Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 30 - C30

C30 C30C30

chương 30: Mạn Mạn

Editor: Cô Rùa



Lầu 5.

“Lộc cộc, cộc cộc cộc... Cộc lộc cộc cộc.”

Bước chân nhỏ bé đi đi dừng dừng giống như là đang tìm phòng. Tất cả cánh cửa đều đóng chặt như một lời từ chối trong thầm lặng. Tiếng động di chuyển từ đầu cầu thang đến cuối hành lang rồi từ từ vòng trở lại.

Cùng với tiếng bước chân là một tiếng cười quỷ dị, “Hi hi, ha ha, hì hì.” Như sợ bị phát hiện, tiếng cười ấy rất khẽ, tuy nhiên những ai đang trong cơn kích động đều có thể nghe rõ mồn một, vang vọng trên hành lang trống trải.

Đi một bước “Hì” một tiếng.

Mỗi khi đi ngang qua một phòng, tiếng “hì hì” đều đột ngột bật cao làm những người bên trong đều co rúm lại.

“Hi, hi, hi, hi hi hi, hi, hi, hi hì...”

Một con bọ đen lặng lẽ xuất hiện ở khe cửa.

Tiếng bước chân dừng lại một lúc, mới đi về hướng này. Sau khi đứng trước cửa, âm thanh “hi hì” kia hòa quyện vào nhau, tiếng cười được khuếch đại lên như có sức nặng, âm thanh vang vọng trong hành lang giống hệt một làn sóng xung kích, “Hì hì hì hì hì hì hì mở cửa.”

Tiếng bàn tay nhỏ bé đập vào thành cửa cũng rất trầm, giống như tiếng chuông gỗ dày cộp va phải cửa.

Tất cả người chơi ở tầng 5 đều có thể nghe thấy âm thanh dữ dội ấy, khiến họ có cảm giác cánh cửa sẽ không thể trụ lâu hơn được nữa.

“Kẽo —— Kẹt — Kéttt———”

Cánh cửa từ từ mở ra.

Đứng ngoài cửa là một con rối gỗ.

Khuôn mặt của con rối xám rất bẩn được tạc thành hình mặt cười, mắt nhỏ miệng to có màu tím đậm và một hàm răng lộ ra từ vết nứt, làm biến dạng các cơ gỗ trên mặt nó.

Mặt nó có một lớp sơn dầu đỏ, đen, xanh in sâu vào cơ gỗ, rất khó tẩy xóa.

Trong hành lang màu đỏ, nó nở một nụ cười thật tươi với cổ bà, khuông mắt nó to và tròn, bên trong đen sì không nhúc nhích nhìn chằm chằm cổ bà.

Lầu 4.

“Bố ngày càng cao, mẹ ngày càng bự.”

“Bố phát tài, lòng mẹ thì bé đi.” Trong sân chơi, tiếng nhạc đu quay càng lúc càng nhỏ, gần như sắp bị tiếng bước chân đè chết.

Tầng 4 không có cao thủ nào trấn thủ, một số người chơi không đủ tiêu chuẩn chọn tầng đều dồn hết về đây, đương nhiên họ sẽ càng khiếp hãi hơn những người chơi ở hai tầng trên.

Tiếng hát đu quay ngày càng nhỏ nhưng lại rất quỷ dị, như đang ngân vang bên ngoài cửa, văng vắng nơi tai khiến người ta son cả tóc gáy.

“Ba ngày càng cao, mẹ ngày càng bự.”

“Càng bự...”

Quý Minh Thụy dựa vào cánh cửa, toàn thân căng thẳng, thở hổn hển. Từ khi còn nhỏ hắn đã tiếp thu rất nhiều hình thức giáo dục và biết cách đối phó với nhiều cuộc khủng hoảng khác nhau, nhưng không có cái nào trong số đó có thể áp dụng vào tình huống này.

Loại ma quỷ vốn không tồn tại ở thế giới thực, phá hủy hoàn toàn tam quan của hắn, giờ đây đang thực sự tồn tại bên ngoài cửa phòng hắn, thậm chí còn đang tiến đến gần hắn từng chút một.

Ở bên này, Chúc Song Song còn biểu hiện khoa trường hơn cả hắn, hắn còn có thể thở dốc chứ cô là gần như không thở được.

Cô ngồi sụp xuống sau cánh cửa, hai tay chống xuống đất, lòng bàn tay chìm vào tấm thẳm len mềm mại, đột nhiên một cơn buồn nôn muốn trào lên.

Tiếng cười, tiếng hát và tiếng khóc của tre con xoay tròn loạn xì ngầu trong não cô, làm cô càng thêm choáng ngợp. Cô vừa sợ vừa khó chịu, nước bọt đã bắt đầu có vị chua.

