Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 61 - C61

C61 C61C61

chương 61: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



Người hầu hoa chỉ có thể nuôi dưỡng những bông hoa không bị 6 nhiễm. Đây là quy tắc mà Thánh Nữ và Dã Nam Vọng đã nói với họ vào ngày hôm đó.

Song cũng vào đêm hôm đó, người hầu hoa tóc trắng Hoa Phong đã nói hắn muốn nuôi dưỡng gốc hoa bàn tay này, hoa mọc ra tay người chính là hoa bị ô nhiễm, thế nhưng Thánh Nữ vẫn đồng ý.

Lúc ấy có một số người chơi đã suy đoán thân phận của Hoa Phong không tầm thường.

Quả nhiên là thế.

Dòng họ Hoa này rất có tiếng ở đất nước Hầu Thần.

“Anh trai tôi là người hầu hoa đợt đầu.”

Thế lực chủ yếu của nhà họ Hoa nằm ở thủ đô chứ không phải ở quận Phù Nhân, ở đây họ chỉ là một nhánh nhỏ, không giàu sang phú quý, đôi khi còn khó khăn.

Nhưng Hoa Phong luôn cảm thấy anh trai mình là người con trai giỏi giang tuyệt vời nhất ở quận Phù Nhân. Khi Hoa Phong vừa lên tám tuổi, cha hắn chết trên chiến trường, mẹ hắn cũng đi theo ông, nhánh nhỏ bọn họ cũng không còn chỗ đứng ở thủ đô.

Tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ khiến Hoa Phong trở thành một đứa trẻ tự kỷ, hệt như một đứa ngốc, điều này làm hoàn cảnh của họ càng khó khăn hơn, bị bắt nạt là chuyện rất thường xuyên.

Anh trai đưa hắn đến quận Phù Nhân để nhờ cậy vào ông ngoại, để hắn có thể hồi phục khỏi nỗi đau buồn.

Quận Phù Nhân quả thực là một nơi tuyệt đẹp, mặc dù ở nhà ngoại cũng không hoàn toàn được coi trọng, nhưng họ sống nương tựa vào nhau rất hạnh phúc.

Anh trai đưa hắn đi qua từng hồ nước tự nhiên ở quận Phù Nhân, dẫn hắn đi nghe tiếng sóng vỗ rì rào trong làn gió.

Anh trai đưa hắn đến mọi ngọn núi ở quận Phù Nhân, lắng nghe tiếng hót líu lo của từng loại chim trong rừng, tiếng xào xạc của gió và lá cây. Lúc đứng trên đỉnh núi, anh trai nói: “Hoa Phong, em hãy nhìn thành phố này đi, nó mới đẹp làm sao.”

Anh trai nói: “Hoa Phong, em nghe này, gió là âm thanh phong phú nhất trên đời, em cũng sẽ là một trong những số đó.”

Khi Hoa Phong ngẩng đầu nhìn anh trai, đúng lúc nhìn thấy gió đang vén tóc cho anh trai mình.

Mái tóc dài của anh trai bay trong gió hiu hiu, tiếng động rất nhỏ bên tai được khuếch đại. Cơn gió kia cũng thổi cong đôi mi của anh trai, ánh nắng trong mắt sáng ấm áp, phản chiếu cả thành phố xinh đẹp. Anh trai quay lại, thành phố biến thành hắn lúc còn nhỏ.

Năm năm trước, điềm lành từ trên trời giáng xuống.

Anh hai nói: “Hoa Phong, anh muốn trở thành người hầu hoa.”

Hoa phong hỏi: “Người hầu hoa là cái gì?”

Anh trai nói: “Người hầu hoa chính là người hầu hạ thần linh, thần của chúng ta là Thần Hoa, dòng họ của chúng ta là họ Hoa, Hoa Phong à em xem đi, có phải chúng ta sinh ra là để hầu hạ Thần Hoa không?”

Khi đó ánh mắt của anh trai rất sáng, mãi về sau Hoa Phong mới hiểu được đó là ánh sáng kiên định, đối với chính mình, cũng là đối với Thần Hoa.

Anh trai nói: “Anh nhất định sẽ trở thành người hầu hoa ưu tú nhất, quận Phù Nhân sẽ càng trở xinh đẹp, Hoa Phong sẽ có cuộc sống càng tốt hơn.”

Năm hắn mười ba tuổi, anh trai trải qua nhiều lần tuyển chọn, tiến vào điện thờ Thần Hoa, trở thành người hầu hoa thế hệ đầu.

