Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 62 - C 62

C 62 C 62C 62

chương 62: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



“Nói mới nhớ, không biết Phương Kỳ ra sao rồi.”

Sắp đến lúc mặt trời lặn ở Đầm Đen, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đang cùng những người khác ngồi trong đình hóng gió.

Hai người bọn họ vừa mới hỏi thăm tin tức về thần linh ở bên ngoài, người thường ở quận Phù Nhân cũng có rất nhiều chuyện để nói với họ, nhưng đều không có thông tin nào bổ ích.

Nghĩ cũng đúng, phương pháp chân chính có thể thấy được thần chắc hẳn nằm ở trong tay các gia tộc lớn đào tạo người hầu hoa, nếu người thường mà biết thì họ đã không còn là người thường nữa.

Mặc dù Dã Nam Vọng cho họ hoàn toàn tự do, nhưng ông ta lại rất ít khi quan tâm đến họ, chính vì thế cũng rất ít xuất hiện, có muốn tìm hiểu từ chỗ ông ta cũng không được.

Ông ta thậm chí còn không nói cho họ biết cách chính xác để chăm hoa, cho nên lúc này cả hai đang phát sầu rảnh rỗi ngồi tán dóc với những người chơi khác.

Tô Vãng Sinh nói: “Tôi cũng không biết nữa, nếu cô thấy lo thì ngày mai chúng ta ghé qua chỗ ông chủ Tề nhìn thử xem, sẵn tiện coi thử có moi móc được thông tin gì từ ông ta luôn không.” Chúc Song Song: “Mà này, vũ khí kỹ năng của Phương Kỳ là gì vậy?”

Tô Vãng Sinh: “Đó là một viên minh thạch, hình như cậu ta treo nó ở trước ngực, nói chung thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết cơ thể cậu ta có thể trở nên cứng ơi là cứng, giống như hóa đá vậy.”

Chúc Song Song: “Giống với mình đồng da sắt của Trần Thiên sao?” “Không giống lắm.” Tô Vãng Sinh nói: “Tôi đoán mình đồng da sắt của Trần Thiên chỉ giống như tên gọi thôi, là một lớp da bảo vệ giống như tường đồng vách sắt, còn kỹ năng của Phương Kỳ là cứng từ trong ra ngoài luôn.”

Chúc Song Song “ò” một tiếng, bỗng nhiên thấy cửa sổ phòng Ninh Túc lay động.

Một nhúm tóc tơ ló ra khỏi cửa sổ.

“Quỷ Sinh?” Chúc Song Song nhìn sang, lúc này Quỷ Sinh đang đứng trên ghế kéo cửa sổ.

Đứa nhỏ lộ ra cái đầu nhỏ, “Ö?”

Chúc Song Song cười một tiếng, hỏi: “Túc Túc đâu rồi?”

Quỷ Sinh nhanh nhấu trả lời: “Đi tế bái Thần Hoa rồi ạ.”

Có nằm mơ cũng không ngờ ngay cả Ninh Túc cũng đi tế bái Thần Hoa. Một cái đầu nhỏ khác lại ló ra ngoài cửa sổ, Mạn Mạn nói: “Chị Song Song ơi, nếu mẹ không trở về, chị dẫn tụi em đến Đầm Đen thu điểm nha?” Chúc Song Song: “Ừa.”

Trên đường đến Đầm Đen, bọn họ gặp Ninh Tuc và Ninh Trường Phong đang trở về từ điện thờ, sau đó Ninh Túc cũng đi theo họ.

Chúc Song Song hỏi cậu: “Đi tế bái Hoa Thần có cảm giác như thế nào vậy?”

“Ò.” Ninh Túc ngước mắt lên, trong mắt lóe lên một tia hạnh phúc, làm cho đôi mắt kia bỗng xinh đẹp lạ thường, “Tốt lắm, cực kỳ tốt luôn.” Chúc Song Song sửng sốt một chút.

Ninh Trường Phong không đi cùng họ như thường lệ, hắn quay trở lại đình viện.

Trên con phố có vài người hầu hoa khác, lúc này bọn họ đều đang chuẩn bị đi Đầm Đen, cho nên cũng nhìn thấy Ninh Trường Phong trở về.

