Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 27 - C 27

C 27 C 27C 27

chương 27: Căn cứ trò chơi

Editor: Cô Rùa



Thấy dáng vẻ cậu nghiêm túc như vậy, Chúc Song Song lập tức nói: “Vậy cậu mau di đi!”

Ai cũng có chuyện muốn làm hoặc cần không gian riêng, bọn họ không tính làm phiền Ninh Túc nên cũng chẳng ai hỏi sâu vào làm gì, chỉ cùng tiễn cậu ra ngoài.

Chúc Song Song: “Vậy có gì mai gặp nhé, trước có hứa mua cho cậu một bịch kẹo lớn, bánh bao và sữa bò rồi á.”

Ninh Túc vui vẻ đồng ý.

Chúc Song Song nói: “Vốn còn đang định rủ cậu đi xem nhà, mà bất ngờ ghê, chỉ mới vượt một phó bản là đã có thể mua được một căn hộ nhỏ rồi, coi bộ giá nhà ở đây cũng khá rẻ.”

Ninh Túc: “...”

Trần Tình: “Cũng không thể nói vậy, ở thế giới thực em chỉ cần 10 năm tiền lương là có thể mua được nhà, đời người ai mà chẳng có vài chục năm, nhưng ở phó bản thì khác, bởi vì chưa chắc gì em có thể ra khỏi đó được.”

“Cũng có lý.” Chúc Song Song cảm thán, “Vậy chẳng phải mấy cao thủ kia sẽ ở trong biệt thự siêu lớn sao? Cấp bậc cỡ Sư Thiên Xu có khi ở trang viên cũng nên.”

Trần Tình cười nói: “Cô ấy ở cung điện.”

Ninh Túc và Chúc Song Song đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía cô.

Trần Tình nói: “Hội trường trò chơi là trung tâm của căn cứ, càng gần hội trường thì giá nhà càng cao, guild Ngân Hoa là guild giàu nhất căn cứ, nó nằm trong cung điện bên cạnh đại sảnh, nghe nói phòng làm việc của Sư Thiên Xu có thang máy kết nối thẳng đến đại sảnh hội trường để tiện cho việc cô ấy có thể vào phó bản bất cứ lúc nào.”

Chúc Song Song, người chỉ đủ tiền mua một căn hộ nhỏ 30-40m2 ngoài căn cứ nghe xong ngờ nghệch luôn. Càng đừng nói Ninh Túc, người muốn đi ngủ gầm cầu.

Khi rời khỏi nhà hàng, mặt trời đã lặn về phía tây.

Sau khi tạm biệt mọi người, Ninh Túc ôm thằng bé tắm mình trong ánh hoàng hôn cam vàng, lướt qua dòng người kỳ lạ.

Trong căn cứ trò chơi, không chỉ có những người kỳ quái, mà ngay cả kiến trúc ở đây cũng có chút hư cấu.

Có những tòa nhà hiện đại cao vút trong tầng mây, cũng có những ngôi nhà ma thuật, nhà vườn kiểu cổ, nhà ma ám cùng với nhà tảo biển, đa dạng đủ loại với mỗi nét đặc trưng riêng.

Khi đi qua sảnh trò chơi, Ninh Túc nhìn thấy cung điện mà Trần Tình nói nên đứng lại trong chốc lát.

Nó không phải là cung điện sang trọng hay cao cấp như cậu tưởng. Trong bức tường, có một số ngôi nhà phố theo phong cách Gothic cổ điển giản dị và chính giữa là một tòa nhà cao vút, trên đỉnh có ba cái đỉnh nhọn cao chọc trời là biểu tượng đặc trưng của guild Ngân Hoa, nhìn sơ qua rất giống một tòa cung điện.

Có lẽ vì thế mà nó được những người ở căn cứ trò chơi gọi là cung điện Ngân Hoa.

Thằng bé cũng ngẩng đầu khỏi cổ Ninh Túc, duỗi ngón tay chỉ vào cung điện.

“Mày muốn ở đó à?” Ninh Túc nói, “Mơ hả mày, đi ngủ gầm cầu với tao.” “Chờ mai có kẹo, hai ta sẽ chọn một phó bản vừa đẹp vừa thoải mái để ở hen.” Ninh Túc thì thầm ôm thằng bé đi gầm cầu.

