Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 48 - C 48

C 48 C 48C 48

chương 48: Mạn Mạn

Editor: Cô Rùa



“Kumanthong đầu tiên trên thế giới là của một vị tướng quân dùng chính con trai ruột tạo thành, khi có nó, ông ấy trăm trận trăm thắng.” “Con gái tôi nhất định cũng sẽ giúp tôi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”

“Nó chắc chắn sẽ trở thành Kumanthong mạnh nhất.”

Trên mặt giấy ố vàng chứa đầy những dòng chữ điên rồ, sự điên khùng của một người được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Những lời hoang đường đó, tại nơi tăm tối nhất, nét chữ trở nên ngoằn ngoèo vì quá phấn khích. Những bức tranh tàn bạo kia, tại những chỗ đẫm máu nhất sẽ có những vòng tròn được tô mạnh.

Ông ta có một khí chất nhẹ nhàng tao nhã, gia thế và địa vị phi thường, cũng có một trái tim điên cuồng.

“Truyện cổ tích ấy, những đứa trẻ khác có biết truyện cổ tích không?” Cô bé tiếp tục hỏi.

Ninh Túc không biết giải thích cho Mạn Mạn thế nào là truyện cổ tích. Trong các câu chuyện cổ tích sẽ có các cô tiên, các yêu tỉnh nhỏ mà quanh cô bé chỉ có những bộ xương khô. “À.” Ninh Túc nói: “Vậy đêm nay tao kể cho mày nghe truyện cổ tích nha.”

Mạn Mạn mím môi, im lặng đi vào cổng lớn.

“?>”

Quỷ Sinh đang ngồi trên bậc thêm tầng một chờ họ, vừa thấy họ đã chạy lon ton ra.

Một khi phấn khích hoặc vui vẻ thì nó sẽ chạy theo đường chéo. Mạn Mạn lên tiếng sửa lại: “Phải chạy thẳng, chạy nghiêng sẽ đau chân còn dễ bị té nữa.”

Quỷ Sinh: “Ừm!”

Nó ôm lấy cánh tay Ninh Túc, ngẩng đầu nhìn cậu.

Ninh Túc nhìn nó rồi lại nhìn Mạn Mạn, nói: “Nếu không ai muốn ngủ thì để tao kể chuyện cổ tích cho tụi mày nha.”

Họ ngồi trên bãi cỏ nơi ban nhạc đầu lâu từng biểu diễn trước đó, mỗi người cầm trên tay một tách cà phê, trông rất nghiêm túc.

Đầu tiên Ninh Túc kể về câu chuyện nàng tiên cá rất phổ biến trước. Mạn Mạn: “Cô ta ngốc thế, tự tổn thương bản thân bởi một tên đàn ông.”

Quỷ Sinh: “Ừm! Đừng yêu hoàng tử.”

Ninh Túc: “.”

Ninh Túc lại kể chuyện cô bé lọ lem. Mạn Mạn: “Sao cô ta không giết luôn hai con chị xấu xa kia đi?”

Quỷ Sinh: “Không thể giết chị em tốt.”

Ninh Túc: “.”

Cậu mệt mỏi ấn trán, “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”

Ba đứa bé lên lầu trong im lặng.

Lúc họ sắp trở về phòng, Ninh Túc nói: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng có chút éc mà giường lại lớn như vậy, hay là ở cùng một phòng như hồi còn trong lâu đài nha?”

Chiếc giường hai mét quả thực rất rộng cho ba đứa trẻ 3-5 tuổi.

Giống như một bông hoa ba cánh, chúng nằm dựa đầu vào nhau, hướng về ba phía, không biết thiếp đi từ lúc nào.

Chờ đến khi Mạn Mạn mở mắt ra, hai cậu bé khác trên giường đều đã dậy rồi.

Cô tìm thấy họ ở sân sau.

Ninh Túc đang hái cà chua bỏ vào rổ, từ biểu hiện của cậu có thể nhìn ra được cậu rất thích đám rau củ quả này.

Người phụ nữ kia cũng thích.

Hai người đều thích hoa co nhưng lại khác nhau một trời một vực.

