C 58
C 58C 58
chương 58: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Khi những người hầu hoa ra ngoài, tất cả bọn họ đều trông vô cùng thảm hại. Trên người họ dính đầy chất lỏng không xác định, cơn mưa đen kia đã ăn mòn quần áo họ, khiến nó thủng lỗ chỗ.
Sự thảm hại này không chỉ về mặt thể xác mà còn ở trên tỉnh thần.
Họ mệt mỗi đứng ở lối ra của khu rừng, như những cành cây héo úa.
Dã Nam Vọng giống như không nhìn thấy sự phiền muộn của họ, ông ta chỉ nhìn những gốc hoa họ mang ra, liên tục gật đầu.
Nhất là sau khi nhìn thấy Ninh Túc cũng cầm theo một gốc hoa tươi tốt, ông ta dịu dàng đứng trước mặt Ninh Túc, vươn tay sờ đầu cậu, trên mặt không có nếp nhăn hiện lên nụ cười có vẻ già nua, “Tôi biết ngay là cậu rất ưu tú mà, làm tốt lắm.”
Ninh Túc: “Vậy có phần thưởng cho tôi không?”
Dã Nam Vọng cười khẽ một tiếng, “Cậu muốn phần thưởng gì?”
Ninh Túc: “Một bữa tối toàn là thịt liệu có được không?” Dã Nam Vọng: “Người hầu hoa nên duy trì sự thuần khiết của cơ thể, ăn ít thịt và uống nhiều nước thánh.”
Tuy là nói như vậy, nhưng có thể vì biểu hiện của Ninh Túc thực sự làm ông ta hài lòng, cho nên sau khi trở về tắm rửa, đã có người mang một bữa ăn toàn là thịt tới cho Ninh Túc.
Ninh Túc cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái đùi gà to, để tụi nó ngồi trong phòng ăn, còn mình thì cầm hộp bò khô đẩy cửa gỗ ra phòng trà, thấy trong phòng trà không có ai, Ninh Trường Phong cũng không có dự định ra ngoài thì mới ôm thịt bò ngồi xuống bàn trà, mở cửa lớn ra.
Các phòng trà của mỗi phòng trong đình viện đều hướng ra hồ nước trung tâm, chỉ cần mở cửa ra là tất cả mọi người trong sáu dãy phòng trà quanh hồ đều có thể trực tiếp giao lưu với nhau.
Người chết trong đầm lầy vào lúc tối thuộc đình viện của họ, cũng là bạn cùng phòng của nô lệ hoa tóc trắng của thế giới này.
Họ đã cùng nhau cố gắng kéo người hầu hoa kia ra khỏi đầm lầy, nhưng chỉ lôi ra được một nửa. Đã vậy nửa còn lại cũng bị ăn mòn trước mặt họ, biến thành một vũng nước xác chảy vào đầm lầy.
Mặc dù không cứu được người kia, nhưng nỗ lực của họ đều đã được người hầu hoa tóc trắng nhìn thấy, không biết có phải vì vậy mà hắn mới chịu nói chuyện với họ hay không, lúc này hắn cũng đã mở cửa phòng trà.
Chúc Song Song sau khi tắm rửa xong vẫn còn chưa hoàn hồn, “Nơi đó rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?”
Người hầu hoa tóc trắng nói: “Nơi đó tên là Đầm Đen, không phải nơi quỷ quái.” Cái tên này rất hợp, cũng đúng như tên gọi của nó.
“Nó còn được gọi là nơi thần sinh ra, nơi thần ngủ, chỉ có Thánh Nữ và người hầu hoa mới có thể vào nơi thần thánh ấy.”
Cái chỗ bẩn thỉu đó mà được gọi là nơi ngủ á, như vậy vị thần kia cũng không phải vị thần sạch sẽ gì.
Hoàn toàn không phù hợp với tên gọi Thần Hoa.
Nhưng người chơi không dám nói thẳng ra như vậy, bọn họ biết người dân ở đây tôn thờ Thần Hoa đến cỡ nào, hệ thống cũng nhắc nhở họ phải tôn trọng tín ngưỡng của quận Phù Nhân.
Một người chơi không tìm thấy hoa hỏi hắn: “Chúng ta không thể tìm hoa vào ban ngày được à?”