Thời đó người hầu hoa rất hiếm và cao quý, vì phải giữ gìn sự thiêng liêng mà không thể thường xuyên lộ mặt.

Ngày nào Hoa Phong cũng quỳ trước điện thờ Thần Hoa cùng với một đám người, cầu mong có thể gặp anh trai.

Người anh trai mà hắn chỉ gặp mỗi tháng một lần càng ngày càng gầy, sắc mặt ngày càng tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời.

Hắn quỳ trước điện thờ, nhìn về phía pho tượng Thần Hoa tăm tối, chắp tay trước ngực cầu nguyện: “Kính xin thần linh, con không cầu quận Phù Nhân được giàu sang thái bình, con chỉ cầu ngài có thể phù hộ cho anh trai duy nhất của con sức khỏe đồi dào, anh ấy là cảnh đẹp nhất của quận Phù Nhân trong con, là tín đồ trung thành nhất của ngài.”

Lần cuối cùng hắn gặp anh trai, trên mặt anh ấy có một mạch máu xanh tím hiện lên, nó chạy từ má phải đến khóe mắt phải.

Anh trai nhìn hắn, khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống, trong mắt thoáng hiện nét buồn nhưng vẫn không che được ánh sáng bên trong đó.

Kể từ đó, Hoa Phong không còn gặp lại anh trai nữa.

Không lâu sau, Thần Hoa ban phước lành, quận Phù Nhân sung túc thái bình, nhà vua đích thân đến lễ tế bái Thần Hoa.

Giữa những tiếng reo hò sôi nổi, không ai để ý thấy một thiếu niên đang đang cuống cuồng tìm kiếm một bóng người.

Hắn cũng không nghe thấy tiếng hoan hô của họ, bên tai chỉ có tiếng gió hiu quạnh.

Thánh Nữ xuất hiện giữa điện thờ, Thánh Nữ nói người hầu hoa đời đầu đã đi phụng dưỡng thần linh.

Những người hầu hoa thế hệ tiếp theo sẽ không còn giống như thế hệ đầu tiên, sẽ không bao giờ chọn từ những gia tộc hiển hách nữa.

Sau đó, nô lệ hoa ra đời.

Những người nghèo khổ đã bán con cái của họ làm nô lệ hoa, chọn ra những người hầu hoa tốt nhất từ nhóm nô lệ hoa, còn những nô lệ hoa khác thì trở thành lễ vật dâng lên cho Thần Hoa. Người hầu hoa không còn hiếm như lúc trước, thi thoảng có thể nhìn thấy những người hầu hoa thất bại từ chỗ của các ông chủ nô lệ hoa. Hắn vẫn luôn quan sát, càng ngày càng hiểu, nhưng đến cùng vẫn không hiểu.

Chúc Song Song: “Cho nên cậu cũng tới đây làm người hầu hoa, muốn đi trên con đường mà anh trai cậu đã đi có phải không?”

Hoa Phong chỉ nói: “Thần của chúng ta là Thần Hoa, họ của bọn tôi là họ Hoa, sinh ra là để hầu hạ Thần Hoa.”

Chúc Song Song trầm mặc nói không nên lời, những người chơi khác cũng vậy.

Chỉ có Đới Đông không muốn tin, “Làm sao cậu lại biết đó là anh của cậu!”

Hoa Phong bình tĩnh nói: “Anh trai tôi tổng cộng đã nắm tay tôi hơn 2.400 lần, cho dù anh ấy có biến thành bộ xương thì tôi cũng có thể nhận ra.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh khi nói những lời này của hắn, không biết vì sao lại cảm thấy đặc biệt không thoải mái. Khi cái nắm tay trở thành chuyện thường tình, sẽ có ai yên lặng đếm mỗi lần như vậy rồi thầm ghi tạc trong lòng chứ. Trừ khi đó là một người rất cô đơn, trong lòng chỉ yêu duy nhất người kia.

Thế giới của hắn trống trải hiu quạnh, chỉ rung động khi nắm tay, hóa thành những con số thời gian.

Thật ra bọn họ cũng không hiểu, cho dù nhìn thấy người anh trai mình yêu quý nhất biến thành như vậy, hắn vẫn còn tin vào Thần Hoa thế này sao?

Thần Hoa thật sự ở trong lòng người dân quận Phù Nhân là có thể hiến tế chính mình sao?

