Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 64 - C 64

C 64 C 64C 64

chương 64: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



Dã Nam Vọng hết sức kinh ngạc nói: “Đi bây giờ luôn sao?”

Sau đó ông ta lại lắc đầu: “Không được, chúng ta đã nói là để ngày mai cơ mà, bây giờ là buổi chiều, cũng không thể chăm sóc hoa được.” Thánh Nữ nhíu mày nói: “Bây giờ cậu ta đang trong hoàn cảnh này, ông không nhốt cậu ta vào điện thờ là muốn để cậu ta phát điên ở bên ngoài, nhiễu loạn lòng người sao!”

Dã Nam Vọng im lặng một lúc, vẫn nói: “Ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ dẫn cả nhóm người hầu hoa của gia tộc Dã Nam vào điện thờ.”

Ngay từ hồi ở phòng đấu giá, Dã Nam Vọng đã rất nghe lời Thánh Nữ, đây là lần đầu tiên ông ta công khai phản đối quyết định của Thánh Nữ. Ngay cả người chơi cũng nhận ra địa vị của Thánh Nữ như thế nào thì ông ta làm sao có thể không biết được. Nhưng ông ta vẫn nói như vậy. Một mặt, đó là vì địa vị của gia tộc Dã Nam tại quận Phù Nhân.

Có thể cùng đấu giá thành công hai người hầu hoa được chú ý nhất phòng đấu giá, thực lực của gia tộc đương nhiên không tồi, có thể nói là không ai sánh kịp ở quận Phù Nhân.

Mặt khác, là do ông ta quá trân trọng Ninh Túc. Ông ta cảm thấy Ninh Túc nhất định có thể nhìn thấy thần, Ninh Túc nhất định sẽ trở thành Thánh Tử đời tiếp theo. Ông ta không thể để Ninh Túc xảy ra bất cứ sơ xuất nào, nhất định phải đưa cậu đến điện thờ Thần Hoa trong trạng thái tốt nhất.

Dã Nam Vọng nói một cách chắc chắn lại khách khí: “Đến lúc đó đưa hết bọn họ vào cũng tiện, xin Thánh Nữ hiểu cho tôi, tôi chỉ muốn dâng cho Thần Hoa những người hầu hoa tốt nhất.”

Thánh Nữ nhìn ông ta thật lâu, lạnh giọng nói: “Vậy ông còn không mau bắt cậu ta đi đi?”

Chuyện lớn như vậy, bảo cô buông tha là rất khó. Dã Nam Vọng lập tức kéo Ninh Túc, không ngờ Ninh Túc lại không đi.

Cậu ôm lồng sắt, nhìn về phía điện thờ Thần Hoa: “Tôi không đi, tôi tới đây là để tế bái Thần Hoa.”

“Mày không xứng!”

“Mày còn muốn tế bái Thần Hoa ư? Đồ sao chổi!”

“Mau cút đi!”

Ở quận Phù Nhân, bất cứ thứ gì bất kính với Thần Hoa đều sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Vậy mà Thánh Nữ lại muốn đưa cậu vào điện thờ, Dã Nam Vọng lại muốn đưa cậu về nhà, nội hai điều này thôi đã khiến mọi người khủng hoảng và bất mãn rồi.

Thế mà vẫn còn dám tham gia hoạt động tế bái?

Có người đẩy Ninh Túc, sau đó lại có người khác đẩy cậu tiếp.

“Mau xéo đi!” “Đừng trì hoãn việc tế bái Thần Hoa của bọn tao!”

“Mày không có tư cách tế bái Thần Hoa!”

“Đừng đẩy cậu ấy!” Chúc Song Song hét một tiếng, “Nói chuyện tử tế đi!” Tô Vãng Sinh nói với Ninh Túc: “Chúng ta trở về đi, ngày mai chúng ta có thể vào điện thờ Thần Hoa, ở đó cậu muốn làm gì cũng được.”

Chúc Song Song biết dưới vẻ lười biếng của cậu là một người quật cường, mấy ngày nay cậu tế bái Thần Hoa nghiêm túc đến cỡ nào, sợ cậu không chịu rời đi liền nói: “Túc Túc, đi thôi, chúng ta không đi thì hoạt động tế bái không thể bắt đầu được, ai cũng không tế bái được Thần Hoa.”

Ninh Túc ôm chặt lồng sắt, ngón tay siết chặt đến nổi hằn lên những hoa văn màu đen.

