Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 36 - C36

C36 C36C36

chương 36: Mạn Mạn

Editor: Cô Rùa



Sư Thiên Xu nhìn Ninh Túc, trong mắt lóe lên tia sáng bạc.

Không biết từ khi nào Sư Thiên Xu đã có một cái tật xấu, đó là thích đặt câu hỏi với người khác như giáo viên.

Có người nói cô làm vậy là vì muốn tìm kiếm nhân tài cho guild Ngân Hoa. Nhưng theo Sư Thiên Xu tự đánh giá bản thân thì lại không cho rằng chỉ như thế.

Cô là người vào căn cứ chơi sớm nhất thế giới này, những người tham gia cùng cô lúc ấy đều đã chết dần chết mòn vào những năm tiếp theo. Cô vốn là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, là người được các anh, chị, chú, bác bảo vệ khi lòng tốt của con người ở thế giới thực vẫn còn ở đầu trò chơi.

Sau đó họ lần lượt chết đi, để lại cô từ từ trưởng thành trong trò chơi kinh dị này, nhìn hết nhóm này đến nhóm khác bước vào trò chơi.

Mặc dù ngày càng nhiều người nhưng cô lại ngày càng cảm thấy cô đơn. Đã bao nhiêu năm rồi? Mười lăm mười sáu năm rồi đi.

Cô đi hết lượt này đến lượt khác của trò chơi kinh dị, khi cô vừa đến 26 tuổi, cô đã trải qua một loại thăng trầm của sự cô đơn. Có lẽ là do có quá nhiều người, song trong số họ lại không có ai có thể bắt kịp cô, họ thường đứng sau cô, cùng cô cách biệt rất lớn mà nghe theo mệnh lệnh cô.

Cô thực sự rất muốn có một người có thể thấy mọi thứ ở cùng tầm nhìn với mình, có thể hiểu được những gì mà cô đang nghĩ.

Sau đó cô gặp được một người nhưng hắn lại là một gã đàn ông thối tha. Vì vậy cô lại càng bức thiết muốn tìm được một người có thể thấu hiểu được cô, cô không tin toàn bộ căn cứ chỉ có cái tên khốn kiếp ấy.

Bây giờ cô cuối cùng tìm được.

Cậu đã lồng ghép sự kỳ diệu của số phận vào làm một, khiến cô có cảm giác thân thiết vui vẻ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vào ngày sinh nhật thứ 26 của cô, định mệnh đã lóe lên một tia sáng bạc trước mắt cô, cô đã nhìn thấy cậu ấy.

Sư Thiên Xu nhìn dáng ngồi ngay ngắn cùng điệu bộ nghiêm túc nói chuyện của cậu, đáy lòng không khỏi dấy lên cảm giác vui sướng tan chảy, cô nói: “Nói tiếp đi.”

Ninh Túc: “... Còn nói nữa ạ?”

Cậu đơ mặt suy nghĩ, “Bạn quỷ là NPC quan trọng nhất, ngoài việc chú trọng nói chúng có thể cho ta điểm may mắn, hệ thống còn nói có thể gọi chúng bằng một cái tên khác đó là quỷ cộng sinh.”

“Trừ khi chúng ta chính thức được sinh ra hoặc là bọn chúng đã tồn tại từ trước đó thì mới có thể phù hợp với cái từ cộng sinh này, đây cũng là lý do tại sao nói chúng ta vẫn còn chưa được sinh ra.” “Chỉ số may mắn và chỉ số hấp dẫn đều là giá trị không thể tăng lên được, hẳn là cố định kể từ khi sinh ra, cho nên nó chỉ có thể thay đổi trước khi sinh.” Sư Thiên Xu nhìn cậu, ý bảo cậu cứ tiếp tục. “...” Ninh Túc: “Hội trưởng à, không phải chúng ta đang ở trong phó bản sinh tồn sao?” Tại sao còn muốn chơi theo kiểu giải mã chứ. Sư Thiên Xu khen thưởng mà bỏ một món đạo cụ vào tay cậu, đó là một quả cầu tuyết pha lê hình tròn rất đẹp. "d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

[Quả cầu pha lê: Có tác dụng lưu trữ đạo cụ, có thể cất mọi thứ bạn thích mà không tiêu tốn bất kỳ điểm và năng lượng nào.] Vẻ mỏi mệt trong mắt Ninh Túc lập tức bị ánh sáng chói loá xua tan đi, cậu nắm chặt quả cầu pha lê trong bàn tay nhỏ xíu, không hề giả trân nói: “Em có thể nhận nó thật ư? Chị đã cho em Xuyên Thiên Lăng rồi mà.” Sư Thiên Xu buồn cười mà nhìn cậu. Ninh Túc lập tức nhét quả cầu vào túi quần yếm của mình, “Thế em xin ạ” Cậu tích cực nói: “Còn đám quái vật con nít kia, nếu chúng đúng thật là Thủy Anh Linh còn lâu đài là cơ thể mẹ, thì lý do chúng tấn công ta cũng rất dễ hiểu.” Dựa theo những gì Chúc Song Song nói, hầu hết bọn chúng đều là chết vì nạn phá thai, thế thì, “Có phải chúng ghét mẹ mình nhất không? Cho nên mới nổi điên lên mà tấn công cơ thể mẹ.” Những lời này cậu nói nhẹ như bay.