Ninh Trường Phong là một người chơi solo, hiếm khi tham gia các hoạt động với họ, nhưng với tư cách là người chơi số một trong căn cứ, hắn vẫn nhận được rất nhiều sự chú ý.

Người chơi khác đều theo dõi sít sao từng hành động của hắn, muốn suy đoán ra thứ gì đó.

“Mấy hôm nay Ninh Trường Phong đều tham gia hoạt động tế bái, tại sao vậy nhỉ?”

“Buổi lễ đó có gì hay ho chứ, bộ ngu sao?” “Mày mới ngu ấy, mày cho rằng người chơi trong top ba chỉ có vũ lực thôi sao?”

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng suy nghĩ về vấn đề này.

Tô Vãng Sinh biết rõ Ninh Túc phải chọc một cái thì mới chịu ớ một tiếng, nên vào thẳng vấn đề: “Sao cậu lại muốn tham gia hoạt động tế bái vậy?”

Ninh Túc: “Tất nhiên phải tham gia rồi, phải tôn trọng phong tục và tín ngưỡng ở quận Phù Nhân mà.”

Hai người sửng sốt.

Đây là nhắc nhở của hệ thống.

Sau đó, họ mới phát hiện ra họ lại bỏ qua lời nhắc của hệ thống một lần nữa.

Cũng không tính là bỏ qua, họ chưa bao giờ công khai nói hoặc làm bất cứ điều gì không phù hợp với phong tục và tín ngưỡng của quận Phù Nhân.

Chỉ là họ vẫn coi thường nó, không nghĩ sâu hơn mà thôi.

Hai phó bản trước đã khiến họ khắc sâu lời nhắc của hệ thống quan trọng đến cỡ nào.

Đôi khi hệ thống sẽ nhắc rất trực tiếp, nhưng có đôi khi chỉ có một câu ngắn ngủi, có thể không chỉ mang ý nghĩa bề ngoài, mà thường ẩn chứa ý nghĩa sâu xa hơn.

Nó giống như “tất cả chúng sinh đều bình đẳng” trong [Quỷ Súc] cùng với gợi ý của phó bản này. [Người chơi vui lòng tôn trọng phong tục và tín ngưỡng của quận Phù Nhân.] Mà những phong tục độc đáo nhất ở quận Phù Nhân đều liên quan đến Thần Hoa. Tín ngưỡng của toàn thể người dân ở quận Phù Nhân chính là Thần Hoa. Phải tôn trọng như thế nào? Sự tôn trọng lớn nhất là gì? Trái tim của Tô Vãng Sinh lệch một nhịp, hắn nói với Chúc Song Song: “Cô có từng nghe qua câu này chưa, tin thì có, không tin thì không có.” Chúc Song Song bỗng nhiên trợn to hai mắt, “Sự tôn trọng nhất đối với một loại tín ngưỡng chính là... Tín ngưỡng?” Đây là những gì hệ thống thực sự muốn nhắc họ. Tin thì có, không tin thì không có, bọn họ không tin thì sẽ không có cách nào nhìn thấy thần. Nếu ngay cả tin mà cũng không tin, thì làm sao có thể nói đến việc thấy thần được. Hiện tại bọn họ đang ở trạng thái không tin. Nếu họ cứ tiếp tục như bây giờ, coi thường quận Phù Nhân tín ngưỡng tà thần từ tận đáy lòng, coi nơi ngủ của thần là nơi kinh tởm bẩn thỉu, coi những bông hoa mọc ra từ nơi đó là quái vật, vậy thì họ đang hướng về một con đường càng cách xa thần nhất. Vĩnh viễn không thể thấy được thần. Là một ngõ cụt không có lối ra. Nhận ra điều này, Chúc Song Song toát mồ hôi lạnh. Nếu bọn ho không nhận ra điều này, thì cứ theo cái đà này bọn họ sẽ càng càng ghét Đầm Đen, ghét cay ghét đắng những bông hoa ở nơi đó, cũng ngày càng chống đối lại vị tà thần này.

Chính là bước vào cái chết.

Cho dù sau này họ hiểu được hệ thống nhắc nhở là gì, thì khi đó quan niệm Thần Hoa là tà thần đã ăn sâu bén rễ, có muốn quay lại cũng đã muộn.

