C35
C35C35
chương 35: Mạn Mạn
Editor: Cô Rùa
米
Bởi vì sự thong dong này của cậu mà bầu không khí căng thẳng cũng tiêu tan đi không ít. Đây là một tên nhóc có thể tạo nên những điều kỳ tích nhỏ bé bằng một cách bất ngờ.
Chúc Song Song và Mạnh Giang đi đến bên cạnh cậu, cũng ngồi xuống thảm lông cùng bạn quỷ của mình.
Đều đã đến nước này, nếu dây leo không thể chống lại lũ quái vật thì dù họ có cùng xông lên một thể cũng chả ăn nhằm gì, thà cứ ngồi đây chờ cho rồi.
Quý Minh Thụy vẫn đứng nguyên xi tại chỗ cũ, hình như có hơi ngượng ngùng đến chỗ họ. Vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ xấu hổ thôi.
Hắn đã trịnh trọng xin lỗi, Ninh Túc cũng đã tha thứ và giúp hắn. Cho nên Chúc Song Song cảm thấy tầng 4 bọn họ vẫn là một tập thể gắn kết như một sợi dây thắt chặt với nhau.
“Sếp Quý, lại đây chờ kết quả đi.” Chúc Song Song nói với hắn.
Quý Minh Thụy do dự trong chốc lát, hơi cứng rắn bước tới ngồi cạnh Chúc Song Song. “Đừng gọi sếp Quý nữa.” Hắn nói tiếp, “Trên đời này đã không còn ai gọi là sếp Quý rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Chúc Song Song đã biết hắn đã nghĩ thông suốt, cũng đã chấp nhận rồi.
Chúc Song Song gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới, mọi thứ trước đây đều xí xoá, không cần phải nghĩ đến nữa.”
Chúc Song Song cũng có một số phỏng đoán về thân thế của hắn, nếu đúng như những gì cô nghĩ, với gia thế hiển hách như vậy thì Quý Minh Thụy quả đúng là con cưng của trời.
Sự chênh lệch này thật sự quá lớn.
Trên thế giới này, thật sự rất khó để một số người chấp nhận sự đảo lộn giai cấp như vậy, nhưng chúng ta phải học được cách chấp nhận sự thật tàn khốc và thích ứng với quy luật tàn nhẫn của thế giới mới càng sớm càng tốt.
Quý Minh Thụy vẫn có chút không được tự nhiên, hắn lại nhìn thoáng qua Mạnh Giang bên cạnh.
Mạnh Giang như đã quá quen với chuyện này.
Thấy Quý Minh Thụy nhìn mình, hắn cũng nói huych toẹt ra, “Tôi cũng thấy nhiều trường hợp như vậy trong căn cứ rồi, chẳng có gì to tát cả, trò chơi này chính là như vậy.”
Quý Minh Thụy rũ đầu xuống, hốc mắt hơi đỏ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn hít một hơi thật sâu kể từ khi bước vào trò chơi. Một thứ gì đó căng chặt, nặng trĩu làm sự căng thẳng và lo âu của hắn càng thêm trầm trọng nay đã bỗng dưng biến mất.
Ninh Túc thấy đuôi mắt hắn đỏ ửng, im lặng một lúc mới nói, “Anh trực tiếp vào phó bản cấp 3 còn không phải là vì muốn chứng tỏ bản thân à? Đừng như vậy nữa, phấn đấu lên nào.”
Quý Minh Thụy bật cười.
Thì ra cậu ấy biết.
Lúc hắn ở đại sảnh và trước khi vào lâu đài, hắn đang vội chứng minh những gì mà hắn nói, song cậu cũng nghe ra được hắn đang nâng đỡ lòng tự trọng lố bịch của hắn.
Quý Minh Thụy: “Không đợi cho tôi làm quen à?”
Ninh Tuc “ò' một tiếng, “Vậy anh phải nhanh cái mông lên, tôi còn chờ anh thể hiện để kiếm thật nhiều điểm cho tôi đó, lỡ đâu hệ thống lại không cho tôi điểm thì có anh tôi sẽ không cần phải ngủ gầm cầu nữa.” Mạnh Giang kinh ngạc: “Cậu pờ rồ vậy mà còn ngủ gầm cầu á?”
Ninh Túc: “Còn đang dựa vào bánh bao của Chúc Song Song tiếp tế sống qua ngày đây.”
Chúc Song Song: “.”
Ninh Túc: “Mấy người mau mau biến thành đùi đi, tôi đã đáp ứng với anh hàng xóm gầm cầu là phú quý chớ quên nhau rồi.” Lần đầu tiên ca bốn người họ đã mở lòng và ngồi bên nhau mà không có bất cứ rào cần nào.
Không biết có phải bọn họ đã khăng khít như một sợi dây thật rồi không, nhưng khi có tiếng 'rầm rầm' trên cửa sổ hình vòm, bọn họ đều không còn sợ hãi như mấy lần trước nữa.
Bốn người chơi ôm bạn quỷ của mình, ngồi trên thảm lông nhìn khung cửa bị đập đến rung “uỳnh uỳnh' dưới ánh đèn ấm áp.