Sau đó cậu nói thêm: “Tụi nó tấn công những người bạn quỷ cũng chính là tấn công chúng ta, có thể là xuất phát từ một loại ghen tị, bởi vì bọn chúng chết vì phá thai trong khi chúng ta lại an toàn trong cơ thể mẹ, còn vì chúng ta bảo vệ bạn quỷ mà chúng lại chưa từng có ai bảo vệ.” Tối hôm qua cậu đứng trên ban công, nhìn lũ trẻ quái vật kia mà suy nghĩ rất nhiều, tâm trạng cậu có chút phức tạp.

Cậu nói: “Cơ thể mẹ hiện tại rất yếu, nếu cơ thể mẹ chết cũng tức là say thai, chúng ta cũng sẽ trở thành Thủy Anh Linh phải không?”

Phó bản này mới mở lần đầu, nếu mở thêm vài lần nữa thì sau này trong đám quái vật tấn công người chơi sau này, có lẽ sẽ có cả người chơi trước nữa.

Hệt như thế giới của Tuyêt Cầu, các “cô dâu” của giai cấp thống trị, “chú rể” của giai cấp thấp nhất, cùng với nhóm “quỷ súc' đều sẽ có thêm người chơi ở trong số đó.

Sư Thiên Xu gật đầu, “Cho dù cơ thể mẹ có kiên trì đến đâu thì thời gian tồn tại của chúng ta là 30 ngày, lúc này còn 26 ngày nữa nhưng chỉ còn lại 15 người chơi, đám quái vật kia hằng đêm phải tiêu diệt một bạn quỷ, dưới sự công kích của tụi nó, chúng ta chỉ có thể tồn tại tối đa trong 13 ngày, tuy nhiên còn lâu mới đến thời gian yêu cầu của hệ thống, đây là một vấn đề quan trọng khác mà cậu cần phải xem xét tiếp theo.” Ninh Túc chớp mắt một cái.

Có 15 người, bọn họ có thể kiên trì tối đa được 13 ngày.

Những lời này có hơi tàn nhẫn nhưng chẳng hiểu sao lại chọc Ninh Túc một cái. Đây chẳng phải ôm đùi thành công rồi sao?

Mặc dù cậu dường như chẳng làm gì hết, còn được tặng không thêm hai món đạo cụ.

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Ninh Túc, Sư Thiên Xu hỏi: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Ninh Túc: “Em ôm đùi thành công rồi?”

Sư Thiên Xu: “...”

Cậu có biểu hiện muốn ôm đùi tôi sao?

Cô cho rằng trong trò chơi kinh dị tôn nghiêm không đáng để nhắc đến này, ke muốn ôm đùi cô phải quỳ trên đất van nài cô hệt như Nhan Nặc cơ, hoặc ít nhất cũng phải biểu đạt rõ ràng.

Hiển nhiên tên nhóc này rất vui vẻ, “Đây là lần đầu tiên em ôm đùi thành công.”

Sư Thiên Xu không nói chuyện.

Một người uống sữa một người uống cà phê nhìn những người chơi bận rộn hoặc vui đùa trong hoa viên.

Sư Thiên Xu hỏi: “Nếu cậu biết mấy cái này thì tại sao lại không chịu nói ra?”

Ninh Túc: “Cũng đâu có ai hỏi em đâu.”

Sư Thiên Xu: “...”

Ninh Túc cũng hỏi cô: “Thế chị thì sao? Chị cũng biết mà.” Sư Thiên Xu: “Không phải tôi đã nói cho họ rồi à? Tôi đã gợi ý đến thế mà.”

Ninh Túc: “.”

Hai người lại tiếp tục uống sữa bò và cà phê của mình.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, nắng ấm rọi vào hai gương mặt na ná nhau, một người hài lòng, còn một người thì sung sướng.

Tuy vẫn im lặng như lúc mới vào phòng, nhưng dường như đã không còn yên lặng như thế nữa, chủ yếu là không còn xa cách.

Họ ăn ý không tiếp tục thảo luận về vấn đề vừa rồi nữa, bởi vì hai bạn quỷ vẫn còn ngồi trên thảm lông sau lưng họ.

Cậu an tĩnh uống xuong hai bình sữa bò, ngồi với Sư Thiên Xu trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi.

Trước khi rời đi, cậu mở miệng nói với Sư Thiên Xu, “Tối hôm qua em nhìn đám quái kia đi xa, có một suy nghĩ này.”