Một người thì đắm chìm trong thế giới hoa lá cành, yếu ớt trốn tránh thực tại, trồng hoa trồng rau làm như hiện thực rất tươi đẹp rạng ngời, bà ta vẫn chính là người vợ tốt, một người mẹ tốt. Một người thích hoa cỏ rau quả, thích màu sắc đồ ăn từ trong thế giới u ám kia.

Một người quá yếu đuối làm ngơ trước cái chết sắp xảy ra với chính con gái mình, một người lại dám đứng ra ngăn chặn hàng ngàn con quái vật trong khi không còn chút sức lực nào.

Quỷ Sinh ngồi xổm xuống cái ruộng thí nghiệm nhìn trong chốc lát, “Nảy mầm?”

Ninh Tuc phía trước lớn tiếng đáp lại, “Nhất định sẽ nảy mầm!”

Quỷ Sinh: “Ừm!”

Cậu cầm một vòi sen nhỏ tưới những hạt giống kỳ lạ mà Mạn Mạn mang đến. Nó đã được trồng nhiều ngày, nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì cả.

Lúc Ninh Túc quay lại, nhìn thấy cô bé đang đứng ở cửa sân sau, lẳng lặng nhìn ruộng thí nghiệm.

Bữa sáng diễn ra trong yên lặng.

Sau khi ăn xong Ninh Túc để đũa xuống, nói: “Hôm nay tao phải ra ngoài một chuyến.”

Quỷ Sinh khẽ nâng đầu nhỏ lên: “Ớ?”

Mạn Mạn chậm rãi uống ngụm canh cuối cùng, “Mẹ biết hết rồi phải không?”

Ninh Túc nói, “Không hẳn là toàn bộ, nhưng nếu Mạn Mạn bằng lòng nói cho tao biết thì càng tốt.” Cậu chỉ biết những bạn quỷ này thực sự là Kumanthong, hơn nữa phần lớn đều là những Kumanthong tà ác, hoặc có thể nói là những con tiểu quỷ trong mắt của người đời.

Chúng mang trong người oán hận và lệ khí nồng đậm, rất khó đối phó. Vì vậy, cậu muốn ra ngoài ngó qua nơi ở của Chúc Song Song và Quý Minh Thụy một cái, cậu không quá an tâm lắm về cô bé đơn thuần và túi tiền của mình.

Về phần những người khác, cậu cũng không rõ lắm, còn có rất nhiều điểm nghỉ hoặc.

Ví dụ như Mạn Mạn thật sự là Quỷ chủ sao?

Nếu bạn quỷ thật sự rất thích người chơi, ngoài việc mới vào con phố đã xé xác người chơi và muốn họ ở lại, thì sẽ còn làm gì nữa?

Mạn Mạn nói: “Mẹ không thể vào nhà của họ, đó là lãnh địa của họ, giống như những người chơi khác cũng không thể vào nhà của chúng ta.”

Ninh Túc: “Không phải tối qua chúng ta vào được nhà cô bé kia sao?” Mạn Mạn nói: “Đó là bởi vì nó sắp chết, pháp lực quá thấp nên không thể che chở cho ngôi nhà.”

Ninh Túc nhớ khi hai người chơi bị 5 bạn quỷ xé xác, Mạn Mạn cũng từng nói điều tương tự. Cô hỏi cậu có cảm thấy chúng tàn nhẫn không, sau đó cô nói rằng 5 bạn quỷ kia cũng sắp chết rồi.

Ninh Túc hiểu ý nghĩa của việc cộng sinh.

Nếu bạn quỷ bị tiêu diệt thì người chơi sẽ chết, và ngược lại, nếu người chơi chết thì bạn quỷ cũng sẽ từ từ biến mất khỏi thế giới này. Đây là phó bản thứ hai mà Ninh Túc bước vào, cậu không hiểu, hồi còn ở căn cứ cậu nghe nói một phó bản có thể mở vô số lần, vậy nếu người chơi chết và bạn quỷ cũng chết theo, thì làm sao mở được nữa chứ? Chẳng lẽ những bạn quỷ đó sẽ được hồi sinh trở lại, sau đó bị xóa sạch ký ức về nhóm người chơi trước và bắt đầu vòng lặp lần nữa ư? Hay sẽ có vô số bạn quỷ mới được tạo ra liên tục đổ vào trấn Cổ Tích này?

