Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 19 - C 19

C 19 C 19C 19

chương 19: Quỷ Súc

Editor: Cô Rùa



Áo đen và trợ thủ trơ mắt nhìn cô dâu. Bọn họ cũng chẳng phải người lương thiện gì, đã qua cái thời bộp chộp của newbie, bây giờ trong mắt họ chỉ còn thấy lợi ích và cơ hội sống.

Có điều trong một giây phút ngắn ngủi, khi nhìn vào đôi mắt van xin tuyệt vọng của cô dâu, trong đầu áo đen như có thứ gì đó chợt vụt qua nhưng hắn lại không kịp giữ lấy.

Bà lão khắc lên mặt cô dâu một cái tên, tuy nhiên vì máu chảy đầm đìa nên không thấy rõ đó là chữ gì.

Khi hai người dân buông cổ cô dâu ra, cô dâu lập tức đau đến lắc đầu nguầy nguậy. Vẻ mặt gần như phát điên cùng với khuôn mặt giàn dụa máu tươi đã không còn cách nào nhìn được.

Áo đen và trợ thủ tức khắc biết đau đớn ấy không chỉ là vì vết thương do kim châm tạo thành, mà vấn đề là nằm ở chỗ sơn đỏ trên kim gỗ.

Sau khi khắc chữ trên mặt xong, cô dâu bị kéo lùi về phía sau hai bước, bà lão quỳ rạp trên đất, cười toe toét cởi đồ lót của cô dâu, lại khắc chữ lên người cô dâu.

Bố “chú rể: “Bước thứ hai nhận chồng, lấy máu dung hòa với chồng.” Cô dâu đau đến gần như chết lặng, bị người ta khiêng vào trong quan tài. Đầu hướng về phía chú rể, mặt áp sát với cái xác, một người một xác cứ thế kề cận nhau.

Khuôn mặt người chết mang một màu xám tím đáng sợ, trong quan tài có bỏ thêm những cục nước đá nhưng vẫn không thể ngăn được sự phân hủy, cái xác lạnh băng có mùi hôi thối dính vào mặt cô dâu, đè lên miệng vết thương của cô.

Cô dâu và xác chết môi kề môi nên dường như có thể cảm nhận được mùi thối rữa từ trong xác chết tràn vào cơ thể mình qua đường miệng, ăn mòn lấy nội tạng của cô.

Cô dâu vốn đã hoàn toàn chết lặng bỗng dưng lại vùng vẫy điên cuồng dữ dội hơn, tựa như phát điên rú lên.

Tiếng ru thẳm thiết tuyệt vọng làm cả sảnh cưới lạnh lẽo như nặng nề thêm.

Nhưng dù cô dâu có giãy dụa cỡ nào thì cũng vô dụng, người dân trong sảnh cưới đều là chung một lũ với nhau, còn hai người chơi bên khác chỉ biết lặng yên đứng nhìn.

Máu từ trán cùng với máu từ vết khắc trên mặt cô dâu chảy ròng ròng xuống, toàn bộ đều thấm vào mặt của xác chết.

Bố “chú rể: “Bước đầu an cư, hãy cởi hết quần áo và tất cả những thứ trên người cô dâu xuống.”

Trong sảnh cưới có người thổi một điệu kèn xô na vang dội, tiếng pháo bên ngoài nổ đùng đùng tách tách náo nhiệt, xác pháo màu đỏ bay đầy trời. Hầu hết những người có mặt trong sảnh cưới đều nở nụ cười vui sướng, điều này hoàn toàn lấn át sự giãy dụa nhỏ bé của cô dâu.

Họ xé hết quần áo trên người của cô dâu, khiến cô dâu và xác chết không chỉ đối mặt mà ngay cả thân thể cũng dán chặt với nhau.

Đây có thể nói là hủ tục phong kiến ghê tom đến cực điểm, ngay cả áo đen cũng có chút không nhìn nổi.

Cái gọi là an cư thực chất là giam cầm cô dâu trong quan tài.

Ở cái thôn phong kiến này, họ tin rằng một người phụ nữ không có quần áo sẽ không dám ra đường, chưa kể trên cơ thể đối phương còn khắc tên của một người đàn ông, vì vậy người phụ nữ chỉ có thể ở lại đây vĩnh viễn.

Trải qua vô số phó bản, áo đen đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng khi còn bé hắn cũng là một đứa trẻ ngây thơ thích nghe truyện cổ tích, truyền thuyết.

Sau khi lớn lên, hắn ngẫm lại câu chuyện tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ trong truyền thuyết mới thấy Ngưu Lang là vì rất thích nàng tiên xinh đẹp đang tắm, nên đã lén giấu đi quần áo của nàng, để nàng không thể trở về thiên đình mà chỉ có thể ở lại nhân gian, bên trong nhân vật Ngưu Lang này cũng cất giấu một phần bản tính hen hạ và ghê tom chẳng khác gì của đàn ông.

Mà cảnh tượng trước mắt này còn kinh tởm hơn gấp ngàn lần.

Nhưng loại người tàn nhẫn như hắn cũng không kinh tom sao?

Áo đen tự cười nhạo một tiếng, trước khi bản mình hắn gục xuống đã mệt mỏi nhắm mắt lại. Bố “chú rể: “Bước thứ hai an cư, dùng dây khóa tơ hồng buộc cô dâu và chú rể lại với nhau, để hai người sẽ vĩnh viễn không chia lìa.”

