Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 39 - C 39

C 39 C 39C 39

chương 39: Mạn Mạn

Editor: Cô Rùa



“Bố Bố!!!”

Trần Kim Bằng ở phía trên hoảng sợ trợn to mắt, thò đầu ra khỏi không gian che giấu.

Thì ra nó cũng có tên.

Nó tên là Bố Bố, làm từ vải bố và phát ra tiếng “bổ ô'.

Trước đây nó cũng có một người mà nó thích nhất, từng đối tốt và dịu dàng với nó, sau đó người đó hất nó té, đẩy nó ra ngoài cổng, nhốt nó ở ngoài cửa phòng, nhưng nó chưa từng rời đi, hết lần này đến lần khác đều chạy lò dò về phía người đó.

Cho đến khi nó bị người đó treo cổ trước đám quái vật mà nó sợ nhất ép nó giao ra điểm may mắn, rốt cuộc nó cũng tuyệt vọng rồi.

Nó kéo vết khâu trên cổ ra thả mình vào đàn quái vật kia.

Bốn người chơi ở tầng 4 đều nhìn thấy cảnh tượng thân thể của nó rơi thẳng xuống, đặc biệt là Ninh Túc và Chúc Song Song đứng ở hàng trước càng có thể thấy rõ hơn.

Nó rất nhỏ, bởi vì được làm bằng vải nên cũng không nặng, cứ vậy mà trôi theo cơn gió đêm rơi vào trong biển quái vật bên dưới. Cái đầu trên sợi roi càng nhẹ hơn, không có chỗ cố định ma đung đưa trong gió. Giây tiếp theo cũng rơi xuống. Sau đó có một cậu bé không đầu rơi từ trên lầu xuống với chiếc roi đỏ trên tay. Cuối cùng là một cái đầu. Khi cái đầu kia rơi ngang qua cửa sổ hình vòm lầu 4, nó đưa mặt về hướng bọn họ. Đôi mắt nhỏ một mí mở to kinh hãi, là đôi mắt mở lớn nhất có thể trong trạng thái trẻ con. Ngoài hoảng sợ trong đó còn có cả khiếp sợ. Hắn biết nếu bạn quỷ của mình chết thì hắn cũng sẽ chết theo, nhưng hắn lại dám treo búp bê vải lên như thế này là vì hắn rất tự tin rằng mình có thể sử dụng Roi Đỏ để kéo con búp bê trở về trước khi đám quái vật kia tiếp cận. Song hắn không ngờ búp bê vải lại tự tay rút chỉ đỏ của nó, rơi vào đàn quái vật kia một cách vô vọng như vậy.

[Bạn quỷ của người chơi Trần Kim Bằng bị diệt.]

[Người chơi Trần Kim Bằng tử vong.] Cửa sổ hình vòm ở tầng 6 đã được mở ra, cửa sổ hình vòm ở tầng 5 cũng chật kín người chơi, còn có Bạch Sương vừa mới thoát chết cũng đang rơm rớm nước mắt đứng trong đó. Đàn quái vật rút đi. Đây là lần đầu tiên chúng rời đi mà không vào hành lang, thậm chí là đến lâu đài còn chưa được mười phút. “Bụng me thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn.”

“Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?”

Dưới ánh trăng, đằng sau đàn quái vật trắng hếu bóng nhờn dính đầy vải rách màu trà cùng với máu thịt đỏ chót. Bọn chúng cất tiếng hát mãn nguyện, không rõ buồn vui ngây ngô rời đi.

Chúc Song Song lẩm bẩm: “Bố Bố ấy, thật ra nó không còn điểm may mắn để đưa cho Trần Kim Bằng đúng không?”

Ninh Túc “ừ” một tiếng, “Nó chỉ có 3 điểm may mắn thôi.”

Đã vậy 3 điểm này còn bị ép đưa ra bằng tổn thương về mặt thân thể. Nếu nó có, nó nhất định sẽ đưa cho Trần Kim Bằng. Nhưng vấn đề là nó không có mà đưa, thân thể cũng rách bươm, cuối cùng nhảy vào đàn kẻ thù tự nhiên đáng sợ nhất của mình trong vô vọng và chết không toàn thây.

