C 46
C 46C 46
chương 46: Mạn Mạn
Editor: Cô Rùa
米
Đáng lẽ Ninh Tuc nên sửa lại cái xưng hô “mẹ' kia, nhưng cậu lại hết sức mỗi mệt và bi thương khi nghe thấy cái tên Mạn Mạn này.
Cậu nhớ lại những gì Chúc Song Song đã nói vào cái ngày tắm cho búp bê máu.
Có thể phó bản này cũng có Quỷ chủ.
Nếu là vậy Ninh Túc thà chiến với một làn sóng quái vật khác còn hơn. Khi Ninh Túc chán nản định hỏi búp bê máu thì bất chợt nghe thấy một tiếng la thất thanh.
Cậu lập tức quay đầu lại.
Đằng sau có không ít người chơi bị bạn quỷ kéo vào nhà, nghe thấy tiếng thét hãi hùng như vậy thì cũng lũ lượt chạy ra cửa xem.
Vừa nhìn thấy đã sợ đến vỡ mật.
Mỗi bạn quỷ đều sẽ kéo người chơi của nó vào một ngôi nhà, đó là trường hợp người chơi có một bạn quỷ. Nhưng cũng có một số người chơi có nhiều hơn một bạn quỷ, điển hình như Bạch Sương ở lầu 5 có đến tận 3 bạn quỷ, Lăng Quang Khánh ở lầu 6 có hai bạn quỷ. Nghĩa là có 2 đến 3 bạn quỷ nhưng chỉ có một người cộng sinh.
Tuy nhiên, mỗi bạn quỷ dường như đều có căn nhà riêng. Tất cả bọn chúng đều muốn đưa người cộng sinh về nhà mình.
Thế thì làm sao bây giờ?
Đầu tiên Bạch Sương bị một bạn quỷ kéo vào một ngôi nhà kiểu Nhật, sau đó lại bị hai bạn quỷ khác lôi ra, một đứa kéo về phía trước, một đứa kéo về phía bên trái.
Bạn quỷ mặc kimono chạy ra ngoài túm lấy chân cô kéo trở về.
Ba bạn quỷ thật kỳ quái, không khóc cũng không làm ầm ï, mà chỉ im lặng ôm chặt một phần cơ thể của Bạch Sương, kéo Bạch Sương về hướng nhà của tụi nó.
Chúng quá nhỏ, thậm chí là còn nhỏ hơn cả một người chơi 6 tuổi, cho nên khi thấy chúng lôi kéo Bạch Sương và nghe Bạch Sương la hét đau đớn như vậy, mọi người chơi đều cho rằng cô làm lố, hẳn là do quá hoảng loạn nên mới thế, nhưng ngay sau đó bọn họ nhận ra Bạch Sương không phải khoa trương mà là cô ấy thật sự rất đau.
Những bạn quỷ tuy nhỏ bé song từ khi sinh ra lại có sức mạnh khủng khiếp.
Bạch Sương đã bị chúng xé toạc.
Một cô gái sống sờ sờ cứ vậy bị xé thành ba mảnh trước khi tất cả người chơi kịp phản ứng.
Một là tay trái cùng với vai trái và đầu, hai là tay phai cùng với vai phải và đùi phải, và ba là chân trái cùng với một mảng bụng lớn. Mạch máu bị xé rách trào ra, xuyên qua màn sương mù đen kịt. Mặt đất bỗng chốc toàn là máu tươi và ruột phèo.
Cả con phố đều chất lặng.
Ba bạn quỷ như không nhận ra điều này, mỗi đứa ôm một phần cơ thể của Bạch Sương thỏa mãn trở về nhà.
Bạn quỷ có được phần đầu của Bạch Sương úp mặt vào cái đầu có đôi mắt đang trợn lớn của Bạch Sương, thân thiết dụi dụi, đó là bạn quỷ đầu tiên của Bạch Sương.
Bạn quỷ mặc kimono có được phần chân trái của Bạch Sương đang nhặt những miếng ruột dính máu ở trên đất quàng quanh cổ, sau đó nằm xuống liếm vết máu dưới đó, mãi đến khi liếm sạch mới trở về nhà.
Đây hoàn toàn không phải là những bạn quỷ mà họ biết hồi còn trong lâu đài, chúng máu me, kinh dị và bệnh hoạn.
Là một đám trẻ đã chất độc ác đi trên con phố địa ngục.