Mạnh Giang nói: “Nếu bọn chúng vào được, bốn người lầu 4 bị các cao thủ bồ rơi như chúng ta có chết chung cũng được.”
Ninh Túc: “Không được.”
Họ nghe tiếng ván gỗ vỡ vụn và rơi xuống ở bên ngoài.
Trái tim cả ba người chơi đều chìm xuống.
Nhưng sau đó họ lại phát hiện ra dù bên ngoài có đập vào mạnh cỡ nào thì tấm ván kẹp dây lăng tiêu vẫn luôn nguyên vẹn.
Ba người chơi kinh ngạc đứng lên, chỉ có Ninh Túc là bình tĩnh, cậu đã biết trước điều này từ lâu rồi.
“Thật sự có tác dụng! Dây leo này xịn sò con bò thật đó!”
“Ninh Túc quá đỉnh!”
“Cậu mới là đùi!”
Ninh Túc: “...” Chỉ muốn ôm đùi không muốn làm đùi.
Chúc Song Song, Quý Minh Thụy và Mạnh Giang đứng trước cửa sổ hình vòm, lắng nghe tiếng va chạm dữ dội và âm thanh “ô hắc hắc” đầy tức giận.
Cảm giác này có hơi thần kỳ.
Mấy lần trước đó, họ bị va đập đến lắc lư, tiếng va chạm và gầm rú mỗi ngày đều xuất hiện trong ác mộng, bọn họ cố gắng hết sức, cheo leo trên bờ vực sắp sụp đổ.
Mà lúc này, họ không cần phải làm bất cứ điều gì mà tấm ván vẫn không chút sứt mẻ.
Họ thậm chí có hơi lâng lâng.
“Chúng ta mở lớp ván này ra nhìn được không?”
“Tôi nghĩ là được, dù sao thì những tấm ván cũng vô dụng đối với đám quỷ này.”
Nói xong, Chúc Song Song và Mạnh Giang cùng nhau mở tấm ván gỗ ra. Dây leo được kẹp giữa hai tấm ván gỗ, lớp gỗ bên ngoài đã bị quái vật đập nát từ lâu, sau khi tháo lớp trong thì còn lại một lớp dây leo lăng tiêu.
Đàn quái vật gần ngay trong gang tấc.
Nói thật, lúc đầu bọn họ cũng có chút sợ hãi, dù sao bọn họ cũng chưa từng tưởng tượng dây leo phủ kín bức tường lại có thể chặn được quái vật, thậm chí ngay sắt cũng không thể làm được điều này. Nhưng nó chính là thần kỳ như vậy.
Đứng gần vậy, bọn họ có thể cảm nhận được lũ quái vật đang ngày càng tức giận, oán hận trong tiếng gầm cũng càng ngày càng nặng.
Nhưng càng tức giận cùng phẫn hận, dây leo lại càng dày, ở trong tiếng gầm ru ai oán của chúng mà nở ra những đóa hoa lăng tiêu ba cánh, do rực một mảng dưới ánh đèn vàng mờ ảo của hàng lang.
Mạnh Giang: “Cái này có hơi quá đáng á.”
Chúc Song Song: “Giống bắt nạt con nít ghê.”
Ninh Túc: “...”
Lũ quái vật cuối cùng cũng bỏ cuộc, mang theo cơn thịnh nộ ngút trời bò lên bên trên.
Cả ba trở lại chỗ Ninh Túc, trong bụng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu.
Mạnh Giang: “Sao cậu có thể chém đứt nó được hay vậy, còn tôi chém chả xi nhê tí nào.”
Ninh Túc còn chưa kịp trả lời, thì hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nói: “Có phải hai lần trước họ nói sức mạnh của tôi đột nhiên tăng vọt lên nhưng bản thân tôi lại không cảm nhận được, là do cậu đúng không?!” Ninh Túc “ò” một tiếng.
Mạnh Giang kinh ngạc cảm thán sức mạnh của cậu, “Chỉ số thể lực của tôi là 97 lận đó, vậy chẳng nhẽ của cậu là... 100 sao?”
Ninh Túc: “...” “...”Chuc Song Song vội nói sang chuyện khác, “Ván gỗ không có chút tác dụng nào với lũ quái, vậy tại sao cậu lại muốn lót nó bên ngoài thế?” Cô cảm thấy lớp gỗ bên trong là để thử nghiệm xem liệu dây leo có thể bảo vệ hoàn toàn đồ bên trong hay không, còn lớp gỗ bên ngoài có công dụng gì?
Ninh Túc: “Thì dùng để che thôi.”
Mạnh Giang: “Đúng vậy, không thể cứ để lầu 5 và lầu 6 trực tiếp biết được, nhưng có điều cũng không thể giấu được họ quá hai ngày.”
Ninh Túc gật đầu, “Bọn họ không biết một ngày thì bớt chặt một ngày.” Mạnh Giang lấy làm khó hiểu, sao cứ cảm thấy bọn họ để ý hai vấn đề khác nhau nhỉ.
Nếu là vậy, Mạnh Giang tiếp lời cậu: “Thực ra bọn họ cũng không nhất định chặt được chúng.”
