C 40
C 40C 40
chuong 40: Man Man
Editor: Cô Rùa
米
“Bụng me thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn.”
“Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?”
“Rầm rầm rầm râmmm!”
Bài hát của đàn trẻ quái vật lẫn tiếng đập cửa của bạn quỷ cùng lọt vào tai Bạch Sương.
Tối qua cô đã tránh được một kiếp, cả ngày hôm nay cô đều luôn bị dày vò bởi cô biết người chết đêm nay chính là mình.
Liệu đêm nay có xảy ra kỳ tích nữa không?
Bạch Sương cắn chặt môi dưới, dùng cơn đau để tỉnh táo.
Theo lộ trình ban đầu cô chắc chắn sẽ phải chết, những người chơi ở tầng 5 nhất định sẽ phá cửa phòng cô vào tối nay.
Có bài học từ Trần Kim Bằng sẽ không còn xảy ra chuyện bạn quỷ tự sát nữa. Nếu muốn có một phép màu thì cần phải thay đổi. Bạch Sương siết chặt tay nắm cửa hít sâu một hơi. Trước sau gì cũng phải chết, thay vì cứ ở đây chờ chết thì không bằng chơi lớn một lần xem sao.
Cửa phòng 505 mở ra. Bạch Sương nhìn bạn quỷ đang gõ cửa, “Chào mừng đến với nhà của tao.”
Sau đó cô nhìn về phía hai bạn quỷ ở trước cửa phòng khác, “Tụi mày có muốn vào luôn không?”
Cô còn mở cánh cửa đã bị bịt kín ở lối vào hành lang trên tầng 5, để những bạn quỷ không được chào đón ở hai tầng khác lên đây.
Trước khi đám trẻ quái vật đến, trong phòng Bạch Sương có tổng cộng 3 bạn quỷ mới còn phòng Chu Tập cũng có thêm 1 đứa.
Ngay khi đám quái vật tiến vào cửa sổ hình vòm cô cũng không đóng cửa lại.
Cô là người chơi đầu tiên đối mặt với đám quái vật như thế này, nhìn cơ thể vặn vẹo của chúng đang chen chúc vào cửa sổ từng chút một.
Sau hai đêm khủng bố và tra tấn, ánh mắt cô trở nên kiên định, trong con ngươi phản chiếu đám trẻ dị dạng trắng nhờn đang run rẩy dần lộ ra vẻ điên cuồng.
Khóe môi cô bị cắn đến chảy máu khẽ nhếch lên, cô dứt khoát ném bạn quỷ búp bê đá vừa mới vào phòng chưa được bao lâu về phía đàn quái vật.
Cô là một người chơi lâu năm trong căn cứ, có thể sống lâu như vậy không chỉ bởi vì cô có một mũi tên với độ chính xác tuyệt vời mà còn vì cô luôn cẩn thận, bè lũ xu nịnh.
Đây là điều điên rồ nhất mà cô từng làm trong đời.
Cô đứng run ray trong hành lang tối tăm lạnh lẽo, giờ phút này cô nghĩ đến cảnh rất nhiều người đã chết ở nơi đây, lại nhớ tới bộ dạng khom lưng uốn gối trước kia của chính mình. Cô nhìn thấy mình đã ném bạn quỷ cục đá kia chính xác về phía con quái vật hung tợn nhất trong bầy, mạnh mẽ hạ gục nó. Một luồng khí trào lên từ bụng, tồn đọng hồi lâu mà thở ra. Cô đứng đó, nhìn đám quái vật điên cuồng đuổi theo bạn quỷ cục đá mà rơi xuống lầu.
[Bạn quỷ của người chơi Bạch Sương bị diệt.] Một giây. Hai giây. Ba giây. “Ha ha ha ha ha ha!” Cô đứng trong hành lang bật cười trong kinh ngạc vui sướng và điên cuồng. Tiếng cười vang vọng ngoài hành lang. Các cánh cửa trên tầng 5 lần lượt mở ra, ngay cả cổ bà cũng mở cửa. Họ nhìn Bạch Sương trong im lặng cùng với ba bạn quỷ đằng sau lưng cô. Ba bạn quỷ, ba mạng sống, ba điểm may mắn. “Oa oa oa!” Chu Tập là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Trong nỗi tuyệt vọng cả ngày hôm nay hắn cũng mở cửa cho bạn quỷ mới, hắn vốn còn đang thấp thỏm nhưng lúc này đã phấn khích đến nhảy cẵng lên.