Người chơi kinh hãi nhìn bọn nó, một bên bắp chân run lẩy bẩy, tay vịn chặt khung cửa không muốn trở vào nhà.
Người sợ nhất trong số đó chính là Lăng Quang Khánh, hắn không chỉ có một bạn quỷ.
Vừa rồi hắn bị một bạn quỷ kéo vào trong một ngôi nhà, bạn quỷ ban đầu của hắn chỉ cúi đầu nắm cánh tay còn lại của hắn, không biết đang nghĩ gì.
“Chúng ta, chúng ta thương lượng một chút đi, hôm nay tao ở nhà này ngày mai tao ở nhà khác, cứ vậy mà thay phiên có được không?” Lăng Quang khánh run ray nói. Nhìn thấy Bạch Sương bị xé thành ba mảnh, hắn hoảng rồi, sắc mặt đều tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu biết trước điều này thì lúc ấy có cho tiền hắn cũng không mở cửa đón bạn quỷ khác vào.
Điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn chính là dưới sự nhắc nhở của Sư Thiên Xu, hắn không có bỏ bê bạn quỷ nào hết, vẫn luôn đối xử tốt với chúng.
Cho nên hắn có lẽ sẽ không gặp chuyện tương tự như Bạch Sương đâu, đúng không?
Hắn cứng nhắc đứng tại chỗ, không dám cục cựa chút nào.
Bạn quỷ mới của hắn đã kéo hắn vào trong nhà, còn bạn quỷ ban đầu của hắn vẫn không thấy nói năng gi chỉ im lặng đi theo sau.
Tất cả người chơi đều cho rằng bọn chúng thỏa hiệp với cách đó.
Khi người chơi sắp bị bạn quỷ kéo vào phòng một lần nữa, bỗng nghe thấy một tiếng cửa đóng sầm.
Bạn quỷ ban đầu của Lăng Quang Khánh bị nhốt ở bên ngoài.
Lúc này nó đang đứng một mình trên con phố u ám.
Những người chơi khác còn chưa kịp xem rõ tình huống thì đã bị bạn quỷ kéo vào nhà, chỉ có Ninh Túc vẫn đứng trên đường nhìn nó.
Nó hơi cúi đầu đứng lặng thỉnh trước cánh cửa sắt lớn, quanh thân là sương mù xám xịt, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi trong thế giới tăm tối. Không biết qua bao lâu nó mới ngẩng đầu lên, bất thình lình mở cửa chạy vào.
Chưa tới vài giây, bên trong truyền ra tiếng thét thê lương vang vọng khắp cả con phố mịt mù. Nhưng lần này không có người chơi nào chạy ra nhìn nữa.
Sau đó Ninh Túc trông thấy bạn quỷ kia ôm nửa người Lăng Quang Khánh đi ra.
Nửa đầu, nửa thân trên cùng với một cái chân.
Đôi mắt Lăng Quang Khánh trợn to, thứ màu đỏ đỏ trắng trắng từ trong hộp sọ hắn vương vãi lên đầu của bạn quỷ. Bạn quỷ ôm chặt lấy hắn, mặc dù chỉ còn lại một nửa cũng muốn ôm hắn về nhà.
Ninh Túc nhìn nó ôm một nửa người kia đi vào một căn nhà trệt đơn sơ. “Mẹ có cảm thấy bọn họ tàn nhẫn không?” Giọng bé gái vang lên từ phía sau.
Ninh Túc xoay người nhìn về phía nó.
Đôi mắt của cô bé không còn ẩm ướt máu nữa, nhưng dường như có một cái chấm đỏ ngưng tụ ở chính giữa con ngươi vừa to vừa đen kia của nó, nhìn người khác với ánh mắt thâm thúy quỷ dị, “Vấn đề là bọn họ cũng sắp chết rồi.”
Ninh Túc nhất thời không biết nên nói gì.
Sự thay đổi lần này diễn ra quá lớn.
Cách đây không lâu bọn họ vẫn còn đang ăn sáng trong lâu đài, bạn quỷ ngoan ngoãn quấn quít bên cạnh họ. Ấy vậy mà giờ mới ra khỏi lâu đài, lại có đến tận hai người chơi đã bị xé xác bởi bạn quỷ.
Có điều, hình như bọn chúng cũng không phải là hận người chơi.
Cô bé nắm lấy tay cậu, tiếp tục bước đi. Cô đưa Ninh Túc và Quỷ Sinh đến một căn biệt thự ở cuối phố.