Quý Minh Thụy vẫn còn đứng trước cửa sổ quan sát, Mạnh Giang gọi hắn: “Lại đây ngồi nghỉ một lát đi, bọn chúng giờ này chắc đang đập phá trên lầu 5 rồi, đêm nay sẽ là một trận chiến dài đấy.”
Mấy người đều nghĩ như vậy.
Họ có thể chặn cửa ra vào và cửa sổ bằng dây leo và trông nó thật sự rất chắc chắn, nhưng cổ bà trấn giữ tầng 5 cũng không thể coi thường được, đám quái vật ấy có thể sẽ không dễ gì vào được tầng 5, có khả năng sẽ quay trở lại chỗ họ.
Quý Minh Thụy nói: “Không biết bọn chúng nổi điên sẽ như thế nào đây, cũng không biết cuối cùng sẽ vào tầng lầu nào.” Mạnh Giang vừa định nói tiếp thì tất cả người chơi đồng thời nghe thấy một lời nhắc nhở từ hệ thống hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của bọn họ.
[Bạn quỷ của người chơi Nhan Nặc bị diet.】
[Người chơi Nhan Nặc tử vong.] Chúc Song Song hết sức kinh ngạc nói: “Lầu 6? Sao có thể là lầu 6 được?” Ninh Túc vẫn luôn ung dung nãy giờ cũng đứng dậy. Các cửa sổ ở tầng 4 đều được bảo vệ bởi những cây dây leo dày đang không ngừng sinh trưởng, lũ quái vật không còn cách nào khác là tiếp tục leo lên cửa sổ ở tầng 5, đập cửa sổ tầng 5 trong điên cuồng. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một rừng quái vật trẻ con trắng hếu nhờn nhờn đang tức giận đến mức thân thể cũng biến dạng, khuôn mặt chúng dữ tợn gớm ghiếc. Bọn chúng đứng hoặc nằm trên khung cửa sổ tối tăm ở tầng 5, hết đập rồi vỗ với đủ loại tư thế quái dan vặn vẹo. Cảnh tượng này thực sự rất sốc óc và đáng sợ. Tuy nhiên những người chơi ở tầng 6 lại to ra rất thoải mái, thậm chí còn có một số xem với vẻ thích thú. Hai ngày qua, dưới sự che chở của đạo cụ không gian từ Sư Thiên Xu, bọn họ thoải mái không cần làm gì cả, cũng là tầng nhàn nhã tươm tất nhất trong ba tầng. Đối mặt với đám quái vật đáng sợ này, họ không hề lo lắng một chút nào, trong giọng điệu còn có vài phần vui sướng khi người khác gặp họa.
“Ây gu, không biết tối nay tầng 4 hay tầng 5 sẽ là tầng xui xẻo nhất đây nhỉ?”
“Có lẽ vẫn là tầng 4 á, mặc dù không biết bọn họ dùng cách gì để chặn được làn sóng tấn công đầu tiên của lũ quái vật, nhưng cổ bà cũng đâu phải dạng vừa.”
“Đám quỷ này ngày càng tức giận thì ngày càng mạnh, tôi cảm thấy cả tòa lâu đài đều bị chấn động theo nó.”
“Ơ, thế thì toi cmnr!”
“Đúng vậy.” Sư Thiên Xu đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới nhẹ giọng nói, “Lâu đài này đã bắt đầu không trụ nổi nữa rồi.”
“Không thể cứ để thế này được.” Khóe miệng cô nhếch lên, “Đã đến lúc thả chúng vào rồi.”
“Gì, gì cơ?”
Năm người chơi ở tầng 6 kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Họ cho rằng họ đã nghe nhầm rồi, một đám không dám tin nhìn chằm chằm vào cô bé đứng chính giữa.
Cô bé chớp mắt, ánh bạc loé qua đôi mắt đào hoa, đồng thời xẹt qua cửa sổ hình vòm, “Ai sống ai chết, còn tùy vào bản lĩnh của các cô cậu.”
Cô nắm lấy tay cậu bé người sáp của mình, “Chúc mọi người may mắn.” Năm người chơi ở tầng 6 đóng băng tại chỗ trong hai giây, đến khi nhận ra ý của cô ấy, tất cả đầu kinh hãi chạy về phòng.
Cũng vì bọn họ sống dưới sự bảo hộ của Sư Thiên Xu quá thoải mái trong hai ngày qua, cũng quá hoàn toàn phụ thuộc vào Sư Thiên Xu, cho nên vài người còn không thèm làm bất cứ biện pháp bảo vệ nào trong phòng.
Nếu lúc này lũ quái quái vật với giá trị tức giận tăng vọt ấy xông vào, cửa sổ và cửa ra vào của họ sẽ chẳng khác gì một tờ giấy, chỉ cần chọc một cái là thủng.
Bọn họ bị nỗi kinh hoàng và sợ hãi không lường trước được này làm rối loạn vô cùng, bọn họ rõ ràng là nhóm người chơi có cấp bậc khá cao, nhưng bây giờ tay chân đều run lẩy bẩy không biết làm sao để phòng vệ, đầu óc trắng xóa không suy nghĩ được gì.
