C65
C65C65
chương 65: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
“Tôi sẽ xác nhận lại một lần nữa.” Thánh Nữ nhìn về phía Ninh Túc, hỏi cậu: “Cậu thật sự không muốn đổi hoa thánh đúng không?”
“Điện thờ Thần Hoa có hoa thánh dự phòng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu.”
Ninh Túc lắc đầu, rất nhẹ nhàng, cũng rất trực tiếp.
Dã Nam Vọng lại thở dài.
Sự kiên nhẫn của Thánh Nữ đối với Ninh Túc vượt quá sức tưởng tượng của Dã Nam Vọng, cô lại nói với Ninh Túc: “Hoa của cậu thật sự là ma vật, nếu sau này xảy ra vấn đề gì, chúng tôi sẽ tiêu diệt cả nó lẫn cậu.” Ninh Túc: “Tôi biết, mặc kệ thế nào đi nữa thì tôi vẫn muốn chăm nó.” Thánh Nữ im lặng trong chốc lát, nói: “Vậy mang theo hoa thánh của các người đi theo tôi.”
Ninh Tuc và Ninh Trường Phong cùng mang hoa thánh đi theo Thánh Nữ ra cửa.
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng đi theo tới cửa, lo lắng nhìn bọn họ. Dã Nam Vọng đẩy bọn họ trở về chỗ cũ, “Các người ngồi yên ở đây chờ đi.”
Ông ta đóng cửa lại rồi nối gót theo những người kia.
“Bọn họ đi học cách hầu hạ hoa ư?” Chúc Song Song hoảng sợ nói, “Nhưng Thánh Nữ nói là cô ấy bận bịu nhiều như vậy, không biết cô ấy muốn xử lý như thế nào?”
“Thì có thể thế nào nữa, xử lý họ giống như những người ở bên ngoài thôi.” Một người chơi nói.
Có một sự im lặng không hề nhẹ trong phòng đen.
Họ không biết phải “xử lý” thế nào, họ chỉ có thể tưởng tượng, càng tưởng tượng thì càng kinh hãi, càng tưởng tượng thì càng áp lực.
Còn chưa tới lượt họ mà họ đã bồn chồn không yên.
“Không sao, không chết được, không phải Phương Kỳ vẫn còn sống sao?”
“Nhưng cậu ta đã thành ra như thế, thật sự có thể sống tiếp sao?”
Trong phòng lại im lặng nặng nề một lần nữa.
Ninh Túc và Ninh Trường Phong đi theo sau Thánh Nữ rất bình tĩnh. Sau khi ra khỏi phòng đen, phía trước là một loạt căn phòng đen như cũ, cuối dãy là cầu thang đá đen.
Lúc lên cầu thang, Ninh Túc nhìn thấy Phương Kỳ đang ngẩng đầu nhìn mình. Khuôn mặt Phương Kỳ lấp đầy những mạch máu xanh ghê người đã lan đến hốc mắt. Toàn thân hắn cứng ngắc, chỉ có đôi mắt là chuyển động, tràn đầy sức sống ngoan cường.
Hắn há miệng, nhưng không nói gì.
Nhưng Ninh Túc lại có thể nhìn ra được những điều mà hắn muốn nói. Hắn nói, phải kiên trì.
Hắn nói, hắn còn muốn đi tìm người nọ.
Hắn nói, nếu có thể hãy giúp hắn kiên trì.
Ninh Túc “ừm” một tiếng, đi theo Thánh Nữ lên trên lầu.
Tầng trên có sáu căn phòng đóng kín, Thánh nữ dẫn họ vào phòng bên cạnh cầu thang. Ngoài việc nó có màu đen thì căn phòng này chỉ là một phòng trà bình thường.
Bốn người ngồi xuống, người mặc đồ trắng rót cho mỗi người một tách trà nóng.
Thánh Nữ chậm rãi uống cạn một ly trà, sau đó mới nói: “Vào điện thờ Thần Hoa chính là bắt đầu hầu hạ hoa, bây giờ tôi sẽ nói cho các người biết cách hầu hạ hoa.”
“Để giúp đỡ lẫn nhau, hai người hầu hoa sẽ một nhóm, hai người các ngươi chính là nhóm đầu tiên của gia tộc Dã Nam.”
