Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 29 - C 29

C 29 C 29C 29

chương 29: Mạn Mạn Editor: Cô Rùa 米

[Người chơi vui lòng lên tầng 4, 5, 6 để chọn phòng ở. 】 Hệ thống không chỉ định phòng cho bọn họ, vậy rõ ràng là muốn để bọn họ tự chọn phòng cho mình. Những người chơi đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ Sư Thiên Xu lên lầu 6 họ mới dồn dập hành động. Đương nhiên số người chiếm cứ tầng 6 là đông đảo nhất, ở cùng tầng với dân vip pro sẽ càng an tâm hơn. Ninh Túc thì không quan tâm lắm, cậu và Chúc Song Song trực tiếp lên tầng 4 chọn hai căn phòng liền kề nhau, Quý Minh Thụy do dự một chút, cũng chọn căn phòng đối diện với Chúc Song Song. Tòa lâu đài này rất lớn, mỗi tầng có 6-7 phòng xép, phòng ở rộng rãi cái gì cũng có, nào là phòng để quần áo, phòng vệ sinh, phòng sách, thậm chí còn có cả phòng dành cho trẻ con. Ninh Túc: “Còn xịn hơn cả biệt thự ở thôn Hoe Dương nữa may ơi!” Thằng bé gật đầu, kéo áo Ninh Túc nhìn chiếc giường lớn. Ninh Túc dẫn nó đi tham quan một vòng quanh phòng, cảm thấy vô cùng hài lòng. Không chỉ phòng ốc thoáng mát mà mọi vật dụng bên trong đều được chuẩn bị chu đáo, tủ đồ đầy ắp quần áo, trong phòng sách ngoài sách ra còn có một tủ lạnh mini đựng đầy sữa bò và nước trái cây.

Hai mắt Ninh Túc sáng lên, “Hết sảy con nhà bà bảy luôn, ước gì có thể sống ở đây mãi.”

Thằng nhỏ gật đầu.

Ninh Túc giẫm lên tấm thảm lông quá đỗi mềm mại trên sàn, bỗng cậu cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên một cái gì đó, nhưng cậu lập tức ném nó ra sau đầu.

Đây không phải thể loại giải mã!

Ninh Túc vui vẻ tắm nước nóng, thấy bồn tắm lớn còn cho thằng nhóc kia vào ngâm bong bóng.

Qủy Sinh lớn từng này nhưng đây vẫn là lần đầu ngâm bồn bong bóng, vô số bọt nước vây quanh bám lấy nó, hai mắt nó ngấn nước trong veo, trên người tràn đầy sự vui tươi của trẻ thơ, y hệt một đứa con nít bình thường.

Ninh Túc cho một nhúm bong bóng lên mái tóc mềm mại của nó, “Trùi ui cute quá vậy.”

Thằng bé lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, nhao nhao hai tay vui sướng ôm lấy cậu.

Quần áo mà Ninh Túc mới thay ra bị ướt cũng không khiến cậu bận tâm chút nào, cậu sờ đầu nó và nói: “Hiện tại chúng ta không thiếu ăn cho nên mày đừng có đi nhặt bọ của cổ bà nữa, kẻo lại đắc tội với người ta.” “Mày phải biết nuôi một con cổ trùng không dễ tí nào cả, có đôi khi còn tốn rất nhiều máu.”

Thằng bé gật đầu.

Nghĩ đến cổ bà, Ninh Túc nghỉ ngờ lầm bẩm, “Mà kỳ ghê.”

Còn chỗ nào kỳ thì cậu không nói, thằng bé cũng không quan tâm.

Sau khi dứt câu, Ninh Túc tiếp tục dặn dò thằng bé: “Ở đây, mày phải hoạt bát và lễ phép hơn một chút, với lại phải nói nhiều hơn nữa, nếu có thể kết bạn thì càng tốt.”

Quỷ Sinh chần chờ một chút, “Ừm, nói chuyện.”

Cả hai tắm rửa thơm tho xong thì bước ra khỏi phòng tắm.

