c47
c47c47
chương 47: Mạn Mạn
Editor: Cô Rùa
米
Khung cảnh trong bức ảnh rất quen thuộc, đó là phòng đồ chơi mà Ninh Túc vừa mới vào.
Người đàn ông trong bức ảnh đang để một con búp bê bằng sáp vào vòng tay của cô bé. Ông ta mang một nụ cười trên môi, một nụ cười quá đỗi ngọt ngào, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia sáng khó tả.
Cô bé yên lặng nhìn con búp bê sáp, ba tuổi không hiểu nhiều chuyện lắm, cho nên trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Mặt trời chói chang ngoài ô cửa, chiếu những tia sáng bạc nhè nhẹ lên hai người họ. Cảnh này tình cờ được chụp lại, lưu lại trên ảnh vĩnh viễn. Ninh Túc cầm tấm ảnh nhìn hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó cậu trả khung ảnh về vị trí cũ, bắt đầu nghiên cứu căn phòng này.
Sách đương nhiên là thứ chiếm phần lớn trong phòng làm việc, sách ở đây đại khái được chia thành hai loại, một là chính trị kinh tế, hai là ma quỷ siêu nhiên.
Không chỉ có sách về siêu nhiên mà còn có những tư liệu liên quan cũng được in ra, lý do những phần tư liệu này không được in thành sách là bởi vì không thể thông qua kiểm định xuất bản. Trên thực tế, có rất nhiều cuốn sách ở đây cũng là được in ra để dùng riêng.
Trên trang giấy đầy rẫy những truyền thuyết và ghi chép về Kumanthong phép đen, đặc biệt là cách làm ra nó, rất nhiều và cũng rất là man rợ.
Đối với một số người nhạy cảm nhút nhát, chỉ cần nhìn vào những bức tranh này thôi cũng đủ khiến họ gặp ác mộng cả đêm rồi.
Ninh Túc nắm lấy ngăn kéo bị khóa, năng lượng đen chợt lượn lờ xung quanh, kế tiếp kéo nó ra mà không phát ra tiếng động nào.
Cậu tìm thấy hầu hết các tư liệu về bạn quỷ trong hai ngăn kéo này, hay nói đúng hơn là Kumanthong. Các tài liệu này đều được viết tay bằng nét chữ trang nhã mạnh mẽ.
Không biết tâm trạng của người đó như thế nào mà lại có thể viết ra từng dòng chữ dày đặc như này. Ninh Túc đọc từng bản thảo, sau đó đặt chúng trở lại vị trí cũ.
Cậu bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng ngủ chính ở tầng này, phòng ngủ chính là phòng có tầm nhìn đẹp và thoáng nhất trong toàn bộ biệt thự, phòng để quần áo cùng với phòng tắm cũng rất rộng.
Trước tiên Ninh Túc đi tới phòng tắm gần cửa nhất, nơi đây cũng bừa bộn không kém gì phòng làm việc.
Nước trong bồn tắm đã khô cạn từ lâu, trên thành bồn tắm có một lớp màu đỏ khá dày không rõ là cái gì đọng lại. Chai lọ vương vãi khắp sàn, che đi một nửa dấu chân đẫm máu trên mặt đất.
Phòng để quần áo cũng rất lộn xộn, quần áo vứt tứ tung, vài bộ quần áo nam và váy nữ bị xé thành nhiều mảnh. Chăn ga gối đệm lẽ ra phải là màu trắng, nhưng bây giờ lại rất khó để nhìn ra màu sắc ban đầu của chúng.
Trên đó có những vết 6 đỏ đỏ vàng vàng, một số có vẻ như chảy từ trên tường xuống, một số thì lại giống như có thứ gì đó bò ngang qua hoặc bị kéo qua mà lưu lại.Docfu ll.v n- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Het cái này đến cái khác, từ những thân hình gầy gò nhỏ yếu.
Ninh Túc lại tìm thấy một khung ảnh khác dưới ngăn kéo, đó là một tấm ảnh cưới lúc mới kết hôn.
Người đàn ông trong bức ảnh chính là người trong ảnh phòng làm việc, còn người phụ nữ kia hiển nhiên là vợ ông ta, một người phụ nữ rất xinh đẹp dịu dàng, dung mạo không thua gì các sao nữ.
