C60
C60C60
chương 60: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
“Lãnh địa của thần?”
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh nghe đến đây đều sửng sốt.
Nếu Đầm Đen chỉ tồn tại trong quận Phù Nhân là vô biên, mà người hầu hoa tóc trắng lại nói nó dẫn đến lãnh địa của thần, vậy theo cách hiểu của họ, nơi đó liên thông đến một không gian huyền bí không rõ khác nữa.
Thậm chí nơi đó có thể tồn tại thần linh mà hệ thống đã nhắc đến.
Chúc Song Song hỏi: “Nơi đó mới chính là nơi thần ngủ, vậy vị thần ấy sẽ tỉnh lại vào lễ tế Thần Hoa sao?”
Người hầu hoa tóc trắng không rõ lắm, hắn chỉ nói: “Thần là vô biên, Đầm Đen chính là nơi thần ngủ, những bông hoa mọc ra từ Đầm Đen đều mang hơi thể và ấn ký của thần, là loài hoa thần thánh.”
Người hầu hoa tóc trắng nói như vậy cũng không phải là không có lý. Chỉ có điều cả hai người họ đều thực sự không thể hiểu nổi, một bông hoa mang màu sắc áp bức cùng với hình dáng dị dạng lại có thể là một loài hoa thần thánh. Trời đã gần tối, những người hầu hoa khác trong đình viện lần lượt đi ra, chuẩn bị đến Đầm Đen chọn hoa lần nữa.
Những bông hoa quái dị mọc ra bộ phận cơ thể người đều đã được Thánh Nữ mang đi vào đêm qua, lúc đó bọn họ chỉ thấy nhẹ lòng, nhưng hiện tại mới thấy sầu.
Hoa bị ô nhiễm đã được lấy đi, giờ họ phải tìm kiếm ở nơi càng sâu hơn trong đầm lầy.
Mà càng rắc rối hơn nữa là ngay cả khi họ an toàn mang một gốc hoa về, thì cũng không chắc nó có bị ô nhiễm hay không.
Chừng nào vẫn còn ô nhiễm thì bọn họ vẫn phải tìm, tức là lần nào cũng sẽ chui sâu vào đầm lầy, mỗi lần lại càng nguy hiểm hơn.
Đã vậy nếu họ cứ chậm trễ không tìm được hoa không bị ô nhiễm, không học được cách hầu hạ hoa, thì sẽ không thể gặp được thần, thậm chí có thể sẽ không được tham gia lễ tế Thần Hoa, hai nhiệm vụ chính đều không thể hoàn thành.
Các người chơi đều cảm thấy tồi tệ. Suốt dọc đường đi, ai ai cũng đều im lặng.
Trong đình viện của họ có bốn phòng.
Ninh Tuc và Ninh Trường Phong một phòng, một người không tham gia, một người thì lười chảy thây.
Còn một phòng có hai người không biết lai lịch cụ thể, vẫn luôn im lặng. Người đứng ra tổ chức và dẫn dắt mọi người trước giờ là Đới Đông và Tưởng Anh, đêm qua Tưởng Anh đã chết, hôm nay Đới Đông không nói một lời. Chỉ có Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh là vẫn nói chuyện.
Họ rất lấy làm tiếc về những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng họ đã giúp bằng tất cả những gì có thể, hiện tại vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ bình thường.
Chúc Song Song nhỏ giọng nói với Tô Vãng Sinh: “Tôi cứ nghĩ Hoa Phong khác chứ, té ra cậu ấy cũng tôn thờ Thần Hoa đến vậy.”
Hoa Phong chính là tên của người hầu hoa tóc trắng.
Tô Vãng Sinh nói: “Mọi người ở đây đều tin vào Thần Hoa, nhất định Thần Hoa đã từng thật sự xuất hiện, hoặc mang lại lợi ích gì đó cho người dân ở đây.”
Chúc Song Song “ừm” một tiếng: “Anh có để ý thấy Hoa Phong hôm nay rất xanh xao, trông gầy yếu hơn hẳn không?”
