Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 57 - C 57

C 57 C 57C 57

chương 57: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



Thế giới giống như được chia thành hai bức tranh.

Một bên màu sắc tươi tắn, người người hoan hô tôn thờ, chào đón ánh sáng tốt lành từ thần linh. Một bên thì trắng đen ảm đạm, sáu người lặng thinh không tiếng động há to miệng lớn nhất có thể, bên trong không có đầu lưỡi, trên cơ mặt vặn vẹo như phát ra tiếng kêu đau đớn. Người chơi cảm nhận một cách trực quan và sâu sắc thân phận nô lệ hoa ở thế giới này là như thế nào.

Bọn họ còn không bằng súc vật.

Ở rất nhiều nơi trên thế giới, động vật vẫn có luật bảo vệ, có hiệp hội bảo tồn, nhưng họ thì không.

Bọn họ bị người khác mặc sức tổn thương, không ai quan tâm cũng không ai nghĩ đó là điều không đúng, thậm chí tất cả mọi người còn cổ vũ reo hò nhiệt tình.

Chúc Song Song không thể chịu được nữa, “Chúng ta giúp họ đi.”

Tô Vãng Sinh bình tĩnh, nói một cách lạnh nhạt: “Ông chủ Tề đã hứa với bà ta chu kỳ người sẽ được kéo dài được trong bảy ngày, nếu bây giờ chúng ta giúp họ thì khi họ chết rồi, ông chủ Tề sẽ chọn thêm hai nô lệ hoa khác, thậm chí có thể là sáu nô lệ hoa cho bà ta, mà nhà giam nước số 4 vẫn còn có rất nhiều người chơi.”

Giả Thần Thăng nói: “Tô Vãng Sinh nói rất đúng, phải kiềm chế lại.” Nhưng điều này thật sự quá khó để kiềm chế được.

Tô Vãng Sinh chắn trước mặt cô, Chúc Song Song quay đầu đi không muốn nhìn thêm nữa.

Hướng cô quay đầu, lại trùng hợp hướng về phía của Ninh Túc, Ninh Túc nhìn hàng mi cô buông xuống, khẽ cắn môi, nói: “Cô phải làm quen với điều này.”

Chúc Song Song ngây ra, ngước mắt nhìn về phía cậu.

Ninh Túc chỉ thờ ơ nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn.

Cô cắn môi, gật đầu mạnh một cái.

Cô quả thật phải thích ứng, bước nhạc đệm của thế giới này chính là như vậy, về sau sẽ còn nhiều cảnh tượng, nhiều chuyện ghê gớm hơn thế này nữa.

Vô số thế giới trong tương lai cũng sẽ như thế này.

Đều đã tham gia hai phó bản như nhau, tại sao Tô Vãng Sinh có thể bình tĩnh được như vậy mà cô lại chỉ có thể nép sau lưng hắn chứ.

Chúc Song Song bước sang bên cạnh Tô Vãng Sinh một bước, tiếp tục nhìn tình huống phía trước.

Sau khi nhận được sự cầu phúc của Thánh Nữ, tám người đàn ông mặc đồ đen khiêng bình hoa rời khỏi cửa điện thờ Thần Hoa, đi lướt qua bọn ho.

Càng đứng gần thì càng có thể nhìn thấy rõ tình trạng của những người kia hơn.

Đầu của một nô lệ hoa gần với họ nhất đã bị mở ra, tạo thành một hình chén.

Giả Thần Thăng nói, “Tôi nghe từ đình viện của bọn tôi có một loại não hình người.”

Bọn họ nhất thời không nghĩ ra não hình người tương ứng với hoa gì, nhưng họ có thể dùng cái đầu này để hình dung.

Ninh Tuc nói: “Trong số các loài hoa hồng, có một loại hoa hồng tên là Austin, khi nó nở sẽ có dạng như đang nằm trong một cái chén.”

Chúc Song Song thường mua và sưu tầm hoa lập tức nghĩ ngay đến loài hoa cậu nhắc đến, sau đó nhìn vào cái đầu trong bình, lập tức cảm thấy khớp.

“Sao cậu lại biết cái này?” Chúc Song Song nghỉ ngờ hỏi.

“À thì.” Ninh Túc nói, “Trước đó tôi có mua hoa cho A Phi, nên cũng biết được chút chút.”