Hắn vừa chạy vừa nhảy đến bên cạnh Bạch Sương, “Bạch Sương, chết một bạn quỷ sẽ không có việc gì đúng không?”
Bạch sương gật đầu, “Chúng ta sẽ chết nếu không có quỷ cộng sinh, nhưng miễn là còn một bạn quỷ thì sẽ chẳng sao cả.”
Chu Tập vui mừng hét lớn, đây không phải là tìm được đường sống trong chỗ chết sao!
Hôm nay hắn đã tuyệt vọng chấp nhận bạn quỷ của mình là một đứa phế vật không thể tạo ra điểm may mắn, nghĩ rằng bản thân sẽ là người cuối cùng bị bỏ lại lâu đài này.
Đến tối lại nghênh đón một bước ngoặt lớn, hắn không chỉ có nhiều thêm một bạn quỷ để thu thập thêm điểm may mắn mà còn có một thêm một cái mạng nữa.
“Ha ha ha thật tốt quá!” Hắn vỗ đùi, quá vui mừng không thể diễn tả được.
Hắn lại liếc sang ba bạn quỷ của Bạch Sương, hâm mộ nói: “Bạch Sương, cô phát tài rồi, quá dữ.”
Bạch Sương cười một cái, nhìn thoáng qua cổ bà sau đó dẫn ba bạn quỷ của mình trở về phòng.
“Sầm!” Cửa phòng 505 bị đóng mạnh.
Dựa theo thỏa thuận tầng 5 sẽ mở cửa ba ngày, tối qua Trần Kim Bằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên lầu 5 có mở cũng không được tính, dù vậy cộng thêm nửa đêm nay là hai ngày, chỉ còn lại một ngày nữa. Cho dù Bạch Sương có mở cửa vào ngày mai thì cô ta vẫn sẽ sống.
Sau lầu 5 sẽ đến lầu 4 hoặc lầu 6 nhưng mặc kệ là đến lượt lầu nào đi nữa thì cô có ba bạn quỷ vậy ít nhiều gì vẫn có thể sống được thêm bốn ngày, trong bốn ngày này cô không chỉ có một người bạn quỷ cho điểm may mắn, chắc chắn góp đủ để rời đi.
Hơn nữa thân phận hiện tại của cô rõ ràng đã thay đổi, không nhất định phải tới lượt cô mở cửa, cô không chỉ có bốn ngày.
Những người chơi trên tầng 5 ôm một bụng suy nghĩ trở về phòng của mình.
Tại lầu 6, Sư Thiên Xu đứng trước cửa sổ hình vòm nhìn xuống dưới, cô sờ đầu cậu bé người sáp nói: “Đúng là càng ngày càng thú vị.”
Sau khi Trần Kim Bằng chết lầu 6 chỉ còn lại 3 người.
Trừ Sư Thiên Xu còn có một nam một nữ khác, đêm nay người chơi nam kia cũng mở cửa cho bạn quỷ mới. Hiện tại hắn có 2 người bạn quỷ, chuyện vừa rồi cũng làm hắn vui vẻ không thôi.
Sư Thiên Xu quay đầu nhìn hắn một cái nói: “Đối xử tốt với tụi nó nhé.” Người chơi nam lập tức nói: “Vâng! Chắc chắn rồi.”
Mà ở lầu 4 Chúc Song Song kinh ngạc nói: “Đàn quái vật rời đi rồi, sao lại như vậy? Bạch Sương không chết ư?”
Quý Minh Thụy nói: “Tụi quái vật ấy sẽ bỏ đi miễn là chúng tiêu diệt được một bạn quỷ vào mỗi đêm, chúng không giết người chơi, người chơi chết là vì quy tắc của hệ thống, không có bạn quỷ thì họ sẽ chết giống như bạn quỷ cuối cùng, cô ta mở cửa cho bạn quỷ mới, dù bạn quỷ kia đã chết nhưng cô ta vẫn còn những đứa khác, chỉ cần còn một bạn quỷ thì sẽ không chết.”
Hắn nói rất rõ ràng, suy đoán cũng rất hợp lý. Trước mắt chỉ có thể xem là như thế.
