C20
C20C20
chương 20: Quỷ Súc
Editor: Cô Rùa
米
Cong cô dâu vào sảnh cưới vốn dĩ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu đổi lại cô dâu là một con bò nặng 5-6 trăm cân hoặc là một thằng đàn ông 1m88 rắn rồi thì sao?
Hai chú rể thậm chí còn không dám đến gần.
Tiếng quạ đen lại vang lên, vừa vội vừa cáu gắt, mang theo điềm gở áp bức, “Mời chú rể cõng cô dâu vào sảnh cưới.”
Hai chú rể run rẩy đứng thẳng dậy.
Chú rể bên trái vừa mới tiến lại một bước đã bị con bò đen mặc váy cưới đỏ nhìn chằm chằm, nó như bị kích thích, giống như nhớ lại chuyện lúc còn sống, vó bò cọ xát về phía sau húc tới.
Máu đỏ văng tung tóe lên chiếc kiệu và lông đen.
Cổ chú rể bị cặp sừng nhọn hoắc kia đâm thủng rồi.
Hắn bị cặp sừng nhấc bổng lên, mở mắt to trước ánh mặt trời vàng nến, giây tiếp theo bị ném xuống đất cách đó hơn 10m.
Cùng lúc đó, khi Bạch Ninh tiến đến nửa bước, mặt sẹo cũng đột nhiên nổi khùng. Hắn đột nhiên rút một cây trâm cài tóc bằng vàng trên đầu, sau đó túm lấy cổ chú rể và điên cuồng chọc lên mặt gã.
Khung cảnh đám cưới ngập tràn trong biển máu, tiếng la hét chói tai cùng với tiếng cười nói điên loạn.
Những con quỷ xung quanh dường như đã quá quen với chuyện này, tất cả đều thờ ơ đứng nhìn, một vài con quỷ thậm chí còn rung đùi đắc ý thổi điệu nhạc cưới càng hăng hơn.
Chỉ có 4 con người chân chính là hoàn toàn trầm mặc.
Ninh Túc nói: “Bọn họ có máu.”
“Cái gì?”
Mới đầu bọn họ cũng chưa kịp phản ứng, một hồi sau mới hiểu được ý Ninh Túc nói là chú rể có máu.
Qủy bình thường sẽ có máu sao?
Nếu bọn họ có máu thịt vậy họ là quỷ thật sao?
Nhưng họ quả thật không có bóng, hơn nữa Bạch Ninh quả thật đã chết. Nghĩ đến chuyện cái bóng, Chúc Song Song nhìn thoáng qua bên phải, nói: “Mặt sẹo cũng không có bóng.”
Mọi người lại im lặng.
Ở thế giới này, năm người bọn họ đều có bóng mà mặt sẹo lại không có. Tuy hắn ở chỗ này nhưng hắn đã chết rồi, cũng không có cách nào rời khỏi trò chơi được. Vừa nghĩ tới đây, chú rể nằm trong vũng máu bị sừng bò đen đâm thủng cổ bỗng dưng lành lặn đứng lên.
Chú rể dừng lại một lúc lâu, sau đó lại đi về hướng con bò.
Bò đen thấy hắn vẫn còn có thể nhúc nhích thì càng phẫn nộ hơn, lao tới húc vào cổ chú rể một lần nữa và hất sang một bên.
Đầu chú rể lệch đi, máu tươi văng đầy đất.
Kế đó chú rể lại đứng lên lần nữa, vừa khóc vừa cởi bộ đồ cưới trên người ra, hắn nghĩ là do màu đỏ đã kích thích bò đen.
Cởi đồ cưới xong, hắn quỳ trên mặt đất cẩn thận bò qua, lần này cuối cùng cũng không kích thích bò đen nữa.
Ở bên này, sau khi mặt sẹo rạch mặt chú rể khiến cho mặt gã đều bung bét máu tươi nhưng không lâu sau gã lại hoàn toàn bình thường như không có vấn đề gì.