Cậu quay đầu nhìn về phía tượng thần, đôi mắt xa xăm và trong veo. Chúc Song Song đột nhiên cảm thấy rất nực cười, trong số mười ngàn người, người duy nhất có thể nhìn tượng thần lại bị họ nói là tay sai của ma quỷ, nói cậu ấy không xứng.

Cô rất muốn hét lên để họ có thể banh mắt ra mà nhìn cho rõ. Nhưng cô biết nhóm tín đồ điên cuồng này sẽ không nghe lọt lỗ tai.

Họ không quan tâm đó có phải sự thật hay không, họ không cho phép bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào đối với Thần Hoa, giống như điên rồ cực đoan không thể dung thứ những điều khác thường là đang chứng mình cho tín ngưỡng thuần khiết của họ với Thần Hoa.

Tượng thần sừng sững đứng lặng thinh trong điện thờ. Trong bóng tối sâu thắm, ngài bày ra hình dáng của mình, lộ ra đường nét của mình, màu đỏ thẫm trên đuôi mắt lờ mờ chuyển động.

Ninh Tuc ôm hoa lăng tiêu rời đi.

Chỉ có Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đi theo cậu.

Ninh Túc đi tuốt đằng trước, hai người đi theo từ xa xa.

Đi một hồi, Tô Vãng Sinh đột nhiên nghe thấy tiếng sụt sịt.

Đây không thể là của Ninh Túc đi đằng xa được, chỉ có thể là Chúc Song Song.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

Chúc Song Song nghẹn ngào nói, “Đạo sĩ à, anh biết không? Trong phó bản trước, Quý Minh Thụy mắng cậu ấy, Quý Minh Thụy phải quỳ xuống thì cậu ấy mới chịu tha thứ cho anh ta.”

Mặc dù phần lớn nguyên nhân là do Quý Minh Thụy nói hắn sẽ cho cậu hết điểm của mình.

Tô Vãng Sinh hiểu ý Ninh Túc, hắn nói, “Tôi biết, Đới Đông đẩy Quỷ Sinh một cái, cũng suýt nữa bị cậu ấy bóp cổ chết.”

“Đừng thấy cậu ấy cả ngày nói muốn ôm đùi, muốn ăn no chờ chết, thật ra trong xương cậu ấy có một cỗ kiêu ngạo, không phải là người để cho người khác bắt nạt.”

Nhưng hôm nay bị bao nhiêu người mắng nhiếc xô đẩy, cậu ấy cũng không có náo loạn điện thờ Thần Hoa. Chúc Song Song: “Đây là sức mạnh của tín ngưỡng chân chính sao? Vậy tôi vẫn còn chưa thật sự tín ngưỡng vào Thần Hoa.”

Tô Vãng Sinh nhìn thoáng qua Chúc Song Song, bước nhanh đến chỗ Ninh Túc, vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Ninh Túc, không sao chứ?”

Hắn lo lắng cho Ninh Túc, Chúc Song Song đều khó chịu đến khut khịt vì cậu, hắn sợ cậu cũng khó chịu, cũng bị đè nén hoặc tủi thân.

Thiếu niên quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía hắn, “Tôi nhìn thấy đôi mắt của ngài ấy.”

Tô Vãng Sinh ngẩn ra, hắn không những không thấy sự khó chịu trong mắt cậu, mà còn thấy một niềm vui sướng nhàn nhạt.

Đó không phải là một chuyện chấn động gì, nhưng niềm vui nho nhỏ trong đôi mắt ấy vẫn khiến trái tìm Tô Vãng Sinh lay động một chút. Qua hồi lâu, Tô Vãng Sinh mới tìm được ngôn ngữ của mình, “Trông thế nào?”

Hắn không cần hỏi đôi mắt của ai, lúc này cậu ấy nhất định là đang nói đến tượng thần, hoặc là Thần Hoa.

Đừng nói là nhìn thấy đôi mắt, ngay cả mặt tượng thần bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy rõ, vội liếc mắt một cái đã như muốn nổ tung.

Ninh Tuc mím môi cười một chút, không trả lời vấn đề này.

Cậu ôm lồng sắt đi về phía trước với một nụ cười, không hề tức giận hay buồn bã, chỉ giống như một đứa trẻ ngây thơ lén giấu một viên kẹo.

Tô Vãng Sinh lại sửng sốt một chút. Tất cả người chơi đều đang hết sức cố gắng khiến bản thân họ tin vào Thần Hoa, trong số đó có hai người thành công nhất.

Một người là Ninh Trường Phong, hắn là người đầu tiên phát hiện, lúc này đã trở thành một tín đồ trung thành.