Tô Vãng Sinh gật đầu, “Cậu ta mang cái hoa kia về nuôi nhưng cả đêm lại không có chuyện gì xảy ra, lỗ thủng trên cánh tay của hoa do bị cây trượng đâm vào đêm qua cũng không còn nữa.”
Hoa Phong cầm cây hoa về nuôi, bọn họ đều cho rằng bàn tay đó sẽ tấn công hắn giống như đã tấn công Tưởng Anh, hoặc là sau khi bị Thánh Nữ cho ăn một gậy, sẽ rất khó có thể khôi phục ngay trong đêm.
Nhưng không phải.
Chúc Song Song tò mò, “Cậu ấy nuôi kiểu gì vậy ta?”
Thì thầm cả đoạn đường, bọn họ đã đi ra khỏi con phố, vừa định rẽ vào Đầm Đen lại nhìn thấy Ninh Trường Phong đang nhàn nhã trở về.
Chúc Song Song: “Tiền bối, anh mới đi đâu vậy?” “À.” Hai tay Ninh Trường Phong chắp vào nhau, lòng bàn tay hướng lên trên, làm một động tác nâng, “Tôi đi tham gia hoạt động tế bái Thần Hoa.”
Trong khoảng thời gian chào đón trước lễ tế Thần Hoa, hàng ngày đều sẽ có rất nhiều hoạt động đón thần, mà điều cốt yếu không thể thiếu mỗi ngày chính là hoạt động thờ cúng Thần Hoa vào buổi chiều.
Tức là mỗi buổi chiều ở điện thờ Thần Hoa sẽ có một đám người đến quỳ lạy Thần Hoa, nghe người ta hát hò ca ngợi Thần Hoa.
Nhưng không ngờ người chơi top một trong căn cứ lại sẽ tham gia loại hoạt động này. Nhìn động tác điêu luyện của hắn, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên.
Chúc Song Song có chút kinh ngạc mà “oa' một tiếng, tiếp tục đi theo nhóm người hầu hoa về phía trước.
Hoàng hôn màu cam, ánh chiều tà đỏ rực, sắc màu ấm áp rắc vào đầm lầy tối tăm vô tận.
Ninh Túc dường như có thể cảm nhận được nhịp đập đó.
No nặng nề, cũng không vang dội, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cả thế giới đều rõ ràng rung động.
Ninh Túc đã đi vào chỗ sâu nhất trong đầm lầy vong linh, bắt được một trái tim.
Nhịp đập của trái tim đó là thứ duy nhất đã đáp lại cậu trong thế giới im lặng chết chóc này. Vào khoảnh khắc đó, cậu như lấy lại được toàn bộ sức lực, nụ cười sáng lạn phá tan bùn thối trên mặt, sáng ngời rực rỡ.
Cậu kéo trái tim ra khỏi vực sâu của đầm lầy.
Mặt trời tròn trịa mờ ảo trên đầu cậu đã biến mất, biến thành ánh hoàng hôn đỏ cam lúc bình thường nên có.
Khi trái tim đang đập trong tay cậu được kéo ra từ khỏi đầm lầy, đó là một cành cây cứng cáp, trong ánh hoàng hôn màu cam vàng, dưới cái nhìn của thiếu niên, một đoá hoa bốn cánh màu đỏ thắm chậm rãi nở TO ra.
Thiếu niên nhìn nó nở nụ cười thật tươi, đôi mắt sáng rực mang theo một chút ẩm ướt.
Cậu ôm dây leo và bông hoa vào lòng, lấy tay che nó lại, cảm nhận nhịp tim ở bên trong, nhịp tim cậu cũng hợp lại theo từng tiết tấu đó.
“Thình thịch! —”
“Tao tìm được rồi!”
Với ánh hoàng hôn sau lưng làm nền, cậu vẫy tay với hai đứa nhỏ ở đằng xa, hét lớn gọi chúng nó.
Xung quanh cậu, những gốc cây hắc ám lần lượt trồi lên, hết sinh mệnh này đến sinh mệnh khác liên tục ra đời.
Một đội quân xương khô từ từ hiện ra từ đằng xa, phía trước có hai đứa nhỏ đang ngồi trên vai của hai bộ xương khổng lồ.
Bọn chúng cũng vẫy tay với cậu. “Tìm được rồi.”