Ninh Túc: “Chúng ta ngồi đợi bạn quỷ của mình thôi, có thể sống một cuộc sống mỹ mãn như vậy còn phải cảm ơn nó nữa đấy, chúng ta phải đón tiếp người ta thật nồng hậu vào.”

Thằng bé gật đầu.

“Mà bạn quỷ của chúng ta sẽ được sinh ra từ đâu nhỉ?” Ninh Túc dẫn đứa trẻ đi dạo một vòng, “Bò ra khỏi toilet? Bò ra từ gầm giường? Bò ra từ TV?”

Ninh Túc suy đoán một hồi, sau đó dứt khoát nằm ở trên giường kệ mịa. Trước buổi tối, hệ thống cũng không nói rằng người chơi không được ra khỏi cửa, Chúc Song Song sửa soạn xong cũng đến gõ cửa phòng Ninh Túc. Đúng lúc Quý Minh Thụy cũng từ trong phòng đi ra nói với cô: “Cùng nhau thảo luận nhé?”

“Được.” Chúc Song Song do dự một chút, vẫn đến gõ cửa phòng Ninh Túc.

Lên tiếng trả lời chính là Quỷ Sinh, giọng nó lạnh lạnh trong veo rất dễ phân biệt, “Đuối quá à, muốn ngủ.”

Chúc Song Song: “...”

Quỷ Sinh, nếu mày bị bắt cóc hãy ra tín hiệu ét ô ét.

Chúc Song Song không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thảo luận với Quý Minh Thụy trong phòng của hắn.

Sau khi đứa nhỏ hoàn thành xong nhiệm vụ thì cũng lập tức chạy về giường, Ninh Túc hài lòng nhéo nhéo khuôn mặt nó, “Khó lắm mới vào được một phó bản sinh tồn, làm sao có thể làm lụng vất vả như khi ở phó bản giải mã chứ.”

Quỷ Sinh tán thành gật đầu.

Hai tên nhóc nằm vui vẻ trên chiếc giường lớn, chờ đợi người bạn quỷ của mình đến.

Trong số tất cả những người chơi cũng chỉ có hai tên này là như vậy.

Ở căn phòng xéo đối diện, Quý Minh Thụy đang cùng Chúc Song Song thảo luận về phó bản với những người chơi khác. Ở trên lầu, ngay cả nhóm Sư Thiên Xu cũng đang nói về phó bản, mặc dù chỉ vài câu ít ỏi. Cùng Sư Thiên Xu vào phó bản còn có một thành viên của guild Ngân Hoa nữa, tên hắn là Nhan Nặc. Đêm đó, khi Nhan Nặc nhích tay lên một chút, hắn đã nghĩ là hắn xong đời rồi, nhưng không ngờ sau khi Sư Thiên Xu nghe hắn hát xong còn dẫn hắn cùng đi phó bản.

Một chiếc bánh lớn từ trên trời chọi lên người hắn, Nhan Nặc có chút không dám tin vào tai mình.

Trước giờ Sư Thiên Xu đều vào phó bản mới, nếu có thể ra khỏi phó bản mở lần đầu thì địa vị của hắn trong guild tất nhiên sẽ bay vút lên.

Mà điều càng quan trọng hơn chính là Sư Thiên Xu dẫn hắn đi.

Trong căn cứ trò chơi tôn thờ kể mạnh này có đầy rẫy các guild không có thực lực, người chơi không có tôn nghiêm, thậm chí một vài guild còn có cả nô lệ tình dục, đây cũng không phải chuyện bí mật gì ở căn cứ... Là người đứng đầu của guild Ngân Hoa, Sư Thiên Xu có rất nhiều bản đồ, cũng chính là người có nhiều cơ hội sống nhất, đã vậy bản thân cô còn là một cao thủ, cho nên có rất nhiều người muốn leo lên giường cô, kể cả nam lẫn nữ.

Khi Nhan Nặc mát xa cho cô cũng bị ma xui quỷ ám tồn tại một suy nghĩ như vậy.

