt.

Tựa như tỉnh dậy sau một hồi đại mộng, giờ phút này bọn họ chợt bừng tỉnh mà nhớ tới những niềm chua xót đó.

Trên quảng trường trầm mặc hồi lâu, trong sự im lặng nặng nề đó ẩn ẩn một chút kích động.

Sư Thiên Xu: “Mọi người có muốn cùng nhau phá hủy phó bản, giành lại tự do không?”

“Hội trưởng Sư, cô đừng nói nữa, bọn tôi phải làm gì, nói đi!”

“Còn phải nói gì nữa? Chẳng lẽ lại có người không muốn thoát khỏi trò chơi chết tiệt này sao?!”

“Trước kia không nghĩ tới chỉ vì không có khả năng, nếu có thể ai không muốn đấu tranh một phen chứ?!”

“Chỉ cần có một chút hy vọng, tôi nguyện ý vì cố hương mà chất!” “Được” Sư Thiên Xu nói: “Tiếp theo chúng ta cùng nhau tiến hành kế hoạch.”
Bình Luận (0)
Comment