Đới Đông nghẹn ngào, “Tôi không quan tâm trước đó nó là gì, nó đã giết chết Tưởng Anh, hiện tại nó chính là quái vật, nó sẽ còn giết hại nhiều người khác!”

Hoa Phong lại bật khóc, “Không! Anh ấy không phải! Anh ấy là anh trai của tôi!”

Hắn dùng tay kia che lại cổ tay bàn tay hoa kia, “Anh ấy là anh trai tài giỏi của tôi! Anh ấy là người hầu hoa vĩ đại lưu lại tên tuổi trên điện thờ Thần Hoa!”

“Mọi người chưa thấy người hầu hoa về sau sao! Bọn họ đều không có máu trong mạch máu, anh trai tôi không phải muốn hại người, anh ấy chỉ muốn bắt lại dòng máu chảy ra khỏi anh ấy thôi!”

“Máu của anh ấy đã không còn nữa.”

Đới Đông: “Hắn không có máu thì có thể lấy máu của người khác sao!” Hoa Phong: “Anh ấy không muốn lấy máu của người khác, anh ấy chỉ muốn cảm nhận máu thôi! Anh xem di, khi cảm nhận được máu anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái, sẽ không giãy dụa làm người khác bị thương nữa.”

Bàn tay kia thật sự không nhúc nhích, yên lặng ở trong huyết quản của em trai mình, cảm nhận dòng máu ấm áp chảy qua đầu ngón tay.

Hai người đàn ông đau khổ, một nằm một đứng giằng co với nhau, đều là vì những người họ yêu thương. Tô Vang Sinh lại kéo Đới Đông trở về, lần này phản ứng của Đới Đông cũng không còn gay gắt, Tô Vãng Sinh nói với hắn: “Tốt nhất anh đừng làm họ bị thương, là thành viên của guild Hồng Vũ, chắc anh phải biết rõ chuyện này hơn bọn tôi mà.”

Đới Đông che mặt, nước mắt chảy qua khe hở trên ngón tay, “Tôi không xong rồi Tô Vãng Sinh à, tôi thật sự không xong rồi, tôi không thể xuống đầm lầy được nữa, tôi không thể hầu hạ hoa, ngay khi nhìn thấy chậu hoa kia, tôi sẽ nghĩ trên người nó có máu thịt của Tưởng Anh hay không.”

“Tôi yêu cô ấy.” Hắn không ngừng khan cả cổ nhấn mạnh, “Tôi thực sự rất yêu cô ấy.”

Chúc Song Song nhìn đến bức bối, nhưng cô vẫn đâm vào vết thương trong tim hắn, hỏi hắn: “Vậy thì tại sao lúc đó anh không mạnh mẽ lên, hoặc đồng hành cùng cô ấy đến đoạn đường cuối cùng, chí ít cũng phải chôn cất cô ấy ở một góc nào đó của Đầm Đen chứ?”

“Cũng giống như lúc Thánh Nữ muốn mang người rời đi, Hoa Phong đã giữ lại anh trai cậu ấy, nhưng anh đâu có giữ lại Tưởng Anh.”

Mọi người đều có thể nhìn thấy lúc người mặc áo trắng kéo thi thể của Tưởng Anh khỏi lòng hắn đều rất dễ dàng, hơn nữa hắn cũng có thể giành lại, nhưng hắn không có.

Chỉ vì Thánh Nữ nói, hắn có thể cùng đi với Tưởng Anh đến Đầm Đen. Lúc ấy là nửa đêm, khi bóng đêm dày đặc nhất, quái vật cũng hoạt động mạnh nhất.

Không ai biết Đầm Đen vào ban đêm sẽ có hình dạng như thế nào.

Tiếng khóc của Đới Đông càng lớn hơn nữa. Hắn là thành viên cấp cao của guild xếp hạng ba trong căn cứ trò chơi, địa vị không thấp, tư duy nhanh nhẹn, điềm tĩnh tự nhiên, hai ngày nay là khoảng thời gian chật vật nhất trong đời hắn.

Hắn đau khổ, hắn hối hận, hắn cũng áy náy, cho nên đêm nào hắn cũng nằm mơ thấy Tưởng Anh, mơ thấy Tưởng Anh nói cô ấy đau đớn thế nào, lạnh đến nhường nào.

Tô Vãng Sinh nhìn hắn vài giây, im lặng kéo hắn ra khỏi phòng.