Trước khi vào phó bản, cậu tình cờ mua cho A Phi một bó little girl. Lúc đó cậu mới biết hoa cúc cũng được chia thành loại cánh kép và cánh đơn, cánh kép có tên là little girl.

Khi ấy còn cảm thấy bó hoa little girl mua cho A Phi thật dễ thương, nhưng ở phó bản này lại nghe có hơi quỷ dị.

Tương tự, hoa hồng cũng có rất nhiều loài và hình dạng. Ninh Túc muốn mặc cả với ông chủ, cũng có ý định học hỏi thêm từ chỗ đó để về nhà tự trồng, cho nên cũng am hiểu sương sương.

Ông chủ nói hoa hồng Austin tương đối đắt hơn các loại khác, là thứ cậu không thể mua nổi.

Loại hoa này có một số không dễ nở ra hết, phải dùng tay tự khui ra. Mà “Bông hoa” trước mặt họ lúc này là được mở ra hoàn toàn bằng tay.

Giả Thần Thăng tiếp tục nói: “Họ nói loại não hình người này có thể sử dụng được lần hai, vào cuối chu kỳ người, có thể rưới thêm dầu vào làm thức ăn hiến tế”.

Nghĩ đến cảnh đó, một số người chơi đột nhiên cảm thấy hộp sọ mình đau nhói, có ảo giác đại não đang run rẩy co lại.

Tô Vãng Sinh nhìn đóa hoa não người đã đi xa, nói: “Như vậy mà cũng có thể tồn tại trong bảy ngày sao?”

Thông thường một hộp sọ đã bị mở ra như thế đều không thể sống quá được một ngày.

Đới Đông nói: “Nhưng ở thế giới này lại có thể, điều này chứng tỏ thế giới này thật sự có sức mạnh siêu nhiên vượt quá phạm trù của con người, cũng cho thấy nhóm người chơi chúng ta ở thế giới này quá nhỏ bé.”

Sau khi lễ vật bó người qua đi thì cũng chính là tế phẩm mà họ đã từng được nghe thấy, người đánh dấu.

“Năm nay ông chủ Vương tặng sách thánh và người đánh dấu à.” “Người đánh dấu không phô trương bằng bó người.” “Do anh không biết đấy thôi, ông chủ Vương tự nhận là thương nhân có văn hóa nhất quận Phù Nhân, rất khinh thường với việc dùng tiên mua mấy thứ đó, vì vậy ông ta đã tự tay chép một cuốn sách thánh.”

“Đúng vậy, nhưng cũng đừng có coi thường cuốn sách thánh và người đánh dấu này, nghe nói cuốn sách thánh đó được ông chủ Vương dùng máu của năm nô lệ hoa viết trong suốt ba tháng trời đấy.”

Sách thánh được viết suốt ba tháng đương nhiên rất lớn, nó cũng được nhóm người mặc áo đen khiêng đến trước cửa điện thờ Thần Hoa.

Cuốn sách thánh được viết bằng máu của năm nô lệ hoa, chính là một cuốn sách máu.

Cuốn sách máu được mở ra từ chính giữa, nần giấy đen cứng bị những dòng phù văn đỏ máu quỷ dị bao phủ dày đặc ở bên trên, hình chữ khác thường tựa như cơ thể con người bị kéo dài uốn éo.

Bên trên có một người đánh dấu, người chơi thật sự không tài nào tưởng tượng được họ đã dùng cách gì mà có thể biến một người thành người đánh dấu như vậy được.

Đối phương vẫn giữ được hình dáng lúc ban đầu, gương mặt và thân hình vẫn là trạng thái tự nhiên lúc còn sống.

Chẳng qua là không có gì ở trong cơ thể của cô ấy hết.

Chỉ còn lại một lớp da và mạch máu mỏng, toàn thân mỏng dính nhưng không hề khô héo, có điều lại rất cứng mà dán chặt vào trang giấy đen chữ đỏ.

Trên cuốn sách được gọi là sách thánh kia, có một bức tranh hình người nhô lên. Bởi vì hình ảnh da người chân thật cùng với dòng chữ máu me đó, thứ này không giống một quyển sách thánh nữa, mà là một cuốn sách cấm tà ác.

Ngón tay trắng như ngọc của Thánh Nữ khẽ vuốt qua dòng chữ máu, “Ông chủ Vương thật có lòng.”