Sư Thiên Xu ngẩng đầu nhìn về phía cậu, rất vui lòng khi nghe những suy nghĩ bình thường hoặc lạ lùng của cậu. Cô rất thích cậu nhóc nói ra những suy nghĩ quái đản, nhưng không ngờ đến cảm tưởng của cậu cũng không kỳ quái, chỉ là có một chút bất ngờ.

Sau khi Ninh Túc trở về phòng tối hôm qua, cậu đưa tay chạm vào nhịp đập rất nhỏ dưới tấm thảm.

Cậu vẫn nhớ cảm giác run nhè nhẹ mà cậu cảm nhận được từ lúc bước chân lên tấm thẳm trong phòng, dưới sự tấn công của đàn quái vật hết lần này đến lần khác, bây giờ cậu phải duỗi tay xuống và cảm nhận thật kỹ mới có thể nhận ra được. Đây là một cơ thể người mẹ đang dần suy yếu đầy cheo leo, cố gắng kéo dài hơi tàn để đấu tranh bảo vệ đứa con bên trong nó.

Cậu lại ra ngoài ban công, nhìn thấy đám quái vật dị dạng đã chết hoặc bị ép chết khi còn trong bụng mẹ.

Cậu chợt cảm thấy, “Dù sao đi nữa, em vẫn cảm thấy mẹ em thật vĩ đại khi mang thai 10 tháng và sinh ra em, có thể bà ấy đã sinh em trong một hoàn cảnh khó khăn nhưng cũng đã cho em một cuộc sống yên bình và sung túc.”

Tuy cuộc sống yên bình sung túc đó chỉ có 18 năm.

Sau khi Ninh Túc dẫn Qủy Sinh và búp bê máu đi một lúc lâu, Sư Thiên Xu vẫn còn chưa hết bàng hoàng, mà cô cũng không hiểu tại sao.

Cô cầm giỏ hoa đầu lâu trong thúng lên, dùng ngón tay trắng gầy vuốt ve đường nét của đầu lâu.

Lúc hai đứa nhóc kéo thúng đến lầu 6 thì cô đã nhìn thấy rồi. Đối với hai đứa bé 6 tuổi và 3-4 tuổi mà nói chiếc thúng này thật sự rất to và nặng, cả hai hết lôi lại kéo, mặc dù di chuyển rất khó khăn nhưng vẫn rất cẩn thận.

Chiếc thúng được trang trí hết sức cẩn thận, vòng ngoài phủ một lớp hoa lăng tiêu đỏ, trong giỏ còn có một giỏ hoa xương khô.

Đây hẳn là thứ mà họ cho là đẹp, là tâm ý nhỏ bé và ngây ngô của họ. Họ lén đẩy nó đến trước cửa và tính rời đi trong thầm lặng, hệt như một câu bé nô-en[1].

[1] TƯƠNG TỰ ÔNG GIÀ NÔ-EN, DO ĐỘ TUỔI TÁC GIẢ ĐỔI THÀNH 'CẬU BÉ GIÁNG SINH' NÊN MÌNH ĐỀ CẬU BÉ NÔ-EN LUÔN. Chỉ vì muốn đưa cho cô một lớp bảo hộ, mặc dù biết cô có rất nhiều đạo cụ g1ữ mạng.

Sư Thiên Xu vuốt ve bộ xương, “Sao vậy ta, tự dưng lại bắt đầu cảm thấy hơi ghen tị với mẹ cậu ấy.”

Ninh Túc, Quỷ Sinh và búp bê máu vui vẻ trở về.

Người chơi ở tầng 6 đang làm cửa sắt chặn cầu thang, vừa trông thấy cậu cũng không còn thái độ tự cao trước đó.

Một mặt, họ đều biết Sư thiên Xu đối xử với tên nhóc này rất không bình thường. Mặt khác, bây giờ mọi người đều biết cách hiệu quả nhất để chống lại lũ quái vật chính là dây lăng tiêu, mà trước mắt chỉ có cậu ta mới có thể chém được chúng.

Sau đó họ nhìn thấy cậu nhóc kia lấy một quả cầu pha lê từ trong túi của mình.

Đó là đạo cụ trữ đồ mạnh nhất tính đến thời điểm hiện tại trong căn cứ.

Xin hỏi làm cách nào để có được sự yêu thích của Sư Thiên Xu, bọn họ thật sự rất muốn sống, thật sự không muốn lao đầu vào trò chơi kinh dị. Sau đó họ lại thấy cậu nhóc lấy một cái dây leo lăng tiêu từ trong túi, buộc quả cầu pha lê ấy đeo lên cổ.

Cho nên muốn có được sự ưu ái của cao thủ hàng đầu thì phải có được năng lực chặt dây lăng tiêu bằng tay đúng không? Đã hiểu.

Ninh Túc: [9277, mày thấy không? Tao không chỉ có vũ khí mà có cả đạo cụ nữa.]

