Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 54 - C 54

C 54 C 54C 54

chương 54: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



Về đêm ở quận Phù Nhân, ánh trăng sáng tỏ, gió đêm se lạnh. Nước trong nhà giam là thông với hồ nước bên ngoài, mỗi khi có cơn gió thổi qua, ánh trăng trên mặt hồ sẽ gợn sóng lăn tăn.

Người chơi vừa hoảng loạn vừa nặng nề suy nghĩ về thiết lập thế giới quan của phó bản này.

Chân của họ vẫn còn đang ngâm ở trong nước, mới đầu họ vẫn chưa cảm thấy gì hết, nhưng về lâu lại nhận thấy lòng bàn chân rét lạnh, chui từng chút một vào cơ thể họ.

N6 mang theo một cảm giác nhỏ bé nào đó không nói rõ được, cũng không thể miêu tả rõ.

“Thế nhưng tại sao họ lại muốn làm vậy?”

“Nếu họ là thực vật có hận thù với con người thì còn dễ hiểu, dùng cách con người đối xử với loài hoa để báo thù con người, nhưng họ là con người mà.” Chúc Song Song nghỉ ngờ nói với một giọng nặng trĩu.

Không người chơi nào biết tại sao.

Họ bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa về cái tên [Nô Lệ Hoa] của phó bản, rốt cuộc nó có hàm ý gì, danh tính của họ vào lúc này là gì, họ sắp sửa bị làm gì. “Chào anh trai, cho em hỏi bọn họ bị mang đi làm gì vậy?”

Thiếu niên dựa vào tường, thông qua khe hở giữa những cây cột gỗ mà hỏi người đàn ông ở nhà giam bên cạnh, người cũng đang dựa vào tường giống cậu.

Lại xuất hiện rồi, ông hoàng vượt rào cản.

Tô Vãng Sinh thầm nghĩ, đã lâu rồi mới thấy lại.

Trong hoàn cảnh đó, nhiều người chơi không nghĩ họ có thể khai thác thông tin trực tiếp từ những người trông đã buông xuôi và chán nản này.

“Cậu không biết sao? Cậu từ cái xó nào chui ra vậy?” Người trong phòng giam bên kia cáu kỉnh nói.

Quả nhiên, căng vãi nồi.

Ninh Tô: “Ài, em ở cái xó phía đông á, là cô nhi không cha không mẹ còn mắc bệnh nan y, sau đó thì bị lừa đến đây nên chẳng biết gì hết trơn.” Người nọ liếc cậu một cái, thở dài nói: “Thì còn có thể làm gì nữa, bị mang đi làm tế phẩm chứ sao, phần lớn chúng ta đều bị đưa đi làm tế phẩm, chẳng qua là không biết dưới dạng gì thôi.”

Lòng người chơi nào cũng chùng xuống.

Cái từ 'tế phẩm' này quả thật quá nguy hiểm. Điều này có nghĩa là ngay khi họ vừa xuất hiện, họ đã được định sẵn là bị hiến tế, là một cái kết cục chết chóc.

Ninh Túc chớp hạ, “Tế phẩm gì cơ?”

Vẻ mặt người nọ kiểu “ngay cả chuyện này mà cậu còn không biết, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cậu, lại nghĩ đến cậu là một đứa trẻ đáng thương thì nói: “Còn có thể là tế phẩm gì, tất nhiên là tế phẩm của Thần Hoa rồi.”

“Ngày 30 tháng sau sẽ là lễ tế Thần Hoa, chúng ta đều là nô lệ hoa, phải hiến tế cho Thần Hoa, hầu hạ ngài ấy.”

Từ “nô lệ hoa” cuối cùng đã xuất hiện, danh tính hiện tại của họ đã được xác minh.

Thì ra đây là ý nghĩa của tên phó bản.

Nhưng thật sự chỉ có vậy thôi sao?

Ninh Túc “ò” một tiếng, “Nhưng mà không phải ngày 30 tháng sau mới đến lễ tế Thần Hoa à, sao giờ đã mang đi rồi?”

“Căn bệnh nan y của cậu có liên quan đến não đúng không?”

“À đúng vậy, nó ảnh hưởng đến não em, trước kia em thông minh lắm đó.”