Đôi tay cô chắp ở trước ngực, nâng lên về phía trước, “Cầu xin Thần Hoa phù hộ.”

Ngày càng có nhiều người quỳ xuống trước điện thờ, nghe thấy lời cô vừa nói, họ lại nhốn nháo quỳ lạy, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng. Người xem xung quanh lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Chúc Song Song không khỏi nói: “Đây mà là thần cái gì chứ? Là tà thần thì có.”

Khi cô còn ở sảnh trò chơi nhìn thấy đoạn video giới thiệu mười giây của phó bản này, cô cũng từng cảm thấy rừng hoa tươi nở rộ này rất đẹp.

Lúc vừa vào phó bản, lần đầu tiên khi nghe đến “Thần Hoa”, trong đầu cô liền nghĩ đến Hoa Tiên Tử, một vị tiên nữ trong sáng xinh đẹp.

Bây giờ lại cảm thấy hoàn toàn không giống nhau.

Ninh Túc “ừ một tiếng, cậu đang hết sức chăm chú lắng nghe trong miệng của những người quỳ gối trước điện thờ đang lẩm nhẩm cái gì. Lễ vật lần lượt được dâng lên cho Thần Hoa, từng nhóm người đi qua điện thờ, Thánh Nữ cầu phúc, tín đồ quỳ lạy. Buổi lễ kéo dài từ sáng cho đến giữa trưa, vô số nỗi đau diễn ra trước mắt họ, những thông báo về cái chết cứ vậy mà nối tiếp nhau đến. Người chơi đã nhìn thấy đủ loại tế phẩm bi thẩm, bình thường nhất trong số đó chính là một trăm cái bánh Thần Hoa.

Sau buổi trưa, họ không hề thấy đói bụng tẹo nào.

Trừ Ninh Túc.

Nhưng hiện tại bọn họ chưa thể về ăn cơm được, ngày càng có nhiều người chơi đến từ các gia tộc khác nhau tụ tập trước điện thờ Thần Hoa, hiếm khi mới được nhiều người như vậy, bọn họ muốn cùng nhau trao đổi tin tức.

Các hồ nước có ở khắp mọi nơi trong quận Phù Nhân, người chơi tụ tập quanh một cái hồ để trao đổi tin tức từ các gia tộc khác nhau.

Các cuộc thảo luận tập trung vào nước thánh và việc cải tạo cơ thể.

“Nếu chúng ta không uống nước không ngâm nước thì sẽ có hậu quả gì?”

“Cậu có thể thử xem, mặc dù người hầu hoa nghe có vẻ không tới nỗi nào, nhưng bản chất vẫn là nô lệ hoa thôi, điều gì sẽ xảy ra với một nô lệ hoa không nghe lời?”

“Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp nhận nước thánh.”

Có rất nhiều người chơi ủng hộ quan điểm này.

“Nếu đây chỉ là phương pháp của một đại gia tộc thì chưa chắc đã đáng tin, nhưng mỗi gia tộc đều bắt chúng ta uống nước thánh ngâm nước thánh, ngay cả chỗ ông Chủ Tề còn có thứ nước này, điều này chứng tỏ đây đã là nhận thức chung của quận Phù Nhân rồi.”

“Nếu bọn họ đều làm như vậy thì có lẽ đã xác nhận đây là cách nhìn có thể nhìn thấy được thần rồi.”

“Đúng vậy, với lại nếu chúng ta không làm theo sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, trong trường hợp đó, tốt hơn hết là chúng ta nên chấp nhận nó.”

“Nếu có xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng nào, mọi người hãy tìm cách báo cho những người chơi khác, chúng ta ở rất gần nhau, điều này có lẽ sẽ không khó.”

Đến chiều họ mới bắt đầu trở về gia tộc Dã Nam.

Trên đường đi, Chúc Song Song mở miệng nói: “Không thấy Phương Kỳ đâu cả, cậu ấy không ra đây, hay là vẫn còn ở chỗ ông chủ Tề nhỉ?” Những người khác cũng không biết.

Nếu hắn vẫn còn ở chỗ ông chủ Tề thì tức là vẫn còn chưa bị bán làm người hầu hoa, vậy tình huống hiện tại của hắn có lẽ rất nguy hiểm.

Tô Vãng Sinh: “Đừng lo, cậu ấy rất mạnh.”

Chúc Song Song khẽ “ừm' một tiếng.