Khi ra khỏi Đầm Đen, Dã Nam Vọng đã đối xử với những người hầu hoa tìm được hoa rất tốt, mặc dù vẫn chưa thấy nói năng gì với những người không tìm được, nhưng ông ta cũng đã cảnh cáo họ bằng một giọng điệu hết sức nghiêm trọng, điều này khiến nhiều người chơi không tìm được hoa rất bất an.
“Tối mai mọi người sẽ tiếp tục đi tìm, nếu không chọn được hoa phù hợp thì sẽ không có khả năng nhìn thấy Thần Hoa.”
Đêm nay bọn họ đã phát hiện có một con quái vật đang ngủ sẽ thức dậy ngay khi trời vừa tối, khoảng thời gian từ lúc mặt trời lặn đến lúc trời tối quá ngắn, không đủ để họ đi sâu vào bên trong đầm lầy tìm kiếm. Người hầu hoa tóc trắng nói: “Không được, những gốc hoa ở nơi thần ngủ chỉ xuất hiện khi trời nhá nhem tối, chúng sẽ không ra ngoài khi trời nắng gắt.”
Quả nhiên không phải là hoa cõi dương gì cả.
Người chơi có hoa nhìn đóa hoa quỷ dị bên cạnh cũng chẳng nhẹ lòng gì.
Sau khi họ mang hoa về từ Đầm Đen, Dã Nam Vọng cũng không nói cho họ cách trồng cụ thể như thế nào, chỉ nói với họ là chọn một cái chậu thật tốt, trước tiên hãy làm quen với nó.
Tất cả mọi người đều nhận ra gốc hoa này rất quan trọng, nên đã đặt nó bên mình để có thể quan sát nó bất cứ lúc nào.
Ninh Túc ngồi trong phòng trà, chậm rãi nhai bò khô, nghe bọn họ nói. Cậu chỉ lắng nghe cũng không có xen vào, cậu đã tìm được hoa, còn có hai culi nhỏ nuôi giúp cậu. Ở đây có nhà đẹp, đồ ăn ngon nên cậu cũng không vội, thái độ thoải mái, nét mặt vui sướng.
Người khác nhìn thấy đều thật sự... Không tài nào hiểu nổi, tâm lý cực kỳ mất cân bằng.
Làm sao lại có người có thể thoải mái ung dung ở một phó bản cấp năm khủng bố như vậy chứ?
Ai không biết còn tưởng cậu ta đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài không á.
Đới Đông: “Đêm nay cứ vậy di ai không tìm được hoa thì ngày mai đừng do dự nữa, mau chóng vào đầm lầy tìm kiếm.”
“Ai tìm được hoa rồi thì cũng đi luôn, sẵn tìm kiếm thêm manh mối về Thần Hoa, còn có thể hỗ trợ một chút.” Ninh Túc: “Ò!”
Cậu ôm hộp bò khô đứng dậy, đóng cửa phòng trà lại.
Cậu định quay về phòng luôn, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy phòng của Ninh Trường Phong đối diện, cậu nghĩ ngợi một hồi rồi bước tới, “Này anh bạn, gần đây đang bận gì à?”
Một lát sau, giọng Ninh Trường Phong mới từ bên trong truyền ra, “Tôi đang khiến bản thân yêu Thần Hoa vĩ đại của chúng ta.”
Ninh Túc: “.”
Cậu đứng trước cửa vài giây, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Trước khi rời đi, cậu nói: “Anh không cần phải cố ý tránh tôi đâu, nếu có một ngày chúng ta phải đối mặt với kết cục một sống một chết, thì anh cũng không cần phải do dự rối rắm làm gì, chúng ta cứ vì mạng sống của mình mà đấu tranh thôi.”
Ninh Trường Phong đang không ngừng đưa ra ám thị tâm lý cho mình, cố gắng tin tưởng vào Thần Hoa, bỗng mở mắt ra.
“Ừ.” Hắn đồng ý.
Hắn nói: “Trên đời này có rất nhiều thứ quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất vẫn chính là mạng sống của chúng ta, tất nhiên chúng ta phải chiến đấu vì sự sống còn của mình rồi.”
Đây là nhận thức chung của tất cả người chơi trong căn cứ.
