Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 59 - C 59

C 59 C 59C 59

chương 59: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



“Anh Anh! Anh Anh!!!”

“Có cách nào có thể cứu cô ấy không?!”

“Chẳng phải ở thế giới này đầu nở hoa vẫn có thể sống được sao!”

Đới Đông không chấp nhận cái chết của Tưởng Anh, hắn vừa lớn tiếng vừa lấy tay bịt lại vết thương chỗ cổ cô. Nhìn hắn trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh, nay lại luống cuống tay chân, gần như phát điên lên.

Ai cũng có thể nhìn ra mối quan hệ của họ không tầm thường.

Nên cũng chẳng có ai có thể bình tĩnh mà tàn nhẫn nói với hắn rằng, dù đầu nở hoa vẫn có thể sống nhưng cũng chỉ sống được vài ngày thôi. Tưởng Anh vẫn còn thoi thóp, cô mở miệng như muốn nói gì đó với Đới Đông, nhưng một dòng máu loãng lại tràn ra khỏi miệng cô.

Cuối cùng chưa kịp nói gì đã trút hơi thở cuối cùng.

Đới Đông càng thêm suy sụp, hắn nắm chặt lấy tay cô run rẩy lay nhẹ, “Tưởng Anh... Anh Anh, em ráng chút nữa đi, nhất định có cách, nhất định sẽ có cách!”

Những người hầu hoa trong đình viện đều lặng người đứng nhìn. Thứ duy nhất chuyển động chính là tiểu quỷ kia.

Sau khi lôi hai cô gái đang ôm nhau ra khỏi hồ, nó đứng nhìn trong chốc lát thì thấy bên cạnh cây cầu có hai miếng thịt, nên đi qua nhặt lên.

Một trong những miếng thịt đó vẫn còn dính máu tươi nóng hổi và trông có hơi giống cơ quan nội tạng. Nó cầm trong tay quan sát một lúc. Cảnh tượng này càng kích thích đến Đới Đồng đang trong cơn tuyệt vọng đau khổ, hắn đột nhiên đẩy nó văng vào cột gỗ, phát rồ hét vào mặt nó: “Mày làm cái gì vậy! Đồ quái vật!”

Hắn vốn là một người chơi rất mạnh, đã vậy cú đẩy này còn dùng lực rất lớn, giống như muốn phát tiết hết mọi cảm xúc lúc bấy giờ.

Thằng bé bị đập “ầm” một phát vào thanh xà gỗ, hộp sọ va chạm với thanh xà gỗ phát ra một tiếng chói tai, xà gỗ vỡ tung tóe ngay tại chỗ. Miếng thịt trong tay nó cũng rơi xuống đất theo tiếng động đó, áo thun màu trắng ướt dầm dề nhỏ nước tí tách.

Nó trố đôi mắt ngây dại ra nhìn hắn.

Chúc Song Song mới vừa được Tô Vãng Sinh đỡ dậy lập tức hết hồn. Trước khi cô hay tất cả mọi người kịp phản ứng, một bàn tay đã xuất hiện trên cổ của Đới Đông.

Bàn tay đó trông nhợt nhạt nhưng lại vô cùng khỏe khoắn với những mạch máu đen li tỉ lờ mờ lộ ra, bởi vì mới vừa đánh lên bàn tay thối rữa kia, bên trên vẫn còn dính một ít dịch mủ màu vàng, khi siết cổ Đới Đông, chất dịch đó theo đường gân hẳn trên cổ hắn trượt xuống.

Sắc mặt Đới Đồng đỏ bừng bừng không tài nào hít thở nổi, bị cậu bóp cổ nhấc lên khỏi mặt đất. Cậu thiếu niên tuy gầy nhưng lại rất cao, cánh tay dài bóp cổ hắn theo một đường thẳng.

Chân hắn lắc lu dữ dội trong không trung, nước miếng không ngừng tràn ra khóe miệng, tròng trắng cũng bắt đầu trợn lớn lên.

Vài người chơi lo lắng tiến lên một bước, Đới Đông vừa bị nhấc lên đã lập tức bị thiếu niên ném thẳng xuống hồ.

Trong hồ nước vẫn còn bàn tay khổng lồ khủng bố kia, hắn mệt lả mà giữa hai ngón tay cũng run lên. Vừa dạo một vòng dưới địa ngục lại sắp bị cái tay kia tóm lấy.