9277: [..]

Ninh Túc gặp lại những người chơi tầng 5 đang chặn cửa, ánh mắt họ nhìn Qủy Sinh có chút là lạ.

Ninh Túc cũng nhận ra, hành lang tầng 5 đều được đóng kín vào mỗi đêm. Cậu nhìn về phía Quỷ Sinh, “Tối hôm kia mày lên trên tìm Sư Thiên Xu bằng cách nào vậy?”

Quỷ Sinh chỉ vào cánh cửa mà người chơi tầng 5 đang lắp đặt lại, “Đi xuyên qua á!”

Ninh Túc: “.”

Thế là cánh cửa bảo vệ mà người ta vất vả làm ra bị xuyên thủng, chẳng trách mấy người này lại nhìn nó bằng ánh mắt như này.

Không cần Ninh Túc nói, Quỷ Sinh ngẩng đầu nói với người chơi lầu 5: “Thật xin lỗi.”

Đã đi tố cáo mấy người mà còn làm thủng cửa của mấy người nữa.

Ninh Túc im lặng một hồi, sau đó sờ mái tóc mềm mại của Qủy Sinh, “Vất vả rồi.”

Quỷ Sinh cười cong mắt ôm lấy cánh tay cậu, “Ôm đùi, không vất vả!” Rất có lý.

Ninh Túc tiếp tục đi xuống với tâm trạng vui vẻ, bọn họ lại trở về hoa viên.

Cậu đeo chiếc vòng cổ đung đưa trước mặt Chúc Song Song, Quý Minh Thụy và Mạnh Giang.

Mạnh Giang nhận ra gì đó: “...”

Hay là bây giờ hắn cũng quỳ thử trước mặt cổ bà xem sao.

Chúc Song Song hỏi: “Hội trưởng Sư lại cho cậu đạo cụ à?”

Cậu bé gật đầu hếch ngực lên.

Chúc Song Song kinh ngạc, vậy cũng có hơi cưng chiều quá rồi.

Những đạo cụ này là miễn phí sao, nhưng Trần Tình đã từng nói với cô hầu hết người trong căn cứ đều không có vũ khí hoặc đạo cụ.

Thây kệ, dù thế nào thì cô cũng rất mừng cho Ninh Túc.

Chúc Song Song nhìn cậu thầm nghĩ, về sau cậu sẽ không còn là thiếu niên vì mấy cục kẹo mà chạy tới cứu người nữa. Trước đây không ai cho cậu kẹo, nhưng bây giờ đã có người sẵn sàng cho cậu những vật hiếm có trong căn cứ và có thể cậu sẽ còn có nhiều hơn trong tương lai nữa. Không phải có càng nhiều đồ quý hiếm mà là sẽ có càng nhiều người thích cậu ấy, sẽ thật lòng dành cho cậu tình cảm thuần khiết.

Chúc Song Song hỏi: “Vừa rồi cậu đi tặng dây leo cho hội trưởng Sư à?” Ninh Tuc gật đầu. Chúc Song Song nói: “Hội trưởng Sư cho cậu Xuyên Thiên Lăng, cậu tặng lại cho cô ấy một phần dây lăng tiêu, như vậy là rất tốt.”

Ninh Túc tiếp tục gật đầu, “Tôi biết.”

Sáng nay bốn người họ vẫn luôn ngồi chơi với bạn quỷ của mình trong hoa viên.

Mấy ngày nay bọn họ bận bịu về việc phòng hộ, chưa từng chơi với bạn quỷ của mình như thế này, bốn bạn quỷ cũng rất vui vẻ, hiển nhiên càng dính lấy họ hơn.

Quý Minh Thụy nói: “Mọi người có phát hiện bạn quỷ của chúng ta có về quấn quýt hơn so với những bạn quỷ tầng khác không?”

Chúc Song Song nói: “Bạn quỷ cũng giống như những đứa trẻ, tuy không hiểu nhiều chuyện nhưng chúng có thể cảm nhận được tình yêu và sự xấu xa, bởi vì chúng ta đã cố gắng bảo vệ chúng vào những lúc chúng sợ nhất.”

Mạnh Giang cũng đồng ý, hắn chọc chọc cái đầu của xác ướp, “Chúng cũng cho ta rất nhiều điểm may mắn, đó là phần thưởng yêu thích của chúng.”

Lần nhiều nhất và cũng là đêm vất vả nhất của bọn họ còn tận 3 điểm cùng một lúc.

Bọn họ cũng là tầng nhận được nhiều điểm may mắn nhất trong tất cả các tầng khác.

Ninh Túc, Chúc Song Song và Mạnh Giang có 6 điểm, Quý Minh Thụy có 5 điểm. Mà ở các tầng khác, ngay cả Sư Thiên Xu cũng chỉ có 4 điểm, còn những người còn lại đều không có.