Sự khó chịu tăng lên vùn vụt, cô vịn tay nắm cửa nhích sang bức tường bên trái mà dựa vào, đằng sau bức tường này là Ninh Túc, điều này khiến cô cảm thấy an tâm hơn không ít.

Mà lúc này Ninh Túc và Qủy Sinh đang nằm nhìn ra khe hở, quan sát tình huống ngoài hành lang.

“Bạn quỷ của tụi mình tới rồi hở?”

Bọn họ nằm trên giường chợp mắt được một chút, lúc tỉnh lại đã cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy nghiêm túc đứng dậy chuẩn bị chào đón người bạn quỷ của mình.

Hai người không kịp chờ mà lặng lẽ hé cửa ra một chút, ló cái đầu ra ngoài thăm dò.

“Úi!” Thằng bé mở to mắt chỉ ra ngoài.

Trong hành lang tăm tối, vang lên tiếng bước chân như có như không, có một đám tiểu quỷ kỳ quái đang bước ra từ màn sương đỏ sẫm.

Đôi mắt đào hoa của Ninh Túc khẽ nheo lại, nhìn thấy có rất nhiều tiểu quỷ khác nhau từ trong màn sương đỏ đi ra.

Có nhóc người đồng bóng loáng, nhóc thuỷ tỉnh méo mó, nhóc người giấy đỏ, nhóc rối gỗ dính sơn dầu, còn có cả búp bê phương tây tỉnh xảo.

Sau khi cẩn thận lựa chọn một hồi, con búp bê tây dương bước ra từ trong làn sương mù màu đỏ trên cầu thang là trông giống người nhất. Khuôn mặt thanh tú của nó rất giống với con người, nhìn từ xa tựa như một đứa trẻ bình thường, nó cũng nhỏ ngang ngửa với Qủy Sinh, nhưng điều khiến Ninh Túc chú ý nhất chính là chiếc kẹp tóc của nó.

“Quỷ Sinh, mày nhìn kẹp tóc của con bé kia đi, có phải rất giống hoa lăng tiêu ở biệt thự tao sống trong é Quỷ Súc ) không?”

Quỷ Sinh nhìn chằm chằm vào bông hoa ba cánh màu đỏ trên chiếc kẹp tóc và gật đầu lia lịa.

“Ấy? Hình như con bé đang định gõ cửa phòng khác?” Ninh Túc vội đẩy cửa ra thêm một xíu nữa.

Cậu thò đầu ra ngoài, thấy không có người chơi nào đang nhìn mình thì “hú hứ' về phía con búp bê hai tiếng, sau khi thấy con búp bê quay đầu lại, cậu vẫy vẫy tay với nó.

Quỷ Sinh ở dưới đầu cậu cũng quơ quơ bàn tay nhỏ trắng xám mời chào nó, “Lại đây bạn êHi.”

Búp bê nhỏ trông gần giống như người thật, đôi mắt là mắt người, rất to nhưng bên trong lại như tẩm máu, nó đứng trong sương mù nhìn bọn họ.

Qua một lúc lâu, nó mới chậm chậm đi về phía Ninh Túc.

Ninh Túc nhìn trái nhìn phải không thấy người chơi nào phát hiện trò gian lận của mình thì vội vàng mở cửa cho nó, mời nó vào trong. Khoảnh khắc khi cửa vừa đóng lại, Ninh Túc đội một vòng hoa kết bằng dây leo lên đầu con búp bê, còn Quỷ Sinh thì đặt một nhánh cổ vào trong tay nó.

“Welcome!” Hai người họ nhìn nó như thể họ đang nhìn nguồn cơm ăn gạo tiền của mình, trong mắt đều tỏa sáng chíu chíu.

Máu từ trong mắt búp bê bỗng nhỏ xuống từng giọt, càng lúc càng nhanh, một lát sau đã biến thành ào ào như thác trút.

Máu tuôn ra từ đôi mắt to của nó, để lại hai hàng máu dày và dài trên khuôn mặt trắng bóc, không những làm loang lổ chiếc váy lụa trắng mà còn chảy xuống cả thẳm len.

Nhìn thấy nước mắt bằng máu không kìm được của nó, Ninh Túc “ơ một tiếng, “Không cần phải cảm động thế đâu.”

Máu càng chảy dữ dội hơn.

Búp bê phương tây gần như biến thành một con búp bê máu, từ cổ đến chân đều đỏ rực một màu.

Ninh Túc và Quỷ Sinh khó hiểu nhìn nhau một cái.

Một phút sau, Ninh Túc cùng Quỷ Sinh mỗi người lấy một cái bát lớn đặt dưới mặt con búp bê.

Toàn bộ máu tươi đều bị chảy vào trong bát, chẳng mấy chốc đã đầy hơn nửa bát máu tươi đặc sệt.