Ninh Túc đứng bên hồ nhìn người đang ho sặc sụa phía dưới, hai mắt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Tỉnh chưa?”

Một ngón tay thối rữa chạm đến Đới Đông, ngón tay như hưng phấn mà xoè ra, móng tay dài chọc thẳng xuống.

Đới Đông đã hoàn toàn kiệt sức, hoảng sợ mở to hai mắt trong tuyệt vọng.

Chính cái móng tay này đã đâm thủng ngực Tưởng Anh, đục một cái lỗ chết không thể khép lại được.

Ngay khi móng tay dài chuẩn bị chạm vào người hắn, một dải lụa trắng phi thẳng vào trong nước cuốn hắn ra ngoài.

Vừa đứng thẳng trên mặt đất, hắn đã bị đá vào vai, bàn chân kia dễ dàng đè đầu gối hắn xuống, khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất.

Vừa khéo hướng về phía tiểu quỷ kia.

“Đừng lấy sự kém cỏi và thù hận của mình đổ lên đầu người khác.” Quỷ Sinh từ khi sinh ra đã là nửa người nửa quỷ, chưa từng ở chung với con người, từ nhỏ chỉ biết ăn móng tay của người ta và thịt do đồ tể ở thôn Hòe Dương cho.

Nó không có thường thức của thế giới loài người, không hiểu các quy tắc đối nhân xử thế.

Dù nó nhặt bọ của cổ bà hay là miếng thịt vụn kia, thì cũng đều là vì Ninh Túc thích ăn thịt, nên mới muốn nhặt cho cậu ăn.

Nó không hiểu thịt cũng không biết phân loại chúng, nó chỉ biết lấp đầy bụng, chỉ biết cậu thích ăn vậy thôi.

Ninh Túc chưa tiếp xúc với nhiều Quỷ chủ, nhưng cậu tin chắc chẳng có một Quỷ chủ nào giống như đứa nhỏ này cả, rõ ràng sở hữu thứ năng lực đáng sợ có thể tạo ra thế giới âm ty địa phủ, nhưng lại chưa bao giờ thật sự làm hại một ai, gần như ngây thơ thuần khiết như một trang giấy trắng.

Hoặc cũng có thể chính vì điều này đã khiến nhiều người cảm thấy nó dễ bắt nạt.

Đôi tay Đới Đông chống trên đất, rốt cục sụp đổ bật khóc, “Tại sao chứ! Ngay khi ra khỏi phó bản này bọn tôi sẽ lập tức kết hôn, bọn tôi đã hứa với nhau rồi mà...”

Mạn Mạn kéo Quỷ Sinh đang ngây ngốc ra khỏi cột gỗ, xoa đầu nó, “Quỷ Sinh à.”

Quỷ Sinh: “Ò...”

Mạn Mạn: “Điều hạnh phúc nhất trên đời này, chính là có một người mẹ dũng cảm đứng ra bảo vệ chúng ta khi chúng ta gặp nguy khó, đúng không nào?” Tiểu quỷ sửng sốt một chút, hai mắt dần sáng lên, huo cánh tay nhỏ bé gật đầu nói: “Ừm!”

Nó chạy đến bên người Ninh Túc, ngước đầu ôm chặt hai chân cậu, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu.

Ninh Túc xoa đầu nó.

Tóc nó cực kỳ mềm, mặc dù sau khi ngủ trong chăn bị đè lại một nhúm, trông có hơi khó chịu nhưng sờ vào thì rất dễ chịu.

Ninh Túc không nhịn được sờ thêm hai cái, chút chất lỏng còn sót lại trên tay đã chuyển sang tóc nó.

Mạn Mạn: “...”

Ngày nào cũng thở dài.

Cô bé tiến lên một bước, làn váy trắng cách Đới Đông chưa tới một xen ti, như gần như xa. Vóc người cô bé mới tầm bốn tuổi, chỉ cao bằng lúc hắn đang quỳ trên mặt đất.

Cô bé vén tóc bên phải ra sau tai, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, vô cớ hòa vào khoảng sân này một cách quỷ dị.

“Thứ đàn ông vô dụng.” Cô bé cúi đầu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi hé ra, nhỏ giọng nói với hắn.

“Anh ngon thì đi băm vằm cái bàn tay xấu xa kia để trả thù cho bạn gái anh á.” Khóe môi cô bé nở một nụ cười gian xảo, giọng nói trẻ con, “Nếu không có em trai tôi thì bạn gái anh đã trở thành một đống thịt bầy nhầy rồi, đáng lẽ anh phải cảm ơn nó mới đúng.” Tiếng khóc của Đới Đông ngày càng lớn, không biết là nước mắt hay là nước hồ mà nhỏ xuống từng giọt.