“Làm sao bây giờ? Lầu 4 đã dùng cách gì vậy?”
“Bố ai thèm quan tâm! Mày không có kỹ năng sao?”
“Đừng rối đừng rối! Trên thực tế, chỉ cần một người chết thì bọn chúng sẽ rời đi, không nhất định là chúng ta!”
Vậy đó là ai?
Trước kia bọn họ cũng không cho rằng là tầng 6.
Sư Thiên Xu đứng ở trước cửa nhìn điệu bộ của năm người trong hành lang, ánh mắt rất bình tĩnh.
“Hội trưởng, hội trưởng...” Nhan Nặc vẫn còn đứng cạnh Sư Thiên Xu không chịu về. Phòng hắn ở ngay cạnh Su Thiên Xu.
Sư Thiên Xu hỏi: “Cậu không định quay về chuẩn bị à?”
“Có, có...” Nhan Nặc cũng choáng váng trước quyết định đột ngột của Sư Thiên Xu.
Vừa rồi hắn đứng trước khung cửa sổ hình vòm, tận mắt chứng kiến lũ quái vật hung hãn và khủng khiếp đến cỡ nào, hắn cũng không dám tưởng tượng việc bị chúng tấn công sẽ thế nào.
Phải mất một lúc lâu, đại não của hắn mới phản ứng lại được, “Hội trưởng, ngài không cho em vào phòng sao?”
Bài hát thiếu nhi lành lạnh càng lúc càng lớn, cứ như văng vẳng bên tai. Lần đầu tiên, hắn nghe thấy rõ ràng tiếng gầm thét của đám quái vật này, “Ô hắc — Ô hắc — gàooo —”
Mặt hắn toát đầy mồ hôi, không nhịn được nuốt nước bọt, tay run run nắm lấy ống quần Sư Thiên Xu, quỳ trên mặt đất cầu xin cô, “Hội trưởng, hội trưởng à, cầu xin ngài cầu xin ngài mà.”
Sư Thiên Xu cúi đầu nhìn hắn, “Cậu cứ quỳ ở đây cầu xin tôi mà không chịu về tìm cái tủ chắn phòng hửm?”
Nhan Nặc dường như không nghe thấy cô nói, chỉ nghe được tiếng gầm của đàn quái vật và tiếng kêu khóc sợ hãi của người bạn quỷ của mình. “Oe ô, oe oe oe, ha oe a...”
Nỗi sợ hãi có thể lây lan, Nhan Nặc bật khóc nức nở, “Em cầu xin ngài, hội trưởng! Em sẵn sàng làm bất cứ điều gì, em có thể làm bất cứ điều gì!” Sư Thiên Xu rút về chân, “Nếu là vậy thì vì sự sống còn của mọi người mà cống hiến chút đi.”
Một bàn tay nhỏ xíu trắng xám nhớp nháp đập vào cửa sổ hình vòm một cái “rầm”, cửa kính đột nhiên nứt ra.
Nhan Nặc suy sụp, hắn vươn tay ôm lấy chân Sư Thiên Xu, Sư Thiên Xu lại lùi về phòng.
“Hội trưởng! Hội trưởng! Ngài dẫn em vào phó bản thì tại sao không cứu em!”
Lại có một con quái vật khác lộ ra cái đầu trước cửa sổ.
Nó là một đứa trẻ dị dạng với cái đầu vô cùng lớn và một đôi mắt lồi, hầu như đều là tròng trắng chỉ có một điểm đen nhỏ xíu, nó tức giận nhìn chằm chằm những người trong hành lang.
Sư Thiên Xu: “Cậu ở guild Ngân Hoa lâu như vậy mà vẫn chưa hiểu ở trong game kinh dị, chỉ có bản thân mới có thể tự cứu lấy mình sao?” Trên cửa cửa sổ hình vòm phủ đầy những đứa trẻ dị dạng trắng nhớt, chúng nhìn họ một cách đầy phẫn nộ.
Sư Thiên Xu đóng cửa lại.
“Vì coi cậu như một máy hát hình người tự động.” Giọng cô vọng ra từ trong phòng, “Tôi đã từng muốn kéo cậu, nhưng mà cậu không chớp lấy cơ hội.”
Bốn chữ “máy hát hình người' cùng tiếng cửa thuỷ tỉnh bị đập vỡ chói tai tạt vào màng nhĩ hắn. Trong giây lát, Nhan Nặc dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Trong thế giới không tiếng động, hắn tròn xoe mắt nhìn lũ con nít dị hợm chen lấn vào hành lang như thác lũ. Dưới áp lực khủng bố, hắn theo bản năng vơ lấy những thứ xung quanh ném về phía chúng. Sau đó hắn nhìn thấy bức tượng Phật bằng đồng vàng bay giữa không trung chật vật mở miệng. Hắn rốt cuộc cũng không còn nghe thấy khóc “oa oa' đã trở thành cơn ác mộng vào cái đêm đầu tiên của hắn nữa. Bạn quỷ tượng Phật va vào đàn quái vật, bị cả rừng quái vật bu lấy, bọn chúng điên cuồng giành giật nó, chất lỏng nhớp nháp nhỏ lên người tượng Phật, làm tan chảy cơ thể bằng đồng của nó từng chút một. Nhan Nặc nhìn đôi chân của mình cũng dần bị hòa tan thành nước, từ từ lan rộng ra. Hắn ôm đầu hoảng sợ thét chói tai, nhưng lại phát hiện hai tay của hắn đã không còn nữa, một dòng nước nóng bỏng chảy xuống từ hốc mắt hắn. Hắn không chỉ không nghe được, cũng không nhìn được, không ngửi được, không cảm nhận được gì nữa...
