Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 44 - C 44

C 44 C 44C 44

chương 44: Mạn Mạn

Editor: Cô Rùa



Buổi tối tại trấn Cổ Tích được tạo nên từ ba loại màu sắc. Màu trắng am đạm của ánh trăng, màu đen đặc quánh của màn đêm, màu xám của làn sương quanh đàn trẻ quái vật.

Làn sương mù đặc sệt từ từ tiến lại gần lâu đài, tiếng hát non nớt ngây ngô phát ra từ bên trong lúc nặng lúc nhẹ.

Lúc đến gần lâu đài dần lộ ra những đứa trẻ trắng hếu dị hợm. Một số thì trông vẫn còn nguyên vẹn bình thường, trong khi số khác lại ở trạng thái không lành lặn và biến dạng.

Toàn thân chúng trắng bóc, trên người có một lớp chất lỗổng nhớt nhợt màu vàng dính trên mái tóc mồng thiếu sắc tố đen.

Chúng cất tiếng hát rồi lần lượt xuất hiện một cách lặng lẽ với nét mặt vô hồn ngày càng nhiều, đông nghịt tiến đến lâu đài từ mọi phía.

Chúc Song Song đứng trên ban công phòng 404.

Dãy ban công phòng 401, 403, 405 và 407 đều hướng ra hoa viên, còn dãy ban công ở các phòng đối diện thì quay mặt ra phía sau lâu đài.

Cô đứng nhìn đàn trẻ quái vật đang tiến lại từ đằng sau lâu đài, còn Quý Minh Thụy thì đứng trên ban công phòng 403 ở đối diện cô. Cửa cả hai phòng được mở thông thoáng để tiện cho hai người có thể trao đổi với nhau bất cứ lúc nào.

“Sếp Quý, đã chuẩn bị sẵn sàng.” Giọng Chúc Song Song phát ra từ phòng 404, mạnh mẽ bình tĩnh cố gắng lớn tiếng át đi sự run rẩy bên trong.

“Đã rõ.” Quý Minh Thụy nói, sau đó hắn hét về phía Mạnh Giang ở cổng sắt dưới hoa viên, “Mạnh Giang! Chuẩn bị sẵn sàng!”

Mạnh Giang: “Đã chuẩn bị xong! Sẵn sàng đợi lệnh!”

Những người chơi ở tầng 5 và tầng 6 đều đang quan sát họ.

“Bọn quái vật kia sắp kéo tới rồi, không biết họ tính làm gì nhỉ?”

“Chắc là đang canh thời gian để nhóm lửa dây leo đó.”

Bọn họ đoán đúng rồi.

Chúc Song Song nhìn lứa quái vật đầu tiên xuất hiện ở vị trí định sẵn, nói với Quý Minh Thụy nói: “Châm lửa!”

Quý Minh Thụy lập tức gào lên với Mạnh Giang: “Châm lửa!”

Mạnh Giang đã chuẩn bị từ lâu, lập tức đốt dây leo ở hai bên cổng sắt sau đó chạy như bay về lâu đài. Ngọn lửa cháy trái cháy phải dọc theo dây leo dần bao lấy toàn bộ lâu đài.

Chúc Song Song đứng trên ban công phòng 404 nhìn ngọn lửa bén lên từ hai phía rồi tụ lại trước khi đám quái vật tới gần mà cẩm thở nhẹ nhõm.

Ban ngày họ đã đốt rất nhiều lần để làm thí nghiệm. Sau mỗi lần thử nghiệm Quý Minh Thụy sẽ ghi lại tốc độ và thời gian ngọn lửa cháy trên dây leo. Hắn cũng ước lượng chiều dài của lâu đài theo tỷ lệ, đồng thời tính khoảng cách đám quái vật tới gần và thời gian bắt lửa.

Mạnh Giang chạy thẳng lên phòng 404 hỏi: “Thế nào rồi? Có chặn được chúng không?”

Chúc Song Song gật đầu, lớn tiếng nói với ba cậu bé ở các vị trí khác nhau: “Đã chặn được rồi! Không có vấn đề gì!”

Mạnh Giang hít sâu một hơi lau mồ hôi trên trán rồi chạy tới cửa sổ hình vòm nhìn ra ngoài.

