Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 55 - C 55

C 55 C 55C 55

chương 55: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



Ninh Tuc lau mặt, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Cậu cảm thấy mạch máu của mình đang run lên, cổ họng khô khốc, khẽ liếm môi một cái.

Những người chơi khác cũng lần lượt hoàn hồn lại, tại sao hắn lại làm như vậy.

Từ lúc vào phó bản, người áo xám đã nói chỉ có thể đánh vào bắp chân, nửa người trên không được chạm vào.

Bọn họ là “hoa”, nửa người trên rất quan trọng. Huống chỉ 'người đánh dau này vừa nghe đã biết phải cần một người hoàn chỉnh thì mới được. Xé đứt cánh tay của chính mình, trong số bốn người có điều kiện tương tự kia, hắn sẽ không được chọn nữa.

Mất một cánh tay chẳng là gì so với việc biến thành “người đánh dấu khiến ai ai cũng phải khiếp sợ khi nghe thấy.

Các người chơi nhìn hắn, trong mắt có chút kính nể.

Đúng là vậy thật, nhưng không phải ai cũng có dũng khí dứt khoát kéo đứt cánh tay của mình như thế. Họ cho rằng đây cũng là một cách. Tự làm hại bản thân có thể là một cách tránh khỏi cái chất.

Tuy nhiên những người trong ba phòng giam khác vẫn bình tĩnh lặng thỉnh nhìn họ, như thể đây cũng là chuyện họ từng thấy trước đây, một phương pháp hoàn toàn vô dụng.

Các người chơi nhìn thấy vẻ mặt của họ, không chỉ hoảng sợ mà còn có chút bực bội.

“Tốt lắm.” Ông chủ đứng trước nhà giam nước nở nụ cười nhạt, “Tôi phải cho các cô cậu biết mặt và thân thể của mình quan trọng đến cỡ nào.”

Khi ông chủ quay mặt về phía người mua, luồng khí u ám trên người ông ta đã biến mất, ông ta nói: “Anh chờ chút, tôi sẽ chọn cho anh một đứa tốt hơn.”

Ông ta chọn một người khác ở nhà giam số một, tập hợp bốn người lại để người mua lựa chọn. Người mà ông ta mới chọn quả thật càng tốt hơn, người mua không hề do dự mà chọn ngay người đó.

Khi người mặc áo trắng đưa người được chọn đến phòng đen, ông chủ đã hẹn thời gian chính xác để người mua đến lấy “người đánh dấư, sau khi tiễn khách hàng rời đi, ông ta quay về đứng trước cửa nhìn người chơi nam kéo đứt cánh tay mình.

Người chơi nam này tên là Lục Đan, dưới sự giúp đỡ của những người chơi khác, hắn đã xử lý đơn giản và cột chặt chỗ cánh tay, nhìn ông chủ với lòng căm thù không nguôi.

Những người chơi cũng nhìn ông chủ, họ vẫn chưa quên những lời mà ông ta vừa nói. Muốn cho tất cả bọn ho biết tầm quan trọng của việc giữ gìn cơ thể và khuôn mặt của mình.

Ông chủ nói với người mặc áo trắng bên cạnh: “Nếu hắn đã như vậy thì đúng là không thể làm người đánh dấu được nữa.”

Sẽ chẳng có ai an tâm trước những lời này của ông ta.

Quả nhiên ngay sau đó ông ta lại cười nói: “Vậy chúng ta biến hắn thành một chiếc bánh Thần Hoa đi.”

Chỉ cần nghe đến từ “bánh Thần Hoa” đã khiến các người chơi dựng tóc Sáy.

Đúng thật có một loại bánh được gọi là bánh hoa.

So với bó hoa thì nó không yêu cầu chất lượng của hoa quá cao, vì chỉ cần có cánh hoa tươi là có thể làm bánh hoa rồi.

Sau khi nướng xong, hoa không còn là hoa tươi nữa mà là một hoa đã chín, ai có thể biết trước đó nó có đẹp hay hoàn chỉnh hay không?

Khi Lục Đan bị lôi ra ngoài, nhà giam nước rất yên tĩnh.

Lục Đan cũng từ bỏ phản kháng, bởi vì hắn biết nếu hắn còn tự hại bản thân nữa thì cũng không có tác dụng, cho nên mọi cuộc đấu tranh của hắn đều không có ý nghĩa.