Những người chơi khác cũng không ngạc nhiên chút nào, đây là người chơi mạnh nhất trong căn cứ, giống như hắn làm cái gì cũng hết sức bình thường.

Người còn lại là Ninh Túc, mỗi ngày đều dậy sớm, thành kính tế bái, trong mắt luôn có một tia sáng sạch sẽ khi nhìn tượng thần.

Một số người nghị luận sau lưng cậu, nói cậu là một tay mơ không có tên tuổi, mới vào trò chơi không lâu thật sự có thể làm được sao?

Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song vẫn luôn tin tưởng Ninh Túc, tin cậu thật sự làm được, cậu luôn có thể làm những chuyện mà người khác không thể làm được.

Nhưng lúc này, Tô Vang Sinh lại cảm thấy tín ngưỡng của Ninh Túc có vấn đề.

Nhất định có chỗ nào đó không ổn mà họ không nhận ra.

Bọn họ trở về đình viện không lâu thì Dã Nam Vọng cũng vội trở về. Việc đầu tiên ông ta làm sau khi trở về là hỏi Ninh Túc: “Cậu thật sự không muốn đổi hoa thánh khác sao? Không phải dọa cậu đâu nhưng đây là chuyện liên quan đến sống chết đấy.”

Ông ta cưỡng chế ngăn cẩn Thánh Nữ đưa Ninh Túc vào điện thờ Thần Hoa, cố gắng câu kéo đến ngày mai chính là muốn Ninh Túc đổi hoa thánh khác. Mặc kệ có tin vào lời của Thánh Nữ hay không, ông ta cũng muốn cắt đứt tất cả nhân tố không an toàn.

“Vẫn còn thời gian để lựa chọn lại, cậu có thể chọn một cái khác, tôi sẽ kêu người đi làm một bàn thịt cho cậu có được không?”

“Tôi không đổi.” Ninh Túc nói, “Ngay từ đầu tôi đã không có ý định đổi, nếu ông nói nó liên quan đến sống chết thì tôi càng không thể đổi.”

Mặc kệ Dã Nam Vọng nói như thế nào, Ninh Túc vẫn là không đổi.

Dã Nam Vọng sầu đến muốn rụng hết tóc. Nửa tiếng sau, miệng Dã Nam Vọng đều đã khô, nhưng Ninh Túc vẫn ôm khư khư lồng sắt của mình, coi ông ta như không khí.

Dã Nam Vọng thở dài, rốt cuộc nhận ra không thể lay chuyển được Ninh Túc đổi hoa, bởi vậy chỉ có thể bất lực rời đi.

Lúc Ninh Túc đang định quay về phòng, chợt nhìn thấy Hoa Phong đang ngồi trong phòng trà, mở cửa nhìn về phía cậu.

Ninh Túc nói: “Bọn họ nói hoa của tôi là ma vật, không thể chăm được.” Hoa Phong nói: “Nhưng cậu vẫn muốn chăm đúng không?”

Ninh Túc gật đầu, “Ừm!”

Trên gương mặt trắng bệch của Hoa Phong lộ ra một nụ cười, “Hai ta cùng cố lên.”

Không cần biết là ma vật hay vật bị ô nhiễm, bọn họ chỉ muốn chăm thôi.

Ninh Túc cũng cười, “Được.” Đó là lần đầu tiên Hoa Phong nhìn thấy nụ cười mềm mại lại kiên định như vậy trên gương mặt cậu. Trong cơ thể cứng ngắc của cậu có sức sống mãnh liệt tuôn trào, những sinh khí đó ngưng tụ lại thành một đóa hoa.

Trong một thoáng, Hoa Phong nghĩ đến anh trai mình.

Đây mới là người hầu hoa thật sự, lấy thân hầu thần, thành kính sạch sẽ, luôn luôn mỉm cười.

Ngày mai phải đến điện thờ Thần Hoa, cho nên đêm nay có rất nhiều người chơi đều không ngủ được.

Chúc Song Song ngâm chân trong dòng suối, vuốt mạch máu của chính mình. Làn da rất mềm nhưng nếu ấn vào sẽ bị mạch máu cứng như đá chặn lại.

“Đạo sĩ này.” Cô hơi khựng lại một chút, thấp giọng nói, “Mạch máu của tôi cứng quá, đây vẫn là mạch máu của người sao?”

Cô không phải là sinh viên khoa y, nên không biết mạch máu cụ thể sẽ như thế nào, nhưng ít nhất cũng biết chúng phải mềm, có thể ấn mạch máu trên mu bàn tay để tạm thời ngăn chặn dòng máu chảy mới đúng. Lúc này mạch máu lại cứng như đá.