Ninh Túc “ừ” một tiếng, bỏ miếng bò khô cuối cùng vào miệng, híp mắt về phòng. Chi Chi được Chúc Song Song triệu hồi thông qua Sư Thiên Xu, thời gian triệu hồi cũng có hạn, trước khi ra khỏi Đầm Đen thì nó đã rời đi, mà Quỷ Sinh và Mạn Mạn là 'kỹ năng vũ khf của Ninh Túc, miễn là hệ thống không giới hạn vũ khí kỹ năng của chơi thì chúng vẫn còn ở đây. Mà giả sử có một số thế giới bị hệ thống hạn chế, thì Ninh Túc vẫn sẽ có cách khác mang chúng theo bên cạnh, giống như lúc cậu mang chúng ra khỏi phó bản vậy.
Lúc này hai đứa trẻ đã ăn uống no xong, đang ngồi xổm cạnh nhau nhìn gốc hoa lấy từ trong Đầm Đem ra.
Mạn Mạn: “Phó bản đúng là cái gì cũng có.”
Quỷ Sinh: “Ừm!”
Nó bổ sung thêm một câu: “Không cần tiền.”
Ninh Túc rất vui mừng, Quỷ Sinh còn nhỏ tuổi đã khắc sâu tư tưởng như vậy rồi.
Trọng điểm ở đây chính là không cần tiền.
Bó hoa chút éc ở căn cứ đã có giá 200 điểm, đến Đầm Đen hái không phải được rồi sao.
Về phần màu sắc của đóa hoa đó không đủ tươi sáng, Ninh Túc lại cảm thấy nó có một loại đáng yêu khác, nói không chừng hai tiểu quỷ này cũng thấy vậy.
Ninh Túc hỏi: “Đẹp không?”
Quỷ Sinh: “Đáng yêu.” Mạn Mạn cũng thật lòng nói: “Đẹp lắm, đẹp hơn cả little girl.”
Cô bé cảm thấy nếu những hạt giống mà cô đưa cho mẹ đều nảy mầm thì chắc hẳn chúng đều sẽ trông như này.
Ninh Túc: “Vậy tụi bây phải chăm sóc nó thật tốt, biết đâu còn có thể mang ra ngoài bán lấy tiền.”
Quỷ Sinh trịnh trọng nhận nhiệm vụ này, còn Mạn Mạn thì thở dài. Trong phòng có hai dòng suối ở hai bên, mỗi bên có một cái giường gỗ. Ninh Túc ngủ ở bên phải, hai đứa nhỏ ngủ ở bên trái. Trước khi ngủ, Mạn Mạn chợt hỏi: “Mẹ, mẹ đã gặp ba chưa?”
Quỷ Sinh: “Ba á?”
Ánh sáng từ mặt hồ cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ hòa quyện vào nhau, yên tĩnh êm dịu.
Có một tầng ánh sáng hắt vào nửa khuôn mặt của tiểu quỷ, khiến khuôn mặt âm dương của nó càng trở nên rõ ràng, trên mặt cũng lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian cô độc của nó, cũng không có khái niệm về người cha.
Mạn Mạn giải thích với nó: “Ba chính là người phải ở bên mẹ, lúc ấy gia đình mới trọn vẹn”.
Quỷ Sinh mơ hồ “ừm” một tiếng, có hơi mong đợi nhìn Ninh Túc.
Ninh Túc lắc đầu, trước khi thiếp đi còn mơ mơ màng màng hỏi: “Đó là người thế nào vậy?” Cô bé không thể nói rõ, “Con không biết, con chỉ biết ba vô cùng mạnh, có mặt ở khắp mọi nơi nhưng lại rất hiếm khi xuất hiện.”
Ninh Túc “ờ” một tiếng, gãi gãi cánh tay ngủ mất tiêu.
Đêm nay Ninh Túc ngủ rất say, cậu đã có một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, màu đen vô tận cùng với màu đỏ đặc quánh dung hòa vào nhau, sau đó có một người được sinh ra từ màu đen đỏ đó.
Người đó chính là cậu.
Ninh Túc mơ hồ nhận ra đây là cảm giác khi cậu tỉnh dậy sau biến dị, có được dị năng vào lúc tận thế ap tới.