Ngoài buổi lễ đón thần chấn động vào hôm nay thì ngày này trôi qua không chút sóng gió.

Đêm đó họ lại nghe thấy tiếng gió thét gào như quỷ khóc thổi từ đình viện phía sau qua ngôi nhà gỗ. Khi cơ thể bọn họ lại bắt đầu trở nên khô khốc, họ đã không còn chống cự nữa mà bỏ chân vào dòng suối trong phòng.

Dòng suối từ lòng bàn chân và mắt cá chân thấm vào cơ thể họ, họ thoải mái thở một hơi dài, rồi cũng nhanh chóng thoát khỏi sự dày vò của tiếng gió, chìm vào mộng đẹp.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, họ đã ăn cơm đúng giờ, cũng uống nước đầy đủ, sau ba ngày, Dã Nam Vọng lại xuất hiện.

Ông ta hài lòng nói: “Tốt lắm, có thể bắt đầu học phục vụ hoa được rồi.” Mười hai người hầu hoa đều nhìn về phía ông ta, mấy ngày nay họ vẫn luôn suy nghĩ về cách phục vụ hoa, chủ yếu là về đối tượng trong quá trình học của họ là gì.

Dã Nam Vọng nói: “Người hầu hoa thì cần phải có hoa, các người chuẩn bị một chút đi, khi mặt trời lặn, tôi sẽ đưa mọi người đi chọn hoa.”

Sau đình viện của bọn họ có một nơi tương tự như cánh rừng, khi mặt trời lặn, Dã Nam Vọng dẫn họ đến lối vào nơi này.

Trên đường có rất nhiều đình viện, vào ngày đầu tiên của kỳ đón thần, bọn họ phát hiện ở đây có không ít người hầu hoa, lúc này ngoài bọn họ còn có những người hầu hoa ở các gia tộc khác cũng có mặt tại đây.

Tất cả đều đang nhìn về nơi đầy sương mù xám xịt đen tối ở phía trước. Ngay lối vào là hàng cây cổ thụ xanh um tươi tốt, nhưng nó lại chắn ngang tầm nhìn khi nhìn vào. Cành cổ thụ sum suê lá che ngợp trời, lá cây màu xanh sim đến gần như thành màu đen, chung quanh ngập tràn sương xám mờ mịt, không biết là từ bên trong tràn ra, hay là do lá cây sinh ra. Dã Nam Vọng nói: “Các người chỉ cần chọn một cây hoa chủ trong đó, trước khi trời tối thì phải chọn xong.”

Ông ta lại đặn dò họ thêm lần nữa: “Sau khi trời tối hẳn, bên trong vô cùng nguy hiểm, cho nên các người nhất định phải tìm được trước khi trời tối, nếu không ngay cả tôi cũng không thể cứu được các người đâu.” Người chơi ngập ngừng đi về phía trước.

Khi đi đến dưới gốc cây cổ thụ, họ ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, một người hầu yếu ớt đã nôn mửa ngay tại chỗ.

“Khu rừng này cứ quái quái thế này ấy?” Chúc Song Song nói, “Nơi đây thật sự có hoa sao?”

Tô Vãng Sinh nói: “Có lẽ rừng cây chỉ là vẻ bên ngoài, bên trong hẳn là có thứ gì càng quỷ dị hơn.”

Hắn đoán đúng rồi.

Đi qua một cánh rừng nhỏ, bên trong có một đầm lầy không nhìn thấy đầu bên kia. Đầm lầy đen phan chiếu ánh hoàng hôn màu cam phía chân trời, dập dờn lên xuống, như thể đang di chuyển.

Mùi hôi thối chính là bốc ra từ vũng đầm lầy đen đặc này.

Chúc Song Song chịu không nổi mà dùng khăn lụa đỏ quấn quanh mũi miệng mình, “Trời đất ơi cái gì đây?”

Ngay cả Tô Vãng Sinh cũng có chút không chịu nổi, “Đừng nói hoa ở trỏng nha?”

Nghĩ đến việc họ phải vào đây tìm hoa, cơn buồn nôn lập tức sôi trào. Lại bị hắn đoán đúng nữa.

Khi họ vừa ngạc nhiên vừa chống cự nhìn đầm lầy đen, một người hầu hoa đã buộc vạt áo lên trên eo với vẻ mặt điềm tĩnh, rồi bước xuống đầm lầy.