Chúc Song Song đứng lặng thỉnh một lúc, “Có phai xét về một khía cạnh nào đó, người may mắn nhất trong số chúng ta là Trần Kim Bằng và Chu Tập không?”

Ninh Túc nói: “Để mai tôi lại thử xem.”

Ninh Túc lột dây lăng tiêu hai bên ra một chút, dùng ngón tay trắng tuyết gỡ một mảnh vải vụn dính trên lá xuống, dưới mảnh vải vụn có một sợi bông màu trắng.

Cậu giơ ngón tay lên, dưới ánh trăng hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt đào hoa trong trẻo xinh đẹp lắng lặng nhìn sợi bông trắng mềm mại trên đầu ngón tay, cho đến khi bị gió đêm lạnh lẽo cuốn đi. Ninh Tuc thu tay lại, dùng tay áo sơ mi lau đi vết máu dính trên cây lăng tiêu trước cửa sổ.

Quý Minh Thụy hỏi: “Hai người nói họ may mắn nhất tức là sao?” “Đúng đúng đúng.” Mạnh Giang nói: “Tôi nghe cũng không hiểu.”

Chúc Song Song rời mắt khỏi người Ninh Túc, khóe miệng nhếch lên nói: “Tức là bạn quỷ của họ thật sự rất tuyệt vời, tặng cho họ hết điểm may mắn, tuy chúng nhỏ yếu nhưng thật sự rất tốt.”

Chúc Song Song nói một cách lộn xộn, cũng không trả lời vào vấn đề, cả hai người họ đều có thể nhận ra nên cũng không cố hỏi lại.

Thời gian vẫn còn sớm, bốn người mang theo bạn quỷ trở lại hành lang tiếp tục ngồi trên thảm lông.

Hệt như bọn họ đã dần thích nghỉ với trò chơi kinh dị, đã quen với việc mỗi đêm phải có một người phải chết, dù vậy mỗi khi đối mặt với cái chết lòng họ vẫn nặng trĩu, nhất là khi cái chết vẫn còn quấn quýt lấy cảm xúc của họ.

Mạnh Giang nhìn nhóc xác ướp của mình, trầm giọng nói: “Đến cả búp bê vải cũng có tên hay là tao cũng đặt cho mày một cái nha.”

Hắn và nhóc xác ướp nhìn nhau vài giây, sau đó nói, “Gọi là A Y có được không?”

Cái đầu tròn trịa của nhóc xác ướp dụi vào khuỷu tay của hắn, “ê a' một tiếng.

Mạnh Giang cười sờ đầu nó, biết là nó cũng đồng ý. Ninh Tuc đăm chiêu một hồi, “Tôi không phát âm được tên này nên tôi vẫn gọi nó là nhóc xác ướp nhe.”

Chúc Song Song: “Tôi cũng...”

Mạnh Giang: “Hai người thì biết cái gì! Từ SA là cách gọi những người thân thiết với mình, đây là một cái tên rất hay.”

Hắn dời mắt sang Qúy Minh Thụy, người duy nhất vẫn chưa bày tỏ ý kiến của mình, Qúy Minh Thụy im lặng một lúc rồi nhìn búp bê ngày tết của mình, lang tránh vấn đề nói: “Tao cũng lấy cho mày một cái tên vậy.”

Cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là Niên Niên, gọi thuận miệng mà còn mượt mà hơn cái tên A Y kia nhiều.

Sếp Qúy bật chế độ đặt tên lên, “Gọi là Tuế Tuế[1] nha, hàng tháng bình an.”

[1] TUẾ TUẾ (#Z) CÓ NGHĨA LÀ HÀNG THÁNG.

Hai gò má búp bê ngày tết đỏ hơn một chút, hiển nhiên là rất vui.

Cuối cùng còn mỗi búp bê máu của Ninh Túc là không có tên. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, Chúc Song Song nói: “Túc Túc, cậu cũng đặt tên cho con bé đi?”

Ba bạn quỷ đều nhìn về phía búp bê máu.