Nếu phó bản này thật sự có Quỷ chủ mà Mạn Mạn chính là Quỷ chủ đó, Ninh Túc nghĩ có lẽ là khả năng trước, một phó bản sẽ không đổi Quỷ chủ.

Nếu vậy, lần đầu Ninh Túc cảm thấy trong vòng lặp lại vô hạn này, người chịu dày vò không chỉ có mỗi người chơi.

Nhóm con nit này chưa từng được đối xử tử tế, sau khi chết biến thành lệ quỷ lại cảm nhận yêu thương hoặc lừa dối het lần này đến lần khác, không ngừng biến mất và tiêu vong, rơi vào một vòng lặp bất tận.

Ninh Túc: “Tao muốn đi thử xem.”

Năm bạn quỷ đó thà biến mất cũng muốn mang một phần của người chơi về nhà, để người chơi bên cạnh chúng. Thế những bạn quỷ khác thì sao? Ninh Túc không biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì, cho nên cậu lại càng muốn đi xem.

Mạn Mạn lặng lẽ ngồi đó, một lúc sau mới nói, “Mẹ đi đi, chỉ cần nhớ về nhà là được.”

Ninh Túc hơi ngây ra khi nghe những lời này.

Ăn xong, Ninh Túc đi ra ngoài.

Quả nhiên đúng như Mạn Mạn nói, cậu không vào được. Rõ ràng cửa ở trước mặt, cậu có thể nhìn thấy ngôi nhà, thậm chí còn nghe được cả âm thanh từ bên trong, nhưng sau khi bước qua cổng lớn, cậu không thấy được cánh cửa bước vào nhà.

Những ngôi nhà với phong cách khác nhau đến từ các khu vực khác nhau, như thể chúng đang tồn tại trong các không gian khác nhau. Những ngôi nhà có thể làm khoảng cách không gian trở nên mờ ảo, giống như bức tượng bào thai trên đỉnh lâu đài cùng với đám trẻ quái vật vậy.

Khi các bạn quỷ trong nhà không muốn bị người ngoài làm phiền, thì người ngoài cũng sẽ không được phép tiến vào trong.

Ninh Túc đứng trên con phố đen ngòm vắng vẻ, suy nghĩ một lúc lâu, sau khi nghĩ kỹ thì quay trở về.

Đây là trò chơi của mỗi người.

Từ khi bước vào lâu đài, mỗi sự lựa chọn của người chơi đều hướng đến một kết cục khác nhau, giống như sinh mệnh vậy, không ai khác có thể can thiệp được.

Khi cậu trở về, Quỷ Sinh và Mạn Mạn đang ngồi trên bậc thềm đợi cậu. Chỉ còn sáu ngày.

Ninh Túc hỏi Mạn Mạn: “Mày không định làm gì tao sao?”

Chẳng lẽ cứ để cậu sống 30 ngày thanh thơi như vậy, hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi trò chơi ư?

Thế lại làm cậu có chút mơ hồ, không biết cậu đã được xem như là thành công hay thất bại. Thậm chí còn không có ý giữ cậu lại chút nào.

Mạn Mạn nói: “Con có thể biến mẹ thành đồng loại, đây là cách duy nhất mà bọn con có thể làm để giữ mọi người lại, cũng có thể đạt được phương pháp đồng sinh.”

Cô bé quay mặt đi, “Dù sao thì mẹ cũng không tệ lắm, hơn nữa Quỷ Sinh cũng rất tốt.”

“A.” Ninh Túc nghĩ nghĩ, “Vậy có phải mày muốn mang tao đi băm không? Thế mày băm tao không được rồi.”

Cậu là một con zombie siêu cứng đã tu luyện nhiều năm.

Mạn Mạn: “Dùng lửa đốt cháy cằm mẹ, đốt ra mỡ cũng được.”

Ninh Túc: “Ngại quá, tao cũng không sợ lửa.”

Mạn Mạn: “Con còn rất nhiều cách kinh dị đẫm máu mà mẹ không thể nghĩ tới, nhất định sẽ biến mẹ thành đồng loại.”

Ninh Tuc nín thinh.

Cậu không biết có nên đả kích trái tim non nớt của một cô bé hay không.

Sự im lặng này của cậu khiến cô bé hiểu theo một cách khác. Cảm xúc an tĩnh của cô bé dao động rất lớn, “Có phải mẹ cho rằng con ác độc khủng bố, không như con rối sơn dầu đúng không? Đúng vậy, con chính là một ác quỷ.” “Bởi vì chưa từng có ai mong con trở thành một con người cả!”