[Bạn quỷ của người chơi Nhan Nặc bị diệt.]
[Người chơi Nhan Nặc tử vong.] Sau khi đám quái vật cảm thấy mỹ mãn rời đi, người chơi tầng 6 lần lượt mở cửa ra khỏi phòng. Đây là hành làng sạch sẽ cũng như tổn thất nhẹ nhất sau đợt quái vật tấn công bạn quỷ.
Chỉ có mặt kính của cửa sổ hình vòm bị vỡ vụn, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ khác đều nguyên vẹn, thậm chí tụi nó còn chưa từng chạm qua. Trên hành lang cũng không có thịt nát máu văng, chỉ có một vũng nước Xác.
Mùi hôi thối tràn ngập khắp hành lang trống trải, lại được gió đêm từ cửa sổ vỡ thổi vào càng thêm tanh nồng.
Bốn người nhìn chằm chằm vào cửa phòng Sư Thiên Xu hồi lâu. Rốt cuộc có người buột miệng hỏi: “Hội trưởng Sư, cô làm vậy có ý gì?” Giọng Sư Thiên Xu từ trong phòng vang lên rõ ràng bên ngoài hành lang, “Đây là quyết định của tôi, nếu mọi người cảm thấy bất mãn có thể xuống lầu 5 hoặc lầu 4, xin cứ tự nhiên.”
Dưới ánh đèn u ám, bốn người có sắc mặt khác nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ giãy dụa.
Những người ở tầng 5 cũng rất kinh ngạc.
“Tại sao người tầng 6 lại chết? Tôi còn tưởng là tầng 5, nhưng không ngờ lại là tầng 6.”
“Người chết còn là tên đi cùng Sư Thiên Xu, cũng là người của guild Ngân Hoa, làm sao có thể chứ?”
“Chẳng lẽ đạo cụ của Sư Thiên Xu mất hiệu lực?”
“Không, hẳn là Sư Thiên Xu cố ý.” “Tại sao? Cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
So với lầu 5 thì người lầu 4 có thể đoán được một chút suy nghĩ của Sư Thiên Xu.
Chúc Song Song sau khi hết kinh ngạc liền nói: “Cô ấy đang cố gắng bảo vệ lâu đài lần nữa sao?”
“Đúng vậy.” Quý Minh Thụy nói: “Có lẽ cô ấy thấy chúng ta chặn được lũ quái vật mà tầng 5 cũng sẽ có cách ngăn cản được nó trong thời gian dài, quái vật càng lúc càng phẫn nộ, càng ra sức đập tường đập cửa sổ, nếu không giết một bạn quỷ thì quyết không bỏ cuộc.”
“Vì muốn ngăn cản toàn lâu đài bị phá hủy mà cô ấy dứt khoát thả đám quái ấy vào lầu 6.”
Mạnh Giang: “Vậy tối qua chúng ta trách lầm cô ấy rồi.”
Tối qua người lầu 4 và lầu 5 đều nghĩ Sư Thiên Xu ích kỷ.
Cô không cho tầng 5 đập phá hành lang, cũng không để tầng 4 đốt lửa, tất cả là đều là vì bảo vệ lâu đài, coi thường tính mạng của hai tầng khác, lại không để tầng 6 làm bất cứ điều gì.
Không ngờ đêm nay cô lại mở cửa lầu 6 thả đám quái kia vào.
Chúc Song Song càng tò mò, “Nhưng tại sao cô ấy lại muốn bảo vệ tòa lâu đài?”
Nếu chỉ coi lâu đài như một chỗ ở bình thường, thì cũng đâu nhất thiết phải hy sinh mạng sống của thành viên trong guild mình.
Không ai biết cả. Ninh Túc như đang nghĩ gì đó.
Sau khi trở về phòng, cậu nhìn chằm chằm tấm thảm một lúc rồi đưa tay ra chạm nhẹ vào tấm thảm.
Cậu 'hừm' một tiếng, lại ra ngoài ban công nhìn đám quái vật đã đi xa. Ánh sáng màu vàng ấm áp từ chiếc đèn ngủ đầu lâu ngoài ban công rơi vào đôi mắt đào hoa trong veo và xinh đẹp của cậu, tạo nên một vòng gợn sóng sáng ngời.
Đêm đó những người chơi ở tầng 4 cuối cùng cũng không cần ngủ trong bi thương nặng về và tuyệt vọng.
Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở họ lại có thêm một điểm may mắn nữa, còn có chút vui vẻ chạm vào bạn quỷ của mình, an tâm đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi Ninh Túc và Chúc Song Song xuống ăn sáng, Qúy Minh Thụy và Mạnh Giang đã vẫy tay với họ từ ban công nhà ăn.
Sau khi hai người họ đi qua, Quý Minh Thụy nhỏ giọng ngắn gọn nói: “Có hai tin mới.”
“Một, bọn họ đã biết chúng ta tối qua dùng dây lăng tiêu chặn quái vật.” “Hai, có một người chơi từ lầu 6 đã chuyển xuống lầu 5 vào nửa đêm hôm qua, tên là Bạch Sương.”
Ninh Túc và Chúc Song Song lại dùng ánh mắt giống như lần đầu họ bước vào căn cứ trò chơi và nghe hắn nói về việc chiêu mộ thành viên mới của các guild.
Quý Minh Thụy tằng hắng một tiếng, “Mọi người gần tới đông đủ rồi, mau ngồi xuống đi.” Tối hôm qua có một người chết ở lầu 6, một người khác thì xuống lầu 5, cho nên chiếc bàn ăn của lầu 6 trống chỗ rất nhiều, người lầu 4 cũng ngồi xuống bên này.
Sau khi Sư Thiên Xu ngồi xuống, thấy gần đủ người thì nói: “Có chuyện này tôi muốn bàn với mọi người một chút.”
Tất cả ánh mắt trong nhà ăn đều dồn về phía cô.
Sư Thiên Xu nói một cách từ tốn: “Hiện tại xem ra tầng nào cũng có cách chống lại lũ quái vật, nhưng nếu bọn chúng không diệt được một bạn quỷ thì chúng không chỉ bùng nổ sức mạnh mà còn rất khó đối phó, hơn nữa cũng sẽ làm lâu đài hư hại suốt đêm.”
“Điều này đối với chúng ta mà nói là không tốt.”
“Vì vậy, tôi đề nghị mỗi đêm chúng ta sẽ mở một tầng, đến lượt tầng nào thì người tầng đó sẽ tự bảo vệ bạn quỷ của mình tùy theo năng lực của chính họ.”
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều sửng sốt.
Đương nhiên lầu 5 không đồng ý.
Có người lập tức đứng lên định nói gì đó, lại nhớ đến người từng bị Sư Thiên Xu ném ra khỏi lâu đài tức khắc ngậm miệng.
Chuyện này không đơn giản như việc không cho họ đập phá hành lang, đây là mà muốn bọn họ đi chết, cuối cùng vẫn có người nói: “Cô dựa vào cái gì mà đưa ra ý kiến này!”
Sư Thiên Xu không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Ba đêm trước đều là lầu 4, bây giờ lầu 4 chỉ còn lại bốn người, công bằng mà nói thì kế tiếp sẽ là tầng 5 và tầng 6.” “Tối qua tầng 6 bọn tôi đã mở cửa, tôi vốn định đợi số lượng người ở tầng 6 bằng với tầng 4 rồi mới đến lượt tầng 5 các cậu mở, nhưng không ngờ...”
Không ngờ cái gì, mọi người đều biết.
Tối qua có một người từ lầu 6 xuống lầu 5, hiện tại lầu 6 chỉ còn lại bốn người, lầu 5 nhận thêm người kia nên sĩ số đã thành bảy người.
Khóe môi Sư Thiên Xu hơi cong lên, “Vậy thì trong ba ngày tới, phiền người chơi ở lầu 5 gác đêm cho bọn tôi rồi.”
Bốn người ở lầu 4 nhìn nhau, Chúc Song Song lập tức giơ tay lên thay mặt lầu 4 nói: “Tầng 4 bọn em đồng ý, ủng hộ hội trưởng Sư!”
Làm sao có thể không ủng hộ cho được, nếu vậy thì bọn họ có ít nhất ba ngày không cần lo lắng về lũ quái vật kia.
Sắc mặt người chơi ở tầng 5 đều vô cùng khó coi, nhất là người chơi vừa chuyển từ tầng 6 xuống.
Sư Thiên Xu cười nói: “Vậy thì thiểu số nghe theo đa số.”
Cô lại nhìn về phía Ninh Túc ngồi bên cạnh.
Ninh Túc vốn tưởng Chúc Song Song đã đại diện cho mọi người ở lầu 4, thấy cô nhìn sang, cậu cũng giơ tay lên, “Ủng hộ hội trưởng Sư hai tay hai chân!”
Sư Thiên Xu nhoẻn miệng cười khẽ.
Ninh Túc cũng cười tủm tỉm. Lúc đang cười bỗng nhiên cậu cảm thấy có một tầm mắt rất rõ ràng nhìn về phía mình, cậu quay lại, phát hiện cổ bà đang nhìn mình.
Lúc này có không ít người chơi cũng đang nhìn cổ bà, muốn biết quyết định của cô thế nào. Trái với dự đoán của người chơi ở tầng 5, cổ bà cúi đầu, khàn giọng nói: “Được.”
Nếu đã vậy, người chơi khác có bất mãn cũng vô ích.