Có nét tương tự với Mạn Mạn.
Phòng trẻ em nối liền với phòng ngủ chính, đẩy cửa đối diện giường ngủ chính là phòng trẻ em.
Trong những gia đình mà Ninh Túc từng ở, lúc đứa bé lên năm tuổi thì sẽ không còn ngủ chung với ba mẹ nữa, không biết khi đó Mạn Mạn bao nhiêu tuổi thì được chuyển đến căn phòng trẻ em quỷ dị này.
Bên trong treo đầy những hình thù rất đáng sợ, mặt nạ quỷ quái, đồ chơi xương khô. Giường không phải là loại chăn đệm mềm mại mà là từng lớp tóc dày dài mấy mét, gối là thân người, bên cạnh gối còn để một cái đầu lâu.
Trên giá sách nhỏ, nhân vật trong sách cũng đều là ma quỷ khủng bố. Cuốn sách bình thường duy nhất là nói về lòng hiếu thảo. Lúc Ninh Tuc đang định xem tiếp thì mũi cậu giật giật một cái, ngửi thấy được mùi gì đó.
Cậu lập tức đặt cuốn sách trên tay xuống, mở cửa sổ nhảy ra.
Cảm giác lạnh lẽo từ đôi tay nhỏ bé truyền đến sống lưng, Chúc Song Song nổi da gà khắp người.
Mái tóc búi của cô hơi rớt ra một chút, có hai lọn tóc xõa xuống, phất phơ trước mặt cô.
Tầm nhìn bị tóc chia cắt, cô chỉ nhìn thấy mỗi đôi môi tím xám của cậu bé, khóe miệng cô nhếch lên tạo thành nụ cười, khàn khàn nói: “Chi Chị, mày đang nói gì vậy?”
Cậu bé đứng lặng im, không trả lời câu hỏi của cô.
Tay nó vẫn đặt trên mặt Chúc Song Song, nó tiến lại gần, dùng mặt dụi dụi vào mặt Chúc Song Song, “Chị à, chị rất tốt với em, thực sự rất tốt, chưa từng có ai dịu dàng với em như vậy, bảo vệ em như thế, em rất thích chị. “
“Chị cũng rất thích mày Chỉ Chi à.” Chúc Song Song nuốt nước bọt một cách khó khăn, “Hay là mày thả chị xuống trước có được không?”
Thằng bé vẫn không trả lời câu hỏi của cô.
Chúc Song Song hơi hoa mắt, ánh đèn xoay tròn trong đèn hoa sen hồng cùng với bùa chú trong phòng càng khiến cô choáng ngợp khó chịu hơn. Cô nhắm chặt mắt lại, ép bản thân phải tỉnh táo để có thể phân tích tình huống hiện tại, cùng với phân tích tâm lý của Chỉ Chỉ. “Mày thả chị xuống, chị dẫn mày đi ngủ nhé?” Chúc Song Song nói, “Ngày mai chị sẽ ở nhà dạy mày chơi cờ, Chi Chi không hề ngốc một chút nào, chỉ học một lát là xong, sau này chúng ta có thể ở nhà chơi cờ.”
“Chị rất thích chơi cờ, có ai đó chơi cùng sẽ không còn thấy nhàm chán, cũng sẽ không muốn ra ngoài nữa.”
“Mấy ngày còn lại chị vẫn sẽ ở nhà chơi với Chỉ Chỉ.”
Thằng bé cuối cùng cũng đáp lại câu hỏi của cô, nó nói: “Vài ngày không đủ, phải ở đây vĩnh viễn với em cơ.”
Một giọt nước mắt của Chúc Song Song rơi xuống, “Chị cũng muốn ở lại lắm, nơi này có chỗ ăn chỗ ở, chị cũng không thích đến những thế giới khủng bố nguy hiểm kia.”
Thằng bé cuối cùng cũng có phản ứng rõ ràng, bàn chân trong đôi giày da khẽ nhúc nhích, hai tay đan vào nhau.
Chúc Song Song tiếp tục nói: “Thế nhưng chị làm sao có thể ở nơi này mãi được kia chứ, chị có thể sẽ bị một thế lực rất mạnh nào đó mang đi, thật sự có cách ở đây mãi ư?”