Chúc Song Song ngồi xổm trước người giấy đỏ, nghiêng đầu nhìn nó, cười nói: “Cảm ơn Chỉ Chi nha.”

Người giấy “chít chít một tiếng, bám lấy cánh tay Chúc Song Song.

Ngay từ đầu bọn họ rất sợ đám quỷ này, nhưng bây giờ họ lại không còn sợ chúng nữa mà còn tìm cách để sống hòa hợp với chúng.

Có lẽ những sinh vật được đặt dựa theo cái danh khủng bố tà ác này cũng chỉ mới có chút nhận thức, là những linh hồn sơ sinh vô tội, đương nhiên chúng sẽ đối xử với thế giới theo cách mà thế giới đối xử với chúng.

Thấy tất cả đều có quan hệ khăng khít với bạn quỷ, búp bê máu giật mạnh góc quần áo của Ninh Túc, Ninh Túc “a' một tiếng, “Qủy Sinh với búp bê máu ôm nhau cái đi.”

Búp bê máu lại muốn khóc rồi.

Qủy Sinh lập tức lấy ra một cái lá lăng tiêu hứng dưới mặt nó.

Ninh Túc: “Giờ đừng khóc, trước cứ dồn lại đi đã, đợi sau này chúng ta không có tiền ăn cơm thì hãy khóc.”

Nước mắt búp bê máu lập tức trào ra, Ninh Túc đột nhiên xoa xoa đầu nó, cười khẽ một tiếng, “Đừng khóc mà, lát nữa làm cho mày một cái đèn ngủ xương khô nha.” Búp bê máu tức khắc nín ngay, mấy bạn quỷ khác cũng quay lại nhìn cậu.

Ba người còn lại: “...”

Một cái đèn ngủ xương khô đã làm tụi mày biến thành như vậy sao? Đừng bị gu thẩm mỹ của cậu ta dẫn lầm đường lạc lối nữa!

Bốn người họ đưa bạn quỷ của mình lên lầu, bọn họ thực sự không cần làm phòng hộ, mấy thứ đó tối qua không những không bị hư hại, mà còn vững chắc hơn dưới sự tấn công của lũ quái vật.

Nhưng họ vẫn cần phải sửa lại nội thất một chút, cửa phòng đã cháy đến độ không thể nhìn vào cái đêm dùng lửa rồi.

Tất nhiên là dùng dây leo lăng tiêu để sửa.

Họ bắc một dải dây leo lên cửa, ngay cửa phòng 405 có ba sợi dây leo lăng tiêu đang nở hoa, còn có một đèn ngủ nhỏ bằng xương khô, búp bê máu đứng trước cửa đón nhận ánh mắt ghen tị của chúng bạn quỷ xung quanh.

Thấy ánh mắt trông mong của bạn quỷ nhà mình, Chúc Song Song bước đến, “Hmm cái kia...”

Ninh Túc đưa cho Chúc Song Song một cái đèn ngủ đầu lâu, Chúc Song Song vui về treo lên dây leo lăng tiêu trước cửa phòng cho Chỉ Chỉ.

Chi Chi vui vẻ mà ôm cánh tay Chúc Song Song.

Quý Minh Thụy và Mạnh Giang cũng đi tới, “Ừ thì ...” Qủy Sinh đưa cho họ mỗi người một chiếc đèn đầu lâu, hai tên nhóc kia cố gắng không nổi da gà, dùng chiếc đèn đầu lâu ấy làm thành đèn ngủ cho bạn quỷ của mình.

“Nhìn thì đơn giản nhưng thật sự rất khó làm, không ngờ Ninh Túc cậu cũng khéo tay ghê.”

Ninh Túc: “Thói đời bấp bênh, cuộc sống bức ép.”

Khi màn đêm bắt đầu bao phủ, trên cửa phòng lầu 4 đều là dây leo xanh thẫm cùng với những hoa lăng tiêu ba cánh, còn có một cái đèn ngủ sáng ngời bằng xương khô.

Ngoài ra còn có một vài chiếc đèn lồng đầu lâu treo trên tường của hành lang, cùng một dãy đầu lâu nhỏ khác sáng lấp lấp lánh trên trần nhà.

Các bạn quỷ hớn hở nhìn nó, đi tới đi lui trên hành lang nhảy nhót vui vẻ, đôi mắt với những kết cấu khác nhau đều có một loại cảm giác sáng lộng lẫy, xác ướp cũng vui vẻ vỗ tay xoay một lượt.

Chúc Song Song: “Là tôi có vấn đề à? Sao lại cảm thấy ban đêm ấm áp hơn nhỉ?”

Mạnh Giang: “Tôi cũng cảm thấy thẩm mỹ của tôi có vấn đề rồi, ấy vậy mà nhìn thấy đống đèn ngủ xương khô và lồng đèn đầu lâu có hơi đẹp mắt?”

Ninh Tuc nghi ngờ nhìn bọn họ một cái, kiên định nói: “Thì tụi nó đẹp thiệt mà.”