Vấn đề sống chết của người chơi cứ vậy mà được quyết định.
Sau bữa sáng, những người nhàn nhã trong hoa viên liền đổi lại thành người chơi ở lầu 4.
Không cần phải nói, đêm nay người chơi ở tầng 5 phải mở cửa, họ phải bảo vệ bạn quỷ của mình dựa vào bản lĩnh của chính họ, một đám bận rộn củng cố mọi ngóc ngách trong phòng.
Ở lầu 6, bọn họ cũng biết không thể trông cậy hoàn toàn vào sự che chở của Sư Thiên Xu, cũng bắt đầu gia cố phòng vệ cho phòng mình.
Ninh Túc, Quỷ Sinh cùng búp bê máu chơi bập bênh, Quỷ Sinh và búp bê máu ở một bên, Ninh Túc ở bên còn lại, hai bên duy trì thăng bằng. Chúc Song Song và Chỉ Chi thì ngồi xích đu cạnh bọn họ.
Còn Quý Minh Thụy và Mạnh Giang cũng ở cách đó không xa nhìn bạn quỷ của họ chơi cầu trượt.
Họ nhìn mấy người kia lấy ra rất nhiều dụng cụ khác nhau, đứng đối mặt về phía những dây leo lăng tiêu trên tường.
Tên khỏe nhất bước tới với cây trường đào trong tay. “Đó là Đoạn Hải Đao của Ngôn Văn Hải à?”
“Tôi nghe nói hắn nhận nó từ trong một phó bản, còn từng dùng nó chẻ một ngọn núi!”
Tất cả người trong hoa viên đều nhìn về phía hắn.
Có người không nhịn được khuyên nhủ: “Mày nhẹ tay một chút, coi chừng hư tường thành là chết với hội trưởng Sư đấy.”
Ngô Văn Hải gật đầu, “Tao biết rồi, tao chỉ chặt vài sợi lăng tiêu mấy mét thôi.”
Dứt lời, hắn giơ cây trường đào bổ về phía cây lăng tiêu xanh um tươi tốt.
“Uỳnh!”
Một tiếng vang lớn.
Dây lăng tiêu không chút sứt mẻ nào.
Chúc Song Song đột nhiên lấy tay bụm miệng lại.
Quý Minh Thụy và Mạnh Giang cũng đồng loạt cúi đầu, để mu bàn tay lên bên môi, dùng ngón cái đỡ khóe miệng.
Ninh Túc: “Phụt!”
Khu vườn bỗng trở nên yên tĩnh, thậm chí tiếng “bi bô bi bô” của đám bạn quỷ đang chơi đùa vui ve cũng biến mất. Ninh Túc ý thức được là do cậu.
Suốt ngày bắt Qủy Sinh phải lễ phép, thân là người giám hộ của nó đương phải làm một tấm gương tốt.
Ninh Túc nghiêm túc xin lỗi, “Xin lỗi nha, tôi không nên cười ra tiếng như vậy.”
Trong hoa viên im lặng một lúc, Ngô Văn Hải lại lấy trường đao chém up bup' lên cây lăng tiêu, những người chơi khác cũng sử dụng nhiều công cụ và vũ khí khác nhau để chặt, xé, đập, cưa, đốt... Đủ kiểu.
Một đống thao tác ầm ầm như mãnh hổ.
—— Trên cây lăng tiêu vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì.
Một tiếng sau, có không ít người chơi chạy đến bên cạnh người chơi lầu 4.
Chúc Song Song: “Ủa không phải anh ghê lắm à? Lần trước còn cười nhạo tôi và Ban Chung ở hoa viên mà?”
Quý Minh Thụy: “Tôi chỉ là một người chơi mới vào phó bản lần đầu và không có bất kỳ vũ khí kỹ năng gì cả.”
Mạnh Giang: “Đừng thấy tôi khỏe như vậy, thật ra... Hmm, hay là vậy đi, để tôi giúp các cậu chặt nó thử
Có người bước đến chỗ Ninh Túc, “Chào đằng ấy, đằng ấy có thể giúp tôi chặt một bó lăng tiêu không? Tôi sẽ trả đằng ấy 10 nghìn điểm.” Ba người lập tức nhìn về phía Ninh Túc, thầm nghĩ thôi toang, tên nhóc này là nô lệ của điểm đấy.
Ninh Túc chậm rì rì nói, “Không nha, cậu cho rằng có điểm là có thể mua bất cứ thì gì sao?”
Cả ba người đều sửng sốt, đặc biệt là Quý Minh Thụy, hắn kinh ngạc mà nhìn Ninh Túc.
Người nọ vừa định di lại nghe thấy Ninh Túc nói: “Cây lăng tiêu mắc lắm, cho nên phải thêm điểm.”
Người nọ như lấy lại được hy vọng, hiện tại dây leo lăng tiêu là thứ an toàn nhất, đương nhiên hắn sẵn sàng chi thêm.
Hắn vội vàng hỏi: “Được thôi được thôi, đằng ấy muốn bao nhiêu?” Ninh Túc nghiêm túc nói: “100 triệu.”
Người nọ bị chọc tức rời đi.