Vừa nhìn thấy căn biệt thự này đã biết thôn Hòe Dương không thể nào So được.
Căn biệt thự ở thôn Hòe Dương trông khá xinh xắn, từ trong ra ngoài đầu rất tự nhiên bình dị, mà đến lượt căn biệt thự này, Ninh Túc lại cảm thấy đây mới chính nơi ở của người giàu thực sự, đã vậy còn là người có địa vị cao nữa cơ.
Khác với bên ngoài, ánh đèn trong biệt thự sáng ngời ngợi, nhìn lướt qua có thể thấy một cái hồ bơi trong vắt thật lớn cùng với một ngôi nhà kính trồng hoa ở bên cạnh.
Ngay cả Quỷ Sinh đều buột miệng nhỏ thốt lên một tiếng “òa'.
Tâm trạng u ám trước đó của Ninh Túc tức khắc phơi phới hẳn.
Đây quả thật chính là ngôi nhà trong mơ của cậu, có bể bơi, có nhà kính trồng hoa, chưa kể còn có cả cây lăng tiêu nữa.
Nếu không cần lo ăn lo uống thì càng hoàn mỹ hơn.
“A Phi, à không Mạn Mạn ơi, chúng ta thật sự có thể ở đây sao?”
Mạn Mạn gật đầu, “Nơi đây là nhà của chúng ta, mẹ có thích không?” Ninh Túc: “Quá thích luôn ấy chứ.” Quỷ Sinh:“Uml”
Mạn Mạn: “Xin lỗi mẹ nha, nhưng mà chúng ta phải tự hái rau nấu cơm á.”
“Hở?” Ninh Túc ngạc nhiên, “Ở đây có chỗ trồng rau nữa ư?”
Ngay cả xưng hô “nẹ' này cũng không thèm sửa lại, làm mẹ thì sao chứ, Mạn Mạn chính là nguồn cơm ăn gạo tiền của họ mà.
Quả nhiên lúc đó cậu và Quỷ Sinh đã đoán không sai.
Mạn Mạn dẫn họ đi vòng ra sau biệt thự, nơi đây trồng rất nhiều rau củ trái cây.
Căn nhà trong mơ cũng không được như thế này.
Đối với một zombie thời tận thế trải qua nhiều năm đói ăn, thiếu gạo, không nhìn thấy màu xanh mà nói, nơi đây chính là thiên đường.
Ninh Tuc cẩm thấy chỉ ở được 20 ngày thôi là quá ít.
Cậu đứng tại chỗ bế công chúa nhỏ lên ghế dựa, cầm lấy chiếc giỏ tre rồi đi hái rau củ quả.
Bởi vì dậy trễ nên ăn sáng cũng muộn, lúc đến nơi này đã là giữa trưa, Ninh Túc hái xong thì cầm đi nấu cơm.
Cả Quỷ Sinh và Mạn Mạn đều không ngờ Ninh Túc biết nấu cơm.
Trên bàn bày sáu món một canh đang bốc khói nghi ngút thơm phức, khiến người ta phải chảy cả nước miếng. Phòng bếp của biệt thự rất rộng, có lò nướng, tủ lạnh, máy pha cà phê, các loại ngũ cốc không thiếu thứ gì hết, đủ để Ninh Túc có thể trổ tài nấu nướng của mình, có điều với việc chiều cao hiện tại, cậu cần phải bắc một chiếc ghế cao đến.
“Ăn thôi.” Ninh Túc híp mắt nói.
Ánh sáng rực rỡ hệt ánh sao ấm áp loé lên trong đôi mắt cong cong của cậu. Hai đứa nhỏ ngây người nhìn cậu, như bị ánh sao chiếu vào lòng. Mạn Mạn hỏi: “Mẹ có vui không?”
Ninh Túc gật đầu, “Vui chứ.”
Ninh Túc từ nhỏ đã mồ côi, đã sống chung với rất nhiều gia đình, cũng từng ở cùng rất nhiều người trong một phòng. Cho nên cậu rất khao khát có một nơi ổn định rộng rãi.
Lúc đầu cậu thật sự rất thích biệt thự ở thôn Hòe Dương, nhưng thực tế có rất nhiều người sống trong biệt thự đó, chưa kể cậu còn ở chung một phòng với Tô Vang Sinh.