Hắn tuyệt vọng mở to mắt, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng lại run rẩy một chút, không biết là vì chỗ cánh tay bị đau hay là sợ hãi trước chuyện sắp xảy ra.

Các người chơi khác dù ít hay nhiều cũng có chút tuyệt vọng. Loại tuyệt vọng này đến từ việc bọn họ có đông người như vậy nhưng cũng không thể cứu được một bạn đồng hành nào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn bị lôi đi, bị băm thành nhân bánh Hoa Thần.

Khoanh tay bất lực, không có biện pháp với hắn, với bạn đồng hành sau này, bao gồm cả chính bản thân họ cũng như vậy.

Sau khi hắn bị lôi đi, ông chủ nói: “Giai đoạn chào đón thần linh cần một lượng lớn bánh Hoa Thần, nô lệ hoa của tôi tốt như vậy nên tôi không thèm làm mấy thứ đó, nhưng nếu có nô lệ hoa bị hỏng thì cũng không thể lãng phí đúng không?”

“Sao các cô cậu lại không quý trọng bản thân mình cơ chứ, cô cậu thật sự không biết cơ thể và khuôn mặt quan trọng thế nào với mình à, phải đẹp thì mới được đối xử tốt.”

Ông chủ nói xong lại đi tiếp đón người mua mới.

Người chơi rốt cuộc cũng không còn ý tưởng về việc tự hủy hoại bản thân nữa.

Họ tin ông ta không nói dối họ.

Những người được chọn để làm bó hoa đều là người tương đối ưa nhìn, nếu so sánh với bó hoa thì sẽ biết nó phụ thuộc vào khuôn mặt.

Sau đó đến tiêu chí chọn người đánh dấu, nó không cần phải đẹp bằng bó người, có lẽ làm người đánh dấu chỉ cần một tấm da cứng để trở thành một cái tiêu bản mà thôi.

Còn làm bánh Thần Hoa, ai cũng biết chỉ cần có máu thịt là được.

So sánh với mấy thứ này, làm bó người vẫn tốt hơn. Ý tưởng về việc tự làm hại bản thân đã hoàn toàn bị bác bỏ.

Mặt Phương Kỳ tối sầm, hắn lại bôi lên mặt một lớp thuốc mỡ do ông chủ đưa.

Trong phòng đen lại vang lên một tiếng kêu xé lòng, một số người chơi có tâm lý yếu đều bịt tai lại.

Lúc này ông chủ đang nói chuyện với người mua mới, hầu hết người chơi đều dỏng tai lên, vừa nghe tiếng hét vừa cố gắng nghe được cuộc trò chuyện của họ, muốn biết còn tế phẩm hình người nào khác mà họ không thể tưởng tượng nữa không.

“Ông chủ Tề, bây giờ tôi đặt một người bất tử có quá muộn không?”

Ông chủ mỉm cười nói: “Tất nhiên là không muộn rồi.”

Người bất tử tương ứng với hoa bất tử.

Lại có một người chơi khác bị kéo vào phòng đen.

“Ông chủ Tề, chúng tôi muốn một bó người khô, không quan trọng chất lượng.”

Ông chủ: “Không thành vấn đề, anh cứ yên tâm.”

Người khô tương ứng với hoa khô.

Một số người cảm thấy chu kỳ hoa quá ngắn ngủi, muốn có một bó hoa thiết thực hơn, mua hoa khô là một lựa chọn hợp lý.

Thêm hai người chơi nữa bị lôi vào phòng đen. Ngày mai là chính thức bước vào giai đoạn đón thần, hôm nay việc kinh doanh của ông chủ rất tốt, cả buổi sáng đều không ngơi nghỉ chút nào. Đồng thời người chơi cũng bị liên tục kéo vào phòng đen.

Đến giờ ăn trưa, chỉ còn lại 90 người chơi.

Tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng đen vang lên không ngừng, hết tiếng này đến tiếng khác làm da đầu người ta đều ngứa ran.

Nhìn căn phòng đen chỗ kia, lại nghe thấy tiếng hét thất thanh của mọi người, cảm giác bức bối cứ tích tụ càng nhiều.

Trong nhà giam nước ngày càng im lặng.