Đêm nay trên cửa sổ hình vòm không có dây leo bao phủ thậm chí còn không có kính chắn gió, vì vậy có thể nhìn thẳng vào đám quái vật đó mà không bị bất cứ vật gì ngăn cách.

Có cảm giác cực kỳ không an toàn.

Lúc này Tuế Tuế đang đứng trên hành lang run lên vì sợ hãi, thậm chí còn suýt khóc. Nhưng bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm vậy thôi.

Ngọn lửa trên dây leo chặn bước chân của lũ trẻ quái vật, chúng giậm chân gầm rú trong giận dữ ở bên ngoài rìa vòng lửa.

“Tại sao ngọn lửa lại cao như vậy! Nó gần như cao bằng cả một đứa trẻ quái vật.”

“Có lẽ là do sợi dây leo thần kỳ này rồi.”

“Nhưng dù nó có cao hơn dự kiến đi nữa thì liệu đám quái vật kia có phát rồ đến mức nhảy qua được luôn không?” “Với độ cao này hẳn là có thể nhảy qua được đó.”

“Ơ kìa? Tuụi nó đi rồi? Mới chỉ vậy thôi mà bỏ đi rồi sao?”

“Không phải chúng bỏ đi mà là chúng chuyển sang cổng chính! Trước cổng lâu đài không có vòng lửa!”

Những người chơi ở tầng 5 và tầng 6 đang đứng ở cửa sổ hình vòm và ban công hướng ra sau lâu đài lập tức chạy sang ban công của phòng trống đối diện.

Đúng như dự đoán tất cả lũ trẻ quái vật đều đang di chuyển về phía trước lâu đài, bắt đầu bò về phía cổng sắt.

“Lầu 4 tính làm cái quái gì vậy? Vừa rồi tôi còn nghĩ họ có thể dùng lửa chặn được tụi quái vật, bây giờ lại phát hiện họ quên chặn cửa bên ngoài.”

“Họ quên thật sao? Một người quên thì không nói chứ cả bốn người đều quên một lỗi lầm nghiêm trọng này ư?”

“Có khi nào họ dùng đường lửa không phải là để chặn lũ quái vật mà là dẫn dụ tụi nó về phía trước hết không?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không biết có phải do dây leo hay không mà ngọn lửa bốc cao hơn họ tưởng rất nhiều. Ngang ngửa với một vài đứa trẻ quái vật nhỏ xíu chưa chào đời.

Hiện tại lũ quái vật không thể xông qua ngọn lửa, nhưng bọn họ đều biết một khi lũ này mà nổi điên lên thì sức mạnh của chúng sẽ tăng lên vùn vụt, nếu chúng tức giận đến cực điểm thì ngọn lửa cao như này cũng sẽ không là gì với chúng cả. Đây là chuyện liên quan đến sống còn, muốn được ăn cả ngã về không thì chắc chắn phải chơi liều mới được. Nếu đổi lại là bọn họ thì không chỉ dùng mỗi dòng lửa này thôi đâu.

“Tại sao bọn họ lại dẫn lũ quái vật ra đằng trước? Tính lấy sức một đứa thắng vạn đứa ư? Chuyện này không phải rất nực cười à?”

“Với một đống quái vật như vậy thì làm sao có thể địch lại chứ? Nhiêu đây cũng cỡ mấy vạn á, đã vậy sau khi chúng nổi điên thì sức lực còn tăng lên gấp bội lần nữa.”

“Trừ khi họ chôn bom trong hoa viên nhưng bén vào nhà bếp thì cũng coi như toang, có điều sức nổ của một trái bom chắc cũng đâu đến mức đó nhỉ?”

“Không cần phải cân nhắc về phương pháp này, nếu bom yếu thì hoàn toàn vô dụng với đám quái vật nhưng nếu bom quá mạnh sẽ nổ trúng lâu đài, làm tổn thương cơ thể mẹ.”

“Vậy bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”

Không ai biết cả.

Lũ quái vật đã lần lượt trèo qua cổng sắt.

Quái vật từ ba mặt khác tụ tập về phía trước nên càng trông đông đặc hơn, dày đến làm người khác phải ám ảnh bởi số lượng.