Thằng bé khẽ liếm cổ Ninh Túc một cái.

“Sao mày thích liếm cổ tao vậy, có phải học theo Tuyết Cầu không?” Ninh Túc nói, “Nhưng mày là người, đi đường phải đứng thẳng, không thể liếm người khác, liếm hồi là không còn miếng liêm sỉ nào đó nghe chưa.”

Thằng bé ngưỡng đầu, đôi mắt không chớp nhìn cậu.

“Mày còn không thích nói chuyện nữa chứ, như vậy là không được, rõ ràng mày có thể nói mà.” Ninh Túc vừa nghĩ đã cảm thấy sai sai.

Thằng bé làm cu li cho cậu nên cậu phải dạy dỗ nó cho nó ăn học các kiểu, chẳng phải rất phiền toái sao?

Đuối như trái chuối. Ninh Túc cúi đầu nhìn nó, nó chớp mắt ôm chặt cổ Ninh Túc, vùi đầu vào cổ không nhìn cậu nữa.

Cây cầu mà mọi người nói có thể ở lại qua đêm nằm ở phía nam của căn cứ trò chơi.

Nó vắt ngang trên một con sông siêu to khổng lồ, dưới gầm cầu có một chỗ để người ta có thể ngủ.

Bởi vì đến sớm nên bọn họ chiếm được một chỗ rất rộng. Còn nằm ngay trung tâm gầm cầu, tầm nhìn rất tuyệt.

Ninh Tuc cảm thấy mỹ mãn.

Nhìn khung cảnh dòng sông lung linh dưới ánh hoàng hôn, cậu cảm thấy nếu có thêm tấm đệm giường thì định cư ở đây luôn cũng rất ổn áp.

Một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau trên mép gầm cầu trung tâm, hai chân buông thõng đung đưa nhịp nhàng.

Họ lặng lẽ ngắm cảnh, cũng không cảm thấy ngán ngẩm khi nhìn mặt sông chuyển dần từ ánh vàng lấp lánh thành những vì sao lung linh, ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ.

Sau khi màn đêm buông xuống, thằng bé đặt bình sữa duy nhất mà nó đang cầm vào tay Ninh Túc. Ninh Túc cũng chẳng nể nang gì mà cắm ống hút vào, nhấp một ngụm ngon lành.

Nhóc con này vẫn là chu đáo như thế.

“Quỷ Sinh.” Ninh Túc gọi nó.

Thằng bé lập tức ngẩng đầu nhìn cậu. Ninh Tuc nói: “Có phải Tuyết Cầu rất hay bắt nat mày không? Uầy, nếu biết sớm tao đã giúp mày tẩn nó một trận rồi.”

Thằng bé ngơ ngác nhìn cậu, đôi mắt sáng như sao trên trời, trong veo như dòng sông bên dưới. Đầu nhỏ của nó dựa lên người Ninh Túc, ấp úng nói: “Bắt nạt.”

Như thể đáng mách lẻo với phụ huynh.

Cuối cùng cũng có một người mà nó có thể nói ra điều này.

Từ lúc Qủy Sinh có ký ức thì nó đã ở trong kho hàng nhỏ trong lò mổ.

Ký ức của nó bắt đầu từ rất sớm, sớm hơn rất nhiều so với con người bình thường, thậm chí nó còn mơ hồ nhớ được cảnh bị Tuyết Cầu cắn cổ và ném ra khỏi quan tài.

Cổ của nó bị cắn đứt, đầu cũng chẳng giữ được bao lâu mà rớt xuống. Nó không có hiểu gì hết, cũng không biết xảy ra chuyện gì, qua một hồi lâu mới theo bản năng nhặt đầu lên, gắn lại vào cổ mình.

Nhưng nó biết sợ, dưới nỗi sợ hãi thúc ép, nó trốn vào một nơi mà không ai có thể tìm thấy.

Sau đó nơi ấy cũng bị Tuyết Cầu chiếm mất.

Thế rồi nó phải trốn trong một góc nhỏ của kho hàng, sống nhờ vào móng tay và tóc của con người, thỉnh thoảng đồ tế ở lò mổ sẽ cho nó một miếng thịt.

Nó không có bạn bè. Nó đứng trước cửa kho hàng, đợi một tiểu quỷ trạc tuổi nó đi ngang qua hoặc bước vào nơi đây.