“Tôi biết ngay mà, chuyện con nít 3 tuổi còn biết thì làm sao cậu lại không biết được.”

Những người chơi thầm nghĩ, đúng là vất vả quá, hy sinh thật lớn. Người đàn ông như đang phổ cập lại kiến thức lẽ thường cơ bản cho con nít 3 tuổi, nói với cậu: “Cậu không thể trực tiếp đưa ra nguyện vọng với Thần Hoa, chỉ khi chúng ta làm lễ tế Thần Hoa, ngài ấy mới xuất hiện. Chúng ta phải nghênh đón Thần Hoa, bắt đầu từ ngày 12 tháng này đã chính thức bước vào giai đoạn đón thần.”

Ninh Túc: “Ủa vậy hôm nay ngày bao nhiêu rồi anh?”

Ngay cả người chơi cũng cảm thấy câu hỏi này có hơi thiểu năng. Nhưng hết cách rồi, bọn họ đúng là không biết.

Người đàn ông nhìn vào mắt Ninh Tíc, biểu đạt “đáng tiếc lại thành một đứa khờ” rất rõ ràng.

“Hôm nay là ngày 10.” Hắn mệt mỗi nói.

Hôm nay là ngày 10, 30 tháng sau là lễ tế Thần Hoa, thời gian phó bản là 50 ngày, nói cách khác, bọn họ ít nhất phải tìm được cách thấy thần trước tối hôm đó, hoặc là nhìn thấy dung nhan thật sự của thần.

Phó bản này có hai cách vượt ải, một là tìm cách thấy thần, hai là nhìn thấy dung nhan thật của thần.

Có nghĩa là họ có thể lựa giữa lý thuyết hoặc thực hành.

Dựa theo sự sắp đặt thời gian và logic này, họ nên cố gắng hết sức để tìm ra cách thấy thần trước lễ tế Thần hoa, nếu không tìm thấy hoặc là không xác định thì chỉ còn mỗi cơ hội cuối là nhìn trực tiếp gương mặt thần ngay lễ tế Thần Hoa.

Nếu đến lúc đó họ vẫn chưa nhìn thấy mặt thần, thì nhiệm vụ của họ coi như thất bại. Không cần phải nói, hậu quả của việc thất bại chính là chết ở chỗ này.

Ninh Túc nói, “Thảo nào người phụ nữ đó nói ngày mốt mới dùng.” Ngày mốt chính là bắt đầu vào giai đoạn đón thần.

“Vậy trong hai ngày nay sẽ có rất nhiều người tới mua nô lệ hoa sao?” Người nọ thấy cậu rốt cuộc cũng hỏi một câu bình thường thì trả lời: “Đúng vậy, hai ngày nay là nhiều nhất, các gia tộc lớn ở quận Phù Nhân đều sẽ lục tục chuẩn bị hoạt động đón thần này, sẽ tranh thủ mua vào hai ngày này.”

Nói tới đây người nọ không muốn nói nữa, cúi đầu xuống trong vô vọng. Ninh Túc cũng không tiếp tục hỏi.

Tâm trạng của mọi người chơi cũng hết sức nặng nề, trong hai ngày nay sẽ có rất nhiều người đến mua nô lệ hoa, đồng nghĩa với việc nhiều người trong số họ cũng sẽ bị biến thành những tế phẩm kỳ quái.

Về khuya, nước trong nhà giam vẫn cứ chảy, càng ngày càng lạnh.

Chúc Song Song cũng bắt chước Ninh Túc cởi bỏ thắt lưng vén tà váy lên, ngồi xổm trong góc. Cô đột nhiên hỏi: “Mà này, Ninh Trường Phong đâu rồi?”

Vừa rồi nhìn thấy Ninh Trường Phong núp sau lưng Ninh Túc, Chúc Song Song còn sợ hết hồn. Trong lòng cô, Sư Thiên Xu giống như là thần tượng vậy, mà Sư Thiên Xu đã mạnh cỡ đó thì càng không cần phải nói đến Ninh Trường Phong, người còn xếp hạng trên cả Sư Thiên Xu.