Những người hầu hoa trong đình viện im lặng một lúc, cuối cùng cũng có người lên tiếng, nhưng không phải nhằm vào chuyện này.

“Tính sao với bàn tay kia đây?”

Họ đều biết bàn tay này đã đâm lủng ngực Tưởng Anh, muốn giết chết Tưởng Anh. Nó rất nguy hiểm, các người chơi cũng rất khó ngăn can nó, nhưng hiện tại không biết tại sao nó chỉ vờn quanh dưới hồ.

Ngay khi họ chuẩn bị thảo luận về vấn đề này, Dã Nam Vọng vắng mặt cả ngày trời cuối cùng cũng xuất hiện sau một trận rùm beng lớn như vậy.

Lần này ông ta còn dẫn theo người khác.

Sau khi nhìn thấy người kia từ đằng xa, Ninh Túc lập tức đưa hai đứa nhỏ vào cột vật phẩm kỹ năng trong hệ thống.

Thánh Nữ vẫn mặc một chiếc áo choàng đen, những dòng chữ đỏ sam trên đó đang lờ mờ chạy dọc dưới ánh trăng. Phía sau cô là một nhóm đàn ông mặc đồ trắng, rất giống những người trong ngôi nhà màu đen của ông chủ Tầ.

Cô nhìn bàn tay dưới đáy hồ, không hiểu sao lại sững sờ.

Sau hàng chục giây, sương lạnh phủ kín khắp mặt cô, cô cầm trượng bay về phía bàn tay khổng lồ dưới mặt hồ.

Cây trượng trong tay cô giống như một khúc gỗ đen có dây leo xanh thẫm quấn quanh, nhìn nặng nề không đủ sắc bén, nhưng lại đâm thẳng vào lòng bàn tay khổng lồ kia, cho dù nó có điên cuồng giãy dụa thế nào thì cũng không thoát ra được.

Năm ngón tay hết co lại rồi duỗi ra, khuấy động những đợt sóng nước khổng lồ.

Khi sóng nước trượt từ ống tre trên mái nhà đổ ập xuống người họ, bọn họ phát hiện nước hồ đã không còn máu nữa, mà là chuyển sang màu xanh nhạt trở lại.

Máu không biết đã đi đâu.

Bàn tay khổng lồ vùng vẫy không có kết quả, nó dần thu nhỏ lại từng chút dưới cây trượng, trở về kích thước ban đầu họ nhìn thấy vào buổi sáng.

Những người chơi nhìn Thánh Nữ trong im lặng, sau khi biết cô là NPC chủ chốt duy nhất đã từng nhìn thấy thần linh, thì giờ họ lại biết thêm cô có sức mạnh đáng sợ như thế nào.

Về cơ bản không thể dùng thủ đoạn ép buộc cô nói cho họ biết cách nhìn thấy thần được.

Thánh Nữ thu hồi lại cây trượng trong tay, nói với Dã Nam Vọng: “Không có gì đâu, chỉ là một gốc cây bị ô nhiễm thôi.”

Đôi mắt cô đảo quanh đình viện, khi lướt đến Ninh Túc thì lại dừng thêm hai giây, “Ai còn có hoa bị ô nhiễm nữa thì hãy mang ra đây đi.”

Dã Nam Vọng giải thích: “Hoa ô nhiễm là những bông hoa có bộ phận cơ thể người mọc trên đó, chúng rất nguy hiểm, việc nuôi dưỡng những bông hoa này là vô ích, cần thay thế chúng bằng gốc cây không bị ô nhiễm.” Khi có bộ phận cơ thể con người mọc ra tức là nó bị ô nhiễm.

Một số người chơi cảm thấy rất khó chịu khi nghe điều này, cứ như thể con người là một thứ bẩn thỉu vậy. Nhưng bọn họ vẫn mang những gốc hoa đó ra, dù gì thì chúng nó quả thật rất nguy hiểm.

Ninh Túc cũng cầm hoa của mình ra khỏi phòng, mọi người trong đình viện đều hướng mắt về phía hoa của cậu, bao gồm cả Thánh Nữ.

Chúc Song Song nhỏ giọng hỏi cậu: “Sao cậu cũng mang hoa của mình ra vậy? Nó bình thường mà.”