Lũ quái vật trong hoa viên đã không chỉ còn một lớp nữa mà là lớp sau giãm lên lớp trước bò vào trong. Các lớp được xếp chồng lên nhau tạo ra độ cao ngang ngửa với chiều cao của tầng hai.

“Hắc ô hắc ô hắc ô...” Dưới ánh trăng trải rộng khắp khu vườn, có vô số trẻ con trắng nhờn dày đặc tranh nhau duỗi cánh tay lên. Chất lỏng đặc quánh màu vàng trượt xuống bàn tay và cánh tay của chúng trở nên nhớt nhợt, khiến đám quái ở dưới cùng càng khó chen lên.

Chưa kể còn có những con quái vật ở phía sau vẫn đang tiếp tục leo lên, tăng thêm trọng lượng.

Mà lớp quái vật trên cùng đã bò đến lầu 3 sắp đến lầu 4.

“Bọn họ định làm gì vậy? Lũ quái vật đó sắp lên đến nơi rồi đó, tại sao họ vẫn không đá động gì hết!”

“Nhiều quái vật hung bạo như vậy căn bản không thể đuổi chúng đi được, chắc họ đã buông xuôi rồi.”

“Vừa rồi ai nói họ bày kế hoạch lùa chúng về phía trước vậy? Tôi nghĩ bọn họ khẩn trương nên quên chặn lối trước thì có, bởi vậy bây giờ dứt khoát buông tay luôn!”

Còn gì nữa đâu mà không buông.

Đã thấy cơn sóng thần quái vật bao giờ chưa?

Phía dưới chính là nó đó.

Đàn trẻ quái vật chất cao như sóng thần, chúng nhỏ như bong bóng nhưng đủ dày để tạo thành nước biển.

Ai có thể ngăn cản được chúng đây, đặc biệt bây giờ bọn họ còn là những đứa trẻ 5-6 tuổi, thể lực và kỹ năng đều bị hạn chế theo.

Một đứa bé 6 tuổi không thể đánh lại một đứa trẻ quái vật hung bạo được. Chúc Song Song nhìn thoáng qua ban công 404.

Đối với những thứ đáng sợ sẽ có ý thức tránh né đi, không chỉ riêng gì con người.

Không ai biết ngọn lửa trên dây leo có thể ngăn được lũ trẻ quái vật hay không, nhưng chắc chắn một điều là dưới tình huống còn có lối đi khác thì tụi nó sẽ né chỗ đó ra.

Những con quái vật phía sau lâu đài đều dồn hết về phía trước, phía sau đã không còn sương mù xám xịt nữa.

Chúc Song Song bước ra khỏi phòng 404 nhìn về phía Mạnh Giang đang đứng trước cửa sổ hình vòm.

Mạnh Giang gật đầu với cô, “Bên phải cũng đang dồn về phía trước.” Quý Minh Thụy cũng từ trong phòng 403 đi ra.

Tất cả bọn họ đều nhìn về phía phòng 405.

Khi lập kế hoạch vào buổi chiều, Ninh Túc đã nói với họ: “Lùa hết chúng về đằng trước lâu đài, trong hoa viên và trên tường, tôi có thể kiểm soát hơn 90% lũ quái vật, phần còn lại giao cho mọi người.”

Cậu nói: “Phần còn lại tôi không thể làm gì được, quả thật tôi có thể bùng nổ sức mạnh, nhưng thể lực của tôi rất yếu, nhất là bây giờ còn ở bộ dạng 6 tuổi thể lực cũng bị hạn chế đi rất nhiều, chỉ còn một tẹo thôi.”

Ba người bọn họ có thể nói gì nữa đây, nếu một mình Ninh Túc có thể khống chế khoảng 90% đám quái vật mà ba người họ lại không khống chế nổi 10% còn lại thì cũng đâu có mặt mũi nào nhìn Ninh Túc. Ninh Tuc đã nói thì bọn họ sẽ tin.

Nhưng thực ra họ cũng không biết Ninh Túc dùng cách gì mà lại có thể khống chế được nhiều quái vật như vậy.

Đàn quái vật đầu tiên đã bò lên tầng bốn, từng bàn tay nhỏ màu xám giãm lên hoa lăng tiêu ở lầu 4 tiếp tục bò nhanh về phía trước.