“Ừm!?
Ninh Tuc lặp lại lần nữa, lần này giọng cậu rất khẽ, “Tao tìm được rồi.” Cậu đưa bông hoa trong lòng mình cho hai tụi nhỏ xem. Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn bông hoa trên tay cậu, không nói nên lời. Tụi nó không có cách nào bày tỏ cảm nhận của mình, chỉ biết ngơ ngơ nhìn đóa hoa kia bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Khi mặt trời lặn, nhóm người hầu hoa đã đi qua khu rừng, đến Đầm Đen.
Lúc này, họ tình cờ nhìn thấy một đội quân xương khô khiêng một thiếu niên cả người nhếch nhác bước ra từ chỗ sâu nhất của đầm lầy.
Thiếu niên dường như cũng nghe thấy tiếng họ, quay lại vẫy tay với họ. Chúc Song Song sửng sốt một chút, “Cậu ấy có vẻ rất vui.”
Cô chưa bao giờ thấy cậu vui vẻ đến thế, ngay cả khi ăn đùi gà thì mắt cậu cũng không sáng như vậy.
Tô Vãng Sinh gật đầu, “Đúng thật.”
Ninh Túc nhảy xuống bộ xương khô, đưa hoa cho hai người xem, “Nhìn nè, tôi đã tìm được rồi.”
Trong tay cậu là một gốc cây hoa dài khoảng hai mươi xen ti, dây leo có màu sẫm, không thể phân biệt được đó là màu xanh lá cây đậm hay màu đen, có thứ gì đó đang lờ mờ chảy bên trong. Trên cùng là bông hoa đỏ tươi bốn cánh.
Không biết bốn cánh hoa này ngưng tụ bao nhiêu máu tươi mà đỏ đến khiến lòng người phát run, giống như có thể nhìn thấy rõ nhịp đập của dòng máu theo hoa văn từ cánh hoa, trái tìm vô thức mà đập theo.
Chúc Song Song: “Đóa hoa này thật đặc biệt.”
Cô chỉ nhìn thoáng qua một cái đã không thể nhìn nó thêm nữa, nếu tiếp tục nhìn trái tim cô sẽ đập rất dữ dội.
Tô Vãng Sinh cũng giống cô, “Quả thật rất đặc biệt.”
Trong đầm lầy tối tăm này, tất cả những bông hoa được mọc ra ở đây đều biến dạng, gốc cây này cũng không tính là nổi bật, tuy nhiên điểm đặc biệt mà họ nói đến chính là nó tạo cho người khác một loại cảm giác tim đập thình thịch như muốn nổ tung.
Ninh Túc vui vẻ cầm lấy, vô thức làm ra động tác nâng lên trước ngực, “Đương nhiên là đặc biệt rồi.”
Trừ Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh ra, những người khác cũng không quan tâm cậu đến cùng đã tìm được hoa gì. Họ chỉ hâm mộ và ghen tị khi nhìn thấy những bộ xương khô kia thôi.
Lần này bọn họ nhất định phải đi càng xa hơn để tìm hoa, nguy hiểm là điều hiển nhiên, đã vậy còn có thể không kịp trở về trước khi trời tối, sẽ bị quái vật kéo xuống chỗ sâu trong đầm lầy.
Cô bé xinh đẹp nhận ra tầm mắt của bọn họ, thân thiết hỏi: “Muốn tôi giúp không??
Vừa dứt lời, những bộ xương khô sau lưng cô bé đều đứng thẳng tắp. Các người chơi có chút không dám tin, “Thật không?”
Cô bé vén tóc bên phải ra sau tai, ước tính số điểm có thể nhận được sau khi rời khỏi phó bản, nói: “Một gốc hoa 10 vạn điểm.”
Con số này không giống như 100 triệu của Ninh Túc, nó kẹt ngay ở chỗ khiến người ta cảm thấy quá cao, nhưng cũng không phải là không thể cắn răng bỏ ra được.
Sau khi mặt trời lặn, bầu trời rất nhanh sẽ tối, nhìn thoáng qua Đầm Đen không thấy đầu bên kia cũng chẳng thấy gốc hoa nào, chỉ có mùi thối nồng nặc bốc lên.