Kế đó cậu cũng rất thích lâu đài kia, vì mọi người trong lâu đài đều có phòng riêng, cậu và Quỷ Sinh có thể ở một phòng, nhưng cũng có rất nhiều người ở cùng một tầng lầu, nó giống như một toà khách sạn chứ không có cảm giác gia đình.
Mà căn biệt thự này chỉ có ba người bọn họ, à phải nói chính xác là ba tên không phải người mới đúng.
Ninh Túc vô cùng hài lòng, dù chỉ ở đây được 20 ngày.
Quỷ Sinh: “Vui vẻ!” Đỉnh đầu nó có một nhúm tóc bị vềnh, nó mở to đôi mắt âm dương xinh đẹp mà nói.
Trước đây nó bị Tuyết Cầu đuổi ra ngoài, chỉ có thể sống vật vờ trong nhà kho nhỏ, nhưng bây giờ nó có thể sống trong một căn biệt thự.
Mạn Mạn cầm đũa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, vừa ngẩng đầu lên định nói gì đó thì thấy hai tên nhóc kia đang gắp đồ ăn lia lịa, thức ăn trên bàn chốc lát đã vơi đi một nửa.
Không ăn thì coi như lỗ.
Không ăn thì lát nữa nhịn luôn.
Lập tức nhập hội.
Bên ngoài trời tối sương dày, dưới ánh đèn sáng của nhà ăn, có ba đứa trẻ ngồi ở góc bàn dùng đũa lùa cơm.
Đồ ăn bốc khói hầm hầm, nước lẩu thơm phức nóng hổi. Trên khuôn mặt nhỏ bé toát lên tử khí, cũng toát lên cảm giác ấm áp khó tả.
Ăn cơm xong, ba đứa nhỏ nằm ngây ngốc trên ghế sô pha sờ sờ bụng. Sau đó chìm vào giấc ngủ trưa từ hồi nào không hay.
Mạn Mạn đột nhiên ngồi bật dậy, con bé cảm thấy hướng phát triển này có chút sai sai. Nó quay đầu nhìn hai tên nhóc đang ngủ say, càng thấy rất chỉ là sai luôn.
Hai tên nhóc ngủ thẳng cẳng đến ba giờ chiều, lúc tỉnh dậy dụi dụi hai con mắt đã thấy cô bé ngồi trước mặt họ tràn đầy oán hận. “Con dẫn hai người đến phòng ngủ.” Con bé nói.
Chỉ có ba người họ trong biệt thự, mỗi người đều có thể sống trong những căn phòng hướng ra hồ bơi và nhà kính. Trên tầng hai, phòng Ninh Túc ở chính giữa, còn Quỷ Sinh và Mạn Mạn ở hai căn phòng bên cạnh cậu.
Ninh Túc và Quỷ Sinh chăm chỉ dọn dẹp phòng, quét dọn tất cả các phòng trên lầu hai một lượt, Mạn Mạn ở bên cạnh phụ một tay. Còn lại một căn phòng, Ninh Túc giao lại cho hai đứa nhỏ rồi xuống lầu nấu bữa tối.
Phòng còn lại của tầng hai hẳn là phòng đồ chơi trẻ em, với đầy đủ các loại búp bê phương tây cùng nhiều món đồ chơi khác.
Quỷ Sinh dọn từng con một, còn Mạn Mạn thì để hai con búp bê lên cửa SỐ.
Thấy Qủy Sinh đang ngồi trên một chiếc ghế thấp, lau mặt cho một con búp bê. Dù trong tay chỉ là một món đồ chơi, nhưng động tác chà lau lại vô cùng nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Quỷ Sinh nhỏ bé ngồi trên cái ghế chút xíu dành cho con nít ba tuổi, nhìn có vẻ ngoan ngoãn dị thường.
Ngoài việc nó có hơi hướng nội thì tính cách của nó thật sự rất tốt. Trước đây Quỷ Sinh đã cầm bát hứng nước mắt cho cô không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào đụng phải cằm cô, cũng chưa bao giờ than mệt khi cứ nâng tay lên như vậy. Đã vậy mỗi khi gặp nguy hiểm đều sẽ lập tức đứng chắn trước mặt cô.
Mạn Mạn di tới gần Quỷ Sinh, chặn ánh sáng trước mặt nó, “Em trai Quỷ Sinh này.” Quỷ Sinh ngẩng đầu, “Hở?”
Cô bé nghiêng đầu, “Em có đồng ý ở lại nơi này vĩnh viễn với chị không?”
Quỷ Sinh ngơ ngác nhìn cô.