“Có chứ!” Trong giọng nói của thằng bé lộ rõ cảm xúc thăng trầm, nó nhặt một con búp bê phương tây tỉnh xảo lên, “Chỉ cần cất chị vào trong đây là được.”
Chúc Song Song hoàn toàn bị sốc.
Vào đêm đầu tiên ở lâu đài, Sư Thiên Xu đã hồi cô có biết tại sao bọn họ lại biến thành bộ dạng con nít khi vào phó bản này không.
Sau này Chúc Song Song mới biết là do bọn họ còn chưa “chào đời. Nhưng giờ Chúc Song Song lại biết thêm một nguyên nhân khác nữa, đó là vì họ có thể bị làm thành Kumanthong, Kumanthong đương nhiên phải là một đứa trẻ rồi.
Ninh Túc lặng lẽ trèo tường đi ra khỏi biệt thự trong bóng tối. Cậu lần theo mùi hương, đi đến trước cửa một ngôi nhà dột nát trên con phố.
Sở dĩ gọi là nhà dột nát bởi vì ngôi nhà này hình như được chuyển từ trên một cái sân thượng của một tòa nhà cũ kỹ nào đó xuống, có cảm giác đã khá lâu đời, mặt tường nứt nẻ, bẩn thỉu, mái tôn lệch mất một góc, không biết có lọt gió hay không.
“Ha a.”
Cậu bé đứng trước cửa chợt quay đầu lại, trong màn đêm u tối nhìn thấy con rối gỗ sơn dầu đã biến thành một cậu bé có vết bớt trên mặt, cùng với người bên cạnh nó.
“Cổ bà, cậu lại đi ngắm trăng à.”
Không có tiếng trả lời.
Cậu bé có vết bớt như nghĩ tới gì đó, “Ha ha.”
Ninh Túc: “.”
Ninh Túc mở cửa để cổ bà vào trước, cậu và cậu bé có vết bớt đi theo sau hắn, cũng bước vào căn nhà này.
Bọn họ đã tới muộn. Trong căn phòng tối tăm đổ nát, có một chiếc ghế sô pha đã bị hỏng đến lòi cả lò xo ra ngoài, lúc này đang có một người chơi trông như xác ướp nằm bên trên.
Ninh Túc nhớ hắn tên là Đới Cửu Minh, là người chơi ở tầng 5.
Ninh Túc còn nhớ sau khi biết được phương pháp đe dọa có thể lấy được điểm may mắn từ bạn quỷ, mặc dù không có người chơi nào ở tầng 4 dùng cách này, nhưng tầng 5 lại có nhiều người sử dụng cách này nhất, trừ Chu Tập và Lưu Liên Thiên thì còn có Đới Cửu Minh này nữa. Cậu bé 6 tuổi vốn có khuôn mặt mập mạp khá mũm mĩm. Nhưng hiện tại trên mặt hắn chỉ còn lại một lớp da mỏng bọc xương, có thể thấy rõ cả mạch máu khô quắt hiện ra.
Quần áo trên người hắn rộng thùng thình, chứng tỏ tình trạng thân thể cũng không khác gì với khuôn mặt hắn.
Mà điều kỳ lạ nhất chính là hắn vẫn còn sống.
Đôi mắt hắn khẽ đảo qua, sau khi thấy họ càng đảo rõ ràng hơn, như thể muốn nói với họ điều gì đó, hoặc có thể là đang nhờ họ giúp đỡ.
Bên cạnh trên chiếc sô pha cũ có một cô bé thắt hai bím đang ngồi, cô bé mặc một chiếc áo bông rách lỗ chỗ đang liếm giọt máu cuối cùng trên ngón tay hắn.
Cậu bé có vết bớt nấp sau cổ bà nhìn cô bé đó.
Ninh Túc và cổ bà im lặng đứng trong phòng.
Cổ bà nói: “Tôi cứ nghĩ cả đời này của tôi sẽ không bao giờ gặp may mắn, là người bị trời cao ghét bỏ.” Ninh Túc: “Nhưng trong trò chơi lần này, cậu là người may mắn nhất.” Lúc đầu Trần Kim Bằng và Chu Tập cũng may mắn như vậy, nhưng vì lòng tham của chính họ nên đã gây ra cái chết thương tâm cho bạn quỷ của họ.