Hai người chơi không biết lai lịch cũng rời đi.

Ninh Túc nhìn Hoa Phong, hỏi: “Lần đầu tiên cậu nhìn thấy đã biết đó là anh trai của mình rồi phải không?”

Hoa Phong gật đầu.

Hắn nhét khăn vào miệng lần nữa, nắm lấy bàn tay đã không còn vùng vẫy, kéo nó ra khỏi tay mình từng chút một.

Các mạch máu của người hầu hoa đều trở nên cứng hơn, ngón tay có cắm vào cũng không làm đứt mạch máu.

Khi ngón tay bị kéo ra, các mạch máu từ từ hồi phục lại.

Trong suốt quá trình đó, mồ hôi trên trán hắn chảy ra như mưa, thấm ướt những sợi tóc bạc trắng, mạch máu trên mặt hẳn rõ ra bên ngoài. Khi hắn rút bàn tay ra, Ninh Túc dùng gạc quấn lấy chỗ rách trên cổ tay hắn, nhìn thấy cánh tay gầy guộc của hắn đang co giật không thể kiểm soát.

“Cảm... Cảm ơn.” Hắn nhả khăn ra, yếu ớt nói. Lúc này đáng lẽ hắn phải gục xuống vì cơn đau, nhưng hắn vẫn run rẩy cố gắng nghiêng người, dùng cánh tay lành lặn còn lại nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay bê bết máu kia.

“Bọn họ nói anh trai tôi đi phụng dưỡng Thần Hoa.” Hắn yếu ớt nhẹ giọng nói, “Đó là một loại vinh hạnh, tên anh ấy cũng được lưu lại trên điện thờ, có người nhà họ Hoa từ thủ đô còn đến mời tôi trở về.”

“Tôi cũng không biết nên vui vẻ hay là đau buồn.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy bàn tay này, tôi không biết nên vui hay nên buồn.”

“Vui chính là tôi lại có thể nắm lấy tay anh ấy.”

Mà đau buồn là gì thì hắn không nói.

Cánh trắng nõn thon dài nắm lấy bàn tay đỏ máu cứng ngắc, “Tôi chỉ muốn nuôi dưỡng anh ấy thôi, anh trai của tôi.”

Lời này của hắn có hơi trẻ con, bởi vì đau đớn mà giọng nói run run, nhưng lại mạnh mẽ không thể giải thích được.

Gió đêm thổi từ Đầm Đen đến, tiếng nức nở vang dội.

Hoa Phong hỏi: “Cậu có nghe thấy không?”

Ninh Túc “ừm” một tiếng.

Gió là âm thanh phong phú nhất trên thế giới.

Lúc Ninh Túc rời đi, Hứa Phong nắm bàn tay đó nhắm mắt lại. Trở lại phòng, Ninh Tuc ngồi trước đóa hoa của mình nhìn một hồi, hàng mi thiếu niên rũ xuống, lại vuốt ve đóa hoa bốn cánh màu đồ một lần nữa.

Cậu nói: “Tao cũng vậy, chỉ là muốn nuôi dưỡng mày thôi.”

Sáng hôm sau, lần này chỉ có một gốc hoa có dấu hiệu ô nhiễm, sau đó bị người mặc áo trắng ở điện thờ mang đi.

Ngay khi người mặc đồ trắng rời đi, Giả Thần Thăng đã dẫn theo người tới.

Giả Thần Thăng là hội trưởng guild Hồng Vũ, còn Đới Đông là trợ thủ đắc lực của hắn, hai ngày nay hắn đều thấy rõ tình huống của Đới Đông, có lẽ cũng biết được kế hoạch của Đới Đông, cho nên khi người áo trắng vừa rời đi, hắn đã lập tức đến gặp Đới Đông.

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng đi theo để thảo luận về tình hình hiện tại.

Sau khi biết chuyện tối hôm qua, Giả Thần Thăng trước hết là an ủi Đới Đông, “Bản chất con người là ích kỷ hèn nhát, Đới Đông à, chuyện này đến đây thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Hắn hiểu cảm giác của Đới Đồng hơn những người chơi khác ở đây. Trong guild, Đới Đông luôn là người dẫn dắt, hướng dẫn các người chơi khác, sẽ dạy các thành viên mới cách phân tích phó bản, phân tích lòng người, nội tâm mạnh mẽ không có khe hở nào.