Ninh Túc nói vọng từ phía sau: “Cậu cứ suy xét cho cẩn thận nha, quá hai ngày là tôi đổi ý đấy!”
Ninh Túc dặn dò xong thì trở về chơi bập bênh với hai đứa nhóc kia, cậu vừa chơi vui vẻ vừa nhìn bọn họ cắt dây lăng tiêu theo nhiều cách thức khác nhau.
Sau khi xem biểu diễn đủ rồi cậu nói với Quỷ Sinh: “Đi thôi, chúng ta lên lầu nào.” Cậu lại lấy con dao phay làm bếp ra ban công.
Người chơi trong hoa viên đang liều mạng chặt dây leo thì bỗng nhiên nhìn thấy một nhánh cây rớt xuống mặt đất, còn tưởng là mình đã chặt được, vui sướng không thôi.
Vừa định gọi những người bên cạnh đến nhìn lại phát hiện mọi người trong hoa viên đều ngẩng đầu lên.
Có một tên nhóc trên tầng 4 đang chặt lăng tiêu như chém trái cây, up bụp bụp' chặt hơn chục cái với đủ độ dày mỏng khác nhau trong vòng chưa đầy một phút.
Quỷ Sinh cho dây mây vào một cái thúng tre, Ninh Túc nói: “Chúng ta tặng nó cho hội trưởng Sư thôi.”
Quỷ Sinh: “Ừm!”
Nó đẩy thúng ra ngoài, con đường này với nó mà rất quen thuộc.
Ninh Tuc gọi nó lại, “Chờ chút đã.”
Cậu hái thêm một nắm hoa lăng tiêu và xếp thành vòng tròn trên thúng. Cảm thấy vẫn chưa hài lòng lắm, cậu cúi xuống nhìn một lúc rồi lấy một chiếc đầu lâu xinh xắn, cắm đầy hoa lăng tiêu vào mắt và miệng nó, làm thành một chiếc giỏ hoa đầu lâu nhỏ rồi đặt vào giữa cái thúng.
Ninh Túc: “Đẹp hông?”
Quỷ Sinh nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, “Quá đẹp!” Hai tên nhóc đều rất đắc ý, dẫn theo búp bê máu cùng đẩy chiếc thúng lớn lên lầu 6.
Họ đặt chiếc thúng rất khẽ trước cửa phòng Sư Thiên Xu rồi tính chuồn êm.
“Vào đi.” Người trong phòng gọi bọn họ lại.
Ninh Túc sửa soạn lại quần áo, kéo thúng cùng với Quỷ Sinh và búp bê máu vào trong.
Cậu muốn nói rằng, cô không thể sử dụng đạo cụ không gian kia cho nên cậu muốn tặng cho cô một chút dây lăng tiêu để dùng.
Cậu mở miệng nhưng nó lại không dễ nói ra như trong tưởng tượng của cậu.
Sư Thiên Xu nhìn thoáng qua cái thúng bên cạnh cậu, trên mặt lộ ra nụ cười, vẫy tay với cậu, “Lại đây.”
Ninh Túc không nói gì đi tới bên cạnh cô.
Sư Thiên Xu cho cậu một hộp sữa bò, nói: “Cảm ơn cậu.”
Ninh Túc: “Không cần cảm ơn đâu ạ.”
Lần đầu tiên cả hai ở một mình với nhau, dường như không biết phải nên nói cái gì.
Hai bạn quỷ đang ngồi nhìn nhau, còn Qủy Sinh thì ngồi trên thảm dưới chân Ninh Túc uống sữa bò.
Cả căn phòng thật tĩnh lặng, cũng may là không có xấu hổ. Ánh mắt cả hai đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Căn phòng của Sư Thiên Xu có view rất đẹp, họ ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ hoa viên.
Sau một hồi, Sư Thiên Xu nói: “Đêm đó tôi nhìn thấy hai người của tầng 4 đang cố gắng rời khỏi lâu đài, tại sao cậu không đi cùng họ?”
Ninh Túc hút một ngụm sữa bò, “Có ra được đâu chị.”
Sư Thiên Xu quay đầu hỏi cậu: “Tại sao không ra được?”
Ninh Túc còn chưa mở miệng, Sư Thiên Xu đã nói: “Không được lười biếng giả ngu, nói cho rõ vào.”
Ninh Túc: “...”
Da đầu cậu tự dưng căng cứng một cách khó hiểu.
Những lời này tuy có hơi khắt khe nhưng cũng phá vỡ khoảng cách xa lạ giữa hai người, tăng thêm vài phần thân thiết.
Ninh Túc đành phải ngồi thẳng người nói: “Bởi vì chúng ta vẫn còn chưa được sinh ra.”
“Chúng ta vẫn còn đang trong cơ thể mẹ, lâu đài này chính là cơ thể mẹ, chúng ta không thể rời khỏi nó được.”
“Nhưng cơ thể mẹ đã bắt đầu yếu dần đi, cũng không còn chống đỡ được bao lâu nữa, nếu cơ thể mẹ chết thì chúng ta cũng sẽ chết, cho nên chị mới không cho họ phá hư lâu đài.”