Đó nhất định là thần thánh phương nào rồi. Hôm đó nhìn thấy hắn đánh nhau với Sư Thiên Xu thì cô đã cảm nhận được điều đó.

Rất nhiều người đã theo hắn vào phó bản này, cũng giống như Chúc Song Song đều sẽ lơ đãng để ý hắn.

Quả thật Ninh Trường Phong không có ở đây.

Mà Chúc Song Song vừa nhắc đến vấn đề này chưa được bao lâu, thì đã có một con rắn màu trắng nhỏ xíu bơi từ hồ nước bên ngoài vào.

Ninh Túc: “.”

Thừa hưởng huyết mạnh sướng quá chừng, cậu cũng muốn.

Chẳng biết cái khe hở cột gỗ này có thể nhét Quỷ Sinh ra ngoài để nó đi đò tin tức cho cậu được không nhỉ?

Ngay khi con rắn nhỏ màu trắng vừa bơi vào, nó đã biến thành một con người dưới sự che đậy của đám đông.

Ninh Túc hỏi hắn: “Này anh trai, anh mới ghé qua căn phòng đen kia hả? Có thấy gì bên trong không?”

Ninh Trường Phong nói: “Ngủ đi, chờ cậu dậy rồi hẫng nói sau.”

Ninh Tuc ngây ra.

Tô Trường Sinh cũng có chút kinh ngạc, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là: “Mới có một phó bản không gặp mà sao cậu đã trở nên tích cực dữ vậy?”

Chúc Song Song: “Bởi vì ở đây cậu ấy chỉ có thể uống nước, nên cậu ấy mới muốn nhanh chóng rời đi đó.” Tô Vãng Sinh: “... Thì ra là thế.”

Nhiều người trong nhà tù nước cạnh họ đều đã ngủ rồi, một là ngồi xổm, hai là đứng.

Bọn họ đã quen với hoàn cảnh môi trường này, cũng đã thích nghỉ với nó rất tốt. Người chơi còn tưởng họ sẽ khó làm quen được như những người đó, khó có thể ngủ được, dù sao họ cũng là con người, làm sao có thể ngủ dưới nước chứ.

Nhưng khi quay đầu lại, thì phát hiện có một thiếu niên đã ngủ đến say sưa rồi.

Hệ thống nói phải tôn trọng phong tục nơi đây, không ngờ mới đây mà đã có người nhập gia tùy tục như thế này. Không biết có phải do bị cậu lôi kéo không, nhưng những người chơi khác cũng lục tục đi vào quên giấc từ hồi nào không hay.

Khoảng sân dần chìm vào lặng thinh, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách cùng một mùi thơm huyền bí thoang thoảng trong không khí.

Ngày hôm sau, tất cả người chơi tỉnh dậy với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Chân họ không bị sưng vù, không bị thức giấc giữa đêm vì lạnh, có đứng ngủ cũng không cảm thấy ê chân đau eo. Bọn họ có vẻ thích nghỉ rất tốt, nghỉ ngơi dưới nước giống như những bông hoa.

Thế nhưng bọn họ là người mà.

Trong thế giới phó bản cấp 5 này, dường như có một thế lực nào vô hình đó mà họ không thể chống lại đang bí mật biến đổi họ. Mỗi thế giới đều sẽ cải tạo cơ thể của người chơi, nhưng hầu hết chúng đều khiến người chơi trở nên mạnh mẽ hơn, còn sự biến đổi của thế giới này chỉ khiến họ cảm thấy khủng hoảng.

“Túc Túc, cậu thật sự đã trở nên đẹp hơn này! Nước mà ông chủ đưa cho cậu uống thật sự có tác dụng!”

Khi Ninh Túc tỉnh lại, Chúc Song Song đang ngồi xổm trước mặt cậu nhìn cậu.

Các đường nét trên khuôn mặt ban đầu của thiếu niên đều đã trở nên vượt trội đến mức không nhận ra bất kỳ chỗ thiếu sót nào, chỉ là nước da của cậu quá nhợt nhạt, biểu cảm hơi trì trệ như thể một số dây thần kinh nhỏ trên khuôn mặt đã bị chết cứng.