Chúc Song Song quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Lúc chúng ta vào phó bản đầu tiên, chỉ cần tuân theo quy tắc không tìm đường chết là có thể sống sót, đến phó bản thứ hai nếu phản kháng thì người có năng lực có thể sống lâu hơn mấy ngày, mà tới lượt phó bản này lại không có chút biện pháp nào cả.”

Không cần biết mạnh đến đâu, chỉ cần bị chọn thì sẽ chất ngay lập tức. Ninh Túc “ừm” một tiếng, “Đây là một thế giới chỉ nhìn mặt.”

Đúng là không thể nào cãi lại được.

Sau khi uống thêm một bát nước xanh biếc, giữa giờ nghỉ trưa, Ninh Túc đi tới bức tường chung với nhà giam nước số 3.

Mực nước đã dâng cao, cậu không thể ngồi xổm được nữa, đành phải dựa vào cột gỗ hỏi anh chàng tối hôm qua: “Anh ơi, chị gái bị lòi mạch máu ra ngoài vừa nãy được mang đi là bị sao vậy?”

Anh chàng này rõ ràng rất mệt mỏi với cậu, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt cậu, vẫn chịu khó nói chuyện với cậu.

Trong nhà tù nước này có người tới rồi đi, không biết đã đổi qua bao nhiêu lần, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn luôn ở nơi này.

Mặc kệ có bao nhiêu người đến, mặc kệ có ở lại đây bao lâu, nơi này đều là một mảnh chất lặng và vô vọng.

Không ai đấu tranh, không ai muốn nói chuyện. Nhưng khi có một người rất đẹp trai, hệt như một đứa trẻ nhỏ cứ lò dò theo sau hỏi chuyện, thì cảm giác này quả thật rất kỳ diệu.

Nó giống như dòng nước tù đọng giam cầm họ chợt gợn lên một làn sóng đáng yêu.

“Cậu không thấy cô ấy rất đẹp sao?” Anh chàng nhàm chán nói.

Ninh Túc: “Ò, em không để ý điều này.”

Anh chàng mất hứng muốn nói chuyện bình thường với cậu, bèn nói huych toẹt ra: “Cô ấy là người hầu hoa, nhưng là một người hầu hoa thất bại, cho nên mới lưu lạc tới đây.”

Nghe thấy danh từ mới, những người chơi xung quanh đều vềnh tai lên. Tối hôm qua bọn họ đã biết hiện tại họ là nô lệ hoa, từ “nô lệ” biểu thị rõ ràng thân phận của bọn họ, thân phận thấp kém có thể tùy ý mua bán. Còn đối với người hầu hoa kia, dù từ 'người hau nghe cũng không cao sang mấy, nhưng vẫn dễ nghe hơn từ “nô lệ.

Ninh Túc không thích suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi lại lần nữa: “Người hầu hoa là gì anh?”

Anh chàng dường như đã quen với loại câu hỏi này của cậu, “Người hầu hoa cũng là người hầu hạ Thần Hoa thôi, có điều quốc gia của chúng ta tên là Hầu Thần, dùng cùng một chữ “hầư' này, cho nên nó khác hẳn với chúng ta, nếu không phải cô ấy bị hỏng thì ông chủ cũng phải cúi đầu khom lưng khi nhìn thấy cô ấy.”

Tất cả người chơi đều sửng sốt.

Tuy nhiên, họ lại cảm thấy điều đó thật nực cười.

Địa vị của người hầu hoa nghe thì đúng là có vẻ cao, nhưng chẳng phải vẫn có thể mua bán được sao.

Ngày hôm qua người phụ nữ trung niên kia để ý đến Ninh Túc, nhưng cũng có không ít người chơi nghe thấy bà ta có thể mua Ninh Túc làm người hầu hoa. Chẳng qua bà ta không trả nổi cái giá đó nên mới miễn cưỡng bỏ qua thôi.

Người hầu hoa bị mạch máu thò ra ngoài này cũng vậy, nhất định là được ông chủ mua về.

Sau khi “bị hồng” cũng sẽ giống như nô lệ hoa, tùy ý mua bán.

Bản chất vẫn là nô lệ hoa thôi.