Gudetama[2] Ninh Túc: “Vậy Huyết Huyết ha?” [2] GUDETAMA LÀ MỘT NHÂN VẬT HOẠT HÌNH HƯ CẤU CÓ DẠNG QUẢ TRỨNG, CÒN CÓ CÁI TÊN THÂN THƯƠNG LÀ QUẢ TRỨNG LƯỜI. ÁM CHỈ NGƯỜI LƯỜI BIẾNG. CÓ ẢNH MINH HOẠA PHÍA DƯỚI.

Đôi mắt búp bê máu lập tức rươm rướm máu.

Ninh Túc: “Nghe cưng ghê!”

Hiển nhiên búp bê máu không hề lấy làm cảm ơn, máu trào ra từng chút một.

Mọi người đều cho rằng nó không thích cái tên này, nhưng sau đó họ phát hiện không phải như vậy, bởi vì nó chẳng thích cái tên nào hết. “Tuyết Tuyết? Tiểu Tuyết?”

“0a 0a?”

“Tích tích?”

“Lộc Cộc?”

“Khóc Khóc?”

“Đề Đề?”

“Hồng Hồng? Tiểu Hồng?”

Búp bê máu không phải khóc thì dùng động tác xua đuổi, hệt như cái lần nó đẩy những món đồ chơi mà Quỷ Sinh tìm cho nó. Ninh Tuc hơi nghiêm túc, “A Phi?”

Búp bê máu chớp hàng mi thật dày vẫn lắc đầu.

Chúc Song Song kinh ngạc nói: “Xem ra nó là không muốn có tên, sao vậy ta? Có một cái tên riêng không tốt ư?”

Ninh Túc như suy tư mà nhìn nó trong chốc lát, xoa xoa đầu nó, “Không muốn thì thôi vậy, như này cũng tốt rồi.”

Chúc Song Song hơi nghỉ ngờ nhìn cậu một cái, cho rằng cậu nói vậy là vì không cần phải phí não đặt tên nên cũng vui vẻ chấp nhận điều đó. Bọn họ ngồi ở hành lang trong chốc lát sau đó từng người trở về phòng. Đêm nay đàn quái vật đến chưa được 10 phút đã rời đi, mỗi người chơi đều trở về phòng sớm để ở cùng với bạn quỷ của mình, tâm trạng và thái độ của họ đã thay đổi.

Vào 12 giờ đêm.

Hệ thống lặng im không tiếng động, không có bất kỳ người chơi nào nhận được điểm may mắn.

Một đêm lặng yên.

Sáng hôm sau Ninh Túc dậy sớm xuống nhà ăn, sau khi cho Quỷ Sinh và búp bê máu ngồi lên ghế cậu mới đi vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Quý Minh Thụy và Mạnh Giang đang đứng chờ cậu sẵn.

Tối qua Chúc Song Song không có trả lời vấn đề của bọn họ tất nhiên là vì lúc ấy không tiện, cho nên sáng sớm bọn họ đã ở đây đợi Ninh Túc. Ninh Tuc luôn tích cực nhất trong ăn uống.

Bọn họ tới sớm hơn, lúc này trong nhà vệ sinh không có ai họ kéo Ninh Túc đến bên cửa sổ, “Tối qua hai người nói Trần Kim Bằng và Chu Tập là người may mắn có ý gì?”

Nếu bọn họ đều đã mở miệng hỏi thì Ninh Túc cũng xin trả lời, “Mọi người còn nhớ cái đêm Chúc Song Song từng nói bạn quỷ của chúng ta có thể là Kumanthong không.”

“Còn.” Quý Minh Thụy gật đầu.

Ninh Túc: “Vậy anh biết Kumanthong có hai loại chứ? Nói trắng ra một là Kuman chính quy, hai là Kuman tà ngải.”

Quý Minh Thụy lập tức hiểu ngay.

Hắn lớn lên trong một gia tộc lớn nên hiểu biết sâu rộng. Trong mớ kiến thức ấy không chỉ có những thứ cao sang trong mắt người khác, mà còn có những thứ tăm tối và dơ bẩn.

Hắn cũng từng nghe qua việc nuôi Kumanthong.

