C31
C31C31
chương 31: Mạn Mạn
Editor: Cô Rùa
米
Khi tất cả người chơi đều ớn lạnh nhìn bạn quỷ trên hành lang, thì Sư Thiên Xu vẫn nắm chặt lấy tay người bạn quỷ của mình không buông. Cậu bé tượng sáp có cấu tạo sáp vô cùng chắc chắn, mà cảm giác giả người lại làm người ta cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.
Chất dầu sáp trên tay nó chảy ra, nhầy nhầy dính dính, tạo nên một sự tương phản với bàn tay trắng nõn và mềm mại đang nắm lấy nó.
Cho dù để một người đàn ông cứng rắn nắm tay nó thì ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ cảm thấy chán ghét, huống chỉ là Sư Thiên Xu sáu tuổi. Nhưng Sư Thiên Xu lại như không hề hay biết, từ đầu đến cuối đều không hề buông tay người bạn quỷ của mình. Người bạn quỷ được cô nắm tay, nó ngước nhìn cô hệt như một đứa trẻ mới sinh.
Sư Thiên Xu mỉm cười với Chúc Song Song, tuy chưa nói gì nhưng ý cười trong đôi mắt đào hoa đã biểu hiện ra rất rõ.
Cả hai đều sáu tuổi, cho dù tính theo tuổi thật thì cô ấy cũng không lớn hơn Chúc Song Song bao nhiêu, nhưng cô vẫn gọi Chúc Song Song là cô bé, lúc này trông cô thật giống như đang tán dương hậu bối của mình. Điều này có thể không liên quan đến tuổi tác, bởi cô là người chơi vào căn cứ trò chơi sớm nhất, là tiền bối của hầu hết mọi người chơi, cho dù đối phương có là một người lớn tuổi đi nữa thì cũng vậy, huống chỉ là một người đang độ tuổi trưởng thành mới bước vào căn cứ.
Chúc Song Song cũng có một chút vui mừng khi được tiền bối đánh giá cao, cũng có chút ngượng nghịu vì vẻ đẹp của cô ấy.
Thực ra cô cũng không thông minh lắm, chỉ là hiểu biết về phương diện này nhiều hơn người thường một chút thôi.
Lúc mới vào phó bản nghe thấy hệ thống nhắc nhở, cô đã nảy ra ý nghĩ này. Bởi vì lời nhắc nhở về giá trị may mắn mà hệ thống đưa ra quá dài, còn đặc biệt lấy ví dụ cụ thể cho họ. Bọn họ có thể nhận được điểm may mắn trong phó bản, có thể nhận được sự giúp đỡ từ người bạn quỷ của mình, cho nên Chúc Song Song lập tức nghĩ ngay đến giả thiết Kumanthong.
Chỉ là lúc đó cô cũng không chắc chắn lắm, trước khi trở về phòng đợi người bạn quỷ của mình, cô đã không nói điều này khi thảo luận với Qúy Minh Thuy, sợ sẽ đi sai hướng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy những người bạn quỷ của mọi người.
Chúc Song Song học biên kịch tại học viện điện ảnh và truyền hình, nhiều bạn học trong trường đã trở thành ngôi sao, một trong số họ còn nuôi cả Kumanthong, cô cũng từng đến xem qua cách mà cậu ta nuôi chúng. Còn từ cậu ta biết được chuyện rất nhiều Kumanthong đều được làm dưới dạng các búp bê hình người.
Và tất cả những người bạn quỷ trên hành lang đều trùng khớp.
Cho nên suy đoán người bạn quỷ bản chất là Kumanthong cũng được khẳng định hơn. Sư Thiên Xu hỏi: “Vậy cô nghĩ sao về việc chúng ta lại biến thành bộ dạng 5-6 tuổi?”
Chúc Song Song trầm tư cau mày, cô chưa nghĩ đến chuyện này, nhất thời cũng không rõ tại sao.
Thấy Chúc Song Song không trả lời, tâm mắt Sư Thiên Xu dời sang người Ninh Túc.
Ninh Túc cũng đã thay một bộ đồ khác.
Quần áo trong phòng để đồ ở đây đều rất phù hợp với tông màu của lâu đài.
Ninh Túc sáu tuổi mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải cotton rộng, chỗ cổ áo được đính thêm một cái nơ nhỏ bằng lụa, phía dưới là một chiếc quần yếm màu xám với đường nét tỉnh xảo.
Tóc cậu bồng bềnh, nước da trắng ngần, đôi mắt đẹp như hoa đào mùa xuân.