Bên dưới tầng bốn, trên bức tường rộng lớn của lâu đài được bao phủ bởi không chỉ một lớp quái vật. Nhìn từ trên xuống dưới chỉ thấy vô số cái đầu màu trắng đang ngẩng lên của chúng, dệt thành một lớp vải trắng dày đính trên lâu đài.

“Họ thực sự đã bỏ cuộc!”

“Nhanh nhanh! Mau đóng cửa sổ lại! Chúng nó sắp trèo tới nơi rồi!” Người chơi ở tầng 5 và tầng 6 đang sôi nổi chặn cửa, sợ bị vạ lây. Chính vào lúc này bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng hết sức chấn động.

Trên đỉnh lâu đài khổng lồ là một vầng trăng khuyết. Mỗi tầng trong tòa lâu đài xa hoa này đều cao hơn 5m, bên trong mỗi tầng lại có 6-7 phòng lớn.

Một cậu bé năm hoặc sáu tuổi là quá nhỏ đối với lâu đài này.

Nhỏ như ngón tay cái của một người.

Ngón cái nhỏ kia nắm lấy một dây leo trên ban công phòng 405 xoay người nhảy xuống. Không những chỉ có dây leo tầng 4 mà ngay cả dây leo chẳng chịt ở tầng 6 cũng đều bị cậu kéo lên từng chút một.

Cậu bé trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình tung người giữa không trung, giống như một hạt gạo trắng úp ngược dưới ánh trăng. Cậu cầm dây leo khuấy động giữa không trung, gió đêm lạnh lẽo vén mái tóc mềm mại của cậu lên, thổi phồng chiếc áo sơ mi rộng lớn trên người khiến cậu trông càng nhỏ gầy hơn.

Phía sau cậu kéo theo một giàn dây leo lăng tiêu ngày càng dày, tầng 6, tầng 5, tầng 4, tầng 3...

Những dây leo quỷ dị vốn bám dày đặc trên tường thành bị kéo xuống từng lớp, như thể đang lột bỏ lớp da của lâu đài lại hệt như một tấm lưới trời khổng lồ, bao phủ cả khu vườn giữa không trung.

Những con quái vật đang bám trên dây leo cũng lần lượt rơi xuống, còn kèm theo từng cái đầu lâu nhỏ chưa phát triển hoàn toàn bị dây leo lăng tiêu che khuất.

Tất cả đều cùng rơi rào rạt.

Trong hoa viên có một lớp quái vật dày đặc còn có vô số quái vật rơi xuống từ dây leo, cuối cùng tất cả đều bị cái lưới khổng lồ do dây leo lãng tiêu dệt ra đè bẹp.

“Am _—__*

Mặt đất như rung lên một cái.

Dây leo lăng tiêu bao phủ toàn bộ khu vườn, cũng tràn ra khỏi hoa viên hơn 10m.

Vô số con quái vật gầm rú rên rỉ dưới dây leo, vùng vẫy trong tuyệt vọng bất lực.

Với chút sức lực cuối cùng, Ninh Túc đã xoay người nhảy lên dây leo lăng tiêu trước khi nó tiếp đất, Cậu cạn sức nằm trên dây leo, dưới thân là vô số quái vật đang giận dữ vùng vẫy, bông hoa ba cánh đỏ như máu cạnh gò má rực rỡ đậm màu, ngoài ra còn có những chiếc đầu lâu nhỏ rơi xuống bên người cậu từ bầu trời.

Nhịp tim đập thình thịch, khép lại theo nhịp kích động của dây leo lăng tiêu dưới lưng.

Ninh Túc hết hơi an tâm nhắm mắt lại, giống như đã trở về quê hương. Mọi người trên lầu trông thấy cảnh này đều khiếp sợ.

Tất cả người chơi đều biết rằng dây lăng tiêu có thể chặn được lũ quái vật, quả nhiên đống quái vật cao hơn chục mét đã bị lưới dây leo lăng tiêu trấn áp chặt chẽ, dù chúng có cố gắng giãy dụa đến đâu cũng vô ích. Ngay cả khi chúng gầm thét rít gào thì dây leo càng trở nên mạnh mẽ hơn, những dây leo chắc khỏe như đang lan rộng dưới ánh trăng, bông hoa ba cánh màu đỏ nở rộ quanh người cậu bé, lan đến cổng sắt trong đêm tối.