Nghe nói ở nước ngoài các pháp sư áo trắng luyện ra Kumanthong là để giúp các linh hồn sơ sinh lang thang vất vưởng có thể đi đầu thai. Để báo đáp, Kumanthong sẽ giúp lại người đã nuôi dưỡng chúng, điển hình nhất là cầu may và trợ tài.

Một số người tham lam cảm thấy hiệu lực của chúng quá yếu nên đã cho ra một loại Kuman khác do pháp sư áo đen tôi luyện bằng phương pháp kinh dị, cũng có người gọi đây là tiểu quỷ có thể giúp con người cải thiện được may mắn càng mạnh hơn. Suy cho cùng nó vẫn được tạo ra bằng phương pháp quá ghê tom trói buộc những linh hồn ác quỷ đầy oán hận và ác ý, bởi vậy rất dễ bị cắn ngược.

Nếu hệ thống thiết lập bạn quỷ theo Kumanthong thì giá trị may mắn chính là biểu hiện cụ thể của việc trợ vận may cho người giúp đỡ chúng. Nếu vậy sẽ có bạn quỷ có thể cho họ rất nhiều giá trị may mắn trong một thời gian ngắn, trong khi sẽ có một số thì cho rất ít và rất chậm, phân biệt như vậy sẽ biết ngay đó là loại nào.

Ninh Túc nói: “Tối qua khi Bố Bố rút chỉ khâu và rơi xuống, tôi thấy trên người nó chỉ có bông gòn trắng tỉnh cùng với một tấm thẻ pha lê hình trái tim.”

Câu nói này đã xác minh suy đoán của Quý Minh Thụy.

Hẳn là bên trong các bạn quỷ ở tầng 4 cho họ 5-6 điểm may mắn kia có xác chết trẻ em, mỡ người, hoặc nội tạng động vật gì đó.

Sắc mặt của Quý Minh Thụy xấu vô cùng.

Ninh Túc bỏ lại những lời này rồi rời đi, cậu còn đang vội di ăn đây.

“Ủa alo? Ý cậu là gì?” Mạnh Giang hét lên ở phía sau cậu.

Lúc này có người chơi từ hai tầng khác đi vào, dưới ánh mắt kỳ lạ của bọn họ Quý Minh Thụy kéo Mạnh Giang vào buồng vệ sinh riêng, nhỏ giọng giải thích bên tai hắn.

Khi cả hai quay lại, trong lòng ai cũng nặng trĩu.

Bọn họ thấy Ninh Túc và Chúc Song Song vẫn như bao người khác không có việc gì, vẫn thân thiết với bạn quỷ như trước. Chúc Song Song gan bé, không ngờ còn nắm lấy tay Chỉ Chi dạy nó cầm muỗng. Còn Ninh Túc cầm một cái bánh bao nhỏ chọc búp bê máu không thể ăn, khi con bé sắp khóc oà lên thì đút ngón tay vào miệng nó. Hai người đều bối rối, vừa mới biết được sự thật này nhất thời khó có thể thích ứng.

Chờ cả hai cuối cùng đều bình ổn ngồi xuống như thường lệ thì người vừa bước xuống cầu thang đã thu hút mọi chú ý trong nhà ăn.

Là Chu Tập, hắn là người đầu tiên làm theo Trần Kim Bằng, dùng cách đe dọa để ép lấy điểm may mắn từ bạn quỷ của mình.

Cái chết của Trần Kim Bằng đêm qua đã khiến những người chơi khác hết sức kinh ngạc, không ngờ người chết lại là Trần Kim Bằng ở lầu 6, không dám tin một cao thủ lại chết dễ dàng như vậy.

Còn những người chơi đã dùng phương pháp ép buộc bạn quỷ ngoài bất ngờ chính là hoảng sợ, bọn họ không thể tin bạn quỷ của mình còn biết tự sát.

Họ gần như thức trắng cả đêm, cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào. Điều mà Chu Tập nghĩ đến chính là nhốt bạn quỷ lại, cũng trói chặt nó để ngăn nó tự sát.

Không biết hắn lấy từ đâu ra một cái lồng chim rất lớn và nhốt bạn quỷ của mình vào bên trong, dùng dây thừng trói hai tay nó lại vào song sắt của lồng.