“Xuống ăn cơm thôi hai đứa!” Ninh Túc đứng dưới lầu một gào lên.
Hai đứa bé nhanh chóng đi xuống rửa tay ngồi vào chỗ. Ninh Túc ăn một miếng cơm thơm ngào ngạt, sau đó hỏi: “Ai đặt cho mày cái tên Mạn Mạn này vậy?”
Cô bé nói: “Từ lúc chưa được sinh ra đã có cái tên này rồi.”
Ninh Tức “à” một tiếng.
Trước đó bọn họ suy đoán tên phó bản [Mạn Mạn] này ám chỉ Kuman và Kumaree. Không ngờ bạn quỷ của cậu cũng tên là Mạn Mạn.
Nghe vậy, bạn quỷ của cậu rất có thể là Quỷ chủ.
Đó là bởi vì tên của Quỷ chủ là Mạn Mạn thì phó bản mới có tên là Mạn Mạn, hoặc bởi vì những người bạn quỷ là Kuman và Kumaree cho nên mới có tên như thế.
Cũng có thể là cả hai?
Thôi dẹp, Ninh Túc uống một hớp canh cá trích đậu hủ, hạnh phúc híp mắt lại, không suy đoán nữa.
Có điều cậu lại nghĩ, bọn họ sẽ ổn thôi mà phải không? Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, không có quái vật con nit nào tấn công, cũng không cần phải lo lắng về bạn quỷ, Ninh Túc đánh một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đứng từ cửa đã có thể nhìn thấy một cô bé đang xách một chiếc túi to, không nhỏ hơn cô bé là bao, Ninh Túc đang định nhảy xuống giường thì Quỷ Sinh đã chạy tới xách giúp cô bé.
Ninh Túc chậm rãi đi tới, thấy hai đứa nhỏ đang đứng trên ghế, bỏ nguyên liệu vào tủ lạnh. Thứ mà cô bé mang từ bên ngoài về chính là nguyên liệu nấu ăn.
Ninh Túc có chút ngượng, “Lần sau cứ để bọn tao xách cho.”
Mạn Mạn nói: “Mẹ với em cứ ở nhà đợi là tốt rồi.”
“Em?” Ninh Túc nhìn hai đứa bé gần bằng nhau, “Sao mày biết nó là em, mày biết Quỷ Sinh bao nhiêu tuổi à?”
Quỷ Sinh cũng tò mò mà nhìn cô bé, “Ừm.”
Mạn Mạn nói: “Con biết, nhất định là em trai.”
Ninh Túc “ò” một tiếng, đeo tạp dề làm bữa sáng, cậu vừa nấu vừa nói: “Cơm nước xong xuôi chúng ta ra ngoài đi dạo nha?”
Mạn Mạn lặng im một lát, nói: “Dạ được.”
Sau bữa sáng, ba người cùng nhau ra khỏi nhà, bởi vì nhà họ ở cuối đường nên muốn di ra ngoài thì phải đi ngang qua nhà của những người chơi khác.
Ninh Túc vềnh lỗ tai lên. Dọc đường đi, cậu nghe thấy Chúc Song Song nói: “Chi Chi, mày có muốn ra ngoài chơi không?”
Nghe thấy Mạnh Giang hỏi: “A Y, mày ăn no chưa?”
Túi tiền Quý Minh Thụy và Tuế Tuế thì rất ít khi nói chuyện.
Sư Thiên Xu lại càng không cần phải lo lắng.
Ninh Túc vui vẻ đưa hai đứa nhỏ đi dạo trong trấn Cổ Tích, cuối cùng dẫn chúng đến khu vui chơi dành cho trẻ em ở đây.
Vào ban đêm, nơi này sẽ xuất hiện rất nhiều quái vật trẻ em, nhưng ban ngày lại rất ít thấy trẻ em ở đây.
Hồi nhỏ Ninh Túc chưa bao giờ đến công viên giải trí, lúc này lại chợt cảm thấy rất vui sướng, bởi vì cứ như thể mình sở hữu cả công viên giải trí này vậy.
Ba đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ suốt ba tiếng đồng hồ rồi mới về.
Ra ngoài một chuyến, Ninh Túc bỗng có một suy nghĩ khác, một lòng chỉ muốn nằm ở nhà làm sâu lười.
Vừa quỷ dị lại vừa thần kỳ, từ sau khi ra khỏi lâu đài, cuộc sống 20 ngày còn lại này của họ quá êm đềm ấm áp.