Nó khiến cậu cảm thấy rất an tâm, như được sinh ra một lần nữa, từ một nơi rất an toàn. Bỗng dưng lúc này cậu dường như nghe thấy tiếng va chạm, như va vào tường, hoặc là va vào đất.
“Bụp! __»
“Bụp bụp! —”
“Bụp bụp, bụp bụp! —”
Giấc mộng đẹp đến nỗi Ninh Túc không muốn tỉnh lại, trở mình tiếp tục ngủ say sưa.
Sau một đêm ngon giấc, khi tỉnh dậy cậu nhìn thấy chậu hoa của mình được đặt ngay dưới dòng suối, hai đứa nhỏ đã đi ra ngoài.
Cậu vừa mở cửa gỗ đã trông thấy hai tụi nhỏ đang ngồi quỳ cạnh nhau bên bàn trà, nhìn chằm chằm người cũng đang ngồi quỳ phía bên kia. Ninh Trường Phong mặc bộ đồ trắng, với một chiếc thắt lưng bản rộng sâm màu vẽ những phù văn vòng tròn đỏ thắm bó chặt lấy vòng eo gầy của hắn, kéo dài bờ vai phẳng của hắn. Khi mái tóc dài của hắn được buộc cao thành đuôi ngựa, cảm giác quyến rũ trước đó đã không còn nữa, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve chiếc cốc sứ xanh biếc, biến thành bộ dạng thần tiên một cách lạ thường.
Quỷ Chủ Mạn Mạn nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, “Anh không đơn giản.”
Ninh Trường Phong: “Tụi mày cũng không đơn giản.”
Mạn Mạn uống một ngụm nước, không trả lời.
Nhưng Quỷ Sinh nghiêm túc mà, “Ừm!”
Ninh Túc: “.”
Lúc này Ninh Túc mới phát hiện bên ngoài phòng của họ rất căng thẳng, không giống như bầu không khí 'hài hòa dửng dưng' trong phòng trà này, như thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Bấy giờ các người chơi đang tập trung tại phòng của Đới Đồng.
Lúc Ninh Túc đến nơi thì nhìn thấy sắc mặt ai ai cũng nặng nề, cứng nhắc nhìn đoá hoa trong phòng.
Người ở chung phòng với Đới Đông là một người chơi nữ, cũng là thành viên guild Hồng Vũ, tên là Tưởng Anh.
Điều khiến một số người chơi bị sốc và cảm thấy nặng nề chính là đóa hoa mà cô ấy tìm thấy ở Đầm Đen. Hoa của cô ấy có màu da, trong số những bông hoa họ mang về tối qua thì nó là bông có màu nhạt bình thường nhất. Lúc tối nhìn thấy, bông hoa có hơi giống như nải chuối, được tạo thành từ những nụ hoa nhỏ màu da. Mà lúc này, bông hoa kia đã phát triển thành một bàn tay.
Bàn tay của người sống chân thật đến nỗi còn có cả vết sẹo, chỉ là nước da lại có màu xám tím.
Lúc này bàn tay đó đang duỗi thẳng ra, giống như bàn tay của một xác chết cố gắng nắm lấy thứ gì.
Có những vụn thịt nhỏ dính trên móng tay màu đen xám, nó thực sự đã bắt được thứ gì đó.
Ninh Túc quay đầu nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Anh tái nhợt, trên cánh tay cô quấn một lớp vải trắng dày, lờ mờ có máu chảy ra.
Cô hết sức sợ hãi và cáu kinh, “Đây là cái quỷ gì vậy!”
Tô Vãng Sinh nói: “Cái của tôi cũng bị biến dị.”
Trong số mười hai người hầu hoa trong đình viện của họ, tổng cộng có tám người chơi và bốn người ở thế giới này, người hầu hoa chết đêm qua là người ở thế giới này, còn lại mười một người.
Trong số đó có sáu người chơi và một người hầu hoa ở thế giới này là mang được hoa về.
Biểu hiện của họ vào ngày đầu tiên tốt hơn hẳn các đình viện khác.
Lúc này, ngoại trừ của Ninh Trường Phong, tất cả sáu chậu hoa đều được đặt ở đình hóng gió.