Nhưng mặt sẹo vẫn không ngừng nổi điên, không chỉ dùng trâm cài đâm vào mặt chú rể mà còn kéo dài lưỡi chú ra, tiếp tục dùng trâm cắm vào.
Tô Vãng Sinh nói: “Con bò kia hình như là con đồ tế đã giết ở lò mổ.”
Họ đều nhớ con bò này, hôm đó họ chạy đến lò mổ tìm chó đen, đồ tể đã làm thịt con bò này ngay tại chỗ trong sự ngỡ ngàng của bọn họ.
Họ vẫn nhớ như in cảnh tượng đầu con bò bị chặt xuống.
Con bò như trút hết nỗi bất bình và oán hận về việc tự dưng bị chặt đầu lên chú rể, nó dùng cặp sừng day qua day lại cổ chú rể, cố làm đứt đầu chú rể. Bò đen đã như thế này thì mặt sẹo càng khỏi cần nói.
Chúc Song Song chỉ mới bị ép dập đầu mà đã không chịu nổi, thì có thể tưởng tượng mặt sẹo với ve mặt điên cuồng hung ác kia đã trải qua những chuyện đáng sợ 8ì.
Tất cả đều đang trút hết sự điên tiết lên chú rể.
Mặt sẹo hận chú rể vì minh hôn.
Súc vật bị con người tuỳ ý tàn sát mà trút hết oán hận lên người gần nó nhất.
Nếu sau này nó sống trong thế giới kỳ quái này lâu hơn một chút, cũng bắt đầu có ý thức và nhận ra lý do tại sao nó bị ràng buộc với người này ở đây thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Chú rể có máu thịt sau khi bị thương xong lập tức khôi phục lại như cũ, điều này càng khiến cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Ho sẽ bị tra tấn lặp đi lặp lại mãi mãi, không thể thoát ra được.
Thế giới này chính là địa ngục đối với họ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhớ đến minh hôn ở thế giới bên ngoài, tâm trạng của 5 người vô cùng phức tạp.
Ninh Túc cùng Trần Thiên và Trần Tình lại nhớ đến nam quỷ bị bạo lực gia đình, thì ra gã không có nói xạo.
Chúc Song Song nói: “Ân Đại Quân thật sự không phải Quỷ chủ sao? Hơn nữa thế giới này dường như còn đặc biệt có ác ý với chú rể.” Tô Vãng Sinh nói: “Ừa, không phải Ân Đại Quân, nhưng rất có thể là một người nào đó ở bên cạnh cô ấy và vô cùng yêu cô ấy.”
Trần Thiên lập tức nghĩ đến đồ tể: “Chẳng lẽ là đồ tể? Hắn có thể qua lại giữa hai thế giới, cũng là hắn đổi tro cốt trong nhà tang lễ thành của súc vật.”
Trần Tình: “Hiện tại ngoài Ân Đại Quân ra thì chúng ta cũng chỉ nghĩ được tới đồ tế.”
Bọn họ nói chuyện một hồi thì để ý thấy Ninh Túc chỉ im lặng nhìn chăm chăm nhìn về phía trước.
Mặt sẹo đã buông chú rể ra và đang nhìn bọn họ với một nụ cười sâu xa và điên rồ.
Ninh Túc vẫy tay với hắn. “Không ngờ lại gặp anh ở chỗ này.”
Hắn căn bản không muốn chào hỏi với chúng ta mà brol
Chú rể mời cô dâu vào sảnh cưới tổng cộng mất 4 tiếng đồng hồ.
Trên đường đi không biết chú rể đã “chết bao nhiêu lần, thậm chí còn không có tôn nghiêm mà quỳ xuống bò lổm ngổm trên đất mới đưa cô dâu vào sảnh cưới được.
Bên trái sảnh cưới là chữ “Điện' màu đỏ, bên phải là chữ 'HŸ màu trắng, ruy băng đỏ tươi bay giăng kín đầy trời.
