C 28
C 28C 28
chương 28: Mạn Mạn Editor: Cô Rùa 米
【《Man Mạn ) số hiệu 3-8761 được mở lần đầu tiên.]
[Truyền thuyết kể rằng, mỗi người đều sẽ có một thiên thần hộ mệnh, đó là người sẽ bảo vệ bạn đến suốt đời, mà ở trấn Cổ Tích, tất cả mọi người từ khi sinh ra sẽ có cho mình một người bạn quỷ, còn được gọi là quỷ cộng sinh.]
[Người bạn quỷ này cũng giống như những thiên thần hộ mệnh của các bạn, nó có thể giúp đỡ các bạn nhưng điều đó còn phải tùy thuộc vào mối quan hệ giữa bạn và người bạn quỷ của mình như thế nào.]
[Chào mừng tất cả người chơi đến với trấn Cổ Tích.]
[Nhiệm vụ trong phó bản: Dưới sự hướng dẫn của hệ thống phụ bản, hãy cùng sống hòa thuận với người bạn quỷ nhé.]
[Thời gian nhiệm vụ: 30 ngày đối với thời gian tại trấn Cổ Tích. (10 ngày theo thời gian ở căn cứ)]
[Nhắc nhở yêu thương: Phó bản này vẫn đang trong thời gian thử nghiệm, hệ thống sẽ được nâng cấp hoàn toàn sau 10 ngày, đến lúc đó [Chỉ số may mắn] sẽ được thêm vào bảng số liệu cá nhân của người chơi, giá trị may mắn mà người chơi kiếm được trong phó bản là giá trị thật, sau khi hệ thống nâng cấp xong, sẽ được cộng vào chỉ số may mắn ban đầu của người chơi ~] [Lấy ví dụ: [Chỉ số may mắn] mà hệ thống đo lường được từ người chơi A là 63, nếu lượt chơi này nhận được giá trị may mắn là 5 thì sau khi hệ thống nâng cấp, [chỉ số may mắn] của người chơi này sẽ được hiển thị trực tiếp là 68.]
[Chúc tất cả người chơi may mắn nhé ~]
Vừa xuất hiện ở trấn Cổ Tích một giây, tất cả người chơi đều thốt lên một tiếng hân hoan và vui sướng.
Ninh Túc suy nghĩ một hồi mới hiểu tại sao họ lại vui mừng như vậy. Điều này giống như trước khi có kết quả kỳ thi tuyển đại học, bọn họ có thêm một cơ hội cộng điểm vào điểm số của mình so với những người khác.
Một tên không màng thế sự như Ninh Túc cũng biết tầm quan trọng của số liệu cá nhân người chơi, đặc biệt là đối với một số dữ liệu không thể thay đổi.
Giống như sức tấn công vậy, khi số lần tham gia vào phó bản càng nhiều, cơ thể người chơi sẽ được cải thiện rõ rệt, vũ khí kỹ năng cũng nhận được nhiều hơn và chỉ số tấn công cũng sẽ được tăng lên tương ứng.
Nhưng [chỉ số hấp dẫn] lại là cố định từ khi vừa mới bước vào trò chơi, trừ khi nhận được một món vũ khí nghịch thiên có thể tăng tạm thời thì cũng không có cách nào tăng nó lên được trong thời hạn dài.
Cái này nói là tăng [chỉ số may mắn], vừa nghe đã biết nó cũng giống như [chỉ số hấp dẫn], hẳn cũng là cố định không thay đổi.
Mà 20 người chơi bọn họ giống như là được đi “cửa sau”, có thêm một cơ hội cộng điểm. Hơn nữa, hẳn là chỉ có 20 người họ có cơ hội này.
Phó bản được mở mỗi ngày một lần, thời gian ảo trong phó bản là 30 ngày, nhưng thời gian thực tế lại là 10 ngày, mà hệ thống sẽ được nâng cấp sau 10 ngày. Có thể bước vào phó bản này đã là một người may mắn rồi.