Ninh Túc hỏi: “Anh này, anh tên gì á? Làm sao lại đến nơi này vậy?” “Tôi tên Dương Thái.” Hắn nói, “Lúc tôi 13 tuổi thì đã bị người nhà bán làm nô lệ hoa, cũng chịu thôi, nếu không bán thì cả nhà chúng tôi đều chết đói, còn nếu bán được thì chúng tôi đều có cơm ăn.”

Những gì hắn nói không làm những người trong nhà giam để mắt tới, có lẽ thân thế của hắn trong số họ cũng không tính là thảm, chỉ thuộc dạng bình thường thôi.

Cũng đúng, nếu không phải xuất thân bất hạnh thì sao có thể trở thành nô lệ hoa tùy ý mua bán chứ.

Thân phận của nô lệ hoa còn bi thảm hơn nô lệ mà họ biết.

Vào thời điểm nóng nhất mệt mỏi nhất trong ngày, mặt trời treo cao trên bầu trời trong xanh.

Hồ nước trong sân chảy róc rách, trong veo có thể thấy đáy, từng đợt mùi thơm còn thoang thoảng tỏa ra. Nhưng bọn họ lại cảm giác như đang ở trong nhà giam tối tăm.

Anh chàng nhìn Ninh Túc, “Chắc cậu cũng sẽ từ nô lệ hoa trở thành người hầu hoa thôi, tôi hy vọng...”

Hắn cúi gằm, mái tóc dài xõa xuống che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, “Hy vọng cậu có thể thoát khỏi biển khổ, nhìn thấy Thần Hoa.”

Lòng bàn tay hắn hướng lên trên, ở chỗ ngực chắp vào nhau tạo thành một tư thế nâng, động tác này hắn làm không thuần thục lắm nhưng lại rất thành kính.

Ninh Túc “ừm” một tiếng, “Em sẽ nhìn thấy ngài ấy.”

“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.” Sau giờ ăn trưa, ông chủ Tề vẫn chưa dẫn ai tới, lại nghe Dương Thái nói vậy, lập tức có người chơi đứng lên nói.

Đó là một người đàn ông có khuôn lạnh lẽo uy nghiêm, Ninh Túc không biết người này, nhưng Chúc Song Song đã gia nhập guild thì biết.

Cô nói nhỏ với nhóm bọn họ: “Đó là Giả Thần Thăng hội trưởng của guild Hồng Vũ, guild này còn được gọi là cơ quan tình báo tại căn cứ đó.”

Dầu gì họ cũng đã vào đại sảnh trò chơi vài lần, đương nhiên vẫn biết đến guild Hồng Vũ, guild top 3 xếp sau guild Ngân Hoa.

Người chơi mạnh nhất trong trò chơi này là Ninh Trường Phong, nhưng ở căn cứ Ninh Trường Phong đã có tiếng là chỉ chơi solo, không gia nhập vào bất kỳ guild nào cũng không có ý định xen vào chuyện của ai trong phó bản này.

Thành ra sau khi quan sát một ngày, người đứng lên chính là Giả Thần Thăng.

“Nhiệm vụ chính của chúng ta là tìm cách thấy mặt thần linh, nếu cứ ở đây thì chắc chắn không thể nào tìm được, hơn nữa chúng ta đã mất đi 10 người, tiếp tục như vậy thì hoàn toàn không ổn.”

Lập tức có người hỏi hắn: “Thế nhưng chúng ta có thoát ra được đâu.” Ai mà không biết họ không thể ở lại chỗ này, vấn đề là họ không thể ra ngoài được.

Chúc Song Song cũng nói: “Nếu thiết lập của thế giới là như vậy, thì dù chúng ta có trốn khỏi đây cũng sẽ bị bắt về lại thôi, hoặc là bị ông chủ khác bắt đi.” Cũng giống như những ngôi làng xấu xa chuyên mua bán đàn bà con gái, các cô gái bị bắt cóc bỏ trốn khỏi nhà này thì sẽ bị cả làng bắt về lại.

Phương Kỳ: “Mọi người có nghĩ tới dòng nước khiến chúng ta yếu ớt này cũng có thể khiến chúng ta ở lại không? Một khi chúng ta rời khỏi nó thì sẽ rất khó chịu, thậm chí là không sống được?”