Sự biến đổi của cậu giống như đánh thức một bông hoa úa tàn sau một cuộc hành trình dài đăng dẳng, chỉ việc ngâm nó trong nước qua một đêm đã lấy lại được sức sống.

Đôi mắt ướt át trở nên linh động hơn, trong phút chốc không còn thấy đờ đẫn, hiện lên một tia sáng ngời ngợi.

Ninh Túc: “Làn da của cô hình như cũng tốt lên.”

Da của nhiều người chơi dau được cải thiện, một nhóm đàn ông thô ráp bị tra tấn trong nhiều phó bản cũng đã không còn thô ráp như vậy nữa. Rõ ràng nhất chính là Phương Kỳ, không biết có phải do thuốc mỡ mà ông chủ đưa cho hắn không mà vết sẹo trên mặt hắn đã mờ di trông thấy, chỉ còn lại một đường hồng phấn nhè nhẹ.

Họ không khỏi cúi đầu nhìn mặt nước dưới chân mình, sự biến đổi trên cơ thể họ là sức mạnh đến từ nguồn gốc của thế giới này, hay là do con người tạo ra? Không chờ cho họ nói gì thêm, ông chủ đã đến đây.

Hắn mang bữa sáng đến cho họ, của Ninh Túc và Ninh Trường Phong vẫn là bát nước lã xanh biếc.

Ninh Túc nhận thấy trong mỗi hộp cơm của các người chơi đều có nước, chỉ là màu sắc khác nhau thôi.

Khi gián đoạn chào đón thần linh càng đến gần thì lại càng ngày càng có nhiều người đến mua nô lệ hoa, bọn họ vừa mới ăn sáng xong đã có người tới.

Đợt đầu tiên vào buổi sáng chỉ có hai người tới, một chủ một tớ, vác theo một vật rất lớn. Đó là một cuốn sách vừa lớn vừa dày lại vừa nặng. Với sự giúp đỡ của người đàn ông mặc đồ trắng, cuốn sách nặng nề đó được kéo đến bàn uống nước ở sân trong, nơi có ánh nắng chiếu tới. Một hàng chữ do thắm trên bìa ván gỗ đen ánh lên một màu máu kỳ lạ dưới ánh mặt trời.

Người đàn ông trung niên nói: “Ông chủ Tề, tôi muốn đặt một người đánh dấu cho cuốn sách thánh này.”

Từ “người đánh dấu” này khiến các người chơi dựng hết lông tơ.

Bọn họ chợt nghĩ đến quả thật là có một loại hoa dùng để kẹp sách.

Hầu hết thời gian ở trung học khi mà mùa thu kéo đến, mọi người sẽ nhặt lá phong bỏ vào sách, đến mùa xuân sẽ có một số người ngắt hoa đặt chúng vào sách, trông giống như mẫu vật hơn.

Điểm lãng mạn là giữ được xuân thu, giữ được vẻ đẹp, giá trị thưởng thức lớn hơn tính thực dụng. Tất nhiên cái gọi là người đánh dấu cho cuốn sách thánh này cũng không phải vì để sử dụng trong thực tế, họ đều tin rằng thần linh sẽ không đọc loại sách này mà còn cần đến cả một vật đánh dấu trang. Cũng là vì để thưởng thức.

Bản chất là để lấy lòng.

Nhất định phải làm đẹp một chút, kẹp trong sách còn phải mỏng hơn một chút.

Lấy độ dày của người bình thường thì hoàn toàn không thể nhưng nếu chỉ còn lại hai lớp da thì còn tạm được.

Có rất ít người đứng trước bức tường cột gỗ, tất cả đều trốn vào trong, không muốn lộ mặt.

Dù họ không nhìn thấy cụ thể “bó người” được thực hiện như thế nào, nhưng giờ họ lại cảm thấy “bó người” còn chưa phải là thứ đáng sợ nhất, sẽ có “người đánh dấu” hoặc các tế phẩm kỳ quái khác càng đáng sợ hơn.

Ông chủ điều người tới đo chiều dài và chiều rộng cuốn sách, cầm thông tin của những nô lệ hoa, sau đó kéo một người đàn ông từ phòng giam số 1 ra, phòng giam bên người chơi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa kịp thở ra hơi đã thấy ông chủ kéo một người đàn ông khác từ phòng giam số 2 ra, số 3 cũng không may mắn tránh khỏi.