Ninh Túc lười biếng, Quỷ Sinh tốt tính, Mạn Mạn độc lập, ba đứa trẻ ở chung rất hòa thuận.
Trụ cột gia đình tất nhiên là Mạn Mạn, con bé luôn mang các loại nguyên liệu tươi ngon về, còn dẫn bạn tới nhà chơi.
Tuy bạn của con bé có hơi quỷ dị. Đó là một đám bộ xương nhỏ tầm 3-4 tuổi.
Mạn Mạn nói: “Quỷ Sinh quá hướng nội, phải kết bạn nhiều hơn nên con dẫn ban nhạc đầu lâu đến.”
Những bộ xương nhỏ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Ninh Túc.
Ninh Túc: “.”
Hai đứa nhỏ tiệc tùng trên bãi cỏ cùng ban nhạc đầu lâu, đầu lâu cầm một cây guitar bass mini, vừa chơi guitar vừa hát.
Đứa ngầu nhất cũng chính là bộ xương nhỏ nhất, chắc lúc còn sống đang ở độ tuổi mới tập đi, nó mặc một chiếc quần bò rách, đội mũ lưỡi trai, khi chơi bass, bộ xương khô loé lên tia sáng bạc mát lạnh dưới ánh trăng.
Ninh Tuc nướng bánh quy bưng cà phê đến cho cho bọn nó. Những bộ xương nhỏ cầm cà phê ngồi trên cỏ tán gẫu về âm nhạc.
Ninh Túc và Quỷ Sinh ngồi cạnh tụi nó, nghe tụi nó nói cái gì mà chỗ đầu khớp xương người là làm nhạc cụ tốt nhất. Chẳng hiểu sao Quỷ Sinh rất thích thú, ừ ừ ờ ờ, gật đầu lắc đầu tham gia thảo luận.
Ninh Túc cảm thấy cậu có hơi lạc lõng vì không đủ âm khí như chúng, dù sao chỉ số sinh mạng của cậu cũng là 0.1 mà.
Mạn Mạn cũng sẽ tìm tất cả các loại hạt giống cho Ninh Túc, các hạt giống này có rất nhiều hình dạng kỳ lạ trông khá là dễ thương.
Ninh Tuc mở một cái ruộng thí nghiệm ở sân sau, trông từng hạt một, mỗi ngày đều đến ngó một cái, chờ xem chúng sẽ cho ra loại chồi nào. Ở đây trời tối không có ánh sáng mặt trời, liệu có chồi nào có thể đâm thủng được mặt đất trồi lên không?
Họ cứ vậy mà trải qua 10 ngày.
Đây quả thật chính là cuộc sống trong mơ của Ninh Túc, 10 ngày nay cậu chưa một lần bước chân ra ngoài đường, một lòng muốn sống ở nơi đây mãi mãi.
Sáng nay Mạn Mạn mặc một chiếc váy bồng màu đỏ, kẹp bên tai một chiếc kẹp tóc hình bông hoa lăng tiêu.
Con bé vô cùng khéo, lúc còn ở lâu đài chỉ có ngày đầu tiên là phải nhờ Chúc Song Song tắm rửa giùm, nhưng sau đó đã có thể tự sửa soạn bản thân một cách thuần thục mà không cần ai trợ giúp.
Trong thời gian này, phải nói là cô càng săn sóc bọn họ hơn.
Sau khi cô ngồi vào bàn cơm, vừa định nói chuyện đã nghe thấy Ninh Túc nói: “Mạn Mạn, có cách nào để chúng ta ở đây lâu thêm không, 20 ngày ít quá không đủ.”
Trong một ngôi nhà khác, Chúc Song Song và Chi Chi cũng đang ăn cơm. Cô hỏi lại lần nữa: “Chi Chi, khi nào thì chúng ta ra ngoài chơi đây?”
Sau khi mặt giấy chuyển sang làn da xám xịt, Chi Chi biến thành một cậu bé gầy gò với đôi mắt xám, vừa ăn vừa nói: “Hôm nay là lần thứ ba chị hỏi điều này rồi.”
“À đúng là vậy nhỉ, đó là bởi vì tao rất muốn ra ngoài.” Chúc Song Song nói. Cậu bé ăn trong im lặng, không nói tiếng nào.
Chúc Song Song nhìn nó, chẳng hiểu sao thấy lạnh người, không mở miệng nữa.