Trò chơi cũng có tính cân bằng, các phó bản đều sẽ rơi vũ khí vào lần mở đầu tiên, nhưng [chỉ số may mắn] này chính là phần thường kỹ năng ban đầu của phó bản, hẳn là sẽ không rơi vũ khí nữa.
Với cả, [chỉ số may mắn] chỉ có thể nhận được nếu người chơi còn sống. Có điều, tất cả người chơi vẫn cảm thấy vui sướng như cũ.
Đối với những người chơi hàng đầu không thiếu vũ khi kỹ năng, có thể tăng số liệu cố định cá nhân của bản thân lại càng quan trọng hơn.
Còn đối với người chơi bình thường, có cao thủ ở đây thì vũ khí kỹ năng gì gì đó cũng chẳng đến lượt họ, [chỉ số may mắn] này lại càng thực tế hơn.
Ninh Túc cũng rất vui vẻ.
Không phải bởi vì [chỉ số may mắn] này kia kia nọ, mà là phó bản này hình như thuộc thể loại sinh tồn.
Đây là nghề của cậu.
Không cần phải phí não giải mã, có thể thoải mái nằm chơi đến hết ván! Ninh Túc vui vẻ cúi đầu, muốn san sẻ tin tức này với Qủy Sinh.
ơœ? Sao nhóc Quy Sinh lại cao vậy?
Còn sắp cao đến cổ cậu.
Ninh Túc nhanh chóng phát hiện ra không phải là do Qủy Sinh tự dưng cao lên, mà là do cậu nhỏ lại. Cậu nhìn xuống lòng bàn tay mini của mình, đôi chân ngắn ngủn, thân thể gầy yếu non nớt.
Cùng lắm là 6 tuổi, đồng thời còn mặc chiếc quần nhỏ rách lỗ hồi cậu 5, 6 tuổi hay mặc.
Cậu nhớ rất rõ, cậu mặc quần rách không phải là do đú trend hay gì hết, mà là do cậu trèo cây leo núi mài rách cmn mất.
Ninh Túc: “...”
Sau khi mọi người tiếp đất, tiếng vui sướng của họ lập tức được thay thế bằng tiếng kinh ngạc choáng váng.
“Sao tôi lại nhỏ thế này?”
“Cậu là ai?”
“Chời má, đừng nói là cậu nha Mạnh Giang? Sao hồi nhỏ cậu vừa ốm nhom vừa cute zậy?!”
Không chỉ có Ninh Túc, tất cả người chơi đều biến thành bộ dạng 5, 6 tuổi.
Trong số 20 người chơi, một số chỉ mới 20 tuổi, còn một số thì ở độ tuổi 40-50, lúc này tất cả đều trông như trẻ con.
Người ta nói rằng con gái lên 18 đều sẽ thay đổi, nhưng không chỉ có con gái mà cả con trai cũng vậy. Mười mấy hai mươi mấy năm biến hóa là vô cùng lớn, rất nhiều người quen sau khi bị thu nhỏ đều không ai nhận ra ai.
Có một cô bé vô cùng xinh đẹp đi đến trước mặt Ninh Túc. Cô bé có mái tóc xoăn tuyệt đẹp với một chiếc nơ con bướm bằng pha lê kẹp ở một bên, một chiếc băng đô lụa đỏ cài trên mái tóc xoăn dài.
Cô bé mặc một chiếc váy ren mỏng, dưới chân là đôi giày búp bê bằng da.
Giống hệt một nàng công chúa nhỏ.
Cô nghiêng đầu nhìn Ninh Túc một cái, giọng nói mềm mại: “Một bịch kẹo lớn?”
“...” Ninh Túc dừng một chút, “Còn có hai cái bánh bao và một bình sữa bò.”
Cô gái gật đầu, đứng cạnh Ninh Túc.
“Không phải tôi đã nói sẽ chạy đến đại sảnh tìm cậu sao? Sao cậu có thể đi luôn mà không đợi tôi chứ? Suýt chút nữa là tôi đã không bắt kịp cậu rồi.”
Ninh Tuc “ò' một tiếng.
Một bộ dạng nghe thấy nhưng không trả lời.