Nó ở trong kho hàng học theo bọn chúng bò trên mặt đất, học từng bước di chuyển của chúng. Đến khi nó học xong, nó vô cùng chờ mong mà bò đến chỗ bọn chúng một cách cẩn thận.

Nhưng cái nó nhận được không phải là sự công nhận, mà là ánh mắt khác thường.

Người khác có thể nhìn không ra chỗ khác biệt trong đôi mắt vô cảm kia, nhưng bọn chúng đều sinh ra ở thế giới của nó, đương nhiên nó có thể nhìn ra được.

Nó và bọn chúng không giống nhau.

Nó là dị loại.

Nó lại bơ vơ bò về kho hàng, từ đó về sau không bao giờ bò ra ngoài nữa.

Tại cửa nhà kho nhỏ, nó nhìn thấy bọn chúng bắt trói và đánh đập con người, nhìn Tuyết Cầu đội khăn voan đỏ đi ra, nhìn người ra người vào lò mổ.

Cuối cùng có một ngày, nó nhìn thấy một người có ánh mắt rất khác với bọn chúng, trên người còn có một mùi thơm lừng.

Người ấy nói với nó: “Mày là người mà, tại sao lại bò trên mặt đất?” Người ấy còn nói: “Sao mày lại đáng yêu thế này.”

Người ấy cho nó mút ngón tay, trong thân người ấy có thứ làm nó vô cùng thấy thoải mái và mãn nguyện, dường như tất cả sự thiếu hụt về dinh dưỡng thai nhi khi nó vừa chào đời đều đã được lấp đầy.

Nó cà cà vào cánh tay Ninh Túc, “Thích.”

Nghĩ đến Ninh Túc bảo nó nói quá ít, nó lại ngẩng đầu lên, giọng nói mát lạnh, “Đáng yêu?”

Ninh Túc: “...”

Cái tốt không học mà sao cứ dùng chiêu mỹ nhân kế với tao quài vậy. Cậu không nói lời nào, nhưng ánh mắt cũng đã thể hiện ra điều đó. Thằng bé vốn ngồi dựa bên cạnh lại nhích gần thêm chút nữa, tựa đầu vào Ninh Túc, “Vui vẻ.”

Ninh Túc cũng rất vui, cuộc sống thế này tốt hơn rất nhiều so với thời tận thế.

Cho đến khi hệ thống nhắc nhở cậu nhận được tin nhắn từ Trần Thiên. Trần Thiên: [Cậu... Ở gầm cầu sao?]

Ninh Túc: “...”

Cậu làm bộ không có ở đó, vờ như chưa đọc tin nhắn, đẩy thằng bé nằm xuống rồi cũng nằm xuống theo.

Trần Thiên: [Guild của bọn tôi nằm trong một tòa nhà nhỏ ven sông này, văn phòng của tôi có view nhìn ra sông, bàn làm việc thì hướng ra cây cầu căn cứ. 】

Ninh Túc: “...” Ba phút sau, Trần Thiên và Trần Tình chèo thuyền đến gầm cầu đón hai ông cố nội này.

Trần Tình ngửa đầu nhìn cậu, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, “Cậu ít nhiều cũng phải có 10 vạn điểm chứ, sao lại ngủ ở đây?”

Ninh Túc nhìn thoáng qua thằng nhóc đang rũ đầu bên cạnh, im lặng không lên tiếng.

Hai người dường như đã hiểu.

Trần Thiên nói: “Cậu là người vượt qua phó bản mở lần đầu, bán đại một chút thông tin là đã có được rất nhiều điểm rồi, nếu bán một cái map luôn thì cũng tầm đâu 10 vạn đấy.”

Ninh Túc: “Không phải guild các anh sẽ giữ bản đồ sao?”

“Là năm người chúng ta cùng biên soạn ra nó, ai cũng có quyên hết, bọn tôi giữ phần của bọn tôi, còn cậu muốn bán thì cứ bán.”

Trần Thiên: “Đi thôi nào, tuy guild của bọn tôi không lớn nhưng vẫn sẽ có phòng cho cậu ở.”

Dù sao đi nữa cũng không thể để ân nhân cứu mạng của họ ngủ gầm cầu được.