Chúc Song Song hỏi: “Nói vậy việc có thêm một bạn quỷ sẽ tốt hơn sao? Có chuyện tốt đến vậy à?”
Cô rất tỉnh táo cũng làm cho Qúy Minh Thụy và Mạnh Giang cảm thấy đỡ hối hận hơn rất nhiều khi không mở cửa cho bạn quỷ.
Mạnh Giang nói: “Nếu lần sau còn có bạn quỷ mới ra đời, mọi người sẽ mở cửa chứ?”
Chúc Song Song và Quý Minh Thụy còn chưa kịp trả lời, Ninh Túc lập tức nói: “Không nha, búp bê máu nhà tôi là giỏi nhất rồi, một đứa là quá đủ.”
Quỷ Sinh: “Ừm!”
Mạnh Giang: “...”
Tại sao lại có cảm giác bây giờ cậu muốn ôm đùi bạn quỷ của mình nhờ?
Chúc Song Song: “...”
Thật ra cậu ta không cần thêm bạn quỷ là bởi vì cậu ta lười biếng thôi, chăm nhiều nhọc lắm, chỉ cần có một đứa thì cậu ta có thể ăn ở miễn phí ở chỗ này rồi.
Búp bê máu ôm bình sữa ngẩng đầu nhìn Ninh Túc, cúi đầu ngoan ngoãn uống một ngụm, lại dính lấy người cậu. Chúc Song Song cúi đầu nhìn thoáng qua Chi Chỉ, “Tôi có một đứa cũng đủ rồi, trừ khi Chi Chi muốn có thêm bạn.”
Ninh Túc nghĩ một hồi nghiêm túc nói: “Điệu bộ của cô khi nói những lời này cực kỳ giống như đang thảo luận xem có nên sinh thêm đứa thứ hai không.”
Chúc Song Song: “Này!”
Mặc dù nó thật sự rất giống.
Đêm nay không có ai chết bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều, bốn người trò chuyện cười nói một hồi trên hành lang.
Con người là những sinh vật có khả năng thích nghi cao, những người sợ hãi trước đám xác chết ngoài cửa sổ trên xe tang như Chúc Song Song và Qúy Minh Thụy, cá là lúc đó họ sẽ không bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày bọn họ có thể ngủ với quỷ trong lâu đài chết chóc, thậm chí còn có thể cười đùa vui vẻ trước tử vong.
“Coi bộ đêm nay có thể ngủ ngon một giấc nhỉ?” Chúc Song Song nói. Ninh Túc vừa định gật đầu, Chúc Song Song lại nói: “Tôi không hỏi người có thể đi vào giấc ngủ chỉ trong một phút.”
Ninh Túc: “.”
Mạnh Giang cười ha ha, “Về ngủ thôi, nói không chừng tối nay chúng ta có thể một phút ngủ ngay đấy.”
Bốn người họ quay trở lại phòng. Đêm nay bốn bạn quỷ cũng rất vui vẻ, Chúc Song Song đi về phía trước còn Chi Chi nhảy nhót đuổi theo sau, không may đụng trúng Ninh Túc ngã xuống.
Ninh Túc quay đầu nhìn nó vài giây, sau đó cúi người dìu tiểu quỷ ăn vạ này dậy.
“Vừa nhát vừa đần thế này, đừng gọi nó là Chi Chỉ nữa, gọi là Tiểu Đần đi.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng động tác lúc đỡ người giấy đỏ lại vô cùng nhẹ nhàng, ngón tay cậu khẽ chạm lên gương mặt giấy khô khốc của nó. Một cỗ năng lượng đen theo ngón tay của cậu lặng lẽ chui vào giấy đỏ, làn da giấy đỏ như sắp nứt ra bỗng liền lại mịn màng hơn rất nhiều.
Người giấy đỏ ngơ ngác nhìn cậu, “Chi... A...”
Mạnh Giang thì thầm với Qúy Minh Thụy từ phía sau, “Sao tôi cứ cảm thấy Ninh Túc đối với đám quỷ tốt hơn người nhờ? Nói thế nào ta, có chút khác biệt ấy.”