Cuối cùng đi về phía bọn họ, ông chủ cũng tới đây kéo người.

Ông chủ chọn một người chơi nam cao khoảng 1m75, người chơi kia có dáng người hơi gầy, nước da trắng, quả thật giống với ba người mà ông chủ đã chọn trước đó. Ý thức được mguoi đánh dấu' rất đáng sợ, sắc mặt của người chơi kia trở nên tái mét khi bị ông chủ chọn.

“Buông tôi ra!”

Trông hắn gầy gò nhưng lại rất khỏe, một phát đã đẩy được ông chủ ra xa. Ông chủ cau mày, lui về phía sau để người mặc đồ trắng xông lên bắt hắn.

Những người mặc đồ trắng thật đáng sợ, họ đã được chứng kiến điều đó vào tối qua rồi.

Các người chơi yên lặng đứng trong phòng giam số 4, lằng lặng nhìn hai người mặc áo trắng đi vào.

Người chơi gào lên về phía họ: “Chúng ta phải đứng lên phản kháng! Chúng ta đông như vậy nhất định có thể phản kháng được!”

“Đừng tưởng lần này không phải mấy người là mấy người có thể thờ ơ đứng nhìn, chúng ta đều sẽ bị bán đi, lần sau đến lượt mấy người thì cũng đã muộn rồi!”

Ninh Túc đứng ra: “Tôi cảm thấy anh ta nói có lý.”

Tô Vãng Sinh: “...”

Có lý cái gì hả, chẳng qua là cậu không muốn ở đây uống nước lã thôi. Chúc Song Song cũng đứng lên: “Những gì hắn nói thật sự có lý, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, càng nhiều người chơi chết thì chúng ta càng khó chạy thoát khỏi đây, bây giờ là cơ hội tốt nhất!”

Tô Vãng Sinh: “...” Hắn cũng đứng ra nói: “Mặc dù những người áo trắng rất mạnh nhưng chúng ta đông như vậy có thể thử một lần xem, cho dù có thất bại thì vẫn tốt hơn là bị biến thành “bó người' hay 'người đánh dấu' gì đó.”

Mọi điều họ nói đều có lý.

Thế nhưng vừa mới tới nơi này đã phản kháng lại NPC cũng không phải là sự lựa chọn khôn ngoan gì. Chưa kể đến việc có thể bị trừng phạt ngay lập tức hay không, thì bị NPC ghi hận cũng sẽ khiến toàn bộ phó này trở nên khó nhọc hơn.

Dưới tình huống chưa đến lượt mình bị kéo ra, rất nhiều người chơi đều do dự.

Người mặc đồ trắng bước vào. Hơn nữa còn có rất nhiều người mặc đồ trắng khác cũng đã ra khỏi căn phòng màu đen kia. Người chơi kia gào lớn như vậy, đương nhiên bọn họ không có khả năng không nghe thấy. Khi người mặc đồ trắng đầu tiên bước vào, người ra tay đầu tiên chính là Ninh Túc, cậu nắm lấy cột gỗ ở cửa, vừa bật dậy đã đá tên áo trắng kia ra ngoài.

“Đi mau.” Cậu quay đầu lại nói.

Cú đá này của cậu đã cho các người chơi sự tự tin rất lớn, rất nhiều người chơi cũng lập tức theo cậu lao ra.

Chín mươi tám người chơi muốn lao ra, nếu như không có mấy chục người thì căn bản sẽ không ngăn được họ, khả năng họ thoát khỏi đây là rất lớn.

Nhưng những người trong nhà giam nước khác đều bình tĩnh không cảm xúc nhìn họ, giống như đã từng thấy rất nhiều loại kháng cự thế này, cũng đoán trước được kết cục của họ. Ông chủ của họ cũng không căng thẳng chút nào.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đám người ấy, trong lòng mọi người chơi có chút hoảng sợ.

Mới đầu Ninh Túc cũng không hiểu tại sao, nhưng khi cậu vừa đá bay thêm hai tên áo trắng, định giơ tay lên thì cậu chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Sức lực của cậu dường như đã cạn kiệt.