Ở chính giữa có một cô dâu váy đỏ chân chính đang ngồi ngay ngắn ở đó. Cô ta ngồi trên một chiếc ghế cổ chạm khắc màu đen, mặc một chiếc váy cưới màu do sẫm, trên đầu là chiếc khăn voan do tươi, chiếc khăn dài rũ xuống hai bàn tay đang đặt trên đùi của cô ta.
Cô ta lặng lẽ ngồi yên đó, tất cả những con quỷ đều đột nhiên nín thinh khi đến gần cô ta.
Ngay cả tiếng quạ đen cũng dường như trở nên mềm mỏng hơn: “Nhất bái thiên địa.”
Không ngờ bò đen lại thật sự uốn gối quỳ xuống.
Mặt sẹo không quỳ nhưng thân thể hắn bỗng dưng không còn sức lực, rên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất.
“Nhị bái cao đường.”
Cả hai cặp đối mặt với cô dâu ngồi trên ghế, những con quỷ trong đại sảnh cũng hướng mắt về cô ta, bao gồm cả nam quỷ tóc đỏ và nữ quỷ tóc dài đứng ở trung tâm quảng trường.
Năm người đều nhìn ra được cô dâu váy đồ kia có địa vị không phải dạng vừa.
Họ lại nghi ngờ không biết đây có phải là Ân Đại Quân hay là Qủy chủ hay không.
Sau khi phu thê giao bái xong, hai cặp 'vợ chồng” lạ đời này được đưa về nhà riêng của họ.
Khi ra về, hai chú rể tái mặt, hai mắt đờ đẫn.
Vẻ mặt dữ tợn của mặt sẹo lộ ra sự phấn khích, biểu hiện rất quỷ dị, lúc đi tới cửa thì ngoái đầu lại cười nhạt với bọn họ. Sau khi đám quỷ ấy rời đi, nam quỷ tóc đồ nói với bọn họ: “Tiếp theo là tiệc cưới, các cậu có muốn ở lại sau tiệc cưới không?”
Tất nhiên là bọn họ phải ở lại, bọn không còn nhiều thời gian nữa, hôm nay cần phải ở đây tra xét.
Chỉ là họ không biết liệu con người có thể ở lại đây không, có khi nào sẽ bị giam cầm ở nơi đây mãi không.
Tô Vãng Sinh hỏi: “Đêm nay bọn tôi có thể ngủ lại đây một đêm sao?” Nam quỷ vừa mới gật đầu, Ninh Túc đã hỏi: “Tôi có thể ở căn nhà này không?”
Nụ cười của nam quỷ biến mất, khóe miệng căng chặt.
Bầu không khí bỗng trở nên đáng sợ.
Qua một hồi lâu, nam quỷ mới cười nói: “Có thể, nhưng chỉ còn hai phòng có thể ở thôi.”
Ninh Túc vui vẻ gật đầu, “Cảm ơn anh nha.”
Nam quỷ nói: “Bây giờ đi ăn tiệc thôi.”
Vừa nghe đến tiệc cưới, 4 người kia lập tức cảm thấy da đầu đều tê rần, chỉ có Ninh Túc chủ động đi theo nam quỷ.
Cậu hỏi nam quỷ: “Anh này, anh cũng bị lừa đến thôn Hòe Dương minh hôn hả?” Thì ra năng lực giao tiếp kia chẳng phân biệt người quỷ.
Đôi môi đỏ mọng của nam quỷ khẽ nhếch lên: “Ừm.”
Hắn ngước nhìn lên bầu trời, đối mặt với ánh mặt trời vàng hoe trong giây lát, bùi ngùi nói: “Tôi đã từng là một diễn viên nhỏ, có một fangirl vô cùng thích tôi.”
“Cô ấy là con gái duy nhất của một tên có máu mặt, nhưng chẳng may lại chết trẻ, sau đó tôi nhận được lời mời thử vai cho một bộ phim về minh hôn và đi tới thôn Hòe Dương này, quay một hồi thì nằm trong quan tài nhìn thấy cô gái đó.”
Ninh Túc: “Thảo nào anh còn son môi, thì ra anh là diễn viên.”