“Tất cả những gì hai người nói đều có lý.” Giả Thần Thăng nói, “Tôi không có ý bắt chúng ta phải cố gắng rời khỏi đây, ý tôi là chúng ta phải sắp xếp những bước tiếp theo thật kỹ lưỡng, không thể hoàn toàn bị động mặc họ làm thế này thế kia được.”

Mọi người trong nhà giam đều nhìn hắn, hoặc là dựng lỗ tai lên.

Giả Thần Thăng nói: “Từ hôm qua đến giờ, thứ đắt nhất là bó người, điều này không sai chứ?”

Không sai.

So với hoa cũng biết, hoa tươi là yêu cầu cao nhất trong các loại hoa.

Họ cũng đã được chứng thực điều này ở đây rồi, quả thật sáu người bị đưa đi để làm bó hoa đều là những người có bề ngoài tốt nhất.

Giả Thần Thăng nói, “Người phụ nữ trung niên đó yêu cầu một bó sáu người mà không hề chớp mắt lấy một cái, tuy nhiên bà ta thích Ninh Túc như vậy, nhưng lại không thể mua nổi một người hầu hoa.”

“Căn cứ vào khả năng chỉ tiêu, số lượng tôi tớ, cùng với cách ăn mặc của bà ta, đều có thể thấy được bà ta là một khách hàng giàu có, nhưng ngay cả bà ta đều không thể mua nổi một người hầu hoa, điều này chứng minh cái giá của người hầu hoa cao đến ngất ngưỡng, đối với một nhà giàu bình thường mà nói, chỉ có thể ngắm mà không thể mua.” “Dù vậy đi nữa thì điều này có liên quan gì đến bước tiếp theo của chúng ta?” Một người nào đó hỏi.

Giả Thần Thăng không bị ảnh hưởng bởi người nọ, hắn tiếp tục dựa theo ý riêng của mình nói: “Bó người có yêu cầu cao nhất về chất lượng của nô lệ hoa, nhưng vẫn có rất nhiều người trong chúng ta có vẻ ngoài tốt hơn sáu người kia, điều đó có nghĩa trong chúng ta cũng sẽ có rất nhiều người trở thành người hầu hoa, hoặc là người hầu hoa dự bị.” “Nhà giàu bình thường sẽ không mua nổi nhiều người hầu hoa như vậy, cho nên có thể thấy được ở quận Phù Nhân này còn có một nhóm người càng có địa vị cao hơn, hệt như giai cấp quý tộc vậy.”

“Rất có thể nhiều người trong chúng ta sẽ được đưa đến các gia tộc quý tộc khác nhau này.”

Các người chơi sửng sốt.

“Nhiệm vụ chính mà chúng ta cần phải nắm bắt bây giờ chính là tìm cách nhìn thấy thần trước, nhưng đây là phó bản cấp năm, nên sẽ không dễ tìm được như vậy.”

“Tuy nhiên những đại gia tộc có gốc gác sâu xa kia lại có thể có, bằng không cũng sẽ không có Thánh Nữ từng nhìn thấy Thần Hoa, được Thần Hoa chúc phúc, loại chuyện này hẳn là một bí mật ẩn giấu đằng sau các gia tộc lớn.”

“Điều mà tôi muốn nói chính là mỗi người chúng ta hãy tìm cách để thấy thần trong các gia tộc đó, sau đó tìm cách trao đổi thông tin, cùng nhau tìm ra cách chân chính có thể thấy mặt thần. Trong phó bản khó khăn này, hợp tác để đôi bên cùng có lợi là cách tốt nhất để qua ải.”

Nói xong hắn nhìn thoáng qua Ninh Trường Phong đang lười biếng dựa vào cột gỗ. Không hổ danh là hội trưởng guild top ba trong căn cứ, sau khi xem qua một vài giao dịch, hắn đã suy đoán được nhiều chuyện đến vậy, cũng sắp xếp xong các bước hành động tiếp theo.

Chính vì sự suy đoán không thể tưởng tượng được cùng với những dẫn chứng có cơ sở, cũng như sự sắp xếp hợp lý của hắn đã khiến nhiều người bị thuyết phục, lập tức có không ít người phụ họa.

Chúc Song Song hỏi: “Hội trưởng Giả, cho tôi hỏi phó bản này có Quỷ chủ không?”

Ninh Túc: “...”