Đội quân xương khô hành quân về phía Đầm Đen, chưa tới năm phút Mạn Mạn đã kiếm về được 30 vạn điểm.
Trong đó còn có cổ phần của Tô Vãng Sinh. Cũng có những người chơi từ các đình viện khác.
Quỷ Sinh ngưỡng mộ mà: “Oa ~7”
Cái đầu nhồ của nó lắc lắc một cách ngu ngốc, một gốc hoa đáng lẽ chỉ có 200 điểm, vậy mà chị hai lại bán được với giá 10 vạn, nó đã đếm không xuể là bao nhiêu.
Ngay cả Ninh Túc cũng kinh ngạc vui sướng nhìn cô bé.
Cô bé ngày nào cũng thở dài.
Khi còn sống trong lâu đài, không phải là cô không biết cái nết mẹ mình như thế nào. Lúc còn ở biệt thự, cô cũng từng nói, không cần cậu phải vất vả, cậu muốn nằm thế nào thì nằm như thế đó. Gánh nặng nuôi gia đình này vẫn là nên đè lên đôi vai trẻ thơ của cô thôi.
Hiệu suất của đội quân xương khô rất cao, trước đó hai đứa nhỏ đã dẫn chúng đi tìm Ninh Túc, chúng đã đi một đoạn rất xa trong đầm lầy này, biết rõ nơi nào có hoa.
Khi giao hoa cho người chơi, cô bé đều chêm thêm một câu: “Còn có cả gói 30 vạn nữa, gói này không có giới hạn số lần, miễn là đến khi nào tìm thấy gốc hoa không bị ô nhiễm mới thôi.”
Đây là lần đầu tiên người chơi trở về sớm nhất, lại nhẹ nhàng và không có thiệt hại gì, không biết có nên vui mừng hay không.
Sau khi tìm được hoa, điều tiếp theo cần lo lắng chính là liệu nó có mọc ra các bộ phận cơ thể người hay không. Rất nhiều người chơi đều không có ý định ngủ, chỉ có Ninh Túc và hai đứa nhỏ là sướng sướng ôm hoa trở về phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, một lớn hai nhồ thay đồ ngủ rồi cùng ngồi ngắm hoa.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Nửa tiếng trôi qua.
Bọn họ vẫn còn đang ngắm. “Thật là đẹp.”
“Đẹp.”
“Ừm!?
Ninh Túc tìm một cái chậu sứ màu đen cắm hoa vào đó, sau khi ngắm chừng nửa tiếng lại rót một ít nước suối trong phòng vào.
“Ngủ thôi.”
Cả ba nằm lên trên giường gỗ.
Mười phút sau, Quỷ Sinh lén lút xoay người lại, không biết tại sao lại cực kỳ muốn ngắm thêm một chút. Ninh Túc kêu nó ngủ, nhưng nó lại không ngủ nên có hơi chột dạ, thầm nghĩ chỉ ngắm chút xíu nữa thôi. Lúc quay người lại, hai người còn lại đang nằm ở hai bên giường gỗ cũng đang nhìn chằm chằm vào đóa hoa.
Quỷ Sinh: “Ớ?”
Đêm đó, một lớn hai nhỏ ngủ muộn hai tiếng đồng hồ.
Bóng đêm đặc sệt, ánh trăng trắng lấp ló trên mặt nước hồ xanh nhạt. Trong hơi thở nhẹ nhàng yên bình, dây leo trong chậu sứ đen càng lúc càng trở nên dài hơn dưới bóng tối, khi nó cao ngang ngửa một người thì hơi cúi về phía thiếu niên, lắng lặng rũ xuống ở nơi đó.
Cơn gió đêm rên rỉ thổi qua, màn cửa sổ màu trắng khẽ lay động, ánh trăng tràn vào phòng, vừa hay rọi lên mặt thiếu niên. Lúc cậu ngủ, mái tóc của cậu ngửa ra sau, lộ ra cái chóp mỹ nhân, hàng mi dài khẽ rũ xuống tạo thành một bức tranh đêm tĩnh mịch ngoan hiền.