Quý Minh Thụy lạnh nhạt nói, “Tôi cứ ngỡ cậu đã biết rõ điều này khi thấy cậu ta thân thiết với Qủy Sinh gấp trăm ngàn lần so với cậu rồi chứ.”
Mạnh Giang: “...”
Ninh Túc thu tay lại, người giấy đỏ theo bản năng vươn tay cầm lấy ngón tay Ninh Túc, Ninh Túc xoay người về hướng Chúc Song Song, “Đi thôi.”
“Chi chỉ.” Giọng nói tre con của người giấy đỏ khẽ kêu lên, khi nó định đi về phía Chúc Song Song lại thấy búp bê máu ngậm bình sữa yên lặng nhìn chằm chằm vào nó.
“Chi chị!”
Chi Chi lập tức chạy đến bên cạnh Chúc Song Song. Chúc Song Song nắm chặt bàn tay nhỏ của nó, nói với Ninh Túc: “Không thể nói trẻ con đần được.”
Ninh Túc “ờ” một tiếng, ôm tổ tông của mình về phòng.
Vào lúc 12 giờ tối nay, tất cả người chơi không mở cửa đón bạn quỷ mới vẫn nhận được 1 được may mắn, Chu Tập cũng được thêm 1 điểm.
Khi Ninh Túc và Chúc Song Song xuống ăn sáng, Qúy Minh Thụy đã gọi họ ra ban công của nhà ăn lần nữa và nói với họ về những tin tức mà hắn mới thu thập được.
“Đêm qua tổng cộng có năm người bạn quỷ, Bạch Sương nhận ba đứa, Chu Tập nhận một đứa, Phạm Minh Vũ trên lầu 6 nhận một đứa.”
Chúc Song Song kinh ngạc nói: “Ba đứa? Vậy không phải bây giờ cô ấy có 3 bạn quỷ sao?”
Quý Minh Thụy gật đầu, thấy Bạch Sương và Chu Tập đi xuống thì nói, “Đi ăn thôi, trước mắt đừng nói gì.”
Bốn người ngồi vào vị trí ban đầu, đêm qua không có ai chết, sĩ số hiện tại vẫn là 13 người chơi, các vị trí gần như đã được cố định.
Bên phải Sư Thiên Xu là Ninh Túc, còn bên trái cô là người chơi nữ của lầu 6. Khi người chơi nữ kia vừa định ngồi xuống, Bạch Sương bỗng bước tới chen vào trước mặt cô ấy, nói với Sư Thiên Xu: “Hội trưởng Sư, tôi muốn trở về tầng 6 có được không?”
Cô ta kéo ba bạn quỷ của mình về phía trước, “Mang theo cả tụi nó nữa.”
Lúc đầu khi chọn tầng cô đã chọn theo Sư Thiên Xu mà không do dự, bởi vì cô biết mình sẽ được che chở khi đi theo Sư Thiên Xu.
Ngày đó Sư Thiên Xu rút đạo cụ không gian về cô lập tức “xem xét thời thế mà đi tìm cổ bà ngay trong đêm, chuyển xuống lầu 5.
Cô nghĩ mình có thể được che chở bởi cổ bà ở tầng 5 nhưng không ngờ nhóm người ở tầng 5 lại kinh tom đến vậy.
Vẫn là tầng 6 khiến người ta an tâm hơn, cho dù không có Sư Thiên Xu che chở thì cô cũng không lo bị tính kế.
Cô đến gặp Sư Thiên Xu ở trước mặt mọi người như vậy là vì muốn trút hết cơn bực tức mà cô đã chịu đựng ở tầng 5, cũng chắc chắn Sư Thiên Xu sẽ để cho cô về, dù sao cô cũng có ba bạn quỷ có thể giúp lầu 6 được hai ngày.
“Bạch Sương, cô...” Chu Tập kinh ngạc nhìn cô.
Những người chơi khác ở tầng 5 cũng ngước nhìn cô.
Bạch Sương hếch mặt lên nhìn họ với nụ cười trên môi.
“Cô có hơi khác so với trước đây.” Sư Thiên Xu ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Bạch Sương biết Sư Thiên Xu ám chỉ cái gì, trước đây cô sẽ không đến gặp Sư Thiên Xu trước mặt đông người như vậy. “Kể từ tối hôm qua đã thay đổi rồi.” Cô nói.