Cô được sinh ra để trở thành một con quỷ.

Lúc cô vẫn còn trong bụng mẹ, người đàn ông kia đã đặt cho cô một cái tên là Mạn Mạn.

Tất cả bậc cha mẹ trên thế giới, trước khi có con hoặc khi đứa bé vẫn còn trong bụng mẹ, đều sẽ mong đợi nó sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai, ưu tú, khỏe mạnh hay chỉ đơn giản là hạnh phúc.

Còn cô, không ai trông chờ cô trở thành một con người hết.

Người đàn ông đó đã sinh ra cô để giết cô và biến cô thành Kumanthong.

Ông ta là một kẻ biến thái, điên rồ, lại tự ti, hoàn toàn mù quáng trước quyền lực và tiền tài. Ông ta không muốn trở nên tầm thường, khát khao với quyền lực rất mãnh liệt.

Kể từ khi có được Kumanthong đầu tiên nhờ một cơ duyên, trùng hợp sau đó lại được thăng chức, ông ta bắt đầu muốn có con này đến con khác, như một con nghiện.

Lúc đầu ông ta đi theo con đường mời Kumanthong chính quy, về sau ông ta không còn thỏa mãn nữa, bắt đầu tìm mua các Kumanthong càng tà càng ác từ trong tay các pháp sư áo đen ở khắp nơi.

Ông ta như bị nghiện vậy, theo quyền lực của cải dần tăng lên, dục vọng và dã tâm của ông ta cũng không ngừng dâng trào, tâm lý bệnh hoạn cùng mặt tối trong lòng ông ta ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát.

Ông ta thậm chí không còn hài lòng với việc mua chúng từ các nơi trên thế giới nữa, mà muốn dùng chính cả máu mủ của mình để tạo ra một Kumanthong.

Bởi vì ông ta biết rằng Kumanthong đầu tiên trên thế giới được một người tạo ra từ chính con trai ruột của mình, đó là Kumanthong mạnh nhất.

Ông ta cho rằng chỉ có đứa con mang cùng huyết thống thì mới có thể phù trợ may mắn cho ông ta được mạnh nhất.

Cho nên, ông ta đã có một ý tưởng điên rồ và bệnh hoạn.

Cho nên, đây chính là ý nghĩa ra đời của cô.

Ý nghĩa của việc cô được sinh ra là để cha ruột mình giết chết, trở thành một ác linh độc ác có thể bị điều khiển được, đồng thời giúp ông ta có được địa vị quyền thế.

Ngay từ khi sinh ra, cô đã uống máu người và mỡ xác chết thay cho sữa, ăn xác chết và nội tạng tươi sống thay cho bữa ăn của trẻ nhỏ.

Cô từ trong ra ngoài đều là độc, ác, tà.

Cô không biết truyện cổ tích, cô không biết thiện ác.

Cô là một con ác quỷ bẩm sinh.

Thậm chí cô còn có thể ăn thịt chính bố để của mình. Bởi vì cô không biết bố ruột là không thể ăn, nên bố cô đã giết cô, “ăn thịt” cô.

Cô là một con quỷ, là một sự thật không bao giờ thay đổi được.

Cô bỏ chạy, để lại hai cậu bé đứng ngây ra tại chỗ. Cô ở lì trong phòng một mình, không nói chuyện hay ra ngoài ăn cơm, mặc cho hai cậu bé kia có gõ cửa thế nào đi nữa.

Chỉ còn lại 5 ngày.

Hôm nay, khi Ninh Túc vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị một tảng đá từ trên trời rơi xuống đè trúng. Tảng đá to hơn cậu gấp trăm lần, hoàn toàn có thể đè cậu nát bươm.

Ninh Túc nằm dưới tảng đá nửa tiếng, sau đó đào một cái hố bên cạnh chui ra ngoài.

Hôm nay tại căn hộ lớn, Chúc Song Song và Chi Chi ngồi cạnh nhau bên cửa sổ, nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài. Đầu Chỉ Chỉ tựa vào vai cô, nhìn mái tóc óng ánh của cô toả sáng dưới ánh nắng rực rỡ.