Chân hắn chìm vào trong đầm lầy, bùn xám đen đặc rữa nát bò dọc lên chân hắn, cho đến phần eo thì mới dừng lại.

May là nó đã dừng lại.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh tiến lên phía trước vài bước, quay đầu lại nói với bọn họ: “Nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ không có cách nào rời khỏi Đầm Đen trước khi trời tối đâu, chỉ có thể ngủ ở bên trong này mà thôi.” Người đang nói chuyện là một người hầu hoa ở thế giới này, hắn có một mái tóc trắng, cực kỳ xinh đẹp.

Thường ngày hắn rất im lặng, không thích nói chuyện, vừa mở miệng đã là những lời trần ngập dọa dẫm.

Dù sao cũng là một NPC không bình thường, nghe hắn nói vậy, một số người chơi đã bắt đầu sửa soạn lại quần áo. Bởi vì biết hôm nay sẽ đi chọn hoa nên cả nam lẫn nữ đều mặc quần, nhưng quần áo được gia tộc chuẩn bị, bất kể là quần dài thì cũng đều kết hợp với kiểu áo dài lả lướt.

Tô Vãng Sinh nhắc nhở Chúc Song Song: “Cô chỉ cần buộc áo lên phần eo, không cần phải xắn quần lên đâu, chúng ta không biết bên trong có thứ gì, dùng quần bảo vệ chân cho an toàn.”

Nhà biên kịch giàu trí tưởng tượng Chúc Song Song đã nghĩ ra đủ thứ có thể có trong đầm lầy, chẳng hạn như giun hút máu giãy thế nào cũng không ra khi bị chúng bám dính vào chân, các loài rắn đốm uốn lượn quanh co bò trong bùn thối, những cánh tay xác thối đột ngột tóm lấy cổ chân họ.

Chúc Song Song: “Đừng nói vậy mà!”

Sau đó cô nhìn thoáng qua đầm lầy đen đặc sền sệt quỷ dị đó, hỏi Tô Vãng Sinh: “Không phải người hầu hoa đó nói, nếu không thể rời khỏi đầm lầy trước khi trời tối thì chỉ có thể ngủ ở đây sao? Dã Nam Vọng cũng nói sau khi trời tối mà không ra được thì coi như xong, vậy theo anh, có khi nào có rất nhiều người hầu hoa cũng chết ở đây, xác chết thối rữa hòa quyện vào đống bùn nhão này không?”

Tô Vãng Sinh: “...”

Mới vừa duỗi chân ra đã thụt về lại.

Thì, hắn nói được còn người khác thì không.

Tô Vãng Sinh: “Cô có thể cũng đừng nói mấy lời như vậy được không?” Chúc Song Song: “Điều tôi nói là có cơ sở mà, anh nhìn nước trên đầm lầy đi, nó có màu hơi phiếm đỏ, có thể nào là nước xác chết không?”

Hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn cắm chân vào đầm lầy. Đó là một loại cẩm giác tuyệt đối không muốn nghĩ đến lần thứ hai. Đầm lầy cực kỳ nhão, khi giẫm nhẹ chân vào lập tức chìm sâu vào bên trong, có thể cảm nhận rõ khi chân giẫm lên nền đất, tựa như giẫm phải chất lỏng nào đó thấm vào trong quần, dính lên trên da.

“Ấy!” Đợi đến khi chân của Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song đều đã chìm vào đầm lầy đen, Ninh Túc mới chậm mất nửa nhịp nói. Cả hai đều quay đầu lại nhìn về phía cậu, Chúc Song Song hỏi: “Sao vậy?”

Ninh Túc: “Đúng là nước xác chết đó, tôi ngửi thấy được.”

Lúc ấy Chúc Song Song đã khóc.

Ninh Túc an ủi cô: “Thôi không sao mà, ít nhất không có tay xác thối như cô nói, bởi vì xác chết đều sẽ thối rữa lên men thành nước bùn.” Chúc Song Song vừa khóc vừa đi vào về phía đầm lấy, “Hoa ơi mày đâu rồi, hoa ơi mày đâu rồi, ôi mẹ ơi...”

Tô Vãng Sinh hóa đau thương thành sức mạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi, nửa người chìm vào trong đầm lầy đen, trước khi đi còn hỏi Ninh Túc: “Cậu còn chưa xuống sao?”