Nhóc slime bị trói dựa lưng trong lồng sắt, đầu gục xuống một cách yếu ớt, nhưng trông nó vẫn không hề tức giận một chút nào. Cái chết của Trần Kim Bằng không những không ngăn được mối quan hệ giữa họ với bạn quỷ ngày càng xấu đi, mà còn thúc đẩy họ đi theo một hướng nghiêm trọng hơn.

Chúc Song Song nói: “Chu Tập, anh quá đáng vừa thôi, sao anh có thể đối xử với nó như vậy chứ?”

Lần này cô đã không còn phẫn nộ như tối qua, nhưng vẫn khiến Chu Tập đang trong trạng thái thấp thôm bị kích thích như thường.

“Mày thì biết cái gì! Mày có biết bây giờ tao đang trong tình thế nguy hiểm không, có biết cảm giác của tao như thế nào không! Di mẹ nó, tao sắp chết rồi! Mày còn ở đó phán xét tao!”

Chúc Song Song không sợ hãi trước giọng điệu tức giận và khuôn mặt dữ tợn kia của hắn, cô đứng bật dậy cũng nói với hắn bằng giọng một tức giận tương tự: “Những gì mà anh đang làm chỉ tổ đẩy nhanh cái chết của mình hơn thôi!

“Không phải nó không cho anh điểm may mắn mà là nó không có, anh hiểu không!”

Chu Tập càng sôi máu hơn, có người nào có thể chấp nhận bạn quỷ của mình không có điểm may mắn chứ, đó chẳng khác nào với việc sẽ mắc kẹt ở đây đến chết cả.

Hắn hùng hổ sải bước tới chỉ thẳng vào Chúc Song Song, “Mày nói cái đéo gì đó, thử nói một câu nữa coi!”

Chúc Song Song ngồi giữa Ninh Túc và Mạnh Giang, lúc Chu Tập chỉ tay về phía Chúc Song Song cũng là đang đối diện Mạnh Giang, chúa tể sức mạnh Mang Giang lập tức hất bay tay hắn, khiến cả người hắn bị lệch nửa vòng té xuống đất, “Nói chuyện đàng hoàng đừng có chỉ trỏ!” Chúc Song Song không sợ hắn một chút nào, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô lập tức kéo ghế lướt qua Mạnh Giang nhìn Chu Tập bị hất ngã trên đất, không chỉ nói cho tên Chu Tập ở đối diện nghe mà còn nói với những kẻ đã và từng có suy nghĩ dùng thủ đoạn kinh tom đó, “Mấy người dùng cái đầu để nghĩ đi!”

“Thứ mà bạn quỷ sợ nhất chính là đám quái vật, đó là thứ có thể xé xác bọn nó, đêm qua Bố Bố bị treo trên đỉnh đầu của đám quái vật, nếu nó có điểm may mắn thì thử hỏi tại sao nó không đưa cho Trần Kim Bằng để được kéo lên giữ mạng hả? Chẳng lẽ nó không biết rơi vào đàn quái vật kia sẽ có kết cục như thế nào sao? Bởi vì nó thật sự không thể cho!” Cô khẳng định nói: “Tôi tin rằng chỉ cần tụi nó có một chút may mắn trong người thôi thì nhất định sẽ cho chúng ta.”

Nhà ăn chìm vào im lặng có thể dễ dàng nghe thấy tiếng khóc nức nở của một số bạn quỷ, đặc biệt là nhóc slime đang bị nhốt trong lồng chim.

Hai tay nó bị trói sang hai bên, cái đầu nhỏ bất lực gục xuống nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

“Phốc... A...”

Khuôn mặt của những người chơi có giá trị may mắn thấp hết trắng lại đen.

Qúy Minh Thụy cúi đầu nhìn Tuế Tuế, hắn đặt đũa xuống chạm nhẹ lên cái đầu đang rũ xuống của nó. Cho dù trong cơ thể nó có thi thể thì sao chứ, nó chỉ mới được sinh ra chưa bao lâu, vừa chút ý thức đã cho hắn nhiều may mắn như vậy rồi.

Còn người bù nhìn cho Tiền Đông Phương 6 điểm may mắn thì sao? Nó chưa bao giờ làm hại Tiền Đông Phương, còn luôn trông nom bên mép giường khi hắn bị thương nặng.