Theo từng nhịp hô hấp, lồng ngực cậu khẽ phập phồng lên xuống.
Lại có một cơn gió đêm khác thổi qua, những dây leo dài sắc nhọn cuốn theo chiều gió.
Ninh Túc đột nhiên mở mắt ra, đôi mi run lên vì căng thẳng. Giây sau cậu lăn một vòng xuống giường, né tránh dây leo sắc nhọn đâm xuống, rồi phi thẳng ra ngoài cửa sổ.
Cậu điên cuồng chạy trong đêm, năng lượng trong cơ thể tản ra giống như một cơn lốc đen, tốc độ vượt xa nhân loại, nhưng cậu vẫn cứ nghe thấy tiếng dây leo cách mình rất gần, nó xé gió, xuyên qua màn đêm. Ninh Túc có thể cảm nhận được rõ sức mạnh nơi đó khủng khiếp như thế nào khi xé gió quét qua người. Chỉ cần chạm vào nó, mọi thứ đều có thể bị nghiền nát thành đống bọt vô hình.
Lần đầu tiên, Ninh Túc cảm thấy căng thẳng trong trò chơi phó bản. Như một cơn gió thoảng qua, cậu vọt vào khu rừng Đầm Đen, hệt như đang chạy trốn, dẫn dây leo kia ra ngoài phố.
Đầm Đen vào đêm khuya yên tĩnh dao động, thiếu niên giống như một bóng ma lướt qua trong đêm tối, dây leo màu đen phía sau phân ra thành nanh vuốt, truy đuổi theo cậu.
Ninh Túc biết mình không có lợi thế trong Đầm Đen, cho nên cũng không có vào đó, chỉ chạy loanh quanh trong khu rừng tiếp giáp với Đầm Đen. Phương pháp này có về hiệu quả, khi cậu dùng hết sức chạy theo vòng tròn, khoảng cách với dây leo đã được nới ra một xíu.
Ngay khi cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm, một sợi dây leo sam màu phiếm đỏ đột ngột từ trong bóng tối lao ra trước mặt cậu.
Ninh Túc trợn to mắt, tìm đập hãng mất một giây.
Một giây đó cậu chỉ cảm thấy eo mình lạnh toát, đồng thời trước ngực đau nhói.
Không cho cậu có thời gian để phản ứng, một sợi dây leo đã quấn lấy eo cậu, nâng cậu lên khỏi khu rừng, một dây leo khác thì đâm vào ngực cậu.
Khoảnh khắc đó, thời gian trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trước khi trái tim đang nhảy dựng lên của Ninh Túc rơi xuống, dây leo chỉ đâm thủng lớp ngoài cùng, xuyên qua mạch máu mỏng trên bề mặt, ngay sau khi nó vừa dính máu thì chợt khựng lại.
“Thình thịch ——”
Ninh Tuc lại cảm nhận được một tiếng tim đập nặng nề.
Từ dây leo trên ngực cậu truyền đến, nó còn mãnh liệt hơn cả lúc cậu bắt lấy nó từ sâu trong Đầm Đen.
Một người một dây leo cứ thế im lặng trong tiếng gió đêm vang rền.
Trái tim Ninh Túc đập dữ dội.
Cậu vươn tay ra bắt lấy dây leo, cảm nhận sự kích động bên trong dây leo, từ từ kéo nó ra khỏi ngực mình. Ánh trăng trắng tỉnh trải dài trên đầm lầy đen, tiếng khóc nức ng trong gió trở nên mồng manh hơn.
Một bàn tay mảnh mai nhợt nhạt cầm dây leo sắc nhọn sam màu, nhẹ nhàng dời nó đi, dây leo vẫn không nhúc nhích, dường như đang âm thầm quan sát.
Cùng lúc đó, dây leo lan rộng trên eo thiếu niên, theo sống lưng của cậu bò về phía trước, khiến lưng thiếu niên đột nhiên thẳng ra.
Một người một dây leo cứ vậy giằng co, một bên cứng nhắc cảm nhận dòng máu vừa nãy, còn một bên thì nhớ lại nhịp tim mạnh mẽ vừa rồi. Buổi sáng, khi hai đứa nhỏ tỉnh lại, Ninh Túc vẫn còn ngủ.