Cả hai không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe cô nói.
Thánh Nữ: “Bước đầu tiên trong việc hầu hạ hoa chính là trồng hoa thánh.” Cô trịnh trọng nói: “Hoa thánh là hoa mọc ở thánh địa, thần thánh lại có linh tính, đương nhiên không thể sinh trưởng trong bùn lầy tầm thường.”
Nói xong, cô nhìn về phía hai người, cả hai đều bình tĩnh, không có phản ứng gì rõ ràng.
Thánh Nữ nói tiếp: “Chúng phải lớn lên trong cơ thể sạch sẽ, ấm áp, có linh tính.”
Hai người vẫn rất bình tĩnh, như thể đã biết trước điều này từ lâu. Thánh Nữ không quá cam tâm mà nhìn họ chằm chằm một lúc.
Ninh Trường Phong: “Nói chính xác hơn chính là trong mạch máu.” Ninh Túc: “Nhanh lên đi, tôi không kịp chờ nữa rồi.”
Thánh Nữ cười một tiếng, “Được thôi, vậy tôi sẽ nói vắn tắt luôn.”
“Đúng vậy, hoa thánh phải lớn lên trong mạch máu, bởi vì ở đó có máu.” “Là người hầu hoa vĩ đại thành kính phải lấy thân hầu hoa, hiến dâng thân xác và linh hồn của mình cho hoa thánh.”
“Hoa thánh của các người sẽ chọn một bộ phận ở nơi gần gũi với linh hồn nhất, cũng tức là trái tim, khi hoa thánh cảm nhận được linh hồn của các người, nó sẽ nảy mầm trong trái tim dưới sự nuôi dưỡng của linh hồn, lớn lên theo các mạch máu, lan đến mọi ngóc ngách của cơ thể các người.”
Có một khoảng lặng ngắn ngủi trong phòng trà. Quá trình này chỉ là tưởng tượng, nhưng cũng đủ để khiến toàn bộ cơ thể nhức nhối.
Trái tim được khoét ra và trồng ở bên trong, cành cây mọc ng6n ngang trong mạch máu, nỗi đau này hoàn toàn vượt xa sức chịu đựng của con TEƯỜI.
Đổi lại là người khác đã sớm phản ứng gay gắt, thế nhưng hai tín đồ thành kính này vẫn chưa thấy nói năng gì.
“Trồng hoa là bước đầu của việc hầu hạ hoa, các người phải tự tìm hiểu cũng như tự tay trồng nó, quá trình này rất đơn giản, chính là mổ ngực, khoét trái tim, cấy hoa thánh đã chọn vào tim rồi khâu lại.”
“Đương nhiên muốn làm chuyện này một mình là không thể, vì vậy cần phải có sự giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau.”
“Trái tim là bộ phận có nhiều bí mật và thiêng liêng, không thể để người ngoài chạm vào một cách tùy tiện được, đối với người hầu hoa có bạn đồng hành, chúng tôi sẽ để những người có quan hệ tốt chung một nhóm.”
“Sẽ tốt hơn nhiều nếu đó là người thân thuộc chạm vào tim của mình.” Cô thở dài nói.
“Hai người chính là một nhóm, một người sẽ giúp người kia trồng hoa thánh, nếu sau khi trồng xong mà vẫn có thể sống sót thì năm ngày tiếp theo sẽ hồi phục, có thể giúp người còn lại trồng.”
Thánh Nữ nói: “Đương nhiên người thường không thể làm được điều này, nhưng các người là người hầu hoa, thân thể đã được cải tạo, có 50% khả năng sống sót sau khi gieo trồng.” Cô đứng dậy, “Tôi sẽ đi giải thích cho nhóm tiếp theo trước, hai người quyết định xong thứ tự thì nói cho tôi biết.”
Sau khi Thánh Nữ và Dã Nam Vọng rời đi, phòng trà rất yên tĩnh, cả hai người đang tiêu hóa thông tin.
Lần đầu bước vào đình viện của gia tộc Dã Nam, Đới Đông cũng từng nói qua, bảo họ nên chú ý quan hệ giữa hai người chơi cùng phòng. Có lẽ phó bản này muốn bắt đầu từ các mối quan hệ của người chơi, cũng rất có thể đến cuối còn phải đối mặt với kết cục một sống một chết.