Phó bản này đang trong giai đoạn đầu nên nhìn có vẻ dễ dàng, thậm chí không nguy hiểm như giai đoạn đầu của phó bản cấp ba [Mạn Mạn], nhưng thực chất hệ thống này chính là một con dao mềm giết người, đẩy họ vào ngõ cụt từng chút một.

Hai người càng nghĩ càng sợ.

Cho dù bây giờ đã nhận ra, bọn họ cũng không chắc có thể tôn thờ Thần Hoa được hay không.

Đúng vậy, họ luôn cảm thấy Thần Hoa hiến tế người sống, ngủ trong đầm lầy đầy xác sống, kèm theo những bông hoa quái vật không phải là vị thần trong tưởng tượng của họ, mà là vị thần độc ác mà họ cực kỳ không muốn tin vào, không muốn quy phục.

“Chúng ta phải nhanh chóng nói cho bọn họ biết!”

“Thảo nào tiền bối Ninh Trường Phong lại không đi cùng chúng ta, anh ấy nhất định cảm thấy bất lực với sự ngu ngốc của chúng ta, sợ chúng ta ảnh hưởng đến tín ngưỡng của anh ấy.”

Lúc vừa đến Đầm Đen, Chúc Song nói suy đoán này cho bọn họ. Những người chơi khác tỏ ra nghi ngờ, nhất thời bàng hoàng, cũng rất nôn nóng.

Hầu hết các người chơi đều giống nhau, ngoài mặt thì không nói gì nhưng lại coi thường tín ngưỡng của quận Phù Nhân, họ cho rằng tín ngưỡng vào một vị tà thần là điều hết sức nực cười và đáng sợ.

Làm sao có thể tín ngưỡng vào một tà thần mà mình không muốn chứ? Nó giống như yêu cầu họ phải yêu người mà họ ghét nhất vậy.

Bóp méo ý thức yêu ghét và độc lập của bọn họ.

Ai cũng không biết, bởi vậy suy đoán này đã khiến họ hoang mang, nhiều người chơi cảm thấy thật buồn cười, không muốn tin.

Sẩm tối, Đầm Đen âm trầm sâu thẳm, đè nặng lòng người.

Chúc Song Song cảm nhận được độ khó của phó bản này, càng nghĩ càng thấy lo, cô nói nhỏ với Ninh Túc, “Túc Túc này, cậu có thể thật sự tin vào Thần Hoa sao?”

Ninh Túc chớp chớp mắt, “Bây giờ tôi chính là tín đồ trung thành của Thần Hoa.”

Chúc Song Song: “...”

“Sao làm được hay vậy?” Cô thật sự rất tò mò.

Ninh Tô “ò” một tiếng, “Chỉ vì ánh mắt tôi lỡ sa vào ngài ấy trong đám đông thôi.”

Chúc Song Song: “...” Dưới tàng cây bên cạnh, cô gái mặc váy trắng nhẹ nhàng nói: “Không được mặc cả à nha, mấy người nghĩ đi, nếu mấy người ra khỏi thế giới này thì ít nhiều gì cũng được 40 vạn điểm, nếu không rời khỏi thế giới này, vậy có nhiều điểm cũng vô dụng.”

Cậu bé gật đầu, “Ừm!”

Thiếu niên ở bên cạnh bọn chúng đang chống cằm nhìn Đầm Đen vô biên, gió chiều thổi tới, vén mái tóc trước trán của cậu lên, đôi mắt ánh lên tầng nước ấm áp đột nhiên cong lên một chút.

“...” Chúc Song Song kinh ngạc: “Sao ngộ vậy ta!”

Tô Vãng Sinh rất bình tĩnh, “Một nhà bọn họ vẫn luôn ngộ như vậy mà.” “Không phải, ý tôi không phải vậy.” Cô đang nói về Ninh Túc, nhìn kiểu nào cũng thấy là lạ, “Cậu ấy giống như bị trúng tà á.”

Cả ba lại kiếm được 30 vạn điểm, một lớn hai nhỏ vui vẻ trở về.