“Chị ơi.” Nó gọi.

“Ừm.” Cô vừa đan khăn quàng cổ vừa đáp lời nó.

“Chị muốn chơi cờ không?”

Tại một căn nhà tranh, Quý Minh Thụy đang dạy Tuế Tuế nhận biết các con số, học toán: “Mày thậm chí còn không biết mấy cái này thì sau này làm sao dùng tiền âm phủ được, đây là điều cơ bản nhất, chắc chắn phải học.”

“Mà này, mày có bạn bè nước ngoài nào không? Mày có muốn học ngoại ngữ không?”

“Còn trẻ mà không chịu chăm chỉ thì mốt già cái đầu chỉ biết sầu đời thôi, hồi tao bằng mày đã nói được ba thứ tiếng rồi đó.” Tuế Tuế đau khổ nằm dài trên bàn học, không muốn nói mấy chuyện quỷ yêu này.

Tại một căn nhà trệt, Mạnh Giang nằm trên giường, trên người được quấn băng vải màu trắng kín mít. Hắn hỏi: “A Y, có phải hồi đó mày bị giết như vậy đúng không? Mày có đau không?”

A Y nói: “Đau lắm, họ cứ siết chặt em, cảm giác như xương muốn gãy hết vậy, còn rất ngột ngạt không thở được.”

Tại căn nhà hướng ra biển, cậu bé người sáp chạy đến chỗ Sư Thiên Xu đang đọc sách, hồi: “Chúng ta còn chưa đi ạ?”

Sư Thiên Xu nói: “Đừng nóng vội, tao sẽ mau chóng đưa mày đến các thế giới khác, mày sẽ được nhìn thấy thế giới càng rộng lớn hơn, quá khứ sẽ bị bóp thành một hạt vừng nhỏ, không còn đáng kể.”

Tại căn nhà âm u, cổ bà đang nuôi bọ trên người một con quái vật con nít. Thằng bé có vết bớt sợ hãi núp sau cánh cửa phòng ngủ, mất một hồi lâu mới run rẩy đi tới, trong tay cầm theo một ngọn nến.

Ngọn nến nhỏ yếu ớt thắp sáng một vùng nho nhỏ không quá chói mắt, vừa vặn với cổ bà.

Cổ bà quay đầu nhìn nó.

Thằng bé có một vết bớt đen trên mặt, che mất hốc mắt bên phải, nhưng điều này cũng không làm mất đi vẻ đẹp của đôi mắt.

Giống như cậu bé kia vậy.

Thật kỳ lạ, lúc đầu hắn cảm thấy nó giống hắn, giờ lại thấy giống cậu ấy. Có thể là do thằng bé cầm nến cho hắn này, ở trong lòng hắn đã thay đổi từ bẩn thỉu thành tốt đẹp. Chỉ còn lại bốn ngày.

Hôm nay Ninh Túc mặc một cái áo ngắn tay và quần đùi bơi lội trong bể bơi, đang yên đang lành bỗng dưng có một khối băng từ ngoài cửa bay thẳng vào, 'ầm ầm ầm' đập vào bể.

Làn nước trong vắt tràn ra ngoài, bể bơi rộng 200m2 chứa đầy những tảng băng rất lớn, cũng chất thành một toà băng khổng lồ.

Khói lạnh lượn lờ bốc hơi.

Chờ Quỷ Sinh dời đống băng này xong cũng là 4 tiếng sau.

Cậu chọc vào cánh tay trồi lên khỏi mặt nước băng của tiểu quỷ, lại chọc chọc cánh tay của mình, mở to hai mắt lanh lảnh nói, “Lạnh y chang nhau!”

Đêm đó, Ninh Túc lại ngửi thấy mùi máu tươi cùng với hơi thở chết chóc mới mẻ.

Trong một căn phòng được trang trí theo phong cách giới nhà giàu, có rất nhiều chai lọ và đồ dùng chưng cất, giống như một phòng thí nghiệm hóa học, cực kỳ không hài hòa tí nào.

Bộ phận cuối cùng của một người chơi nữ rốt cuộc cũng bị ngọn lửa nuốt chứng.

Một cô gái đeo kính cầm một chiếc lọ trong tay, tay còn lại để trước một cái lọ khác, ngón tay nhỏ một thứ chất lỏng nào đó vào bên trong cái lọ. Cô ta lầm bẩm, “Chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể cùng nắm tay nhau mãi mãi.”