Nó không thảm thiết như hắn nói, phát ra từ miệng của Thánh Nữ vẫn còn tính là rất nhẹ nhàng.
Nhưng trên thực tế cũng không khác là bao.
Từ nhà giam nước của ông chủ Tề đến đình viện của gia tộc Dã Nam và Đầm Đen, lại đến điện thờ Thần Hoa, nơi đây hẳn là điểm cuối của bản đồ, ở quận Phù Nhân không còn nơi nào huyền bí hơn điện thờ Thần Hoa.
Cho nên bí mật cuối cùng hẳn là được giấu trong điện thờ Thần Hoa.
Tỷ lệ chết sau khi gieo trồng hoa vào tim là 50%, khoảng thời gian giữa hai lần là 5 ngày.
Ai muốn là người đầu tiên đây.
Sau khi trồng xong xác suất chết là một nửa, mà người còn lại sẽ có năm ngày, trong điện thờ Thần Hoa cất giấu bí mật cuối cùng, rất có thể trong vòng năm ngày sẽ tìm được cách nhìn thấy thần và rời khỏi phó bản.
Phó bản này không phải là loại sinh tồn, nó khác với [Mạn Mạn]. [Mạn Mạn] yêu cầu ho sống sót trong phó bản 30 ngày, mà phó bản này lại cho phép họ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 50 ngày, thời hạn là 50 ngày, tối đa là 50 ngày, miễn là hoàn thành nhiệm vụ, họ có thể rời khỏi thế giới điên rồ này bất cứ lúc nào.
Ninh Trường Phong hỏi: “Cậu biết cách nhìn thấy Thần Hoa không?” Ninh Túc không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Lúc đó chúng ta đã đồng ý, sống sót bằng vào thực lực của mình.”
Ninh Trường Phong “ừ” một tiếng.
Đây là những gì họ đã nói tại đình viện của gia tộc Dã Nam.
Ninh Trường Phong ngồi thẳng, nhìn Ninh Túc, “Dựa vào thực lực giành lấy cơ hội sống.”
Hàng mi của thiếu niên buông xuống một nửa, sau khi hàng mi dài ấy che đi đôi mắt quyến rũ nhất trên gương mặt, sống mũi thẳng cùng với đôi môi mỏng màu nhạt trở thành tâm điểm chú ý, lộ ra có chút lạnh lùng.
Cậu giương mắt nói: “Thật ra thực lực của tôi cũng không tệ, nếu chúng ta thật sự đánh nhau, cũng không nhất định ai thắng ai thua, mà là người nào sẽ đối mặt với 50% tử vong trước.”
Ninh Trường Phong nói: “Tôi biết.”
Tóc sau vai của hắn đã được cột lên một chút, đồng tử của hắn biến thành con ngươi dựng đứng màu xanh lá cây nhạt.
Tất cả những biến đổi này đều han rõ trong đôi mắt đào hoa của thiếu niên, đôi mắt hoa đào ấy nhìn hồi lâu, đột nhiên lông mi run lên, lại rũ xuống một nửa. Cảm xúc trong mắt bị hàng mi dài che khuất, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu vẫn chậm rì rì như mọi khi, hòa quyện hài hòa với nét uể oải trên gương mặt hơi do đẫn ra của cậu.
“Hay là chúng ta giao kèo đi, lần này tôi để anh trồng hoa trong tim tôi trước, nếu chúng ta sống sót ra ngoài, anh để tôi chặt một cái đầu đi tìm hội trưởng Sư đổi 100 triệu điểm.”
Ở phòng kế bên.
Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh ngồi đối diện nhau, cả phòng im lặng hồi lâu.
Chúc Song Song nói: “Thảo nào lại muốn mạch máu của chúng ta trở nên cứng hơn, thì ra là để nuôi hoa.”
Cô đè mạch máu trên mu bàn tay, phải khó lắm mới giữ được giọng nói bình tĩnh không run lên, “Không biết hoa thánh ở trong mạch máu sẽ lớn đến thế nào, nếu không cứng một chút, có thể sẽ bị nứt toạc ra.”
Tô Vãng Sinh: “Ừm.”