Ninh Túc nhìn chằm chằm mẻ máu tươi nói: “Đừng lãng phí.”

Quỷ Sinh cũng nhìn không chớp mắt, “Ừm!”

Ánh mắt của hai người họ rất giống nhau, có chút khù khờ, nhưng lúc nhìn vào bát máu lại có một tia sáng lấp lánh. Mà càng giống hơn chính là gần như ngay lúc đó, bọn họ còn nuốt một ngụm nước miếng, trái cổ còn chưa phát dục khẽ di chuyển. Máu chảy hết nổi.

Ninh Túc “ò' một tiếng, không biết từ “ò' này biểu hiện cho sự nhẹ nhõm hay là thất vọng, nói chung là rất phức tạp.

Cậu nói với nó: “Mày yên tâm, bọn tao ăn no rồi cho nên sẽ không uống máu của mày, nhất định sẽ cất tủ lạnh để dành cho mày.”

Quỷ Sinh gật đầu, “Cho bạn.”

Để thể hiện sự quyết tâm của mình, hai thằng nhóc liền cất hai bát máu vào tủ lạnh.

Lúc Ninh Túc trở về còn cầm theo một cái khăn ướt, lau sạch hai vết máu như dòng sông trên mặt nó.

Mặt của búp bê phương tây vô cùng mềm, khăn lông vừa lau qua đã thấy mặt nó có một cái lúm nhỏ.

Ninh Túc *ồ' một tiếng, nhét khăn vào tay Quỷ Sinh, dùng ngón trỏ chọc vào cằm nó, sờ lên mép cằm nó, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Ninh Túc sáu tuổi rất gầy, trên ngón tay cũng không có bao nhiêu da thịt, khi dùng sức một chút, các khớp ngón tay đều nhô ra, tạo thành đường nét gấp khúc.

Cậu không biết ngón tay mình đã cắm vào đâu, bỗng dưng tia sáng trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu hơi co lại. Cậu nhìn chằm chằm vào con búp bê phương tây tắm mình trong máu, không biết nghĩ gì mà cũng không phát hiện mạch máu đen trên cổ tay gầy guộc của mình nổi lên, năng lượng đen trong cơ thể đang bị con búp bê húp lấy húp để, cả khuôn mặt nhỏ của nó đều căng phồng.

Đợi Ninh Túc hoàn hồn lại, thấy cảnh tượng này mắt cũng chỉ lóe lên một cái, để cho nó tùy ý hút.

Thằng nhóc đứng một bên thèm đến chảy dãi.

Ninh Túc cười một tiếng, nói với búp bê máu: “Không cần sợ, tao sẽ cứu mày.”

Ngay khi định đưa một ngón tay cho Quỷ Sinh hút thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động lạ thường.

Hàng lang ở 3 tầng ngày càng nhiều những thứ quỷ dị xuất hiện, gõ cửa phòng từng người chơi.

Bọn họ đấu tranh tư tưởng rất lâu hoặc nhanh, phần lớn người chơi đều mở cửa cho chúng. Bởi vì bọn họ biết, người bạn quỷ là NPC quan trọng nhất phó bản, chắc chắn phải cho nó vào phòng.

Có rất nhiều người chơi sợ đến mức ngã khụy xuống đất ngay khi nhìn thấy họ, miễn cưỡng rất lâu mới cho tụi nó vào.

Sau khi vào cửa, hầu hết người chơi đều sợ không dám đóng cửa. Họ không dám ở trong một không gian khép kín với thứ kỳ lạ như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra, họ có thể sẽ không chạy thoát được.

Trong đầu họ đã bắt đầu tưởng tượng ra người bạn quỷ đột nhiên cười âm trầm muốn ăn thịt người, họ bỏ chạy nhưng không tài nào mở cửa được. Nói tóm lại, hầu hết người chơi đều mở cửa cho người bạn quỷ vào.

Chỉ có một ngoại lệ.

Trong căn phòng cuối của dãy hành lang tầng 4, cánh cửa đến giờ vẫn chưa được mở.

Ngay cả những người ở tầng 5 và tầng 6 cũng đều có thể nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng kêu la khóc lóc của người bạn quỷ kia.

Đó là một nhóc tì mặt gương thủy tỉnh hình người, nó giống như búp bê pha lê mồng manh, vừa đập cửa vừa khóc lóc.

Tất cả người bạn quỷ trong hành lang đều đã được dẫn vào phòng, trong hành lang dài trống trải và tối tăm, chỉ có mình nó đứng ngoài cửa, không có ai đón nó cả.

Nó càng lúc càng khóc to, tiếng kêu thê lương thẳm thiết, tiếng “Oe oe 0e —— 0e ô oe——!!” văng vắng bên màng nhĩ của người chơi.