Nghe đến “dây khóa tơ hồng”, bàn tay đang nắm lấy Dây Khóa Hồn của áo đen run lên, bị trợ thủ nhìn thấy được.

Bố “chú rể: “Cấm nói.”

Dưới sự giãy dụa không thành tiếng, đầu lưỡi cô dâu bị cắt xuống và nhét vào trong miệng của chú rể.

Bố “chú rể: “Buổi lễ kết thúc, đóng quan tài.”

Tiếng kèn xô na ngừng lại, tiếng pháo cũng biến mất, tiếng cười giòn giã cùng tiếng vỗ tay đều im lìm.

Âm thanh duy nhất còn sót lại trong sảnh cưới chính là tiếng đập bình bịch nặng nề trong quan tài.

Có thể tưởng tượng được ra cảnh cô dâu bị lột sạch quần áo và bị trói chung với một người đàn ông đã chết trong một không gian tăm tối vừa kín vừa hẹp, đối mặt với một khuôn mặt toàn là vết đốm tử thi, cảm nhận sự hao mòn của không khí, cuối cùng bị ngộp thở đến chết tại một nơi toàn mùi hôi thối của xác chết sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào.

Áo đen và trợ thủ đều im lặng.

Không chỉ vì chuyện của cô dâu, đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Trợ thủ nói: “Hệ thống không có động tĩnh gì cả.”

Áo đen nhắm mắt lại, “Ân Đại Quân không phải là Qủy chủ, bởi vì cô ta không thể trở thành quỷ dữ.” Vậy Quỷ chủ rốt cuộc là ai?

Bọn họ đã đi đến bước này rồi nhưng một chút manh mối khác đều không có.

Trong khi bọn họ nói chuyện, quan tài cũng đã được đóng lại, người dân trong thôn bắt đầu nhìn về phía bọn họ.

Ngành kinh doanh ngầm này của thôn Hòe Dương cùng với sự giàu có nhiều năm nay của bọn họ là một bí mật không thể để cho người ngoài biết đến được, mặc dù trước đó bọn họ đã từng hợp tác với nhau.

Trợ thủ cười một tiếng, bỗng nhiên nói: “Thưa anh, có phải Dây Khóa Hồn của anh đã hoàn toàn hết xài rồi đúng không?”

Áo đen đột nhiên siết lấy Dây Khóa Hồn.

Trợ thủ quay đầu lại nhìn hắn, “Bao lâu nay tôi đã phục vụ anh hết lòng cũng như trả giá rất nhiều vì guild Ngân Hoa, hiện tại đã đến lúc tôi nên được thăng lên chức quản lý rồi đúng chứ?”

Ai mà chẳng muốn được thăng lên làm quản lý, trong một guild lớn, đãi ngộ của quản lý và thành viên bình thường là hoàn toàn một trời một vực.

Áo đen: “Quản lý Ngân Hoa không dễ lên như vậy.”

Trợ thủ cười nói: “Nếu anh hy sinh ở đây thì không phải sẽ trống một chỗ sao? Vừa khéo tôi lại là người cống hiến nhiều nhất trong guild, cộng thêm việc mang bản đồ và bí mật của é Quỷ Suc 》 về nữa là đủ rồi chứ nhỉ.”

Áo đen còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị trợ thủ xốc cổ áo lên ném về phía quan tài. Khi tấm lưng của áo đen vừa đập vào nắp quan tài, hắn lại phun ra một ngụm máu lớn nữa.

Đầu óc hắn choáng váng, tầm mắt mơ hồ nhưng lại mơ mơ màng màng nhìn thấy một ký hiệu gì đó ở trên nắp quan tài.

Áo đen khó khăn chớp mắt, cuối cùng cũng thấy rõ đó là gì.

II.

Ký hiệu của guild Ngân Hoa.

Đây là do cô dâu lúc bị đè đầu đập xuống sàn vẽ ra khi nắp quan tài vẫn còn đang lẫn trong sàn nhà.

Hắn rốt cuộc cũng biết cô dâu tự dưng xuất hiện kia này là ai. Đó chính là mặt sẹo, người mà hắn ra lệnh ở lại biệt thự trông chừng Vương Minh.

Áo đen cười nhạt.

Hắn vẫn luôn cho rằng trong trò chơi điên rồ này, chỉ cần hắn thờ ơ với mọi thứ là có thể tự cứu lấy tính mạng mình, nhưng lại không ngờ sự thờ ơ ấy lại chặt đứt con đường sống duy nhất của hắn.

Mặt sẹo sợ hắn từ tận đáy lòng, nỗi sợ đó đã khắc sâu vào xương tủy, cho dù không có Dây Khóa Hồn thì nó cũng sẽ không thuyên giảm bao nhiêu.

Huống chỉ hắn còn là người sát hạch của mặt sẹo, nếu hắn chết mặt sẹo cũng không có cách nào trở thành thành viên chính thức được.

Giả sử lúc ấy hắn bảo trợ thủ đi cứu cô dâu, thì mặt sẹo vẫn còn cơ hội sống và nhất định sẽ bảo vệ hắn, trợ thủ nhìn như săn sóc cũng sẽ không trắng tron táo bạo đến vậy.