Chúc Song Song ấn các mạch máu trên mu bàn tay một lúc, rồi lại chuyển lên cánh tay, cổ và mặt dọc theo mu bàn tay, đột nhiên cảm thấy mạch máu trở nên đau nhức, trong lòng hoảng sợ.

Mạch máu cứng như vậy đã đi ngược lại với sinh lý của con người, xuyên qua cơ trong cơ thể cô.

Cô vẫn là con người sao? Giọng của Tô Vang Sinh từ một căn phòng khác truyền đến, “Đừng sợ, đây không phải là thế giới bình thường, chỉ cần đợi chúng ta đi ra ngoài là được.”

Chúc Song Song “ừm” một tiếng thật khẽ, ôm lấy đầu gối.

Ở phòng bên cạnh, Ninh Túc đang may quần áo cho hai đứa trẻ. Cậu dặn dò: “Hai đứa bây ra ngoài đi xin cơm, nhớ là không được tùy tiện bắt nạt người khác nghe chưa, phải tém tém lại chút.”

Ninh Túc phải vào điện thờ Thần Hoa, dựa theo tình huống hiện tại, thân thể cậu khẳng định sẽ bị sử dụng, chỉ là không biết bị dùng như thế nào, không thể hấp thu được hai đứa nhỏ, hơn nữa cậu cũng không muốn nhốt chúng trong cột vật phẩm của hệ thống.

Hệ thống quy hai đứa nhỏ thành đạo cụ thuộc tính, nhưng Ninh Túc chưa từng coi chúng là đạo cụ.

Chúng là những đứa trẻ có linh hồn, mặc dù lớn lên trong bóng tối.

Vì thế Ninh Túc quyết định đưa chúng ra ngoài. Làm ăn xin ở quận Phù Nhân cũng tốt hơn là bị nhốt trong hệ thống.

Hai đứa nhỏ không có quần áo của quận Phù Nhân, một đứa mặc áo thun trắng được cậu sửa lại từ thôn Hòe Dương, đứa còn lại mặc váy công chúa, nếu ra đường đảm bảo là bị người ta phát hiện ra dị loại ngay.

Ninh Túc tạm thời sửa lại hai bộ đồ cho chúng.

Quỷ Sinh bám vào cánh tay của Ninh Túc, dùng mái tóc mềm mại cọ cọ Ninh Túc. Mạn Mạn nằm trên đùi cậu, ngẩng đầu nhìn Ninh Túc khéo léo may vá. “Mẹ ơi, nếu mẹ gặp nguy hiểm, tụi con sẽ lập tức đến cứu mẹ.”

“Ừm!?

Tụi nó đã lén thương lượng với nhau rồi, mỗi ngày ăn cơm xong sẽ đi đến trước điện thờ Thần Hoa đợi cậu.

“Tao sẽ không gặp nguy hiểm.” Cậu đưa bộ quần áo màu hồng phấn cho Quỷ Sinh, còn bộ màu đồ thì cho Mạn Mạn, “Tụi mày ở ngoài xin cơm cho thật tốt, trở thành người tốt có biết chưa.”

Quỷ Sinh lặp lại: “Xin cơm thật tốt, trở thành người tốt!”

Mạn Mạn: “... Mẹ yên tâm đi, nhất định sẽ không đói chết đâu, còn có Đầm Đen nữa mà.”

Cùng lắm thì chúng lại đến đó đào xác chết ăn thôi.

Ở phòng bên cạnh, Hoa Phong đang quấn băng vải trước ngực.

“Anh à, em sắp vào điện thờ Thần Hoa rồi, chuẩn bị làm những gì mà anh đã làm.”

“Em rốt cuộc muốn biết anh đã trải qua những gì ở trong đó.”

“Giống như anh rốt cuộc cũng cảm nhận được máu.”

Trong phòng bên cạnh, hai người chơi không rõ lai lịch ngồi đối diện nhau trong im lặng.

Chỉ còn nửa buổi nữa là trời sáng, tất cả các người chơi đều chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, Ninh Túc nhìn thoáng qua hoa lăng tiêu, “Lâu rồi mày vẫn chưa xuất hiện.” Đóa hoa bốn cánh do sẫm vẫn giống như trước, không phát triển được chút nào, lắng lặng, không chút phản ứng.

Ninh Túc “ồ” một tiếng, “Vậy tao ngủ đây.”