Ninh Túc cũng nói nhỏ lại với cô: “Cái của tôi nhìn vậy chứ không phải vậy đâu.”

Thấy mọi người nghỉ ngờ nhìn hoa của mình, Ninh Túc vươn tay ra vỗ một cái bép lên nụ hoa đỏ tròn trịa kia, nói nhỏ: “Ra đây đi, mau ra đây coi.”

Nụ hoa khép chặt, không có bất kỳ phản ứng gì.

Ninh Túc lại vỗ lên một nụ hoa khác, “Đừng sợ, tụi kia không có ở đây, mau ra đây đi.”

Hoa của cậu thật sự có vấn đề, Dã Nam Vọng cũng nói nuôi loại hoa này vô dụng, cho dù người nuôi nó cũng không phải cậu đi nữa thì cũng không thể lãng phí sức lực và thời gian.

Ninh Túc muốn đổi nó.

Mà muốn đổi thì phải chứng minh nó không bình thường. Nhưng cái nụ hoa này không chịu hợp tác chút nào hết.

Ninh Túc đành phải dùng tay bẻ ra, nụ hoa khép chặt đến mức ngay cả Ninh Túc cũng nhất thời không bẻ ra được.

Những người chơi thấy cậu cứ một hai nói hoa của mình có vấn đề, còn dùng tay tàn nhẫn bẻ nó như vậy thì đều im lặng.

Dã Nam Vọng không nhìn được nữa, hoa không bị ô nhiễm chính là vật linh thiêng, sao có thể để cậu tàn phá như vậy được.

Ông ta tiến lên một bước muốn ngăn cẩn Ninh Túc, thì đúng lúc này có một tiếng “xoẹt' vang lên, Ninh Túc đã bẻ được nụ hoa kia.

Trong nụ hoa lộ ra một khuôn mặt bê bết máu, nhưng điều kỳ lạ ở đây chính là nhìn nó có hơi bầm dập.

Những người chơi khác đều sợ những bộ phận cơ thể người này sẽ phát triển quá mức điên cuồng, khi nhìn thấy một thứ bao hàm như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.

Thánh Nữ nhìn Ninh Túc thêm một cái, vẫy tay ra hiệu cho người mặc áo trắng mang hoa của cậu đi.

Tất cả những bông hoa có vấn đề đều đã được mang đi, cuối cùng chỉ còn lại bàn tay đã thu nhỏ ở dưới hồ.

Ngay khi người mặc áo trắng định mang nó đi, người hầu hoa tóc trắng nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng nói với Thánh Nữ: “Tôi muốn nuôi dưỡng nó.” Thánh Nữ giương mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt không rõ cảm xúc, “Hẳn là cậu cũng thấy nó giết người hầu hoa kia như thế nào rồi chứ? Cậu vẫn muốn nuôi nó sao?”

Người hầu hoa tóc trắng gật đầu, “Đúng vậy.”

Thánh Nữ nhìn hắn mỉm cười, tâm trạng dường như rất vui vẻ, nhưng cũng có chút nặng trĩu đọng lại nơi khóe mắt.

Thánh Nữ nói với người áo trắng: “Nếu người hầu hoa này đã một lòng muốn nuôi dưỡng hoa thì chúng ta có lý do gì để ngăn cản nữa đây?” Sau cùng thứ mà người mặc áo trắng muốn lấy đi chính là thi thể của người hầu hoa đã chết.

Đới Đông sửng sốt bỗng đứng bật dậy đẩy họ ra, “Đừng động vào cô ấy!” Thánh Nữ lạnh lùng nói: “Sau khi người hầu hoa chết đi sẽ được an táng ở nơi thần sinh ra, đây là vinh dự của cô ấy.”

Nhìn thấy Đới Đông vẫn đang ôm khư khư thi thể kia, cô mỉm cười nói: “Nếu muốn thì cậu cũng có thể đi cùng cô ấy, cùng đến Đầm Đen.”

Đới Đông sững người một chút.

Hiện tại là ban đêm, tất cả họ đều biết đầm lầy vào ban đêm sẽ có thứ gì, họ đều đã gặp qua con quái vật đáng sợ ở sâu trong đầm lầy kia.

Dã Nam Vọng cũng nhiều lần bảo họ quay về trước khi trời tối hẳn.