Chúc Song Song không để ý, cô quay sang nhìn cậu, “Túc Túc, hồi nhỏ cậu cũng không khác gì lúc lớn nhỉ, bây giờ trông như phiên bản thu nhỏ của Ninh Túc trưởng thành ấy, đáng yêu vãi chưởng.”
Khi còn nhỏ thì mặt cũng nhỏ, nhưng đôi mắt lại đặc biệt to hơn, hàng mi chớp chớp, đáng yêu muốn xỉu, có điều trên mặt có hơi bẩn. “Cậu hồi nhỏ cũng trông nhỏ con ghê, dường như hệ thống ấn định người chơi đều cùng một độ tuổi, nhưng cậu lại lùn hơn tôi tận một cái đầu.”
Hồi nhỏ con gái thường lớn nhanh hơn so với con trai, nhưng cũng không có chênh lệch bao nhiêu.
Ninh Tuc không chỉ nhỏ con mà còn vô cùng gầy gò, trên mặt lấm lem tro tàn, quần áo rách tả tơi, nhìn không khác gì một nhóc ăn mày.
Nghĩ đến Ninh Túc từng nói cậu chưa từng thấy ba mẹ mình, Chúc Song Song kịp thời dừng lại đề tài này, cô quay sang chỗ khác nói: “Nhưng Quỷ Sinh lại chẳng thay đổi gì nhỉ.”
Ninh Túc đoán Qủy Sinh chỉ mới hơn 4 tuổi một chút, nhưng nó không phải người bình thường, lúc sinh ra đã vô cùng nhỏ, lại là nửa người nửa quỷ, cần phải ăn cơm từ hai bên, chậm lớn, so với mấy đứa nhỏ cùng trang lứa thì nhỏ hơn một vòng.
Hệ thống cố định tất cả người chơi ở cùng độ tuổi, mà Qủy Sinh lại không hề chịu ảnh hưởng.
Về cơ bản, Ninh Túc có thể chắc chắn rằng sau khi hệ thống trừ hết điểm của cậu, nó đã dùng Qủy Sinh để thay thế cho Âm Dương Gian, cho nên thuộc tính của Qủy Sinh ở chỗ cậu đã trở thành “vũ khí kỹ năng”.
Lúc nào cũng có thể mang vào phó bản, sẽ không có bất luận thay đổi gì. Qủy Sinh kiễng chân lên là có thể đụng đến cằm của Ninh Túc, nó cọ nhẹ một cái, vỗ ngực mình nói với Ninh Túc: “Bảo vệ.”
Trước kia Ninh Túc đối với mà nó mà nói là vô cùng cao, nhưng lúc này trong mắt nó Ninh Túc đã biến thành một đứa trẻ, đã trở thành đối tượng cần bảo vệ. Chúc Song Song: “...” Cô muốn nói, dù bọn họ trở lại 6 tuổi thì cũng lớn hơn Qủy Sinh rất nhiều. Với bộ dạng có chút éc kia của nó, trông nó mới cần được bảo vệ hơn. Ninh Túc thuận thế tựa đầu lên vai của Qủy Sinh, dồn hết sức nặng cơ thể lên thân thể nhỏ bé của nó, “Qủy Sinh ơi, tao sợ quá mày ạ, mày phải bảo vệ tao, phải chăm sóc tao cho thật tốt đấy nha.” Chúc Song Song: “...” Sao cô lại quên mất cái net của tên này lúc thành niên chứ, cậu ta còn có thể bắt một đứa trẻ nhỏ xíu như Quỷ Sinh kéo cậu ta đi trong đường hầm lò thiêu cơ mà.
[Người chơi vui lòng bước vào lâu đài.] Khi đang tựa đầu lên người Qủy Sinh, Ninh Túc chợt nghe thấy giọng 9277. Hiển nhiên tất cả những người chơi khác cũng nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống phụ bản, bọn họ lần lượt nhìn vào thị trấn Cổ Tích. Trấn Cổ Tích trông giống như một thiên đường của trẻ em, với nhiều ngôi nhà nhỏ xinh, các tác phẩm điêu khắc nhân vật trong truyện cổ tích, còn có cả các khu vui chơi rất đáng yêu. Có điều màu sắc đều rất ảm đạm u ám. Bao gồm cả tòa lâu đài cao nhất ở chính giữa. Lâu đài được làm bằng gạch màu xám đen với các sắc thái khác nhau, bên trên hình như là dây leo được tích hợp với một số thực vật màu đen nào đấy không xác định, nhìn từ xa không thấy rõ lắm.