Đồng thời, động tác đập cửa của nó cũng trở nên dồn dập và dữ dội hơn. Dẫn tới không ít người chơi dò ra khỏi cửa nhìn.

Đột nhiên, tiếng khóc lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết, âm thanh quá mức chua chát điếc tai, giống như tiếng thủy tỉnh vỡ trên mặt đất, khiến người ta hoảng sợ.

Tiếng đập cửa càng thêm gấp gáp, mặt gương hình người giơ hai tay lên đập, sốt ruột đến chân cũng dậm vang.

Ngoài nỗi cô đơn, buồn bã còn có nỗi sợ hãi kinh hoàng. Nhưng cánh cửa kia vẫn đóng chặt, người bên trong cũng không có dấu hiệu muốn mở cửa cho nó một chút nào.

Ninh Túc đứng ở cửa nhìn thoáng qua, cậu như có linh cảm, lập tức đi ra ngoài ban công.

Trấn Cổ Tích đang nổi lên sương mù.

Sương mù xám xịt và dày đến mức ban đêm cũng có thể nhìn thấy rõ. Trong sân chơi trẻ em cách đó không xa, băng chuyền ngựa gỗ dừng lại, tiếng nhạc cũng tự nhiên dừng lại. Những đứa trẻ ngồi trên đu quay lần lượt xuống xe, đi về phía lâu đài trong im lặng.

Bọn chúng thấp thoáng trong màn sương mù dày đặc, lúc nhiều lúc ít, không thể nhìn rõ là có bao nhiêu đứa trẻ đang đi lại đây trong màn sương mù xám xỊt.

Khi những đứa trẻ mới vừa rồi còn đang ở bên cạnh băng chuyền ngựa gỗ ló dạng khỏi màn sương xám, chúng đã ở xung quanh lâu đài, giống như bức tượng bào thai ở trên đỉnh, tựa như có thể làm lẫn lộn khoảng cách.

Một đám quái con nít vây quanh lâu đài, chúng nó đi vào, chui vào, leo vào tất cả những chỗ có thể đi vào lâu đài, sau đó bám vào dây mây trèo lên tường, các cửa sổ quanh lâu đài.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, tất cả bọn chúng trắng như bạch tạng, cứng đờ như bức tượng bào thai trên đỉnh lâu đài, trên mặt có một lớp dầu nhầy nhụa.

Mùi tanh trong không khí càng lúc càng nồng nặc. Ninh Túc nhìn thoáng qua rồi trở về cửa phòng, lúc này trên hành lang màu đỏ đã xuất hiện một đứa trẻ trắng bóc, theo sau là một đứa trẻ khác.

Tiếng kêu của thằng nhóc mặt gương hình người càng to và càng bi thương hơn, cũng kèm theo nỗi sợ hãi hết sức rõ ràng, nó vang lên trong hành lang tăm tối như tiếng đập cửa dữ dội.

Một người chơi như nhận ra điều gì đó và gầm về phía cánh cửa kia: “Tôn Tinh, cậu mau mở cửa đi! Mau mở cửa cho nó vào ngay!”

Khi Ninh Túc chọn phòng, cũng có để ý đến người chọn căn phòng trong cùng của hành lang, đó là tên nhóc thò lò mũi xanh mà cậu nhìn thấy trước khi vào lâu đài, cũng chính là Tôn Tinh trong miệng của người chơi khi nãy hét lên.

Ngay cả Chúc Song Song cũng thò đầu ra, “Mau mở cửa đi! Nó đang gặp nguy hiểm!”

“Nó không thể xảy ra chuyện được!” Chúc Song Song hét về cuối hành lang một cách nghiêm trọng.

Tiếng la hét của họ bị át đi bởi tiếng khóc và tiếng đập của mặt gương hình người, hơn nữa họ cũng chỉ hét được một hai câu, bởi vì ngày càng có nhiều quái con nít xuất hiện trên hành lang.

Đám quái này vừa nhìn đã biết không được bình thường, người bạn quỷ đứng sau cánh cửa của họ đã bắt đầu khóc thút thít, búp bê máu phía sau lưng Ninh Tức cũng bắt đầu tuôn trào ra hai hàng máu tươi.

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!”

Tất cả cửa trên tầng 4 lần lượt bị đóng vội. Mặc kệ họ có muốn ở một mình với người bạn quỷ của mình trong không gian kín hay không, thì họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác trước sự đổ bộ cũng đám quái con nít dính dớp và kỳ quặc bên ngoài. Trước khi đóng cửa, người chơi ở phòng đối diện Tôn Tinh lại hét về phía hắn một câu, “Đồ chết nhát, đm nó mau mở cửa đi!”