Chúc Song Song: “Chấp niệm của anh trai Hoa Phong chính là máu, có phải hoa thánh này sẽ ở trong mạch máu của chúng ta hút cạn máu không?”
Tô Vãng Sinh: “Ừm.”
Chúc Song Song “Người hầu hoa bị hỏng ở chỗ ông chủ Tề là thất bại như thế nào chứ, mạch máu của cô ấy cũng không còn bao nhiêu, chẳng lẽ hoa thánh ở trong cơ thể cô ấy đã chết?” Tô Vãng Sinh: “Ừm.”
Chúc Song Song khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn Tô Vãng Sinh, một tay của hắn đang đặt trên bàn trà, bàn tay kia đang rũ dưới bàn, không biết đang suy nghĩ cái 8ì.
“Đạo sĩ này, anh đang nghĩ gì đấy?”
Tô Vãng Sinh ngẩng đầu, hắn cười một chút, “Tôi đang nghĩ xem, hiện tại trong hai chúng ta ai mạnh hơn.”
Bàn tay dưới bàn của hắn đang cầm một con dấu hình vuông màu đỏ, “Phó bản lần trước tôi thể hiện không tồi, nhận được một món vũ khí kỹ năng, thuộc loại tấn công.”
“Tôi còn có món đạo cụ Âm Dương Gian chuyển từ Ninh Túc sang, chắc cô cũng biết mà đúng không.”
“Khăn trùm đầu màu đỏ của cô là vũ khí phòng ngự, phó bản trước nhóm cô không nhận được vũ khí nào cả, hoặc là Ninh Túc nhận được vũ khí biến thành A Phi, mà cô cũng có, chính là cậu bé đã hỗ trợ cô ở Đầm Đen.”
“Bây giờ thực lực của chúng ta khá ngang nhau.”
Hắn phân tích rất đúng.
Nếu họ thực sự chiến đấu hết sức, thì cũng không biết cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
Tất cả đều biết đây là do phó bản thiết kế ra để tăng tỷ lệ tử vong, rất có thể sau hai lần gieo trồng, sẽ có một người chết.
Điều đáng sợ nhất ở màn này không chỉ là cái chết của một nửa số người chơi, mà còn là những quyết định tàn nhẫn giữa những những người chơi có quan hệ tốt với nhau.
Đây mới chính là 50% tử vong mà họ phải đối diện.
Chúc Song Song đột nhiên nghĩ đến cặp đôi đã vào điện thờ Thần Hoa ở nhóm Giả Thần Thăng, bọn họ thích thầm nhau nhiều năm, vừa mới biết đối phương cũng thích mình, đang lúc vui vẻ hạnh phúc nhất, lại phải đối mặt với lựa chọn như vậy.
Không biết rốt cuộc bọn họ thế nào rồi.
“Đạo sĩ à, trước đây anh vẫn luôn chủ động đứng chắn trước mặt tôi rất nhiều lần, nhưng lần này không cần.” Chúc Song Song xoa nhẹ cái mũi hơi nhói nhói, cô nói, “Lần này chúng ta quang minh chính đại dùng hết sức chiến đấu đi.”
Tô Vãng Sinh nói: “Cô dính bẫy rồi.”
Chúc Song Song: “Hả?”
“Quy tắc của thế giới này là muốn chúng ta đánh nhau, chúng ta mà dùng hết sức thì đều sẽ bị thương nặng, tỷ lệ tử vong sau khi gieo trồng sẽ tăng, quan hệ cũng sẽ đổ vỡ.”
Tô Vãng Sinh nói: “Khi nãy tôi đã phân tích rồi, thực lực của chúng ta xêm xêm nhau, tỷ lệ thắng là ngang nhau.”
“Nếu là vậy.” Hắn úp [Con Dấu Chú Rể|] lên bàn trà, “Chúng ta chơi oẳn tù xì nhé, ai thua thì người đó giao trái tim ra trước.”
Ở phòng bên cạnh.
Thánh Nữ hỏi Hoa Phong: “Sau khi nghe tôi nói xong, cậu vẫn muốn hầu hạ đóa hoa ô nhiễm này sao?” “Đúng vậy.”