Khi ngày càng ít người tìm hoa, họ kiếm được càng ít điểm, nhưng đối với họ mà nói, đây là một khoảng tiền kếch xù.

Đêm đó, khi người chơi về phòng ngủ, tâm trạng Đới Đông đã ổn định hơn rất nhiều, vết thương trên cánh tay Hoa Phong cũng đã được băng bó, ngoại trừ suy đoán mới, mọi chuyện có vẻ đã tốt hơn.

Sau khi hai đứa trẻ ngủ say, Ninh Túc ôm hoa đến đình hóng gió, ngắm cảnh đêm ngày càng tối đi.

Sinh vật ở Đầm Đen hoạt động nhiều hơn vào đêm khuya, bao gồm cả bông hoa trước mặt.

Ninh Tuc hỏi: “Đêm nay mày còn muốn tấn công tao nữa không?” Không có phản hồi.

Ninh Túc lại hỏi: “Tại sao tối qua mày đang tấn công tao mà lại đột nhiên dừng lại vậy?”

Vẫn không có phản hồi.

Ninh Tuc ngừng một chút, “Có phải mày nhận ra tao không?” Lần này cậu không chờ nó phản hồi, mà nói thẳng, “Tao cũng nhận ra mày.”

Cậu nhìn chằm chằm vào đóa hoa đỏ tươi bốn cánh một chốc, bỗng nhiên lại lên cơn ngứa và thèm ăn.

“Hôm qua mày tấn công tao là sai nha, để công bằng...” Cậu vươn tay về phía cánh hoa, lúc sắp đụng tới, lại bị một tiếng thét ngắt ngang.

Cửa tất cả các phòng đều mở ra.

Ninh Túc thở dài, cam chịu đứng dậy đi làm nhiệm vụ.

Lần này tiếng hét phát ra từ phòng Đới Đông.

Hôm nay có Giả Thần Thăng đặc biệt đến an ủi khai sáng cho hắn, hôm nay tâm trạng của hắn có vẻ ổn hơn, buổi tối còn cùng họ đến Đầm Đen tìm hoa dưới sự giúp đỡ mọi người trong guild.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang dần thoát ra khỏi trạng thái đau khổ và điên cuồng đêm qua.

Nhưng bọn họ sai rồi.

Đới Đông đang ở trong phòng cuồng loạn gào thét, “Đừng tới đây, đừng tới đâyyyy!” Vừa la hét, hắn vừa lùi lại phía sau giường gỗ với vẻ mặt kinh hoàng. Đôi mắt hắn vẫn luôn hướng về phía bông hoa mà hôm nay hắn mới mang về.

Bông hoa có dấu hiệu ô nhiễm vào sáng nay là của hắn, nhưng lúc đó hắn không quan tâm chút nào, sự chú ý của hắn không ở trên bông hoa. Đến buổi chiều, Giả Thần Thăng và những người khác giúp hắn tìm được một gốc hoa khác, lúc đó Giả Thần Thăng nói với hắn: “Chắc lần này sẽ không bị ô nhiễm đâu.”

Không ngờ nó vẫn là hoa bị ô nhiễm.

Đóa hoa kia mọc ra một cánh tay, cánh tay kia đang duỗi thật dài về phía Đới Đông, sắp tóm lấy chân hắn.

Không biết tại sao hắn lại không rút trường đao của mình ra mà chỉ phát điên lùi về phía sau.

Chúc Song Song lấy khăn trùm đầu màu đỏ ra, muốn đi giúp hắn, lại hắn tức giận ngăn lại, “Cút ngay! Không được làm cô ấy bị thương!”

“Cô ấy là Tưởng Anh!”

Đới Đông suy sụp nói: “Là Anh Anh, là cô ấy.”

Mấy người chơi đều sửng sốt.

Họ lại nhìn vào cánh tay kia lần nữa.

Cánh tay đó không hẳn là thô, nhìn giống như cánh tay của phụ nữ, cánh tay rất trắng, nhưng đã thối rữa nhiều chỗ, có thể nhìn thấy vài vết xước sâu chảy mủ. Bước vào trò chơi này, họ mặc đồng phục nô lệ hoa giống nhau, về sau là đồng phục người hầu hoa của gia tộc Dã Nam, cho dù là kiểu áo nào đi nữa thì cánh tay của họ đều bị ống tay dài che khuất.