Điện thờ Thần Hoa là công trình nguy nga tráng lệ trang trọng nhất ở quận Phù Nhân, đồng thời cũng là toà nhà cao nhất trong những đình viện nhỏ trải rộng khắp quận Phù Nhân, ước chừng cao chín tầng.

Dã Nam Vọng đích thân đưa họ đến điện thờ Thần Hoa.

Không phải qua cánh cửa có tượng thần, cũng không phải qua cửa bên hông điện thờ, mà là qua lối đi ngầm trong đình viện của họ.

Lúc đi trong đường hầm, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh nhìn nhau một cái, cả hai nhận ra rất có thể các gia tộc lớn khác đều đã âm thầm đưa người đến điện thờ Thần Hoa trước.

Điện thờ Thần Hoa và Đầm Đen là nơi linh thiêng nhất ở quận Phù Nhân, chỉ có Thánh Nữ và những người hầu hoa mới được vào Đầm Đen, điện thờ ngày thường cũng chỉ có Thánh Nữ, còn các người hầu hoa phai có hoa mới được vào trong thời gian đón Thần Hoa.

Nhưng trên thực tế lại không phải.

Đó chỉ là nghe người thường nói.

Ở lối đi dưới lòng đất, bọn họ bước vào một cái lồng sắt rất giống ở phòng đấu giá, lồng sắt bị thứ gì đó từ từ kéo lên.

Tầng tối cao nhất của điện thờ Thần Hoa chính là tầng một, bởi vì nơi đó có đặt bức tượng thần. Khi đi qua tầng một, rất nhiều người chơi đều che ngực không thở nổi, chỉ có Ninh Túc vịn hai song sắt nhìn về hướng tượng thần không chớp mắt. Không biết bị kéo đến tầng mấy thì lồng sắt mới dừng lại, đối diện với một cánh cửa sắt tối đen.

Trước khi bước vào điện thờ Thần Hoa, họ đã tưởng tượng ra rất nhiều về nơi linh thiêng nhất ở quận Phù Nhân này, nghĩ nó ít nhất phải sạch sẽ thánh khiết, nhưng thực tế không phải vậy.

Lễ ra họ phải đoán trước được khi nhìn thấy màu sắc âm trầm của điện thờ và bức tượng thần khủng bố không thể nhìn thẳng kia.

Nơi này âm u lạnh lẽo, trên cửa sắt đen có những dây leo xanh thẫm, những dây leo là được chạm trổ ra, nhưng rêu mọc hoang xung quanh đều là thật, còn có gỉ đỏ trải rộng ở khắp nơi.

Dã Nam Vọng dẫn đầu bước ra khỏi lồng sắt, “Thánh Nữ đang ở phía dưới cầu phúc cho những người dâng lễ, tôi sẽ dẫn các người vào trước, khi vào trong đó các người có yêu cầu gì thì có thể nói với những người mặc đồ trắng là được.”

Ông ta từ từ đẩy cánh cửa nặng nề ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hai hàng người thẳng tắp mặc đồ trắng.

Dưới ánh sáng ảm đạm, càng đặc biệt bắt mắt. Đồng thời có một mùi hôi tanh tưởi bốc ra từ mặt tiền cửa.

Bên trong cánh cửa giống như đại sảnh, chỉ có một cửa sổ nhỏ hình tròn đối diện với bọn họ, ánh sáng duy nhất lọt vào đã bị bao phủ bởi lớp bụi và hơi nước, khiến nó trở nên mờ mịt.

Trong đại sảnh rộng tầm 5-600 mét vuông, giống kiểu nhà tắm kiểu cổ có vách ngăn, mỗi vách ngăn có một chiếc giường lớn, trên giường có người hầu hoa mặc đồ đen, có thể hình dung họ bằng hai từ tiều tụy, hệt như người chết. Các người chơi im lặng đi theo Dã Nam Vọng vào trong đại sảnh, khi họ nhìn những người hầu hoa đó, hai mắt họ không khỏi trợn to, bước chân ngày càng nặng nề.

Họ không thấy gì ngoài sự đau đớn đến chết lặng trong đôi mắt của những người hầu hoa này. Họ vẫn còn nhớ người hầu hoa thất bại ở chỗ ông chủ Te, bộ dạng đó đã được xem như là bình thường ở đây.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy các mạch máu từ trắng chuyển sang tím, phồng ra ngoài qua một lớp da mồng, khẽ rung rung chưa?

Thậm chí, trong tròng mắt họ còn có những mạch máu li ti hiện ra. Chúc Song Song lại cảm thấy mạch máu đau nhức, chúng nhói lên, như thể chúng đã phát triển ý thức độc lập.