“Mặc dù là chọn một bộ phận sạch sẽ để trồng trong trái tìm, nhưng đây là hoa ô nhiễm, dù chọn bộ phận sạch nhất cũng có thể mọc ra các thứ ô nhiễm.” Thánh Nữ nói, “Nói cách khác, có thể sẽ có một bàn tay như vậy mọc trên ngực cậu, trong mạch máu của cậu, cậu vẫn chấp nhận ư?” Hoa Phong chỉ cười.
Thánh Nữ đã hiểu ý hắn, cô lại hỏi: “Bạn cùng phòng của cậu đã chết, cậu có muốn tôi giúp cậu chọn một đối tác khác hay là để tôi tự tay giúp cậu trồng?”
Hoa Phong ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Ngài giúp tôi ư?”
“Nếu có một người hầu hoa bị dư ra, Thánh Nữ có thể giúp họ gieo trồng, hơn nữa tôi và anh trai cậu đều là người hầu hoa đợt đầu, bọn tôi cũng coi như có chút quan hệ, không phải sao?”
Hàng mi Hoa Phong run lên.
Không giống như trước đây, trong ba căn phòng này không có bất kỳ dấu hiệu đánh nhau nào, rất yên tĩnh. Họ lặng lẽ đưa ra quyết định của mình, bước ra khỏi phòng.
Thánh Nữ nói: “Những người hầu hoa đón hoa vào tim vào giữa trưa hôm nay mời sang phòng đối diện, nằm trên giường nước chuẩn bị sẵn sàng.”
Ninh Túc, Tô Vãng Sinh và Hoa Phong đồng thời đi ra, đi đến ba căn phòng ở đối diện.
Ninh Túc đi gần Tô Vãng Sinh, đều đồng thời nhìn về phía đối phương. Ninh Túc: “Nhìn thấy anh là tôi yên tâm rồi.”
“...” Tô Vãng Sinh nói: “Chỉ là do tôi thua oẳn tù xì thôi.”
“Còn cậu?” Tô Vãng Sinh hỏi.
Ninh Túc: “Còn tôi thì thắng 100 triệu điểm.”
Tô Vãng Sinh: “...”
Sau đó hắn cau mày, “Điểm chác gì chứ, không phải đều có thể kiếm lại sao, đây chính là vấn đề liên quan đến sống chết đó.”
Trước khi vào cửa, Ninh Túc nói: “Không phải nha, chỉ là tôi sẵn tiện kiếm được 100 triệu điểm thôi.”
Tô Vãng Sinh không biết cậu có ý gì, hắn muốn hỏi nhưng Ninh Túc đã đi vào.
Căn phòng màu đen không lớn, chính giữa có một chiếc giường nước, trên giường là nước thánh màu xanh lục.
Ở chỗ ông chủ Tề, chỉ có Ninh Túc và Ninh Trường Phong là uống nước thánh màu xanh nhạt, ở chỗ gia tộc Dã Nam, nước thánh trong phòng của người hầu hoa đều là màu xanh nhạt, còn nước thánh trên giường này lại có màu càng đậm hơn.
Tác dụng của nước thánh hẳn là dựa theo màu sắc mà tăng theo.
Ninh Túc đoán nước thánh này có lẽ có tác dụng nhanh chóng bổ sung máu và cầm máu, thậm chí có thể tạm thời ngăn chặn máu chảy ra. Trong thế giới điên rồ này, kiến thức sinh học của cậu gần như vô dụng. Ninh Túc cởi một lớp áo đỏ ra, nằm lên giường nước, nhìn thoáng qua hoa lăng tiêu.
9277 hiếm khi xuất hiện, nhắc nhở cậu: [Người chơi Ninh Túc có biết phương pháp nhìn thấy thần không? Nếu người chơi biết, mời nói phương thức ấy cho hệ thống, nếu chính xác thì tức là vượt ải thành công.]
Ninh Túc: [À, tôi còn chưa biết.]
9277 im lặng một lúc, biến mất.
Ninh Trường Phong và Chúc Song Song đứng bên ngoài, nhìn thấy Thánh Nữ bước vào phòng của Ninh Túc, họ không biết cô ấy làm gì bên trong, sau khoảng năm phút, cô ấy đi ra khỏi phòng.
Cô ấy nói ngắn gọn những việc cần chú ý, sau đó nói với Ninh Trường Phong: “Vào đi, có thể bắt đầu rồi.”