Trời vừa tối, quái vật bên trong cũng chỉ mới tỉnh lại mà đã đáng sợ đến vậy rồi, hiện tại là đêm khuya, quái vật sẽ biến thành bộ dạng gì đây? Trong giây phút Đới Đông do dự, thi thể của Tưởng Anh đã bị người mặc áo trắng mang đi, muốn giành lại thì cũng đã muộn.

Các người chơi im lặng, không nói gì.

Sau khi Thánh Nữ mang hoa và người đi, Dã Nam Vọng nói: “Không sao rồi, mau đi ngủ đi, chạng vạng ngày mai lại đi tìm hoa, đến khi nào tìm thấy hoa không bị ô nhiễm thì mới có thể học hầu hạ hoa được.”

Ninh Túc “ò” một tiếng, dẫn đầu trở về phòng.

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh nhìn thoáng qua Đới Đông đang như người mất hồn, cũng trở về phòng.

Các người chơi lần lượt trở về phòng, cuối cùng chỉ còn lại hai người hầu hoa.

Người hầu hoa tóc trắng nhặt bàn tay bị chọc thủng một lỗ lên rồi chậm rãi đi về phòng. Đới Đông nhìn chằm chằm bàn tay trong tay hắn, trong mắt hiện lên hận ý nồng nặc.

Ninh Túc trở về phòng, đồng thời thả hai đứa nhỏ ra.

Cậu muốn nói lại chuyện đêm nay với tụi nó.

Cậu nghiêm túc ngồi trước mặt hai đứa trẻ, nói với chúng: “Tụi mày phải nhớ kỹ, thịt người không thể ăn, cũng không thể băm, không thể nhận.”

Quỷ Sinh: “Ừm!”

Mạn Mạn cũng gật đầu, nhưng cô bé lại nói: “Ngay cả con người cũng ăn thịt người, băm thịt người thì tại sao lại yêu cầu tụi con không thể làm?” Ninh Túc: “Sao A Phi biết?”

Mạn Mạn nói: “Con có hai bộ xương khô, trước khi chết chúng đã bị con người băm ra từng mảnh.”

Ninh Túc “ò” một tiếng, “Hiện tại chúng ta đang sống trong thế giới loài người, quy tắc của thế giới loài người chính là không thể giết người, không thể ăn thịt người. Để tránh rắc rối, chúng ta phải tuân theo các quy tắc ở nơi đây, hơn nữa thịt người có độc, không thể ăn.”

Quỷ Sinh rất hiểu mà nói: “Quy tắc, cô dâu đánh chú rể!”

Ninh Túc: “.”

“Đúng vậy, đó là quy tắc trong thế giới của Tuyết Cầu, nếu không tuân theo thì kết cục sẽ rất thảm.”

Quỷ Sinh gật đầu, “Ừm!”

Ninh Túc: “Tụi mày cũng phải tuân thủ quy tắc của loài người, không thể vô cớ giết người hay ăn thịt người, đương nhiên cũng không thể chịu sỉ nhục.”

Hai tiểu quỷ gật đầu.

Ninh Túc rất hài lòng, giống như thấy được hai chồi non khỏe mạnh đang mọc thẳng.

“Ở?” Quỷ Sinh đang định đứng chổng ngược trong suối để gội đầu, bỗng xoay người trở về, nhìn khắp phòng, “Hoa hoa?”

Ninh Túc: “Hoa đó bị ô nhiễm rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm cái khác.” Hai đứa nhỏ không lấy làm lạ chút nào, Ninh Túc cho rằng tụi nó vẫn luôn coi những cái đầu kia là virus trên hoa, muốn đánh chết chúng. Ninh Túc: “.”

Là cậu chưa đủ đen tối cho nên mới không hiểu phép tắc đen tối sao? Quỷ Sinh: “Con tìm? Hay bộ xương khô tìm?”

Ninh Túc bất ngờ lắc đầu, cậu nói: “Để tao tự tìm, tìm xong tao muốn tự tay nuôi nó.”

Tiếng gió vang rền trong đêm khuya, các người chơi nằm trên giường với tâm trạng khác nhau.

Ninh Túc trở mình trên giường, gãi gãi cánh tay.

Hai phó bản trước cậu đều nhìn thấy hoa lăng tiêu, sao đến lượt thế giới của các loài hoa lại không thấy nó đâu hết.

Hoa lăng tiêu được sinh ra khi lòng hận thù và oán hận đạt đỉnh điểm, sinh trưởng ở nơi có oán hận sâu sắc nhất, liệu có phải ở Đầm Đen không?