Ngay cả khi chỉ số thể lực của cậu có thấp đi nữa thì cũng không đến mức nhanh như vậy đã cạn sạch.

Cậu quay đầu lại, phát hiện không chỉ có cậu mà tất cả người chơi khác đều không còn sức lực, một số người còn chống hai tay trên đầu gối thở hổn hển.

Họ dễ dàng bị người áo trắng kéo trở lại.

Cuộc phản kháng diễn ra chưa hai đến phút đã kết thúc trong thất bại, một làn sóng nhẹ cũng không thể nhấc lên nổi.

Những người áo trắng cũng không thô bạo mà đối xử với họ rất nhẹ nhàng, nhưng lòng người chơi đều đã nặng trĩu đến không nói thành lời.

Lúc chưa thử thì vẫn còn có hy vọng, khi đó họ còn có thể thoải mái nói chuyện, chỉ là trong tiềm vẫn cảm thấy bọn họ có thể thoát ra khỏi đây. Nhưng đến khi thật sự đã thử qua rồi, lại có một nỗi tuyệt vọng nặng nề đè trĩu lên lòng họ. Họ không thể phản kháng nên chỉ có thể chờ chết ở đây bằng nhiều cách tử vong khác nhau.

Khi Ninh Túc được ông chủ đích thân đưa trở lại phòng giam nước, câu nhìn thấy Ninh Trường Phong đang dựa nửa người vào tường, hai tay vòng qua eo không nhúc nhích, dường như đã biết trước bọn họ không thể trốn ra được.

Ông chủ cười tủm tỉm sờ đầu Ninh Túc, “Phải yêu kiều mềm mại như thế này, đây mới là nô lệ hoa chứ.”

Khi ông ta thu tay lại, nụ cười trên mặt đã biến mất.

Nhà giam số 4 bất ngờ chìm xuống.

Nước trong nhà tù được thông với hồ nước bên ngoài, ban đầu nó ở cùng mặt bằng, nhưng lần này là chìm xuống, ngày càng có nhiều nước trong hồ đổ vào nhà tù, nước đã từ mắt cá lên đến đầu gối.

Bây giờ họ đều biết tại sao họ không thể phát huy sức mạnh của mình. Đó là vì dòng nước quỷ dị này.

Dòng nước này không ngừng rút cạn sức lực của họ, cũng có thể đang âm thầm cải tạo lại cơ thể bọn họ.

Mực nước dâng cao là hình phạt cho sự kháng cự của họ.

Đột nhiên có một người trong nhà giam nước bên cạnh bật cười.

Họ vẫn luôn vô hồn hoặc bình tĩnh, không biết vì một lý do nào đó, hay nghĩ đến thứ gì đó hoặc bị cái gì đó kích thích, cô gái đó đã nở một nụ cười điên dại. Giọng cô ta đáng ra phải khàn, nhưng lại cười rất to rất the thé, điều này không chỉ chói tai mà còn kích thích não và tim mọi người, khiến ai ai cũng cảm thấy áp lực.

Cô cười quay đầu lại.

Tất cả người chơi đều ít nhiều cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của cô.

Bình thường da mặt có thể che đi các mạch máu, có một số người da mặt rất mỏng có thể nhìn thấy rõ các mao mạch nhưng cũng chỉ thấy mờ nhạt.

Còn mạch máu trên mặt của người phụ này không chỉ thô to mà còn lộ ra rõ ràng, nhìn thấy cả từng sợi một, thậm chí các mạch máu kích động co giật cũng có thể nhìn ra, như thể sắp xuyên khỏi lớp biểu bì mỏng manh kia vậy.

Sau đó một vài mạch máu giống như bị vỡ ra, có máu tóe quanh các tế bào xung quanh.

Các mạch máu rõ ràng đột ngột lan rộng, vết máu loang lổ dưới da khiến toàn bộ khuôn mặt cô ta trông rất kỳ dị khủng bố.

Không phải khủng bố như mặt quỷ mà nó khủng bố vượt quá ngoài phạm vi nhận thức tâm sinh lý của con người.

Con người đã tự nghiên cứu bản thân trong một thời gian lâu, đã hiểu biết hoàn chỉnh về cơ thể của họ, họ vĩnh viễn cho rằng nó nên “như vậy.