Tuy nhiên, Ninh Túc nhìn dòng sông rộng lớp xinh đẹp dưới ánh trăng, cùng với những lùm cây tươi tốt xanh rì bên bờ sông thổi làn gió nhẹ dễ chịu trong đêm cuối xuân, không muốn rời đi.

“Có thể cho bọn tôi một tấm đệm giường không?”

Trần Thiên: “...” Ninh Túc: “Nếu có thể thì lấy cho tôi thêm giấy bút luôn nha.”

Trần Thiên không lay chuyển được cậu, để Trần Tình trông coi chỗ gầm cầu bảo bối của cậu, sau đó dẫn họ đi tắm rửa thay quần áo, lại đưa cho cậu một tấm đệm cùng chăn gối mềm mại, giấy bút, đèn pin và một cái đèn bàn nhỏ. Chờ Ninh Túc biến cái gầm cầu thành một cái ổ ấm áp, bọn họ mới do dự rời ởđi.

Ninh Túc và thằng bé thoải mái chui vào trong chăn, nằm ở lối vào cầu, dưới ánh đèn vàng ấm áp của ngọn đèn bàn nhỏ và ánh trăng, viết viết vẽ vẽ lên trên giấy.

“Hàng xóm' bên cạnh thấy Trần Thiên và Trần Tình đi rồi, mới dò đầu ra, “Hey bro, cậu quen hội trưởng Trần Thiên của guild Hỗ Trợ à?”

Ninh Tuc lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, tôi có quen.”

“Đỉnh dữ.” Người nọ hâm mộ, “Cùng là hàng xóm, sau này phú quý chớ quên nha!”

Ninh Túc nằm lên gầm cầu vẽ map é Quỷ Súc ), trả lời: “Okela!”

Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba cây đỉnh của cung điện ở trung tâm căn cứ, liệt kê ra giấy những nơi có thể trở thành lối vào thế giới bên trong, “Lò thiêu, nhà kho nhỏ phía tây bắc của lò mổ, nhà tang lễ bên cạnh sông.”

Trong căn phòng cao nhất của cung điện, một người phụ nữ với mái tóc dài đang ngồi dựa vào ghế sô pha. Có một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đang quỳ gối bên chân cô, xoa bóp mắt cá chân cho cô.

Một ông lão với mái tóc bạc trắng đứng cạnh cô, cung kính nói với cô: “Sau khi nhận được thẻ mời của NPC, họ đã đến tìm ngài ngay lập tức, nhưng không biết ngài đã vào phó bản.” Giữa hai ngón tay thanh mảnh của Sư Thiên Xu kẹp một tấm thẻ nhỏ hình vuông màu đỏ, trên tấm thẻ không rõ chất liệu có một dãy số lóe lên nhàn nhạt: 4-10326.

Ông lão nói: “Mới đầu bọn tôi vẫn chưa biết cậu ta là ai, sau đó mới biết cậu ta chính là Ninh Túc, người vào phó bản Quỷ Súc) với áo đen.” Sư Thiên Xu nhìn chằm chằm vào tấm thẻ này, cảm thán: “Đã bao lâu rồi các NPC không chủ động đưa ra thể mời nhỉ? Mười năm rồi đi?”

Ông lão gật đầu, “Quả thực không phải chuyện đùa.”

“Trần Thiên và Trần Tình không phải đối thủ của áo đen, hơn nữa đó chỉ là một phó bản cấp 2, cũng không đến mức khiến áo đen phải bỏ mạng.”

“Ý ngài là?” Ông lão cẩn thận nói, “Cái chết của áo đen có liên quan đến thiếu niên Ninh Túc kia sao?”

Sư Thiên Xu không trả lời.

“NPC chủ động đưa ra thẻ mời phó bản cấp 4, ngay cả áo đen cũng không đối phó được, thiếu niên này...” Ông lão nói, “Tôi sẽ cho người đi theo cậu ta vào phó bản, nếu cậu ta thật sự có tiềm năng, hơn nữa còn có địch ý với guild Ngân Hoa chúng ta thì sẽ trực tiếp giết chết không nói nhiều.”

Sư Thiên Xu: “Để tôi trực tiếp đi.”

Ông lão kinh ngạc ngẩng đầu, “Chuyện nhỏ như này không cần ngài phải tự tay làm đâu, cậu ta chỉ là một newbie mới vừa vượt phó bản cấp 2 thôi.” Đôi mắt đào hoa lạnh lẽo của Sư Thiên Xu hơi nhướng lên, “Ông còn muốn xuất hiện thêm một Ninh Trường Phong thứ hai sao?”