Chính là cái nơi thần ngủ đó.

Ninh Túc nghĩ một chập rồi cũng nhắm lại mắt.

Trong lúc ngủ mơ, cậu lại vô thức gãi gãi cánh tay, không biết đang mơ thấy cái gì mà con cổ trùng trên tay cậu lại hưng phấn ngọ nguậy.

Sau bữa trưa, Ninh Túc dẫn theo hai đứa nhỏ lên đường. Người hầu hoa tóc trắng nói khi trời nắng quá gắt, hoa trong Đầm Đen sẽ không xuất hiện, vì vậy đi sớm quá cũng vô ích.

Ninh Túc không quan tâm, cậu muốn mau chóng đi sâu vào đầm lầy để tìm loài hoa cậu thích nhất.

Tối qua Ninh Túc đã nói là muốn tự tìm, cho nên cậu nói với hai đứa nhỏ: “Sau khi tao tìm xong thì tụi mày phải kéo tao về bờ đấy.”

“A Phi, nếu vóc người nhỏ xíu của Quỷ Sinh bị nhãn chìm thì đội quân xương khô của mày nhất định có thể khiêng tao về mà đúng không?” Mạn Mạn: “...”

Sau khi lo xong “hậu sự, Ninh Túc buộc ống quần của mình lên, đón ánh nắng mặt trời đi vào vùng đầm lầy tối tăm vô biên kia.

Đây là nơi linh thiêng nhất ở quận Phù Nhân, được biết đến như nơi thần sinh ra hay nơi thần ngủ.

Tối qua thi thể của Tưởng Anh mới bị bỏ vào đây. Bùn lầy nơi này được bao bọc bởi nước xác chết.

Chân cậu bị lún sâu khiến việc đi lại rất khó khăn.

Ninh Túc nhấc chân lên, bước từng bước về phía trước.

Bởi vì hôm nay phải xuống đầm lầy nên cậu đã đặc biệt buộc tóc cao, trên đầu có một cục búi tròn xiêu xiêu vẹo vẹo. Quần áo cũng được đổi thành quần dài và áo choàng ngắn, có màu đỏ đậm.

Hai đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây bên đầm lầy, nhìn vệt đỏ đối diện dưới ánh mặt trời thiêu đốt, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng chìm sâu vào trong đầm lầy đen ngòm vô tận. Khi đầm lầy ngập tới cổ, toàn thân Ninh Túc đều được bọc trong một lớp màng năng lượng đen.

Ninh Túc là người có dị năng hệ ám duy nhất ở thế giới tận thế.

Khi cậu thức tỉnh, cậu đã sở hữu một sức mạnh kỳ dị có thể nuốt chửng mọi vật chất bóng tối và chuyển hóa nó thành năng lượng cho chính mình, đó là sức mạnh mà các nhà khoa học về dị năng của loài người có dùng hết mọi cách cũng không tài nào hiểu được.

Bọn họ hỏi cậu, năng lượng đen trong cơ thể cậu là vừa thức tỉnh đã có sao, hay là sau này cắn nuốt thứ gì đó mới biến đổi.

Từ lúc còn là người có dị năng hệ ám đến khi biến thành zombie hệ ám, dù sau bao nhiêu năm như vậy, thì ngay cả chính Ninh Túc cũng không biết rõ năng lượng bóng tối trong cơ thể cậu đến cùng là cái gì.

Cậu đã cắn nuốt rất nhiều thứ mà cậu cũng không biết, cùng với những thứ mà cậu có thể nhìn thấy từ hồi nhỏ.

Nhiều nhất chính là vô số, tuyệt đối không ai có thể đếm được những thứ có trong cơ thể zombie, các nhà khoa học loài người gọi nó là virus zombie, nhưng nó lại trở thành luồng năng lượng hắc ám khổng lồ trong cơ thể Ninh Túc.

Từ lâu cậu đã không rõ năng lượng bóng tối trong cơ thể mình là cái gì, nhưng có một điều cậu rất rõ, đó là dù thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ không nói với những nhà nghiên cứu kia rằng, nguồn năng lượng này không phải hoàn toàn là do cậu cắn nuốt, trước khi cậu thức tỉnh, nó đã chảy xuôi trong máu cậu rồi.