Nhưng không ngờ tới, có một ngày đối mặt với chuyện như vậy, hắn lại rụt rè né tránh. Trước mắt Đới Đông là một mảnh đen như mực, hắn gật gật đầu, không biết có nghe thấy không.

Giả Thần Thăng thở dài, nhìn về những người khác trong đình viện, “Những gì tối qua Hoa Phong nói rất có giá trị.”

Tô Vãng Sinh nói: “Chúng ta cũng đều đã thấy kết cục của người hầu hoa thất bại ở chỗ ông chủ Tề.”

“Theo lời Hoa Phong nói, anh trai của cậu ấy là một người hầu hoa thành công, vậy tại sao tay hắn lại mọc trên hoa? Còn bị gọi là hoa ô nhiễm nữa.”

Một người bên cạnh Giả Thần Thăng nói với sắc mặt khó coi: “Như vậy chẳng phải nói, dù chúng ta có là người hầu hoa thành công hay thất bại thì kết cục đều sẽ chết sao?”

Ai nghe đến đó cũng đều thấy không thoải mái.

Giả Thần Thăng nói: “Trước tiên đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy, nhiệm vụ chính của chúng ta không phải là trở thành người hầu hoa, chúng ta không cần phải đi đến cùng với tư cách là một người hầu hoa, chúng ta chỉ cần tìm cách nhìn thấy thần, hoặc trực tiếp nhìn thấy thần.”

Tô Vãng Sinh thực sự không muốn đả kích hắn, nhưng vẫn phải nói: “Người hầu hoa thất bại ở chỗ ông chủ Tề gần như không còn giọt máu trong mạch máu, anh trai của Hoa Phong cũng vậy, Hoa Phong nói anh ta muốn bắt lấy số máu chảy ra khỏi người mình.”

“Dù thất bại hay thành công, chúng ta đều có thể không còn máu.”

Chúc Song Song gật đầu, “Cái này cũng có thể liên quan với việc mạch máu của chúng ta cứng lại, cho nên bọn họ rốt cuộc muốn cải tạo thân thể chúng ta thành thứ gì? Dùng để làm gì?” Không ai trong số họ có thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Sau khi bàn bạc và triển khai thêm nhiều cốt truyện, họ không những không cảm thấy an tâm mà tâm trạng càng thêm nặng nề.

Tất cả bọn họ đều ý thức được sự nguy hiểm đối với hoàn cảnh của họ, cùng với một ngõ cụt lờ mờ.

Ninh Túc ngồi trong phòng trà nghe bọn họ thảo luận, sau khi thảo luận xong, Giả Thần Thăng an ủi Đới Đông một hồi, đến bữa trưa thấy tâm trạng Đới Đông đã ổn định mới rời đi.

Như thường lệ, cứ đến giờ cơm trưa hai phòng sẽ dùng bữa tại phòng trà. Khi đang ăn, Ninh Túc hỏi Ninh Trường Phong, “Sau khi ăn xong anh muốn đi đâu?”

Ninh Trường Phong nói: “Chợp mắt một lát rồi đi tham gia hoạt động tế bái Thần Hoa.”

“A” Ninh Túc nói, “Tôi đi với.”

Ninh Trường Phong ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cười nói: “Được thôi bạn hiền, hy vọng cậu có thể.”

Có thể cái gì thì hắn không nói.

Kỳ đón thần đã bước sang tuần mới, khắp phố phường rộn ràng náo nhiệt.

Vào buổi sáng, mọi người vẫn sẽ đến điện thờ Thần Hoa dâng lễ vật, đến chiều sẽ có nhiều người quỳ lạy cầu nguyện trước điện thờ.

Lúc Ninh Túc tới nơi, cậu có hơi giật mình khi thấy đầu người rậm rạp không có điểm cuối. Không biết có phải vì buổi chiều là thời gian đặc biệt để cầu nguyện hay không, mà ở đây có nhiều người hơn Ninh Túc nghĩ.

Có thể thấy tín ngưỡng vào Thần Hoa của quận Phù Nhân điên cuồng đến cỡ nào, điện thờ Thần Hoa là công trình nguy nga đồ sộ trang trọng nhất ở quận Phù Nhân, trước điện thờ có thể chứa đến hàng vạn người quỳ lạy.

Khi Ninh Túc và Ninh Trường Phong đến, nơi này đã gần như chật kín chỗ.