Họ sống trên một cái căn nhà bằng phẳng rất lớn, như thể một căn hộ bị kéo ra khỏi tòa chung cư, không cao không thấp xuất hiện ở chỗ này. Sau khi ăn xong, Chúc Song Song ngồi yên ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với những người khác, đã hơn 10 ngày kể từ khi cô bị bạn quỷ kéo vào nhà, cô thậm chí còn chưa gặp họ lấy một lần.
Cô rất lo lắng, nhất là khi nghĩ đến Bạch Sương bị xé xác bởi các bạn quỷ trước khi bước vào nhà, lòng cô tràn đầy bất an.
Cũng may cô và Chi Chi mỗi người ở một phòng, đêm đầu tiên cô còn không dám nhắm mắt. Sau khi chắc chắn mình an toàn, cô lại bắt đầu lo lắng cho những người khác.
Họ sống trên cùng một con phố, nhưng họ lại chưa bao giờ gặp được nhau, Chúc Song Song càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cũng thấp thỏm không nguôi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt cô là khao khát hướng ra bên ngoài. Đối lập với bên cửa sổ, trong phòng rất tối, Chi Chi đứng ở chỗ âm u lẳng lặng nhìn ánh sáng mong đợi trong mắt cô.
Buổi trưa ngày hôm sau, Chúc Song Song không kìm được mà hỏi: “Chỉ Chi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi được không? Nếu mày không muốn đi thì tao có thể ra ngoài một mình chứ?”
Chi Chi vẫn không trả lời câu hỏi này, nó càng im lặng hơn mà ăn cơm. Đến ngày thứ ba, Chúc Song Song vẫn không bỏ cuộc mà hỏi lại, thậm chí cô còn tự đi mở cửa nhưng sau nhiều lần cố gắng vẫn không thể mở ra được.
Đêm đó, Chúc Song Song mở choàng mắt trong cơn bàng hoàng, đập vào mắt cô đầu tiên chính là một đôi chân, sau đó cô mới nhận ra bản thân đang đứng lộn ngược.
Cho đến khi cảm thấy những sợi dây thừng trói tay chân mình, cô mới nhận ra mình đang bị treo ngược trên tường.
Trên tường của căn phòng chứa đồ này dán đủ loại bùa chú quỷ dị, bên trên nền cát đỏ vẽ những hình ảnh cổ quái, đỏ như máu. Ngoài ra còn có hai ngọn đèn hoa sen hồng nhạt đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo cùng với một vài nén hương đang cháy.
Trong phòng tối thùi lùi, khắp nơi tràn ngập một mùi làm người ta rợn người.
Chỉ Chỉ lùi lại một chút, để Chúc Song Song có thể nhìn thấy khuôn mặt nó.
Đôi mắt cô đối diện với miệng nó, cô nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn kia khép mở, “Tại sao chị luôn muốn rời khỏi đây, tại sao không thể ở bên em?”
Một đôi tay nhỏ bé lạnh buốt nâng mặt cô lên, khiến cho khuôn mặt của Chúc Song Song lập tức nổi da gà.
“Chị à, ở bên em mãi mãi nhé.”
Ninh Túc từ từ mở mắt ra. Mấy ngày nay ngày nào cậu cũng ngủ hơn mười tiếng đồng hồ, đêm nay sau khi ngủ đến nửa đêm lại không muốn ngủ nữa cho lắm.
Cậu đứng dậy khỏi giường, mở cửa phòng ra.
Lúc này Quỷ Sinh và Mạn Mạn đều đang ngủ, ngoài ba phòng ngủ trên lầu hai thì cũng chỉ còn lại một căn phòng đồ chơi.
Ninh Túc đẩy nhẹ cửa phòng đồ chơi ra.
Phòng đồ chơi cũng rất lớn, trên kệ tủ bốn phía có trưng rất nhiều loại búp bê đồ chơi và được chế tác rất khéo léo, ở chính giữa có một thảm lông dài thật dày, tiện cho các bé ngồi trên đó chơi.
Nếu một bé gái có nhiêu đồ chơi như vậy thì nó thường sẽ khiến nhiều đứa trẻ khác phải ganh tị.
Tuy nhiên bằng cách nào đó, Ninh Túc lại cảm thấy những con búp bê này không thể mang lại niềm vui cho bọn trẻ.