Gốc hoa của họ đang yên lặng nằm trong chậu cây, một đêm trôi qua nhưng lại không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Bên ngoài có hơi ồn, nhưng không biết tại sao Ninh Túc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Quỷ Sinh đứng trên ghế mở cửa sổ ra, nhìn thấy một vài người chơi đang tụ tập ngoài đình hóng gió để ngắm hoa.
Qua một đêm, lại có ba gốc hoa xuất hiệu dấu hiệu ô nhiễm, mọc ra các bộ phận cơ thể người.
Dưới ánh nắng chói chang chiếu xuống, Ninh Túc cuối cùng cũng mở mắt, cậu nhìn lướt qua đóa hoa không chút thay đổi cạnh giường gỗ, lại đè lên lồng ngực vẫn còn hơi ngứa ngáy của mình. Khi rửa mặt, cậu lại nhìn ngực mình một cái, nơi đó có một vết sẹo đã lành đến mức không thể thấy rõ được.
Ninh Túc chớp chớp mắt.
Chờ đến khi cậu ra tới nơi, đội quân áo trắng của Thánh Nữ đã đến đây rồi.
Kể từ tối qua, đội quân áo trắng của Thánh Nữ đều túc trực ở đây vào mỗi sáng để dọn những gốc hoa bị ô nhiễm.
Lần này có một gốc hoa mọc ra một chùm mắt giống như một chùm nho, từng con mắt xoay tròn, mấy chục con nhìn về các hướng khác nhau, khiến người ta hoa mắt.
Có một cái thì mọc ra một cái miệng đầy máu, đang “ồ ồ' kêu to.
Còn một cái là móng tay cánh hoa, các lớp móng tạo thành một đóa hoa khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Chỉ có ba cái này thôi sao?” Người mặc áo trắng đứng đầu hỏi.
Mấy người chơi nhìn về phía Ninh Túc vừa mới ra, Ninh Tô gật đầu, “Hoa của tôi không bị ô nhiễm.”
Người mặc đồ trắng mang ba chậu hoa rời đi.
Khi nhóm người hầu hoa giải tán, Ninh Túc nhìn thấy người hầu hoa tóc trắng hơi lảo đảo một chút, vịn hàng rào của đình hóng gió.
Ở đây gần một tuần, Ninh Túc có thể nhìn ra thân thể của nhóm người hầu hoa đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, chỉ có mạch máu là thay đổi rõ rệt nhất, dưới sự co cứng nhanh chóng của mạch máu, làn da của mọi người trở nên mềm mại hơn. Vì vậy Ninh Túc có thể thường xuyên nhìn thấy các mạch máu trải dài từ cổ tay và cổ của các người hầu hoa.
Khi Hoa Phong lảo đảo và bất chợt vịn hàng rào, gân xanh trên mu bàn tay sẽ hẳn lên, lúc này đúng là nó đang lộ ra, thế nhưng Ninh Túc cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tầm mắt của cậu nhích lên phía trên, nhìn thấy cổ và mặt hắn cực kỳ tái nhợt.
Ninh Túc “ồ” một tiếng.
Sau khi cậu trở về, cậu nhìn hoa lăng tiêu một hồi, hoa lăng tiêu vẫn giống như lúc mang về, không có gì thay đổi.
Ninh Túc mím môi rót một ít nước suối vào.
Sẩm tối cùng ngày, Ninh Túc lại theo người chơi đến Đầm Đen, chủ yếu là để thu thập điểm.
Buổi tối hôm nay cũng về sớm như hôm qua.
Ba người hầu hoa mang về ba gốc cây mới, trước khi ngủ họ đều rất bất an, sợ đêm nay nó lại mọc ra mấy thứ đáng sợ khác.
Ninh Túc cũng không có ngủ liền, khi hai đứa nhỏ đã say giấc, cậu vẫn còn mở to mắt.
Lần đầu tiên không ngủ được, Ninh Túc dứt khoát ngồi dậy nhìn thẳng vào cây hoa kia. Cậu nhìn nó một chập, nuốt nước bọt, duỗi tay về phía đóa hoa lăng tiêu bốn cánh.