Trên thực tế, không cần biết người bên ngoài nghĩ thế nào, nhưng người trong guild bọn họ đều chưa từng nhìn thấy ai thành công, ít nhất là ngoài mặt chưa có.

Sư Thiên Xu dẫn hắn vào phó bản đã là một chuyện khiến cho trên dưới guild náo loạn rồi.

Nhan Nặc cảm thấy mình có hơi đặc biệt. Hắn nắm bắt cơ hội này một cách hào hứng và hồi hộp, cẩn thận thể hiện bản thân mình.

“Hội trưởng, em xả nước tắm xong rồi ạ, chờ ngài tắm xong em lại mát xa cho ngài.”

Sư Thiên Xu sáu tuổi đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài ban công, cô nhìn trấn Cổ Tích bên ngoài lâu đài không biết là đang suy nghĩ cái gì. Khi màn đêm sắp buông xuống, trấn Cổ Tích như được phủ thêm một lớp sương khói đen sì, chỉ có khu vui chơi trẻ em ở cách đó không xa là sáng rõ ánh đèn.

Tiếng hát từ chiếc đu quay ngựa gỗ thoang thoảng truyền đến, là một giọng trẻ con non nớt lại có hơi vô hồn.

Sư Thiên Xu cởi mũ cưỡi ngựa xuống, sợi tóc bên má khẽ đung đưa trong gió đêm lạnh giá.

“Sao lại giống đến vậy nhỉ?” Cô như đang tự hỏi bản thân mình.

Nhan Nặc biết cô đang nói cái gì, khi hắn lên lầu cũng có nghe thấy những người khác bàn về chuyện này. Cậu bé kỳ lạ trông hơi ngờ nghệch kia rất giống em ruột của Sư Thiên Xu sáu tuổi.

Hôm nay, tên nhóc Ninh Túc ấy rất được chú ý đến, nhưng cái cách cậu thu hút sự chú ý của mọi người lại không thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến chuyện có người có thể ăn uống ngon lành bên cạnh cổ bà như vậy, Nhan Nặc cảm thấy thật buồn nôn.

Không thấy cô ta vừa dơ dáy vừa hôi hám sao? Có điều hắn cũng không ngờ chiêu trò này lại có thể khiến Sư Thiên Xu thật sự để mắt tới.

“Lẽ nào là con rơi con rớt bên ngoài của ông già nhà mình sao?” Ngón trỏ của Sư Thiên Xu khẽ chạm lên gương mặt mình.

Nhan Nặc nghe vậy bỗng dưng có một loại vui sướng thấp kém không sao giải thích được ở trong lòng.

Lúc hắn còn trong guild có nghe nói trước khi hội trưởng vào trò chơi, cô ấy chính là đại tiểu thư của một đại gia tộc hiếm có nhất thế giới.

Gia đình nhà mẹ cô thuộc dòng đõi quý tộc, bà ngoại còn có tước vị người thừa kế. Còn cha cô là một tên lắm tiền nhưng lại rất lăng nhăng, thỉnh thoảng sẽ mang về cho cô một đứa em trai hoặc một đứa em gái, thậm chí còn có cả anh trai.

Nhưng thật bất hạnh chính là chẳng ai trong số họ có kết cục tốt đẹp hết. Tất cả đều bay màu dưới tay của đại tiểu thư khi đó chưa đầy mười tuổi.

“Có điều, khi mình nhìn nó lại không muốn giết nó một chút nào.” Sư Thiên Xu thì thầm, nhớ lại cảm giác lần đầu gặp Ninh Túc.

Nhan Nặc giật giật khóe miệng, “Trên đời này có rất nhiều người, bởi vậy người giống người cũng là chuyện thường thôi, nếu không nghĩ ra được thì không cần nghĩ nữa.”

Sư Thiên Xu cười một tiếng, chẳng hiểu sao Nhan Nặc lại cảm thấy tâm trạng của cô không tệ.