Ở nơi cao nhất của lâu đài, có một tác phẩm điêu khắc một đứa bé màu trắng nằm cuộn tròn trong tử cung của người mẹ.
Hình hài kia, hay nói đúng hơn đó là một tác phẩm điêu khắc bào thai vẫn còn chưa được sinh ra, bị một cái đỉnh nhọn nhô ra từ trên nóc lâu đài xuyên qua.
Toàn bộ lâu đài không chỉ trông đìu hiu, mà còn làm tâm lý người khác rất không thoải mái.
Hai mươi người chơi tựa như nhóm củ cải trắng mini cùng nhau bước vào trấn Cổ Tích.
Bên cạnh màu sắc ảm đạm, trấn Cổ Tích hẳn là một nơi mà trẻ em rất yêu thích, mọi thứ đều được xây dựng theo trí tưởng tượng phong phú và dễ thương của trẻ thơ.
Thị trấn này rất hoàn chỉnh, có công viên trò chơi, trường học, bệnh viện, chùa chiền, tất cả đều đủ het không thiếu thứ gì trên đời.
Chỉ là bên trong toàn là trẻ con, dọc đường đi rất hiếm khi nhìn thấy người lớn.
Khi họ đi về phía lâu đài, những đứa trẻ trên đường một là làm như không nhìn thấy họ, hai là đứng một nhìn họ với đôi mắt bình tĩnh đến quỷ dị.
Nhìn đến làm vài người chơi đều nổi hết da gà. “Cậu không cảm thấy, có đôi khi con nít cũng rất đáng sợ sao? Đặc biệt là đôi mắt của chúng á.”
“Đừng quên bây giờ cậu cũng là một đứa nít ranh.”
Ninh Túc và Chúc Song Song đi đằng sau, vừa đi vừa quan sát người chơi ở phía trước.
Chúc Song Song nói: “Phó bản này có Sư Thiên Xu nên chúng ta vẫn phải hết sức cẩn thận, Sư Thiên Xu không cùng cấp bậc với áo đen, cậu không thể hành động như vậy nữa.”
Cô vừa dứt lời, một cô bé đằng trước bỗng nhiên quay đầu lại.
Đó là một cô bé mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu nâu nhạt, dưới chân đi ủng màu đen sẫm, đôi chân được bọc trong đôi ủng cưỡi ngựa ấy cũng là đôi chân dài nhất trong số 20 đứa trẻ.
Tóc cô bé được búi gọn gàng trong chiếc mũ cưỡi ngựa, viền mũ màu đen được buộc lại dưới chiếc cằm thon trắng ngần, còn nhỏ mà đã tạo cho người khác một cảm giác lạnh lùng và khốc liệt.
Chúc Song Song sửng sốt một chút, nhận ra đây là Sư Thiên Xu.
Nhưng thứ khiến cô sửng sốt không phải là bộ trang phục của Sư Thiên Xu, cô đoán trang phục trên người bọn họ đều là do hệ thống dựa theo trang phục kinh điển hoặc họ thường hay mặc ở lứa tuổi này.
Giống như cô vậy, khi cô 5-6 tuổi, mẹ và anh trai thích nhất là cho cô mặc đồ như công chúa, cho nên bây giờ trên người cô chính là bộ váy có hơi khoa trương này. Nếu Sư Thiên Xu bắt đầu học cưỡi ngựa khi còn nhỏ cũng thường xuyên cưỡi ngựa, thì ăn mặc như này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng khiến cô kinh ngạc chính là: “Túc Túc, trông hai người sau khi thu nhỏ thật giống nhau, hệt như hai chị em ruột vậy... Là bởi vì cả hai đều có đôi mắt đào hoa sao?”