Những người quỳ ở rìa ngoài cùng có thể sẽ không nhìn thấy cánh cửa cao năm mét của điện thờ Thần Hoa.

“Anh Ninh ơi! Chỗ này nè! Tôi có chiếm chỗ cho anh đó!” Có người vẫy tay với Ninh Trường Phong.

Ninh Trường Phong đắc ý nhìn Ninh Túc một cái, thong thả đi qua.

Ninh Túc: “...”

Ninh Tuc yên lặng đi theo, ngoan ngoãn nhìn người nọ, “Anh ơi, em cũng là anh em với anh này, anh em của anh em là anh em, vậy liệu có còn chỗ cho thằng em này không ạ?”

Cuối cùng, người nọ cũng đưa cho Ninh Túc một tấm đệm ngồi thiền. Ninh Túc: “Cảm ơn người anh tốt!”

“Không có chi, cậu em ngoan!” Trong vài phút, hai người họ đã trở thành anh em chí cốt của nhau, nếu Thánh Nữ không xuất hiện, hai người họ có thể đã nói chuyện thêm một hồi nữa.

Sự xuất hiện của Thánh Nữ đồng nghĩa với việc các hoạt động tế bái hôm nay chính thức bắt đầu, quang cảnh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đệm ngồi thiền của Thánh Nữ để ở phía trước mọi người, một cái duy nhất bày ở trong cửa thần điện.

Cô vẫn mặc một bộ đồ gấm đen cùng với những phù văn đỏ, đây hẳn là áo choàng của Thánh Nữ.

Chiếc áo choàng đen lộng lẫy trải trên mặt đất, cô quỳ trên tấm nệm, đặt hai lòng bàn tay lên ngực, làm động tác thờ Thần Hoa, sau đó cung kính cúi đầu, dập đầu lên đất, hồi lâu cũng không có đứng dậy.

Ninh Tuc sững sờ.

Cho dù biết cô là Thánh Nữ của điện thờ Thần Hoa, Ninh Túc cũng chưa từng nghĩ vị Thánh Nữ không đơn giản này sẽ thành kính đến nỗi mỗi ngày lại quỳ lạy Thần Hoa như vậy.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Trường Phong cũng làm tương tự theo động tác tế bái của Thánh Nữ, đưa hai lòng bàn tay lên trước mặt, dập đầu vào lòng bàn tay.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Trường Phong, hắn là hậu duệ của rắn chín đầu cực kỳ quyến rũ, sau này gặp lại, cũng có thần thái tiên trên trời nhưng vẫn mang theo một chút cảm giác không đứng đắn.

Hắn là một người thích một mình, trong thâm tâm hắn có lẽ khinh thường với việc kết bạn với những kẻ ngu dốt. Dưới ve không đứng đắn ấy chính là sự kiêu ngạo.

Cho dù hắn không đứng đắn hay kiêu ngạo, đều không liên quan đến hình ảnh trước mặt này.

Hắn đang thành kính cúi đầu quỳ lạy.

Ninh Túc tiếp tục quay đầu nhìn về phía sau, từng hàng người lần lượt quỳ xuống, từ trước ra sau, như một cơn sóng vô tận, hàng ngàn người lặng lẽ quỳ trước điện thờ Thần Hoa.

Trước cửa điện thờ là một mảnh im lặng, bầu không khí tín ngưỡng này đã chạm đến trái tim của Ninh Túc.

“Cậu có tín ngưỡng không?” Giọng Ninh Trường Phong truyền tới từ mặt đất.

“Nếu không có tín ngưỡng thì lấy người yêu thương làm tín ngưỡng, không có người yêu thương thì lấy nơi khiến cậu cảm thấy an lòng ngưng tụ lại thành tín ngưỡng.”

Ninh Túc cảm thấy Ninh Trường Phong đang nhắc nhở cậu điều gì đó. Cậu lại ngẩng đầu nhìn vào trong điện thờ Thần Hoa, đột nhiên phát hiện trong điện thờ có một pho tượng Thần Hoa.

Đó là một bức tượng khổng lồ màu đen cùng với áo choàng màu tối không biết được làm từ gì. Tầm mắt của Ninh Túc chậm rãi hướng lên trên áo choàng màu tối của pho tượng.

Tầm mắt của cậu lướt qua đuôi tóc ngang lưng.

Lướt qua ngón tay thon dài quấn lấy dây leo. Lướt qua bả vai bằng phẳng.

Lướt qua cái cổ.