Ninh Túc nhìn về phía Ninh Trường Phong cũng không nhúc nhích, đang lười biếng dựa vào một gốc cây cổ thụ.

Người này cũng lười biếng, không tham gia trao đổi thông tin, không tích cực làm nhiệm vụ.

Ngay khi vừa định gửi những lời mà Tô Vãng Sinh nói cho Ninh Trường Phong, cậu nhìn thấy có thứ gì đó đang trào lên trong đầm lầy.

Là một con rắn trắng.

Ninh Túc lại cảm thán một lần nữa, kế thừa huyết mạch thật là tốt, so với bất cứ vũ khí kỹ năng nào cũng đều tốt hơn. Ninh Trường Phong nói: “Này chú em, nếu chú em nói sau này sẽ đứng về phía tôi cùng chống lại Sư Thiên Xu thì tôi sẽ giúp chú em mang một gốc cây về.”

Ninh Túc đưa lưng về phía Ninh Trường Phong, ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm gì.

Vài giây sau bỗng xuất hiện thêm hai đứa nhỏ.

Ninh Trường Phong hơi nhướng mày trước cách “sinh con” này của cậu. Quỷ Sinh vừa ra đến nơi đã ôm lấy cánh tay Ninh Tuc dụi dụi.

Mạn Mạn ngẩng đầu hài lòng nhìn cậu, “Mẹ đẹp lắm.”

“Ở?” Quỷ Sinh: “Đáng yêu!”

Vẻ đẹp của Ninh Túc trong thế giới này là không thể nghỉ ngờ.

Nghe vậy, cậu lập tức bày ra bộ dáng một mỹ nhân ốm yếu, đưa tay lên trán yếu ớt nói: “Tao đuối quá chúng mày ơi.”

“Nhưng còn phải đi vào đầm lầy kia tìm hoa nữa.”

Quỷ Sinh lập tức: “Con* tìm cho!”

*TỪ ĐÂY ĐỔI CÁCH XƯNG HÔ CỦA QUỶ SINH NHÓ, DẦU GÌ NÓ CŨNG NHẬN ĐỊNH MẠN MẠN LÀ CHỊ HAI NÓ RỒI =)) MẠN MẠN GỌI NINH TÚC LÀ MẸ NỮA, CỘNG THÊM SAU NÀY 2 ĐỨA NHỎ CÒN GỌI ANH TIÊU LÀ PAPA NÊN ĐỔI LUÔN.

Chúc Song Song tình cờ quay đầu lại bắt gặp một màn này: “...”

Có còn là người không? Quỷ Sinh nhỏ như vậy, thậm chí đỉnh đầu nhỏ xíu của nó còn chưa mọc tóc nữa cơ mà.

Ninh Túc giả dối nói, “Quỷ Sinh đáng yêu như vậy có làm được không?” Đôi mắt Quỷ Sinh đột nhiên sáng rực, vừa định biểu đạt nó có thể làm tới mức nào thì Mạn Mạn đã quá quen thuộc thở dài một cái, “Để con làm cho.”

Con bé vừa dứt lời, mười mấy bộ xương khô cao lớn đã nhảy xuống đầm lầy màu đen rồi nhanh chóng tan ra bốn phía.

Ninh Túc: “A Phi thật giỏi.”

Quỷ Sinh: “Thật giỏi!”

Mạn Mạn lại thở dài, buồn phiền nhìn về phía Đầm Đen vô tận kia, nhưng khi con bé nhìn thấy Chúc Song Song đang khóc lóc tìm hoa trong bùn lầy, lại cảm thấy cô ấy thật ngốc, “Sao chị ấy không nhờ Chi Chi hỗ trợ nhỉ? Đầm lầy đen này đối với Chỉ Chi có đèn hoa sen mà nói chỉ là chuyện cỏn con thôi.”

Chúc Song Song: “...”

Không biết có phải là bởi vì mấy nơi gần của đầm lầy đều đã bị rất nhiều người hầu hoa tìm rồi hay không, hiện tại vẫn chưa có người chơi nào tìm được hoa.

Càng đi về phía trước, đầm lầy càng sâu, áp lực bên trong càng lớn. Chúc Song Song không thể nhấc chân lên nổi, hơn nữa mùi hôi thối khó chịu kia còn xộc thẳng vào não và dạ dày của cô, vừa ngẩng đầu lên, Chúc Song Song đã thấy hai mặt trời màu cam trong nắng chiều tà đang lủng lẳng trước mặt mình. Thể lực của cô cũng không đạt tiêu chuẩn, lúc đi trở về cũng khó khăn, nếu còn đi về phía trước sẽ rất nguy hiểm.