Trừ gốc hoa đã phát triển thành bàn tay xác chết, nhụy hoa từ bông hoa màu xanh đậm của Tô Vãng Sinh qua một đêm cũng mọc ra hai nhãn cầu với cục lệ nhỏ, hiện tại đang quỷ dị mà chuyển động.
Ngoài ra còn có một gốc cây màu đỏ từ một trong hai người chơi không rõ lai lịch còn lại, nó mọc ra một chiếc lưỡi đỏ tươi nhô ra từ phiến lá xanh ngọc bích, chất lỏng dính trên lưỡi đặc sệt tụ lại, không ngừng chảy dài xuống.
Người chơi hoàn toàn khiếp sợ mà nhìn cảnh tượng kinh tởm này.
“Mẹ nó, đây là sinh vật quái quỷ gì vậy?”
“Đây rốt cuộc là thế giới gì thế?”
“Chúng ta phải hầu hạ cái thứ này sao?”
Đóa hoa trong chậu của Chúc Song Song không có biến dị, nó vẫn là bộ dáng như lúc được mang về tối qua. Của Ninh Túc cũng vậy, lắng lặng lớn lên ở trong chậu, ngoài việc đầu hoa hơi rũ xuống, có hơi héo so với lúc mang về thì cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên khi Ninh Túc nghĩ đến tiếng va chạm của “bụp bụp” vào tối qua, lại nghi ngờ nhìn đóa hoa của mình.
Đới Đông nhìn chằm chằm vào chậu hoa biến dị, đột nhiên nói: “Theo mọi người, đây có phải là nguyên nhân mà các tế phẩm có hình người hay không?”
Một số người chơi sửng sốt.
Tối qua bọn họ đều biết được một số chuyện từ người hầu hoa tóc trắng rằng, về việc đầm lầy đen còn được mệnh danh là nơi thần sinh ra, nơi thần ngủ, là sự tồn tại vô cùng thiêng liêng. Mà những bông hoa mọc lên từ nơi thần sinh ra lại có bộ phận cơ thể người, hơn nữa vị thần mà họ tín ngưỡng còn là Thần Hoa, cho nên tế phẩm hiến tế của họ chính là những bông hoa mang hình dáng của con người, điều này có vẻ hợp lý.
Những bộ phận trên cơ thể con người mọc ra hoa không ngừng vặn vẹo, giãy dụa, chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra mà Dã Nam Vọng lại không thấy đâu hết, họ không biết phải hỏi ai hay phải giải quyết tình huống này như thế nào.
Đến sẩm tối, Dã Nam Vọng vẫn không xuất hiện.
Các người chơi thảo luận một chút, vẫn quyết định cùng nhau đến Đầm Đen.
Mặc dù những bông hoa này rất quỷ dị, nhưng Dã Nam Vọng đã nói nếu không hầu hạ hoa thì sẽ không thể nhìn thấy thần, vì vậy những người hầu hoa không có hoa vẫn muốn tìm một gốc hoa cho mình.
Những người chơi khác cũng đi nghiên cứu cái nơi được gọi là nơi thần sinh ra này.
Khi đến Đầm Đen gặp những người hầu hoa của các gia tộc khác, họ bắt đầu trao đổi thông tin, bên kia cũng gặp trường hợp tương tự.
Sắc mặt người nào người nấy cũng đều xấu, bọn họ buộc phải phục vụ cái thứ đó, đừng nói là phục vụ có tâm, chỉ cần cả đêm đặt nó trong phòng đều không thể ngủ yên rồi.
Ninh Túc lười biếng đi theo họ, nghe bọn họ thảo luận, tầm mắt bắt gặp người hầu hoa tóc bạc đang nhìn chằm chằm vào chậu hoa của Tưởng Anh.
Đúng hơn là đang nhìn chòng chọc vào bàn tay mọc ra. Tầm mắt Ninh Túc chuyển sang bàn tay đó.
Bàn tay đang vùng vẫy quả thực là bàn tay của một người đã chết.
Thật ra nếu bỏ qua màu sắc của bàn tay xác chết cùng với sự mục rữa ở một số chỗ trên đó, thì bàn tay này có lẽ rất đẹp, các ngón tay mảnh mai, khớp xương rõ ràng.