Giả Thần Thăng nhìn lướt qua khuôn mặt của cô, dịu dàng nói: “Sao có thể vẫn gọi đó là Quỷ chủ chứ, cô bé phải linh hoạt hơn chút, ở phó bản này phải là Thần chủ mới đúng.”

Nhìn thấy Ninh Túc thở phào nhẹ nhõm gật đầu với Giả Thần Thăng, Ninh Trường Phong đột nhiên nói: “Ai mà biết là thần hay quỷ chứ.” Nhà giam nước lại im lặng như tờ, không ai dám nhận định hay phủ định.

Dù là Quỷ chủ hay Thần chủ đi nữa thì suy đoán trước đó của Giả Thần Thăng về các giai cấp quý tộc và người hầu hoa là đúng.

Ngay khi mặt trời lặn vào buổi chiều, ông chủ Tề đã đóng cửa.

Ông ta đưa nhiều người chơi ra khỏi nhà giam nước.

Người đầu tiên là Ninh Túc.

Khi Ninh Túc rời khỏi nhà tù nước, cậu liếc nhìn nhà giam số 3 bên cạnh. Dương Thái vẫn dựa góc tường đang ngẩng đầu nhìn cậu.

Dương Thái chỉ là một người có vẻ ngoài thường thường, hắn bị bán làm nô lệ khi mới mười ba tuổi, cũng không biết hắn đã sống như thế nào trong ngần ấy năm.

Khi hắn đứng trong góc tối quay đầu nhìn về phía Ninh Túc, khuôn mặt hướng về phía hồ nước, ánh chiều tà phản chiếu từ mặt hồ vay lên mắt hắn, lúc hắn nhìn Ninh Túc, trong mắt hiện lên tia sáng.

Hắn mở miệng nhưng không phát ra tiếng mà nói gì đó với Ninh Túc. Ninh Túc biết hắn đang nói cái gì.

Cậu nhất định phải thấy thần.

Nô lệ hoa chết lặng đã chìm sâu trong vũng lầy không thể thoát ra đó, đặt hết tâm nguyện của hắn, cũng như của tất cả nô lệ hoa khác lên người cậu.

Nhìn thấy Thần Hoa, thoát khỏi biển khổ.

Mà hắn ở chỗ này cứ vậy mà úa tàn.

Ninh Túc gật đầu với hắn, quay người đi theo ông chủ.

Cậu bước lên cây cầu màu trắng, nghiêng người về phía hoàng hôn, ánh hoàng hôn màu đỏ cam đổ lên người cậu, chói chang ấm áp trên nền áo trắng.

Ở đây tóc ai cũng dài cả, nhiều người chơi nam không quen với điều này đều bị rối tung lên, nhưng tóc cậu vẫn mượt mà sáng bóng như lúc ban đầu, từng sợi tóc đều có vầng sáng lập lòe lóe lên. Nhìn cảnh tượng này, Dương Thái đột nhiên cúi đầu xuống, trên mặt nước tĩnh lặng của nhà giam bỗng có một giọt nước mắt nhỏ xuống, nhấc lên một vòng gợn sóng nhỏ.

Khi gợn sóng biến mất, mặt nước lại trở về vẻ tĩnh mịch của nó.

Tĩnh mịch mới là cõi về ban đầu.

Chúc Song Song nhìn thấy cảnh này rất khó chịu, cô nhìn Dương Thái, lại nhìn từng gương mặt đờ đẫn vô vọng của người trong ba nhà giam kia, hỏi ra điều cô thắc mắc: “Làm thế nào mà nô lệ hoa lại xuất hiện trên thế giới này?”

Tô Vãng Sinh nói: “Ở đâu có thống trị thì ở đó ắt có bóc lột, sẽ có những người bị nô dịch.”

Chúc Song Song tiếp tục hỏi: “Vậy thì tại sao lại có thống trị?”

Tô Vãng Sinh không có cách nào trả lời câu hỏi này của cô.

Trả lời cô là Ninh Trường Phong.

Hắn đang đứng trước cửa nhìn bóng lưng rời đi của Ninh Túc, dường như thuận miệng nói: “Có lẽ là vì tín ngưỡng.”