Với sức lực cuối cùng của mình, áo đen đặt lòng bàn tay lên ký tự “II, tự nhủ ở trong lòng: “Hội trưởng, tôi đã phụ sự mong đợi của cô rồi.” Đột nhiên, áo đen bỗng mở choàng mắt.

Nhóm Ninh Túc thuận lợi rời khỏi nhà chú rể.

Việc đầu tiên sau khi Chúc Song Song thoát chết chính là bật khóc, sau khi ra khỏi nơi đó thì trong lòng chỉ còn lại khiếp sợ lẫn nghỉ hoặc.

Tâm trí lúc này của cô rất hỗn loạn, tâm trạng cũng không còn ổn định. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, vừa theo hai người kia ra khỏi cửa, cô đã bắt lấy vấn đề ban đầu, “Ninh Túc, sao cậu lại tới đây được?”

Ninh Tuc nói: “Sau khi bọn tôi vào thế giới bên trong thì phát hiện nơi đó là một thế giới ma quỷ và có thời gian đồng bộ với thế giới bên ngoài.”

Sắc mặt Chúc Song Song trắng bệch.

“Nơi đó rất thú vị.” Ninh Túc kể cho họ nghe những gì cậu thấy ở quảng trường, đặc biệt là chuyện hôn lễ ở đó.

“Bên cạnh con quỷ muốn cưới lần hai có một nữ quỷ, đó chính là cô dâu.”

Lượng thông tin quá lớn, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh vẫn cần thời gian để tiêu hóa. Ninh Túc nói: “Con quỷ kia tên là Bạch Ninh, lần đầu tiên kết hôn là với cô dâu, cho nên cô dâu thật ra là gả cho quỷ, hay nói cách khác là người chết.”

“Mặc dù hắn đã kết hôn với cô dâu nhưng trong danh sách cưới lần hai vẫn có tên gã, mà khi đó ở thôn Hòe Dương của thế giới bên ngoài lại chỉ có một cô gái.”

Chúc Song Song cảm động, có chút vui ve nói, “Cho nên cậu cố ý trở về cứu tôi sao?”

Ninh Túc suy nghĩ một chập, không trả lời ngay.

Chúc Song Song cười cười, cũng không bận tâm về vấn đề này, cô nói: “Lần này tại sao cậu lại cứu tôi vậy? Chẳng lẽ vẫn là vì tôi ồn quá sao?” Khóe mắt cô vẫn còn hồng sau khi khóc nhưng giờ lại cười rộ lên, nhớ lại lúc Ninh Túc đến cứu cô quả thật khi ấy cô rất ồn, thậm chí còn ồn hơn cả lúc ở xe tang.

Ninh Túc: “Bởi vì cô đã cho tôi kẹo.”

Chúc Song Song khựng lại, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Không biết là vì bản thân hay là vì Ninh Túc.

Cô dở khóc dở cười, “Chỉ là bởi vì tôi cho cậu kẹo thôi sao?”

Chúc Song Song đột nhiên nghĩ đến người bạn cùng phòng thời đại học của mình.

Bạn cùng phòng của cô có một cậu bạn trai, trong mắt Chúc Song Song người này chỉ là một chàng trai ở mức tầm trung, đối xử với bạn cùng phòng của cô cũng thường thường. Bọn họ mới quen nhau được một tháng thì chàng trai kia xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, bạn cùng phòng phải vừa học vừa chăm sóc cho cậu ta, còn muốn kiêm luôn ba công việc để giúp cậu ta trả tiền phẫu thuật, mỗi ngày chỉ ngủ được hai tiếng.

Một thời gian sau, bạn cùng phòng phờ phạc đến mức cô cũng không nhìn được nữa, sau đó cô đã hỏi đối rằng có đáng hay không.

Lúc ấy đôi mắt của bạn cùng phòng vô cùng sáng, giọng nói kiên định: “Đáng lắm.”

Cô hỏi bạn cùng phòng: “Anh ta rốt cuộc đã làm gì mà có thể khiến cậu bỏ ra nhiều như vậy?”

“Bởi vì mỗi ngày anh ấy đều đón mình tan học, đưa mình về nhà và còn nấu cơm cho mình ăn.”

Lúc ấy Chúc Song Song không tài nào hiểu được, cũng mờ mịt không thôi.

Sau đó cô dần dần hiểu ra.

Khi bạn cùng phòng của cô có ký ức, quan hệ giữa cha mẹ cô ấy đã không tốt, lúc đó chẳng có ai muốn về nhà, liên tục bận rộn ở bên ngoài. Không biết đã bao nhiêu lần bạn cùng phòng của cô phải ở nhà một mình, đứng trên ghế, nửa ngồi chồm hổm bên bệ cửa sổ, nhìn cảnh gia đình người khác tay trong tay trở về nhà.

Ở trường học thì ngồi thu lu một mình trong lớp, tầm mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn phụ huynh nắm tay con cùng rời trường.

Đó là hình ảnh trắng đen cô độc nhất và sâu sắc nhất trong ký ức tuổi thơ của cô ấy, cô ấy thực sự rất muốn có người đến đón, lúc nào cũng có thể ở nhà cùng cô ấy và ăn cơm cùng cô ấy.

Đưa đón cô ấy về nhà, nấu cơm cho cô ấy ăn và ở bên cô ấy là những việc hết sức nhỏ nhặt bình thường đối với những người đã lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, nhưng chúng lại rất đáng giá để cô bỏ ra như vậy.