Cô bước vào phòng của Tô Vãng Sinh trong một khoảng thời gian ngắn, sau khi bảo Chúc Song Song vào, cô với Hoa Phong cùng vào căn phòng thứ ba.
“Đừng sợ.” Cô nói với Hoa Phong, “So với bọn họ thì tôi vẫn thạo hơn nhiều, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Hoa Phong nằm trong nước thánh xanh lục, tóc trắng tán loạn trong nước, sắc mặt tái nhợt đối diện Thánh Nữ, “Vậy lần đầu tiên ngài trồng hoa thánh cho ai? Là anh trai của tôi sao?”
Động tác cầm dao của Thánh Nữ có chút khựng lại, cô hạ giọng “ừm'? một tiếng.
“Chọn chỗ nào?” Cô hỏi. Hoa Phong quay đầu nhìn về phía hoa thánh của hắn, hắn nói: “Chọn ngón út của anh ấy.”
“Hồi tôi còn rất nhỏ, trong trí nhớ của tôi, lúc anh ấy nắm lấy tay tôi, tôi đầu giữ lấy ngón út của anh ấy.”
Giữa trưa, đây là lúc hoa thánh ít hoạt động nhất.
Thánh Nữ trực tiếp chặt đứt nửa ngón tay út của bàn tay người đó, bàn tay xác chết cũng không hề nhúc nhích, giống như là tay của người chết thật sự.
Trên mặt Thánh Nữ không chút dao động, cô cầm dao cho vào trong nước thánh một chút, sau đó kéo vạt áo phía trước của Hoa Phong ra. “Hồi đó tôi và anh trai cậu ở chung một phòng, bọn tôi thường tán gẫu với nhau rất nhiều.”
Con dao trong tay cô đặt trên khuôn ngực gầy gò của Hoa Phong, cô nói: “Anh trai cậu nhắc nhiều nhất chính là về cậu.”
Đôi mắt Hoa Phong nhìn cô không chớp, dường như rất muốn nghe càng nhiều chuyện về anh mình hơn.
Thánh Nữ nặng nề nói: “Anh ta nói, cả đời này, người mà anh ấy yêu nhất chính là em trai và Thần Hoa.”
“Trước khi Thần Hoa xuất hiện, người quan trọng nhất của anh ấy chính là em trai của anh ấy, kỳ vọng cả đời này của anh ấy chính là mong cho em trai đáng yêu nhất của anh ấy được khỏe mạnh và hạnh phúc.”
Đôi mắt Hoa Phong dần ướt. Con dao rạch xuống lồng ngực hắn, một dòng máu phun ra, nhuộm đỏ cả một giường nước thánh, khi nước thánh lan lên, nó từ từ đọng lại. “Tình yêu của anh ấy đối với Thần Hoa là không thể nghỉ ngờ, nhưng anh ấy chỉ mới biết về Thần Hoa một năm đó mà thôi.”
“Ông nội của cậu định ra một cuộc hôn nhân cho anh trai cậu, bên kia nói rõ là không thể dắt cậu em ngu ngốc kia theo.”
“Cậu cũng biết đó, tình hình của anh trai cậu ở quận Phù Nhân cũng không khá hơn là bao so với lúc ở thủ đô, cách duy nhất để chống lại cuộc hôn nhân này, cũng vì mở đường cho em trai mình trong tương lai, chính là trở thành người hầu hoa.”
“Năm đó người hầu hoa được quốc vương đích thân tuyển chọn, thân phận cao quý, những người thân liên quan cũng sẽ nhận được sự tôn tôn trọng, đối xử ưu đãi.”
“Anh ấy nói, mặc kệ anh ấy sống hay chết, thì cũng không còn ai dám bắt nạt em trai anh ấy nữa.”
“Anh ấy nói, anh ấy muốn trở thành người hầu hoa ưu tú nhất, anh ấy sẽ lưu danh trên điện thờ Thần Hoa, bảo vệ em trai mình trong suốt quãng đời còn lại.”
Con dao cắt qua trái tim đỏ tươi.
Đột nhiên Hoa Phong trợn to mắt, nước mắt chảy xuống từng giọt, nhỏ từng giọt lớn vào trong nước thánh.
Trái tim hắn bị khoét ra, đau đến mức không thở được.