Đầm lầy ngập đến ngực, một sợi tóc trượt xuống, sắp chạm xuống mặt bùn thì bị một đôi bàn tay nhỏ bé màu xám bắt lấy.

Cậu bé mang giày da nhỏ ngồi trên lồng đèn nhìn Chúc Song Song, “Chít chít.”

Quỷ Sinh ở nơi xa nhìn thấy người bạn quen thuộc, tiến về phía trước hai bước, “Chi Chỉ!”

Cậu bé quay đầu nhìn về phía nó, “Chít chít!”

Quỷ Sinh vui vẻ mà vẫy vẫy cánh tay nhỏ của mình.

Chi Chi đẩy Chúc Song Song về bờ, ngồi trên đèn hoa sen đi sâu vào trong đầm lầy, trông còn thư thái hơn cả đám bộ xương khô.

Tô Vãng Sinh: “...”

Cho nên bọn họ rốt cuộc đã vào phó bản gì vậy, sao mới mười ngày không gặp mà đều đã có cho mình culi trẻ em thế này?

Cuối cùng vẫn chỉ có một mình hắn khó khăn bước vào chỗ sâu của đầm lầy với sự đau thương.

Từ lúc hoàng hôn đến lúc trời tối không còn bao lâu nữa.

Người xương nhanh chóng mang một gốc cây hoa cánh đỏ lá đen về cho Ninh Túc, bông hoa có hai cành, trên mỗi cành lá có bốn hoa văn, giống như loài hoa hồng bubble vậy. Chi Chi cũng tìm được cho Chúc Song Song một gốc cây hoa dây leo màu xanh lục, dây leo dài có hơi rủ xuống.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ba đứa nhỏ tụm lại một chỗ ngồi chơi. Không lâu sau Tô Vãng Sinh cũng vượt qua sóng gió tìm cho mình một gốc cây hoa màu xanh biển.

Mà Ninh Trường Phong chơi solo đã sớm cầm gốc hoa trở về dinh thự từ lâu.

Khi trời nhá nhem, không cần biết có người hầu hoa tìm được hoa hay không, họ đều bắt đầu lục tục quay về. Nhưng ngay cả vậy, vẫn có một vài người hầu hoa vẫn không thể theo kịp.

Một số người không tìm thấy hoa nên không cam lòng mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng họ đánh giá sai thể lực của mình rồi, chặng đường trở về rất khó khăn lại mệt mỏi, đi được vài bước thì phải nghỉ ngơi một lát.

“Đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.” Tô Vãng Sinh nói, nhìn Đầm Đen nơi xa chỉ còn lại một đường đỏ hồng.

Khi tia nắng chiều cuối cùng dần tắt lm đi, Đầm Đen dập dờn ngày càng rõ hơn, như thể có thứ gì đó đang di chuyển từ chỗ sâu thẳm nhất của đầm lầy.

Đôi mắt của những người hầu hoa đó mở to, như đã thấy được điều đáng sợ nhất trên thế giới.

«AI —_”

Một tiếng hét chói tai sắc nhọn vang lên, những người hầu hoa kia đã bị một thứ gì đó từ sâu trong đầm lầy đen kéo xuống. Trước khi có thời gian vùng vẫy, họ đã bị nhấn chìm vào đầm lầy, một làn sóng đen dâng trào lên, trở về với vẻ yên tĩnh.

Chỉ có một ngoại lệ.

Người hầu hoa gần bờ nhất được bao phủ bởi một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ. Nửa người hắn chìm trong đầm lầy, vùng vẫy hai tay trong tuyệt vọng.

Chúc Song Song bị kéo đến lảo đảo một cái, Tô Vãng Sinh lập tức nắm lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trước mặt cô.

Khoảnh khắc hắn vừa nắm lấy khăn trùm mới biết sức mạnh của đầm lầy lớn đến cỡ nào, so với sức của hai người họ thì chẳng khác gì hai giọt nước và một biển cả vô biên.

Tô Vãng Sinh: “Mọi người mau đến giúp với!”

Người hầu hoa trong đầm lầy đen cũng rơi nước mắt lã chã, khổ sở van xin họ.