Không hiểu vì sao, nhịp tim của cậu càng lúc càng nhanh, nặng nề đến nỗi cậu gần như không thể thở được.

Có lẽ màu sắc này quá tăm tối, đen như đáy Đầm Đen, cô đọng sự u ám từ trong lòng mà ra.

Có lẽ bức tượng này quá bí ẩn, dùng màu đen khiến lòng người ta sợ hãi để miêu tả hình dáng cụ thể của thần.

Khoảnh khắc đó, Ninh Túc đã hiểu tại sao hàng ngàn người lại tín ngưỡng thần linh một cách điên cuồng sâu sắc như vậy.

Khi tầm nhìn lướt qua cổ của tượng thần, có một chỗ phập phồng.

Gấp rút, đi đến trên mặt tượng thần.

Đôi mắt đào hoa hơi rũ xuống, mở to.

Bức tượng đen kịt này khác với những bức tượng chính diện ngồi ngay ngắn thông thường thường, không biết đúc Thần Hoa đang đứng ở đâu mà tư thế có hơi nghiêng đầu.

Mái tóc dài của tượng thần theo động tác xõa tung ở phía sau, khi nghiêng đầu lại nhìn, chỉ có một hình dáng mơ hồ.

Có thể nhìn thấy độ cong mắt rũ xuống.

Có thể nhìn thấy đuôi mắt có một vết do như máu.

Có thể nhìn thấy sống mũi rõ nét. Có thể nhìn thấy khóe miệng bằng phẳng.

Nhưng không thể thấy rõ được mặt.

Huyền bí mơ hồ.

Trái tim Ninh Túc đập thình thịch, nhưng chỉ cần nhìn như vậy đã khiến cậu có được tín ngưỡng, cậu cũng không thể miêu tả cảm giác của toàn thân lúc bấy giờ.

“Nếu không có tín ngưỡng thì lấy người yêu thương làm tín ngưỡng, không có người yêu thương thì lấy nơi khiến cậu cảm thấy an lòng ngưng tụ lại thành tín ngưỡng.”

Lời nói của Ninh Trường Phong lại vang lên trong đầu cậu.

Đôi mắt thiếu niên thẫn thờ nhìn bức tượng thần màu đen, màu đen làm mắt cậu choáng ngợp, rồi lại hòa vào khắp người.

Năng lượng bóng tối trong cơ thể tuôn trào cuồn cuộn.

Cậu nhìn rất lâu.

Nhìn tượng thần, cũng như nhìn hình người.

Một vầng sáng run rẩy từ sâu trong con ngươi.

Cổ trùng trong cánh tay như phát điên cùng với sức mạnh tín ngưỡng va mạnh vào nhau, cuối cùng trở về khoảng lặng thật sâu.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu nhìn tượng thần, cùng hàng ngàn người mở miệng lam bẩm nói: “Kính xin thần linh...”

Trong kỳ đón thần, có vô số những lễ vật dành tặng cho Thần Hoa. Công việc kinh doanh của ông chủ Ta vẫn luôn phát đạt.

Nhà giam số một đã không còn gương mặt cũ, toàn bộ đều đã được thay bằng một đợt nô lệ mới.

Nhà giam số hai và số ba cũng không còn nhiều gương mặt cũ lắm, chỉ có nhà giam số bốn vẫn là những khuôn mặt kia.

Chiều nay, lại có một cô gái xinh đẹp khác đến, cũng như bao người khác, cô đến mua nô lệ hoa.

“Ông chủ Tề, tôi muốn một người bất tử.”

Tề lão bản: “Được, cô có yêu cầu gì không?”

Cô gái nói vài câu với ông chủ Tề, ông chủ Ta liếc nhìn bốn nhà giam nước, ánh mắt dừng lại ở nhà giam số bốn.

Nhà giam số bốn vẫn còn hơn hai mươi người chơi, mấy ngày nay họ đã chứng kiến cảnh nô lệ hoa lần lượt chết đi, thanh kiếm trên đầu không biết khi nào sẽ bổ xuống, ngày đêm lo lắng bị tra tấn, dần trở nên tiều tụy, sắp phát điên lên.

Đôi khi họ nghĩ, không bằng dứt khoát bị chọn, chết sớm một chút. Nhưng khi ánh mắt của ông chủ Tề dán chặt vào đây, họ lại sợ hãi mà cầu nguyện đừng là mình, khẩn trương đến nhịp tim cũng mất cân bằng.