Hồi Ninh Túc sáu tuổi, sắc mặt cũng không có tái nhợt như vậy, nét mặt cũng không bị đơ đơ, trong mắt rất có hồn.
Còn Sư Thiên Xu khi còn bé cũng không có vẻ trầm tĩnh và lạnh nhạt như khi lớn.
Nhìn sơ qua cả hai thật giống như một đôi chị em ruột.
Ninh Túc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về phía Sư Thiên Xu.
Khi họ quan sát những người chơi xung quanh họ, thì những người chơi khác cũng đang âm thầm đánh giá họ, chỉ là sau khi đi được một lúc, đã có rất nhiều người vây quanh Sư Thiên Xu, cô ấy lại đi ở chính giữa.
Sau khi Sư Thiên Xu quay đi và tiếp tục bước về phía trước, một người mặc bộ đồ vest đen phiên bản nhỏ di tới cạnh hai người họ.
“Tôi là Quý Minh Thụy.” Hắn nhỏ giọng nói.
Mặc nguyên cây vest này quả thật đúng là Quý Minh Thụy.
Không ngờ sau khi biến thành dáng vẻ thời thơ ấu, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được xuất thân gia cảnh của các người chơi.
Ninh Túc nhìn lướt qua, chỉ có mình cậu là tả tơi nhất. Cậu không chịu bỏ cuộc mà quan sát lại một cách cẩn thận, miễn cưỡng tìm thấy một cô gái tóc bết và một thằng nhóc thò lò mũi xanh có thể san sẻ sự xấu hổ này.
Quý Minh Thụy chủ động đi đến chỗ họ, hai người cũng không nói gì, lúc này người chơi đã có xu hướng chia bè chia phái rõ ràng, bọn họ ngồi chung một xe tang vào trò chơi nên đi cùng nhau là một lẽ đương nhiên.
Quý Minh Thụy có khả năng thu thập thông tin rất tốt, giỏi quan sát và phân tích, hắn nhìn người chơi ở phía trước, hỏi: “Các cậu có nhìn thấy hai người chơi được chú ý nhất không?”
Ninh Túc và Chúc Song Song dựa theo lời hắn nói, cũng quan sát người chơi xung quanh.
Rất rõ ràng, Sư Thiên Xu là người được nhiều người chơi để ý nhất, nhóm củ cải trắng mini này chú ý đến cô cũng không có gì lạ, không có gì nghị luận.
Nhưng ngược lại khi nhìn sang một đứa bé khác, họ lại thì thầm to nhỏ khá nhiều.
Đó chính là cô gái tóc bết vừa rồi mà Ninh Túc nhìn thấy.
Tóc cô ấy rất dầu, được cột đơn giản, một phần rũ ra sau lưng, hai phần còn lại xõa xuống hai bên mặt, phần lớn khuôn mặt của cô ấy đều bị che đi, thậm chí hai người đứng cạnh cô ấy cũng không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô ấy.
Không chỉ tóc mà quần áo trên người cũng rất bẩn, có không ít vết ố, nếu ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy một mùi là lạ bốc lên. Quý Minh Thụy nói: “Khi vào phó bản, nguy hiểm của chúng ta đến từ hai khía cạnh, một là từ phó bản, hai là đến từ người chơi.”
“Sau khi vào phó bản, trước tiên chúng ta phải làm rõ sự phân bổ thế lực của người chơi, đặc biệt là xác định những người chơi không thể đắc tội.”
Đây hẳn là chiến lược vượt ải mà hắn đã học được trong vài ngày qua. Chúc Song Song gật đầu, đang định hỏi hắn cô bé đó là ai, thì đã thấy Qúy Minh Thụy 6 tuổi xụ mặt nhìn Ninh Túc, “Ninh Túc, cậu có đang nghiêm túc nghe không đó?”
“Đây là một phó bản kinh dị, cậu có biết nó nguy hiểm như nào không, thế mà thái độ cậu vậy đấy à!”
Khi Qúy Minh Thụy đang phân tích, Ninh Túc đang nhìn chằm chằm vào một cửa hàng kem.