Ninh Túc cẩn thận quan sát động tác của bàn tay một hồi, tay cậu vô thức bắt chước theo bỗng cậu “a' lên một tiếng.
Với sự giúp đỡ của những người chơi khác, các người hầu hoa không tìm được hoa trong đình viện của họ đều đã tìm được hoa thuộc về mình.
Mặc dù có người khác giúp đỡ, nhưng cũng chẳng dễ dàng chút nào. Hoa đằng trước đầm lầy đã bị hầu hết những người lấy rồi, không còn hoa nữa, nếu muốn tìm hoa thì phải đi sâu vào trong hơn.
Có nghĩa là mỗi lần tìm, họ càng phải đi sâu vào trong hơn, càng khó khăn hơn lần trước.
Cũng may lúc này bọn họ đều đã tìm được hoa.
Buổi tối trước khi đi ngủ, các người chơi đều không quá yên tâm.
Chủ yếu là vì đám hoa quái vật đáng sợ này.
Rất nhiều người chơi trong các phòng khác nhau đã đưa ra thỏa thuận, một người sẽ ngủ vài tiếng, thay phiên nhau trực đêm.
Ninh Túc và Ninh Trường Phong đương nhiên không cần làm vậy. Trước khi ngủ, Ninh Túc nhìn thoáng qua hoa của cậu. Cây hoa có hai cành, mỗi cành có bốn bông, tổng cộng có tám bông hoa đỏ tất cả, lúc này nó đang chụm cánh lại, giống như một cái bánh bao nhỏ vậy.
Ninh Túc đắp chăn ngủ thiếp đi.
Ban đêm Ninh Túc lại nghe thấy tiếng “bụp bụp”, lần này cậu không có mặc kệ mà mở mắt ra.
Mười hai giờ đêm, ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ màu trắng của nhà gỗ chiếu vào trong, mơ hồ xua tan một chút bóng tối trong phòng.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Ninh Túc nhìn thấy hai tiểu quỷ đang yên lặng ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài bằng gỗ, một đứa dưới ánh trăng trắng, đứa còn lại thì chìm trong bóng tối.
Chúng nó ngồi đối diện với chậu hoa, chăm chú nhìn hoa.
“Roẹt.”
Một bông hoa màu đổ từ từ nở ra, càng ngày càng lớn, ở bên trong bóng tối, có một chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra từ đỉnh nụ hoa, chuẩn bị nở rộ.
“Roet roẹt” là âm thanh từ đỉnh cánh hoa bị xé rách.
Chất lỏng đỏ tươi ngày càng tràn đầy ra, cánh hoa màu đỏ hình răng cưa mở lớn, ngay mặt chính diện lộ ra một cái đầu người.
Đầu người đẫm máu, nhìn không thấy rõ khuôn mặt. Tóc nó bị chất long màu huyết dụ kết dính bết lại thành từng sợi, giống như nhụy hoa bẩn thỉu, dính vào khuôn mặt máu me nhầy nhụa. Cái miệng trên khuôn mặt méo mó há ra, như muốn phát ra tiếng gào thét, hoặc tiếng khóc của trẻ nhỏ.
“Bụp! __»
Mạn Mạn nâng chiếc búa gỗ lên đập xuống cái đầu.
Một bông hoa khác lại phình ra, chất lỏng màu máu tương tự tràn ra khe hở của cánh hoa, cánh hoa cũng bị xé mở, lộ ra một đầu người khủng bố, vươn cổ ra thăm dò.
“Bụp! _—_—”
Quỷ Sinh nâng chiếc búa gỗ lên đập xuống cái đầu.
Không ngừng có những nụ hoa phồng lên, chảy ra chất dịch đỏ thắm, để lộ những chiếc đầu người đã thối rữa hoặc đẫm máu.
Tám cái đầu người trồi lên từ tám búp hoa đỏ, há miệng, vươn cổ về các hướng khác nhau.
Hai chiếc búa gỗ cứ vậy được nâng lên.
“Bup! Bụp bụp! Bup bup bụp bụp bup bụp!!!”
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc: “......”
Tụi bây đều là Quỷ chủ đó, tụi bây cũng không thể đến thế giới khác bắt nạt tiểu quỷ khác được.