Ban ngày là ăn mày, đến tối lại là hoàng tử nhỏ được cưng chiều nhất lâu đài.
Lúc này không biết đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì, hành mi dài của cậu hơi buông xuống, mắt đào hoa hơi khép lại, trầm mặc hoà vào xung quanh.
Trái tim Sư Thiên Xu đột nhiên tan chảy, theo dòng máu mà tuôn trào. Cô không có cách nào giải thích được cảm giác này.
Trong vòng hai giây sau khi cô nhìn sang, Ninh Túc đang trầm ngâm bỗng nhấc mí mắt lên nhìn lại. Đôi mắt của Sư Thiên Xu lập tức dời qua người bạn quỷ của cậu.
Ninh Túc cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Bạn quỷ của cậu vốn đã không còn chảy máu nữa, nhưng sau khi đàn quái vật xuất hiện, nó lại bắt đầu chảy máu tiếp.
Chảy máu đồng nghĩa với việc nó đang rơi nước mắt, Ninh Túc đoán là nó bị dọa sợ.
Nhưng cái mà Sư Thiên Xu chú ý không phải là nước mắt của nó, Ninh Túc cảm thấy Sư Thiên Xu đang nhìn chằm chằm kẹp tóc của búp bê máu.
Chiếc kẹp tóc ba cánh hoa lăng tiêu màu đỏ.
Những người ở tầng 5 và tầng 6 xem xong cũng chuẩn bị rời đi.
Ninh Túc nhìn một vòng, không phát hiện bóng dáng cổ bà đâu, nhưng cậu biết cổ bà vẫn đang dõi theo họ.
Chờ Sư Thiên Xu nhấc chân đi về phía cầu thang, Ninh Túc ngồi xổm xuống chào hỏi con cổ trùng bụng mềm vỏ đen trên miếng thịt vụn dưới đất, “Hề lô cổ bà.”
“Chị có thấy rõ không? Có cần em thuật lại không?”
Nghe thấy câu nói, ngay cả Sư Thiên Xu cũng dừng bước. Cô đứng đứng tại chỗ trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Ninh Túc: “Tôi rất tò mò, tại sao lần nào cậu cũng chào hỏi hắn[1] mà không chào tôi.” [1] CHỖ NÀY STX DÙNG TỪ HẮN (f) CHỨ KHÔNG PHẢI TỪ NÀNG (##), ĐỌC VỀ SAU MN SẼ HIỂU TẠI SAO :3
Đây là câu đầu tiên cô nói với Ninh Túc.
Ninh Túc quay đầu nhìn cô. Cậu ngồi xổm trên mặt đất còn cô thì đứng, cho nên từ góc độ này Ninh Túc có thể nhìn thấy được bàn chân cô.
Lần đầu tiên khi Ninh Túc gặp Sư Thiên Xu, cô mới bước từ trong phó bản ra, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Lúc này, không biết tại sao cô lại không mang giày, cô đi chân trần giãm lên thịt người vương vãi trên sàn nhà, máu thịt do đen dính lên đôi chân trắng tuyết của cô.
Ninh Tuc đứng dậy, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay khác đưa cho cô. Sư Thiên Xu sửng sốt một chút, cầm lấy khăn tay có màu xanh lá như dây mây, lại liếc cậu một cái, tiếp tục bước đi. Người xung quanh cô đều có thể cảm thấy tâm trạng lúc này của cô đang rất tốt.
Nhan Nặc cắn môi một cái, tâm tình không vui nổi.
Sư Thiên Xu xuống dưới dưới lầu một chuyến, đầu tiên là nhìn Chúc Song Song bằng ánh mắt khác, khi Chúc Song Song trả lời trôi chảy vấn đề của Sư Thiên Xu, hắn cảm thấy từng câu từng chữ đó như đang đấm vào mặt hắn, khiến hắn chẳng khác gì một thằng ngu, không trả lời được bất cứ vấn đề nào.
Sau đó cô lại chủ động bắt chuyện với Ninh Túc, trong lời nói còn đặc biệt mang theo ý tứ sâu xa.
Cô thực sự đối xử với Ninh Túc rất khác, ít nhất là rất để tâm đến cậu ta. Nhan Nặc: “Người tên Ninh Túc ấy hình như khá thân với cổ bà, có khi nào cậu ta quen với guild Vĩnh Minh từ trước không?”
Sư Thiên Xu không nói chuyện.
Nhan Nặc do dự một chút, giống như tò mò hỏi: “Anh áo đen là do cậu ta giết ư?”