Lúc này Tôn Tỉnh đang nằm bò sau cánh cửa khóc không thành tiếng, hắn khóc đến mắt mũi đều tèm nhem.

Trong số 19 người chơi còn lại, hai người chơi mạnh nhất đã chọn tầng trước, sau đó những người chơi tương đối mạnh ở căn cứ sẽ chọn tầng theo hai người họ.

Hầu hết những người chơi còn lại ở tầng 4 đều là những người chơi tương đối yếu.

Nhiều người chơi thấy Sư Thiên Xu chọn phó bản này, nên cũng vội vàng đi theo, dù sao đây cũng là phó bản mở lần đầu, khả năng rớt vũ khí là rất cao, điều này khiến không ít người động lòng.

Nhưng nếu đã dám chọn phó bản cấp 3 thì cũng phải có chút năng lực hoặc kỹ năng nào đấy.

Tôn Tỉnh chính là một người chơi tương đối yếu, nhưng hắn có kỹ năng. Kỹ năng của hắn là nhìn thấu, khi vào phó bản tầm mắt của hắn có thể nhìn xuyên qua các đạo cụ phó bản.

Hắn có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài hành lang sớm hơn những người chơi khác, đương nhiên cũng nhìn thấy mặt gương hình người ngoài cửa. Mọi người đều có những nỗi sợ hãi riêng, đặc biệt là những người đã

từng trải qua các phó bản kinh dị, có một số thứ và hình ảnh vẫn luôn

đeo bám họ và cũng là nguồn cơn ác mộng của họ hàng đêm.

Thứ mà Tôn Tinh sợ nhất chính là gương, nó có liên quan đến phó bản (Kính Hồn) mà hắn vừa trải qua trước khi vào đây.

Khi có khả năng nhìn xuyên thấu, hắn không ngờ chiếc gương lại trở

nên đáng sợ đến vậy.

Mặt gương hình người đang đứng gõ cửa bên ngoài, từ các góc độ khác

nhau trên mặt gương sẽ cho ra những hình ảnh bất đồng, nhìn sơ qua

tựa như những quỷ ảnh khủng bố, mà đó cũng chính là cơn ác mộng đã

hành hạ hắn mỗi đêm.

Nhưng điều đẩy nỗi sợ hãi của hắn lên cao trào chính là cái thứ mà hắn

đã nhìn thấy ở bên trong tiểu quỷ mặt gương hình người kia.

Tôn Tinh sáu tuổi vừa cắn ngón tay vừa khóc nức nở, có một ít nước

mũi chảy vào trong miệng hắn.

Giữa những tiếng khóc “oe oe” ngày càng lớn lẫn tiếng đập cửa dồn dập,

Tôn Tỉnh cuối cùng cũng đưa tay ra đặt trên nắm cửa.

Tuy nhiên đúng lúc này hắn lại nhìn thấy trên cửa sổ hình vòm ngay

cuối hành lang chỗ hắn có vô vàn đám quái con nít quỷ dị đang đè lên.

Tôn Tinh rống lên một tiếng chói tai, như bị điện giật thu tay về.

Ở cái nhìn cuối cùng, hắn nhìn thấy vô số con quái vật vồ lấy đứa trẻ

mặt gương hình người.

Hắn hèn nhát vùi đầu vào đầu gối, không nghe cũng không nhìn. Nhưng

một tiếng răng rắc vỡ nát vẫn lọt vào tai hắn. Hắn như ma xui quỷ khiến mà ngẩng đầu lên, áp mắt vào khe cửa. Tôn Tinh sáu tuổi thường xuyên chảy mũi, có hơi do do và bẩn thỉu, tóc tai bù xù, trông rất khó nhìn, nhưng hắn lại có một đôi mắt tròn xoe long lanh. Trong đôi mắt to tròn ấy hiện lên hình ảnh của mặt gương hình người bị lũ trẻ quái vật cắn xé và đập vỡ. Đầu tiên nó bị kéo đứt cổ, sau đó bị đập xuống sàn nhà thì vỡ tan tành hơn chục mảnh, mỗi mảnh lại bị nghiền nát thành những mảnh nhỏ mãi đến khi thành bột mịn. Tiếng khóc thê lương của trẻ con vang lên trong mọi ngóc ngách của lâu đài. “Ô oe oe oa 一一” Không biết những mảnh vỡ ấy vỡ từ đâu ra, nhưng tiếng thét kia thật sự rất đau đớn. Những mảnh thủy tỉnh đó bỗng biến thành những miếng thịt có màu trắng và đỏ, nằm rải rác khắp nơi trong hành lang. Trong đó có một giọt máu bắn lên đôi mắt tròn xoe của Tôn Tỉnh, khiến thế giới trong đôi mắt nhìn thấu ấy trở nên đỏ sẫm một mảnh. Sau đó, cảnh tượng trong mắt hắn biến thành hai màu đen trắng, màu đen là lũ quái vật, màu trắng là đứa bé mặt gương hình người, còn mỗi mảnh vỡ đều là cảnh tượng nổ tung của chính hắn. Cuối cùng, đôi mắt tròn xoe ấy không còn nhìn thấy gì nữa.