Là màu đỏ đậm nhất nổi bật nhất trong bóng đêm.

Dù màn đêm có đen cỡ nào hay ánh trăng có nhạt màu đến đâu cũng không thể kìm hãm được, thậm chí làn sương mù xám xịt kia mới lại gần một chút cũng sẽ tan biến ngay.

Dường như chúng sinh ra là để khắc chế đàn trẻ quái vật này, một khi chúng bị dây lăng tiêu trấn áp thì chúng hoàn toàn không có khả năng thoát ra được, dù chúng có vùng vẫy ra sao đi nữa.

Tuy nhiên không có khả năng tất cả các con quái vật đều bị áp chế, vẫn sẽ có những con lọt lưới. Chúc Song Song và Quý Minh Thụy cầm những tấm lưới đan bằng dây leo lăng tiêu trùm lên những con quái vật còn sót lại. Nếu chỉ có một con thì sẽ dùng lưới nhỏ trùm lại, hoặc nếu nguyên một bầy thì quăng một tấm lưới lớn hơn.

“Mau châm lửa! Đừng để chúng trốn khỏi cửa!” Chúc Song Song nhào về phía một con đang có ý đồ bò ra khỏi cửa.

Đó là lần đầu tiên cô chạm vào con quái vật này.

Đứa trẻ quái vật thực chất là một con quỷ đội lốt một đứa bé đã chết, trên người có mùi hôi tanh cùng một lớp chất lỏng nhớt nhợt không rõ nguồn gốc. Mới đầu Chúc Song Song không có chụp được nó, vừa mới chạm vào thì tay đã bị trượt nắm phải một sợi gì đó đằng sau nó.

Đứa trẻ quái vật bỗng trở nên phẫn nộ mạnh mẽ hơn, Chúc Song Song nắm dây dây leo lăng tiêu bị lê vài mét, từ nỗi sợ hãi đến kiệt sức trong lần chạm trán đầu tiên với nó, “Tôi cầm phải cái gì vậy trời?”

Ninh Túc nhìn Chúc Song Song bị con quái vật kéo, chán ghét trả lời: “Là dây rốn.”

Vào lúc đó cậu cảm thấy Chúc Song Song muốn òa khóc. Nhưng cô vẫn bám chặt vào dây rốn kia dù cho đứa trẻ quái vật lắc lên lắc xuống.

Vì một khi lũ trẻ quái vật lao ra khỏi cửa thì họ sẽ không thể kiểm soát được.

Ngọn lửa trên dây leo bên ngoài không thể kéo dài suốt một đêm, chúng có thể leo lên từ phía sau lâu đài và từ hai bên trái và phải, cửa sổ tầng 4 còn đang mở toang, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.

Cho nên phải giữ tất cả chúng lại trong vườn. Mạnh Giang bắt lấy một con quái vật vừa chạy đến cửa tầng một, “Cố lên, tôi đến ngay đây!”

Trừ Ninh Túc thì chỉ có ba người bọn họ, thật sự là khó đề phòng lũ quái vật từ mọi ngóc ngách.

Theo kế hoạch, Mạnh Giang phóng hỏa cổng sắt để không cho lũ trẻ quái vật chạy ra ngoài, Chúc Song Song và Qúy Minh Thụy sẽ dọn dẹp những con lọt lưới trong vườn, Qủy Sinh dẫn dắt bốn bạn quỷ ở lầu 4 nếu có quái vật xuất hiện thì la lên.

Nhưng tình huống lại tồi tệ hơn họ nghĩ.

Mặc dù Ninh Túc đã kiểm soát hơn 90% lũ trẻ quái vật nhưng bởi vì có quá nhiều nên bọn họ bao quát không xuể đám quái còn lại.

“Châm lửa trước đã!”

Mạnh Giang đành phải bỏ qua một con quái vật mà lao về phía cổng sắt châm lửa mấy dây leo ở đây.

Sau khi ngọn lửa bốc lên lũ quái vật muốn xông ra ngoài càng tức giận hơn, hàng trăm con quái vật gầm thét chạy tứ tung trong khu vườn.