Có chất lỏng ấm áp nào đó tràn vào tim hắn. Trái tim đỏ máu đập lên dữ dội.
Ở phòng bên cạnh.
Chúc Song Song cầm dao nhỏ, không ngừng rớt nước mắt.
“Đạo sĩ à, nếu tôi khoét lồng ngực của anh, vậy có khi nào anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều như Tưởng Anh hay không? Tôi nhớ cô ấy chết là bởi vì bị bàn tay kia đâm thủng ngực.”
“Không có thuốc tê thì anh có thể đau chết hay không?”
“Có khi nào tôi sẽ thấy trái tim nối liền với nhiều mạch máu của anh ngừng đập ngay trước mắt tôi không?”
Tô Vãng Sinh thở dài, “Hẳn là cô sẽ thấy trái tim tôi có màu đen hay không.”
Chúc Song Song đã khóc đến nấc lên.
“Sáng nay Thánh Nữ đứng cả buổi trời để cầu phúc trong hoạt động dâng lễ, đến chiều còn phải tham gia hoạt động tế bái, quỳ thêm nửa ngày nữa, vất vả lắm mới có chút thời gian vào giữa trưa, nhưng cô ấy lại không nghỉ ngơi, mà là dạy chúng ta trồng hoa, cô có biết tại sao không?”
Chúc Song Song vô thức hỏi theo lời hắn: “Tại sao? Tại sao cô ấy không nghỉ ngơi, không đợi đến buổi tối rồi hẵng trồng?”
Tô Vãng Sinh nói: “Bởi vì giữa trưa là lúc mặt trời treo cao nhất, là lúc nắng gắt nhất, là lúc hoa thánh hoạt động ít nhất, cũng là lúc nỗi đau của chúng ta thấp nhất.”
“Cho nên cô hãy nghĩ cho tôi đi, đừng chậm trễ nữa, mau lên nào.” Đầu của hắn ngưỡng ra phía sau, không nhìn Chúc Song Song nữa, ánh mắt không có tiêu cự không biết dừng ở đâu.
Hắn khàn giọng nói: “Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện sinh tử, trước đây còn thường xuyên bị người ta vừa khóc vừa mắng là người có trái tim đen thùi lùi.”
“Song Song à, cô nhìn thử xem, cô là người đầu tiên nhìn thấy nó, xem trái tim của tôi rốt cuộc có màu đen hay không.”
Đôi tay Chúc Song Song cầm lấy chuôi dao, nước mắt tuôn rơi dữ dội. “Hóa ra người đứng cũng chẳng dễ chịu hơn người nằm là bao nhiêu.” “Tại sao lại làm như vậy?”
“Tại sao chứ?”
Cô phải mổ lồng ngực của Tô Vãng Sinh, Ninh Túc ở phòng bên cạnh cũng sẽ nằm trên giường như thế này, bị Ninh Trường Phong xẻ lồng ngực mỏng manh.
Cô nghiến răng, cố hết sức để tay không run, cắm dao vào, “Tôi ghét phó bản này!”
Máu nóng bắn tung tóe trên mặt Chúc Song Song, nước mắt cô chảy xuống cùng với máu loãng của hắn.
Trong thế giới màu máu vô tận, cô run rẩy đi tìm trái tim Tô Vãng Sinh, “Đỏ, là màu đỏ, đạo sĩ à, là màu đỏ đó, trái tim của anh là màu đỏ hu hu hu hu.”
Máu tươi tràn lên tay cô, rốt cuộc cô cũng sụp đổ mà khóc rống lên. Tô Vãng Sinh nâng mí mắt, nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên đôi mắt tròn xoe của cô.
Cô vẫn thích khóc như khi ở trên xe tang.
Nhưng ở phó bản cấp năm này, cô đã không còn là cô gái chỉ biết khóc trên xe tang nữa.
Cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô vừa khóc, vừa sợ, đồng thời run Tray khoét trái tìm của hắn ra, gieo cánh hoa mỏng manh vào trong tim hắn rồi vá lại.
“Đạo sĩ, anh nhất định phải sống cho tôi!!!”
Ý thức Tô Vãng Sinh dần dần mơ hồ, lại bị kéo về một chút.