Hiện tại luồng năng lượng này đang quấn lấy đôi chân nặng trĩu của cậu đi về phía trước, như đang đi trên mặt đất. Cậu không biết mình đã đi bao lâu, năng lượng màu đen trên người tan ra trong đầm lầy, giống như kết nối với các mạch thần kinh trong đầm lầy.

Cậu cảm nhận được đống thịt vụn trong đầm lầy đen hợp lại thành một bàn tay, giãy dụa kéo chân cậu.

Cậu cảm nhận được máu tươi tụ lại thành một cái miệng, phát ra tiếng rên rỉ nặng nề.

Cậu cảm nhận được có vô số xác sống đang tiếp cận mình.

“Vậy ra Đầm Đen không có điểm cuối sao?”

Tối qua cây cầu gỗ và đình hóng gió đều đã bị phá hủy, so với nguồn tài chính hùng hậu của gia tộc Dã Nam thì chuyện này không có gì đáng nhắc tới, chỉ trong một buổi sáng, nơi đây đã có một diện mới càng rực rỡ hơn.

Sau khi Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh ăn trưa xong, họ không nhìn thấy Ninh Túc, mà thấy người hầu hoa tóc trắng đang ngồi dưới mái đình hóng gió.

Hắn đang ôm bông hoa mọc ra bàn tay kia, ngồi đó với khuôn mặt tái nhợt, lắng lặng nhìn mặt hồ xanh nhạt.

Hắn là người hầu hoa duy nhất ở nơi đây bằng lòng giao tiếp với họ, cả hai ngồi xuống đình hóng gió, tìm hiểu về bản đồ quan trọng nhất từ hắn.

Người hầu hoa tóc trắng nhìn xuống bàn tay xác chết, bình tĩnh nói: “Đó là nơi thần ngủ, mà đã là nơi ở của thần thì làm sao có giới hạn được chứ.”

Mắt hắn chỉ sáng lên khi nhắc đến thần linh, hắn nói: “Thần là vô hạn, là vô biên.”

Chúc Song Song không hiểu, “Có lớn đây mấy thì cũng phải có giới hạn chứ.”

Người hầu hoa tóc trắng nói: “Không có giới hạn nào cả, ngay cả Thánh Nữ cũng chưa từng đi đến điểm cuối cùng.”

Tô Vãng Sinh cũng không hiểu, “Quận Phù Nhân có ranh giới đất, vương quốc Hầu Thần có ranh giới quốc gia, còn Đầm Đen chỉ tồn tại trong quận Phù Nhân làm sao sẽ không có ranh giới chứ? Không phải rất lạ sao?”

“Bởi vì nó dẫn đến lãnh địa của thần linh, con người không thể vào đó được.”

Cảm giác kết nối với mạch đầm lầy của Ninh Túc càng ngày càng mạnh mẽ.

Năng lượng đen trong cơ thể cậu liên tục lan ra đầm lầy, đây là lần cậu tỏa ra nhiều năng lượng đến như vậy.

Nhưng loại năng lượng tràn ra ngoài này không giống như tiêu hao thể lực, sinh mệnh rút đi khiến người ta hoảng sợ.

Cậu hy vọng thứ năng lượng đã làm cơ thể cậu căng nứt có thể mau chóng chảy vào Đầm Đen vô biên này để tìm kiếm giúp cậu. Cậu cũng không biết mình đang tìm kiếm cái gì. Cũng không biết mình đã đi đến đâu, cũng không biết hiện tại là lúc nào.

Mặt trời tròn vo ngay trên đỉnh đầu cậu, có hơi choáng ngợp.

Vừa quay đầu lại, cậu có thể nhìn thấy nó, như thể nó đang chuyển động theo từng chuyển động của cậu, nhưng không thể bắt được chuyển động của nó.

Đầm Đen trước mặt cậu biến thành một màu đen tĩnh mịch, giống như nước đen vô biên, lại giống như một phiến đá đen bóng loáng trầm tĩnh. Ngày càng khó đi hơn.

Tiếng khóc của vong linh ngày càng nặng nề, đôi chân của cậu như bị vô số vong linh ghì chặt, cố gắng kéo cậu xuống.

Muốn nhấc lên cũng cực kỳ khó khăn.

Thể lực của Ninh Túc đã gần như cạn kiệt, nhưng luồng năng lượng đen không ngừng trào ra khỏi cơ thể.

Thiếu niên rút hai tay ra khỏi đầm lầy màu đen, để lên cái cổ thon dài của mình, mệt mỏi thở hổn hển, sau đó cậu ấn hai tay lên mặt đầm lầy, duỗi nửa người, tiếp tục đi về phía trước.