Sư Thiên Xu lạnh nhạt mở miệng: “Ăn cơm đi.”

Ninh Túc: “Dạ!”

Lập tức cầm đũa lên.

Bữa sáng cứ vậy mà kết thúc trong bầu không khí trầm mặc.

Ăn sáng xong, Ninh Túc nói với Sư Thiên Xu: “Ch] lên trên nhìn nha, em đi thử xem.”

Là chuyện tối qua cậu lên lầu 6 đề cập với Sư Thiên Xu. Sư Thiên Xu gật đầu, dẫn cậu bé người sáp lên lầu.

Ninh Túc đưa Quỷ Sinh và búp bê máu đến hoa viên. Ba người lầu 4 cũng đi theo cậu, bọn họ cứ nghĩ đến hoa viên chơi cùng bạn quỷ như thường lệ, không ngờ Ninh Túc lại từ từ đi đến chỗ khác.

Cậu dẫn búp bê máu đến trước cổng sắt. Đây là nơi mà hôm qua mấy người chơi đuổi bạn quỷ của mình ra ngoài, muốn ép lấy điểm may mắn.

Quỷ Sinh: “Ơ?”

Đừng nói là Quỷ Sinh, những người chơi trong hoa viên đều sợ ngây người.

“Gì đây? Không lễ cậu ta cũng...?”

“Cậu ta chỉ còn thiếu 2 điểm may mắn, nếu ép ra là bây giờ có thể rời khỏi đây, cho nên có thể hiểu được.” “Nuc cười thật đấy, đồng đội cậu ta vừa mới thề thốt trên bàn ăn rằng bạn quỷ có điểm thì sẽ cho, kết quả cậu ta lại bắt đầu dùng cách cưỡng ép này.”

Chúc Song Song: “Anh nói bậy cái gì đó? Cậu ấy sẽ không làm vậy! Cậu ấy không phải người như thế.”

Giây tiếp theo cô đã bị vả mặt.

Ninh Túc đẩy búp bê máu vào khe cổng. Búp bê máu mở to hai mắt nhìn về phía cậu, nó không khóc, trong mắt cũng không có vệt máu mông lung, sáng tỏ nhìn cậu.

Đôi mắt to phản chiếu hình dáng cậu.

Ninh Túc đặt tay lên vai nó rồi đẩy mạnh.

Không đẩy được.

Dường như có một thế lực nào đó chặn cậu lại, không phải trực tiếp chặn sức mạnh trên tay cậu mà là chặn con búp bê máu.

Cậu lại càng đẩy mạnh hơn cho đến khi một mạch máu hẳn lên trên mu bàn tay.

Đôi mắt của búp bê máu ươn ướt, khi nó sắp trào ra lại bị người khác kéo về ôm vào lòng.

Vòng tay ấm áp cùng một luồng khí quen thuộc. Chính là luồng khí năng lượng mấy ngày này chảy vào trong cơ thể nó và nuôi dưỡng nó.

Một bàn tay vuốt tóc sau đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nha.” Ninh Tuc sửa lại mái tóc càng giống thật của nó, cài lại chiếc kẹp tóc hoa lăng tiêu sang bên trái. Cậu nhóc nói với nó: “Không phải tao muốn ép mày đâu mà là tao đang thử nghiệm một chuyện khác, với lại tao đã từng nói sẽ không bức mày đưa ra điểm may mắn rồi mà.”

“Mày tin tao nha, tao cũng không có vội rời đi đâu, dù sao đồ ăn nơi này cũng rất ngon.”

Đôi mắt to của búp bê máu nhìn cậu không chớp.

Ninh Túc nhìn nó một chập mới nói: “Tao nói được thì làm được, đêm đầu tiên mày đến đây tao đã nói sẽ cứu mày và đến giờ vẫn chưa thất hứa mà đúng không?”

“Mỗi ngày đều cho mày ăn nè, mày từ từ có năng lượng, dần dần thoát khỏi nơi giam cầm này, còn tao...” Cậu nhóc nuốt những lời còn lại xuống, im lặng trong phút chốc rồi nói, “Tao chăm mày chu đáo như vậy thì sau này mày phải đối xử tốt lại với tao nghe.”