Một giọt nước mắt rơi xuống trái tim hắn. Hắn cảm nhận được giọt nước mắt ấy tích lại trong tim hắn một cách chân thật.
Trái tim đỏ tươi thình thịch đập vang.
Phòng bên cạnh.
Thiếu niên đang nằm trên giường nước, những đường nét trên khuôn mặt ưu việt không có góc chết cho dù nhìn từ góc độ nào đi nữa.
Nhìn như vậy từ trên cao xuống, các đường nét trên khuôn mặt không bị bất cứ sợi lông tơ nào che đậy, càng tác động mạnh vào người nhìn hơn, nhất là khi nằm trên giường không cử động, bỗng dưng tạo ra một cảm giác thật yếu ớt.
Cậu nói: “Này anh bạn, trông tôi đẹp trai không?” Ninh Trường Phong nói: “Đẹp, đẹp thứ hai trong toàn bộ căn cứ.”
Ninh Túc không hùa theo bệnh tự luyến của hắn, cậu chớp mắt, nhìn thẳng về phía hắn, tiếp tục hỏi: “Trên khuôn mặt tôi, chỗ nào là đẹp nhất?”
Ánh mắt của Ninh Trường Phong lướt qua hàng mày thẳng, hơi mảnh nhưng không cong, nhìn vào đôi mắt đào hoa trong veo có chút đờ đẫn, đuôi mắt rũ xuống thành một độ cong.
Nửa khuôn mặt trên của cậu rất đẹp, đẹp đến nỗi người ta chỉ nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy mềm lòng không thể giải thích được.
Còn đôi môi cậu có hơi nhạt màu, sống mũi cao thẳng, có chút cảm giác cương trực.
Hai lỗ tai không lớn, vành tai mượt mà.
Những điều này kết hợp lại tạo thành một cảm giác quen thuộc không sao hiểu được, song chỉ thuộc về mỗi mình cậu ấy.
Ninh Túc nói: “Tôi cảm thấy đôi mắt tôi là đẹp nhất.”
Ninh Trường Phong “ừ” một tiếng, giọng điệu nặng nề, không biết có đồng ý hay không.
Ninh Túc: “Anh thấy quần áo của tôi có lộn xôn không? Sửa lại giúp tôi một chút đi.”
Bọn họ vừa đến đây, còn chưa kịp thay đồng phục màu đen thống trong điện thờ Thần Hoa, lúc này Ninh Túc đã cởi lớp áo do bên ngoài, chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đang lênh đênh tản ra trong nước thánh xanh lục. Ninh Trường Phong sửa lại vạt áo thành đường cong đẹp mắt cho cậu. Ninh Túc lại nói: “Anh thấy tóc tôi có rối không? Sửa lại cho tôi với, một sợi cũng không thể loạn được.”
Ninh Trường Phong: “...”
Vừa sửa lại tóc cho cậu, hắn vừa trầm giọng nói: “Cậu cũng đâu phải đi chết, bộ cậu cho rằng đang trang điểm cho người chết sao!”
Ninh Túc không trả lời, cậu cảm nhận ngón tay Ninh Trường Phong lướt trên tóc và da đầu mình.
Nước thánh có màu rất sậm, mát lạnh.
Nhưng ngón tay hắn thật ấm áp.
Nó lướt nhanh trên đầu cậu, theo mái tóc đen dài của cậu trượt xuống. Trái cổ nhỏ nhắn cứng đờ lăn trên chiếc cổ thon dài được bao bọc trong vạt áo trắng.
Sau khi Ninh Trường Phong sửa lại quần áo và tóc tai giùm cậu, cho cậu một bộ dáng đẹp nhất, thiếu niên bỗng giơ tay lên.
Ninh Trường Phong sửng sốt một chút, hắn cũng vươn tay ra.
Trong một thoáng, hắn cho rằng thiếu niên này muốn nắm lấy tay hắn. Cho nên hắn không chút suy nghĩ, theo bản năng lập tức chìa tay ra. Nhưng tay thiếu niên lại từ từ dời xuống, đặt lên đóa hoa bốn cánh đỏ tươi vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay cậu, trịnh trọng thành kính để vào tay hắn, “Nhờ cả vào ngài*, xin hãy đặt nó vào trái tìm của tôi.”