Càng như vậy, cậu càng muốn tìm cho bằng được.

Vốn dĩ lần này cậu chỉ muốn tìm một gốc cây mà cậu thật sự muốn chăm sóc mãi mãi.

Chính là hoa lăng tiêu. Nhưng khi cậu hãm sâu vào trong Đầm Đen vô biên, cô đơn khó khăn bước về phía trước, phân tán năng lượng để tìm kiếm một chút phản ứng trong thế giới im lặng này, mọi thứ dường như đã trở nên khác đi. Ninh Túc nghĩ về rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Trong bóng tối trống vắng vô tận này.

Khi ngày tận thế ập đến, thế giới sẽ vô cùng tăm tối hệt như này.

Vào lúc cậu lẻ loi rơi vào hôn mê trong thế giới rộng lớn chất chóc đó, cậu đã nghĩ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Sinh mệnh cậu chỉ kéo dài có mười tám năm, trong suốt khoảng thời gian đó cậu cũng chỉ có lủi thủi một mình như vậy, ngay cả khi chết cậu cũng cô đơn đến mức không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trên thế giới.

Lúc đó cậu thật sự rất muốn nghe thấy một chút âm thanh, bất cứ âm thanh nào cũng được hết, đó là tâm nguyện cuối cùng của cậu trước khi chết.

Sau đó cậu đã nghe thấy.

Tiếng nhịp tim đập vang lên.

Tiếng nhịp tim khiến máu sôi trào, một mảng máu lớn phun trào, nhuộm đỏ cả thế giới.

Không chỉ có âm thanh, mà còn có màu sắc tươi sáng.

Khi cậu run rẩy tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên một đám dây leo lăng tiêu chằng chịt. Tận thế kéo đến, trời long đất lở.

Ben dưới cậu là một vách đá sâu hun hút.

Một rừng dây leo lăng tiêu không ngừng mọc ra đã nâng cậu lên một cách an toàn, từng đóa hoa lăng tiêu đỏ thắm nở rộ trước mắt cậu.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi không có cơm ăn, cậu đều sẽ ăn loại hoa lăng tiêu này.

Hoa lăng tiêu có màu đồ như máu, có ba cánh hoa hình bầu dục.

Từ năm hai tuổi đến mười tám tuổi, cậu luôn cảm thấy một nửa dòng máu trong người mình đều là do loài hoa này tạo thành.

Ngay khi cậu thức tỉnh, cậu thấy được một đóa hoa lăng tiêu bốn cánh. Nhịp đập của trái tim đến từ đóa hoa lăng tiêu bốn cánh này, nó như liên kết những sợi dây leo lăng tiêu cao vô tận trên vách đá.

Lúc đó Ninh Túc cảm thấy bản thân mình đang nằm trong nôi.

Sau khi đứa trẻ được sinh ra từ trong bụng mẹ đến với thế giới này, nơi vững chắc nhất chính là chiếc nôi.

Đó cũng là lúc Ninh Túc cảm nhận rõ năng lượng đen tuôn trào trong cơ thể cậu, theo mạch máu cậu đánh thức cuộc sống mới của cậu.

Năng lượng đen hợp lại theo từng nhịp đập ngày càng rõ rệt trong đầm lầy.

Ninh Tuc đã tê liệt đến mức không còn cảm giác. Cảm giác duy nhất mà cậu có thể cảm nhận được chính là cơn ngứa râm ran chỗ cánh tay, nơi con cổ trùng đang liều mạng di chuyển bằng tất cả sức lực của nó. Cậu lập tức dựa vào chút ngứa ngáy đó, cuối cùng vươn cánh tay đó ra. Cậu đã bắt được. Nơi nhịp tim đập. Đầm lầy vô biên bởi vậy mà run rẩy. Dưới tàng cây xa xa, hai tiểu Quỷ chủ đứng dậy. “Thình thịch! —” “Thình thịch! —” “Thình thịch! ———” Nhịp tim chầm chậm mà nặng nề. Hàng mi dài yên tĩnh từ từ nhấc lên, hỗn độn vô biên trong mắt trải rộng khắp thế giới. Một giọng nói đã đông cứng từ lâu, nay lại vang lên từ xa xăm.

(Hệ thống yêu cầu người chơi Lăng Tiêu giết chết người chơi Ninh Túc.]
Bình Luận (0)
Comment