“Tại sao lại là màu này?” Chúc Song Song dùng giọng hơi hỏi.

Ninh Túc: “Mạch máu của con người có màu trắng khi chúng không có vật gì bên trong can thiệp.”

“Không có, không có vật gì bên trong?” Giọng hơi của Chúc Song Song trở nên thấp hơn, gần như không nghe rõ.

“Vậy tại sao nó lại rung rinh vậy?” Cô lại hỏi bằng giọng khàn khàn.

Vấn đề này Ninh Túc tạm thời không thể trả lời cô.

Trái tim của các người chơi rất nặng nề, các mạch máu bỗng hơi nhức nhối.

Ngoài các mạch máu màu trắng chuyển sang tím mà họ thấy lúc đầu, họ còn thấy các mạch máu màu đỏ, xanh lá cây và đen dưới lớp da mỏng. Một số người chơi không dám đi vào trong. Họ không biết mình phải đối mặt với nỗi kinh hoàng gì khi bước vào điện thờ Thần Hoa quỷ dị này. Có người dừng lại, ấn những đường gân trên cổ tay, thở hổn hến.

“Đi mau!” Người mặc đồ trắng lạnh giọng kêu hắn.

Trong đại sảnh yên tĩnh, âm thanh đột ngột vang lên như vậy đặc biệt vang dội chói tai, khiến trái tìm người ta sợ hãi giật thót lên một cái. “Tại sao tim tôi đập chậm lại không được?” Chúc Song Song thở dồn dập hỏi.

Tô Vãng Sinh: “Có thể là bởi vì chúng ta đang ở trên tượng thần, cách tượng thần rất gần.”

Ninh Túc bỗng nhiên dừng bước. Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đi gần cậu nhất cũng dừng lại, nhìn theo tầm mắt của cậu, “Đó chính là, Phương Kỳ u?”

Có một người đang ngồi trên giường cách bọn họ không xa, người nọ mặc đồng phục đen thống nhất ở đây, mái tóc dài buông xõa trước mặt, mạch máu xanh trên mặt gồ lên rất cao.

Tay hắn đặt trên đầu gối, ngón giữa của hắn cũng có mạch máu xanh nhô lên tương tự, có chất lỏng sền sệt chảy ra từ móng tay hắn, sợi chỉ dài được kéo ra và tụ lại thành một giọt chất long mãi không chịu rơi xuống.

Hắn cũng nhìn thấy họ.

Hoặc là do ánh mắt tò mò của ba người quá mạnh, hắn cứng ngắc mở miệng, thầm nói bốn từ với họ. Cái lưỡi màu xanh lờ mờ hiện ra trong miệng hắn, sau hai lần liên tiếp, bọn họ nhận ra hắn đang muốn nói cái gì.

Nơi thần sinh ra.

Có ý gì?

Điều hắn nói chính là Đầm Đen.

Đầm Đen là một thánh địa ở quận Phù Nhân, được biết đến là nơi thần ngủ, hay còn gọi là nơi thần sinh ra. Tất cả bọn họ đều biết điều này, nhưng không biết Phương Kỳ có ý gì khi nhắc điều này với bọn họ.

Sau khi đi qua con đường này là đến mấy căn phòng đen, một tiếng hét nghẹn ngào thẳm thiết từ trong một phòng truyền ra.

Tiếng kêu cũng không tính vang dội, như thể đã không còn sức lực, từ bỏ vùng vẫy, gục ngã tuyệt vọng. Nhưng nó lại xót xa hơn những tiếng la hét bị kích thích bởi nỗi đau quá lớn, càng khiến người ta áp lực hơn. Ninh Túc nói: “Là tiếng hét của Đới Đông.”

Càng áp lực nặng nề hơn nữa.

Cuối cùng họ được đưa tới căn phòng đen ở cuối cùng.

Dã Nam Vọng nói: “Các người đừng đi lung tung, cứ ở đây đợi đi, tôi đi xem thử buổi dâng lễ đã kết thúc hay chưa, chỉ cần Thánh Nữ tới đây là có thể bắt đầu.”

Ông ta cũng không nói rõ là bắt đầu cái gì thì đã rời đi.

Trong phòng tổng cộng có ba người hầu hoa của thế giới này cùng với sáu người chơi, sau khi người mặc đồ trắng quát to một tiếng, không có người nào dám ra ngoài khi chưa được sự cho phép, nhưng họ vẫn có thể buông lời tán gẫu.

“Chúng ta phải hầu hạ hoa như thế nào đây? Tại sao tôi không nhìn thấy hoa của bọn họ?”