Hệ thống nhắc nhở họ phải tôn trọng tín ngưỡng của quận Phù Nhân. Ninh Túc được đưa đến một căn phòng sáng sủa ấm áp, còn có cả suối nước nóng.

Chất lỏng màu đỏ đang ùng ục chảy xuôi, từng làn khói mờ tạo thành những vòng tròn. Ông chủ Tề: “Bây giờ hãy ngâm mình trong suối nước nóng một lúc, sau khi ngâm xong tôi sẽ đưa cậu đến một chỗ tốt hơn.”

Ninh Túc: “Tôi không ngâm.”

Ông chủ Tề nhìn cậu, nụ cười trên mặt dừng đúng vị trí, có thể trở nên dịu dàng hoặc cũng có thể trở nên lạnh lẽo.

Ninh Túc: “Trừ khi ông cho tôi hai cái đùi gà.”

Sau khi hai cái đùi gà được đưa vào, Ninh Túc thoải mái thở một hơi trong suối nước nóng bằng máu.

Đời zomble vô cùng thành công[1].

[1] TANG SINH DOANH GIA (#32 NHÁI CÂU NHÂN SINH DOANH GIA (NHÂN SINH NGƯỜI THẮNG 人人生 ññZt), TRONG ĐÓ ‡‡&#NGHĨA LÀ ĐỜI ZOMBIE, 3t LÀ KẺ THẮNG CUỘC. CỤM TỪ NÀY THƯỜNG DÙNG ĐỀ CHỈ NGƯỜI VÔ CÙNG THÀNH ĐẠT, THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SỐNG, KHIẾN NHỮNG NGƯỜI KHÁC PHẢI GANH GHÉT, GHEN TỊ.

Có biết bao nhiêu zombie truy đuổi ngàn dặm chỉ vì một tí máu, mà cậu lại có thể ngâm mình trong suối nước nóng máu kia chứ.

Quá xa hoa.

Các mạch máu trong cơ thể dưới sự kích thích bởi máu nóng, lờ mờ kích động.

Ninh Túc cắn một miếng đùi gà thơm phức. Cuộc sống chỉ cần có như vậy là đủ. Cho dù sau khi ăn xong đùi gà, cậu buộc phải uống hai bát nước xanh để khử mùi thơm ngậy của đùi gà, nhưng Ninh Túc không có chút oán hận nào.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, trên người cậu tỏa ra một luồng hơi ẩm ướt, còn có một cảm giác tuyệt vời khó tả.

Có người quỳ ở phía sau giúp cậu lau khô tóc, vừa mới đối diện với chính cậu trong gương, tâm trí rung động.

Ninh Túc không để ý đến sự khác lạ của cô hầu gái đó, cậu đang cúi đầu nhìn tóc mình.

Chỉ mới được một ngày thôi mà tóc cậu đã dài ra một chút. Xòe rộng qua vai, uốn lượn xuống eo.

Sau khi lau khô tóc, một người hầu gái quỳ xuống trước mặt cậu, nhìn chằm chằm gương mặt cậu một lúc lâu, cây bút cát đỏ trong tay cô cuối cùng cũng đáp xuống đuôi mắt cậu.

Ninh Túc không quan tâm, ngoan ngoãn để bọn họ làm gì thì làm, cậu đang ngửi ngón tay mình, trên đó vẫn còn chút mùi thơm cuối cùng của đùi gà.

Sau đó, các cô hầu gái lại tròng nhiều lớp áo vải tuyn lên người cậu, hết lớp đỏ lại đến lớp trắng.

Sau đó, buộc eo cậu lại bằng một đai lưng bản rộng có dòng chữ quỷ dị. Sau đó, lại có một lớp trắng đỏ khác, lớp vải đỏ nhất cũng được phác họa bởi những dòng chữ đen khéo léo.

Cuối cùng sau khi mặc xong, Ninh Túc thở nhẹ một hơi, lơ đãng nhìn thoáng qua gương đồng, trong lòng hơi sững sờ. Một mái tóc đen dài buông loi trên bộ đồ đỏ máu thanh tao, trên mặt cậu không có trang điểm, thậm chí màu môi rất nhạt cũng không có động vào, chỉ có đuôi mắt phải có một bông hoa màu huyết dụ ba cánh. Hàng mi của cậu vốn đã dài, nhưng lúc này dường như còn dài hơn một chút, khi rũ xuống một nửa, lông mi đen dài khẽ che mất một cánh hoa đỏ máu, màu đỏ ấy như tràn vào trong mắt cậu.