Là hai bạn quỷ trong số ba bạn quỷ trân quý nhất.
Trong mắt nhiều người chơi, đáng ra cổ bà sẽ là người dã man nhất, nhưng trước giờ hắn chưa từng bức ép hay dọa nạt bạn quỷ.
Cho đến nay hắn vẫn là người an toàn nhất, gần như có thể chắc chắn hắn là người chơi có thể vượt ải này dễ nhất.
Ninh Túc ngẫm lại trò chơi lần này, xem ra đối xử không tốt với bạn quỷ thì bạn quỷ cũng sẽ đối xử không tốt như vậy.
Cổ bà như vậy là vừa phải.
À, có lẽ còn có một người nữa.
Cổ bà quay đầu nhìn Ninh Túc, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu một hồi lâu, vừa định nói gì đó lại thấy trong phòng xuất hiện thêm một cô bé khác thì lập tức ngậm miệng lại.
“Mẹ cảm thấy hắn may mắn là bởi vì con không đủ tốt sao?”
Ninh Túc ngoái đầu nhìn cô gái ở cửa.
Cô bé trong chiếc áo rách rưới bên sô pha bị hỏng cũng ngước đầu nhìn cô.
Cô gái đứng ở cửa mặc một chiếc váy ngủ tay phồng màu trắng bằng vải cotton, mái tóc đen dày óng ả, làn da trắng trẻo, lông mi nhỏ dài, cực kỳ xinh đẹp.
Đẹp như đêm đó vậy.
Trong hoa viên đêm đó, sau khi các người chơi chứng kiến cảnh Trần Kim Bằng đe dọa búp bê vải để lấy điểm may mắn, lập tức có một đám đuổi theo bước tiến của hắn.
Nơi từng có nhiều tiếng cười nhiều nhất trong hoa viên lại trở thành nơi có tiếng khóc nhiều nhất.
Sau đó cũng tại nơi này, Chu Tập ép nhóc slime đến chết.
Vào lúc hai giờ đêm, cô gái ấy cũng xinh đẹp như vậy mà xuất hiện trước mặt họ.
Cô cũng mặc một chiếc váy trắng, lắng lặng ngồi trên xích đu, lớp váy bồng banh bao phủ toàn bộ dây xích, góc váy tỏa sáng như ánh trăng. Cô vén tóc phải ra sau tai, để lộ khuyên tai hình bông hoa máu rất đẹp, “Tụi mày cũng thấy rồi đấy, con người đều ích kỷ và máu lạnh như vậy.” “Họ sẽ để lộ ra bộ mặt xấu xí ghê tởm của mình bởi vì lợi ích của mình, thậm chí sẽ dùng mọi cách bẩn thỉu để đe dọa và bức chúng ta chết.” “Một khi có người hoặc quỷ mang lại lợi ích nhiều hơn cho họ, thì họ sẽ không ngần ngại vứt bỏ chúng ta.”
“Tụi mày vẫn không muốn mở to mắt nhìn kỹ sao?”
“Đặt cảm xúc của bản thân vào sẽ chỉ làm tổn thương chính bọn mày thôi!” Khi ấy cô đã chảy xuống một giọt nước mắt, giống như nhớ lại điều gì đó từ lúc cô có ý thức. Cô nghĩ đến chiếc áo rách rưới mà cô đã mặc trước khi chết. Nghĩ đến cảnh mình sống trong một căn phòng hết sức tồi tàn.
Ng ngày càng rõ ràng hơn, cho đến khi ra khỏi lâu đài, tất cả mọi thứ đều đã khôi phục lại.
Trong làn sóng sa thải nhân viên, người cha què đã mất việc ở một xưởng dệt, gia đình họ sống trong một căn nhà được xây lên bằng vải, mỗi ngày đều có người đến đuổi họ ra ngoài.
Người em ngày nào cũng khóc vì đói, người mẹ mù lòa ngày nào cũng khóc vì sầu, còn người cha thì ngày càng trở nên cáu gắt hơn.
Mỗi đêm cô sẽ gặp ác mộng, mơ thấy có ai đó đến phá cửa, muốn đuổi họ đi.
Một khi có người đến đuổi thì cha mẹ cô sẽ van nài họ, không có tự trọng mà xin xỏ, sau đó cô nghe thấy người ta mắng chửi: Một nhà tật nguyền, đúng là xui xẻo.