Quỷ Sinh: “Ừm! Quá đẹp!” Quý Minh Thụy: “...”

Hắn nhìn những đầu lâu lấp la lấp lánh trên hành lang, day day trán, “Đã đến giờ ăn tối rồi, chúng ta mau xuống ăn tối thôi.”

Trước bữa cơm tối, hành lang vẫn chưa được bịt kín, khi người chơi từ 2 tầng trên đi xuống, vừa liếc qua tầng 4 đã suýt chút té ngã ngửa.

Bây giờ tầng 4 và tầng 5 đối địch với nhau, chỉ có quan hệ giữa tầng 4 và tầng 6 là tốt hơn một chút, thấy Qúy Minh Thụy là newbie dễ nói chuyện thì hỏi: “Tại sao mấy cậu lại biến hành lang thành nhà ma vậy?” Quý Minh Thụy: “...”

Quý Minh Thụy từ chối không trả lời.

Đêm nay tầng 5 sẽ mở cửa, lúc ăn cơm tầng 4 và tầng 6 đều thoải mái. Nhưng ngoài dự đoán là sắc mặt của người chơi tầng 5 cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng, bọn họ cũng trông rất nhàn nhã.

Bốn người chơi ở tầng 4 nhìn nhau, có người hiểu có người không.

Sau bữa tối, một người chơi ở tầng 5 lên lầu với một đĩa thức ăn, hắn gõ cửa phòng 505, dù chưa nhận được câu trả lời vẫn đẩy cửa đi vào.

Hắn bưng đĩa thức ăn vào trong, nói với người đang nằm trên nệm, “Tiền Đông Phương, tao mang đồ ăn đến rồi nè.”

Người nằm trên nệm chính là người bị Sư Thiên Xu vứt ra khỏi lâu đài vào đêm đó.

Ý định ban đầu của Sư Thiên Xu cũng chỉ là răn đe bọn họ chứ cũng không tính giết người thật, cho nên bây giờ hắn vẫn còn sống, có điều là bị rất thương nặng phải nằm trên nệm. Trải qua nhiều phó bản, tố chất thân thể và thể lực của người chơi cũng được cải thiện hơn rất nhiều, thân thể trưởng thành của hắn vốn là người khỏe nhất trong đám người chơi lần này, mà lâu đài dường như có một loại năng lượng có thể giúp hắn mau chóng hồi phục lại, hắn cứ vậy mà dưỡng thương, rất nhanh sẽ sớm khỏe lại thôi.

“Cảm ơn mày nha Khổng Thịnh, tao làm phiền mày rồi, đúng là anh em tốt.” Tiền Đồng Phương cố gượng dậy nói với hắn.

Hắn cùng Khổng Thịnh và một số người chơi nam khác đã quen nhau từ trước khi vào phó bản, lúc ấy tất cả đều chọn lầu 5.

Hai người còn lại nói với hắn việc chọn tầng 5 đồng nghĩa với việc theo cổ bà, cho nên trong suốt trò chơi phải đứng về phía cổ bà và bảo vệ lợi ích của tầng 5, biểu hiện càng tốt thì càng được cổ bàn tán thưởng, có như vậy thì biết đâu chừng sau khi rời khỏi phó bản còn được gia nhập vào guild Vĩnh Minh số một của căn cứ cũng nên.

Lời này không có gì để bàn cãi, sau đó Tiền Đông Phương đã thật sự làm như vậy.

Khi nghe thấy những người ở tầng 6 nói xấu cổ bà trong nhà vệ sinh, hắn lập tức mở cửa và bật ngược lại họ.

Sư Thiên Xu xuống tầng 5 cảnh cáo bọn họ không được đập phá hành lang, giọng điệu ngạo nghễ, cổ bà cúi đầu không nói lời nào, dưới sự ra hiệu của hai người khác, hắn bước lên bày tỏ sự bất mãn.

Sau đó thì biến thành bộ dạng này.

May mắn thay bọn họ không bỏ mặc hắn.

Họ khiêng hắn về phòng, tìm băng bông thuốc men cho hắn, đưa cơm đưa nước cho hắn. Tiên Đông Phương nói: “Hoạn nạn mới thấy chân tình, đáng giá.”

Khổng Thịnh không trả lời, hắn nhìn thoáng qua bạn quỷ của Tiền Đông Phương đang nằm trên nệm.

Tiền Đông Phương bị Sư Thiên Xu đánh gãy nhiều đốt xương, nằm trên giường cao khá bất tiện cho nên người lầu 5 chuyển một tấm nệm ra phòng khách cho hắn, để hắn nằm trên đó.

Người bạn quỷ của hắn là một con bù nhìn rất nhỏ, chỉ cao hơn tấm nệm một chút.