Họ không biết cánh tay của Tưởng Anh có đặc điểm gì.

Chỗ cánh tay nối bàn tay cũng đã thối rữa một mảng lớn, không thể nhìn thấy được.

“Có đúng là Tưởng Anh không?” Tô Vãng Sinh hỏi Chúc Song Song, người tiếp xúc nhiều nhất với Tưởng Anh ngoài Đới Đông.

Chúc Song Song ngơ ngác nói: “Tôi cũng nhìn không ra.”

Dù có phải hay không thì họ cũng đều biết, nếu Đới Đông thật sự cho rằng đó là cánh tay của Tưởng Anh, thì đây quả thật là cú đả kích rất lớn đối với hắn.

Hai ngày trước hắn vẫn luôn gặp ác mộng, mơ thấy Tưởng Anh trở về tìm hắn, nói cô đau bao nhiêu, lạnh lẽo bao nhiêu, hắn bị tra tấn đến mức không ra hình người.

Vất vả lắm mới tốt lên được đôi chút, có lẽ đêm nay sẽ có một giấc ngủ ngon, vậy mà lại nhìn thấy cánh tay thối rữa của Tưởng Anh mọc ra từ gốc hoa.

Chính là loài hoa mà bọn họ vừa ghê tom vừa sợ hãi.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn phát điên rồi.

“Là do anh hèn nhát, đúng là lúc đó anh đã buông tay em, nên đám người kia mới có thể mang em đến Đầm Đen.”

“Là anh có lỗi với em, anh là một thằng ích kỷ hèn nhát!” “Đừng như vậy, anh xin em.”

Bàn tay thối rữa dính đầy bùn dơ dáy, chạm đến chân Đới Đông.

Đới Đông nãy giờ run rẩy trốn về phía sau, khi hắn vừa cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo từ bùn lầy, lập tức bật khóc thành tiếng.

Hắn không phải gào to cuồng loạn, mà là đau khổ khóc than.

Hắn cũng không né tránh nữa mà ngược lại, cúi người nắm lấy bàn tay đó, nước mắt rơi từng giọt lên bàn tay đó.

“Anh đưa em đi.” Hắn nói.

“Anh biết, em tới tìm anh, anh đi cùng em.”

Bàn tay đó cào mấy vết trên tay Đới Đông, nhưng hắn lại dường như không thấy đau, hắn đứng dậy bế đoá hoa cánh tay trong chậu lên, cứ vậy mà lê chân trần ra ngoài.

Tô Vãng Sinh hỏi: “Đới Đông, anh muốn đi đâu hả?”

Đới Đông khản giọng nói: “Đến Đầm Đen.”

“Đưa cô ấy đến nơi sâu nhất trong Đầm Đen.”

Đến Đầm Đen vào lúc nửa đêm sẽ gặp những điều không thể tưởng tượng được.

Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song đang muốn kéo hắn lại, thì cánh cửa dẫn vào đình viện của họ đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Dã Nam Vọng dẫn theo Thánh Nữ đi vào, hưng phấn mà chỉ vào Đới Đông, “Thánh Nữ, ngài xem đi, có phải cậu ta có thể thử hầu hạ hoa được rồi không?”

Nửa đêm, người đàn ông đang ôm một cánh tay thối rữa trên tay, bàn tay trên cánh tay đó đã có hai ngón đâm vào ngực hắn, nhưng hắn giống như không phát hiện.

Trên gương mặt hắn vẫn còn vương nước mắt, dấu hiệu suy sụp không đến từ nỗi đau ở đó.

Thánh Nữ nói: “Cứ thử xem.”

Dã Nam Vọng trông vô cùng vui vẻ.

Hơn nửa đêm, Đới Đông và đóa hoa bàn tay kia bị người mặc áo trắng đưa tới điện thờ Thần Hoa.

Các người chơi rối rắm không hiểu ra sao.

Chúc Song Song: “Sao anh ta có thể hậu hạ hoa được vậy?”

Tô Vãng Sinh hạ giọng nói: “Mọi người còn nhớ lúc chúng ta mới đến đình viện này, Đới Đông đã nói gì lúc chia phòng không?”