Sư Thiên Xu gật đầu, “Nếu đã đi thì cũng không cần trở lại.”
Bạch Sương sửng sốt.
Sư Thiên Xu không nói gì nữa cúi đầu ăn cơm.
Bạch Sương lúng túng đứng ở đó.
Chu Tập nói: “Bạch Sương, về thôi!”
Bạch sương bặm môi, ngồi xuống bên cạnh Chu Tập.
Chu Tập nói: “Về lầu 6 làm gì, cứ ở đây với tôi nè.”
Tối qua hắn nhận được 1 điểm may mắn từ bạn quỷ mới của mình cho nên tâm trạng bây giờ của hắn rất tốt. Bạn quỷ mới vừa đến ngày đầu tiên đã cho hắn 1 điểm may mắn, là một đứa có tiềm năng, hắn giữ bạn quỷ mới bên cạnh chăm chút cẩn thận, coi nó như bảo bối.
Bạch sương “ừ” một tiếng, siết chặt chiếc đũa nhìn về phía Sư Thiên Xu.
Sư Thiên Xu lặng lẽ ăn, người lầu 4 cũng cúi đầu ăn.
Sau bữa sáng, họ dẫn bạn quỷ của mình ra hoa viên chơi như thường lệ. Bạn quỷ mới của Chu Tập là một quả bóng bay màu xanh lục đậm, giống như món đồ chơi làm từ những quả bóng bay với nhiều hình thù khác nhau được bày bán ở bên đường.
Ngoại trừ đôi mắt lồi có hơi dọa người thì tròn tròn mập mập không có khủng bố như những bạn quỷ khác. Quả bóng bay được cột rất chặt, lớp da sáng bóng trông vô cùng mồng manh hệt như chỉ cần một vật sắc nhọn nào đó chọc vào là thủng ngay. Vì vậy Chu Tập chăm nó rất kỹ, hầu như lúc nào cũng ôm nó, thậm chí không đến gần cỏ cây hoa lá gì hết, giống như là đối đãi với tổ tông. Chúc Song Song nhìn trong chốc lát, hỏi: “Chu Tập, bạn quỷ slime của anh đâu?”
Sáng hôm qua bọn họ vừa mới cãi nhau, Chúc Song Song dường như đã quên mất, mà ngay cả một người con gái như cô còn không để ý thì một Chu Tập có tâm trạng tốt lại càng không so đo.
Hắn nói: “Ở phòng.”
Chúc Song Song lấy làm lạ, “Anh nhốt nó một mình trong phòng? Đừng nói là nó vẫn còn bị nhốt trong lồng chim nha?”
Sắc mặt Chu Tập hơi thay đổi, “Mày bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Chúc Song Song: “Chu Tập! Anh cảm thấy nó không có điểm may mắn, không có giá trị nên bỏ mặc sao?”
Bị chọt trúng tim đen khiến sắc mặt Chu Tập càng xấu hơn, “Mày bị điên à, sao cứ bám riết lấy tao hoài vậy!”
Chúc Song Song: “Nó không vô dụng, nó là bảo bối!”
Thấy Chu Tập lại ngứa tay Quý Minh Thụy kéo Chúc Song Song trở về nói nhỏ: “Hắn nói đúng lắm, cứ mặc kệ hắn đi.”
Chúc Song Song siết chặt tay tức giận quay đầu đi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía lầu 5. Trong hai ngày qua để chống lại tụi quái vật mà tất cả các cửa sổ trên tầng 5 đều đóng chặt, sau khi đóng lại sẽ không có bất cứ tia sáng nào lọt vào phòng, nhất định là rất tối.
Cô thì thào: “Không biết nó thế nào rồi.”
Không biết có phải do những lời của Chúc Song Song tác động hay không mà Chu Tập đứng trong hoa viên một hồi bỗng ôm bạn quỷ mới của mình nhìn lên lầu.
Đúng như suy đoán, căn phòng lầu 5 đen ngòm khi bị đóng kín lại.
Chu Tập còn chặn cả ban công cùng với tất cả cửa sổ để không cho tia sáng nào lọt vào. Trong bóng tối, nhóc slime bị trói trong một chiếc lồng chim, đang rũ đầu xuống.
Ở cổ tay bị trói, mài ra một vòng tròn bong bóng dày đặc, chất lỏng không xác định đang nhỏ xuống.