Ông lão sửng sốt, cúi thấp đầu.

Sư Thiên Xu mân mê tấm thể do trong tay, vẻ mặt không rõ, “Lại là họ Ninh.”

Cô đưa tấm cho ông lão, ông lão cầm lấy thẻ lui xuống.

Người đang quỳ trên mặt đất vẫn đang cẩn thận xoa bóp mắt cá chân của cô.

Sư Thiên Xu rất gầy, xương mắt cá hơi nhô lên, các mạch máu xanh tím uốn khúc hằn rõ ở phần da mỏng nhất.

Mắt cá chân cô từng bị một con nhộng người của nhộng sư cắn đứt trong phó bản, sau khi hồi phục cũng để lại di chứng, không chỉ về thể chất mà thi thoảng còn cảm thấy lạnh người và ghê tởm.

Lòng bàn tay ấm áp mát xa sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhìn chằm chằm mắt cá chân gầy gò, người quỳ trên đất hơi di chuyển lên trên một chút, “Hội trưởng...”

Tay hắn hơi mới vừa nhích thì Sư Thiên Xu đã rũ mắt nhìn về phía hắn. Cô có một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn rất đẹp, đôi mắt hoa đào là đại diện cho ánh mắt đa tình, nhưng đôi mắt này ở trên gương mặt của Sư Thiên Xu lại không giống như hoa đào nở vào mùa xuân, mà giống như nở vào trong màn tuyết trắng xóa.

Lạnh lùng, ngang ngược, mang theo cái lạnh thấu xương. Chợt nhận ra mình đang làm gi người đàn ông lập tức buông lỏng tay ra.

Mắt cá chân này quả thực mỏng hơn phụ nữ bình thường, nhưng cô ấy không phải là một phụ nữ bình thường.

Cô là người sống ở tầng cao nhất của cung điện Ngân Hoa, là người bước ra từ gần 2.000 phó bản kinh dị.

Guild Ngân Hoa có diện tích rộng lớn, tầng lầu cao, thống kê phân cấp ở đây rất nghiêm ngặt và có quy định rõ ràng về những người sống trong mỗi tầng của mỗi toà nhà.

Những người mà hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn đều không dám hành động hấp tấp trước người phụ nữ này.

Ngay khi lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, Sư Thiên Xu thu hồi ánh mắt, trầm giọng hỏi: “Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Như được đại xá, người nọ run run nói: “Em tên Nhan Nặc, năm nay 23 tuổi.”

“Trước khi vào trò chơi làm gì?”

“Em làm ca sĩ ạ.”

Cuối cùng, khi Ninh Túc cũng vẽ xong map và chuẩn bị đi ngủ thì từ trong cung điện ở trung tâm căn cứ truyền ra một tiếng hát êm tai.

Ninh Túc sờ đầu thằng nhóc đang nằm trên ngực mình, hít sâu hai hơi rồi thiếp đi.

Sáng hôm sau, Chúc Song Song mang bánh bao và sữa bò tới, dưới sự chỉ dẫn của Trần Tình tìm được Ninh Túc. Lúc bọn họ đến, Ninh Túc và Qủy Sinh vẫn còn đang ngủ say.

Thuyền nhỏ vừa mới tới gần, Ninh Túc hít mũi hai cái, mở choàng mắt dậy.

Chúc Song Song: “Đi đến nhà tôi ăn đi, tiện thể sưởi ấm nhà tôi luôn.” Trong trò chơi kinh dị, người chơi không biết khi nào thì sẽ chết, vì vậy bầu không khí tận hưởng niềm vui trước mắt cũng chiếm ưu thế trong căn cứ.

Bị thúc đẩy bởi loại không khí này, Chúc Song Song đã mua một căn hộ cao tầng nhỏ với sự giúp đỡ của Trần Tình vào đêm qua.

Ninh Túc và Qủy Sinh được Chúc Song Song dẫn về nhà.

Nơi này có bánh bao, sữa bò, còn có một bịch kẹo siêu lớn. Bàn ăn nhỏ đặt cạnh bệ cửa sổ, Ninh Túc và Quỷ Sinh cùng vùi đầu vào ăn, Chúc Song Song nói với cậu: “Ninh Túc, tôi quyết định sẽ gia nhập guild Hỗ Trợ của Trần Thiên và Trần Tình.”