Vài người sững lại trong giây lát, nhớ lại những lời hắn ta đã nói.

Hồi đó chia phòng, đều là những người có quan hệ tốt ở cùng nhau, mọi người vẫn không hiểu tại sao bà lão chia phòng lại biết chuyện này.

Khi đó Đới Đông vẫn là thành viên cấp cao, giỏi phân tích, tâm lý vững vàng của guild Hồng Vũ, hắn nói phó bản này có thể sẽ bắt đầu ra tay từ chỗ quan hệ giữa các bạn cùng phòng.

Hắn còn nói, trong phó bản ít nhất phải có khủng bố hoặc đau khổ. Nghĩ như vậy, lần này thật sự xuất phát từ quan he giữa hắn và Tưởng Anh, hắn đúng là đã rất đau lòng.

Khi đó hắn nhất định không nghĩ tới người đầu tiên lại là hắn, cũng không ngờ tới lại là loại quan hệ một sống một chết như này.

Không phải kiểu đối đầu mà họ nghĩ lúc đầu.

Chúc Song Song: “Thế nhưng sao có thể lường trước điều này được cơ chứ?”

Trong lời nói của cô ấy còn thiếu chủ ngữ, chủ ngữ đó không biết là hệ thống, là Thần Hoa, là Thánh Nữ, hay là nhóm người từ các gia tộc lớn. Các người chơi vẫn chưa biết nên làm gì, có quá nhiều thông tin vào ngày hôm nay, họ không biết phải giải quyết chúng như thế nào.

Khi trở về phòng, bọn họ đều liếc nhìn phòng của Hoa Phong một cái. Vừa rồi ầm ï như vậy mà hắn cũng không có ra khỏi phòng.

Đêm khuya là thời điểm hoa hoạt động mạnh nhất, hoa của Đới Đông mọc ra cánh tay, nhưng phòng Hoa Phong lại rất yên tĩnh.

Không biết là thật sự yên tĩnh, hay là hắn lại đang cắn khăn.

Ninh Túc cùng mọi người xem xong một màn này, ôm hoa của mình trở về.

Lúc cậu trở về, hai đứa nhỏ đều đã tỉnh lại, đang đứng trên ghế nhỏ ngó đầu ra dòm bên ngoài.

Ngay khi Ninh Túc bước vào phòng, Mạn Mạn đã nói với cậu: “Mẹ ơi, con ghét bà Thánh Nữ đó.” Ninh Túc: “.”

“Sao A Phi lại ghét cô ấy?”

“Thì thấy ghét thôi.”

Ninh Túc không khỏi nghi ngờ, Thánh Nữ này chính là Quỷ chủ, hoặc cũng có thể là Yêu chủ?

Một thế giới không thể chứa hai Quỷ chủ, trừ Mạn Mạn và Quỷ Sinh ra. Nếu không thì cậu cũng không nghĩ được lý do nào khác để nó ghét cô ấy cả.

Đêm nay, hoa lăng tiêu không tấn công cậu, Ninh Túc ngủ đến say sưa. Ninh Túc đã trở lại, hai đứa nhỏ cũng ngủ rất ngon.

Sau khi Đới Đông và hoa bị mang di ngoại trừ Hoa Phong, những người còn lại trong đình viện đều có hoa không bị ô nhiễm, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, vì vậy những người chơi khác cũng yên tâm ngủ. Trong lúc đình viện yên tĩnh nhất, những sợi dây leo từ từ dài ra rộng ra, dần dần thành một hình người.

Nó chỉ là hình người đơn giản thô ráp, không có mặt mũi cụ thể, những phiến lá trên dây leo chầm chậm giãn ra, như thể đang hô hấp.

Hình người màu đen im lặng đứng bên cạnh Ninh Túc, đầu hơi rũ xuống, dường như đang quan sát.

Thiếu niên trở mình, chân rớt xuống giường gỗ, trên mu bàn chân trắng bóc có những hoa văn màu đen, chạm phải dây leo hình người. Trong cái lạnh mang theo một chút hơi ấm mà nhiễm lên dây leo hình người, dây leo hình người hơi run lên, biến mất trong phòng.