Chúc Song Song mở miệng, ôn hòa nói: “Ninh Túc, nếu có thể thoát ra khỏi phó bản này, tôi sẽ dùng điểm của mình để mua cho cậu một túi kẹo thật lớn nhé, cậu nhất định phải luôn nhớ đến người chị đã mua kẹo cho cậu là tôi nha.”

“Ừ.” Ninh Túc nghĩ nghĩ, nếu có nhiều kẹo như vậy thì cậu cũng không cần phải nói với cô sự thật rằng cậu còn lớn tuổi hơn cả cô ấy.

Chúc Song Song ổn định lại cảm xúc một chút, quay sang hỏi Tô Vãng Sinh: “Tại sao chúng ta không ở lại xem tiếp, không phải hướng cô dâu cũng rất quan trọng sao?”

Tô Vãng Sinh nói: “Ân Đại Quân không phải là Qủy chủ, chúng ta chỉ cần biết cô ấy đã từng trải qua minh hôn là được rồi.”

Trần Thiên và Trần Tình đã từng nói với bọn họ, đối với loại phó bản có Qủy chủ tìm được Qủy chủ mới là quan trọng nhất.

Mặc dù bọn họ đã giải mã được những chuyện khác nhưng không tìm được Qủy chủ thì cũng coi như công cốc, không thể phá đảo phó bản này.

Chúc Song Song nghỉ ngờ, “Sao anh chắc chắn Ân Đại Quân không phải là Qủy chủ?”

Tô Vãng Sinh: “Bởi vì cô ấy không thể trở thành quỷ dữ được, Qủy chủ là con quỷ có thể tạo ra hoặc bắt nguồn từ thế giới này, nó nhất định phải rất mạnh.”

Hắn biết Chúc Song Song định hỏi lại điều gì, cho nên tiếp tục nói: “Thôn Hòe Dương rất thành thạo trong lĩnh vực minh hôn này, sao có thể không biết mời người đến giải trừ oán hận oán khí chứ.”

“Giá cả của một cuộc minh hôn cao đến ngất ngưỡng, tất cả khách hàng đều là những kẻ giàu có, đương nhiên bọn họ không thể không suy xét đến chuyện này.”

Chúc Song Song im lặng.

Tô Vãng Sinh thở dài, “Cho dù các cô gái đã trải qua bao nhiêu đau khổ và bị tra tấn đến cỡ nào thì cũng không thể báo thù hay minh oan, thậm chí còn không có cách nào có thể nói ra được, quỷ kiểu này ở cõi âm hay người kiểu vậy ở cõi dương cũng không có gì hiếm thấy.”

Khi bọn họ đang nói chuyện liền trông thấy một cặp vợ chồng trung niên, Tô Vãng Sinh từng nói đó là cha mẹ của người chết mà cô dâu phải gả.

Tô Vãng Sinh nói với họ: “Minh hôn chỉ tổ tổn hại đến âm đức thôi.”

Bọn họ sửng sốt một chút, người phụ nữ như bị kích động, vừa khóc vừa nạt bọn họ: “Mấy người thì biết cái gì! Nó còn chưa kết hôn thì đã chết, bây giờ chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, ngay cả đầu thai cũng không thể!”

Tô Vãng Sinh: “...”

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn người đàn ông, “Ông họ Bạch đúng không?” Người đàn ông khẩn trương nhìn cậu. “À.” Ninh Túc nói: “Thế hai người có từng nghĩ đến việc con trai của mấy người cũng chẳng muốn kết hôn không? Rất có thể anh ta còn sẽ hận hai người nữa?”

Chúc Song Song: “?”

Thấy người phụ nữ kia muốn nhào tới đánh cậu, cô và Tô Vãng Sinh lập tức kéo Ninh Túc bỏ chạy.

Chúc Song Song: “Hai người nói chuyện kiểu gì đấy? Bọn họ đều đã lớn tuổi và còn đang trải qua nỗi đau mất con kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây có thể là an ủi duy nhất của bọn họ, làm sao có thể chịu được mấy lời như vậy của hai người được?”

Tuy những gì bọn họ nói đều là sự thật, nhưng cũng chẳng cần thiết phải nói ra, đắc tội với NPC làm gì.

Hai người im lặng không nói lời nào nữa.

Bọn họ giữ sự trầm mặc này đi về phía lò mổ.

Trên đường đi Ninh Túc còn nhặt một cái gối rách trong thùng rác, sau đó là một cái thùng sắt bị tróc sơn.

Chúc Song Song: “...”

Không biết có phải do chuyện cứu mạng vì cục kẹo hay không mà nhìn Ninh Túc làm gì cô cũng đều cảm thấy cậu ấy thật đáng thương. Mặc dù cậu ấy có thể giải quyết áo đen chỉ bằng một tay.

Thấy Ninh Túc nhét gối vào thùng sắt thì cảm thấy cậu như một đứa trẻ lang thang cơ nh, tự làm cho mình một cái tổ ấm. Đi đến trước lò thiêu, Ninh Túc chỉ vào cái tổ ấm đó và nói với Chúc Song Song đang bắt đầu rịn mồ hôi: “Cô chui vào đây đi.”

Chúc Song Song: “?”