Từ “tật nguyền” này đã làm bố phát cáu hết lần này đến lần khác. Sau khi họ rời đi, bố sẽ đánh đập mẹ con cô một cách tức giận.
Ông hận bản thân chỉ có thể cưới một người tàn tật như mẹ cô, cũng hận bản thân không thể đi lại bình thường.
Sau đó cô chết.
Chết một cách thẳm thiết.
Đạo sĩ nói đây là một căn phòng đầy sát khí, ai ở trong đó cũng sẽ gặp nguy hiểm, ai mà đến gần đều gặp xui xẻo nốt. Câu chuyện nhanh chóng lan truyền trong nhà máy dệt, họ sợ hãi mà nói về cái chết của cô, ai ai cũng kinh hoàng.
Vài gia đình dọn ra khỏi tòa nhà đó, mỗi tầng đều không có người ở, từ đó đến nay cũng không còn ai đến đuổi họ đi.
Nhưng cuối cùng cô lại bị đạo sĩ giả kia bắt đi.
Lại bắt đầu một vòng tra tấn mới.
Không phải cả đời, mà là một đứa trẻ sau khi chết cũng chưa từng được đối xử tốt, đến khi gặp được một người đối xử dịu dàng với nó thì sẽ trông như thế nào?
Cô không thể miêu tả được, cô chỉ biết cô sẽ không thể chấp nhận việc người này làm hại mình. Đặc biệt không thể chịu nổi tổn thương này chính là cơn ác mộng mà lúc cô còn sống lo sợ nhất.
Bị đuổi ra khỏi phòng và bị mắng là què quặt.
Cô gái mặc áo rách nằm xuống trước mặt xác ướp nhắm mắt lại. Căn nhà đổ nát bốc lên mùi ẩm mốc, lại mâu thuẫn mà có mùi khét từ một đám cháy lớn.
Trong phòng kho, đèn hoa sen tỏa hương thơm là lạ.
Chúc Song Song nói với Chỉ Chỉ: “Chi Chi, có thể để tao sử dụng cơ thể này thêm mấy ngày nữa được không?”
“Tao vẫn muốn dùng nó trong vài ngày nữa, tao rất thích nhiệt độ cơ thể là 36°, cũng rất thích tóc tao có thể mọc dài ra.” Giọng của Chúc Song Song khàn khàn, như thể cô đang khóc, mặc dù cô không rơi nước mắt nhưng sẽ càng hiệu quả hơn so rơi một giọt nước mắt bình thường.
Chi Chỉ cắn môi, nó cũng thích tóc cô.
Lúc còn ở lâu đài khi họ ngủ cùng nhau một giường, trừ hai đêm đầu tiên thì đầu cô đều dựa gần vào nó.
Nó có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tóc cô, nhẹ nhàng chạm vào sẽ cảm thấy mềm mại mượt mà.
Tốt hơn mái tóc của nữ siêu sao kia nhiều.
Trước khi đi ngủ, cô sẽ búi cao nó rồi buộc bằng dây cột tóc màu đỏ.
Nó biết dây cột tóc đỏ đó là một chiếc khăn voan trùm đầu.
Ngày đó cũng là chiếc khăn trùm này đã bao phủ toàn bộ lâu đài, nhưng thực ra nó vẫn luôn tìm kiếm hình bóng cô qua kẽ hở bị gió thổi lên. Phía dưới có rất nhiều quái vật, cũng có rất nhiều người chơi nhưng tầm mắt của nó đều có thể dễ dàng tìm thấy cô. Cô đã dành cả đêm để chặn đám quái vật bên dưới, không còn chút sức lực.
Đám quái vật nhảy lên tường, đập phá lâu đài qua chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, cô liền loạng choạng ngã xuống từng chút một.
Cô vừa khóc vừa nghiêng ngả đi bắt quái vật, trên mặt dính đầy dịch xác chết, đôi mắt đều sưng đỏ.
Sau khi đàn trẻ quái vật rút lui, nó chạy ra khỏi lâu đài đến chỗ cô đã ngủ say, nhìn thấy những vết thương đỏ đỏ tím tím trên cơ thể cô. Khi đám quái vật đập vào tường trong cơn giận dữ, đó không phải là bức tường, mà là cô ấy.