Người nói chuyện là một trong hai người chơi không biết lai lịch cụ thể, vẫn luôn im lặng trong đình viện của họ.

Trước đây hai người này cũng theo chân bọn họ tham gia hoạt động tế bái, nhưng cũng không bao giờ chủ động mở miệng như thế này.

Hiện tại có lẽ đã không nhịn được nữa mà mở miệng.

Có những người trông đáng sợ nằm trên giường.

Có tiếng la hét lẫn tiếng khóc truyền ra từ các phòng.

Mùi sáp hoà quyện với mùi hôi tanh trong không khí.

Họ sắp sửa phải đối mặt với kết cục nào đó mà họ không rõ, nhưng lại cực kỳ đáng sợ.

Nó không ngừng lên men trong căn phòng đen ngòm này, cô đặc lại thành một cảm giác áp lực ngột ngạt.

Chân họ cọ xát trên mặt đất.

Mặt đất ở đây là phiến đá màu xám, trên mặt đất ẩm ướt, rêu xanh xanh đậm bao quanh các khe hở trên phiến đá. Đôi giày vải cọ xát với lớp rêu dính dớp tạo ra âm thanh “lép nhép” rất kỳ quái.

“Đúng vậy, không phải chúng ta đến điện thờ Thần Hoa để học hầu hạ hoa sao? Thế hoa đâu?” Câu này khớp với hình ảnh họ vừa thấy, giống như một câu chuyện kinh dị.

Chúc Song Song cười gượng một tiếng, “Có lẽ là ở trong nhà kính trồng hoa rồi, thống nhất bảo dưỡng.”

Lời này rất vô căn cứ, tác dụng trấn an gần như bằng không.

Họ đã lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Chúc Song Song cũng biết cô đang nói một câu chuyện cười, bắt đầu nghiêm túc: “Vừa rồi Phương Kỳ nói là nơi thần sinh ra đúng không? Tại sao cậu ta lại muốn nói điều này?”

Ninh Tuc và Ninh Trường Phong ngồi cạnh nhau, từ chiều hôm qua đến giờ hai người họ vẫn chưa nói một lời.

Ngay cả câu chào “này người anh em' cũng không có.

Lúc này Ninh Trường Phong không lên tiếng, còn Ninh Túc thì coi bên cạnh như không có ai, cậu tự lầm bẩm một câu “kỳ quái”.

Tô Vãng Sinh bắt kịp câu này của cậu, vào thẳng vấn đề: “Chỗ nào kỳ quái?”

Ninh Túc nghiêm túc trả lời hắn, “Thông thường thánh địa là một nơi rất nghiêm trang, nên mới gọi nó là thánh địa, hoặc gọi nó bằng một cái tên khác.”

“Thánh địa ở quận Phù Nhân được gọi là Đầm Đen, hay còn gọi là nơi thần ngủ, nhưng cũng được gọi là nơi thần sinh ra.”

Ninh Túc nói: “Nhiều xưng hô như vậy cũng được đi, nhưng nơi thần ngủ và nơi thần sinh ra không phải có chút mâu thuẫn à?” Mấy người sửng sốt, Ninh Trường Phong nhấc mí mắt lên nhìn Ninh Túc.

Hắn ngồi ở bên phải thiếu niên, vừa giương mắt liếc qua đã thấy dáng người mảnh khảnh cùng với xương gò má của cậu, đôi mắt đào hoa hơi rủ xuống, sống mũi cao thẳng.

Sau khi chuyển đến đình viện gia tộc Dã Nam, hắn rất ít khi nhìn cậu như vậy, vừa nhìn đã khó dời mắt, trong đầu vang lên một tiếng cảnh báo nguy hiểm.

Quả thật nguy hiểm.

Ninh Trường Phong thu hồi tầm mắt.

Hắn muốn tín ngưỡng Thần Hoa, dựa theo tín ngưỡng ngày càng đậm sâu, hắn chỉ muốn vĩnh viễn ở trước điện thờ chờ Thần Hoa.

Nửa đêm tỉnh giấc, hắn thường toát mồ hôi lạnh, trong lòng đột nhiên quên mất mình là một người chơi, hắn còn có nhiệm vụ phải làm.

Một tín đồ thành kính và một người chơi làm nhiệm vụ, hai danh phận này là đối lập, không thể đồng thời tồn tại.

Nhưng thiếu niên này vừa có thể là người chơi, lại vừa có thể là tín đồ. Cậu hết mực tín ngưỡng vào Thần Hoa, nhưng cậu vẫn luôn biết rõ đây là thế giới phó bản, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm được những điểm mấu chốt liên quan đến nhiệm vụ chính.