Ninh Túc nói: “Trên vách lò thiêu đều là mặt quỷ cùng với hàng trăm triệu tay quỷ muốn bắt lấy cô.”

Chúc Song Song không nói hai lời đã chui vào bên trong, dùng cái gối rách bảo vệ đầu.

Trời ơi, cậu ấy còn chuẩn bị sẵn cả gối bảo vệ đầu, đây là thiên sứ tri kỷ gì thế này.

Chúc Song Song muốn nói tiếng cảm ơn với Ninh Túc, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Ninh Túc cũng đang nhìn mình kiểu muốn nói lại thôi.

Chúc Song Song: “Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói trực tiếp với tôi sao?”

Ninh Túc: “Có thể cho tôi thêm hai cái bánh bao và một bình sữa không? Cái sạp bên cạnh sảnh trò chơi có bán á.”

Chúc Song Song: “...”

Sau khi Chúc Song Song mờ mịt gật đầu, Ninh Túc đậy nắp lại, nhấc thùng sắt bỏ vào lò thiêu rồi đẩy về phía đường hầm, sau đó lùi lại một bước.

Tô Vãng Sinh nhìn thấy trên mu bàn tay trắng mịn đang vịn vách lò của cậu hiện lên những mạch máu màu đen, cặp giò thon dài thẳng tắp đá một phát về phía thùng sắt. Thùng sắt kia lập tức biến mất trong lò thiêu với tốc độ không tưởng tượng được.

Tô Vãng Sinh: “...”

Hắn nhìn về phía Ninh Túc, “Chỉ số thể lực 32 đấy à?”

Đầu Ninh Túc lập tức rũ xuống, “Đuối quá.”

Tô Vãng Sinh: “...”

Hắn cầm đèn pin thăm dò bên trong, sắc mặt tái nhợt đi ra, “Hmm này, cậu có thể chờ lát nữa rồi mệt tiếp được không? Đợi tôi đi bới thùng rác xem có thể tìm được cái thùng sắt nào nữa không nha.”

Ninh Tuc nói: “Tôi tìm hết mấy cái thùng rác dọc đường rồi, không còn thùng sắt nào nữa đâu.”

Tô Vãng Sinh: “Không sao, tôi lấy luôn cái thùng rác kia cũng được, trông nó khá nhỏ rất thích hợp với tôi.”

Ninh Túc: “.”

Sau khi Tô Vãng Sinh tự giác chui vào thùng rác và bị đá vào thế giới bên trong, Ninh Túc cũng lôi tiểu quỷ từ trong kho hàng ra.

Khuôn mặt đờ đẫn không có cảm xúc của nó lộ ra một chút không vui, nhưng nó lại rất có công dụng. Vừa đưa nó vào lò thiêu, mặt quỷ nhăn nhó khóc lóc dữ tợn trên thành lò lập tức đều cứng nhắc, mấy bàn tay quỷ cũng “vèo' một cái sủi sạch.

Ninh Túc biết ngay mà. Lần đầu tiên cậu bị đồ te nhét vào lò, lúc bò vào thế giới bên trong không có mấy thứ quỷ yêu này là vì khi đó thằng nhóc này cũng lò dò theo cậu lôi cậu về.

Lý do chuẩn bị thùng sắt cho Chúc Song Song là vì cô ấy có độ nhạy cảm cao, cho dù mấy cái tay quỷ còn chưa kịp nhú ra thì cô ấy cũng đã muốn ngất Xiu rồi, tới đó sẽ rất phiền phức.

Nhưng không ngờ là Tô Vãng Sinh cũng đòi chui vào thùng rác.

Ninh Túc bình thắn bò ở bên trong lò mà không hề gặp trở ngại nào, cậu bò được một đoạn thì nói với thằng nhóc: “Khi nãy tao quảng hai người, ném một người, sút hai người mệt quá mày ơi.”

Sau khi Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh bị đá đến thế giới bên trong, họ loạng choạng bò ra khỏi thùng.

Chúc Song Song thì còn tốt chán, ít nhiều gì cô vẫn có gối che đầu. Còn Tô Vãng Sinh ngồi trong thùng rác vừa thúi vừa vỡ luôn cái trán, tóc tai đều thành ổ quạ, thần thái đạo sĩ cũng ra chuồng gà chơi.

Ngay khi họ đứng dậy thì cũng lập tức quan sát lò mổ bên này, sau đó chợt nghe thấy động tĩnh từ bên trong lò thiêu truyền ra.

Đầu tiên họ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xíu non nóớt.

Dáng người nó nhỏ gầy, không biết có bằng với đứa con nít ba tuổi của nhân loại không, kế đó nhìn thấy nó túm lấy tay của một người cao trên 1m8, kéo từng chút ra bên ngoài. Lúc này, cả hai đều không cảm thấy tiểu quỷ này đáng sợ nữa mà chỉ cảm thấy đau lòng cho nó.

Sau khi Ninh Túc ra khỏi lò thiêu, cậu nhìn về thằng nhóc ăn no mà vẫn không hề vui vẻ, hỏi: “Mày không muốn tao tới đây là vì sợ sau khi tao biết được đáp án sẽ không ở lại nơi này nữa đúng không?”

Thằng bé rũ đầu, chân nhỏ rụt về sau một chút.

Ninh Túc khom lưng, thì thầm to nhỏ gì đó bên cái lỗ tai xám trắng của nó.