Cô nói: “Được thôi, không nghĩ đến nó nữa, vậy cậu nói xem đây là lần đầu cậu vào phó bản cấp 3, cậu đã hiểu được gì rồi?” “Da sao cơ?” Nhan Nặc sửng sốt.

Không phải bọn họ chỉ mới vào phó bản thôi sao?

Sư Thiên Xu nhấc mi mắt liếc hắn một cái, “Hệ thống đã nói rõ như vậy mà cậu vẫn còn chưa hiểu sao?”

Vào lúc này, Nhan Nặc thật lòng cảm nhận được sự cách biệt giữa người chơi và người chơi trong cái vòng tuần hoàn khủng bố này.

Hắn cảm thấy Sư Thiên Xu chỉ nghe qua lời giới thiệu và nhắc nhở của hệ thống là đã có thể hiểu thấu phó bản này.

Có hai việc mà Sư Thiên Xu thường làm nhất: một là vào phó bản, hai là mang bản đồ về cho guild Ngân Hoa, lượng phó bản mà cô ấy nắm giữ cùng với kinh nghiệm của bản thân cô ấy là một thứ gì đó không thể tưởng tượng được, kinh nghiệm chơi game kinh dị của cô ấy là vô đối. Cô ấy giống như một cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp đã đọc qua hết tất cả các bí kíp võ công khắp thiên hạ, chỉ cần người khác vừa tung đòn là có thể nhìn ra được môn phái và chiêu thức của họ.

Là người có thể được hệ thống mời đi để thiết kế phó bản.

Sư Thiên Xu nói: “Tôi sẽ chỉ ra cho cậu những điểm mấu chốt, [chỉ số may mắn] được hệ thống nhắc đi nhắc lại nhiều lần, NPC bạn quỷ rất quan trọng, quan hệ bảo vệ lẫn nhau, sau đó ngẫm nghĩ lại cái tên của phó bản này.”

Nhan Nặc bị choáng ngợp bởi cảm giác bất lực sâu sắc, cảm giác chấp nhận mình là một người bình thường hoặc thậm chí là kém cỏi vô dụng, có một khoảng cách không bao giờ có thể với đến người chơi top đầu làm người ta cực kỳ uể oải không gì sánh được. Dù da khoanh tròn những điểm mấu chốt, nhưng hai mắt hắn vẫn tối

đen.

Sư Thiên Xu nhìn chằm chằm vào đu quay ngựa gỗ xoay tròn trong

công viên một lúc.

“Cậu đoán tại sao chúng ta lại biến thành bộ dạng 5-6 tuổi?”

Như là có gì đó muốn nói.

Nhan Nặc cảm thấy thất bại ê chề, sự thất bại này khiến hắn càng muốn

thể hiện bản thân, chứng tỏ bản thân trước mặt Sư Thiên Xu.

“Trong trấn Cổ Tích đều là trẻ con, hệ thống lại nói những người quỷ

sắp ra đời chính là quỷ cộng sinh, chúng ta trở nên nhỏ di là để thân

thiết với họ chăng?”

Giọng Sư Thiên Xu có hơi lạnh, “Cậu chỉ nghĩ được như vậy? Trừ khi

biến chúng ta thành trẻ sơ sinh thì cho dù có nhỏ đến đâu thì cũng phù

hợp với cộng sinh, cho nên đây không phải vấn đề.”

Nhan Nặc há miệng như muốn giải thích.

Sư Thiên Xu lại không có hứng nghe, lạnh nhạt nói: “Hát lại bài tối hôm

qua đi.”

Tiếng hát từ ban công tầng 6 xen lẫn vào bài hát thiếu nhi từ sân chơi

khiến nhiều người chơi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng bài hát chỉ kéo dài được ba phút thì đã bị hệ thống ngắt ngang. [Mời người chơi trở về phòng của mình, người bạn quỷ đầu tiên sắp

xuất hiện.] Màn đêm bao phủ toàn bộ trấn Cổ Tích, màu đen bị ăn mòn một cách bừa bãi, vầng trăng khuyết nhạt màu treo lơ lửng trên lâu đài.