Ninh Trường Phong không biết cậu đã làm bằng cách nào, những người khác không thật sự tin vào Thần Hoa, cũng không ý thức được chuyện này khủng khiếp ra sao. “Cậu nhắc thì tôi mới cảm thấy đúng là có hơi hơi.” Chúc Song Song nói. Không thể nói nơi thần ngủ và nơi thần sinh ra không có liên quan gì đến nhau, cũng có thể là ngủ trong quá trình thụ thai, nhưng tổng thể thì giấc ngủ và sự thụ thai đúng là trái ngược nhau, chúng khác nhau. Cô nói: “Đây có phải là điều mà Phương Kỳ muốn nhắc nhở chúng ta không?”

Tô Vãng Sinh nói: “Cậu ấy nhắc đến là nơi thần sinh ra, vậy điều này có ý nghĩa gì?”

Tô Vãng Sinh hỏi Ninh Túc: “Cậu còn phát hiện được gì không?”

Ninh Túc đăm chiêu một chút rồi mới nói: “Hoa Phong nói với tôi tượng thần có nguồn gốc từ Đầm Đen, nhưng ban đầu nó vốn không có hình dạng này, bởi vì có ấn ký của thần, cho nên mới dần dần ngưng tụ thành bộ dáng như bây giờ.”

“Đây có thể là một trong những lý do tại sao Đầm Đen trở thành nơi thần ngủ.”

Hoa Phong gật đầu.

Chúc Song Song nói: “Các tín đồ ở trước điện thờ cũng nói, Đầm Đen có hơi thở của thần, dưới sự nuôi dưỡng từ hơi thở của thần, những hoa thánh mới có thể mọc ra — điều này góp phần tạo nên cái tên nơi thần ngủ.”

Tô Vãng Sinh: “Vậy tại sao còn gọi là nơi thần sinh ra, cách gọi này không giống mà còn mâu thuẫn nữa?”

Ninh Túc nói: “Có thể ngay từ đầu hai cách gọi này đã đến từ những người khác nhau rồi.” “Đúng vậy.” Tô Vãng Sinh bừng tỉnh, “Nếu là vậy thì có thể thông suốt, ban đầu bọn họ dựa theo hiểu biết của mình đối với thánh địa nên có những tên gọi khác nhau, sau đó truyền lại, thánh địa mới có hai cách gọi hơi mâu thuẫn thế này.”

Chúc Song Song kết luận: “Mọi người đều biết tượng thần, đều biết hoa thánh, nói nơi thần ngủ thì ai cũng biết, thế còn nơi thần sinh ra?” Thuật ngữ “nơi thần sinh ra” ban đầu được ít người biết đến.

Tô Vãng Sinh nói: “Nói là nơi thần sinh ra, vậy thụ thai như thế nào? Chẳng phải những thứ mà Đầm Đen sinh ra chỉ có hoa thánh thôi sao?” Một số người chơi rùng mình, theo bản năng run lên một chút.

Đúng lúc này, Thánh Nữ và Dã Nam Vọng đã trở lại.

Dã Nam Vọng đột ngột mở cửa, Thánh Nữ mặc áo gấm đen đứng ở cửa, mỉm cười sâu xa, không biết có nghe thấy câu vừa rồi của Tô Vãng Sinh hay không.

Ánh sáng của tầng lầu này cực kỳ mờ mịt, cô diện toàn thân một màu đen, chỉ có phù văn đỏ bên trên là rõ ràng.

Ninh Túc híp mắt, trong không gian tối tăm này, bắt giữ màu đỏ trên áo choàng của cô. Cậu vẫn luôn nghĩ đó là một loại chữ cổ xưa kỳ lạ nào đó, nhưng lúc này lại đột nhiên cảm thấy nó giống như những mạch máu xoắn lại đan xen vào nhau.

Thánh Nữ nói: “Chiều nay tôi còn phải tế bái Thần Hoa, giữa trưa không thể xử lý nhiều người như vậy, chúng ta cứ theo thứ tự trước, hai người nào đầu tiên?” Dã Nam Vọng kích động kéo Ninh Tuc và Ninh Trường Phong ra, ông ta khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, “Bắt đầu từ hai người này trước.”

Ánh mắt của Thánh Nữ rơi trên người hai người, cô nói đầy ẩn ý: “Tôi đã mong chờ điều này từ lâu.”
Bình Luận (0)
Comment