Thằng bé sau khi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, giữa hai mắt đen láy sáng lấp lánh một ánh sao nhỏ.

Nó nhảy cẵng lên người Ninh Túc, ôm lấy cổ cậu liếm liếm.

“Sao giống cún thế này?” Đôi mắt Ninh Túc híp lại.

Nếu là cún thì lúc này cái đuôi của nó nhất định đang quẩy quầy.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy nó hoạt bát như thế.

Sau khi an ủi nó xong, Ninh Túc cùng Chúc Song Song và Tô Vãng Ninh cùng bước ra bên ngoài.

Lúc đi ngang qua đồ tể, họ thấy hắn đang nhóm lửa.

Chúc Song Song nói: “Trước kia nghe qua chuyện của đồ tể, tôi cảm thấy hắn vừa kỳ quặc vừa đáng sợ, giờ lại không cảm thấy vậy nữa.”

Những hủ tro cốt màu đỏ đều là của những cô gái và chàng trai bị trộm đến hoặc mua lại. Đồ tể rải tro của họ xuống dòng sông trong vắt, thả tự do cho những con người tội nghiệp ấy, để họ nương theo dòng nước xiết chảy ra khỏi cái thôn u ám và ghê tom này.

Tô Vãng Sinh nói: “Xí mê, nếu đồ te thay tro cốt muốn kết âm thân thành tro cốt của súc sinh, vậy thì...”

Chúc Song Song: “Xí mê lần hai, Ninh Túc nói con quỷ Bạch Ninh kia lại chuẩn bị kết hôn lần hai, vậy có khi nào tôi có một thằng chồng ở đây không!”

Ninh Túc: “.”

“Đi xem thử là biết.”

Ninh Túc đưa hai người đến đây mất cả tiếng đồng hồ, lúc cậu rời đi cũng là lúc đang thông báo ai sẽ là người kết hôn tiếp theo, cô dâu chú rể hôm nay vẫn còn chưa được quyết định, bây giờ hôn lễ hẳn là sắp bắt đầu rồi.

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh khiếp sợ nhìn “quy trong quảng trường nhỏ.

Chúc Song Song dụi dụi mắt, đôi mắt càng đỏ hơn.

Trần Tình hỏi cô: “Sao cậu lại... Khóc?”

Chúc Song Song ngượng ngùng nói: “Xấu hổ quá đi.”

Trần Tình cười nói: “Có gì mà xấu hổ, dám bước vào phó bản mới mở lần đầu đã là một cô gái rất dũng cảm đáng trân trọng rồi.”

Chúc Song Song: “Phó bản mở lần đầu có gì khác sao?”

Thật ra lúc họ bước vào cũng không biết chuyện này. Đội ngũ đón dâu của chú rể vẫn chưa khởi hành, vì vậy Trần Tình cũng đơn giản phổ cập lại kiến thức trò chơi và tình trạng trong căn cứ cho bọn họ.

“Rất khác đó nha, để tôi ví dụ, khi phó bản này của chúng ta được mở lần hai, nếu người chơi đã biết trước bình đẳng chúng sinh thật ra là cái gì, cũng biết rõ Qủy chủ là ai và những điều sẽ xảy ra trong phó bản thì cậu đoán xem độ khó sẽ được giảm bao nhiêu?”

“Đương nhiên mỗi lần mở nó đều sẽ thay đổi một chút, chẳng hạn như thay đổi con đường kết nối giữa thế giới bên trong với thế giới bên ngoài, nhưng tổng thể sẽ không còn khó nữa.”

“Đặc biệt là với phó bản giải mã, đều chỉ theo một cái quy trình mà thôi.”

Chúc Song Song sửng sốt một chút, quả thật là như thế.

Nếu chỉ muốn là một người chơi tàn tàn, vậy chỉ cần đi mấy cái phó bản đã được mở nhiều lần, cầm sẵn map của thế giới đó thì việc giữ mạng cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Chúc Song Song: “Đây là lý do tại sao lại có nhiều người muốn gia nhập guild sao?”

Trần Tình gật đầu, “Guild lớn thường có rất nhiều bản đồ của các phó bản, muốn giữ mạng hơn 10 năm cũng chẳng thành vấn đề, bên cạnh đó còn có rất nhiều cao thủ chỉ thích khám phá phó bản mới, với một lượng bản đồ không ngừng được thu vào, các thành viên vẫn có thể tiếp tục nằm chơi xơi nước được.”

Biên kịch Chúc Song Song đã nhanh chóng nghe ra được mối quan hệ trong lời nói này. “Vậy địa vị của những người thích khám phá phó bản và những người dùng phó bản cũ sẽ rất chênh lệch đúng không?”

Trần Tình gật đầu tán thưởng, “Nó giống như tính mạng của họ là do những người đứng đầu trong guild tặng vậy, trong một thế giới khủng bố đáng sợ như này, cậu có thể hiểu mối quan hệ của họ hệt như chủ nhân và nô lệ.”

“Để tồn tại, con người cái gì cũng dám làm, cái gì cũng sẵn sàng bỏ ra.” “Những người chỉ muốn sống tạm bợ và không thể đối mặt với cái chết, ngoại trừ là những người cực kỳ thông minh có thể giúp guild kinh doanh, hầu hết những người còn lại đều sẽ trở thành vật thí nghiệm, nô lệ và đồ chơi cho những cao thủ đứng đầu trong guild.”