Động tác ăn cơm của Ninh Túc dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Được guild xếp hạng một trong căn cứ mời gia nhập nhưng Chúc Song Song vẫn lựa chọn guild Hỗ Trợ.

Trong mấy ngày ở chung, Ninh Túc cũng biết được kha khá chuyện trước kia của Chúc Song Song.

Chúc Song Song là sinh viên còn đi học, dưới sự dẫn dắt của anh trai, 16 tuổi đã bắt đầu viết kịch bản, thể loại thiên về linh dị thần quái. Cô nói với Ninh Túc, viết về ma quỷ cũng chính là đang viết về lòng TEƯỜI.

Cô ấy đã viết rất nhiều lòng người hiểm ác, hiểu được mặt tối của xã hội, cũng từng trải qua sự dạy dỗ của phó bản và hệ thống, nhưng vẫn muốn gia nhập vào guild Hỗ Trợ bị căn cứ chế giễu.

Chúc Song Song vén màn cửa sổ màu trắng lên, chỉ về hướng đông nam bên ngoài cửa sổ, cười và nói với Ninh Túc, “Ninh Túc à, cậu thấy không? Tòa nhà nhỏ kín đáo đằng kia chính là guild Hỗ Trợ.”

“Chị Trần Tình nói, đó là nơi đầu tiên đón ánh mặt trời sớm nhất của căn cứ.”

Ninh Tuc “ừm' một tiếng.

Chúc Song Song đứng bên cửa sổ, mặt trời chiếu xuống gương mặt cô, nụ cười của cô đặc biệt rạng rỡ.

Một người không có thẩm mỹ như Ninh Túc cũng bỗng nhiên cảm thấy cô cười rất đẹp.

Đẹp như trẻ thơ vậy.

Ăn xong, Ninh Túc nói lời cảm ơn rồi bế đứa nhỏ rời đi.

Chúc Song Song hỏi cậu: “Cậu đi đâu vậy?”

Ninh Túc: “Hội trường trò chơi.”

“...” Chúc Song Song tạm dừng hai giây, “Giờ tôi ghé qua guild một chuyến, sau đó lập tức đến hội trường tìm cậu.”

Ninh Túc đáp một tiếng rồi mang đứa nhỏ rời đi. Cách hội trường không xa la guild Ngân Hoa.

Hôm nay là sinh nhật của hội trưởng guild Ngân Hoa, tuy không có tổ chức sinh nhật nhưng lượng người ra vào hôm nay lại nhiều hơn so với bình thường.

Ninh Túc xoay người đi vòng qua bức tường, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, khéo léo gấp thành máy bay giấy, ném vào bên trong.

Chiếc máy bay giấy được bọc trong năng lượng màu đen càng lúc càng bay cao, bay tới bệ cửa sổ của căn phòng cao nhất trong cung điện.

Ninh Túc vừa lòng, “Chúng ta có thể vào phó bản rồi.”

Trước đây, khi Ninh Túc chọn phó bản đều toàn lựa theo sở thích của mình, nhưng lần này chọn phó bản, ngoài bản thân cậu còn phải cân nhắc cho thằng nhóc.

Sau khi dạo một vòng quanh sảnh trò chơi, Ninh Túc dừng lại trước một màn hình sáng.

Trong đoạn video giới thiệu 10 giây của phó bản, không chỉ có những ngôi nhà đẹp de mà còn có rất nhiều con nít.

Qủy Sinh quá hướng nội, cũng không có bạn bè, Ninh Túc cảm thấy phó bản này không tồi.

Cậu sống trong nhà đẹp, còn Qủy Sinh thì đi chơi cùng lũ trẻ, cũng không cần cậu quan tâm.

Ninh Túc hỏi nó: “Cái này OK không mày?”

Qủy Sinh gật đầu, không có bất cứ còm men gì. Ninh Tuc vừa mới xác nhận phó bản trên hệ thống, chợt nghe thấy đại sảnh trò chơi thoáng chốc trở nên ồn ào, sau đó lại lập tức trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Ninh Túc giương mắt lên, nhìn thấy Sư Thiên Xu xuất hiện ở cửa, cậu hơi sửng sốt một chút.