Ninh Túc “ơ” một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Đóa hoa bốn cánh đỏ tươi lẳng lặng tắm mình dưới ánh trăng.

“Muốn xơi quá à.”

Nói xong cậu lại ngủ mất tiêu.

Nửa đêm an bình.

Sau bữa sáng, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đến gặp Phương Kỳ ở chỗ ông chủ Tề theo như lời hắn đã nói vào hôm qua.

Bây giờ bọn họ đều là người hầu hoa của gia tộc Dã Nam, bọn họ không còn sợ ông chủ Tê nữa, ông chủ Tề cũng rất kính trọng họ, hỏi gì đáp nấy.

“Cái gì? Điện thờ Thần Hoa? Cậu ấy đến nơi đó làm gì?” Chúc Song Song nghe ông chủ Ta nói Phương Kỳ đang ở điện thờ, hết sức kinh ngạc hỏi lại ông ta.

Ông chủ Ta cười nói: “Đến điện thờ Thần Hoa đương nhiên là làm người hầu hoa rồi.”

Hiện tại có hai người chơi đã bước vào được điện thờ Thần Hoa.

Sau khi trở về bọn họ mới biết, không chỉ có hai người, mà bên nhóm của Giả Thần Thăng cũng có hai người được đưa vào điện thờ Thần Hoa.

Tô Vãng Sinh hỏi: “Tình huống của họ thế nào, cũng rất đau khổ sao?” “Không có.” Giả Thần Thăng nói: “Bọn họ rất hạnh phúc.”

“Quả thật bọn họ có quen nhau từ trước khi vào phó bản, cho nên được phân ở chung phòng.”

Giả Thần Thăng nói những gì mà hắn biết, “Chính xác mà nói, trước khi vào phó bản, bọn họ đã phải lòng nhau, còn thầm thích nhau rất lâu nữa, chẳng qua là không biết đối phương cũng như vậy, lúc ở chung đã tạo cho họ cơ hội, bọn họ đều đã tổ rõ với nhau, hẳn là đã đến với nhau rồi.”

Quả thực là một trong những điều hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất trong cuộc đời khi biết người mình thích cũng thích mình.

Hai người đều sững sờ, điều này khác với những gì họ suy đoán. Họ không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào, cũng không biết phải nên làm øì.

Tô Vãng Sinh nói: “Chúng ta cứ đi tế bái Thần Hoa trước đi.”

Vừa nói đến cái này, Chúc Song Song đã thấy đau đầu.

Cô càng không biết làm sao để tôn thờ Thần Hoa.

“Túc Túc đâu?”

“Sáng sớm cậu ta đã đến điện thờ Thần Hoa chiếm chỗ rồi.”

Sao đột nhiên cậu ấy lại thành kính đến thế.

Nếu muốn có chỗ gần tượng thần, giữa trưa đi thì đã muộn cho nên phải dậy từ sáng sớm. Buổi sáng là lúc người dân quận Phù Nhân dâng lễ vật cho Thần Hoa, nếu đi sớm, khi có người dâng lễ đều phải quỳ lạy theo.

Thiếu niên không hề ngại chuyện này, đôi mắt cậu xuyên qua đám lễ vật mà nhìn thẳng về phía tượng thần, ánh mắt sáng quắc, trong veo như nước.

Bên trong là tín ngưỡng và niềm hạnh phúc thuần khiết nhất. Ai mà nhìn đều sẽ cảm thấy cậu đang nhìn thần của chính mình.

Là một tín đồ thành kính.

Mỗi khi trán chạm vào lòng bàn tay, là tín ngưỡng và lòng sỉ mê đối với thần.

Sau đó, xung quanh bỗng yên lặng một cách quỷ dị.

Đến chiều, dù có tin hay không tin thì tất cả người chơi đều đến tham gia hoạt động tế bái Thần Hoa.

Ninh Túc đưa cho Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh hai tấm đệm thiền, nhờ vậy cả hai mới không bị ép ngồi mép ngoài cùng.

Sau giờ nghỉ trưa, Thánh Nữ quỳ xuống đệm thiền trong điện thờ, hoạt động tế bái hôm nay chính thức bắt đầu.