Dưới ánh trăng, bức tượng bào thai bị xuyên thủng trên đỉnh lâu đài trở nên nhẫn nhụi trơn mịn.

Cả lâu đài chìm vào im lặng sâu thắm.

Cửa tất cả các phòng trên tầng 6 đều đóng lại, có tiếng lạch cạch trên những tấm gỗ đỏ ngoài hành lang.

Từng bước từng bước một, càng ngày càng gần.

Hiển nhiên đây chính là người bạn quỷ mà hệ thống đã nhắc đến, người chơi không ngờ rằng cái gọi là người bạn quỷ ra đời lại là trực tiếp đến từ một nơi vô định trên hành lang.

Hệ thống so sánh người bạn quỷ với thiên thần hộ mệnh, ban ngày còn có thể làm bộ như vậy chứ khi màn đêm buông xuống tại lâu đài u ám này, trọng điểm lại rơi vào chữ cuối của “người bạn quỷ'.

Đây là một con quỷ.

Khi lâu đài chìm vào lặng yên, bài hát thiếu nhi trên băng chuyền ngựa gỗ bỗng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

“Bụng mẹ thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn.”

“Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?”

“Sau khi lớn, vì sao bạn luôn làm như không thấy ta?”

“Ta bị nhốt trong căn phòng lạnh băng, bạn có nghe thấy tiếng ta kêu khóc không?” Nhàn nhạt bi thương, giọng nói trong veo, giai điệu nghẹt thở.

Cùng với tiếng bước chân lộc cộc' nhịp nhàng đến gần, cứ như thể có một con quỷ nhỏ vừa bước đến vừa lầm bẩm bên ngoài hành lang, lảng vảng ở trước cửa.

Mọi người venh tai lên nuốt nước miếng, lắng nghe âm thanh ngoài cửa.

Khi tiếng bước chân đến gần, Nhan Nặc đã toát mồ hôi, gần như muốn ngã quy.

Có điều hắn bám chặt lấy thành cửa, cố gắng không cho bản thân khụy xuống.

Không chỉ vì muốn đứng vững mà còn vì hắn không dám chạm chân xuống sàn, hắn đẩy một cái đồ giẫm chân hình vuông ra sau cánh cửa, hiện tại đang cho hai chân lên đó, cách sàn nhà một khoảng.

Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện trước khi rời khỏi phòng Sư Thiên Xu. Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, hắn lập tức trở về phòng, vừa mới đặt tay lên nắm cửa, Sư Thiên Xu đột nhiên hỏi hắn: “Cậu không cảm thấy tấm thảm này quá mềm sao? Dường như có hơi run lên nhè nhẹ.”

Trong tòa lâu đài xa hoa này, ngoại trừ hành lang, phòng nào cũng được trải một tấm thảm len dày và mềm, khi bước lên, cảm giác mềm mại chính xác được truyền đến não, nói chung một số người sẽ không nghỉ ngờ liệu thảm có quá mềm hay không.

Bởi vì mọi thứ ở đây đều là đồ dùng sang trọng, tấm thảm mềm hơn bình thường cũng là một điều hợp lý trong tiềm thức. Về phần rung động nhỏ này, từ lúc nhìn thấy bức tượng bào thai mờ hồ ở lối vào lâu đài, trong não đã như bị cấy vào một cảm giác choáng ngợp nhỏ, càng sẽ không để ý đến chuyện sàn nhà có run hay không. Lần này, Sư Thiên Xu không có tiếp tục đặt câu hỏi mang tính áp bức của hội trưởng, mà nói thẳng: “Cậu nhất định không muốn nhấc thảm lên xem, cho nên tôi sẽ trực tiếp nói cho cậu suy đoán của tôi.”

Sư Thiên Xu ngồi trên ghế tựa trên ban công, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhắm mắt nói: “Tôi đoán đây là trong thành tử cung.”