Sau khi bạn quỷ mới cho Chu Tập một điểm may mắn, Chu Tập đã ném nó lên sô pha, hắn ném vô cùng mạnh khiến lồng chim còn lăn ra khỏi ghế, lúc đó hắn chỉ chăm chăm vào bạn quỷ mới ở trên giường, mặc kệ nó bị lăn lốc vào trong góc.
Hắn còn dịu dàng nói chuyện với bạn quỷ bóng bay, còn kể chuyện cho bạn quỷ bóng bay trước khi ngủ, là câu chuyện [Cô bé bán diêm].
Nhóc slime lặng lẽ lắng nghe, tưởng tượng ra ánh sáng của que diêm trên tay cô gái, cứ vậy mà ở trong góc cả đêm.
Buổi sáng khi nó mệt mỏi mở mắt ra, nó thấy Chu Tập đang cẩn thận ôm bạn quỷ bóng bay và rời đi với nụ cười trên môi sau đó đóng sầm cửa lại. Không hề nhìn nó lấy một cái, có lẽ là đã quên mất nó rồi, tiếp tục bỏ mặc nó trong góc tối.
Nó dính chặt vào thanh sắt lạnh lẽo, sau lưng bị mài ra một đống bong bóng, cổ tay bị trói trong hai ngày đã không còn cảm giác nữa.
Tâm trí nó choáng váng giống như không có cách nào chuyển động. Đột nhiên nó như nghe thấy tiếng mở cửa, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trên người nó đều là một lớp keo sệt, chỉ có con ngươi là màu đen không có tiêu cự nhìn về phía cửa, sau khi thấy rõ người tới trong mắt nó lóe lên một tia sáng.
“Phốc... A...”
Anh đến đón em sao?
Trong con ngươi hiện lên một lớp nước lóng lánh mở lớn nhìn về phía Chu Tập, đầy mong đợi.
Lúc này Chu Tập cảm thấy con ngươi đen bị bao phủ bởi một lớp màu xanh lam kia có chút gì đó đáng sợ.
Đây là quỷ.
Ngay khi ý nghĩ hiện ra trong đầu đã bị hắn ném đi.
Đây là một con quỷ vô dụng.
Hắn cẩn thận ôm bạn quỷ mới của mình, xách lồng chim lên rồi bước ra ngoài.
Ánh sáng trong mắt nhóc slime mờ đi khi thấy bạn quỷ mới đang nằm vòng tay của hắn. Nó bị xách tới một góc vườn, hai tay bị trói vào lông chim, nó nhìn Chu Tập dắt bạn quỷ mới đi chơi xích đu cầu trượt một cách cẩn thận và nhẹ nhàng. Cũng giống như đối với nó trước kia, thậm chí còn hơn cả thế. “Phốc a...” Lần này Chu Tập không dùng cây gỗ chọc vào bong bóng của hắn nhưng nó vẫn đau đớn chảy nước mắt.
[Chúc mừng người chơi Chu Tập nhận được 1 điểm từ bạn quỷ của mình.] Chu Tập đột nhiên ngẩng đầu. Đầu tiên hắn nhìn về phía bạn quỷ mới, nghĩ rằng ban ngày bạn quỷ đang vui vẻ nên không thể cho điểm được, hắn lại nhìn sang nhóc slime đang bị nhốt trong lồng chim, ánh mắt sáng lên. Những người chơi khác cũng ngạc nhiên nhìn nhóc slime. Cách thứ ba để có được điểm may mắn xuất hiện. Hình như là thương tâm? Chu Tập phấn khích đi đến chỗ nhóc slime, ánh mắt sáng quắc nhìn nó. Hắn nhận được 2 điểm may mắn từ phương pháp đe dọa, tối hôm qua bạn quỷ mới cho hắn thêm 1 điểm, thêm cái này nữa là 4 điểm rồi. Chu Tập hào hứng xoa tay vào nhau, đăm chiêu nhìn nhóc slime. Trái tìm của Chúc Song Song đột nhiên chùng xuống, cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang dẫn dắt tất cả những điều này, dẫn đến một phương hướng khủng khiếp.
“Có phải bạn quỷ slime có chỗ nào kỳ quái không?” Cô hỏi.
Ninh Túc: “Cổ tay nó đã trở nên mỏng hơn.”