Kể từ khi Tiền Đông Phương bị nhấc lên nệm, nó đã ngồi bên cạnh tấm nệm đến giờ, hai tay nhỏ chống trên nệm, gối đầu lên trên yên lặng nhìn Tiền Đông Phương không nhúc nhích, trông coi bên cạnh hắn. Trong không khí có một mùi hôi thối thoang thoảng khó ngửi.

Tiền Đông Phương có chút xấu hổ nói: “Khổng Thịnh, mày có thể giúp...”

Khổng Thịnh giành nói trước, “Tao chỉ lên đưa cơm cho mày thôi, ngay cả tao còn chưa kịp ăn đây này, nhịn thêm một tiếng nữa đi, có gì lát tao ăn xong sẽ đến giúp mày sau.”

“Được được được, vậy mày mau di ăn đi.” Sắc mặt Tiền Đông Phương đỏ lên mà nói.

“Tên ngốc to xác.” Khổng Thịnh cười khẽ trước khi rời đi.

Tiên Đông Phương cũng cười lại, hồi còn trong căn cứ bọn họ cũng thường gọi giỡn hắn như vậy. Hắn cũng coi đó như một trò đùa quen thuộc, nếu không thân sẽ không gọi như thế. Sau khi Khổng Thịnh rời đi, hắn kéo cửa lại một cái nhưng lúc cánh cửa vừa khép lại chợt bật ra một chút.

Tiền Đông Phương không để ý.

Hai ngày nay, người chơi ở tầng 5 đều được bảo vệ dưới cổ trùng của cổ bà, cửa sát hành lang cũng không làm bảo vệ, lũ quái vật kia không thể vào hành lang nên cửa có đóng hay không cũng chẳng quan trọng.

Hắn nằm trên giường cả ngày, không biết nhà ăn bên dưới đã làm ra quyết định gì, lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt từ ngoài hành lang, hắn còn tưởng tầng 5 lại đang thiết kế bẫy rập giống như đợt đục hành lang hôm bữa.

Hắn cũng không để ý, nhưng bù nhìn của hắn lại tỏ ra rất lo lắng, nó nhỏ giọng “chi chi rồi chạy lò dò ra cửa, nhìn thấy các cửa khác đều được bảo hộ bởi nhiều lớp ván gỗ và sắt, nó sững sờ trong giây lát.

Nó khóc lóc đuổi theo Khổng Thịnh.

“Chi chỉ, chi chỉ chi chỉ...”

Nó nhỏ như vậy còn bước chân của Khổng Thịnh lại lớn, tên kia vừa bước vào phòng đã lập tức đóng sầm cửa, đến khi nó chậm chạp chạy tới thì chỉ có thể đối mặt với cánh cửa đã đóng chặt.

Nó ngơ ngác đứng nhìn cửa, nghĩ đến người đang nằm trên giường lại vội vàng trở về.

“Lúa Lúa, sao mày lại khóc rồi?” Tiên Đông Phương nói: “Tao không sao mà, bây giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi, hai ngày nữa là có thể xuống giường, nín đi mà, đút tao ăn cơm nhé.” Hai tay của Tiền Đông Phương đều bị gãy, không có cách nào dùng tay được, suốt hai hôm nay đều là nhóc bù nhìn này đút hắn ăn cơm.

Bù nhìn nhỏ xíu đưa một thìa cơm lên miệng Tiền Đông Phương, Tiền Đông Phương há miệng nuốt vào. Sau khi ăn hai thìa xong, hắn nhìn thấy vài giọt chất lỏng màu xanh lá cây rơi lên đĩa.

Là nước mắt của nhóc bù nhìn.

Tiền Đông Phương mím môi, hốc mắt bỗng nhiên cay cay.

Thằng bé mập ú sáu tuổi nuốt nước bọt, nói với nó: “Lúa Lúa à, mày có biết tại sao tao lại lấy cái tên này cho mày không?”

“Ngoài việc bề ngoài mày trông như một con bù nhìn, còn là vì hồi nhỏ nhà tao có một cánh đồng lúa rất lớn, trên đồng lúa cũng có những con bù nhìn.”

Không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt hắn bỗng sáng lên.

“Lúa chín sớm nhất vào khoảng giữa đến cuối tháng 7, khi đó cả cánh đồng lúa đều là những bông lúa vàng ươm nặng trĩu, nhà tao cắm một đống bù nhìn vào đồng để xua đi chim chóc, bảo vệ lúa.”

“Đó là một hình ảnh mà tao không thể nào quên được, tao rất thích bù nhìn, bởi vì chúng canh giữ được thành quả làm việc vất vả của bọn tao trong suốt nửa năm.”

“Không ngờ ở nơi này tao lại có thể gặp được mày, tao cũng rất thích mày, mày cũng giống như bọn chúng vậy, vào lúc tao khó khăn nhất luôn ở bên chăm sóc bảo vệ tao.”