[ Bạn quỷ của người chơi Tôn Tinh bị diệt. ]

[ Người chơi Tôn Tinh tử vong. 】 Không biết qua bao lâu, đợi đến khi lũ quái vật trong hành lang đều biến mất hết, cửa các phòng trên tầng 4 mới mở ra, những người chơi lần lượt ra khỏi phòng.

Vào ban đêm, những ngọn nến nhỏ tỉnh xảo cho ra những độ sáng giống nhau thắp lên một màu ảm đạm trên hành lang, cũng soi rõ những dấu vết trên sàn nhà màu đỏ.

Là máu và thịt nát không thể nhìn ra được là từ bộ phận nào.

Loại thịt vụn này văng đầy trước cửa phòng của những người chơi lầu 4, có cảm giác như nó vương vãi khắp cả hành lang.

Trước cửa Ninh Túc có vài miếng, cậu rất chuyên nghiệp mà dễ dàng nhìn ra đó là phổi bị vỡ ra thành mảnh nhỏ, cậu quay đầu lại, không chỉ có trên hành lang mà trên tường trên cửa đều có.

Chúc Song Song đứng trước cửa phòng bên cạnh che miệng nôn thốc nôn tháo.

Ninh Túc lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô, cũng nhìn thấy sắc mặt của những người chơi còn lại trên tầng 4 vô cùng khó coi.

Ninh Tuc còn nhớ người đối diện với phòng của Tôn Tỉnh tên là Mạnh Giang, hiện tại người này đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tôn Tỉnh, một lúc sau hắn mới cứng ngắc bước đến cửa phòng Tôn Tinh, khẩn giọng gọi, “Tôn Tinh?”

“Tôn Tỉnh, cậu còn trong đó không?”

Giọng hắn vang lên trong hành lang cũng chính là thứ duy nhất đáp lại hắn. Những người chơi khác cũng đi về phía này, một số còn dẫn theo người bạn quỷ của mình đến.

Phòng Tôn Tỉnh là 407, Ninh Túc là 405, Chúc Song Song ở phòng 403, cô đi theo Ninh Túc, nhìn thấy người bạn quỷ của cậu ấy cũng bước ra khỏi phòng 405.

Là một con búp bê máu.

Hơn nữa trong mắt vẫn còn đang rỉ máu.

Thành thật mà nói, trong một hành lang tăm tối và toàn là mùi máu tanh như vậy, một con búp bê với đôi mắt to tròn không ngừng chảy máu, để lại hai hàng máu trên khuôn mặt tái nhợt trông vô cùng khiếp hãi.

Thế nhưng nhìn sang Qủy Sinh đang đứng giơ một cái bát hứng máu bên cạnh con búp bê, lại cảm thấy... Rất khó diễn tả.

Chúc Song Song theo bản năng gọi một tiếng: “Quỷ Sinh.”

“Ở?” Nhóc quỷ nhẹ giọng “ổ' một tiếng, quay đầu nhìn Chúc Song Song, nghĩ đến Ninh Túc dặn dò là phải lịch sự và nói nhiều hơn, nó lại lanh lảnh bổ sung thêm một tiếng, “Nghe chị.”

Trái tìm vốn đang bị cảnh tượng hãi hùng tàn phá của Chúc Song Song đột nhiên được tiếng “'chÿ này vỗ về.

Trong Quỷ Súc) , cô vô cùng sợ nhóc Qủy chủ này, lúc này nó đã trở thành một linh vật nhỏ ấm áp.

Chúc Song Song bỗng bớt sợ hơn một chút, ngay cả con búp bê máu mà Qủy Sinh đang giơ bát hứng lúc này cũng không còn đáng sợ như vậy nữa. Cô ổn định lại cảm xúc, đi theo Ninh Túc về phía trước.

Chờ tất cả người chơi ở tầng 4 bước đến cửa phòng 407, Mạnh Giang đặt ngón tay lên cửa và đẩy nó ra.

Đầu tiên bọn họ nghe thấy một tiếng thủy tỉnh đổ vỡ chói tai, sau khi đẩy cửa ra, họ nhìn thấy bên trên sàn là những mảnh thủy tỉnh vỡ vụn như bột mịn.