Qúy Minh Thụy sáu tuổi cởi bộ đồ vest nhỏ tiêu chuẩn trên người xuống, mặc áo sơ mi đuổi theo con quái vật đang muốn bò lên tường, “Chúng không chỉ trở nên mạnh mẽ mà còn trở nên nhanh hơn!”

Ngay khi quái vật vừa trèo lên tường thì tấm lưới mới khó khăn bắt được nó, nhưng còn hai con khác đã bò lên được chỗ cao.

Qúy Minh Thụy hoảng hốt, chợt thấy một dải lụa trắng phi tới quấn lấy hai con quái ném trở về vườn. Qúy Minh Thụy ngoái đầu lại nhìn theo tấm lụa trắng, trông thấy đầu bên kia của tấm lụa đang ở trong tay của cậu nhóc nằm sõng soài trên dây lăng tiêu.

Qúy Minh Thụy nghiến răng hàm sau, trùm lại hai con quái bị lụa trắng hất bay bằng lưới lăng tiêu.

Khu vườn gần như bị bao phủ bởi dây leo lăng tiêu, bên trên tràn đầy chất lỏng không rõ nguồn gốc rỉ ra từ cơ thể đám quái vật, tanh hôi nồng nặc, di chuyển khó khăn.

Chúc Song Song chạy quanh khu vườn, để thuận tiện cho việc di chuyển cô đã mặc một chiếc quần thể thao màu đen của con trai, quần áo dính đầy chất lỏng màu vàng trắng, cả tóc lẫn trên mặt cũng vậy.

Cô vừa lau thứ chất lồng hôi thối lỏng bỏng rát trên mặt, vừa rơm rớm nước mắt đuổi theo quái vật.

Lần này cô khóc không phải là vì sợ, ngoài cảm giác đau nhói do chất lỏng đốt cháy giác mạc cô còn cảm thấy bất lực vô cùng.

Nguyên ngày hôm nay bọn họ chỉ ăn đúng duy nhất mỗi bữa sáng đã gần như kiệt sức rồi, mà đám quái vật bùng nổ trong cơn giận dữ lại trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Họ không thể ngăn chặn được chúng.

Nhất định không thể để quái vật chạy ra ngoài cửa, Mạnh Giang đã không còn kịp dùng lưới bắt nữa, hắn dùng cả tay lẫn chân đá và ném từng con quái vật trở về khu vườn.

Không có lưới che điều này lại càng tăng thêm nhiệm vụ cho Chúc Song Song, khắp vườn đâu đâu cũng có những con quái vật, Chúc Song Song không thể đuổi kịp được, đám quái này trèo lên tường tầng một khiến Quý Minh Thụy đang bận biu canh giữ lớp phòng thủ cuối cùng cũng bất lực bó tay.

Càng ngày càng có nhiều quái vật nhảy lên tường, lụa trắng cứ vậy mà bay về phía bức tường hết lần này đến lần khác, mỗi lần như vậy sắc mặt của Ninh Túc càng trở nên tái đi.

Lần đầu tiên Chúc Song Song thấy hàng mày mỏng của cậu nhíu lại, nơi đó dường như có một luồng màu đen mờ nhạt tràn ra.

Không hề có sinh khí mà giống như là tử khí.

Xung quanh chỗ cậu nằm là những chiếc đầu lâu trắng, sắc mặt của cậu càng lúc càng đồng bộ với màu sắc của chúng, cũng không còn sức sống. Giống như một con búp bê bị hỏng nằm lăn lóc trên dây leo lăng tiêu. Trong khi bàn kế hoạch, Ninh Túc nói với họ là cậu khống chế xong 90% lũ trẻ quái vật thì cũng sẽ không còn sức lực nữa.

Chỉ số thể lực của cậu quá thấp, gần như chỉ bằng một nửa của cô. Mà sau khi biến thành một đứa trẻ, cậu vừa nhỏ vừa gầy, lại trải qua bùng nổ sức mạnh lớn như vậy thì thể lực của cậu đã gần như vắt sạch.

Đã thế còn phải sử dụng Xuyên Thiên Lăng nhiều lần.

Cái nhíu mày kia có thể là một dấu hiệu của sự đau đớn đối với cậu.

Đó là lần đầu tiên ba người họ căm ghét sự vô dụng của mình đến vậy. Chúc Song Song sụp đổ hét lên: “Ninh Túc, cậu đừng dùng Xuyên Thiên Lăng nữa!”