Cậu ăn nhiều hoa lăng tiêu như vậy rồi nhưng vẫn còn chưa từng ăn hoa bốn cánh. Bốn cánh hoa trông càng đồ hơn, như thể có máu chảy bên trong, vừa nhìn đã biết là ăn rất ngon rồi.
Ngay khi ngón tay sắp chạm vào cánh hoa, Ninh Túc nghe thấy một tiếng mở cửa yếu ớt.
Tiếng động đó cực kỳ nhỏ, người mở cửa hẳn là không muốn ai nhận ra. Nhưng càng như vậy, Ninh Túc càng muốn biết đối phương muốn làm gì.
Ninh Túc kéo màn lên, xoay người ngồi trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong đình viện yên tĩnh vào ban đêm, một người đàn ông cầm trường đao lặng lẽ đi về phía trước.
Ninh Túc nhận ra đó là Đới Đông, hắn đang đi về phía phòng của người hầu tóc trắng.
Ninh Tuc lập tức đoán được hắn muốn làm gì.
Người đàn ông này cuối cùng đã quyết định trả thù cho Tưởng Anh. Ninh Tuc chỉ yên lặng quan sát.
Mọi người đều biết, dưới tình huống bất đắc dĩ, người chơi không thể tấn công NPC, đã vậy Hoa Phong còn không phải là một NPC bình thường.
Nhìn Đới Đông lén lút như vậy, hẳn là muốn nhân lúc Hoa Phong ngủ say, âm thầm đi vào chém chết bàn tay kia để báo thù cho Tưởng Anh. Nhưng liệu có đơn giản như vậy không? Lấy kinh nghiệm từ mấy ngày nay nói cho ho biết, những loài hoa mọc trong Đầm Đen không xuất hiện dưới cái nắng gay gắt, hoạt động mạnh nhất vào đêm khuya.
Chúng chỉ mọc ra các bộ phận cơ thể người vào giữa đêm, bàn tay kia cũng là vào giữa đêm mới biến thành khổng lồ đâm thủng lồng ngực của Tưởng Anh.
Quả nhiên đúng như Ninh Túc suy đoán, Đới Đông không có đi tới cửa mà là đi tới trước cửa sổ phòng Hoa Phong.
Cửa đối diện với phòng trà, bạn cùng phòng của Hoa Phong đã chết vào ngày đầu tiên khi đến Đầm Đen, hiện tại Hoa Phomg vẫn đang sống ở căn phòng bên phải.
Đới Đông chọc một lỗ trên cửa sổ giấy trắng, dí sát mắt tới để nhìn vào. Ninh Túc thấy rõ đồng tử bên mắt còn lại của hắn giãn ra, không biết đã nhìn thấy cái gì mà trường đao trong tay lại rơi xuống.
Trường đao đó là vũ khí kỹ năng của hắn, dài một mét năm, khi rơi xuống đất phát ra một tiếng rất rõ ràng trong đêm tối tĩnh mịch.
Đồng thời có một tiếng rên đau đớn khẽ cất lên.
Ngay lập tức có người chơi cảnh giác mở cửa ra, nếu đã như vậy Ninh Túc cũng trực tiếp nhảy xuống theo cửa sổ.
Người chơi ở gần đó không hề do dự mở cửa sau khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn ấy, lúc Ninh Túc tới nơi, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đến chậm hơn cậu một chút, đồng loạt hít sâu một hơi. Cách bài trí của mỗi phòng trong đình viện đều giống nhau, người hầu hoa tóc trắng chỉ mặc nửa áo dựa vào giường gỗ, tóc dài màu trắng tản ra trên người, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi.
Đôi môi màu nhạt của hắn đang cắn chặt một chiếc khăn để ngăn bản thân hét lên vì quá đau đớn.
Một tay hắn cầm một con dao dính máu, tay còn lại nâng đóa hoa bàn tay kia lên, trên cổ tay có một vết rạch.
Chúc Song Song nhớ lại những nghỉ vấn khi cô nhìn thấy hắn vào sáng nay, khiếp sợ nói: “Cậu ta đang nuôi bàn tay kia bằng máu của chính mình!”