Cũng như lúc đó bọn họ ở trước điện thờ Thần Hoa nhìn thấy những người chơi trong bình sứ cầu xin họ.

Những người chơi xung quanh hoàn hồn lại, một đám lập tức phi tới đè hoặc níu lấy khăn voan.

Mười mấy người hợp sức lại với nhau nhưng vẫn cảm thấy nhỏ bé bất lực.

Họ không thể kéo người kia xê dịch được chút nào, mà ngược lại còn bị đối phương kéo về phía đầm lầy từng chút một. Từ khi trở thành người hầu hoa, bọn họ đã khôi phục sức lực nhờ nước thánh từ các gia tộc, những người chơi đã không còn yếu ớt như lúc còn ở chỗ ông chủ Tề nữa, thể lực đã trở về trạng thái tốt nhất, thậm chí theo sự biến đổi của các mạch máu trở nên cứng hơn thì sức mạnh của họ cũng được tăng lên, đã vậy còn có thể sử dụng được vũ khí kỹ năng. Bọn họ bỏ ra nhiều sức hơn so với người bình thường, còn sử dụng thêm các loại vũ khí kỹ năng, nhưng vẫn không kéo đối phương lên được.

Tựa như có một con quái vật to lớn đáng sợ trong đầm lầy, kéo một chuỗi người nhỏ như con kiến như chơi một trò chơi.

Khi màn đêm buông xuống, sương mù đen kịt trên đầm lầy càng dày hơn, mùi thối bốc lên từ bên trong càng nồng nặc, có một tiếng “ê a” không rõ tựa như từng nhát dao bổ vào não họ.

Đã quá muộn rồi.

Cũng hết sức rồi.

Rất nhiều người hầu hoa đang định buông tay thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một lớp chất đen nào đó, kéo khăn voan đến căng chặt hơn. Một bàn tay trắng gầy gò ở phía sau nhóm người hầu hoa, túm chặt lấy đuôi của chiếc khăn trùm đầu màu đỏ.

Giọng Ninh Túc vang lên từ phía sau, “Quỷ Sinh, ráng lên.”

“Ừm!?

Không biết tiểu quỷ đã chạy tới đằng trước từ lúc nào, trên cánh tay xám trắng nhỏ xíu của nó xuất hiện những hoa văn màu đen như các vết nứt. Nó ở phía trước, đối mặt với thế lực đen tối trong đầm lầy màu đen, kéo lấy khăn trùm đầu màu đỏ, chân nhỏ lùi lại một bước.

Cùng lúc đó, phía sau phát ra một nguồn lực, năng lượng đen phóng thẳng vào đầm lầy.

Màn sương đen đặc biến thành bọt nước, hóa thành những giọt mưa đen ngòm rơi xuống trên người bọn họ, chúng bốc mùi hôi thối, lạnh lẽo mà bỏng rát da thịt.

Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đã không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó dần thu nhỏ lại.

Người hầu hoa bị bùn lầy không ngừng nuốt chửng kia đã được họ lôi ra khỏi đầm lầy đen.

Trong bụng các người chơi đều vui như mở cờ.

Bất kể người đó có quan trọng hay không, cảm giác dùng hết sức có thể để kéo một người trở về từ sự tồn tại không thể chiến thắng ấy luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ phần nào.

Nhưng niềm vui chỉ kéo dài trong một giây.

Khi người nọ được lôi lên còn kéo theo một phần chất lỏng nào đó bắn tung tóe vào mặt và cơ thể của các người chơi.

Chất lỏng trung hòa với mùi thối rữa để lâu, cùng với máu tươi nóng hổi, vừa nóng vừa lạnh đánh sâu da thịt.

Người chơi bị kéo lên ngã mạnh xuống đất.

Chỉ còn lại một nửa. Chỗ nối liền giữa phần dưới biến mất với nửa trên cơ thể là những hình răng cưa nhỏ vụn như thể bị thứ gì đó ăn mòn.

Sự ăn mòn này vẫn đang tiếp tục.

Từ vị trí eo bụng đến hai lòng tay chắp lại đưa về phía trước.

Trời đổ một cơn mưa đen dày đặc, đầm lầy đen hệt như sóng biển trào dâng, bên trên truyền đến tiếng gió rít gào như là tiếng quỷ khóc nức nở mà hàng đêm họ đầu nghe thấy.
Bình Luận (0)
Comment