Ninh Túc giương mắt nhìn hơn chục con quái vật đang bò trên tường. Nếu không dùng thì phải làm sao bây giờ.

Khăn voan trùm đầu màu của Chúc Song Song là vũ khí phòng thủ, Mạnh Giang chỉ là người có sức mạnh, còn Qúy Minh Thụy lại là newbie không có bất kỳ vũ khí kỹ năng, ai có thể bay lên tường tóm bọn chúng đây?

Cả ba đều có thể thấy rõ tình thế hiện tại.

Cuối cùng Chúc Song Song vẫn gào lên: “Đừng dùng nữa! Cùng lắm thì chết thôi, ai sống ai chết cứ mặc cho số phận đi!”

Là do bọn họ quá vô dụng.

Không thể để cậu chịu đau đớn như vậy chỉ vì sự vô dụng của họ được. Dù sao vẫn còn có Quỷ Sinh che chở cho nên búp bê máu sẽ không bị diệt.

Vốn dĩ người nên chết hôm nay chính là một trong ba người họ, không liên quan đến Ninh Túc.

Mỗi đêm sẽ chết một người, quái vật phải tiêu diệt bạn quỷ là dựa theo quy tắc vô hình do hệ thống đặt ra, muốn phá vỡ quy tắc này là rất khó. Có lẽ người chơi không thể phản kháng lại các quy tắc của hệ thống. Vì vậy những cao thủ và những người chơi lâu năm ở tầng 5 và tầng 6 không bao giờ nghĩ đến việc chủ động chống lại lũ quái vật.

Quý Minh Thụy cũng dừng bước.

Hai mắt Mạnh Giang đồ hoe nhìn về phía lầu 4. Mạch máu màu đen tuôn ra trên bàn tay nhỏ gầy, khi lụa trắng đang chuẩn bị bay tới con quái vật đang bò cực nhanh ở tầng 3, có một thứ gì đó từ tầng 4 chọi xuống đập thẳng vào mặt con quái vật ở tầng 3.

“Bụp' một phát, con quái vật bị trúng đòn lập tức rơi xuống. Sau đó con quái vật ở phía còn lại của tầng 3 cũng bị chọi.

Tiếp theo là lầu hai, lầu một.

Cuối cùng tất cả 12 con quái vật đang trèo tường đều bị chọi rụng hết. Bốn người sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía lầu 4.

Trên ban công phòng 405, Qủy Sinh đang cầm thứ gì đó trong tay, sắc mặt xám xịt nghiêm nghị nhìn xuống, ánh mắt rơi vào cậu bé đang nằm trên dây leo lăng tiêu, “Bảo vệ!”

Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cảm xúc giận dữ trong lời nói của tiểu thiên sứ Qủy Sinh.

Một khi có một quái vật đến gần bức tường, nó lại chộp lấy cái gì đó mà nen xuống.

Trong khu vườn ngày càng có nhiều thứ bị nó không biết lôi từ đâu ra ném xuống. Trình độ quỷ dị của những thứ này cũng chẳng kém gì đám quái vật kia.

Nào là mặt chó thân người, mặt hổ thân người, mặt sói thân người, mặt người thân rắn, mặt người thân cáo...

Ninh Túc: “...”

Chúc Song Song: “...” Xin được hỏi tâm tình hiện tại của Qủy chủ Tuyết Cầu cực khổ sáng tạo ra đám quỷ súc này là như thế nào.

Tất cả đều là sự kết hợp giữa người và động vật, ánh mắt vô hồn của chúng nhìn đăm đăm về phía lũ quái dưới thân hoặc ở đối diện.

Không có cảm xúc của con người trong đôi con ngươi của những cái đầu thú đó, còn đôi mắt của mặt người thân thú cũng lóe lên tia sáng thú tính.

Đối với chúng mà nói những đứa trẻ quái vật này là dị loại, là thịt, là sự chống đối và khiêu khích tự nhiên giữa các phó bản với nhau.

“Bọn chúng, bọn chúng là cái quái gì vậy...” Những người chơi ở tầng 5 và tầng 6 đều sửng sốt.

Quý Minh Thụy và Mạnh Giang cũng ngây ra, họ chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì kỳ lạ đến vậy, nó vừa là người vừa là động vật còn là quỷ không có bóng...