Vào lúc đó, Nhan Nặc giống như cảm nhận được rung động dưới chân. Vô số mạch máu li tỉ lan tràn, khiến trái tìm bé bỏng của hắn run lên. Nhan Nặc lau mồ hôi trên trán không phát ra bất cứ tiếng động, hắn ngửi thấy một mùi khó tả luôn tồn tại trong không khí, tanh tưởi và thối rữa.

Lúc này, vỏ não hoạt động quá công suất của Nhan Nặc đã tưởng tượng ra mùi này là từ xác chết phát ra, nhưng xác chết vẫn có mạch, vẫn còn chưa chết.

Sau đó, hắn mới nhận ra rằng mùi khó chịu này hoàn toàn không phải từ cổ trùng của cổ bà truyền đến.

Lâu đài quỷ dị này cũng không chỉ có quỷ.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rung động mà Nhan Nặc nhận được bên tai không biết là tiếng bước chân đang đến gần, là nhịp tim hay là sàn nhà đang run rẩy. Bây giờ hắn đã không còn phân biệt được nữa.

“Rầm! Rầm rầm! Rầm rầm rầm!” Một loạt tiếng gõ cửa vang lên trong hành lang trên tầng sáu.

Trái tim của những người chơi ở tầng 6 nhảy dựng lên, khi nhận ra không phải gõ cửa phòng mình, họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh vẫn căng chặt nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Nhan Nặc cắn môi dưới, thân thể run lên, hai chân mềm nhũn, không dám từ bước xuống khỏi đồ dẫm chân.

Không được đáp lại, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập hơn.

“Rầm! Rầm rầm! Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm rầm!”

Xen lẫn với một giọng trẻ con quái dị như là được mài qua sắt, “Oa oa 0a 0e, Ô 0a...”

Giọng chúng ngày càng trở nên bi thương, bao bọc trong tiếng nức nở, “Oa oa ô, oa ha oa...”

Da đầu người nghe càng ngày càng tê dại, trái tim như bị kim nhọn đâm vào, cũng không phải rất đau, chính là kiểu dùng kim lạnh cắm mạnh vào khiến toàn thân đều khó chịu râm ran.

Cuối cùng, Nhan Nặc chảy đầy mồ hôi, tự thôi miên bản thân hết lần này đến lần, sẵn sàng đối mặt với thứ ngoài cửa.

Cậu bé sáu tuổi đứng giữa tiếng gõ cửa và giọng nói thê lương nặng nề, run rẩy bước xuống đồ giẫm chân.

Tay hắn đặt lên nắm cửa, mồ hôi lạnh từ bên trong thấm lên chất đồng, ngay khi một tiếng gõ cửa lại đột ngột vang lên lần nữa, hắn theo bản năng dùng sức.

“Kẽo — Kẹt 一” Cửa mỡ.

Hành lang trống không, cửa các phòng khác đều đóng im im.

Những ngọn nến nhỏ trên chiếc đèn chùm lộng lẫy tỉnh xảo chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ bé dưới ngọn đèn, sàn nhà màu đỏ trên hành lang càng ngày càng đậm dần, giống hệt như mạch máu bị cắt đứt.

Trên sàn đỏ, có một bức tượng đồng nho nhỏ đang nhìn hắn dưới ánh nến mờ ảo

Màu đồng hơi ngả vàng, nét mặt cứng đờ giả trân, tròng mắt làm bằng nhựa, miệng cong lên để lộ một nụ cười kỳ dị, giống như một bức tượng Phật rẻ tiền từ một ngôi chùa nhỏ lừa bịp nào đó.

“Oa ô, ha ha.”

Nhan Nặc dần ngồi bệt xuống sàn.

Ngay sau đó, hắn dường như cảm nhận được sàn nhà rung lên, nghĩ đến những lời Sư Thiên Xu nói, hắn lập tức rợn người.

Toàn thân bủn rủn không động đậy.

Cuối cùng Nhan Nặc hoàn toàn gục ngã.
Bình Luận (0)
Comment