“Ở?” Quỷ Sinh ghé cái đầu nhỏ đến, “Thoát khỏi đây?”

Nó và Ninh Tuc cùng nhìn về phía búp bê máu. So với lúc mới xuất hiện, búp bê máu ngày càng giống người thật hơn, đặc biệt là lúc này hai mắt nó không có chảy máu, đó là một đôi mắt người sống động, là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.

Tóc đen dày và bóng, ánh lên tia sáng khỏe mạnh. Nó thực sự rất giống một con người đang trồi lên từ cơ thể của một con búp bê.

Quỷ Sinh: “Đáng yêu!”

Ninh Túc: “Xinh đẹp!” Quỷ Sinh: “Siêu đáng yêu!”

Ninh Túc: “Siêu đẹp!”

Những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt búp bê máu rút đi.

Trong lúc nịnh nọt, hai thằng nhóc còn hái hoa tươi cho búp bê máu, xun xoe đặt vào tay con bé.

Tất cả những người chơi trong hoa viên: “...”

Chúc Song Song cũng rất bất lực, “Rốt cuộc cậu tính làm gì vậy?”

Ninh Túc không trả lời cô, cậu nhìn lên tầng 6, sau đó quay sang Qúy Minh Thụy và Mạnh Giang, “Hai người nhìn có hiểu không?”

Hai người kia gật đầu.

Bọn họ có thể hiểu được điều này có nghĩa gì là vì chính hai người họ là những người đầu tiên cố gắng thoát khỏi lâu đài này.

Đêm đó Qúy Minh Thụy dẫn bạn quỷ của mình và Mạnh Giang đến cổng sắt đều bị cổng sắt bật trở lại, bao gồm cả bạn quỷ. Mà ngày hôm qua Trần Kim Bằng và Chu Tập lại có thể đẩy hai bạn quỷ của mình ra ngoài được.

Song đến hôm nay Ninh Túc thử lại, bạn quỷ của cậu vẫn không đẩy ra được.

Thứ có thể đi ra ngoài chính là những người bạn quỷ cho điểm chậm, cũng chính là Kumanthong hệ chính quy mà bọn họ suy đoán hệ thống thiết lập theo. Loại Kumanthong này được nuôi để giúp chúng đầu thai chuyển kiếp, chúng có thể ra ngoài sau khi được nuôi dưỡng vài ngày, vậy có khi nào cũng có thể dẫn người chơi ra cùng không?

Kế đó Chúc Song Song cũng ngộ ra.

Quả nhiên Trần Kim Bằng và Chu Tập là những người may mắn nhất, bọn họ có được bảo bối nhưng lại không hed hay biết.

Đặc biệt là Trần Kim Bằng, hắn sẽ không bao giờ biết được bạn quỷ mà hắn từng ghét bỏ vì vô dụng lại tuyệt vời đến nhường nào.

Bọn họ cũng không ở lại hoa viên, trở về phòng 407 tiếp tục thảo luận chuyện này. Họ đứng trên ban công phòng 407 và nhìn xuống, tự hỏi liệu những người chơi khác có nghĩ đến điều này không.

“Chúng ta có cần nói cho Chu Tập không?”

“Trước cứ quan sát thêm rồi hẵng tính, chúng ta chưa chắc chắn mà đã nói thì đối với bạn quỷ cũng không nhất định là chuyện tốt.”

Sau những lời phát ngôn của Chúc Song Song trên bàn ăn, cả ngày hôm nay vẫn còn tính là an bình.

Những người chơi kia cũng không phải hoàn toàn không dùng cách thức đe dọa, chỉ là ôn hòa hơn một chút, về cơ bản sau một hai lần hù dọa và có được 1-2 điểm may mắn, thì giờ có dùng cách bình thường cũng không lấy được.

Họ đành chấp nhận rằng bạn quỷ của mình không có điểm may mắn. Đã vậy 1-2 điểm này còn là đe dọa bạn quỷ nộp ra.