Chúc Song Song thầm nghĩ méo ổn rồi, Qúy Minh Thụy làm CEO quen ra lệnh và rất kiểm soát, nhưng Ninh Túc lại ham ăn lười biếng không muốn bị ràng buộc.
Hai người kiểu này quả thật rất khó ở chung.
“Hở?” Ninh Túc quay đầu, “Anh hiểu rõ như vậy thì tôi trực tiếp ôm đùi anh là xong.”
Chúc Song Song: “...”
Cô vội nói sang chuyện khác: “Sếp Quý, anh biết cô gái kia là ai không?” “Tôi cũng không chắc.” Qúy Minh Thụy nhíu mày, dời tầm mắt khỏi Ninh Túc, tiếp tục phân tích suy luận, “Tôi nghe nói rằng lúc nào cũng có người bên guild Vĩnh Minh đi theo Sư Thiên Xu, cô ấy lại được người khác để ý như vậy, có thể là một người có máu mặt trong guild Vĩnh Minh.”
“Có những nữ trùm rất nổi tiếng trong guild Vĩnh Minh, như người nhộng sư, cổ bà, âm dương sư và nhiều người khác, chúng ta cứ tiếp tục quan sát đi.”
Chúc Song Song nghe lời mà nhìn cô gái kia.
Quý Minh Thụy: “Đừng quan sát trực diện như vậy.”
Chúc Song Song rất thông minh, lập tức hiểu ý Quý Minh Thụy.
Rất nhiều cao thủ đều không thích bị người khác nhìn thấy thời niên thiếu bi thảm của mình.
Ngay cả khi bọn họ đi phía sau thì cũng phải hết sức cẩn thận.
Nhưng không phải ai cũng nhận thức được điều này, dưới sự ngạc nhiên, ngay cả những người xung quanh cô đều táo tợn nhìn chằm chằm vào cô gái đó, thậm chí còn có người chỉ chỏ vào cô ấy mà nghị luận.
Khi bước đi, cả ba người đều nhìn thấy có rất nhiều bọ đang bò ra từ ống quần và tay áo của cô gái.
Bọn họ lập tức biết người này chính là ai.
Giun đất, gián, rết, rắn nhỏ, và nhiều nhất chính là một loại bọ không xác định với lớp vỏ đen tròn, lặng lẽ trườn về phía người đang nghị luận. Tốc độ của chúng vô cùng nhanh, vài giây đã có một con bọ bụng mềm và một con giun đất nhỏ trượt chui vào ống quần của cậu bé kia.
Cang chân của Chúc Song Song lập tức nổi da gà, cô che miệng để không buột miệng phát ra tiếng.
Ngoài bọn họ ra, những người khác đương nhiên cũng chú nhìn thấy, không ai phát ra tiếng động gì, đội ngũ đột nhiên trở nên yên lặng hơn bao giờ hết, một đám trẻ con lắng lặng đi về phía trước.
Lúc này, có một tiếng kinh ngạc, mơ hồ tương tự như từ ơ' nhưng lại có phần rõ ràng hơn.
Một đứa trẻ mặt mày xám xịt chạy lên phía trước, cúi xuống nhặt nhanh mấy con bọ.
Lượm bằng hai tay nhỏ vẫn còn chưa thấy đủ, nó còn đút vào túi áo thun trắng rộng thùng thình, nhét vào trong càng nhiều càng tốt, những con bọ đen mà nó chọn con nào con nấy cũng ú nu.
Hồi đó Ninh Túc sửa áo cho nó là để nó mặc nhiều thêm mấy năm nữa, cho nên mới làm một cái cỡ lớn, lúc này lại tiện cho nó nhét bọ.
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc: “......”
Mọi người đều yên lặng như tờ.
Thằng nhóc bắt một đám bọ béo xong, hai mắt sáng lấp lánh lon ton chạy về.
Nơi mà nó vừa chạy qua chính là chỗ cậu bé bị cổ trùng chui vào thân thể, cậu bé đó bỗng ngã lăn quay ra đất, phun ra một ngụm máu đen. Nhưng thằng nhóc kia vẫn không care chút nào, trong đôi mắt tròn xoe chỉ có Ninh Túc, một đường chạy thẳng về phía cậu.