Chúc Song Song “a” một tiếng.
Quả thật là vậy.
Sợi dây buộc vào cổ tay nó vẫn chưa xê dịch, vẫn được buộc rất ngay ngắn.
Tuy nhiên khi trói trên cổ tay nó không có bong bóng, bây giờ lại nổi một lớp bong bóng, còn là ngay chính giữa, chứng tỏ cổ tay nó đã nhỏ đi rất nhiều.
Chúc Song Song đột nhiên mở to hai mắt, “Bố Bố cũng rất yếu!”
Trần Kim Bằng chỉ đẩy nó ra ngoài một lần, hất nó một lần mà các đường chỉ trên người nó đã bục ra, khi bị treo trước đám quái vật chỉ cần rút nhẹ sợi chỉ lộ ra hai bên đầu, đầu và cơ thể lập tức chia lìa.
Ninh Túc mím môi, “Hơn nữa bọn nó còn rất nhạy cảm.”
Yếu ớt lại nhạy cẩm, trong cơ thể sạch sẽ, trái tim là thủy tỉnh nho nhỏ chỉ chứa một người.
Nét mặt Quý Minh Thụy trở nên căng thẳng, “Trước khi Bố Bố chết nó cũng chỉ cho được 3 điểm may mắn.”
Khi Chúc Song Song định đứng dậy đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn. Chu Tập đá lồng chim ra ngoài.
Lồng chim lăn nhanh quanh hoa viên vài vòng, cuối cùng dừng lại giữa bụi hoa hồng.
Nhóc slime lộn vòng liên tục trong lồng chim, đầu vẫn không hề ngóc lên, cho đến khi bị gai hoa hồng đâm thủng bong bóng, cả người mới khẽ run lên.
Chu Tập ôm bạn quỷ mới đến chỗ nó, cúi đầu nhìn nhóc slime bị gai hoa hồng đâm xuyên qua.
Hắn dùng chân đá đá lồng chim, “Mày buồn cái gì? Mày vốn dĩ là một đứa vô dụng không thể cho ra điểm may mắn thì làm sao có thể so với nó chứ?”
Hắn nhẹ nhàng chạm vào bạn quỷ bóng bay lại nhìn nhóc slime với ánh mắt lạnh lùng và chán ghét.
“Phốc... A...”
Nhóc slime bị trói hai tay vào song sắt dùng sức giãy dụa. Mặc dù rất sức lực nhưng cũng chỉ là vô cùng nhẹ.
Chu Tập nhìn chằm chằm giọt nước mắt trên giày mình trở nên phấn khích.
Hắn lại đá lồng chim vào bụi hoa, bụi bặm từ đế giày rơi xuống người nhóc slime, dung hòa vào người nó.
Màu xanh nhạt tỉnh khiết trông có hơi bẩn.
“Đồ vô dụng nhà mày, sao lúc đó mày lại gõ cửa phòng tao chứt Sao tạo xui thế không biết!” “Chu Tập! Đừng nói nữa, nó không phải đồ vô dụng, anh không nhận ra nó có thể đưa anh ra ngoài sao?” Chúc Song Song giận dữ hét về phía hắn.
Chu Tập nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ cách làm sao để nhóc slime buồn và cho hắn điểm may mắn.
Chân hắn nghiến qua nghiến lại trên lồng chim, “Sao mày không phát ra tiếng nữa đi?”
Nhóc slime 1m lặng như tờ.
Hắn lại nghiền thêm mấy lần, nhưng vẫn im bặt.
Chu Tập sửng sốt một chút, hắn nhấc chân lên.
Ngay khi hắn vừa nhấc chân lên, cánh tay của nhóc slime rơi xuống.
Từ chỗ dây trói.
Từ chỗ cổ tay bị đứt ra.
Bàn tay nhỏ bé xanh biếc vẫn bị trói vào lồng nhưng cánh tay đã rụng xuống. Sau đó đến lượt cánh tay còn lại cũng đứt la.
Chu Tập giật mình lùi về sau một bước, “Mày, mày làm sao vậy?”
Không có ai trả lời hắn.