Sau khi tất cả mấy cái đầu bị chúng đập xuống một cách tàn bạo. Mạn Mạn: “Quỷ Sinh này.”
Quỷ Sinh: “Ở?”
Mạn Mạn: “Theo chị biết, đầu người không thể mọc trên hoa, cái đầu này giống như virus trong cơ thể người vậy, chúng ta cần phải chữa khỏi bệnh cho hoa, đập chết chúng nó.”
Quỷ Sinh: “Phải chữa khỏi, 200 điểm.”
Ninh Túc yên lặng nhắm mắt lại.
Cậu thầm nghĩ, không có tiền đúng là không ổn thật, giáo dục con cái không tốt sẽ bất lợi đến việc hình thành tam quan đúng đắn cho trẻ nhỏ.
Ngay khi Ninh Túc đang suy nghĩ xem có nên chấm dứt hành vi bắt nạt của tụi nó không, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
“A! Cứu mạng!!!”
“Cút ngay! Đừng tới gần tao!”
“Không trốn được, mau nhảy xuống hồ!”
Ninh Túc đột nhiên mở choàng mắt, xốc chăn bước ra ngoài, cậu bắt gặp Ninh Trường Phong đang đứng yên tĩnh trước cửa phòng trà, sau đó kéo cửa phòng trà đi ra.
Đúng lúc này, cậu lại nghe thấy một tiếng 'ầm'.
Có bóng người chợt vụt qua nhảy vào trong hồ. Nước hồ xanh biếc bỗng toát ra một màu do đục ngau máu đỏ nhanh chóng tràn lan như sương đỏ trong nước.
Một bàn tay cực kỳ lớn còn thối rữa vươn ra từ trong phòng của Đới Đồng và Tưởng Anh.
Sau khi bàn tay trở nên lớn hơn và dài hơn, phần mục rữa phía trên vốn cực nhỏ thì nay lại càng lộ rõ hơn. Chất dịch mủ vàng dính trên thịt thối mềm màu xám, rơi xuống theo từng mảng thịt.
Vài miếng thịt đỏ tươi bị mắc vào móng tay dài màu đen xám.
Lúc sáng nhìn thấy, trong ke móng tay có máu thịt, đó là cào xuống từ tay Tưởng Anh.
Nhưng khi đó bàn tay chỉ có kích cỡ bình thường, Tưởng Anh cũng chỉ đau đến sắc mặt tái nhợt, chứ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này bàn tay đã trở nên cực to lớn, giữa chỗ móng tay đã không còn mảnh thịt nhỏ nữa, vài mảnh còn đang ri máu, hiển nhiên có cả nội tạng bên trong.
Máu trong hồ vẫn còn đang loang, có lẽ người dưới hồ lành ít dữ nhiều. “Nhìn thấy” nhiều máu dưới hồ như vậy, bàn tay đó càng trở nên điên cuồng hơn, nó xuyên thủng vách gỗ quanh khung cửa, ở giữa không trung vươn thẳng xuống đáy hồ.
“Tưởng Anh!”
Ninh Túc đứng yên tại chỗ, nhìn thấy Chúc Song Song nhảy xuống hồ, Đới Đông và Tô Vãng Sinh cùng rượt theo hướng bàn tay đó, họ dùng dây thừng trói chặt nó lôi về phía sau. Bàn tay xác chết giãy dụa điên cuồng, móng tay dài xám xịt loé lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, năm ngón tay giống như năm móng vuốt quái vật sắc bén, vứt ra từng miếng thịt cùng với máu tươi.
Những miếng thịt màu vàng như mủ hoặc đỏ văng tung tóe trên nóc nhà, rơi xuống mặt hồ, tạo ra từng đám bọt nước.
Bàn tay khổng lồ càng ngày càng đến gần mặt hồ, một tay đã có thể bóp chết hai còn người nhỏ bé bên dưới hồ.
Tô Vãng Sinh và Đới Đông hoàn toàn không thể khống chế được bàn tay xác mục rữa này.
Ninh Túc buộc chặt thắt lưng, phi thẳng về phía bàn tay đó.
Những ngón tay của cậu rất dài, nhưng chúng cũng chỉ có kích thước cỡ bằng hạt gạo so với lòng bàn tay khổng lồ kia.