Sắc mặt của 6 người chơi còn lại trên tầng 4 trông không được đẹp lắm. Ngoài cửa Tôn Tỉnh là bạn quỷ mặt gương hình người, nó bị lũ quái vật tấn công và đập nát, lúc này trên đất vẫn còn những vụn thủy tỉnh, hành lang đầy máu và bê bết thịt.

Nhưng những miếng thịt đó là của ai?

Ngay cả khi những mảnh vỡ của mặt gương hình người biến thành máu thịt đi nữa, thì liệu có thể nhiều như vậy ư? Nguyên một hành lang lớn như vậy, rộng như vậy, thế mà trên tất cả cánh cửa đều có.

Lúc này, người chơi từ tầng 5 và tầng 6 cũng đi xuống.

Dẫn đầu chính là Sư Thiên Xu.

Cô đã thay bộ đồ cưỡi ngựa ra, hiện tại cô đang xõa mái tóc xoăn nhẹ và mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng phong cách quý tộc bằng vải cotton lụa, giống như một tiểu thư quyền quý vừa mới thức dậy, bước chân trần xuống giường để ngắm trăng.

Trong tay dẫn theo một cậu bé tượng sáp.

Ninh Túc nhìn thoáng qua cậu bé tượng sáp trong tay cô, hiển nhiên đó là người bạn quỷ của cô. Khi cậu nhấc mắt, bắt gặp Sư Thiên Xu cũng đang nhìn cậu.

Sư Thiên Xu dời mắt đi, hỏi: “Tình huống cụ thể thế nào?”

Ngay lập tức có một người chơi ở tầng 4 bước tới, cực kỳ nhiệt tình kể lại chỉ tiết tình hình cho cô.

Nhan Nặc nói: “Xem ra đây là quan hệ bảo hộ lẫn nhau mà hệ thống đã từng nhắc đến, người bạn quỷ có thể bảo vệ chúng ta và đồng thời chúng ta cũng phải bảo vệ chúng, bọn họ chết thì chúng ta cũng sẽ chết, hơn nữa cách chết cũng giống hệt với chúng.”

Sư Thiên Xu không nói gì.

Cô đi đến bên cửa sổ hình vòm ở cuối hành lang và nhìn ra ngoài.

Hành lang rộng thoáng, cửa sổ cũng lớn, có thể cho phép nhiều người cùng xem.

Có hai người chơi khác ở tầng 6 cũng đi qua xem, những người chơi có thể hình cao ở đằng sau cũng có thể thấy được tình hình chung ngoài cửa sổ.

Màn sương xám đang dần biến mất khỏi lâu đài, đám quái con nít như ẩn như hiện bên trong màn sương, khi gió thổi qua, có thể thấy rõ những cái đầu dày đặc bên trong đó.

“Lũ quái tấn công những người bạn quỷ có phải là đám con nít chúng ta đã gặp ở trên đường vào trấn Cổ Tích chiều nay không?”

“Bọn chúng rốt cuộc là cái quái gì vậy?”

Cậu bé đứng bên phải Sư Thiên Xu nhìn thoáng qua cô một cái, mở miệng nói: “Bọn chúng ẩn hiện trong màn sương, chẳng lẽ là Thủy Anh Linh[1] ư?”

[1] THỦY ANH LINH (2k##3): THỦY ANH LINH LÀ NHỮNG LINH HỒN TRE SƠ SINH CHẾT TRONG BỤNG MẸ, THƯỜNG ÁM CHỈ NẠN PHÁ THAI, HOẶC TRẺ SƠ SINH CHẾT NGAY SAU KHI SINH VÌ NHIỄM TRÙNG (THEO WIKI)

Quý Minh Thụy đứng cạnh Ninh Thúc hạ thấp giọng hỏi Chúc Song Song: “Thủy Anh Linh là gì vậy?”

Vì biết Chúc Song Song là một nhà biên kịch chuyên viết về thể loại linh dị, hắn cũng ngầm cho rằng cô thường hay tham khảo những tài liệu kiểu siêu nhiên khi viết kịch bản, hiểu rõ về mấy thứ ma quỷ này kia kia nọ.

Đúng là Chúc Song Song có biết, cô nói: “Là trẻ sơ sinh chết ngay trong bụng mẹ, ở một số nơi, nó ám chỉ linh hồn trẻ sơ sinh chất vì phá thai.” Quý Minh Thụy lại hồi: “Bọn họ nhìn thấy sương mù nên suy đoán đây là Thủy Anh Linh, vậy gọi là Thủy Anh Linh vì chúng sống trong sương mù ư?”

“Không phải.” Chúc Song Song nói: “Thủy ở đây ám chỉ nước ối.”

Quý Minh Thụy đã hiểu.

Đó là nơi mà trẻ sơ sinh chết.