“Nhiều người trong căn cứ trò chơi đều biết mỗi lần Sư Thiên Xu xuất hiện ở hội trường, khi nhìn thấy bảng xếp hạng thì tâm trạng của cô ấy đều không tốt.”

Đó là giọng của Qúy Minh Thụy, người đàn ông mặc vest.

Ninh Túc vào hội trường hai lần cũng chưa từng để ý đến mấy cái bảng xếp hạng này nọ, khi nghe thấy Quý Minh Thuy nói điều này cũng không nhìn về phía hắn đầu tiên mà là hướng mắt lên bảng xếp hạng.

Ở hai bên lối vào của hội trường có hai màn hình vuông ánh sáng, bên trái là bảng xếp hạng guild, bên phải là bảng xếp hạng cá nhân của người chơi.

Guild top một là guild Vĩnh Minh, còn top hai là guild Ngân Hoa.

Người chơi đứng đầu bảng xếp cá nhân là Ninh Trường Phong, thứ hai là Sư Thiên Xu.

Ninh Túc có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Sư Thiên Xu vượt nhiều ải như vậy lại không phải là người đứng hạng nhất. Hơn nữa người đứng hạng nhất cũng không phải là nhộng sư đã hãm hại Sư Thiên Xu.

“Ninh Trường Phong là kẻ thù truyền kiếp của Sư Thiên Xu, đương nhiên cũng là kẻ thù của cả guild Ngân Hoa, guild Ngân Hoa từng truyền ra tin tức nếu ai có thể giết được Ninh Trường Phong trong phó bản thì sẽ nhận được 100 triệu điểm của guild Ngân Hoa.” Không thể không nói, Ninh Túc có chút động lòng.

Một trăm triệu là con số thiên văn đối với quỷ nghèo, cũng đủ để cậu có thể nằm ì cả đời ở căn cứ.

Ninh Túc quay đầu nhìn về phía Quý Minh Thụy.

Quý Minh Thụy nói: “Cậu muốn vào phó bản này sao? Tôi cũng vậy.” Ninh Túc: “Anh mới vào phó bản đã vào phó bản cấp 3 mở lần đầu rồi sao?”

Ninh Túc đã biết con số đầu tiên trong dãy số hiệu của phó bản chính là đại diện cho cấp bậc của nó.

Phó bản é Quỷ Súc } lần trước cậu vào có số hiệu là 2-9101, số 2 là đại diện cho cấp độ của phó bản.

Phó bản trước mặt họ tên là Mạn Man 》 được đánh số 3-8761, có nghĩa là đây phó bản thứ 8761 trong số các phó bản cấp 3.

Quý Minh Thụy nói: “Đúng vậy, tôi đã đứng đây nghiên cứu cả buổi sáng và cảm thấy cái này rất phù hợp, cấp bậc càng cao thì độ khó cũng càng cao, nhưng cũng không hẳn là càng kinh dị và càng cần vũ khí bạo lực.”

Ninh Túc cũng không có thói quen lo lắng cho người khác, nếu hắn đã nói vậy thì Ninh Túc cũng không nói gì nữa.

Chỉ là cậu không ngờ rằng, một người chơi mới như Qúy Minh Thụy lại chọn một phó bản cấp 3, mà ngay cả một cao thủ như Sư Thiên Xu cũng chọn một phó bản cấp 3. Người bên cạnh Sư Thiên Xu nói với cô câu gì đó còn chỉ chỉ về phía này, sau đó Sư Thiên Xu cũng bước tới đây.

Ninh Túc có hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn tránh sang một bên nhường chỗ cho cô.

Sư Thiên Xu đi tới, tầm mắt cô khẽ lướt qua người Ninh Túc, nhưng khi tầm mắt vừa đời đi lại đột nhiên khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Ninh Túc.

Ninh Túc giương mắt an tĩnh nhìn cô.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào màn sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì, mất hơn mười giây cô mới chọn phó bản này.

Số lượng người chơi của phó bản này là 20, ban đầu chỉ có 2 người chọn, nhưng sau khi Sư Thiên Xu và người đàn ông trẻ tuổi đằng sau lưng cô chọn thì phó bản lập tức full ngay.

Hai mươi người đồng thời biến mất ở đại sảnh trò chơi.
Bình Luận (0)
Comment