Nhưng dù thế nào đi nữa thì sự xuất hiện của chúng cũng khiến họ thở nhẹ ra, cả hai nhân cơ hội tóm gọn những con quái vật vào lưới lăng tiêu.

Khi đang giằng co với quỷ súc, lũ quái vật trẻ con chỉ mới vừa động đậy một cái đã bị quỷ súc nhào lên cắn xé bằng răng nanh.

Qủy Sinh trên tầng 4 không ngừng móc quỷ súc ra ném xuống, “Thấy ghét!”

“Thấy ghét!!I”

“Không được làm ảnh bị thương!” “Bảo vệ!”

Ngày càng có nhiều những con quỷ kỳ dị xuất hiện trong khu vườn, số lượng gần như ngang ngửa với số quái vật mà dây lăng tiêu không thể áp chế được.

Ba người ngay lập tức phát hiện họ không cần phải làm gì thêm nữa. Bởi vì quỷ súc và đàn trẻ quái vật đang đánh nhau rồi.

Quái vật con nít mạnh mẽ nhanh nhẹn nhưng quỷ súc là sự kết hợp giữa quỷ người và quỷ động vật, thông minh lại dữ dian, sức tấn công lại cao, đã vậy chúng còn ăn cả thịt “người”.

Trong thế giới của bọn chúng, “con người” là sinh vật sống dưới tầng đáy, nếu dám chống đối lại chúng như thế này thì phải dạy cho một bài học, giống như nhóm “chú rể” kia vậy.

Đầu, cánh tay, bàn tay và bàn chân của lũ trẻ quái vật bị chúng xé toạc nuốt chứng.

Chất lỏng màu vàng trắng cùng với tay chân xám trắng vương vãi khắp nơi trong vườn, còn có tiếng gầm giận dữ bất lực của vô số lũ quái vật dưới dây leo lăng tiêu.

Nhưng đã không còn con quái vật nào bò lên tường nữa.

Chúc Song Song ngơ ngác, “Chúng ta, thành công rồi sao?”

Mạnh Giang cũng không dám tin, “Chúng ta thật sự đã chặn được hàng vạn con quái vật rồi sao...”

Ngoài Ninh Túc thì ba người còn lại đều đã hoàn toàn kiệt quệ, tê liệt ngã xuống dây lăng tiêu. Chúc Song Song bật khóc nhưng lại tựa như đang cười, “Chúng ta thật sự đã thành công rồi.”

Hai cậu bé kia cũng vừa khóc vừa cười, trong cuống họng phát ra những tiếng nghẹn ngào không rõ nghĩa.

Mặc dù bọn họ tuyệt vọng quyết đánh đến cùng nhưng thật ra trong lòng cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Thật không ngờ bọn họ có thể chống lại một rừng quái vật nhiều đến mức nhìn thôi đã thấy bất lực rồi.

“Bụng mẹ thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn.”

“Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?”

Tại công viên giải trí bên ngoài lâu đài, vòng xoay ngựa gỗ lại quay tròn, bên trên ngồi đầy đám quái vật con nít.

Đến khi băng chuyền bỗng nhiên dừng lại, lũ quái vật lần lượt bước xuống. Chúng từ khắp khu vui chơi vừa hát vừa cùng tiến về phía lâu đài.

Nụ cười trên khuôn mặt của cả bốn người họ đông cứng lại.

Sự tuyệt vọng lại bao trùm trái tim họ thông qua đôi mắt non nớt của họ.

Ngọn lửa trên dây leo quanh lâu đài vẫn đang cháy hừng hực nhưng họ đã không còn chút sức lực nào nữa rồi. Nhìn thấy đàn quái vật từ từ nhảy xuống từ hai bên cổng sắt, đúng lúc nhảy qua vạch lửa khống chế đám quái vật không kịp chạy ra ngoài khi nãy. Chín giờ rưỡi đêm, tiếng gầm ru của đàn trẻ quái vật đầu tiên cùng với tiếng hát vang dội của đàn trẻ quái vật thứ hai vang vọng trong lâu đài yên tĩnh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tuyết Cầu: Vì sao tôi luôn là người chịu tổn thương chứ?
Bình Luận (0)
Comment