“Giá như có một ngày nào đó tao có thể đưa mày đến cánh đồng lúa ấy thì tốt biết mấy, nơi đó đẹp như vậy bảo đảm mày sẽ rất thích. Mặc dù bù nhìn chỗ đó ăn mặc hơi rách rưới, nhưng tao nghĩ mày có thể trở thành bạn với chúng.”

Chất lỏng màu xanh lá ngày càng tích tụ nhiều trên đĩa.

Cậu bé bù nhìn rơm rớm nước mắt chạy đi, nó chạy đến cầu thang, muốn chạy xuống tầng 4 nhưng lại phát hiện cửa cầu thang đã bị chặn. Gỗ dày sắt dày còn cao và lớn như vậy, nó không có cách nào lay chuyển được.

Sau khi để lại một vũng chất lỏng màu xanh lục, nó lại vội vàng trở về phòng và đi thẳng ra ban công.

Trên ban công vẫn còn một lớp cổ trùng màu đen, nhưng phía dưới đang dần rút đi, nó vịn rào chắn, đứng giữa hàng rào kêu “chỉ chỉ về phía phòng 405.

“Chi chỉ! Chi chỉ chỉ! Chi chỉ chiiii!” Tiếng khóc đầy sốt ruột và bỉ ai.

Ban công phòng 405 được giăng kín bởi những sợi dây mây dày đặc, chỉ có hai vệt sáng ấm áp lọt qua hai khe hở, phản chiếu lên đôi mắt đẫm nước bằng rơm của nó.

Tiếng “chi chỉ” của nó không thể lọt vào trong được, những giọt nước mắt xanh lục của nó rơi trên dây mây, bị dây mây hút lấy.

“Chỉ... Chỉ...”

Tiếng “chỉ chỉ” trong vô vọng bỗng trở nên sợ hãi.

Nó nhìn thấy vô số quái vật đang trườn lên, nhanh đến nỗi chỉ chút nữa thôi là sẽ đứng ngay trước mặt nó. Nó bị dọa tới mức ngã xuống đất, hoảng loạn chạy tới chỗ Tiền Đông Phương đang nằm, dụi dụi mặt hắn, chất lỏng màu xanh lục hoà vào chất lỏng màu trắng.

Tiếng nứt vỡ của cửa kính ngoài hành lang truyền đến rất rõ vào trong phòng theo khe cửa không được đóng kỹ.

Hốc mắt Tiền Đông Phương đỏ lên.

Hắn dường như đã biết lý do tại sao hắn bị thương nặng và gần như phế hẳn mà những người chơi lầu 5 vẫn nhiệt tình giúp hắn tìm băng bông, duy trì tính mạng cho hắn.

Tiếng hát của đàn quái con nít càng lúc càng gần, Tiền Đông Phương và nhóc bù nhìn run rẩy đồng thời nhìn về phía cửa.

Thấy cánh cửa chưa được đóng.

“Chỉ... Chỉ...”

Nhóc bù nhìn rời khỏi gương mặt Tiền Đông Phương, run rẩy trèo xuống nệm, loạng choạng bước về phía cửa.

“Quay lại!” Tiền Đông Phương hét to về phía nó, “Quay lại ngay!!! Không cần đóng cửa!!!”

Lũ quái vật kia là sự tồn tại đáng sợ nhất của bạn quỷ. Nhóc bù nhìn sợ đến mức không chỉ run ray rơm ra trên người nó còn căng đến mức đứt ra.

Nó vẫn run ray đi về phía trước.

“Quay lại!!! Lúa Lúa, quay lại đi!!!” Tiền Đông Phương tuyệt vọng gao lên, trên mặt đầm dia nước mắt, “Lúa Lúa, quay về đi mà...” Nhóc bù nhìn “chỉ một tiếng thật lớn, gắng sức đẩy cánh cửa kia. Nó quá nhỏ, bất kỳ ai cũng đều có thể đâm bay nó, sau đó xé toạc nó. Quả thật nó đã bị đâm bay, nhưng lại không té xuống mặt đất mà là rơi vào một vòng tay ấm áp. Không biết người này đã bò đến đây bằng cách nào. Đàn quái vật xông vào ồ ạt, nhưng nó vẫn được người này bảo vệ chặt chẽ ở dưới thân. Nó nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trào ra từ miếng băng gạc trên ngực của người ấy, đó là máu người, lúc nhỏ xuống mặt nó nóng hổi. “Chỉ... Chỉ...”

[Chúc mừng người chơi Tiền Đông Phương nhận được 6 điểm may mắn từ bạn quỷ.]

[Bạn quỷ của người chơi Tiền Đông Phương bị diệt.]

[Người chơi Tiền Đông Phương tử vong.】 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có hai bạn quỷ. Một đứa phát ra tiếng: “Chỉ chỉ.” Một đứa thì tên là Chi Chỉ. Chúng có cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Dù đều là nhân vật nhỏ trong trò chơi kinh dị.
Bình Luận (0)
Comment