Chúc Song Song bị treo ngược nhìn thấy một giọt nước nước mắt rơi xuống mặt đất.
Không phải của cô.
“Em thật sự rất thích chị.”
Nếu có một người như vậy, biết rõ nó là một đứa trẻ ác quỷ, biết rõ trong cơ thể nó là xác chết thối rữa, nhưng vẫn bằng lòng tựa đầu gần nó, dạy nó cách dùng đũa, không màng tất cả bảo vệ nó, thì nó tình nguyện đánh đổi mọi thứ.
Mặc kệ là thân thể hay linh hồn.
Chúc Song Song được thả xuống.
Quý Minh Thụy và Tuế Tuế đang ngồi đối mặt đọc sách.
Nhìn thấy nó ngẩn người, Quý Minh Thụy cau mày nghiêm nghị nói: “Vừa nãy không phải tao đã dạy mày nhận biết mấy chữ đó rồi sao, sao lại quên rồi?”
Tuế Tuế đau khổ nhăn mặt nhổ.
Quý Minh Thụy nói: “Cho dù là quỷ đi nữa thì cũng phải biết chữ chứ, nếu không sau này ngay cả [Quyển sách của cái chết] cũng không đọc được thì làm sao đây? Mày có biết [Quyển sách của cái chết] là gì không? Biết [Ai Cập sinh tử kỳ thư] không?”
Tuế Tuế thở dài, không biết nghĩ đến cái gì tự dưng lại thấy thoải mái hơn. Trong lúc mơ ngủ, Mạnh Giang bị một cậu bé quấn băng vải trắng khóa trên giường. Cậu bé ngồi bên giường lặng lẽ trông coi hắn.
Ninh Túc chào tạm biệt cổ bà, nhấc chân định bước ra khối cánh cửa nhỏ. Nào ngờ cổ bà cũng muốn rời đi, hai người va phải nhau ở cửa. Ninh Túc tránh sang một bên, đợi cổ bà đi ra rồi mới bước qua ngưỡng cửa.
Cậu nhìn lại căn nhà tối tăm dột nát kia, cô gái mặc áo khoác rách đang nằm trên cánh tay gầy trơ xương của cậu bé trong tĩnh lặng, họ giống như những bức tượng trong bóng tối.
Ninh Túc và Mạn Mạn im lặng trở về nhà.
Cậu đi qua căn nhà của Chúc Song Song và Chỉ Chi đang ở, thông tin về Chi Chỉ trong phòng làm việc hiện lên trong đầu cậu.
Chỉ Chỉ là con của một ngôi sao đang nổi tiếng lúc bấy giờ, nhưng vì sự nghiệp, người đó không thể có con được, cô công khai với bên ngoài đó chỉ là em trai của mình.
Ở nhà cô cũng bắt nó gọi mình là chị.
Trên thực tế, cô có rất ít thời gian ở nhà, một năm 365 ngày thì đã có 350 ngày ở đoàn phim.
Đương nhiên ở đoàn làm phim lại càng không thể dẫn theo nó, để đề phòng, khi thằng bé vừa lên 4 tuổi đã có ý thức, cô không muốn để một người mà cô không tin tưởng ở nhà chăm sóc nó, sợ nó đã hiểu chuyện sẽ lỡ miệng nói ra gì đó.
Advertisement Hàng ngày cậu bé đều xem cô qua TV.
Có lần nó đuổi theo cô ra khỏi chung cư, cô thấy nhưng lại phớt lờ đi. Thằng bé luôn là một quả bom, một khi nó phát nổ sẽ là đòn giáng nặng nề vào sự nghiệp cùng với cuộc hôn nhân sắp tới của cô.
Thằng bé đuổi theo cô suốt chặng đường trong thành phố phát triển với xe cộ đông đúc, cuối cùng bị lạc đường.
Nó thất thần đứng trên đường, bị ô tô tông bay, sau đó cơ thể bị một chiếc xe khác đi ngang qua nghiền nát.
Lại đi qua nhà của Mạnh Giang và nhóc xác ướp.