Chỉ còn ba ngày. Khi Ninh Túc đang ngủ trưa, khắp phòng bỗng xuất hiện vô số rắn độc. Chúng rơi xuống từ trần nhà, chui qua cửa sổ, chui vào từ các góc tường.

Tất cả đều đang chầm chậm từ bò lên giường.

Những con rắn độc có nhiều màu sắc khác nhau đang thè lưỡi tới gần Ninh Túc, chúng có thể độc chết một người chỉ với một phát cắn.

Đêm đó, Quỷ Sinh gõ cửa phòng Mạn Mạn: “Bạn, đầu lâu, đến chơi.”

Ban nhạc đầu lâu lại đến chơi, lần này họ cũng mở tiệc trên bãi co như trước.

Làm một bữa tiệc nướng BBQ.

Những con rắn độc được nướng trên lửa, kết hợp với nguyên liệu chế biến đồ nướng bí mật mà Ninh Túc đã dày công nghiên cứu suốt 18 năm, mùi thịt thơm lừng khắp tứ phía.

Chủ đề của cuộc trò chuyện hôm nay là thời điểm tốt nhất để ăn thịt TEƯỜI.

Cũng vào ngày này, ở trấn Cổ Tích đã kết nạp thêm một thành viên mới, mà trong số người chơi lại mất đi một người.

Trong căn nhà giàu có, một cô gái đeo kính trông khá bình thường đang nắm lấy tay của một cô bé búp bê phương tây khác.

Rốt cuộc họ cũng đã đạt được tình bạn vĩnh cửu, có thể cùng nắm tay nhau, cùng chơi mọi lúc.

Chỉ còn hai ngày nữa. Mới sáng sớm khi Quỷ Sinh vẫn còn đang ngủ, Ninh Túc đã bị bốn bộ xương khiêng ra khỏi phòng.

Trong sân lớn của biệt thự, vô số người xương đang đứng đó.

Một rừng người xương dày đặc cầm đuốc vây quanh một giàn lửa, có một cô bé mặc váy trắng lặng lẽ đứng bên cạnh đó.

Ninh Túc bị trói ngược trên một cái giá bởi những người xương, đầu cậu hướng về đống lửa, bên cạnh đống lửa là một chiếc bình sứ.

Ninh Tuc biết đây là cách cô bé chết.

Zombie không sợ lửa, nhưng một đứa trẻ bốn tuổi lại sợ.

Sau khi lửa cháy một hồi lâu, Ninh Túc không mảy may sứt mẻ nhìn thấy đôi mắt của cô bé ươn ướt.

Không phải máu tươi mà là những giọt nước mắt trong veo, đang rơi xuống từng giọt.

Hình ảnh trong tấm mắt trở nên mờ mịt không rõ dưới ánh lửa.

Ngay cả cách mình chết cũng lấy ra dùng, thì xem ra cô bé đã không nghĩ ra được cách nào đáng sợ khủng bố hơn nữa rồi.

“Không cần mẹ kiếm tiền, không cần mẹ vất vả, mẹ muốn ngủ bao lâu cũng tùy thích, muốn ăn gì thì cứ con sẽ đi lấy cho mẹ, con còn có thể tìm cho mẹ rất nhiều hạt giống, nhất định sẽ có hạt nảy mầm...”

Ninh Túc chớp chớp mắt.

Khi đội quân xương khô tan biến thì cô bé cũng mất hút, Ninh Túc xoay người nhảy ra khỏi giàn lửa, đi về phía sân sau của biệt thự. Có một ngọn đèn nhỏ trên đồng ruộng thử nghiệm, đèn này cung cấp ánh sáng cũng như hơi ấm cho hạt giống ngay cả trong những đêm lạnh giá.

Ngón tay của Ninh Túc nhẹ nhàng để trên ruộng thử nghiệm cách khoảng 5cm, một luồng năng lượng màu đen ổn định không ngừng truyền vào mặt đất.

“Mau nảy mầm đi, nếu không con bé sẽ buồn đấy.”

Trong đêm tối đặc sệt, quầng sáng bao trùm lấy ngọn đèn, có một cậu bé đang thì thầm với những hạt giống dưới đất.