Trước cổng điện thờ Thần Hoa, hàng vạn người chắp tay trước ngực, sau đó đặt xuống đất, áp trán vào lòng bàn tay.

“Đạo sĩ, anh có nhận ra điều ra gì không?” Chúc Song Song hạ giọng nói với Tô Vãng Sinh.

Giọng nói trầm như vậy, Tô Vãng Sinh cũng nghe thấy sự run ray bên trong. Khi hắn mở miệng, hắn cũng nghe thấy sự run rẩy tương tự trong giọng nói của mình, “Có.”

Hắn nói: “Tôi không có cách nào nhìn thẳng tượng thần lần thứ hai.” Chúc Song Song cứng ngắc đặt đầu vào lòng bàn tay, vùi đầu vào, “Giống, giống cảm giác khủng bố khi nhìn thấy đóa hoa của Ninh Túc vậy.”

Lúc này tim của bọn họ đập rất nhanh, nhanh hơn cả tốc độ tim đập của con người bình thường, cảm giác giống như một giây sau nó sẽ đập nhanh đến mức nổ tung.

Điều này khiến họ sinh ra một loại cảm giác áp bức tim đập nhanh không thể nào diễn tả nổi.

Chỉ vì họ đã liếc nhìn bức tượng âm u trước khi quỳ xuống.

Họ nghĩ rằng nỗi khủng hoảng khiến tìm họ như muốn nổ tung này sẽ dần nguôi ngoai, nhưng không phải như vậy.

Tô Vãng Sinh nói rất đúng, bọn họ không có cách nào nhìn thẳng vào tượng thần.

Nỗi sợ hãi bén nhọn trong cái nhìn đó đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trái tim, chỉ cần nhích một chút sẽ tạo ra thêm nhiều vết nứt khác.

Toàn thân Chúc Song Song run lay bẩy, trong giọng nói không khỏi có chút hoảng sợ, còn có chút nức nở, “Làm sao đây đạo sĩ ơi, như vậy làm sao có thể tín ngưỡng được chứ.”

“Đừng nóng vội.” Trên đầu Tô Vãng Sinh chảy đầy mồ hôi, hắn mạnh mẽ bình tĩnh nói với Chúc Song Song, “Cô nhìn kỹ đi, không phải chỉ có mỗi chúng ta thôi đâu.” Quy khoảng hai phút, theo bài hát ca ngợi Thần Hoa, mọi người sẽ ngồi dậy. Sau hai lần liên tiếp, Chúc Song Song phát hiện ra điều kỳ lạ. Những người chơi lần đầu đến tế bái cũng giống như bọn họ, toàn thân phát run, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy như mưa.

Trong số hàng vạn người đang quỳ lạy ở chỗ này, hình như không có ai nhìn thẳng vào bức tượng Thần Hoa.

Lần trước đến điện thờ Thần Hoa, những người dâng lễ vật cho Thần Hoa đều đi ngang qua trước cửa điện thờ, chặn tầm nhìn của họ, nên họ không phát hiện ra vấn đề.

Lúc này không có vật cản phía trước, bọn họ đối diện trực tiếp với tượng thần, lập tức nhận rõ chuyện này.

Chúc Song Song nhìn về phía mọi người, ánh mắt mọi người đều không nhìn vào tượng thần.

Có hàng vạn tín đồ quỳ trước điện thờ Thần Hoa, họ tôn thờ Thần Hoa một cách điên cuồng, nhưng họ dường như lại không dám nhìn vào tượng Thần Hoa.

Thật nực cười và kinh hoàng làm sao.

Thậm chí Chúc Song Song còn không thấy Thánh Nữ nhìn thẳng vào Thần Hoa.

Chỉ có một ngoại lệ.

Khi đứng dậy, mái tóc dài của thiếu niên xõa xuống vai, lưng gầy nhưng thẳng tắp, ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía vị thần của cậu. Gió thổi qua, mái tóc dài khẽ bay lên bộ đồ đỏ, hàng mi cong vút bảo vệ thứ ánh sáng yên tĩnh kia.

Đôi mắt của cậu trong suốt tỉnh khiết, dùng cách trực tiếp nhất để bày tỏ sự tín ngưỡng và lòng ái mộ cậu dành cho thần.
Bình Luận (0)
Comment