Nam quỷ quay đầu nhìn về phía cậu, “Đẹp không?”
Ninh Túc gật đầu, “Màu đỏ rất đẹp.”
Nam quỷ lại nở nụ cười, “Bởi vì tôi thật sự quá muốn nổi tiếng, nếu không cũng chẳng leo núi và lội bộ đến cái thôn Hòe Dương này một mình để thử vai cho một bộ phim không rõ tên tuổi, quay 19 cảnh trong một lần.”
Ninh Túc “Ồ” một tiếng.
Nghe hắn nhẹ nhàng trầm thấp kể lại mọi chuyện, 4 người chơi khác đều lặng thinh.
Suốt quãng đường không ai nói gì.
Bọn họ không dám ăn tiệc cưới vào ngày thứ hai ở thế giới bên ngoài thì huống chỉ là ở đây, rất hiển nhiên, động vật nơi này có địa vị còn cao hơn cả con người. Điều lo lắng duy nhất chính là tên tham ăn Ninh Túc vẫn muốn ăn. Chúc Song Song quay đầu nhìn Ninh Túc, thấy cậu đang cầm đũa cúi đầu lẩm bẩm cái gì đó.
Tới gần mới nghe được cậu đang nói thì thầm cái gì.
Giống như là niệm chú: “Thịt người có độc, thịt người có độc, thịt người có độc...”
32
Nhìn một bàn đầy ắp thịt, lại nghĩ đến cảnh tượng trong lò mổ, bốn người họ đột nhiên không kiềm chế được muốn nôn mửa.
Sau khi ăn được vài miếng rau, bọn họ đã bối rối trốn về biệt thự.
Căn phòng do nam quỷ chuẩn bị cho họ là ở trên tầng hai, năm người cùng vào căn phòng tương đối lớn để bàn bạc lại tình huống hiện tại. Lúc sắp đóng cửa sổ, Trần Thiên nhìn thấy cô dâu váy đỏ ở dưới sân. Những người khác đứng đằng sau cũng thấy được cảnh này.
Sân sau vẫn trải đầy hoa lăng tiêu như trước, nhưng hoa lăng tiêu ở thế giới này không giống với thế giới bên ngoài, màu sắc của những cánh hoa đậm hơn mà dây leo xanh lục lại như mạch máu đen chìm trong vũng máu.
Cô dâu váy đỏ đội khăn voan đỏ ling lặng đứng đó không nhúc nhích, dưới chân cô ta có một con chó đen, cũng đang yên lặng nhìn cô ta. “Đây là biệt thự của Ân Đại Quân, có khi nào cô ta là Ân Đại Quân không?” “Nếu cô ấy là Ân Đại Quân, cộng thêm quỷ nơi này lại tôn sùng cô ta, vậy cô ta thật sự không phải là Qủy chủ sao?”
Trần Thiên cau mày, “Nếu cô ta vừa là Ân Đại Quân vừa là Qủy chủ, thì chúng ta đã sớm nhận được thông báo nhắc nhở rời khỏi phó này rồi.” Trần Tình hiểu ý hắn, cô bổ sung: “Chúng ta cần phải giải mã nguyên nhân hình thành sinh thái thôn Hòe Dương, dựa theo tình huống hiện tại, đó là hình thái sinh vật mà Ninh Túc đã từng nói, cũng chính là những con thú nhân ở thế giới này.”
“Chúng là hệ sinh thái độc nhất của thế giới này.”
Năm người đều tán thành điều này.
Trần Tình tiếp tục: “Tôi nghĩ vừa rồi chúng ta đã đại khái thấy được nguyên nhân hình thành của chúng.”
“Thôn Hòe Dương ở thế giới bên ngoài tiến hành những cuộc kinh doanh minh hôn ngầm, đồ te tráo đổi tro cốt mà họ muốn dùng để kết duyên thành súc sinh, điều này đã khiến cho những người phải gả cho chú rể ở thế giới kỳ dị này đều trở thành súc sinh.”