Sáng hôm sau, Quỷ Sinh hớn ha hớn hở gõ cửa phòng Mạn Mạn.

Dưới tiếng gõ cửa kiên trì và ồn ào của nó, Mạn Mạn cuối cùng cũng mở cửa phòng mình vào ban ngày.

Tiểu quỷ cười tít mắt, phấn khích vung vẩy tay, “Mầm mầm, nảy mầm rồi!”

Ruộng thử nghiệm nhỏ của Ninh Túc nằm cạnh hành lang của sân sau, được bao quanh bởi một hàng rào nhổ màu nâu dựng thành hình vuông.

Hàng rào nhỏ được Ninh Túc và Quỷ Sinh ghép lại từ những tấm gỗ nhỏ, sau đó đóng đinh chúng lại với nhau. Một đám gỗ chữ “X” nho nhỏ bao quanh một miếng ruộng thí nghiệm chẳng có cái gì.

Trong hàng rào lùn lùn màu nâu, từng chồi non xanh mơn mởn hoặc đỏ sâm đã trồi lên.

Non nớt, nho bé, tràn đầy sinh khí quý giá mà tuôn trào dưới bầu trời âm u. Mạn Mạn chỉ biết ngây ra nhìn những chồi non đó mà cắn mạnh môi. Khi còn sống, cô hiếm khi có thể ra ngoài vì không thể phơi nắng. Nhưng có một lần, cô đã lên ra khỏi nhà, nhặt một vài hạt giống bên ven đường rồi lén bỏ vào túi, sau đó đưa cho người phụ nữ thích trồng hoa kia.

Người phụ nữ thanh lịch kia không nhìn thẳng vào cô, chỉ cho hạt giống vào một chiếc túi ren.

Túi ren hình tròn được cắt may khéo léo, bên trên thắt một cái dải ruy băng mỏng như cánh ve sầu.

Bà ta lạnh lùng nói: “Những hạt giống kỳ quái không rõ nguồn gốc này sẽ không nảy mầm được, vì vậy không cần phải nuôi dưỡng chúng.”

Vào đêm sinh nhật bốn tuổi của cô, dưới cái nhìn đăm đăm của một vòng Kumanthong quỷ dị, cô đã bị một đạo sĩ già trên mặt đầy nếp nhăn mang theo một nụ cười đọc tế văn, bị người đàn ông kia hứng phấn châm lửa đốt giá treo.

Cô đau đớn gào thét trong đống lửa, đầu luôn hướng về phía cửa ra vào ở tầng một. Rốt cuộc tại giây phút cuối cùng của đời, cô nhìn thấy người phụ nữ vọt ra khỏi cửa ở lầu một.

Đôi mắt trên khuôn mặt bị cháy đen của cô bé sáng hơn cả ánh lửa.

Tuy nhiên, người phụ nữ đang khóc thút thít trong bộ đồ ngủ bằng lụa giãy dụa một lúc, cuối cùng quay lưng bước vào sân sau.

Bà ta đang cầm trên tay một chiếc túi vải ren, bên trên là dải ruy băng mỏng, lộ ra ánh trăng sáng mờ ảo, thật mơ mộng đẹp đẽ. Khi pháo hoa nổ trên bầu trời ở sân trước, bà ta khóc oa gieo những hạt giống kỳ lạ không rõ nguồn gốc đó ở sân sau.

Bà ta giả vờ như mình đang bận, gieo những hạt giống mà con gái bà ta đưa cho ở sân sau, cho nên bà ta không biết chuyện gì đang xảy ra ở sân trước.

Nước mắt rơi trên đất, từng giọt lại từng giọt, chúng rơi trên mỗi hạt giống, thế nhưng hạt giống ấy vẫn không nảy mầm.

Ngày qua ngày, búp bê máu đứng đó nhìn chúng.

Từ năm này qua năm khác, cô gái tóc đen thỉnh thoảng sẽ đi qua ngó một cái.

Nhưng bây giờ chúng đã nảy mầm.

Rõ ràng là cùng một hạt giống.

Ninh Túc gãi gãi cánh tay hơi ngứa nhìn cô bé đang sắp khóc, nói: “Hôm đó mày chưa nghe tao nói hết đã co giò bỏ chạy rồi, thật ra vẫn còn một cách có thể làm bạn lâu dài mà, lại có thể cùng đồng sinh.”