Nhưng một khi vượt qua sự khẳng định đó, phá vỡ phạm trù nhận thức an toàn đã ăn sâu bén rễ kia, thì họ lập tức sẽ cảm thấy khủng hoảng. Điều khiến họ càng sợ hãi hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Khi ông chủ nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, rốt cuộc nét mặt luôn tổ ra tự tin và bình tĩnh của ông ta cũng lộ ra vẻ khác thường, “Sao cô ta lại trưởng thành sớm như vậy! Đưa cô ta vào phòng đen xử lý ngay!”

Hai người áo trắng muốn bắt người chơi nam kia lập tức đi vào nhà giam số 3 để bắt cô ta.

Cô gái kia dường như còn không có sức lực hơn cả nhóm người chơi, không hề giãy dụa chút nào, bị người áo trắng dễ dàng lôi ra ngoài.

Cô loạng choạng đi theo người mặc đồ trắng lên cây cầu trắng kia.

“Bụp —— Bụp _—_—”

“Bụp —— Bụp _—”

Các người chơi hết sức chăm chú dõi theo cô gái đó, cho nên từng tiếng động rất nhỏ không hề vang dội này đều được họ bắt không sót tiếng nào.

Giống như một thứ gì đó xá rách thịt, bup bup' bật ra ngoài.

Đang trong căng thẳng, màu sắc tươi sáng càng rõ ràng hơn âm thanh. Khi đôi tai họ vô thức bắt giữ được âm thanh này, trước hết họ nhìn thấy một bông hoa máu nho nhỏ nở rộ trước mặt cô ta.

Bông hoa huyết dụ màu nhạt như một cái pháo hoa yếu ớt bắn ra từ đâu đó, lấy bóng lưng trắng tỉnh của người mặc áo trắng làm nền càng trông rõ ràng hơn. “Bụp —”

“Bụp —”

“Bụp, bụp, bụp —”

Một đóa lại một đóa.

Từng cái pháo hoa đỏ nhạt nhỏ xíu nở tràn ra, tiếng cũng nho nhỏ. Chúng trào lên từ các mạch máu.

Các mạch máu trồi ra từ dưới da mặt.

Cứng, thẳng, chọc ra khỏi lớp da mặt.

Có một vết nứt khi mạch máu lòi ra, không biết nó bị tét ra từ khi nào, song thứ chảy ra từ vết nứt ấy không phải máu tươi tuôn trào mà là từng cái pháo hoa nhỏ xíu màu đỏ lợt.

Nói là pháo hoa nhưng nó càng giống những bọt máu nổi trên diện rộng khi các mạch máu rỗng thò ra khỏi da hơn.

Do mạch máu đã không còn giọt máu nào cho nên đóa hoa huyết dụ ấy mới có màu đỏ lợt như vậy.

“Bụp —— Bụp _—”

“Bụp — Bụp, bụp, bụp...”

Ngày càng có nhiều mạch máu trồi ra khỏi mặt cô ta, sau gáy hay trên cổ đều có. Thậm chí mạch máu trên cơ thể cô ta cũng bị trồi ra, chúng tương đối dày, xuyên thẳng qua quần áo, sau đó “bụp” một tiếng bong bóng máu xuất hiện. Cả đầu cô ta đều là mạch máu, bởi vì chúng trồi lên mà ngưỡng đầu, lảo đảo lúc thẳng lúc cúi người theo từng bọt khí, bị người áo trắng lôi qua cầu đi vào trong phòng màu đen.

Bóng dáng sau cùng chính là từng cây mạch máu thẳng tắp.

Toàn bộ khoảng sân im lặng một cách lạ thường.

Không ít người chơi xắn tay áo lên, cúi đầu nhìn mạch máu trên cánh tay và mu bàn tay mình.

Ninh Túc cũng nhìn cổ tay của cậu.

Trên cổ tay gầy gò trắng muốt, có thể thấy lờ mờ những mạch máu nhỏ li tỉ màu đen. Cậu không thay đổi gì hết, nhưng cậu cũng không thể đại biểu cho người khác.

Cậu quay đầu nhìn về phía Chúc Song Song bên cạnh.

