C 45
C 45C 45
chương 45: Mạn Mạn
Editor: Cô Rùa
米
Khi tất cả đám quái vật bị khống chế, những người chơi ở tầng 5 và tầng 6 nhìn xuống dưới trong câm lặng và bàng hoàng.
Đây là hình ảnh mà họ không bao giờ tưởng tượng ra.
Cả khu vườn ngập trong chất lỏng màu vàng trắng, chân tay rụng rời cùng với những chiếc đầu lâu nhỏ rải rác đầy đất. Dây leo lăng tiêu chằng chịt lan rộng theo từng phiến lá màu xanh đen, giữa dây leo hơi đo đỏ là những đoá hoa màu huyết dụ phá tan màn đêm.
Một sinh vật sống ở nơi âm u như thể nó là kẻ thống trị bóng đêm.
Dưới tấm lưới lăng tiêu là vô số con quái vật đang vùng vẫy gầm rú vì tức giận bất lực. Bốn đứa bé bẩn thỉu đang nằm trên đó, nhìn từ trên cao bọn họ thật nhỏ bé, nhưng bên dưới lại là một rừng quái vật con nít mà trước đó họ còn khiếp hãi không thôi.
“Bọn họ thật sự thành công rồi sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc chúng ta có thể áp chế được lũ quái vật ấy.”
“Tôi cũng vậy, không ngờ họ lại...” Tâm trạng của các người chơi rất phức tạp, chỉ biết ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Chờ đã, mọi người nhìn bên kia mà xem! Một đàn quái vật khác lại đang kéo đến đây!”
“VI! Cái quái gì...”
“Lần này bọn họ thật sự hết cách rồi...”
Vốn dĩ mọi người đều không coi trọng nhóm người lầu 4, nhưng chẳng hiểu sao lại không có ai cảm thấy vui vẻ khi chứng kiến một đợt quái vật khác tấn công họ.
Đôi mắt Chúc Song Song bị chất lỏng ăn mòn đến sưng vù, nước mắt rơi lã chã.
“Nếu đêm nay tôi và Chi Chi chết, các cậu đừng chôn bọn tôi ở góc bên kia nhé, để con rối gỗ đưa tro cốt của bọn tôi ra ngoài, tôi không muốn ở đây đâu.”
Mạnh Giang: “Tôi cũng không muốn ở đây, có khi thành quỷ rồi mà cảm giác tuyệt vọng vẫn còn vương trên linh hồn cũng nên.”
Ninh Túc: “Cậu lật người tôi lại một cái.”
Mạnh Giang đã không còn sức lực, nhưng hắn đã nằm nghỉ được một hồi, đối với người có sức mạnh mà nói lật thân thể nhỏ bé của Ninh Túc cũng không có vấn đề gì.
Tuy không biết Ninh Túc tính làm gì nhưng hắn vẫn làm theo lời cậu. Cậu bé sáu tuổi trông như mới năm tuổi bị Mạnh Giang dễ dàng lật lại, lúc này đang đối mặt với dây leo lăng tiêu bên dưới. So với ba người còn lại, thân thể cậu vẫn được coi như sạch sẽ, sắc mặt cậu tái nhợt gạt một cái đầu lâu sang một bên, cúi đầu cắn cánh hoa lăng tiêu ở nơi đó.
Lũ quái vật đang lần lượt trèo lên cổng sắt còn cậu thì cứ lặng lẽ ăn hoa lăng tiêu.
Cả ba ngơ ngác nhìn cậu như thể đã hiểu ý của cậu nhưng lại không dám tin vào điều đó.
Cậu ấy không bỏ cuộc.
Thế nhưng giàn cây lăng tiêu có thể ngăn chặn quái vật đều đã bị cậu bóc lên hết rồi, không thể trấn áp đàn quái vật trên diện rộng được nữa. Chưa kể cậu còn không có sức để lật người nữa là.
Họ cũng không có sức, thậm chí không thể đứng dậy được.
Làm sao có thể đối phó với đàn quái vật mới này đây.
Có lẽ chỉ cần một con quái vật thôi là đã có thể sút bay cả bốn người họ rồi.
Ba người kinh ngạc nhìn cậu, không thể tưởng tượng được mà nhìn cậu đang nghiêm túc ăn hoa lăng tiêu, trong đôi mắt ẩm ướt của họ có chút ánh sáng tụ lại sắp bộc phát ra.
Không biết Ninh Tuc đã ăn bao nhiêu bông hoa nhưng khi ngẩng đầu lên khóe miệng vẫn còn nhai một đóa.
Bàn tay cậu chống lên dây lăng tiêu, từng mạch máu nhỏ màu đen lần lượt xuất hiện từ bàn tay rồi lan đến cánh tay. Cậu hơi rướn người lên, mạch máu đen lan từ trong chiếc áo sơ mi trắng lên xương quai xanh, cổ và tới mặt. Dưới làn da trắng nõn những mạch máu nhỏ màu đen giống như đường vân đen cổ xưa, trên khuôn mặt thanh tú càng lộ ra vẻ thần bí cổ quái.
Một đám quái vật nhảy tới trước mặt họ, năng lượng màu đen trên bàn tay đột nhiên phân tán thành một vòng tròn.
Đúng ngay lúc này có một con bạch tuộc khổng lồ từ trên trời rơi xuống. Toàn thân con bạch tuộc đó có màu xanh ngọc bích, vô số xúc tu thô dài trải dài khắp khu vườn, không hề buông tha cho một con quái vật nào mà đè chúng dưới thân.
Ninh Túc chớp mắt.
Chúc Song Song khó khăn quay đầu lại, đây hình như không phải là đặc sản của thôn Hòe Dương mà. Thôn Hòe Dương là một thôn làng trong đất liền mà con bạch tuộc này phải cao đến chọc trời, rõ ràng là quái vật dưới biển sâu.
Quý Minh Thụy: “Cái quái gì thế này!”
Mạnh Giang thở hồng hộc, “Là bạch tuộc xanh được triệu hồi bởi Sư Thiên Xu, đây là quái vật bên trong phó bản [Biển Sâu] cấp năm”
Ba người sửng sốt.
Làn sóng quái vật đầu tiên bị dập tắt, làn sóng quái vật thứ hai lập tức tràn vào.
Một bầy bọ quái dị hình đầu người tỏa ra ánh sáng xanh, chúng sinh sôi nảy nở rậm rạp trên đám quái vật, chớp mắt hàng loạt đám quái vật chỉ còn lại bộ da. Mạnh Giang: “Cổ bà đang thi triển thi cổ luyện được từ phó bản [Biển Xác Chết].”
Lại có một đợt quái vật từ phía sau nhào tới, lần này lại có vô số mũi tên sắc nhọn xuyên qua lũ quái vật với ánh sáng bạc lạnh toát, ghim chặt chúng xuống đất.
Mạnh Giang: “Là mũi tên Bạch Ngân của Bạch Sương.”
“Xông lên anh em ơi! Chúng ta có thể đánh bại lũ quái vật nàyyyy!” “Bọn chúng không ăn thịt người! Không cần phải rén! Lênnnn!”
“Tới luôn! Đấm chết cụ tụi nó!!!”
Tất cả người chơi ở tầng 5 và tầng 6 đều lao xuống.
Nước mắt Chúc Song Song lại rơi xuống lần nữa. Cô cắn môi run ray đứng lên, dây buộc tóc màu đỏ trên đầu bay lên giữa không trung trong gió đêm lạnh lẽo, càng bay lại càng lớn, cuối cùng cả một tấm khăn voan đỏ như máu che khuất cả ánh trăng bao phủ lấy toàn bộ lâu đài. Cô nhìn lũ trẻ quái vật một cách quyết liệt, “Đến đây di, thà liều chết còn hơn chờ chết.”
Quý Minh Thụy cầm một sợi dây leo lăng tiêu đứng dậy, phần cuối của dây leo có một cái bẫy tròn là do hắn đã làm trong lúc nằm.
Mạnh Giang cũng đứng lên, “Nào! Để xem ai mới là người mạnh nhất!” Sư Thiên Xu đứng trên một cái chân bạch tuộc vọt vào giữa không trung, lạnh giọng nói: “Hai tiếng, ráng kiên trì đến 12 giờ!”
“Đượccc!” Không ai biết trong sân vui chơi ngoài công viên có bao nhiêu con quái vật cả, bọn họ chỉ biết con nào mà lao vào thì xúc con đó.
Trong hoa viên, những đóa hoa lăng tiêu đang nở rộ.
Có một luồng năng lượng đen lan dọc theo dây leo, chui vào lòng bàn chân đám quái vật khiến bọn chúng choáng váng.
Có vô số râu bạch tuộc mọc lên, đuổi theo đám quái vật chạy như bay. Có một rừng cổ trùng màu xanh còn nhiều hơn cả đám quái vật đang tìm kiếm thức ăn.
Có mũi tên nhọn, có cả trường đao...
Có người cầm lưới lăng tiêu chạy đến mọi ngóc ngách để bẫy bọn quái vật.
Cũng có người học theo Qúy Minh Thụy dùng dây leo lăng tiêu đã chuẩn bị từ trước làm thòng lọng, bẫy những con quái vật nhảy lên chỗ cao trên tường và vật mạnh chúng xuống.
Trước đó bọn họ một là thờ ơ, hai là lục đục với nhau. Nhưng khi đối mặt với đám quái vật đã hành hạ họ mỗi đêm, tất cả đều đứng về một phía, cố gắng vắt hết sức lực từ cơ thể đã mỏi mệt để đè đám quái vật này xuống đất.
Ở tầng 6, đạo cụ không gian đã bảo vệ bốn người bạn quỷ.
Ở tầng 5, cổ trùng đen nghịt đã bịt kín cửa sổ.
Ở tầng 4, Qủy Sinh đứng chắn trước mặt bốn bạn quỷ, không ngừng ném quỷ súc xuống, “Bảo vệ!” Tất cả các tang đều được bao phủ bởi một chiếc khăn voan trùm đầu màu đỏ thẫm. Màu đỏ có thể là một màu u tối đáng sợ nhưng cũng có thể là một màu ấm áp. Chỗ tất cả người chơi đang đứng ngày càng cao, lũ quái vật chất thành đống dưới chân họ ngày càng nhiều, có không ít con đang cố gắng bò ra ngoài cửa dưới tấm lưới dây leo. Đủ loại chân tay bị chém cụt còn sót lại, máu tươi, chất nhầy, cổ trùng, lông tóc rải rác khắp nơi trong khu vườn. Tất cả người chơi đã không còn năng lượng để não họ suy nghĩ, từ từ gục xuống từng người một. Không biết qua bao lâu, trong hoa viên càng lúc càng yên ắng, thậm chí tiếng gầm rú rống giận của đám quái vật cũng trở nên nhỏ di rất nhiều. [Chúc mừng người chơi Ninh Túc, Chúc Song Song, Mạnh Giang, Quý Minh Thụy đạt được 1 điểm may mắn từ bạn quỷ.] [Chúc mừng người chơi Sư Thiên Xu, Cốc Dương Vi, Chu Á, Lăng Quang Khánh, Đới Cửu Minh nhận được 2 điểm may mắn từ bạn quỷ.] [Chúc mừng người chơi Bạch Sương nhận được 3 điểm may mắn từ bạn quỷ.] Mí mắt của người chơi run rẩy, ý thức mờ mịt không còn nghe thấy hệ thống đang nói gì. Bọn họ chỉ biết là đã qua 12 giờ, là lúc bước sang ngày mới, cũng là lúc đám quái vật này biến mất, cuối cùng nặng nề nhắm mắt lại. Đống quái vật chất cao bên dưới đột nhiên biến mất, họ rơi từ độ cao như vậy xuống tấm lưới dây leo nhưng cũng không có ai mở mắt ra nhìn một cái.
Chất lỏng màu đỏ, vàng, trắng dính đầy trên áo sơ mi, còn có rất nhiều bùn đất dơ bẩn, màu áo ban đầu đã bị che đi từ lâu.
Bằng cách này, cổ bà nhìn cậu bé mặc áo sơ mi bẩn thỉu cùng với đầu tóc cũng lấm lem càng cảm thấy vui vẻ hơn. Cậu thế này thì không còn giống một con bướm trắng tỉnh đang bay giữa bầu trời nữa.
Hắn cúi người dìu cậu bé dậy.
Nhưng khi cánh tay dơ dáy sắp đụng đến cậu bé lại bất chợt bị một bàn tay sạch sẽ trắng trẻo khác bắt lấy cổ tay.
Ngay cả khi ở hình dạng sáu tuổi cũng có thể nhận ra được nó được sống trong nhung lụa, nhưng ngón tay ấy vẫn đủ khỏe để kéo hắn ra khỏi cậu bé từng chút một.
Giọng Sư Thiên Xu lãnh đạm khác thường, “Cổ bà, tôi cảnh cáo cậu đừng chạm vào cậu ấy.”
“Phó bản này cậu muốn chơi sao thì chơi nhưng chạm vào cậu ấy thì không được.”
Sư Thiên Xu hất tay hắn ra, cúi người đỡ cậu nhóc đang nằm ngủ ngon lành dưới đất tựa vào tường, để cậu có chỗ dựa mà ngủ, sau đó lấy khăn ướt lau sạch chất nhờn trên mặt và tay cậu.
Khuôn mặt kia đã sáng sủa sạch sẽ trở lại.
Cổ bà lắng lặng đứng đó, cúi đầu nhìn Sư Thiên Xu đang rất tự nhiên lau mặt và tay cho cậu, bóng dáng của hắn dưới ánh trăng cứng nhắc tựa như một thây ma.
Bên cạnh hắn là những người chơi đang ngủ đầy đất trong vườn. Bọn họ đã không thể vắt ra một giọt sức lực nào nữa, thậm chí còn không có sức để nhấc mí mắt huống chỉ là leo cầu thang trở về phòng, thế rồi cả đám cứ vậy mà ngủ chết dí trong khu vườn nhớp nháp hôi hám.
Những bạn quỷ lần lượt ra khỏi lâu đài tìm kiếm người cộng sinh của mình rồi nằm xuống bên cạnh họ.
Qủy Sinh dắt búp bê máu chạy đến bên cạnh Ninh Túc, hai đứa ngồi hai bên trái phải cậu. Qủy Sinh ôm lấy cánh tay cậu như lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nhẹ nhàng liếm cổ cậu, thút thít như một chú cún con.
Búp bê máu quấn lấy cánh tay còn lại của cậu, đôi mắt đẫm máu nhìn về vầng trăng khuyết trên bầu trời, như đang suy tư cái gì đó.
Sư Thiên Xu rời mắt khỏi mặt con bé liếc sang chiếc kẹp tóc hoa lăng tiêu ở trên đầu nó, cầm lấy tay cậu bé người sáp đi vào lâu đài.
Đêm nay vô cùng an tĩnh.
Phần lớn người chơi đều ngủ quên ở trong hoa viên, bạn quỷ vẫn luôn túc trực bên cạnh họ, một là ngủ cạnh họ, hai là ngồi yên lặng nhìn họ. Trong bầu không khí tanh hôi có thứ cảm xúc gì đó đang lên men dưới ánh trăng.
Mềm mại, tức giận, bối rối, giãy dụa cùng rối rắm.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, người chơi cũng lần lượt mở mắt ra dưới cái nắng chói chang. Sáng hôm qua họ chỉ ăn đúng một chút, nửa đêm lại chiến đấu hăng say như vậy, họ không có đứng dậy liền mà chỉ nằm tại chỗ khàn khàn trò chuyện.
“Tối qua tôi nằm mơ à? Chúng ta đã áp chế được đám quái vật kia thật sao?”
“Hình như là vậy, thật không dám tin tôi có thể chống đỡ đến hết đêm.” “Không ngờ chúng ta thật sự... Xứng đáng để tôi ra ngoài khoác lác cả tuần đó.”
“Ha ha ha ha ha ha cứ tưởng tụi nó thế nào.”
Khi họ đang nói chuyện, Mạnh Giang mở mắt nói: “Cảm ơn các anh em.”
Một người chơi nam nói: “Là các cậu đã cho chúng tôi nhìn thấy khả năng và hy vọng.”
Nếu tối qua lầu 4 không chống cự được thì bọn họ chỉ có thể ở trên lầu xem người chết đêm nay sẽ là ai.
Chính họ đã thành công khống chế được đợt quái vật ban đầu, cho họ thấy lũ quái vật này cũng không phải là không trị được, họ có thể chiến đấu vì hy vọng sống, sau khi Sư Thiên Xu và cổ bà ra tay bọn họ cũng lao lên.
“Mấy cậu đúng là vãi cứt!”
“Cũng cảm ơn các cậu đã cho chúng tôi nhận được nhiều điểm may mắn như vậy trong đêm qua.” “Ơ? Có phải trong số các cậu đã có người đủ 8 điểm may mắn rồi không?”
Bầu không khí trong hoa viên bỗng lắng đọng.
Tất cả bọn họ đều biết nhóm quái vật thứ hai là đến từ khu vui chơi, nhưng số lượng của chúng ít hơn nhiều so với nhóm đầu tiên đến từ khắp trấn Cổ Tích.
Mà nhóm đầu tiên có hơn 90% đã bị dây leo khống chế, hơn nữa cái đám bị áp chế ấy tỷ lệ còn rất khủng khiếp.
Bọn họ liều mạng giúp lầu 4 thoát chết, vậy lầu 4 chủ lực rời đi thì ai sẽ là người giúp họ?
Mạnh Giang mở miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Quý Minh Thụy nói: “Cũng không chắc đủ 8 điểm may mắn là có thể ra ngoài, chờ tu sửa xong rồi hẵng thử lại sau.”
Ninh Túc là người mắt trễ nhất trong hoa viên, cậu vừa mở mắt đã sụt sịt cái mũi. Qủy Sinh vô cùng hiểu rõ, kéo cái tên lười nhác trên đất trở về lâu đài.
Trong khi những người chơi khác đang trầm ngâm vì điểm may mắn thì có một tiểu quỷ kéo một cậu bé đi ngang qua họ, là người đầu tiên bước vào lâu đài.
Từ hoa viên lên lầu 1 phải đi lên hai bậc tam cấp, chân cậu bé “lộp cộp” hai tiếng, dù vậy cậu bé cũng lười tự đứng dậy. Nhưng không chỉ có hai bậc tam cấp này mà còn có các bậc thang dài từ lầu 1 lên lầu 2, lầu 2 lên lầu 3, lầu 3 lên lầu 4. “Lộp cộp, lộp cộp, lộp c6p, lộp cộp bốp bốp...”
Mãi đến khi vào phòng tắm, Gudetama kia mới chịu đứng dậy đi tắm rửa.
Những người chơi khác im lặng một lúc, mỗi người từ từ đứng dậy vịn tường đi về phía lâu đài.
Ngày thứ mười vào lâu đài, đây là bữa ăn sáng trễ nhất của họ.
Bữa này ai cũng muốn ăn nhiều hơn nhưng họ cần phải ăn kiêng, trước khi người chơi xuống Sư Thiên Xu đã chia bữa sáng thành 11 phần bằng nhau, đặt trên 11 chiếc đĩa trước mỗi chỗ ngồi.
Bốn người trên lầu 4 vẫn ngồi cùng nhau, ba người đều chia một phần đồ ăn của mình cho Ninh Túc.
Chúc Song Song cho cậu một chiếc bánh bao thịt, Qúy Minh Thụy cho cậu một quả trứng gà, Mạnh Giang cho cậu một cái bánh bao trứng sữa. Điều này thật là... Hạnh phúc quá đi mất!
Đôi khi hạnh phúc là được ăn một bữa vô tận, nhưng có đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là phần cơm được nhân đôi lên.
Ninh Tuc âm thầm xem xét, quả nhiên là nhiều gấp đôi.
Cậu cười híp mắt, vô cùng khép nép mà cúi đầu ăn.
Sau khi ăn đến miếng bánh mì nướng cuối cùng, vừa định gắp nó thì cái mũi cậu giật nảy một cái, cẩn thận nhấc nó lên. Phía dưới giấu một quả trứng rán!
Ninh Túc lén nhìn Sư Thiên Xu đang bình thản ăn sáng, thần không biết quỷ không hay mà kẹp trứng rán vào bánh mì nướng.
Cậu cảm thấy bữa ăn này còn thỏa thích hơn cả cái ngày mới vào lâu đài.
Thấy cậu ăn xong, Sư Thiên Xu nói, “Có ba người đã đạt đủ 8 điểm may mắn, sau bữa ăn này chúng ta đi thử xem có rời khỏi lâu đài được hay không.”
Trên bàn cơm bỗng an tĩnh.
Chúc Song Song đặt muỗng xuống, “Thử liền luôn ư? Hay là bọn tôi ở đây thêm mấy ngày nữa?”
Cô còn nhớ những người chơi ở tầng 5 và tầng 6 đã giúp bọn cô vào đêm qua cho nên bọn cô mới có thể sống sót, có phải bọn cô nên ở lại giúp họ hay không?
Huống chi Qúy Minh Thụy cũng chỉ còn 1 điểm nữa là đủ 8 điểm rồi.
Sư Thiên Xu: “Trước cứ thử đi.”
Chúc Song Song mở miệng nhưng không nói nên lời.
Sau bữa ăn tất cả người chơi cũng không có về phòng, toàn bộ đều xuống khu vườn đã không còn chỗ chơi hay chỗ để ngắm cảnh nữa. Ninh Túc đi đến trước cổng sắt, nắm lấy then cửa.
Quý Minh Thụy và Mạnh Giang nhìn cậu không chớp mắt. Hai người họ là những người chơi đầu tiên cố gắng ra khỏi lâu đài, họ nhớ rất rõ buổi tối hôm đó họ không thể mở cửa được, dù có húc vào cổng sắt cũng đều bị bật ngược trở về.
Ninh Túc siết chặt ngón tay, khẽ dùng sức một cái.
“Kẽo —— Kẹt———”
“Ô oa oa oa oa——”
Cửa được kéo mở dễ dàng.
Cùng lúc đó có tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Người chơi thẫn thờ nhìn cánh cổng sắt đã mở ra một lúc, lại nhìn lên bức tượng bào thai màu trắng trên đỉnh lâu đài.
Mới vừa vào phó bản bọn họ đã chú ý đến bức tượng này rồi. Cực kỳ chân thực giống như một bào thai thật sự, bị chóp nhọn đâm thủng trên đỉnh lâu đài.
Lúc này nó đang vung vay tay chân, nhắm mắt khóc oe oe. Thanh nhọn đâm vào nó dường như đang uốn cong mềm đi.
Mặc dù có ánh nắng chói chang chiếu vào, nhưng hiện tại người chơi nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này đều cảm thấy ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên.
“Sao, sao nó lại khóc?”
“Không phải trẻ sơ sinh lúc mới chào đời sẽ khóc ư? Hẳn là bởi vì chúng ta sắp được “sinh ra' á.”
Ninh Tuc nói với Mạnh Giang: “Đi thôi.” Mạnh Giang thu hồi tầm mắt nắm chặt bạn quỷ của mình, hắn nuốt nuốt nước miếng nhấc bước ra bên ngoài.
Trước kia hắn lúc nào cũng nghĩ tới việc rời khỏi lâu đài, nhưng đến khi thật sự có thể rời đi hắn lại nghĩ thời gian của phó bản này là 30 ngày mà giờ chỉ mới có 10 ngày, liệu họ thật sự có thể ra ngoài được sao?
Nếu họ ra ngoài thì họ sẽ đi đâu trong 20 ngày còn lại?
Hắn cứ suy nghĩ mông lung như vậy cho đến khi hoàn hồn lại thì đã phát hiện bản thân thật sự đã bước ra khỏi cánh cổng sắt của lâu đài. “Tôi thật sự... Có thể ra ngoài?”
“Cậu ta thật sự có thể ra kìa!”
“Góp đủ 8 điểm may mắn thật sự có thể rời khỏi đây!”
Người tiếp theo chính là Chúc Song Song, có hai người chơi im lặng chuẩn bị vũ khí kỹ năng của họ.
“Gượm đã.” Ninh Tuc chặn cô lại, “Để Quý Minh Thụy thử trước xem.” “Tôi?” Nghe thấy tên mình, Quý Minh Thụy giật mình một chút.
Trái tìm hắn hơi chùng xuống khi nhìn thấy Mạnh Giang ra ngoài rồi đến lượt Chúc Song Song. Sau khi cả ba người họ đi het thì lầu 4 chỉ còn lại một mình hắn, hắn không chắc tối nay đám quái vật kia sẽ đến lầu 5 hay là bị dẫn xuống lầu 4.
Cho dù trốn được hai ngày, hắn cũng không chắc có thể đạt được điểm may mắn để rời khỏi đây hay không, lỡ như đến lượt lầu 4 mở cửa thì hắn chắc chắn sẽ chết không thể nghỉ ngờ. Hắn đang vô cùng muộn phiền thì lại nghe thấy Ninh Túc gọi tên hắn. “Nhưng mà tôi chưa đủ điểm may mắn.”
Ninh Túc: “Cửa cũng đã mở rồi thì cứ thử một lần xem sao.”
Quý Minh Thụy kéo Tuế Tuế đến, nghi ngờ đi về phía cửa.
Nhưng bất ngờ là hắn không bị bật ngược trở về, hắn cũng có thể đi ra ngoài.
Quý Minh Thụy mở to hai mắt kinh ngạc.
Những người chơi khác cũng bắt đầu sôi sục.
“Sao hắn có thể ra được! Không phải hắn vẫn chưa đủ điểm may mắn ư?”
“Hay vì tối qua chúng ta khống chế được đám quái vật nên phá game luôn rồi? Tiếp tục bị nhốt ở đây cũng trở nên vô nghĩa?”
“Chúng ta cùng nhau vào lâu đài cho nên phải cùng nhau đi ra sao?” “Điều này có nghĩa chúng ta cũng có thể ra ngoài!”
Chúc Song Song quay lại nhìn Sư Thiên Xu, có phẩi cô ấy đã biết điều đó từ trước cho nên mới nói như vậy trong bữa ăn không?
Cổ bà cũng biết phải không? Cho nên cô ấy mới không hề nóng vội để có được điểm may mắn?
Thấy Chúc Song Song nhìn mình, Sư Thiên Xu cười một cái mở miệng nói: “Mặc dù trong y học đúng là có thể lùi lại ngày sinh, nhưng hầu hết các bào thai đều sẽ được sinh ra trong cùng một ngày.” Chúc Song Song: “...”
Đúng là vậy thật, nếu sinh nhiều em bé đi nữa thì dù có đẻ mổ cũng không thể mổ nhiều lần.
Cô thực sự không ngờ hệ thống lại chân thật như vậy.
Sau khi Qúy Minh Thụy ra ngoài những người chơi khác cũng phấn khích không thôi, tất cả đều hăm he muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng bọn họ vừa nhấc chân lên thì chợt rụt lại, họ nghĩ nên để hai cao thủ top đầu ra ngoài trước.
Thấy Sư Thiên Xu là người ra ngoài tiếp theo, Ninh Túc mở cửa lớn hơn một chút, xun xoe nói: “Mời hội trưởng Sư.”
Sư Thiên Xu cười một cái, “Cảm ơn.”
Ninh Túc: “Không cần cảm ơn cũng không cần cho tiền boa ạ.”
Sư Thiên Xu: “...”
Vốn dĩ cũng không tính cho nhưng cậu nói vậy lại làm cô cảm thấy nếu không cho thì đúng là không giống một hội trưởng tốt lắm.
Tiếp theo là cổ bà.
Ninh Túc: “Mời cổ bà.”
Đến lượt số còn lại.
Ninh Túc: “Nhanh lên nào, tôi đuối quá à.” Đứa bé giữ cửa Ninh Tuc là người cuối cùng rời khỏi lâu đài. Tất cả người chơi nhìn lâu đài mà họ bị mắc kẹt trong suốt 10 ngày qua, có chút hứng khởi lại có chút rối rắm và bất an. Kế tiếp sẽ thế nào?
[Chúc mừng người chơi đã được sinh ra, chúc mừng bạn quỷ của các người chơi đã hoàn toàn thức tỉnh.] Có ý gì? Họ hiểu nửa câu đầu nhưng nửa câu sau tức là sao, hoàn toàn thức tỉnh là cái gì? Tất cả người chơi cúi đầu nhìn bạn quỷ của họ, lúc này mới phát hiện sau khi họ được sinh ra từ cơ thể mẹ thì bạn quỷ cũng được “sinh ra" theo, hơn thế chúng đã trở nên thay đổi rất nhiều. Bọn chúng trông càng giống người hơn, hoặc có thể nói hiện tại chính là hình dáng con người. Dù là đầu gỗ, trang giấy hay dầu sáp thì lúc này đều đã trở thành da người. Tuy nước da đó có phần hơi bất thường, cực kỳ nhợt nhạt, xám trắng, hay là xanh xanh tím tím. Cả đám bọn họ cúi đầu, lặng im không nói gì. Không biết có phải do sự biến đổi này của chúng hay không, mà người chơi bỗng cảm thấy hơi xa lạ và khủng bố.
[Xin mời người chơi và bạn quỷ trở về nhà.] Người chơi bị bạn quỷ kéo đi.
Sau khi bạn quỷ được sinh ra đã cao hơn trước rất nhiều nhưng vẫn thấp hơn người chơi một chút, chúng cúi đầu có mục đích mà kéo người chơi về phía trước, các người chơi không thể nhìn thấy rõ mặt của chúng.
Hành động nắm tay này đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ lại khiến người chơi cảm thấy mâu thuẫn đến vậy, toát mồ hôi lạnh trong lòng.
Bàn tay nhồ bé trong tay không còn giống như trước, là da thịt chân thật, có xúc cảm non nớt của một đứa trẻ con người, nhưng cũng không phải là cảm giác của người sống, lạnh lẽo không có chút độ ấm của loài nEười.
Bỗng chốc những từ người chết, xác chết, bộ da hiện lên trong não bộ của rất nhiều người chơi.
Sau lưng người chơi mướt mồ hôi.
Trên đường đi người chơi lại nhìn thấy những đứa trẻ mà họ nhìn thấy khi mới vào trấn Cổ Tích.
Khi còn ở trong lâu đài, họ suy đoán những đứa trẻ này sẽ trông bình thường vào ban ngày, đến tối sẽ biến thành những quái vật tấn công lâu đài một cách điên cuồng.
Lúc này đang là giữa ban ngày, bọn chúng lẳng lặng nhìn họ với khóe môi khẽ nhếch lên, giống như cười lại tựa như khóc.
Tất cả người chơi đều bị bạn quỷ kéo vào một con phố. Nơi đây có rất nhiều ngôi nhà, tuy cùng ở trên một con đường nhưng lại có kiểu dáng khác nhau, không những vậy mà còn không giống như đang cùng một quốc gia.
Điểm chung chính là quanh nhà đều có một bầu không khí u ám âm trầm đáng sợ, giống như những ngôi nhà mọc lên từ nghĩa trang.
Con phố này giống như một con phố địa ngục.
Người chơi bị bạn quỷ kéo vào những ngôi nhà âm u khác nhau, cuối cùng trên cả con phố chỉ còn lại búp bê máu đang kéo Ninh Túc và Qủy Sinh đi tiếp.
Ninh Túc đánh giá phòng ốc dọc đường, hỏi búp bê máu: “A Phi, nhà của chúng ta hẳn là không tệ lắm đúng không?”
Cậu vừa mới thấy một người chơi bị bạn quỷ kéo vào một ngôi nhà đổ nát, còn có người chơi bị kéo vào một ngôi nhà tranh.
Cậu không muốn ở nhà tranh đâu.
“Con không phải tên A Phi.” Một giọng nói dịu dàng dễ nghe kèm theo cảm giác mát lạnh vang lên từ phía trước.
Ninh Túc nhìn về phía búp bê máu mới nói chuyện.
Con bé hơi cúi đầu về phía trước kéo cậu đi, Ninh Túc chỉ có thể thấy mặt mái tóc suôn dài đen dày che hết bờ vai nhỏ của nó cùng với chiếc váy cắt may khéo léo bên trên có thêu một vòng hoa lăng tiêu nhỏ xinh. Cậu mím môi, hỏi: “Thế mày tên gì?”
Cuối cùng búp bê máu cũng quay đầu lại. Có đôi khi Ninh Túc không thể phân biệt được đâu là đẹp đâu là xấu, nhưng vào lúc này cậu cảm thấy cô bé trước mặt cậu nhất định là cô bé xinh đẹp nhất trên thế giới này.
Nó đẹp đến quỷ dị.
Có căn nhà tăm tối nặng nề âm khí ở phía sau làm nền, nó lặng lẽ đứng thẳng ở đó tựa như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ dưới đáy sâu của địa ngục.
Mà quỷ dị nhất chính là đôi mắt của nó, cặp mặt đó to đến mức khó tin, tỷ lệ con ngươi đen lớn một cách kỳ lạ.
Khóe môi nhợt nhạt vẽ ra một nụ cười có chút cứng ngắc, “Mẹ phải nhớ kỹ nhé, con tên là Mạn Mạn.”
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc: “......”