Cậu trai cúi đầu nói gì đó vào tai cô bé, bỗng dưng cô bé ngước đầu lên nhìn cậu.

Đúng lúc này, trấn Cổ Tích bỗng vang lên một tiếng nổ thật lớn.

Ba đứa trẻ nhìn lên, thấy tòa lâu đài cao nhất ở trấn Cổ Tích đang sụp đổ.

Ngay cả khi những đứa con được chào đời suôn sẻ thì cơ thể mẹ vẫn không thể kiên trì được. Bức tượng bào thai bị đỉnh nhọn đâm xuyên trên vị trí cao nhất của lâu đài lúc xa lúc gần, đủ gần để thấy vẻ mặt đau đớn của nó, sau đó lại xa xăm không rõ nó có đang giãy dụa hay không.

Ninh Túc nhìn thai nhi kia thầm nghĩ, cậu thật sự không thích thế giới này. Giá như thế giới có thể bị đóng vĩnh viễn, không bao giờ mở lại thì hay biết mấy.

Cậu bé nhảy về phía trước một cái lập tức biến mất, chỉ thấy bóng dáng cậu đang phi như bay về hướng lâu đài.

Hôm nay, Chúc Song Song lại bị treo ngược lần nữa ở trong phòng chứa đồ.

Chi Chi đứng trước mặt cô, khàn giọng nói: “Nếu có cách để cả hai chúng ta tiếp tục tồn tại trên thế giới này, tại sao chị lại muốn em chết? Không phải chúng ta là quan hệ cộng sinh sao??

Chúc Song Song mệt mỏi nói: “Cộng Sinh chính là chị rời đi hoặc biến mất thì mày cũng không thể tiếp tục tồn tại, sẽ tan dần khỏi thế giới này có đúng không? Giống như búp bê vải và người bù nhìn vậy.”

Chi Chi gật đầu.

Chúc Song Song nhắm mắt mệt mỏi dưới ánh đèn hoa sen chỗ cằm.

Hóa ra thế giới trong phó bản không nhất thiết phải kinh dị, mà còn ghê tởm nữa.

Thiết lập kinh tom, thí nghiệm kinh tom, hệ thống kinh tởm.

Cô nghiến răng nghiến lợi, lúc mở mắt lần nữa đã chìm trong cơn choáng váng. “Chi Chi a chị không thích đèn hoa sen này, chúng ta đổi cách khác nhé?”

Không hiểu sao giọng cậu bé lại vô cùng nghẹn ngào, nó nhỏ giọng nói một cách khó khăn: “Đây là cách ít đau đớn nhất, đèn hoa sen sẽ hút linh hồn của chị ra từng chút một, có thể bảo quản tốt nó.”

Chúc Song Song nhức đầu kinh khủng, “Khi còn nhỏ, chị suýt chết đuối, cái ao đó có rất nhiều bùn đất bẩn thỉu, chị...”

Cô chóng mặt lắc đầu, ngắt quãng nói: “Chị, chị ngưỡng đầu, ngưỡng đầu trong đống bùn hôi tanh kia... Thấy bên trên, bên trên, đều là lá sen lớn, che kín bầu trời, không thấy ánh sáng...”

“Khoảng cách duy nhất có thể nhìn xuyên qua... Ánh sáng, là hoa sen, phấn hoa sen, thật khó chịu.”

“Thật khó chịu, lá sen và hoa sen...”

Chúc Song Song càng ngày càng chóng mặt và đau đớn dưới ánh lửa thiêu đốt của đèn hoa sen, cô đau đến co giật toàn thân, như thể có thứ gì đó đang bị kéo ra khỏi cơ thể cô.

Màu của ánh sáng biến thành màu hồng nhạt, nó giống như màu xanh lục, là màu của hoa sen và lá sen.

Cô như trở lại cái ao sâu không thấy đáy đó.

Nỗi tuyệt vọng khi ấy lại lần nữa nhấn chìm cô, lan dần trong cơ thể cô, ăn mòn thể xác lẫn tỉnh thần cô.

Dường như cô mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó.

Có phải anh trai cô đang gọi cô không? Không, đó là một giọng non nớt mát lạnh. “Bụng mẹ thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn.” “Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?”
Bình Luận (0)
Comment