Ninh Túc: “...”
Cậu đút tay vào túi quần rách, ngửa đầu nhìn trời, đi xéo xéo về phía trước, vờ như không quen biết nó. Giả vờ như đây là một người chơi xa lạ ngu ngốc nào đó, có mặt không tròng đắc tội với tay to mặt lớn.
Dù sao mỗi người đều chỉ kém nhau một hoặc hai tuổi, nhìn qua cũng không phát hiện được gì. Thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấu được cậu.
Cổ bà cũng xoay người lại nhìn cậu một cái.
Ninh Túc cảm thấy thôi toang cmnr.
Khi thằng nhóc túm quần áo cậu, Ninh Túc mệt mỏi nói: “Thôi mày ăn đi.”
Thằng bé muốn giữ lại để nướng cho Ninh Túc ăn, vì vậy nó bọc đám bọ béo ụ này lại trong một cái túi, đi theo Ninh Túc về phía lâu đài.
Lúc đi đường thấy có hai con bọ không chịu ngồi yên, thằng bé còn gập ngón tay lại ký đầu hai con bất tỉnh luôn. Bước chân của cổ bà hơi dừng lại, âm thầm nhấch khóe miệng, tiếp tục vùi đầu đi về phía trước.
Bầu không khí của đội ngũ trở nên im lặng hơn rất nhiều.
Hai mươi người chơi với mỗi vẻ mặt khác nhau và đều có những suy nghĩ riêng.
Quý Minh Thụy rốt cuộc không nói chuyện nữa, cách xa bọn họ một chút. Chúc Song Song ấn ấn thái dương, vẻ mặt bối rối. Cả nhóm cứ vậy mà đi đến trước lâu đài. Lúc đến gần mới phát hiện lâu đài lớn hơn nhiều so với lúc bọn họ nhìn thấy từ xa, bên trong có thể không chỉ có 100 phòng. Phía trước lâu đài là khu vườn với đài phun nước, bể bơi và nhiều tiện ích giải trí vui chơi cho trẻ em. Một lớp dây leo xanh đậm kín gió leo lên các bức tường quanh lâu đài, chất lỏng màu đỏ thẫm như đang trào ra trong dây leo. Bức tượng thai nhỉ trên đỉnh lâu đài có vẻ vẫn có kích thước như khi nhìn thấy từ xa, nhưng ở khoảng cách cao như vậy, họ có thể nhìn thấy rõ những nếp nhăn trên mí mắt đang nhắm nghiền của thai nhỉ, dường như xa xăm lại hơi mơ hồ. Khi mặt trời lặn, ánh mặt trời chuyển sang màu ố vàng, chiếu vào tượng thai nhi từ phía trên xuống theo đường chéo, tạo cảm giác như đang nướng thai nhi bị đỉnh nhọn đâm xuyên qua trên đống lửa. Quầng sáng màu vàng mở ra từng lớp, thai nhi giống như đang giãy dụa và hơi vặn vẹo. Một số người chơi kéo cổ áo, có người thì lau mồ hôi trên trán.
[Mời người chơi vào lâu đài.] Người chơi bước vào lâu đài với một chút kháng cự, chẳng có người chơi nào cảm thấy lâu đài này sạch sẽ hết. Lâu đài được trang trí theo thời kỳ Baroque của Châu Âu, vừa giàu có, sang trọng lại vừa lãng mạn. Ngay cả chân đèn bằng đồng ở đây cũng được chạm khắc tỉnh xảo, nhìn đâu cũng thấy lộng lẫy xa hoa.