Rõ ràng hắn đã tự cắt cổ tay mình.
“Thảo nào hai ngày nay sắc mặt cậu ta lại tái nhợt, thân thể yếu ớt như vậy!”
Những người chơi khác không tiếp lời cô, bọn họ vẫn còn đang khiếp vía nhìn cảnh tượng này.
Hoa Phong quả thật đã làm vậy, lúc trước có lẽ hắn cũng dùng máu nuôi hoa, nhỏ giọt máu từ cổ tay lên bàn tay kia, nhưng đêm nay bàn tay kia đã không còn thỏa mãn với điều đó nữa.
Những chiếc móng dài của nó chọc vào vết cứa trên cổ tay hắn, chui sâu vào tĩnh mạch của hắn.
Họ thậm chí có thể nhìn thấy ngón tay đang dài ra trong mạch máu, ngang với khuỷu tay đuổi theo máu.
Nhìn thấy cảnh này, các người chơi đều hít một ngụm khí lạnh, cánh tay cũng vô thức thấy đau đớn, mạch máu khắp người cũng đau theo. Họ nhìn ngón tay căng ra trong mạch máu, nhưng mạch máu không bị vỡ, họ dường như nhận ra điều gì đó, nhưng họ không biết cụ thể đó là gì, hoảng sợ không thể giải thích được.
Từng người một đứng ở trước cửa, khiếp hãi hoặc im lặng nhìn cảnh tượng đó.
Người đầu tiên cử động là Đới Đông.
Hắn lại cầm trường đao của mình lên, nghiến răng nghiến lợi bước vào phòng.
Hoa Phong không ngừng lắc đầu khi nhìn trường đao trong tay hắn, khăn trong miệng lấp kín tiếng rên rỉ đau đớn.
Tô Vãng Sinh kéo Đới Đông lại, Đới Đông dùng sức hất tay hắn ra, “Cút ngay!”
Vẻ mặt hắn dữ tợn méo mó, sự im lặng trong hai ngày qua rốt cuộc cũng bùng nổ ngay tại giây phút này, “Tôi muốn băm vằm nó ra! Nó đã giết chết Tưởng Anh!”
Tô Vãng Sinh nắm lấy cổ áo của hắn, đè hắn lên tường, “Anh bình tĩnh trước đi, hiện tại nó đang ở trong tay Hoa Phong.”
“Vậy thì sao!”
“Vậy thì sao chứ!” Đới Đông rống liên tiếp hai tiếng với Tô Vãng Sinh, “Nó đã đâm thủng lồng ngực Tưởng Anh! Các người có biết cảm giác của Tưởng Anh khi toàn thân đầu chảy máu là như thế nào không!
“Tôi biết! Cô ấy đã nói chuyện đó với tôi suốt hai đêm qua!” “Các người có biết Tưởng Anh đã bị ném vào đầm lầy bẩn thỉu đó không! Các người có biết lúc cô ấy còn sống thích sạch sẽ đến cỡ nào không! Trong đó có gì chứ, thịt vụn, nước xác chết, bùn lầy dơ dáy!” “Các người có biết... Các người có biết mỗi lần đến đầm lầy tìm hoa, rất có thể sẽ giẫm lên mặt cô ấy, ngực cô ấy, trái tim cô ấy không? Cô ấy sẽ còn bị bao nhiêu người giẫm đạp lên nữa đây?”
Giọng hắn nghẹn ngào khàn khàn đầy uất hận, từ từ trở thành tiếng khóc nức nở.
“Tôi nhất định phải băm vằm nó! Băm nát nhừ nó! Cái con quái vật kinh tởm này!”
Hắn đột nhiên đẩy văng Tô Vãng Sinh đang sững sờ, sải bước về phía trước.
Hoa Phong lắc đầu liên tục, nước mắt chảy dài xuống, thấm vào khăn trong miệng.
Ngay khi Đới Đông giơ trường đao lên, khăn trong miệng hắn rơi xuống. “Đừng mà, đừng mà, cầu xin anh... Anh ấy không phải quái vật, anh ấy là...”
“Anh ấy là anh trai của tôi...”