Khi hai bàn tay cực kỳ khác nhau về kích cỡ va vào nhau, vạt áo và mái tóc dài của Ninh Túc đồng thời tung bay.
Cậu chặn không cho bàn tay thối rữa kia đi xuống, cúi đầu nhìn hai cô gái dưới hồ.
Trong phó bản này tất cả đàn ông đều để tóc dài, các cô gái thì càng không cần phải nói.
Lúc đi ngủ buổi tối, nam nữ đều vén tóc lên cao.
Mái tóc Tưởng Anh đang bồng bềnh trong nước, xung quanh là một mảnh máu đang không ngừng trào ra, cô không ngừng co giật, mất máu càng ngày càng nhiều. Chúc Song Song dùng một tay quấn chiếc khăn trùm đầu màu đỏ quanh ngực cô ấy, tay kia bịt lại lỗ thủng trên cổ cô ấy, đập chân đẩy cô về hướng bờ trong vô vọng.
Ninh Túc nói với đứa nhỏ trên mái nhà: “Quỷ Sinh, đừng nhặt thịt nữa, mau xuống giúp Chúc Song Song!”
Mặc dù Chúc Song Song từng đối mặt với cái chết rất nhiều lần, nhưng khi nhìn thấy một cô gái cùng trang lứa đang co giật trước mặt mình, cổ còn không ngừng trào máu tươi, vẫn sẽ sinh ra cảm giác bi thương tuyệt vọng.
Máu tuôn ra từ cơ thể cô ấy một cách dữ dội, cô có làm sao cũng không thể ngăn được.
Ngay lúc đó người đang co giật kia mở mắt ra, như muốn nói cho cô biết cảm giác máu phun tràn ra vào lúc này đau đớn như thế nào, tuyệt vọng đến nhường nào.
Nói cho cô biết nước hồ lạnh ra sao.
Lại như thể đang cầu xin cô cứu giúp.
Máu loãng chui vào lỗ mũi và lỗ tai Chúc Song Song, nhuộm đỏ cả tầm mắt của cô, Chúc Song Song lại nghĩ đến hồi nhỏ mình bị rơi xuống hồ, nỗi tuyệt vọng ấy lại bao trùm lấy cô một lần nữa.
Cô mở miệng muốn nói gì đó, chỉ thấy một đám bọt máu nổi lên.
Con người không thể nói chuyện ở trong nước, cô thậm chí còn không thể nói lời cuối với cô ấy.
“Chị ơi.” Cô nghe thấy một giọng nói lanh lảnh. Sau đó có một bàn tay trắng xám lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, lao về phía mặt nước.
Khi tiểu quỷ kéo hai cô gái đang ôm chặt lấy nhau ra khỏi nước, bàn tay to lớn thối rữa kia cũng lập tức nhào xuống hồ.
Cây cầu bắc ngang trên mặt hồ cùng với đình hóng gió bị vỡ nát đổ 'ầm ar xuống mặt hồ, một cơn sóng nước cực lớn trào lên tận trời rồi rơi xuống mười người hầu hoa.
Đới Đông không màng đến cơn sóng đó, chạy vội đến bên cạnh Tưởng Anh, “Tưởng Anh! Anh Anh! Anh Anh, em tỉnh lại đi!”
Sau khi Tưởng Anh được vớt ra khỏi hồ, trên người cô lại tràn ra một lượng máu nữa, nhưng đã không còn mãnh liệt như trước.
Một con người có thể có bao nhiêu máu.
Toàn bộ mặt hồ đều đã đỏ ngầu.
Các người chơi đều đã biết rõ kết cục.
Ninh Túc nhìn lỗ thủng trên cổ cô, bên trong lộ ra mạch máu, dựng thẳng dưới làn da mềm mại của cô.
Cậu sờ sờ cổ của mình, vừa quay đầu đi đã nhìn thấy trước cửa có một người hầu hoa tóc bạc đang đứng.
Không giống như những người chơi khác, ánh mắt của người này đang nhìn về phía hồ nước.
Một nửa lượng nước trong hồ đã bị trào ra ngoài, nửa còn lại vẫn là màu đỏ tươi. Bàn tay khổng lồ thối rữa đó đang điên cuồng vặn vẹo ở bên trong. Nó như cố gắng bắt lấy số máu đó.