Chúc Song Song nói: “Có một câu nói này, sương mù được hình thành nên bởi sự bất bình và oán hận của chúng.”

Người chơi nghe xong đều cảm thấy ớn lạnh, đây là có bao nhiêu oán hận chứ. Một lẽ thường ở âm phủ chính là những hồn ma có oán hận càng nặng thì sức mạnh của chúng càng đáng sợ.

Sư Thiên Xu quay đầu nhìn về phía Chúc Song Song, “Cô bé, cô cảm thấy đám quỷ được gọi là Thủy Anh Linh này là trọng tâm của phó bản sao?” Sư Thiên Xu hỏi trực tiếp Chúc Song Song, khiến người chơi khác đều đổ đồn ánh mắt về phía Chúc Song Song, trong đó không thiếu ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỊ.

Mọi người đều biết, guild Ngân Hoa hội tụ đông đảo các cao thủ và nhân tài, điều này đương nhiên không thể thiếu công của hội trưởng Sư Thiên Xu, người chuyên đào nhân tài trong phó bản.

Những người chơi khác phải trải qua các vòng đánh giá thì mới có thể vào được guild Ngân Hoa, mà người được chính hội trưởng tuyển chọn đưa vào sẽ trở thành thành viên cấp cao trong guild.

Sư Thiên Xu hồi cô như vậy, chứng tỏ Sư Thiên Xu rất hứng thú với cô, nếu cô trả lời tốt, có thể Sư Thiên Xu sẽ có ý định đưa cô vào guild Ngân Hoa.

Điều này không khỏi làm người khác đố ky.

Chúc Song Song nhìn người chơi huyền thoại trong căn cứ, cô từng nghe rất nhiều câu chuyện ly kỳ của người này, đương nhiên không thể không sùng bái.

Cô nói: “Em cho rằng cái này không phải, em nghĩ [chỉ số may mắn] mà hệ thống cố ý nhắc nhớ chúng ta mới là trọng điểm.”

Trong phó bản lần trước, bọn họ đã học được một bài học xương máu, đó là phải chú ý đến lời nhắc nhở của hệ thống, hệ thống nói “chúng sinh bình đẳng', nhưng bọn họ lại chưa từng suy ngẫm kỹ càng câu nói này, dẫn tới cái chết của 3 người chơi khác.

Lần này hệ thống cố ý đưa ra ví dụ, đương nhiên đây chính là ưu tiên hàng đầu.

“Có khả năng những người bạn quỷ có thể cải thiện được giá trị may mắn của mọi người.”

Nó đã được nhắc tới rất rõ ràng, trong một phó bản kinh dị người chơi không thể nào không nghĩ đến được. Cho dù hệ thống có dùng từ thiên thần hộ mệnh để bao quát nó thì cũng không thể che giấu bản chất của người bạn quỷ được.

Đó chính là Kumanthong.

Nói cách khác, hệ thống đã tạo ra những người bạn quỷ dựa theo Kumanthong.

Chúc Song Song nói: “Theo cách gọi phổ biến hơn chính là Kumanthong, chúng còn có một cách gọi khác, với bé trai thì sẽ được gọi là Kumara, bé gái sẽ là Kumaree[2], đó cũng có thể là nguồn gốc của cái tên phó bản này.”

[2] BÉ TRAI SẼ GỌI LÀ CỔ MẠN ĐỒNG (KUMARA), NỮ SẼ GỌI LÀ CỔ MẠN LỆ (KUMAREE), Ý CSS LÀ 2 CHỮ MẠN GHÉP LẠI THÀNH TÊN PHÓ BẢN.

Có một sự im lặng không hề nhẹ trong hành lang.

Không ít người chơi nhìn mấy người bạn quỷ ở hành lang, trong lòng cảm thấy rùng mình. Khi người bạn quỷ mới vừa gõ cửa họ, bọn họ đã vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi mặt gương hình người bị đám quái vật kia đập vỡ, nỗi sợ hãi ấy đã giảm đi rất nhiều.

Xem ra những người bạn quỷ này không đáng sợ đến vậy, bọn họ bị buộc định với chúng và phải bảo vệ chúng, điều này khiến trong tiềm họ cũng cảm thấy chúng không đáng sợ.

Bây giờ lại biết chúng được hệ thống tạo ra dựa trên Kumanthong, nỗi sợ hãi rợn tóc gáy ấy lại lan tràn khắp cơ thể họ một lần nữa.

Gì mà sống hòa thuận với người bạn quỷ chứ, đây chẳng phải là bắt bọn họ nuôi Kumanthong trong tòa lâu đài quỷ dị khủng bố này sao?

Còn nói đây là phó bản mang tính thể nghiệm, muốn thử nghiệm cái quần gì hả?
Bình Luận (0)
Comment