Từ hồi A Y có ký ức thì chưa từng gặp ba mẹ mình bao giờ. Ba mẹ nó làm việc ở nước ngoài, cứ nửa năm sẽ gửi cho nó rất nhiều tiền. Nhưng số tiền đó rất ít khi được dùng trên người nó, đều rơi vào trong tay của đám họ hàng kia.
Khi đám họ hàng điện thoại với bố mẹ nó đều to ra hiền lành, hòa nhã tranh nhau nuôi dạy nó, nhưng khi cúp máy lại là bộ mặt khác.
Họ chỉ muốn tiền từ nó, nói lời tốt đẹp trước mặt cha mẹ nó, còn những lúc khác sẽ mặc kệ nó.
Cái chết của nó thật nực cười và bi thảm.
Anh họ bất lương của nó dẫn một đám lưu manh về, đám lưu manh kia nói nó thật trắng.
Có một bộ phim rất nổi tiếng vào thời điểm đó, bộ phim nói về những xác ướp, không lâu sau nó đã bị đám thiếu niên biến thái đó biến thành một xác ướp. Ninh Túc đi ngang qua nhà của Quý Minh Thụy va Tuế Tuế, ngôi nhà của Sư Thiên Xu và cậu bé tượng sáp, nhà của cổ bà, nhà của Cốc Dương Vi cùng với cô bé đồ chơi làm từ kẹo...
Mỗi khi đi qua một ngôi nhà, cậu sẽ nghĩ đến những tài liệu tương ứng mà cậu đã thấy trong tư liệu.
“Mẹ, sao mẹ đi chậm vậy?” Mạn Mạn quay lại nhìn cậu hỏi, “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”
“À.” Ninh Túc gãi chỗ tay bị ngứa, “Tao đang nghĩ...”
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Hai người đứng ở trên con phố tối đen, từ con phố dài tăm tối này nhìn ra ngoài, bên ngoài trấn Cổ Tích lại sáng sủa hơn một chút.
Nhưng vẫn ảm đạm như cũ.
Toàn bộ trấn Cổ Tích là màu sắc điêu tàn ngập sương mù.
Màn sương mù đó có thể là oán khí, là lệ khí, là âm khí, tóm lại là một màu xám xịt đen kịt, không thấy ánh mặt trời.
“Tao đang nghĩ tại sao nơi này lại được gọi là trấn Cổ Tích, truyện cổ tích đâu phải trông như thế này đúng không?”
Truyện cổ tích thì nên có màu sắc tươi sáng, màu đỏ của táo, màu vàng kem bơ, màu cam quýt và màu xanh của dưa mật, đó là khu vui chơi giải trí mà cậu từng thấy dưới ngòi bút của Chagall[1].
[1] MARC CHAGALL LÀ MỘT NGHỆ SĨ NGA-PHÁP GỐC DO THÁI LIÊN QUAN ĐẾN NHIỀU PHONG CÁCH NGHỆ THUẬT CHÍNH VÀ LÀ MỘT TRONG NHỮNG NGHỆ SĨ THÀNH CÔNG CỦA THẾ KỶ 20. Cô bé nging đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên ve nghi hoặc hiếm thấy, “Truyện cổ tích là gì ạ?”
Ninh Túc mím môi dưới, cảm thấy trái tim zombie cứng ngắc của mình bị chích một cái.
Cô bé không biết cổ tích là gì.
Trong phòng của cô không có nàng Bạch Tuyết và Lọ Lem, chỉ có những linh hồn tà ma ác quỷ. Làm bạn bên cô bé thuở còn thơ không phải là những bạn đồng trang lứa, mà là một căn phòng toàn Kumanthong. Ngay từ khi cô bé được sinh ra, người cha đã cho cô làm quen với những việc này.
Chúc Song Song nói không sai, Mạn Mạn tức là Kuman và Kumaree.
Cô bé đã có cái tên như vậy từ trước khi được sinh ra.
Cuối phố chính là nhà của họ.
Trong chồng tài liệu bị khóa ở ngăn kéo phòng làm việc, xấp cuối cùng có đánh số 20 —— Con gái yêu quý của bố.
Năm đó có một người đàn ông điên cuồng lộ ra hưng phấn dưới ngọn đèn, run ray viết lên dòng chữ này.
“Con bé tên là Mạn Mạn, trước khi nó được sinh ra, tôi đã đặt cho nó cái tên này.”