Ông chủ Tề dường như đã có đối tượng trong đầu, ông ta cười cười, bước vào nhà giam số ba lôi ra một người, lại bước vào nhà giam số bốn. Ông ta đi đến trước mặt một người chơi nam trẻ tuổi, cười nói: “Cậu bé, ra đây với tôi nào.”

Các người chơi khác đều thở phào nhẹ nhõm, trong khi mặt Phương Kỳ lại tái mét,

Những cuộc đấu tranh vô ích trước đó đã chứng tỏ có chống cự cũng vô dụng, hắn cứng đờ bị ông chủ kéo ra ngoài.

Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng bôi thuốc mỡ do ông chủ cho, cũng như uống nước đầy đủ, vết sẹo trên mặt đã biến mất từ lâu.

Nhưng hắn vẫn không thể được bán đi với thân phận người hầu hoa. Phương Kỳ cười khổ, trong mười tám năm cuộc đời của hắn, hắn còn chưa rõ bản thân mình thế nào sao.

Hắn chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, không có ngoại hình bắt mắt, không có chỉ số IQ hơn người, không có dũng khí nghị lực, cho nên không cần phải ảo tưởng.

Bị kéo ra với hắn chính là Dương Thái, Dương Thái nói gì đó với hắn, nhưng hắn lại không nghe rõ câu nào.

Hắn bị người mặc đồ trắng kéo vào căn nhà đen, trước đây hắn vẫn luôn tò mò không biết căn nhà đen này như thế nào, nhưng lúc này cũng nhìn không nổi nữa.

Trong nhà đen cũng không tối lắm, màu đen là vì che đi máu, cũng là một loại tín ngưỡng nào đó.

Chân tay bị đứt gãy xẹt qua con ngươi trống rỗng của hắn. Mùi máu tanh nồng nặc đọng lại trên chóp mũi tê dại. Hắn được đặt trong một cái lọ sành đen dày, đồng tử của hắn run lên khi cái ống sắt nhọn cắm vào cổ tay hắn.

Thế nhưng, hắn không cam lòng.

Hắn rõ ràng đã làm cố gắng như vậy, hắn rõ ràng đã thay đổi, hắn rõ ràng đã dành cả cuộc đời mình để tìm lại người ấy hết lần này đến lần khác.

Hắn không cam lòng.

Hắn còn chưa tìm được người ấy.

Hắn không cam lòng!

“Buông tôi ra! Tôi muốn đi tìm cậu ấy!”

“Cút ngay!!!”

Khuôn mặt hắn méo mó, giống như một con thú phát rồ đang vùng vẫy điên cuồng trong bẫy rập.

Sự tra tấn và áp lực của cái chết trong những ngày này đã hoàn toàn bùng nổ vào lúc này.

Chiếc bình sứ màu đen nứt toạc, những người mặc đồ trắng xung quanh đều bị hắn hất bay. Những thiết bị cắm vào người đều bị hắn ném đi, máu tóe ra từ vô số lỗ nhỏ.

“Ôi trời?” Ông chủ Tề khiếp sợ mở to mắt, hưng phấn mà nhìn mạch máu bị chiếc ống sắt cắm vào rồi bị kéo căng ra, “Không ngờ! Thật không ngờ, ấy vậy mà lại là người hầu hoa trời sinh!” “Mau lên, mau lên! Mau thả cậu ta ra.” Ông chủ Tề cầm băng gac bịt máu đang trào ra từ cổ hắn, “Cậu bé, là tôi không phát hiện ra mầm giống tốt như cậu, tôi lập tức đưa cậu đến điện thờ Thần Hoa.”

Thiếu niên thở hổn hển, nhìn ông ta với ánh mắt đầy sát khí.

Hắn dường như không nghe thấy lời ông ta nói, vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thẳng thốt lại giận dữ nói: “Đúng là tôi không đẹp, tôi không đủ ưu tú, cho nên các người có thể...”

“Không không không.” Ông chủ Tề ngắt lời hắn, “Cậu sẽ lập tức biết ngay thôi, đúng là vẻ ngoài rất quan trọng, nhưng vẫn còn nhiều thứ giá trị hơn.”

Tay ông ta vuốt ve mạch máu trên cổ Phương Kỳ, ngón tay hưng phấn theo từng mạch máu đang rung động, hắn cười đầy ẩn ý, “Chính là chỗ này.”
Bình Luận (0)
Comment