Sư Thiên Xu quay đầu nhìn hắn, con ngươi đen xám lóe lên một tầng bàng bạc, “Nếu không biết nói chuyện thì về sau không cần phải mở miệng nữa.”
Trái tìm Nhan Nặc run lên, nhịn không được lùi về sau một bước. Hắn biết Sư Thiên Xu nói không cần mở miệng ở đây tức là không được phép lên tiếng nữa.
Nhan Nặc không dám nói gì, im lặng đi theo Sư Thiên Xu lên lầu.
Ở tầng 4, sau khi Ninh Túc đưa khăn tay cho Sư Thiên Xu, vừa quay đầu đã thấy Chúc Song Song đang nhìn mình chằm chằm, “Cậu rốt cuộc có bao nhiêu khăn tay vậy?”
Ninh Túc: “...”
“Còn không phải là vì bạn quỷ của tôi rất dễ đổ máu sao, vì vậy tôi mới nhét hơn hai cái trong túi để phòng hờ.”
Chỉ là không ngờ bạn quỷ của cậu còn chưa kịp dùng thì một cái đã cho Chúc Song Song, cái còn lại thì đưa Sư Thiên Xu.
Ninh Túc lại ngoái đầu ra sau, đập vào mắt là bạn quỷ của cậu đang chảy máu ròng ròng nhìn cậu.
Ninh Túc sờ nhẹ chóp mũi. Những người chơi ở tầng 5 và tầng 6 đều đã rời đi, chỉ còn lại 6 người chơi ở tầng 4.
Sau khi Ninh Túc và Chúc Song Song kết thúc cuộc đối thoại thì hành lang cũng rơi vào im lặng.
Tôn Tinh đã chết, khắp nơi trên hành lang đều bê bết thịt vụn máu tươi, cùng với những người bạn quỷ thực chất là Kumanthong đang chờ đợi họ.
Không biết đêm nay sẽ sống sao đây.
Chúc Song Song nói: “Mọi người không cần phải lo lắng đâu, nếu chúng thật sự là Kumanthong thì đây là chuyện tốt, Kumanthong không giống với tiểu quỷ, chúng sẽ không vô cớ hại người.”
Cuộc nói chuyện giữa Sư Thiên Xu và Chúc Song Song khi nãy khiến mọi người có chút lòng tin vào lời nói của cô, nghe cô nói vậy, mọi người đều an tâm hơn đôi chút.
Chúc Song Song tiếp tục nói: “Bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên mà chúng ta đã biết bạn quỷ của mình là như thế nào, cũng suy đoán ra được thân phận của lũ quái vật con nít bên ngoài, đây là chuyện tốt.”
Phó bản trước của họ chỉ kéo dài tổng cộng 5 ngày, sau ngày đầu tiên, bọn họ chẳng thu thập được manh mối nào có ích, so với lần này thì đã tốt hơn rất nhiều.
Một số người chơi lại càng thấy an lòng, lục tục trở về phòng.
Ninh Túc chớp mắt nhìn Chúc Song Song.
Đúng là vậy thật, ngay ngày đầu tiên bọn họ đã biết rõ NPC chủ chốt, nhưng đây cũng không phải là phó bản giải mã mà là phó bản sinh tồn. ( Quỷ Súc ỳ là một phó bản giải mã cho nên manh mối là quan trọng nhất, nhưng lại rất khó để bắt được nó. Nhưng đây là phó bản sinh tồn, tồn tại mới là vấn đề quan trọng, vừa mới chuyển vào lâu đài ngày đầu tiên thì đã có hai người chơi chết, một người bị cổ trùng giết trên đường, người còn lại thì bị lũ quái con nít xé xác. Từ góc độ này, tình huống cũng chẳng mấy lạc quan. Chúc Song Song nói vậy là vì để trấn an mọi người, ngay cả khi chính cô ấy cũng rất sợ. Đây là lòng tốt của cô ấy. Quý Minh Thụy cũng nhìn cô một cái, “Xuất sắc lắm.” Chúc Song Song ngượng ngùng mà mỉm cười. Đêm đã khuya, bọn họ cũng không nhiều lời, từng người trở về phòng. Mới vừa vừa vào cửa, Ninh Túc đã bị bạn quỷ quỷ ôm lấy. Đôi mắt nó đều là máu sán tới, không dám nhìn người khác, hồn nhiên không hiểu chuyện đời, “Mẹ, mẹ ơi...” Ninh Túc: “?” Ninh Túc: “Mày nhìn cho kỹ rồi hằng gọi nghe.” Búp bê máu ngơ ngác nói: “Mẹ...” Ninh Túc: “...” Cậu ước chừng chiều cao của mình, “Cùng lắm chỉ có thể gọi là anh thôi.” Búp bê máu mở đôi mắt đẫm máu, “Anh...”