“Tôi sẽ lấy ví dụ cho cậu để cậu có thể hiểu rõ hơn nhé.”

Trần Tình nói: “Trong căn cứ trò chơi có một guild có thể sánh ngang với guild Ngân Hoa, mới quý trước guild này còn đánh bại guild Ngân Hoa một cách sít sao trong cuộc thi xếp hạng công khai các guild, đó chính là guild Vĩnh Minh xếp hạng nhất của mùa giải này, trong đó có một người nhộng sư.”

“Cô ta đã dùng những người ở tầng chót của guild để thí nghiệm đấy, cô ta còn có một người nhộng lu, bên trong người lu ấy nuôi mười mấy người nhộng không tay không chân không mắt.”

“Đó là vũ khí của cô ta, lúc chiến đấu những người nhộng này sẽ chui ra khỏi miệng của người nhộng lu tựa như mấy con rắn và cắn xé đối thủ.” Sắc mặt Chúc Song tái mét, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm.

Cô lại một lần nữa cảm nhận thế giới căn cứ trò chơi là một nơi như thế nào. Kẻ mạnh được tôn thờ, trong một thế giới vặn vẹo, được tôn kính đồng nghĩa với việc có thể tùy ý xằng bậy.

Trần Tình nói: “Nhiều newbie đều muốn tìm cho mình một guild trước, bọn họ trả rất nhiều để có được các bản đồ từ các tay to, các cậu mới vào phó bản lần đầu thì đã bước ngay vào một phó bản mới mở, hơn nữa còn là phó bản cấp hai, ghê thật đấy.”

Chúc Song Song rất chỉ là ngại, khi họ vào đây căn bản chả biết mô tê gì hết.

Trần Tình cổ vũ: “Phó bản mở lần đầu quả thực rất nguy hiểm, nhưng hầu như tất cả các kỹ năng vũ khí trong thế giới phó bản đều sẽ rớt trong ba lần đầu, tuy nhiên lần đầu tiên là có xác suất cao nhất và cũng được điểm cao nhất.”

Chú rể đi ra, Ninh Túc và Tô Vãng Sinh đều nhìn sang.

Trần Tình vẫn tiếp tục thì thầm to nhỏ với Chúc Song Song: “Nghe nói trợ thủ Lâm Lương của áo đen từng là “cái kia'[1] của guild Ngân Hoa đó, sau đó hắn giành được sự ưu ái của áo đen cho nên lúc áo đen nhận được Dây Khóa Hồn thì đã cho hắn vũ khí trước kia của mình, là Phi Đao Độc, còn kéo hắn đi phó bản, bởi vậy hắn mới leo lên được vị trí như bây giờ.”

[1] CHỖ NÀY TRONG RAW NÓ ĐỂ CÁI CỤC HH NÀY NE TỨK GHÊ Ó =))) MÀ BỊ ĐŨY JJ CHE ĐI NHƯ VẬY THÌ TỪ NÀY 18+ HOẶC RAT BẬY NÊN RẤT CÓ THỂ LÀ 'ĐỸ ĐỰC' NHÉ =))) TÓM CÁI QUẦN LÀ CŨNG KHUM BIẾT RÕ NÊN ĐỀ 'CÁI KIA' LUÔN CHO NÓ MỜ ÁM =)))) MN TỰ TƯỞNG TƯỢNG ĐI NHA =>))))

Chúc Song Song kinh ngạc đến ngây người: “U là trời!”

Ninh Túc: “.” Sau khi nói xong chuyện này, hai cô gái bắt đầu tập trung vào phó bản. Chúc Song Song hỏi: “Ninh Túc nói con quỷ kia sẽ kết hôn lần hai, vậy khi nào hắn sẽ kết hôn?”

Trần Tình: “Chính là hôm nay.”

Chúc Song Song: “?”

Ninh Túc và Tô Vãng Sinh lập tức nhìn về phía Trần Tình.

Trần Tình cũng không rõ nguyên do: “Sao vậy? Nãy Ninh Túc rời đi chưa bao lâu thì con quỷ tóc dài kia cũng tuyên bố chú rể hôm nay, đã vậy hôn lễ của Bạch Tương Ninh còn xảy ra chút sự cố nên tạm thời cũng phải đổi cô dâu khác.”

“Bốn con quỷ còn lại nói chuyện thú vị như vậy thì nhân lúc có khách ở đây tổ chức hai đám cưới một lúc luôn.”

Chúc Song Song: “...”

“Tôi nghĩ, tôi chính là cô dâu bị đổi kia.”

Trần Thiên và Trần Tình: “?”

Hai bên trao đổi thông tin lại một chút.

Trần Thiên: “Không đúng lắm, nếu người đứng cạnh Bạch Tương Ninh là cô dâu vậy điều đó chứng tỏ cô dâu là người đầu tiên kết hôn với hắn ta, thế thì người thay thế cho Chúc Song Song sắp tới đâu thể nào là cô dâu được, vậy cô gái kia là ai?”

Tô Vãng Sinh: “Nhìn thử là biết.” Lúc 10 giờ, ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, nhưng ở nơi đây tức là nó càng ngày càng vàng hoe.