Ninh Túc ngơ ngác nhìn một hồi, thấy cánh tay lại bắt đầu ngứa ngáy, cậu lấy lại tinh thần gãi gãi cánh tay, phá hủy bức tranh xinh đẹp quỷ dị này.

Hai người hầu gái quỳ trên mặt đất, gọi cậu, “Hầu Hoa đại nhân.”

Ông chủ cũng nhìn cậu với đôi mắt sáng rực, ánh mắt giống như người phụ nữ trung niên hôm qua khi nhìn thấy cậu, ánh lên tia sáng khó tả. “Cậu chắc chắn sẽ trở thành người hầu hoa tuyệt nhất trong năm nay, nói không chừng còn có thể trở thành Thánh Nữ tiếp theo.”

Ninh Túc: “Tỉnh lại đi, tôi là con trai.”

Ninh Túc: “Dù có cho tôi đùi gà thì cũng phẩi tôn trọng tôn nghiêm đàn ông của tôi chứ.”

Ông chủ Tề mất đi ham muốn nói chuyện với cậu.

Ông chủ vô tình trực tiếp đưa cậu lên xe ngựa, lòng dạ hiểm độc đưa cậu đến phòng đầu giá.

Trên xe ngựa không có cửa sổ, cho nên Ninh Túc không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vào lúc này, chỉ nghe được âm thanh náo nhiệt xôn xao còn hơn cái ngày bọn họ vừa mới tới.

Qua đêm nay, ngày mai sẽ chính thức bước vào kỳ chào đón thần linh. Nghĩ đến đó nhất định là rất tưng bừng điên cuồng.

Sau khi bị đưa đến phòng đấu giá, Ninh Túc mới phát hiện bối cảnh của thế giới này không phải từ bất kỳ triều đại cổ đại nào mà cậu biết, quả thật có chút phong cách của thời đại khác.

Những tòa nhà ở đây không xinh đẹp giống như đình viện của ông chủ Tề, trong nét cổ xưa ấy có một loại quỷ dị u tối vượt ngoài phạm vi thẩm mỹ của người bình thường.

Bởi vì cậu không phải người bình thường, không có thẩm mỹ, cho nên cậu biết.

Ngay cả ba chữ 'Quận Phù Nhân' trên cửa thành cũng giống vậy.

Tại đây cậu cũng nhìn thấy Ninh Trường Phong, Chúc Song Song và những người khác trong trang phục lộng lẫy giống nhau.

Bọn họ ở các vị trí khác nhau, họ còn chưa kịp nói chuyện với nhau thì Ninh Túc đã bị bắt đi.

Cậu bị nhốt trong một cái lồng sắt, không rõ nó có làm bằng sắt hay không, nhưng tạo hình giống như những sợi dây leo màu đen mỏng nặng.

Lồng sắt bị đẩy trượt xuống, Ninh Túc phải bắt lấy dây mây sắt để ổn định lại.

“Mọi người đều biết mắt nhìn nô lệ hoa của ông chủ Tề rồi đấy, không biết lần này ông ấy sẽ để nô lệ hoa như thế nào mở màn nhỉ? Nhưng chắc chắn sẽ trở thành người hầu hoa của chúng ta.”

Người trong lồng xuất hiện trước mặt mọi người.

Ninh Túc nhìn thấy hàng trăm người đang ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế gỗ màu đen trong tòa nhà dưới lòng đất này.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy ánh mắt của tất cả bọn họ đều đổ đồn về phía mình, tràn ngập ánh sáng như cậu từng thấy trong mắt của phụ nữ trung niên và ông chủ Tề.

Bây giờ Ninh Túc đã biết đó là gì.

Chính là ánh sáng của mọi dục vọng.

Mỗi người đều có rất nhiều dục vọng, mà mỗi người khác nhau lại có những dục vọng khác nhau, cho nên rất khó để diễn tả chúng.

Tài phú, quyền thế, trường sinh.

Tham lam, chuyên chế, sắc dục.

Toàn bộ đều hiện lên trong tất cả các ánh mắt đang nhìn về phía cậu.
Bình Luận (0)
Comment