Ninh Túc hài lòng gật đầu.
Sau khi Qủy Sinh đặt một bát máu khác vào tủ lạnh mini, cả hai bắt đầu lo lắng về con búp bê máu này.
Cũng không thể để nó ngủ như vậy. Ninh Túc dẫn nó vào phòng tắm trong phòng trẻ em, muốn tắm rửa cho nó.
Gượm đã, như vậy là không được.
Búp bê máu hình như là mới được sinh ra, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Nếu nó là con trai thì không sao chứ là con gái thì Ninh Túc bó tay.
Cậu nắm tay nó gõ cửa phòng Chúc Song Song.
Đây cũng không phải lần đầu Chúc Song Song nhìn thấy bạn quỷ của cậu, nhưng bất thình lình trông thấy như vậy vẫn hơi ớn lạnh một chút, ngay cả bạn quỷ của cô cũng lui về sau một bước.
Bạn quỷ của Chúc Song Song là một người giấy màu đỏ, cơ thể bằng giấy vô cùng yếu ớt, lúc này đang núp phía sau Chúc Song Song.
Ninh Túc nhìn thoáng qua, cũng nói mục đích mình đến đây cho Chúc Song Song.
Cô vừa tắm cho nó vừa nói chuyện với Ninh Túc.
“Sam tối tôi tới tìm cậu thảo luận phó bản, có phải khi đó cậu cố ý để Qủy Sinh nói vậy không?” Ninh Túc biết cô hơi sợ muốn có người nói chuyện, đương nhiên cũng tiếp lời, thậm chí cũng nói nhiều hơn bình thường.
“Ừ, hiện tại chúng ta đang ở phó bản sinh tồn, tại sao còn phải phí não vào mấy vấn đề này chứ.”
Làm một con cá mặn[2] ăn uống miễn phí không tốt hơn sao.
[2] CÁ MẶN CHỈ NHỮNG NGƯỜI LÀM BIẾNG, KHÔNG CÓ CHÍ, SỐNG KHÔNG CẦU TIẾN, BẤT CẦN ĐỜI... CŨNG TÙY TRƯỜNG HỢP ĐỂ HIỂU CHÍNH XÁC NGHĨA, NHƯNG NHÌN CHUNG ĐỀU LÀ ÁM CHỈ NGƯỜI MUỐN CÓ CUỘC SỐNG BẰNG PHẲNG, AN NHÀN.
“Đương nhiên là cần.” Chúc Song Song lấy ví dụ, “Giống như hôm nay vậy, chúng ta đã biết bạn quỷ của ta rất giống với Kumanthong, thì sẽ biết cách đối xử với chúng như thế nào, tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn.” “Kumanthong không phải là một tiểu quỷ, trong truyền thuyết ở một số nơi, việc nuôi Kumanthong chính quy là một chuyện rất tốt, nó giúp những linh hồn trẻ em tội nghiệp được đầu thai, linh hồn ấy cũng sẽ giúp đỡ chủ nhân của mình như một lời cảm ơn, rất có thể đây chính là mối quan hệ cộng sinh mà hệ thống đã nói với chúng ta, cũng là lý do tại sao gọi chúng là bạn quỷ.”
“Nếu chúng ta không biết điều này mà đối xử với chúng như tiểu quỷ, đề phòng chúng, thì có thể sẽ cho ra một kết cục khác.”
Ninh Túc: “Ờm.”
Chúc Song Song lại nói: “Hơn nữa, phó bản này rất có thể cũng có Quỷ chủ.”
Ninh Túc: “...” Cậu nhớ lại sự mệt mỏi khi bị Qủy chủ chi phối lần nữa.
Ninh Túc cúi đầu nhìn thoáng qua Quỷ Sinh, nó vốn đang nhìn chằm chằm cậu lập tức vùi đầu vào cánh tay cậu.
Ninh Túc dõng dạc nói: “Cho dù có Quỷ Chủ đi nữa thì hệ thống cũng không yêu cầu giải mã, không cần phải lo lắng, cứ sống sót là được.” Chúc Song Song: “Không hiểu được quy tắc trò chơi thì sống sót bằng niềm tin hử?”
Ninh Túc: “Tôi không dễ chết như vậy.”
Chúc Song Song bước ra ngoài với một con búp bê đã hoàn toàn sạch sẽ cùng một bộ váy khác, thuận miệng hỏi: “Vậy thì [chỉ số sinh mệnh] của cậu hẳn là rất cao nhỉ?”
Ninh Túc: “...”
Cậu im lặng trong chốc lát, nói: “Dù có xinh đến đâu thì cũng không thể chọc khoáy nỗi đau của người khác.”
Chúc Song Song: “?”
Ninh Túc nghĩ đến chỉ số sinh mệnh [0.1/100] của mình, trầm mặc dẫn Quỷ Sinh và bạn quỷ của mình rời đi.
Chẳng hiểu sao Chúc Song Song lại cảm thấy bóng lưng của cậu có chút bi thương, bỗng nhiên có hơi áy náy?
Rốt cuộc cô vẫn lớn tiếng dặn dò: “Nghiêm túc đi Túc Túc!”
Ninh Túc “Ò” một tiếng. Chờ Ninh Túc đi rồi, Chúc Song Song nhìn thảm lông trên sô pha bị cậu làm cho loạn xì ngầu thì bế bạn quỷ của mình lên giường, đi chỉnh sửa lại thảm lông.
Bên trong tấm thắm được cuộn lại, có một tờ giấy nhỏ.
[Tôi sờ thấy da đầu và tóc người dưới da bạn quỷ của tôi.]
Chúc Song Song đột nhiên nắm chặt tờ giấy, khiếp đảm đến trợn to hai mắt. Cô đưa lưng về phía bạn quỷ, vội nhét tờ giấy kia vào trong túi.
Sau khi Ninh Túc trở về phòng muốn đưa người bạn quỷ đến phòng trẻ em ngủ, lại phát hiện bạn quỷ không chỉ ngây ngô như tờ giấy trắng, mà còn bất an như một đứa trẻ sơ sinh.
Lúc chuẩn bị đóng cửa, nó lo lắng đuổi theo Ninh Túc và Quỷ Sinh đến tận cửa, máu lại tuôn trào.
Ninh Túc vội bưng bát lên: “...”
Hai thằng nhóc loay hoay tìm được một một cái khăn nhỏ trong phòng để quần áo, sau đó bọc lấy nó, cho nó một cảm giác an toàn như quấn tã lót.
Không giống như hành lang, ánh sáng trong phòng rất ấm áp và sáng sủa. Trong đôi mắt to tròn của búp bê máu hiện rõ hai bóng người đang lụi cụi bận rộn vì nó, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người họ.
Nó khẽ dang tay ra, đồng thời mở cái miệng nhỏ nhắn của nó. Ninh Túc đút ngón trỏ vào miệng nó không chút suy nghĩ, búp bê máu vừa hấp thụ năng lượng đen trong cơ thể cậu, vừa chăm chú quan sát cậu.
Ninh Túc nói với Quỷ Sinh: “Quỷ Sinh, tìm cho nó một cái gì để ôm đi.” Cũng không biết cậu đã nghe điều này ở đâu, rằng tre con sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu có thứ gì đó để ôm.
Quỷ Sinh “dạ” một tiếng, đi tìm.
Món đầu tìm mà nó tìm được là một con búp bê nhỏ, búp bê máu đẩy ra.
Quỷ Sinh lại tìm một thấy một đầu hổ mini, lại bị búp bê máu đẩy ra. Quỷ Sinh tìm thấy một chiếc xe đồ chơi, búp bê máu thậm chí còn không thèm nhìn.
Quỷ Sinh: “Ớ?”
Quỷ Sinh lại chạy đi mất.
Qua hồi lâu, trên đầu thằng nhóc dính đầy lá cây cầm theo một cái đầu lâu đi tới.
“.” Ninh Túc ngạc nhiên, “Chời đụ, mày kiếm đâu ra món đồ chơi đáng yêu dữ vậy.”
Ninh Túc chưa từng thấy đầu lâu nào đáng yêu như thế cả. Giống với việc cậu chưa từng thấy hốc mắt nào vừa to vừa tròn như của thằng nhóc, khiến cậu không tài nào quên được ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy. Đầu lâu rất nhỏ, hộp sọ màu trắng lộ ra một lớp sáng bóng, dưới các góc độ ánh sáng khác nhau sẽ cho ra cảm giác âm trầm tỉnh xảo khác nhau. Búp bê máu dường như cũng rất thích món đồ chơi này, cuối cùng cũng chịu ôm lấy. Quy Sinh vui vẻ “ỏ” một tiếng, lại chạy đi tìm thêm vài cái đầu lâu khác cho búp bê máu.
Những chiếc đầu lâu này có màu sắc, kích cỡ và hình dạng bất đồng, nhưng nhìn chung chúng đều rất nhỏ, như thể còn chưa phát triển đầy đủ.
Ngoại trừ cái đầu lâu đang được búp bê máu ôm vào lòng thì mấy cái khác đều được Qủy Sinh đặt bên cạnh búp bê máu, cùng nó đi vào giấc ngủ.
Cảm thấy con bé đã ăn đủ rồi, Ninh Túc cũng rút tay về.
Búp bê máu chớp mắt, vẫn luôn khóa chặt tầm mắt trên người Ninh Túc.
Nó dường như rất buồn ngủ nhưng lại không muốn nhắm mắt, bàn tay bằng cao su nho nhỏ dụi dụi mắt, nhưng cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, từ từ nhắm đôi mắt to lại.
Nó nằm trên một chiếc khăn hoa màu do mềm mại, hàng mi dài hơi ướt, trên tay nó cầm một cái đầu lâu mini, bên cạnh còn có vài chiếc đầu lâu khác.
Ninh Túc và Quỷ Sinh đều cảm thấy đáng yêu muốn xỉu.
Bọn họ ngắm một hồi, sau đó Ninh Túc kéo Quỷ Sinh qua một bên, thấp giọng hỏi, “Mày lấy mấy cái đầu lâu ở đâu ra đấy?”
Qủy Sinh chỉ chỉ ban công, sau đó kéo Ninh Túc ra ban công rồi chỉ xuống dưới.
Ninh Túc ưỡn người ra rào chắn nhìn quanh bốn phía. Lúc bước vào tòa lâu đài, trên tường thành giăng kín đầy dây leo xanh thẫm đến đen ngòm, theo từng cơn gió mà lay động, khiến lâu đài càng tăng thêm vẻ ma quái.
Lúc này có rất nhiều đóa hoa đỏ máu đã nở rộ ở bên trên màu xanh đen ấy.
Cậu bé sáu tuổi đứng trên ban công tòa lâu đài cao ngất, với vầng trăng khuyết nhàn nhạt trên đỉnh đầu, cậu dựa vào hàng rào thò người ra, cúi xuống mò mẫm vào bên trong đám dây leo.
Tay áo rộng màu trắng phập phồng trong gió đêm, bàn tay nhỏ bé chạm một đóa hoa lăng tiêu ba cánh đỏ sẫm.
Sương lạnh đêm khuya đọng trên cánh hoa đã bị nhiệt độ của lòng bàn tay lau đi.
Bàn tay nhỏ bé tiếp tục hướng sâu vào trong đám dây mây dày cộp, nắm lấy nó khuấy đảo. Năng lượng màu đen trong tay và chất lỏng màu đỏ trong dây mây quấn quýt lấy nhau cách một lớp màng cây.
Gió đêm làm lay động tà áo sơ mi trắng của cậu, lờ mờ lộ ra những hoa văn màu đen dưới ánh trăng mờ ảo, từ cổ tay uốn lượn xuống dưới, bên trong dần chảy ra một dòng chất đen.
Sau đó dồn dập như muốn trút cả người cậu xuống dưới, ép hông cậu dính sát lấy hàng rào.
Bàn tay nhỏ bé đột nhiên dùng sức, nắm lấy dây leo xanh đỏ đang kích động, nhấc nó lên khỏi bức tường thành, kéo lên từng từng lớp lớp màu xanh sam lẫn hoa đỏ.
Một mét, năm mét, mười mét, một trăm mét... Những sợi dây leo lăng tiêu dày đặc giống như một lớp thân cây thô dày, được bàn tay nhỏ bé bóc ra từng miếng một, lộ ra những cái đầu trắng hếu rậm rạp bên dưới. Một cái, mười cái, trăm cái, ngàn cái, hàng vạn cái... Không sao đếm xuể dính sát vào toàn bộ lâu đài, ánh lên màu xám bạc am đạm dưới ánh trăng trắng âm trầm. Ninh Túc ngơ ngác nhìn cảnh tượng chấn động này. Một rừng đầu lâu nhỏ bao phủ chặt chẽ các bức tường của lâu đài, như thể muốn chui vào bên trong. Không biết nó sẽ trông ra sao nếu nhìn từ xa. Khi Qủy Sinh bắt đầu nhổ những chiếc đầu lâu mắc trên dây leo, Ninh Túc cũng buông tay ra. Dây leo rậm rạp to lớn lại như một tấm lưới trời bao phủ tòa lâu đài, che khuất một biển đầu lâu trẻ con dày đặc bên dưới. Ninh Túc đứng ở ban công một lúc, sau đó dẫn Qủy Sinh về ngủ. Khoảng 12 giờ đêm, toàn bộ lâu đài im lặng không tiếng người. Cửa 18 căn phòng đóng chặt, không ai biết chuyện gì đang xảy ra trong các phòng khác. Khi đồng hồ điểm 12 giờ.
[Chúc mừng người chơi Sư Thiên Xu, Ninh Túc, Chúc Song Song, Mạnh Giang nhận được 1 giá trị may mắn từ người bạn quỷ của mình. ] Đây không phải là một lời nhắc riêng tư từ các hệ thống tương ứng của họ, có điều lời nhắc công khai này lại khiến người chơi phải thao thức Về nó.
Họ ngẫm lại cách sống chung giữa 4 người này với người bạn quỷ của họ, sau đó có vài người chơi cắn răng đi về phía bạn quỷ đang ở trong phòng họ.
Ninh Túc dường như cũng nghe thấy tiếng nhắc nhở này, nhưng cũng không biết là có nghe rõ không, cậu hít hà một cái rồi thiếp đi.
Qủy Sinh nằm cạnh cậu cũng ngủ rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai chiếc đèn ngủ.
Không biết từ khi nào, búp bê máu trong chiếc khăn quấn đã mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe của nó quay trái quay phải, đứng dậy khỏi chiếc khăn quấn.
Trong tay nó vẫn đang ôm chiếc đầu lâu nhỏ mà Quỷ Sinh đưa cho, mà những chiếc đầu lâu bên cạnh bỗng từ từ chuyển động, chúng sinh ra một thân thể xương khô, biến thành những bộ xương nhỏ đứng ở phía sau con búp bê.
Búp bê máu nhìn chằm chằm hai đứa nhóc trên giường một hồi lâu, đôi mắt to lóe lên tia sáng dị thường mát lạnh, trong miệng lẩm bẩm hai chữ.
Tiếng hát trẻ thơ thê lương lại lờ mờ vang lên trong lâu đài.
“Bố ngày càng cao, mẹ ngày càng bự.”
“Bố phát tài, lòng mẹ thì bé đi.” “Bé đi...”
Sau khi chống cự, vật lộn và sợ hãi, người chơi trong lâu đài đều đã hoàn toàn kiệt sức, bo cuộc, chấp nhận và dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, họ dường như cảm thấy lâu đài đang nhẹ nhàng chuyển động, như thể họ đang nằm trong một chiếc nôi khi còn nhỏ.
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình Sư Thiên Xu là không ngủ.
Cô thay một chiếc váy ngủ màu trắng, trên chân vẫn không mang giày, lúc này đang quỳ một chân rưỡi trên tấm thảm mềm, đưa tay mò mẫm tấm thảm dưới sàn, cảm nhận được sự run rẩy nhỏ bé khó nhận thấy ở nơi tay.
Bên cạnh cô là cậu nhóc người sáp, nó nhỏ từng giọt sáp bốc mùi hôi thối dưới ánh trăng, làm bẩn chiếc váy ngủ bằng vải lanh màu trắng của cô.
Nhưng Sư Thiên Xu không quan tâm một chút nào, thậm chí cô còn chạm vào một đầu toàn dầu của nó, nhẹ nhàng nói: “Đi ngủ đi.”
Cậu bé tượng sáp liền chìm vào giấc ngủ say.
Mùi hương trong lâu đài vào lúc nửa đêm cực kỳ phức tạp, nó có mùi tanh nồng, thối rữa còn thoang thoảng hương thơm đến từ các nơi khác nhau trộn lẫn vào, sau đó lên men trong lâu đài.
Vào 8 giờ sáng hôm sau, dưới sự nhắc nhở của hệ thống, người chơi dẫn theo bạn quỷ của họ xuống lầu ăn sáng.
Trong nhà ăn lại xuất hiện thêm một cái bàn dài. Những người bạn quỷ với du loại hình thù kỳ dị tụ tập trong nhà ăn càng quái đản đến cực điểm.
Sư Thiên Xu tối qua dùng cơm chỉ cần lau qua khăn ướt, nay lại nói với bạn quỷ của mình, “Mày ngồi đây đợi tao một chút, tao đi rửa tay rồi về.”