Nhìn những bạn quỷ mệt mỏi, sắc mặt của người chơi cũng chẳng đẹp de gì. Chúc Song Song: “Về sau bọn họ sẽ không ăn hiếp bạn quỷ nữa, sẽ đối xử tốt với chúng nó đúng không?” Dựa theo tình huống hiện tại thì chắc sẽ là vậy, có điều lần này hệ thống có tham gia vào trò chơi. Bữa tối vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, người chơi vừa định lên lầu lại nghe thấy mệnh lệnh quen thuộc của hệ thống.

[Người chơi vui lòng trở về phòng của mình, chờ đợi sự ra đời của bạn quỷ] Tất cả người chơi đều sửng sốt. Mạnh Giang hỏi: “Là sao? Không phải bạn quỷ của chúng ta đã ra đời rồi ư? Không phải tất cả đều đã có một đứa rồi à?” Chúc Song Song cũng bối rối: “Tôi nhớ lúc mới vào trò chơi hệ thống đã nói là 'có bạn quỷ, không phải chỉ một thôi sao?” Quý Minh Thụy nói: “Vậy phải xem đó là “một bạn quỷ' trong suốt quá trình, hay kết quả cuối cùng là “một bạn quỷ.” Cả hai đều sững sờ một lúc, hoàn toàn không biết chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào. “Vậy nếu bạn quỷ mới gõ cửa thì chúng ta có mở cửa hay không?” Chúc Song Song hỏi. Thử nghĩ nếu có hai người bạn quỷ vậy thì điều này quả thật quá tốt, bọn họ có thể nhận được điểm may mắn từ cả hai tụi nó. Có điều họ cũng phải nuôi một lúc cả hai đứa, nếu một trong hai đứa chết thì rất có thể họ cũng sẽ chết theo. Bốn người họ cùng lúc nhìn những bạn quỷ của mình.

[Mời người chơi trở về phòng của mình, bạn quỷ thứ nhất sắp xuất hiện.] Bốn người họ còn chưa cho ra một đáp án chính xác thì đã phải trở về phòng theo yêu cầu của hệ thống. Dựa theo đêm đầu tiên, bạn quỷ ra đời trước, sau đó đám quái vật sẽ đến. Có kinh nghiệm từ lần trước cùng với sống chung với bạn quỷ mấy ngày nay, người chơi đã không còn sợ nữa mà chỉ có hơi rối rắm một chút. “Rầm rầm rầm!” Bạn quỷ gõ đụi đụi cửa phòng 403. 403 không mở cửa. “am rầm râm! Rầm rầm râầm!” Có bạn quỷ đang gõ cửa phòng 404. 404 không mở cửa. 405 không mở cửa. 406 không mở cửa. Mặc kệ bọn nó có gõ cỡ nào, có khóc la í ới thế nào thì tất cả các cánh cửa đều đóng chặt. Bốn người chơi đứng sau cánh cửa ôm bạn quỷ của mình cũng chẳng thản nhiên như vậy. Lý do bọn họ kiên định tạm thời không mở cửa là vì đêm nay lầu 5 sẽ mở, lũ quái vật kia không thể vào được lầu 4. Nếu không vào được thì sẽ không có cách nào tổn thương được bạn quỷ bên ngoài. Tiếng đập cửa im bặt. Kế đó là tiếng bước chân trên hành lang dần đi xa, tiếp theo là tiếng ván gỗ bịt cửa hành lang bị dời đi. “Bọn nó lên lầu rồi sao?” “Ừm.” Không biết qua bao lâu bọn họ lại nghe thấy tiếng hát của đám quái vật truyền đến. Lúc này bốn người mới mở cửa ra xem tình hình. Trên hành lang không có bóng của bạn quỷ nào cả, tiếng hát của đám quái bên ngoài cũng càng lúc càng gần. Bọn họ từng người đứng ở cửa phòng chờ. Nghe thấy tiếng đám quái vật trườn qua cửa sổ hình vòm của họ. Thời gian cứ như vậy trôi qua, tiếng nhắc nhở từ hệ thống rốt cuộc cũng vang lên. [Bạn quỷ của người chơi Bạch Sương bị diệt.] Chỉ có duy nhất một câu này. 8196
Bình Luận (0)
Comment