Toàn bộ trấn Cổ Tích đều là một màu u tối, con phố này cũng cực kỳ âm u, ngay cả ánh trăng mỏng manh trên trấn Cổ Tích vào ban đêm cũng không thể chiếu rõ ánh sáng vào những ngôi nhà, như thể nó được bọc trong một lớp sương mù tăm tối, áp bức mơ hồ.
Trong ánh trăng mờ ảo, trên hai chiếc tủ đứng thẳng từ sàn nhà đến trần nhà ở hai bên có đến hàng trăm con búp bê, có một số đôi mắt rất giống mắt thật, phát ra ánh sáng mờ mờ trong bóng đêm.
Chúng nó đều rất nhỏ, từng con đứng trên kệ tủ.
Hôm đó Ninh Túc không có dọn căn phòng này, cậu cầm lấy một con búp bê, lúc này mới phát hiện không chỉ có một hàng búp bê, bởi vì ngăn tủ được làm rất sâu nên đằng sau của một dãy búp bê còn có một loạt búp bê khác.
Ninh Túc nhìn con búp bê ở trong cùng, hơi mở to mắt.
Đó là một con búp bê mặt kính pha lê.
Ninh Túc đã từng nhìn thấy con búp bê này rồi, chính là vào cái ngày đầu tiên ở lâu đài, nó đã điên cuồng gõ cửa phòng Tôn Tinh và bị đám quái vật kia đập vỡ.
Ninh Túc lại bắc một cái thang dành cho trẻ em đến, nhìn từng con từng con trong hàng trăm con búp bê còn lại.
Cậu tìm thấy slime hình người, người giấy đỏ, búp bê ngày tết, búp bê vải, búp bê xác ướp, cậu bé tượng sáp...
Tất cả những con búp bê này đầu được cậu bày lên thảm.
Cậu bé ngồi trên tấm thảm lông dày, cầm một con bất kỳ lên nghiên cứu.
Thời gian chế tác ra chúng có vẻ đã khá lâu, cậu để nó lên mũi, bỗng ngửi thấy một mùi hương lành lạnh nhè nhẹ, lại tan ra một loại hôi thối rờn rợn.
Ninh Túc kiểm tra cẩn thận, phát hiện sau gáy chúng có một ký hiện bị tóc của chúng che khuất. Mỗi con búp bê đều có một ký hiệu, nhưng một số con sẽ có ký hiệu khác.
Không phải là chữ Hán, nhưng Ninh Túc vẫn nhận ra đó là liên quan đến chức vị. Sắp xếp các ký hiệu này theo thứ tự từ thấp đến cao, có thể thấy xuất phát điểm đã không thấp, rồi lên chức vị rất cao, như là con đường thăng tiến của một người.
Không hiểu sao Ninh Túc lại nhớ đến lời bài hát thiếu nhi mà cậu đã nghe vào cái đêm bạn quỷ chào đời.
Nó không giống với bài mà đám quái vật kia đã hát.
“Bố ngày càng cao, mẹ ngày càng bự.”
“Bố phát tài, lòng mẹ thì bé đi.”
Ninh Túc ngơ ngác nhìn những con rối vừa quen vừa lạ này. Cậu đặt chúng trở lại vị trí cũ, lặng lẽ đi lên tầng ba, nơi mà cậu chưa từng đến trước đây.
Lầu ba khác hẳn với lầu hai, hai tầng lầu tựa như hai thế giới.
Nơi đây phủ đầy bụi và mạng nhện dày đặc, có thể thấy chúng ở mọi ngóc ngách, trên tường còn có thể thấy lờ mờ những vết chân nhỏ đẫm máu từ rất lâu..
Ninh Túc đẩy cửa phòng đầu tiên bên tay phải cầu thang.
Đây là một phòng làm việc.
Phòng làm việc như bị những đứa trẻ nghịch ngợm quậy phá qua, từng cuốn sách bị ném rải rác khắp căn phòng. Trên bàn làm việc trống không, những thứ đáng lẽ ở trên đó cũng đều bị ném sạch.
Ninh Túc bước qua một chiếc đèn bàn đã bị hồng, cầm một khung ảnh nằm trong góc lên. Mặt kính ngoài khung đã bị vỡ nhưng cũng không ảnh hưởng đến tấm ảnh ở bên trong. Trong ảnh, một người đàn ông ngoài 30 tuổi đang chơi đùa với một bé gái khoảng ba tuổi. Cô bé đó xinh đẹp đến lạ thường, Ninh Túc nhận ra đó là Mạn Mạn.