Ngày càng có nhiều bong bóng xuất hiện trên người nhóc slime. Cả cơ thể nó đều biến thành bong bóng. Hai bàn tay nhỏ bé màu xanh bị trói trên sợi dây cũng biến thành bọt nước nhỏ. Những bong bóng tỉnh khiết sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, sau đó từng cái vỡ tung trước mặt Chu Tập. “Phốc”, “Phốc”, “Phốc”...
[Bạn quỷ của người chơi Chu Tập bị diệt.] Nghe thấy câu này Chu Tập sợ đến mức nhảy dựng lên, ngay cả bạn quỷ trong tay cũng bị hắn ném đi vì quá kinh hãi, “A!” Sau những lời này thường là thông báo người chơi tử vong. Nhưng hắn quên mất là mình vẫn còn một bạn quỷ nữa. Hắn ngoái đầu lại phát hiện tất cả người chơi đều đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn xấu hổ mà “ha” một tiếng, không biết là đang nói với ai: “Là tao hại chết nó, tao chỉ đá nó một cái thôi với lại cũng đâu có đá thẳng vào người nó mà là đá lồng chim cơ, là do nó quá yếu ớt có thể trách ai chứ!” “Chết thì chết, dù sao cũng là thứ vô dụng không có điểm may mắn, tao vẫn còn một bạn quỷ có tiềm năng hơn...” Hắn thấy mọi người vẫn đang nhìn hắn không tha. Tất cả người chơi lẫn những người bạn quỷ. Những bạn quỷ dường như trở nên khác biệt ngay tại giây phút này, chúng nó nhìn hắn chòng chọc, những khuôn mặt quỷ dị với những chất liệu khác nhau dường như nở một nụ cười. Lông tơ trên người Chu Tập dần dựng đứng lên. Hắn lại nhìn sang các người chơi một lần nữa, bọn họ vẫn đang trố mắt nhìn hắn, hoặc nói đúng hơn là phía sau hắn. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt hắn.
Lúc này hắn mới nhớ ra khi nãy vì quá hoảng loạn mà hắn đã ném văng bạn quỷ mới trong tay của mình đi.
Là ném vào trong bụi hoa hồng.
Bông hồng có gai dày đặc vừa rồi mới chọc vào người nhóc slime, đó là một chút giãy dụa cuối cùng trước khi chết của nó. Nhóc slime vốn đã rất mệt mỏi, vẫn không hề cử động, nhưng khi đó lại hơi run lên một chút.
Nhất định là những chiếc gai của bông hồng rất sắc và đau.
Hai chân hắn run như cầy sấy, miệng phát ra tiếng “ha ha” kinh hãi không dám quay đầu nhìn lại.
Bạn quỷ mới của hắn là một con búp bê bằng bóng. Từ tối hôm qua đến giờ đều được hắn nâng niu ôm ấp cẩn thận.
Bóng bay căng tròn dễ vỡ.
Khi hắn cuối cùng cũng run ray xoay người lại, trên mặt hắn đã bị che kín bởi một lớp mồ hôi dày đặc đang chảy xuôi xuống cằm.
Tòa lâu đài cổ lộng lẫy, khu vườn đầy ắp hoa hồng Pink Floyd rực rỡ, những bông hồng đang nở rộ cùng những bụi gai tươi tốt hoang dại. Bạn quỷ bóng bay bị hắn ném ra sau lồng chim. Nhìn thì nó trông như được làm từ bong bóng nhưng không biết bên trong chứa thứ gì mà có trọng lượng.
Sau khi đè lên những cành hoa, nó dần chìm vào biển hoa hồng rậm rạp cũng như lún sâu vào các chiếc gai sắc nhọn. Bóng bay từ từ teo tóp lại từng chút một, từng chút một... Có thứ gì đó màu đỏ nhỏ giọt lên nền đất. Trên quả bóng chỉ còn lại một lớp da. Ảnh ngược trong đồng tử của Chu Tập hiện ra một lớp da người. Đó là da của hắn.
[Bạn quỷ của người chơi Chu Tập bị diệt.] Lần này lời nhắc của hệ thống không có dừng lại.
[Người chơi Chu Tập tử vong. 】 Trong khu vườn xinh đẹp với đủ loại hoa hồng đang đua nhau khoe sắc, những bông hoa hướng dương màu bơ cũng rực rỡ rất đáng yêu. Có một lớp da người mỏng dính đang chất đống ở đó.
4C A() *