Khiến cho mặt của đám quỷ đều trở nên quỷ dị hơn, màu sắc trên người chúng giống như là được sơn qua, hình dạng kỳ quặc, lang lặng đứng thành hai nhóm bước ra từ màn sương mỏng.

Phía trước chính là hai chú rể mặc đồ cưới màu đỏ, trên mặt là vẻ kinh hãi, nhưng bọn họ không thể kháng cự được mà bước tới.

Năm người cũng đi theo bọn họ.

Lần đầu tham dự một đám cưới đáng sợ như vậy, nhất là khi nghĩ đến toàn bộ xung quanh đều là quỷ.

Họ đi theo đám đông trong im lặng, thỉnh thoảng còn đi ngang qua một con nhân thú trẻ con đang đứng lặng lẽ trong màn sương.

Mọi sự khó hiểu trong thế giới này đang làm họ thêm ngột ngạt và nặng nề.

Họ đi ngang qua lò mổ, nơi đón dâu là nhà tang lễ của thôn Hòe Dương. Đó mới thực sự là một nơi làm người ta ớn lạnh.

“Mời cô dâu vào kiệu!” Con quạ đen cất tiếng lên, giọng nó đặc quánh, dẫn đầu cho bầu không khí nhộn nhịp hối hả của hôn lễ.

Không biết từ đâu xuất hiện một nhóm quỷ đang gật gù thổi kèn xô na và đủ các loại sáo.

Bọn chúng mang nặng cảm giác chết chóc trên cơ thể, có thể là do màu da của khuôn mặt không đúng, nên lúc đi dự hôn lễ đã cố tình bôi thêm một lớp phấn. Có cảm giác như có bột vôi trên mặt chúng. Một chấm đỏ xuất hiện giữa hai lông mày, trên má được quét thêm một lớp phấn hồng.

Chúng nó vô hồn mà thổi nhạc đám cưới, mang theo giai điệu của âm phủ.

Chúng thổi rất mạnh khiến cho khuôn mặt trắng xám của chúng không ngừng phập phồng, như thể chúng đang cố thổi ra cảm giác náo nhiệt sống động, nhưng lại làm cho người khác nổi da gà, đau hết màng nhĩ. Chiếc kiệu đầu tiên đã được khiêng ra khỏi nhà tang lễ.

Chú rể bên trái bị đẩy ra, trong tiếng nhạc cưới càng thêm vang dội, hắn run rẩy bước đến trước kiệu dập đầu ba cái, sau đó đứng bên cạnh kiệu. Kế tiếp chiếc kiệu thứ hai cũng được khiêng ra.

Cơ thể Bạch Tương Ninh cứng đờ đi đến trước kiệu, dập đầu liên tục, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Vợ ơi đừng giận nha, vợ ơi đừng giận nha.”

Đột nhiên bọn họ cảm thấy con quỷ kia có lẽ đúng là bị bạo hành gia đình thật.

Trong thế giới kỳ quái này có cái gì là không thể đâu cơ chứ.

Trên đường trở về sảnh cưới sau khi đón dâu, Bạch Tương Ninh liên tục cúi đầu ở bên cửa sổ kiệu xin lỗi.

Tuy có hơi khốn nạn nhưng bọn họ thật sự muốn thả ha ha. Đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa biệt thự mà họ vô cùng quen thuộc.

Căn biệt thự được bao phủ bởi một giàn hoa lăng tiêu đồ rực, những sợi dây leo thô cứng như những mạch máu màu xanh đang chạy dọc trong dòng máu, và đây cũng là nơi duy nhất không bị biến đổi dưới ánh mặt trời ảm đạm.

“Mời chú rể đưa cô dâu xuống kiệu.”

Đầu tiên là chú rể bên trái bước đến chiếc kiệu cưới của mình, hắn hít thở sâu rồi nhẹ nhàng xốc rèm lên.

Trong kiệu hoa màu đỏ là một con bò đen tuyền đang nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt tròn xoe và hai chiếc sừng nhọn hoắt dính đầy máu.

Chú rể ngã uych xuống đất ngay lập tức.

Ở bên kia, Bạch Tương Ninh cũng bước đến trước kiệu cưới cắn răng xốc rèm lên.

Cô dâu mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy, phần váy che khuất đi đôi chân của cô dâu.

Hắn ngước lên, vòng eo của cô dâu khá gầy.

Sau đó tiếp tục ngước lên, lồng ngực rộng lớn không còn nhịp đập, trên cổ áo có vài giọt máu tươi.

Lại nhìn lên trên, đó là một gương mặt dữ tợn.

Trên khuôn mặt đó có một vết sẹo, từ trán phải đến khóe mắt bên trái, vết sẹo đáng ra phải rất đáng sợ mới đúng, nhưng trên gương mặt đầm đìa máu thì nó vẫn tính là bình thường. Trong mắt hắn hiện lên sự phẫn uất và điên cuồng vô tận. Năm người chơi đồng thời trợn to mắt. Không ngờ cô dâu này chính là mặt sẹo hay đi bên cạnh áo đen. Nhìn thấy rõ bộ dạng của cô dâu, Bạch Tương Ninh sợ hãi loạng choạng lùi lại. Giọng khàn khàn của quạ đen vang lên như báo tin dữ, “Mời chú rể cõng cô dâu vào sảnh cưới.” ##* 4Q #0
Bình Luận (0)
Comment