Nhưng điều khác thường này vẫn có thể hiểu được, dù sao cũng có nhiều người chơi có thói quen rửa tay trước bữa ăn.
Có hai nhà vệ sinh ở bên trái và bên phải của nhà ăn, sau khi Sư Thiên Xu qua nhà vệ sinh bên phải, hai người chơi nam khác liền vào phòng bên trái, tiếp theo là Chúc Song Song và một người chơi nữ khác cũng đi vào nhà vệ sinh bên phải.
Cổ bà bỗng đứng dậy.
Ninh Túc cũng đứng lên theo, nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay cô, “Cổ bà, chị cũng tính đi rửa tay hả? Chúng ta đi chung nha.”
Cổ bà nhìn chằm chằm bàn tay nắm lấy tay mình một lúc lâu, đến khi hoàn hồn cô đã bị kéo đến nhà vệ sinh bên trái.
Một số người chơi nam bên trong vừa nhìn thấy cổ bà, lập tức đi thẳng vào buồng trong cùng.
Cổ bà không để ý, nhanh chóng xối nước rửa bàn tay bị dính đen của mình rồi rời đi.
Sau khi cô rời đi, Ninh Túc chậm rãi rửa tay, nghe thấy bên trong có tiếng thảo luận.
“Mày có thấy bạn quỷ của cổ bà không? Má nó tởm vãi cả cứt ạ!” “Mày không thấy nó rất giống cô ta sao?”
“Đúng là có hơi hơi, dơ dơ tởm tởm. Hồi trước tao nghe nói mấy con cổ trùng bụng mềm mà cô ta nuôi chính là mấy con chấy trên đầu cô ta luyện ra đấy.”
“Oẹ, đừng nói nữa mày ơi, tởm chết tao rồi!”
“Má, nữ thần căn cứ thì phải như hội trưởng Sư ấy, từ nhỏ đã là tiên nữ trên trời, còn con mẹ cổ bà kia có cho bố, bố còn đấm thêm.”
Đột nhiên có tiếng đẩy cửa cái Tam một người chơi nam bước ra từ buồng vệ sinh, “Một người phụ nữ nuôi một đám nô lệ như Sư Thiên Xu thì tốt hơn cổ bà chỗ nào, còn mấy người nói xấu sau lưng cổ bà không sợ bị nhai mất lưỡi sao?”
Động tác rửa tay của Ninh Túc hơi dừng lại.
Cậu lui về sau một bước, dòm tình huống bên trong.
Hai người chơi nam nói cổ bà tởm lợm là người của tầng 6, còn người vừa đứng ra nói chuyện thay cổ bà là người của tầng 5.
Trước đây hầu hết người chơi đều né cổ bà như né tà chứ đừng nói đến việc nói đến việc nói đỡ cho cô ấy.
Chỉ mới qua một đêm mà thôi, không biết 2 tầng trên đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu phân chia thế lực một lần nữa.
Còn là dựa theo tầng lầu.
Sau khi Ninh Túc lau khô tay và đi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu càng khẳng định điều này hơn. Sau khi có thêm bạn quỷ, nhà ăn lại có thêm một chiếc bàn dài, tất nhiên không phải là dành riêng cho bạn quỷ, bởi vì người chơi hẳn là nên ngồi cùng bạn quỷ của mình.
Những người chơi tầng 6 đang ngồi ở chiếc bàn ban đầu, còn những người chơi tầng 5 thì ngồi sang chiếc bàn mới.
Người chơi tầng 4 hình như cũng nhận ra được điều gì đó, có hơi mờ mịt mà chia ra ngồi hai bên.
Lúc Ninh Túc đi tới, hai bàn đều có ghế trống.
Cổ bà ngẩng đầu lên nhìn cậu, lần đầu tiên cất giọng mở lời kể từ lúc vào phó bản đến giờ, chất giọng cổ bà khản đặc, “Lại đây ngồi đi.”
Ở bàn bên cạnh, Sư Thiên Xu đẩy cái thang bên cạnh mình ra sau một khoảng trống, “Qua đây ngồi này.”
Tất cả ánh mắt trong nhà ăn đều đổ dồn về phía Ninh Túc, bầu không khí bỗng chốc yên lặng như tờ.
Ninh Túc: “...”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
[Tự dưng có hai cái đùi thì làm sao bây giờ?] - from nhóc zombie vui đến nhảy cẵng lên.