“Sau khi người và thú kết hôn, trong thế giới ma quái như này, dưới một loại quy tắc quỷ dị hoặc thí nghiệm kỳ lạ nào đó đã cho ra đời những con thú nhân, bọn chúng cũng là quỷ, chính là “quỷ suc tên của phó bản này.”
Hướng giải thích này hoàn toàn không có gì để bàn cãi.
“Như vậy, về cơ bản chúng ta đã giải mã được nguyên nhân hình thành sinh thái của thôn Hòe Dương, bây giờ chỉ cần chúng ta tìm được Qủy chủ và sắp xếp lại mạch truyện đằng sau nó nữa là OK.” “Nếu Ân Đại Quân thật sự là Qủy chủ, dựa theo suy đoán của chúng ta thì cô ấy đã từng trải qua minh hôn, đáng lẽ chúng ta nên phá đảo phó bản này rồi.”
Ba người còn lại đều hiểu ý hai anh em họ.
Nếu cô dâu váy đỏ phía dưới là Ân Đại Quân thì cô ta không phải là Qủy chủ. Còn nếu cô ta là Qủy chủ thì chắc chắn không phải Ân Đại Quân. Bọn họ cần tìm ra kẻ đằng sau lớp vải voan đỏ kia là ai.
Vừa đặt chân đến thế giới kỳ lạ này, họ không thể hấp tấp xốc khăn voan của cô dâu được cả đám quỷ kính trọng này lên được.
Hơn nữa, ai biết sau lớp khăn voan ấy đến cùng là thứ gì.
“Tôi nghĩ cô ta đúng là Ân Đại Quân, ngoại việc hiện tại cô ta đang sống ở biệt thự của Ân Đại Quân thì còn một lý do khác nữa.”
Chúc Song Song nói: “Mọi người còn nhớ lần đầu tiên khi bọn tôi phát hiện ra Ân Đại Quân ở thế giới bên ngoài không? Lúc đó bọn tôi tìm thấy một tấm ảnh chụp dáng người của cô ta, nó giống với cảnh tượng như bây giờ vậy, đó là cảnh cô ta đứng trong sân cùng với một con chó đen.”
Chúc Song Song và Trần Tình là người đầu tiên phát hiện ra Ân Đại Quân, hai người họ ở trong phòng ngủ chính, ở nơi đó tìm thấy chủ nhân căn biệt tên Ân Đại Quân.
Sau đó bọn họ tìm thấy hai tấm ảnh, một tấm chụp chính diện và một tấm chụp dáng người.
Tấm chụp dáng chính là thế này, Ân Đại Quân đứng trong sân sau, một con chó đen ngẩng đầu nhìn cô. Bức ảnh chính diện là hình cô đang ngồi trên bãi cỏ trong sân cùng với một người đàn ông, con chó đen nằm trên đùi cô, dụi đầu vào bụng cô. Xem ra nếu muốn chấm dứt vấn đề này ở đây thì chỉ còn cách chạy xuống xốc khăn voan đỏ của cô dâu kia thôi.
“Trước mắt cứ để cô dâu này sang một bên.” Trần Thiên nói: “Bây giờ NPC đáng chú ý nhất còn có đồ tế.”
Hắn kéo màn lại: “Chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm theo dõi đồ tể, một nhóm sẽ khám phá thôn Hòe Dương quỷ dị này.”
“Chỗ đồ tế vẫn để cho Ninh Túc và Trần Tình.”
Hai người gật đầu, không có vấn đề.
Chú rể đưa cô dâu vào sảnh cưới mất 4 tiếng, hiện tại đã là xế chiều.
Sau khi phân công xong, bọn họ cũng bắt tay hành động ngay mà không dám chậm trễ, nên cũng không có nhìn thấy bóng con chó đen trong sân ngoài cửa hóa thành dư ảnh rồi biến mất.
Chỉ còn lại một mình cô dâu bơ vơ trong chiếc váy cưới màu đỏ, cô đơn lặng lẽ đứng đó cho đến khi mặt trời vàng như nến được thay thế bằng mặt trăng máu.