[Mời người chơi dùng bữa tại nhà ăn.] Nhà ăn có diện tích ít nhất 200m2 với một chiếc bàn hình chữ nhật dài 20m, có thể chứa đủ 19 người chơi còn lại. Khi Ninh Túc nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn trên bàn, cậu biết mình đã chọn đúng phó bản rồi, hơn nữa còn quên cả muộn phiền vì đã đắc tội với một tay to trước đó, tâm trạng hớn hở xán lạn. Sư Thiên Xu là người đầu tiên ngồi xuống, sau khi ngồi xuống cô cầm lấy một tờ khăn ướt lau tay, không chút do dự cầm dao nĩa lên ăn miếng chân cừu trước mặt. Cô ấy giống như một quý cô thuộc tầng lớp quý tộc lớn lên trong chính lâu đài này, dù không mặc quần áo sang trọng, mà chỉ khoác lên người một bộ đồ cưỡi ngựa thì cũng hoàn toàn hòa hợp với nó. Thấy cô bắt đầu ăn, những người khác cũng không còn do dự nữa, lục tục vào chỗ ngồi. Bàn dài tổng cộng có 22 chỗ ngồi, những người chơi chọn chỗ ngồi rất nhanh, bọn họ đều tránh xa cổ bà, chỉ có Ninh Túc là kéo nhóc con kia đi thẳng đến chỗ cổ bà. Sau khi ngồi xuống bên cạnh cổ bà không chút do dự, Ninh Túc liếc nhìn đồ ăn trước mặt mình rồi đẩy thằng nhóc về phía cổ bà một chút, “Chị đại, thằng nhóc này rất hiểu chuyện, nó thấy chị làm rớt bọ nên nó đã nhặt hết lên cho chị rồi nè, bây giờ nó muốn trả lại cho chị á.” Thằng nhóc nhìn Ninh Tuc một cái, mở miệng túi ra trả bọ cho cổ bà. Thấy đối phương không ư hử gì, Ninh Túc nói thêm một câu “xin lỗi. Nhưng cô bà vẫn im lặng không nói gì, đầu hơi cúi xuống, mái tóc bết được cột che khuất hai bên má.
Ninh Túc thử sáp tới, “Chị đại, chị có chấp nhận lời xin lỗi của em không ạ?”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức đối diện với một đôi mắt sưng nhỏ, nửa sau mắt phải có vết bớt đen.
Sau khi bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đẹp như vậy, con ngươi ấy khẽ co lại, tuy nhiên giây sau đã nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu. Quạnh hiu như vậy cũng nằm trong phản ứng dự kiến, hiểu rõ mà nhìn về phía đối phương.
Ninh Túc chớp chớp mắt, “Chị có nghe thấy không ạ?”
Cậu thử tiến tới, chặn ánh sáng trước mặt cổ bà, ánh đèn từ chiếc đèn chùm lộng lẫy trên đầu xuyên qua hàng mi dài, bóng đổ xuống đôi mắt trong veo của cậu, giống như một viên ngọc sáng dưới đáy hồ.
Sự ngạc nhiên phá tan sự tĩnh lặng trong đôi mắt của cổ bà, cô hơi dời mắt đi.
Những con cổ trùng từ trong túi thằng bé cũng trườn về phía cổ bà, chui vào trong cơ thể cô từ cổ tay và ống quần.
Ninh Túc thở phào nhẹ nhõm, kéo thằng bé ngồi lên ghế dựa, vui vẻ bắt đầu ăn. Gà tây, bít tết, đùi cừu, gan ngỗng, cậu ngồi cạnh cổ bà và ăn một cách ngon lành, không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh. Chúc Song Song thở dài. Vốn dĩ cô có một ám ảnh tâm lý đối với thịt ở phó bản lần trước, nhưng nhìn thấy Sư Thiên Xu đều ăn, Ninh Túc còn ăn vui vẻ như vậy thì cũng bắt đầu bổ sung năng lượng cho mình. Sau khi người chơi ăn gần xong, điểm nhãn của hệ thống nhiệm vụ tối nay rốt cuộc cũng đến.
[Người chơi vui lòng trở về phòng của mình, chờ đợi sự ra đời của người bạn quỷ. ] Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quỷ sinh: Em một lòng muốn nướng bọ cho anh ăn là lỗi của em sao? Anh thanh cao, anh kiêu ngạo, vậy sao hông thấy anh từ chối sữa bò của em đi. Quỷ Sinh kiểu:
Dỗi , dỗi , dỗi , dỗiiiiii x2