Chúc Song Song xắn tay áo đến khuỷu tay, nhìn chằm chằm vào mạch máu trên cổ tay mình.

“Dường như chúng đã trở nên rõ hơn.” Giọng cô có chút hoảng loạn, cuối giọng còn có hơi run ray.

Không thể trách được, sau khi nhìn chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, lại nhìn các mạch máu của chính mình thì đa phần đều sẽ cảm thấy như vậy.

Cánh tay của nhiều người run lên, như thể mạch máu sắp chọc thủng da đến nơi.

Cô như vậy đã xem như là tốt lắm rồi. Cô lại trở ngược tay, nhìn mạch máu trên mu bàn tay mình, “Có phải nó, Túc Túc, có phải nó trông rõ hơn không?”

Giọng Ninh Tuc vững vàng êm dịu, cậu nói: “Nó dày hơn, hoặc là ngày càng trở nên cứng hơn.”

“Đúng vậy.” Chúc Song Song hoảng sợ gật đầu, “Chính là như vậy! Trên mặt của cô ấy là như vậy!”

Cho dù các mạch máu trên mặt của người bình thường có thể nhìn thấy được, thì chúng cũng rất mảnh, nhưng mạch máu trên mặt cô gái kia lại rất dày, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến khuôn mặt cô ấy trở nên đáng sợ như vậy.

Tô Vãng Sinh nghiêm túc hỏi: “Tại sao họ lại muốn biến mạch máu của chúng ta dày hơn? Điều này có liên quan gì tới hoa?”

Chúc Song Song nhất thời không nghĩ ra được lý do hợp lý nào, “Có phải vì hoa văn trên cánh hoa không? Có một số loại hoa có hoa văn cùng với màu sắc khác nhau, hình như nó được gọi là gân hoa thì phải?”

Bọn họ chưa kịp thảo luận thì người mặc đồ trắng đã quay lại. Lần này họ trở về, tất cả mọi người đều biết họ muốn làm gì.

Người đặt “người đánh dấu' vẫn còn đây, sau bước nhạc đệm vừa rồi vẫn phải tiếp tục chọn nô lệ hoa cho hắn.

Người chơi nam được ông chủ lựa chọn nuốt nước bọt, khi người mặc đồ trắng đến gần, trán hắn đã thấm đẫm mồ hôi.

Tối qua sau khi nghe xong tiếng la hét thảm thiết kéo dài rất lâu, họ đã biết Do người tức là gì, hôm nay lại nghe thấy phải làm “người đánh dấu' cũng ý thức được nó đẫm máu kinh hoàng đến nhường nào. Lại trải qua cảnh tượng hãi hùng vừa rồi, nỗi sợ hãi về thế giới này lại nặng thêm một tầng, khiến người ta khó thở, đặc biệt là những người bị chọn trúng.

Những người chơi khác chỉ có thể đưa mắt nhìn, bọn họ đã thử qua rồi, không có cách nào có thể phản kháng cũng không có cách nào có thể cứu hắn.

Người áo trắng đi ủng đen, giống như đôi ủng da cứng nặng trịch trên chiến trường, để lại những bước chân nặng nề theo mỗi bước đi của hắn.

“lộp cộp”, “lộp cộp”.

Ngày càng gần hơn.

Ánh mắt của người chơi nam kia lóe lên một tia tàn nhẫn.

Khi người áo trắng sắp đi qua cây cầu màu trắng để đến cửa phòng giam số 4, có một dòng máu nóng hổi bắn lên trên mặt Ninh Túc.

Dòng máu kia ấm nóng, cực kỳ tươi mới, suýt chút nữa đã khơi dậy mạch máu của Ninh Túc.

Cùng lúc đó có một tiếng rên rỉ kìm nén và tiếng ai đó ngã xuống đất vang lên.

Người chơi nam trông thanh tú cũng rất gầy kia đã tự tay xé đứt toạc cánh tay của mình bằng tất cả sức lực mà hắn tích góp được.

Lúc này hắn đang đau đớn lăn lộn nửa người trên mặt đất, hàm răng cắn chặt đôi môi màu nhạt, máu tươi đồ thắm chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment